Chương 4
Hai tiết tiếp theo, Lý Kỳ Trinh vẫn còn tức giận.
Thậm chí trên đường đến sân thể dục lúc nghỉ giữa giờ, cậu ta còn cùng Chu Ngộ nói chuyện này.
"Học sinh được chọn tham gia thi Vật Lý đều phải nằm trong top 50, kém cỏi nhất cũng xếp thứ 37 rồi." Lý Kỳ Trinh đi ngang qua bảng thông báo ở đại sảnh lầu một, đặc biệt liếc mắt nhìn một cái, "Ồ, Giang Gia Tây cũng có ở đây nè."
Chu Ngộ cũng liếc nhiều hơn một chút.
Hắn để ý Giang Gia Tây không phải vì nhỏ là nữ sinh duy nhất của lớp luyện thi Vật Lý, mà cô gái này chính là bạn gái của Thẩm Trĩ Tinh được cả Nhất Trung và Trung học Thực nghiệm công nhận, cũng không phải mối quan hệ mập mờ hay là đối tượng scandal.
Toàn bộ năm lớp 10, những chuyện bát quái của hai trường đều xoay quanh hai vị nhân vật chính này.
Theo thông tin thu thập được từ học sinh của hai trường, mỗi chủ nhật, Thẩm Trĩ Tinh đều sẽ cùng Giang Gia Tây hẹn hò bên bờ hồ, bởi vì nhà Giang Gia Tây sống gần đó. Sau đó khả năng cao hai người sẽ bắt taxi đến tầng sáu của Lộc Châu IFS để ăn món điểm tâm ngọt Phú Hinh Ký mà Giang Gia Tây thích nhất, cuối cùng sẽ bắt xe buýt số 196 trở về trường tham gia lớp tự học buổi tối.
Nói đến đây, Giang Gia Tây kéo tay bạn học từ trên lầu đi xuống.
Nhỏ là kiểu con gái dù chỉ mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi ngựa cũng sẽ mang lại cảm giác thanh thuần vô hại, cũng rất xinh đẹp, đồng thời vẻ đẹp đó cũng khó làm cho người ra chán ghét.
Để ý thấy Chu Ngộ và Lý Kỳ Trinh, Giang Gia Tây thoải mái chào hỏi: "Buổi chiều có sách giáo khoa mới, phải nộp thêm phí in ấn nha."
Chu Ngộ bình tĩnh gật đầu.
Ngược lại Lý Kỳ Trinh lại nhìn chằm chằm Giang Gia Tây thật nghiêm túc, chủ yếu là do người ta rất xinh đẹp. Thử hỏi có nam sinh nào không thưởng thức cái đẹp đâu chứ?
Xung quanh không ngừng có người đi qua, hết nhìn vào bảng thông báo lại thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về bên này, nhưng ba vị ở đây đều đã quá quên với loại ánh mắt đó. Giang Gia Tây nói thêm hai câu mới vỗ nhẹ tay bạn học của nhỏ, hai người nắm tay nhau rời đi.
Lý Kỳ Trinh nhẹ nhàng "Chậc" một tiếng, "Thẩm Trĩ Tinh sao lại cùng nhỏ chia tay a?"
Chu Ngộ không muốn bát quái chuyện của người khác, mặc dù hắn cũng tất tò mò.
Phía trước, bóng lưng Giang Gia Tây hiện rõ, dáng đi thể hiện nhỏ được giáo dục rất tốt, thoạt nhìn chính là loại nữ sinh ngoan ngoãn được thầy cô yêu thích, ngược lại có chút khiến người không tưởng tượng ra được cảnh nhỏ cùng nam sinh nói chuyện yêu đương...
Tiết 3 và tiết Vật Lý, lớp khoa học tự nhiên ban nhất và ban hai đều do Diêu Tịnh dạy, theo bố trí từ trước, ban nhất và ban hai mặc định là lớp thực nghiệm. Toàn thể các lớp cũng chỉ có hai lớp này có thể theo kịp nhịp điệu giảng dạy của Diêu Tịnh.
Phòng cách dạy của y chính là kiểu lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa đơn giản, những học sinh giỏi của ban tự nhiên thường cũng quen với cách giáo dục này và Diêu Tịnh cũng kiên trì với phương pháp dạy của mình. Đối với học sinh giỏi, sự thưởng thức và yêu chuộng của y cũng đều viết lên trên mặt.
Chẳng hạn như Thẩm Trĩ Tinh vậy.
Cho dù Diêu Tịnh đã "nắm giữ" trong tay một Chu Ngộ không chênh lệch bao nhiêu.
Vị giáo viên Vật Lý tham lam này không chỉ một lần tuyên bố, nên cử người chăm sóc Thẩm Trĩ Tinh, dụ dỗ y đến trường Trung học Thực nghiệm, mà không phải để một mầm non như vậy phải "lưu lạc" ở Nhất Trung.
Diêu Tịnh đến gần cửa lớp, bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm tình vui vẻ trên mặt, Lý Kỳ Trinh nhỏ giọng phun tào: Ổng nhặt đường tiền hả? Hay thăng chức tăng lương? Sao mà cao hứng thế?
Tiết Vật Lý trôi qua rất nhanh, sau khi tan học, Diêu Tịnh gọi Chu Ngộ cùng lên văn phòng một chuyến.
Lý Kỳ Trinh ở cửa sau khoác lác với lớp bên cạnh, còn Đơn Lương nằm nhoài trên lan can ngoái nhìn vào văn phòng giáo viên ở cuối hành lang. Mãi đến tận khi Lý Kỳ Trinh đi tới vỗ vai: "Nhìn cái gì đó?"
Đơn Lương mới bị dọa giật cả mình!
"Không nhìn gì cả!"
"Lão Diêu dễ nói chuyện lắm, cậu muốn hỏi vấn đề gì, ổng nhất định sẽ giảng lại cho." Lý Kỳ Trinh đoán cậu đang lo lắng về thành tích Vật Lý của mình, "Không cần sợ nha! Ổng còn dạy chúng ta hai năm nữa đó."
Đơn Lương lung tung gật gật đầu.
Cậu không dám nói thật ra mình đang nhìn Chu Ngộ, chỉ khi nhìn thấy Chu Ngộ 17 tuổi, cậu mới có cảm giác mình thật sự trở lại thời trung học!
Hằng ngày bọn họ vẫn có thể cùng học tập trong một lớp, còn có thể nói chuyện, mà không phải như rất nhiều năm sau ai đi đường nấy, còn Đơn Lương chỉ dám nghe chút tin tức ít ỏi về đối phương trong nhóm lớp: Chu Ngộ đạt giải thưởng, Chi Ngộ ra nước ngoài du học, Chu Ngộ trở về nước, Chu Ngộ vẫn độc thân, Chu Ngộ chưa từng thầm mến ai...
Những lúc ấy, Đơn Lương nghĩ chỉ cần có cơ hội yên lặng để ý Chu Ngộ là đã thỏa mãn rồi.
Nhưng bây giờ, cậu đã hoàn thành mong ước thấp kém đó, bắt đầu không vừa lòng mà muốn càng nhiều.
Tiết bốn là tiết Tiếng Anh, tính cách thẳng thắn của giáo viên Tiếng Anh vẫn như kỳ trước vậy, nếu tiết của cô xếp cuối buổi, nhất định sẽ cho ra sớm vài phút để học sinh mau mau đi nhà ăn ăn cơm.
Đơn Lương còn mờ mịt ở lại thu dọn đồ đạc, phòng học trong nháy mắt đã trống trơn hơn nửa.
Học sinh trọ ở trường thì bận "chiến đấu" ở nhà ăn và siêu thị, học sinh ngoại trú thì vội vàng trở về phòng trọ để ăn cơm nghỉ trưa, cậu liếc mắt nhìn dãy bàn cuối phòng học, Lý Kỳ Trinh và Chu Ngộ vẫn chưa có ý muốn rời đi, ba bạn học ban hai tự nhiên lớp bên cạnh tới tìm bọ họ tán gẫu, đại khái cũng vì vụ học sinh chuyển trường.
Dựa vào việc ở lại sắp xếp bàn học, Đơn Lương yên lặng lắng nghe thêm mấy phút.
"Tiết thứ tư lão Diêu dạy lớp bên đây, ui cái trạng thái kia, chắc ổng đang cao hứng lắm."
"Tuy rằng cái suy đoán này có chút ma huyễn, nhưng mà nhiều lúc càng ma huyễn lại càng dễ xảy ra –"
Mấy người đang trò chuyện, giáo viên chủ nhiệm Ứng Quân dẫn theo một nam sinh từ văn phòng cuối hành lang đi ra, Lý Kỳ Trinh nghe thấy động tĩnh, vội vàng đưa cổ ra ngoài cửa sổ hóng, trong nháy mắt liền kêu thành tiếng: "Thao! Thật sự là Thẩm Trĩ Tinh!"
Ba người ban hai nhất thời ngồi không yên, cũng chạy đến cửa trước.
Đối mặt ngay với khuôn mặt cười híp mắt của Ứng Quân.
"Ôi, chúng mày đều nhìn đi, Thẩm Trĩ Tinh chuyển đến trường Trung học Trực thuộc của chúng ta, đại gia sau này sẽ là bạn học tốt!"
Cùng trong phòng học xem trò vui, Đơn Lương sợ ngây người!
Cậu không chỉ kinh ngạc với vẻ mặt ôn hòa kia của Ứng Quân, kinh ngạc hơn là Thẩm Trĩ Tinh chuyển trường.
Nếu bát quái ở trường không sai thì toàn bộ cấp ba Thẩm Trĩ Tinh đều ở Nhất Trung, kiên định đi trên con đường thi đua Hóa Học, cuối cùng dựa vào giải nhất quốc gia, trực tiếp lấy tư cách vào Đại học B...
Thời điểm Đơn Lương vẫn ngẩn ngơ, Thẩm Trĩ Tinh đã cùng Ứng Quân tìm được chỗ trống cuối cùng trong lớp, chính là chỗ bên cạnh Chu Ngộ.
Lúc trước, Chu Ngộ và Lý Kỳ Trinh cách nhau một lối đi, mà bên tay phải hắn quả thật là chỗ trống, chiếc bàn ở dãy thứ sáu chỉ còn lại một chỗ bên cạnh hắn. Bây giờ vóc người còn kém hắn một chút của Thẩm Trĩ Tinh đã lấp đầy chỗ trống, Chu Ngộ bỗng nhiên cảm thấy sự chen chúc này thật ra cũng không làm người chán ghét đến vậy.
Ba người ban hai lúc này mới nhanh chóng đến nhà ăn trong giờ cao điểm.
Trong lớp vẫn còn khá nhiều bạn học, dường như một vài người còn ngoái cổ thăm dò bạn học mới tới ở hàng ghế cuối, tâm tư bát quái còn đang hừng hực cũng không khỏi cảm thán một câu về chân thân Thẩm Trĩ Tinh "trong truyền thuyết": Cú sốc này, thật sự là chịu không nổi a!
Lý Kỳ Trinh đã quen Thẩm Trĩ Tinh từ lâu, thậm chí còn bắt đầu lải nhải về giấc mơ hôm qua với bạn học mới.
"Có Chu Ngộ làm chứng, buổi sáng tui vừa nói với hắn, hai ngày trước tui đã mơ thấy cậu chuyển trường tới đây!"
"Trời ạ, trời mới biết giấc mơ của tui linh tới vậy, tui nên mơ mua vé số rồi—"
Da của Thẩm Trĩ Tinh khác với những nam sinh yêu vận động khác, y trắng tới gần như trong suốt, oánh nhuận như ngọc, ánh nắng cửa sổ từ khe hở giữa những tấm rèm chiếu vào người y, giống như một món sứ trắng, lúc y cười lên tựa như xung quanh cũng sáng lên theo!
Y vô tư mỉm cười từ lúc Ứng Quân vào cửa cho tới tận lúc Ứng Quân rời đi, đã cười nhiều lần rồi, lúc này, y lại hướng Lý Kỳ Trinh nở nụ cười, đôi mi dài rậm cứ chập chờn lên xuống, trong đôi mắt lại có một loại ngây thơ thuần khiết chỉ có ở trẻ sơ sinh.
Thẩm Trĩ Tinh không hề cảm thấy việc Lý Kỳ Trinh nói mua vé số là chuyện cười vô vị, trái lại tán thành nói: "Lần sau còn có thể mơ mà."
Một câu nói làm tự tin của Lý Kỳ Trinh tăng mạnh, "Tui đã thắng World Cup một lần rồi, tui tin tưởng vào trực giác của mình!"
Chu Ngộ vẫn luôn cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng ấn mở màn hình.
Hắn muốn nói chuyện cùng Thẩm Trĩ Tinh, nhưng lại có tâm lý khó giải thích được luôn an ủi "Tương lai mình cùng y còn có nhiều cơ hội nói chuyện", lúc này cái miệng của Lý Kỳ Trinh vẫn liên tục nói không ngừng.
Nhưng Thẩm Trĩ Tinh lại đưa mắt nhìn Chu Ngộ: "Sau này có thể đi học chung rồi."
Chu Ngộ bị đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chăm chú, hắn nhớ tới sáng sớm mình hỏi y sao không mặc đồng phục, hầu kết giật giật nhưng chỉ gật đầu. Giây sau hắn cảm thấy mình không nên để đề tài nguội lạnh liền nói thêm: "Đi ăn thôi"
Giấc mộng của Lý Kỳ Trinh không hiểu sao trở thành sự thật.
Tuy rằng quá trình rất khó giải thích nhưng giờ khắc này cậu ta so với Diệu Tịnh nhìn còn vui vẻ hơn, trong lúc Thẩm Trĩ Tinh đơn giản thu dọn bàn học mới cậu luôn miệng giới thiệu những đặc sắc của ba căn-tin của trường Thực nghiệm.
Đợi đến khi ba người chuẩn bị rời đi, Đơn Lương ngồi bàn đầu vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, Lý Kỳ Trinh theo phản xạ hỏi một câu "Lương tử, cậu không ăn cơm sao? Muốn đi chung không?"
Đơn Lương lấy thẻ cơm từ trong cặp sách ra, đơn giản đáp ứng câu khách sáo này.
Sau đó cậu mới phát hiện ra mình thật sự hoàn toàn không phù hợp.
Bất kể có đi cùng một hàng, cậu vẫn giống như một tên tùy tùng, hay là lúc gọi đồ ăn xong, ngồi vào chỗ cùng nhau vừa ăn vừa nhau nói chuyện phiếm, Đơn Lương vẫn hoàn toàn không có cách nào theo kịp đề tài.
Cậu không chỉ lo lắng về thành tích bấp bênh của mình, mà còn phải nghĩ biện pháp soát độ tồn tại trước mặt Chu Ngộ.
Mà lúc Đơn Lương chú ý nhất cử nhất động của Chu Ngộ, cậu hoàn toàn không cảm thấy chính mình có gì không ổn.
Rõ ràng cùng Thẩm Trĩ Tinh ở cùng tại tiểu khu Trác Ngọc, cũng biết nhiều chuyện về đối phương, nhưng chân chính làm bạn học, làm bạn cùng bàn, hắn mới đối với Thẩm Trĩ Tinh sinh ra một loại sợ hãi không dám chạm vào...
- ----------
Lời tác giả: không thể đăng nhập, khó lắm mới truy cập vào được thì lại không thể xuất bản.... aaa....
- -----------
Tinh: một ngày chủ nhật xui hết cỡ luôn, sáng ngủ dậy vào fb thì 'tài khoản của bạn bị vô hiệu hóa' ủa tui đã làm gì?? Tới 9h đang edit lap hết pin thì nhận ra ủa cup điện, khỏi edit luôn. Tới tối, chờ 5 rưỡi chưa có điện xách đít đi nấu cơm bếp ga thì 10 phút sau có điện, tức á!!!!
Hôm nay đăng sớm rồi ngồi edit thêm chương nữa, nếu xong thì đăng hong thì mai nhen!
Thậm chí trên đường đến sân thể dục lúc nghỉ giữa giờ, cậu ta còn cùng Chu Ngộ nói chuyện này.
"Học sinh được chọn tham gia thi Vật Lý đều phải nằm trong top 50, kém cỏi nhất cũng xếp thứ 37 rồi." Lý Kỳ Trinh đi ngang qua bảng thông báo ở đại sảnh lầu một, đặc biệt liếc mắt nhìn một cái, "Ồ, Giang Gia Tây cũng có ở đây nè."
Chu Ngộ cũng liếc nhiều hơn một chút.
Hắn để ý Giang Gia Tây không phải vì nhỏ là nữ sinh duy nhất của lớp luyện thi Vật Lý, mà cô gái này chính là bạn gái của Thẩm Trĩ Tinh được cả Nhất Trung và Trung học Thực nghiệm công nhận, cũng không phải mối quan hệ mập mờ hay là đối tượng scandal.
Toàn bộ năm lớp 10, những chuyện bát quái của hai trường đều xoay quanh hai vị nhân vật chính này.
Theo thông tin thu thập được từ học sinh của hai trường, mỗi chủ nhật, Thẩm Trĩ Tinh đều sẽ cùng Giang Gia Tây hẹn hò bên bờ hồ, bởi vì nhà Giang Gia Tây sống gần đó. Sau đó khả năng cao hai người sẽ bắt taxi đến tầng sáu của Lộc Châu IFS để ăn món điểm tâm ngọt Phú Hinh Ký mà Giang Gia Tây thích nhất, cuối cùng sẽ bắt xe buýt số 196 trở về trường tham gia lớp tự học buổi tối.
Nói đến đây, Giang Gia Tây kéo tay bạn học từ trên lầu đi xuống.
Nhỏ là kiểu con gái dù chỉ mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi ngựa cũng sẽ mang lại cảm giác thanh thuần vô hại, cũng rất xinh đẹp, đồng thời vẻ đẹp đó cũng khó làm cho người ra chán ghét.
Để ý thấy Chu Ngộ và Lý Kỳ Trinh, Giang Gia Tây thoải mái chào hỏi: "Buổi chiều có sách giáo khoa mới, phải nộp thêm phí in ấn nha."
Chu Ngộ bình tĩnh gật đầu.
Ngược lại Lý Kỳ Trinh lại nhìn chằm chằm Giang Gia Tây thật nghiêm túc, chủ yếu là do người ta rất xinh đẹp. Thử hỏi có nam sinh nào không thưởng thức cái đẹp đâu chứ?
Xung quanh không ngừng có người đi qua, hết nhìn vào bảng thông báo lại thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về bên này, nhưng ba vị ở đây đều đã quá quên với loại ánh mắt đó. Giang Gia Tây nói thêm hai câu mới vỗ nhẹ tay bạn học của nhỏ, hai người nắm tay nhau rời đi.
Lý Kỳ Trinh nhẹ nhàng "Chậc" một tiếng, "Thẩm Trĩ Tinh sao lại cùng nhỏ chia tay a?"
Chu Ngộ không muốn bát quái chuyện của người khác, mặc dù hắn cũng tất tò mò.
Phía trước, bóng lưng Giang Gia Tây hiện rõ, dáng đi thể hiện nhỏ được giáo dục rất tốt, thoạt nhìn chính là loại nữ sinh ngoan ngoãn được thầy cô yêu thích, ngược lại có chút khiến người không tưởng tượng ra được cảnh nhỏ cùng nam sinh nói chuyện yêu đương...
Tiết 3 và tiết Vật Lý, lớp khoa học tự nhiên ban nhất và ban hai đều do Diêu Tịnh dạy, theo bố trí từ trước, ban nhất và ban hai mặc định là lớp thực nghiệm. Toàn thể các lớp cũng chỉ có hai lớp này có thể theo kịp nhịp điệu giảng dạy của Diêu Tịnh.
Phòng cách dạy của y chính là kiểu lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa đơn giản, những học sinh giỏi của ban tự nhiên thường cũng quen với cách giáo dục này và Diêu Tịnh cũng kiên trì với phương pháp dạy của mình. Đối với học sinh giỏi, sự thưởng thức và yêu chuộng của y cũng đều viết lên trên mặt.
Chẳng hạn như Thẩm Trĩ Tinh vậy.
Cho dù Diêu Tịnh đã "nắm giữ" trong tay một Chu Ngộ không chênh lệch bao nhiêu.
Vị giáo viên Vật Lý tham lam này không chỉ một lần tuyên bố, nên cử người chăm sóc Thẩm Trĩ Tinh, dụ dỗ y đến trường Trung học Thực nghiệm, mà không phải để một mầm non như vậy phải "lưu lạc" ở Nhất Trung.
Diêu Tịnh đến gần cửa lớp, bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm tình vui vẻ trên mặt, Lý Kỳ Trinh nhỏ giọng phun tào: Ổng nhặt đường tiền hả? Hay thăng chức tăng lương? Sao mà cao hứng thế?
Tiết Vật Lý trôi qua rất nhanh, sau khi tan học, Diêu Tịnh gọi Chu Ngộ cùng lên văn phòng một chuyến.
Lý Kỳ Trinh ở cửa sau khoác lác với lớp bên cạnh, còn Đơn Lương nằm nhoài trên lan can ngoái nhìn vào văn phòng giáo viên ở cuối hành lang. Mãi đến tận khi Lý Kỳ Trinh đi tới vỗ vai: "Nhìn cái gì đó?"
Đơn Lương mới bị dọa giật cả mình!
"Không nhìn gì cả!"
"Lão Diêu dễ nói chuyện lắm, cậu muốn hỏi vấn đề gì, ổng nhất định sẽ giảng lại cho." Lý Kỳ Trinh đoán cậu đang lo lắng về thành tích Vật Lý của mình, "Không cần sợ nha! Ổng còn dạy chúng ta hai năm nữa đó."
Đơn Lương lung tung gật gật đầu.
Cậu không dám nói thật ra mình đang nhìn Chu Ngộ, chỉ khi nhìn thấy Chu Ngộ 17 tuổi, cậu mới có cảm giác mình thật sự trở lại thời trung học!
Hằng ngày bọn họ vẫn có thể cùng học tập trong một lớp, còn có thể nói chuyện, mà không phải như rất nhiều năm sau ai đi đường nấy, còn Đơn Lương chỉ dám nghe chút tin tức ít ỏi về đối phương trong nhóm lớp: Chu Ngộ đạt giải thưởng, Chi Ngộ ra nước ngoài du học, Chu Ngộ trở về nước, Chu Ngộ vẫn độc thân, Chu Ngộ chưa từng thầm mến ai...
Những lúc ấy, Đơn Lương nghĩ chỉ cần có cơ hội yên lặng để ý Chu Ngộ là đã thỏa mãn rồi.
Nhưng bây giờ, cậu đã hoàn thành mong ước thấp kém đó, bắt đầu không vừa lòng mà muốn càng nhiều.
Tiết bốn là tiết Tiếng Anh, tính cách thẳng thắn của giáo viên Tiếng Anh vẫn như kỳ trước vậy, nếu tiết của cô xếp cuối buổi, nhất định sẽ cho ra sớm vài phút để học sinh mau mau đi nhà ăn ăn cơm.
Đơn Lương còn mờ mịt ở lại thu dọn đồ đạc, phòng học trong nháy mắt đã trống trơn hơn nửa.
Học sinh trọ ở trường thì bận "chiến đấu" ở nhà ăn và siêu thị, học sinh ngoại trú thì vội vàng trở về phòng trọ để ăn cơm nghỉ trưa, cậu liếc mắt nhìn dãy bàn cuối phòng học, Lý Kỳ Trinh và Chu Ngộ vẫn chưa có ý muốn rời đi, ba bạn học ban hai tự nhiên lớp bên cạnh tới tìm bọ họ tán gẫu, đại khái cũng vì vụ học sinh chuyển trường.
Dựa vào việc ở lại sắp xếp bàn học, Đơn Lương yên lặng lắng nghe thêm mấy phút.
"Tiết thứ tư lão Diêu dạy lớp bên đây, ui cái trạng thái kia, chắc ổng đang cao hứng lắm."
"Tuy rằng cái suy đoán này có chút ma huyễn, nhưng mà nhiều lúc càng ma huyễn lại càng dễ xảy ra –"
Mấy người đang trò chuyện, giáo viên chủ nhiệm Ứng Quân dẫn theo một nam sinh từ văn phòng cuối hành lang đi ra, Lý Kỳ Trinh nghe thấy động tĩnh, vội vàng đưa cổ ra ngoài cửa sổ hóng, trong nháy mắt liền kêu thành tiếng: "Thao! Thật sự là Thẩm Trĩ Tinh!"
Ba người ban hai nhất thời ngồi không yên, cũng chạy đến cửa trước.
Đối mặt ngay với khuôn mặt cười híp mắt của Ứng Quân.
"Ôi, chúng mày đều nhìn đi, Thẩm Trĩ Tinh chuyển đến trường Trung học Trực thuộc của chúng ta, đại gia sau này sẽ là bạn học tốt!"
Cùng trong phòng học xem trò vui, Đơn Lương sợ ngây người!
Cậu không chỉ kinh ngạc với vẻ mặt ôn hòa kia của Ứng Quân, kinh ngạc hơn là Thẩm Trĩ Tinh chuyển trường.
Nếu bát quái ở trường không sai thì toàn bộ cấp ba Thẩm Trĩ Tinh đều ở Nhất Trung, kiên định đi trên con đường thi đua Hóa Học, cuối cùng dựa vào giải nhất quốc gia, trực tiếp lấy tư cách vào Đại học B...
Thời điểm Đơn Lương vẫn ngẩn ngơ, Thẩm Trĩ Tinh đã cùng Ứng Quân tìm được chỗ trống cuối cùng trong lớp, chính là chỗ bên cạnh Chu Ngộ.
Lúc trước, Chu Ngộ và Lý Kỳ Trinh cách nhau một lối đi, mà bên tay phải hắn quả thật là chỗ trống, chiếc bàn ở dãy thứ sáu chỉ còn lại một chỗ bên cạnh hắn. Bây giờ vóc người còn kém hắn một chút của Thẩm Trĩ Tinh đã lấp đầy chỗ trống, Chu Ngộ bỗng nhiên cảm thấy sự chen chúc này thật ra cũng không làm người chán ghét đến vậy.
Ba người ban hai lúc này mới nhanh chóng đến nhà ăn trong giờ cao điểm.
Trong lớp vẫn còn khá nhiều bạn học, dường như một vài người còn ngoái cổ thăm dò bạn học mới tới ở hàng ghế cuối, tâm tư bát quái còn đang hừng hực cũng không khỏi cảm thán một câu về chân thân Thẩm Trĩ Tinh "trong truyền thuyết": Cú sốc này, thật sự là chịu không nổi a!
Lý Kỳ Trinh đã quen Thẩm Trĩ Tinh từ lâu, thậm chí còn bắt đầu lải nhải về giấc mơ hôm qua với bạn học mới.
"Có Chu Ngộ làm chứng, buổi sáng tui vừa nói với hắn, hai ngày trước tui đã mơ thấy cậu chuyển trường tới đây!"
"Trời ạ, trời mới biết giấc mơ của tui linh tới vậy, tui nên mơ mua vé số rồi—"
Da của Thẩm Trĩ Tinh khác với những nam sinh yêu vận động khác, y trắng tới gần như trong suốt, oánh nhuận như ngọc, ánh nắng cửa sổ từ khe hở giữa những tấm rèm chiếu vào người y, giống như một món sứ trắng, lúc y cười lên tựa như xung quanh cũng sáng lên theo!
Y vô tư mỉm cười từ lúc Ứng Quân vào cửa cho tới tận lúc Ứng Quân rời đi, đã cười nhiều lần rồi, lúc này, y lại hướng Lý Kỳ Trinh nở nụ cười, đôi mi dài rậm cứ chập chờn lên xuống, trong đôi mắt lại có một loại ngây thơ thuần khiết chỉ có ở trẻ sơ sinh.
Thẩm Trĩ Tinh không hề cảm thấy việc Lý Kỳ Trinh nói mua vé số là chuyện cười vô vị, trái lại tán thành nói: "Lần sau còn có thể mơ mà."
Một câu nói làm tự tin của Lý Kỳ Trinh tăng mạnh, "Tui đã thắng World Cup một lần rồi, tui tin tưởng vào trực giác của mình!"
Chu Ngộ vẫn luôn cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng ấn mở màn hình.
Hắn muốn nói chuyện cùng Thẩm Trĩ Tinh, nhưng lại có tâm lý khó giải thích được luôn an ủi "Tương lai mình cùng y còn có nhiều cơ hội nói chuyện", lúc này cái miệng của Lý Kỳ Trinh vẫn liên tục nói không ngừng.
Nhưng Thẩm Trĩ Tinh lại đưa mắt nhìn Chu Ngộ: "Sau này có thể đi học chung rồi."
Chu Ngộ bị đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chăm chú, hắn nhớ tới sáng sớm mình hỏi y sao không mặc đồng phục, hầu kết giật giật nhưng chỉ gật đầu. Giây sau hắn cảm thấy mình không nên để đề tài nguội lạnh liền nói thêm: "Đi ăn thôi"
Giấc mộng của Lý Kỳ Trinh không hiểu sao trở thành sự thật.
Tuy rằng quá trình rất khó giải thích nhưng giờ khắc này cậu ta so với Diệu Tịnh nhìn còn vui vẻ hơn, trong lúc Thẩm Trĩ Tinh đơn giản thu dọn bàn học mới cậu luôn miệng giới thiệu những đặc sắc của ba căn-tin của trường Thực nghiệm.
Đợi đến khi ba người chuẩn bị rời đi, Đơn Lương ngồi bàn đầu vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, Lý Kỳ Trinh theo phản xạ hỏi một câu "Lương tử, cậu không ăn cơm sao? Muốn đi chung không?"
Đơn Lương lấy thẻ cơm từ trong cặp sách ra, đơn giản đáp ứng câu khách sáo này.
Sau đó cậu mới phát hiện ra mình thật sự hoàn toàn không phù hợp.
Bất kể có đi cùng một hàng, cậu vẫn giống như một tên tùy tùng, hay là lúc gọi đồ ăn xong, ngồi vào chỗ cùng nhau vừa ăn vừa nhau nói chuyện phiếm, Đơn Lương vẫn hoàn toàn không có cách nào theo kịp đề tài.
Cậu không chỉ lo lắng về thành tích bấp bênh của mình, mà còn phải nghĩ biện pháp soát độ tồn tại trước mặt Chu Ngộ.
Mà lúc Đơn Lương chú ý nhất cử nhất động của Chu Ngộ, cậu hoàn toàn không cảm thấy chính mình có gì không ổn.
Rõ ràng cùng Thẩm Trĩ Tinh ở cùng tại tiểu khu Trác Ngọc, cũng biết nhiều chuyện về đối phương, nhưng chân chính làm bạn học, làm bạn cùng bàn, hắn mới đối với Thẩm Trĩ Tinh sinh ra một loại sợ hãi không dám chạm vào...
- ----------
Lời tác giả: không thể đăng nhập, khó lắm mới truy cập vào được thì lại không thể xuất bản.... aaa....
- -----------
Tinh: một ngày chủ nhật xui hết cỡ luôn, sáng ngủ dậy vào fb thì 'tài khoản của bạn bị vô hiệu hóa' ủa tui đã làm gì?? Tới 9h đang edit lap hết pin thì nhận ra ủa cup điện, khỏi edit luôn. Tới tối, chờ 5 rưỡi chưa có điện xách đít đi nấu cơm bếp ga thì 10 phút sau có điện, tức á!!!!
Hôm nay đăng sớm rồi ngồi edit thêm chương nữa, nếu xong thì đăng hong thì mai nhen!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất