Thiên Hàng

Chương 5

Trước Sau
Bữa ăn này, chỉ có Lý Kỳ Trinh là chân chính vui vẻ.

Cậu ta quả thực giống như một chú Alaska(1) to lớn lông xù, luôn vui vẻ toát ra sự nhiệt tình và thiện ý về phía tất cả mọi người, đặc biệt là Thẩn Trĩ Tinh, dường như y là người dành được tất cả yêu thích của chú chó lớn này. Một bữa cơm kết thúc, Lý Kỳ Trinh còn hận không thể mang hết toàn bộ mười bảy năm của mình kể cho đối phương.

Ví như, 3 tuổi cậu ta cùng Chu Ngộ ở khu nhà hai tầng đang xây chơi đùa, thiếu chút nữa là bị người què trùm bao bắt cóc;

Hoặc như, 5 tuổi cậu ta tốt nghiệp mẫu giáo, lần đầu tiên được bạn gái tỏ tình, từ đó đến nay vẫn chưa có lần thứ hai;

Còn có, khai giảng năm lớp 1, ba ngày liên tục đều đi nhầm lớp, vậy nên giáo viên chủ nhiệm của cậu ta không thể không cùng giáo viên chủ nhiệm của Chu Ngộ thương lượng, chuyển cậu ta sang lớp Chu Ngộ...

"Cũng kỳ lạ lắm nha, có Chu Ngộ ở đây tui không dám nhận mình là một giáo thảo(2), tuy rằng không được hoàn chỉnh, ít nhất cũng có thể tính là một nửa đi, tại sao mà không một đôi mắt tinh tường của em gái nào đó phát hiện ra tui cũng tốt lắm a? Tui cũng muốn nếm trải vị đắng tình yêu oa!"

(2): nam sinh đẹp trai nhất trường, thường so sánh với giáo hoa: nữ sinh đẹp nhất.

Nói đến đề tài này, Lý Kỳ Trinh thật sự coi Thẩm Trĩ Tinh là thầy(3): "Thẩm lão sư, ngài mau dạy tui, tui không dám đòi hỏi quá cao, tui chỉ cần tan học có người cùng ra sau sân thể dục tản bộ một chút, sau khi tan học mua hai ly trà sữa cùng nhau uống, điều này khó thực hiện đến vậy sao?"

(3): nguyên văn dịch ra là nhân sinh đạo sư

Thẩm Trĩ Tinh nở nụ cười rực rỡ thản nhiên, dáng vẻ đó dường như có thể hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của những người xung quanh. Chu Ngộ ngồi đối diện, tựa như cả buổi đều nhìn y, trên mặt vô thức mang theo nụ cười không dễ phát hiện. Chỉ có Đơn Lương yên lặng đem tất cả thu hết vào đáy mắt.

Cho dù ở ngay trong đó nhưng phần náo nhiệt này không có quan hệ gì với cậu.

Thậm chí, cậu cũng giống Chu Ngộ, đều trố mắt nhìn Thẩm Trĩ Tinh và Lý Kỳ Trinh nói chuyện.

Có lẽ, đây mới là hình thái mà một người đáng yêu nên có.

Hoặc là, cách giao tiếp như của Lý Kỳ Trinh, vô hại và nhiệt tình, bất cứ ai cũng có thể làm quen.

Hoặc là, kiểu người như Thẩm Trĩ Tinh, tích lũy thiện cảm từ trước khi gặp mặt, đến khi gặp mặt nói chuyện mới biết người này hấp dẫn bao nhiêu, khiến người khác không tự chủ được muốn cùng người này kết giao...

Bữa cơm trưa qua đi, Đơn Lương yên lặng trở về phòng học nghỉ trưa, niềm vui trọng sinh chưa được một buổi sáng đã bị thực trạng hỏng bét hòa tan mất. Cậu biết mình không thể tiếp tục suy nghĩ đến việc tìm Chu Ngộ tỏ tình, mà cậu phải đem toàn bộ tinh lực tập trung vào việc học, như vậy mới có thể thay đổi vận mệnh tương lai của mình một cách cơ bản và khả thi nhất.

Nhưng nếu thật sự có thể phân biệt rõ ràng như vậy thì tốt rồi!

Mở ra quyển sách lớp 11 mới, thiếu chút nữa một phản ứng hóa học Đơn Lương cũng không hiểu...

Ai nói trọng sinh trở về thì có thể đánh giáo bá(4), đá chân học thần?

(4): nam sinh học giỏi nhất

Hiện tại, kỳ thi tháng có đạt yêu cầu hay không cũng là vấn đề đi!

Đội ngũ bốn người giờ vắng mặt Đơn Lương, Lý Kỳ Trinh mới có vẻ thoải mái hơn một ít.

Kỳ thực, cậu ta có thể cảm giác được, đối với người bạn thân xa cách ba năm gặp lại đúng là có chút khó ở chung.

Tính cách mẫn cảm tự ti của đối phương giống như thủy tinh, một thời điểm nào đó có thể sẽ vỡ nát. Toàn bộ năm lớp 10 đều trầm mặc ít nói, khai giảng lần này đột nhiên lại thay đổi, trước khi hỏi ra miệng câu kia, "Có muốn đi ăn chung không?", cậu chàng không hề nghĩ Đơn Lương sẽ đồng ý, ai mà biết hôm nay tự nhiên lại đáp ứng?

Hơn nữa Chu Ngộ hôm nay còn không cùng Đơn Lương nói câu nào, trực giác Lý Kỳ Trinh nói cho cậu ta biết, khả năng vấn đề vẫn chính là xuất hiện trên người Đơn Lương.

Về phần rốt cuộc là vấn đề gì, trước mắt cậu ta không kịp suy nghĩ nhiều tới vậy.

Aiz, sau này hãy nói!

Ăn cơm xong, theo như lịch trình bình thường, đã đến lúc nghỉ trưa, Lý Kỳ Trinh mặt dày muốn cùng Chu Ngộ và Thẩm Trĩ Tinh nghỉ ngơi chung một chỗ, thậm chí còn thay bạn thân nói lời mời bạn học mới tới nhà Chu Ngộ, Thẩm Trĩ Tinh không từ chối được đánh gật đầu chấp nhận.

Nam sinh 16,17 tuổi làm sao có thể đàng hoàng nằm ngủ trưa cả tiếng đồng hồ? Vì vậy, Lý Kỳ Trinh liên tục lôi kéo Thẩm Trĩ Tinh nói chuyện phiếm, Chu Ngộ ở bên cạnh sắp xếp mấy quyển sách mới được phát hôm nay và bổ sung danh sách sách giáo khoa lớp 11, thỉnh thoảng tới câu nói của Thẩm Trĩ Tinh sẽ trùng hợp đem lực chú ý dời lên người y.

"Các cậu đã từng dùng quyển này?'

Thẩm Trĩ Tinh dừng lại, nghiêng mặt sang liếc nhìn một cái, "Đúng vậy, còn có quyển màu tím kia."



Lý Kỳ Trinh cũng nhìn theo, "Cũng gần giống nhau mà!" Mắt thấy Chu Ngộ đem toàn bộ tình huống mỗi môn học đều nói cho Thẩm Trĩ Tinh, Thẩm Trĩ Tinh không phiền nhưng mà cậu ta phiền "Ai nha, dù sao cũng không tệ!"

Chu Ngộ ngẩng đầu liếc mắt nhìn thiếu niên đang rũ mắt đối chiếu danh sách sách, hàng lông mi thẳng như của trẻ con rũ xuống phủ lên đôi mắt một vùng bóng tối, hắn không chắc liệu hành vi của mình có khiến đối phương cảm thấy phiền chán hay không, nhưng vẫn đổi chủ đề, "Lão Diêu bảo tôi, tiết bảy buổi chiều trực tiếp dẫn cậu tới."

Thẩm Trĩ Tinh đem sách trên bàn của Chu Ngộ dọn dẹp lại như cũ xong, "À, cảm ơn."

Lý Kỳ Trinh rất thích tình cảnh tương thân tương ái này: "Nói đến mới nhớ, rõ ràng đều sống ở đây, vậy mà sáng sớm đi học lại rất ít gặp cậu a! Có phải cậu đi học rất sớm không?"

Hỏi xong, Chu Ngộ cũng nhìn về phía Thẩm Trĩ Tinh.

Cảm tạ bạn tốt, giúp hắn hỏi điều trước nay luôn muốn hỏi.

Thẩm Trĩ Tinh nghiêng đầu suy nghĩ hai giây: "Cũng không phải, cơ bản tôi đều đúng giờ mới đến."

Một số học sinh ngoại trú sẽ cùng học sinh nội trú tham gia tự học sáng, như vậy đối với y mà nói là quá sớm, sáng sớm sáu rưỡi rời giường, trước bảy giờ có mặt ở trường, trừ khi là thói quen khi trọ ở trường, bằng không vẫn rất mệt mỏi. Đặc biệt là từ khi chuyển đến tiểu khu Trác Ngọc, chẳng phải là để ba năm cấp ba có thể ngủ cho ngon, ăn cho ngon sao!(5)

(5): ở đây giờ học là 8 giờ sáng nha, trước đó học sinh sẽ có lớp tự học buổi sáng.

Cho nên, Thẩm Trĩ Tinh từ đầu tới đuôi sẽ không đi tới buổi học sớm.

Lý Kỳ Trinh suy tư, "Thật sướng, Lão Ứng bắt tui một tuần phải đi ít nhất ba ngày."

Cậu ta nhìn về phía Chu Ngộ, "Chu Ngộ cũng không tham gia lớp học sớm, nhưng đáng tiếc chúng ta vẫn không thể nhận thức sớm hơn một chút."

Nghe Lý Kỳ Trinh nói chuyện, Thẩm Trĩ Tinh tựa lưng vào ghế ngáp một cái, đôi mắt hơi híp híp.

Chu Ngộ vẫn luôn chú ý đến y, liền mở miệng hỏi: "Cậu buồn ngủ? Nếu không cậu ngủ một lát đi."

Ạch..

Đúng là làm cho người ta không biết trả lời sao.

Lý Kỳ Trinh rất nhiệt tình, Chu Ngộ tuy rằng lạnh lùng hơn một chút, nhưng hiển nhiên làm người cũng không tệ lắm, lần đầu đến nhà người ta làm khách, lại đi ngủ trưa? Có phải là có chút không được tốt?

Lý Kỳ Trinh với Chu Ngộ cũng không phân biệt ta ngươi, cậu ta cũng khuyên Thẩm Trĩ Tinh đi ngủ một lát.

"Ai, cậu không cần phải để ý đến tụi tui đâu, cậu buồn ngủ thì cứ ngủ một lát đi, đến giờ sẽ gọi cậu cùng lên lớp."

Thịnh tình không thể chối từ, Thẩm Trĩ Tinh bị kéo lên giường, căn nhà này so với nhà bên kia của y bố cục khá giống nhau, thần kỳ chính là, mặc dù bầu không khí trong phòng Chu Ngộ có chút lạnh lẽo, nhưng lại không xa lạ đến nỗi khiến người khó thích ứng, y ôm theo chiếc gối từ ghế sô pha trong thư phòng, nằm lên gối, cơn buồn ngủ lập tức kéo tới, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Thư phòng bên kia, Lý Kỳ Trinh và Chu Ngộ vẫn còn cùng nhau nói chuyện.

"Hoàn toàn không nghĩ tới tính cách Thẩm Trĩ Tinh lại như vậy, tao vẫn cho là y cùng mày không sai biệt lắm!"

Chu Ngộ trực tiếp trừng mắt bạn thân một cái, "Cái gì gọi là cùng tao không sai biệt lắm?"

Lý Kỳ Tinh cũng lười giải thích.

"Không trách a, con gái luôn thích kiểu người nghiêm túc nhìn bạn và chuyên chú nghe bạn nói." Nói xong, cậu ta đặt khủy tay lên cánh tay Chu Ngộ, "Chính là lúc bạn nói chuyện, y thật sự nghiêm túc cùng bạn đối diện, nhìn vào mắt bạn. Oa... nói thật, nếu tao là nữ, tao cũng thích y, cái này quả thật là tự mang hiệu quả tâm tình a!"

Chu Ngộ còn đang hồi tưởng những chuyện thần kỳ buổi sáng.

Từ sáng sớm gặp Thẩm Trĩ Tinh tại cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy y không mặc đồng phục học sinh, lại tới buổi trưa gặp mặt, cùng nhau ăn cơm, trực tiếp vì sự nhiệt tình của Lý Kỳ Trinh mà đưa người tới nhà, thậm chí còn để Thẩm Trĩ Tinh ở lại phòng mình ngủ trưa...

Đúng rồi!

Y ngủ ở trong phòng của mình!

Chỉ là nhớ tới việc này, trong lòng Chu Ngộ bất giác thiêu đốt.



Hắn không rõ tâm tình này từ đâu mà đến, mà thứ duy nhất có thể khẳng định là, chính mình không hề bài xích loại cảm giác này.

Cũng như Lý Kỳ Trinh không hề quen biết Thẩm Trĩ Tinh từ trước, lại ngay ngày đầu tiên làm bạn học đã yêu thích người này.

Chu Ngộ cũng giống vậy, nghiêm túc mà nói, chắc là "bạn tri kỷ đã lâu." Có một người nhiệt tình hơn cùng đối phương tiếp xúc hắn mới có thể che dấu tâm trạng thấp thỏm, mới có thể trước sau như một giữ được vẻ ôn hòa bình tĩnh.

Cuối cùng chủ đề vẫn quay về điểm ban đầu, tâm lý khó chịu đối với học sinh chuyển trường của Lý Kỳ Trinh đã tiêu tan vô tung vô ảnh, thậm chí còn rất vui vẻ: "Y chuyển lại thi Vật Lý kỳ thực cũng rất tốt, trái lại là bây giờ Nhất Trung cam lòng thả người, tương lai nhất định sẽ hối hận."

"Ừm..."

Chu Ngộ thần sai quỷ bảo mà che giấu tâm tình mong đợi của mình, như mua được món hời, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn không thèm tiết lộ tâm tình cho bạn thân.

Không cảm giác được gì, ngược lại Lý Kỳ Trinh nghĩ tới một việc khác.

"Í! Thiếu chút nữa thì quên một chuyện!' Cậu ta liền vươn tay đẩy đẩy cánh tay Chu Ngộ, "Giang Gia Tây cũng ở đây! Vậy thì hai người này, chẳng phải người yêu cũ gặp lại?"

Bằng mắt thường cũng có thể thấy, sắc mặt người sau đã trầm xuống.

Lý Kỳ Trinh hãm sâu trong bát quái một cách không thể tự kiềm chế: "Kia, Thẩm Trĩ Tinh chắc không biết đi, dù sao Giang Gia Tây lớp 10 còn đang ở lớp luyện thi Vật Lý. Này, này, này, thật sự không phải sẽ giống như giấc mơ kia đi, Giang Gia Tây thật sự sẽ tới tìm y hợp lại?"

Chu Ngộ hoàn toàn không cao hứng nổi.

Hắn thậm chí còn chưa hiểu tại sao mình một giây trước còn mừng thầm, một giây sau đã nổi giận rồi.

Mà Lý Lỳ Trinh vẫn cứ bô bô không ngừng: "Trời ạ, dùng kinh nghiệm đánh uyên ương bao nhiêu năm của Lão Ứng, muốn hợp lại với nhau, sợ là cực kỳ khó..."

Thẩm Trĩ Tinh không có ở đây, Chu Ngộ liền trực tiếp kêu bạn thân ngậm miệng.

Hai người yên lặng lật xem sách giáo khoa mà giáo viên từng môn đã dặn dò, sau khi lớp trưởng xác nhận trong nhóm lớp kỳ này sẽ không đặt sách chung, bọ họ định sẽ trực tiếp tới đường Xuân Lưu để mua, ngồi chuyến 196 chỉ cần ba điểm dừng là đến.

Khoảng hai giờ, Chu Ngộ vào phòng gọi người rời giường, không ngờ Thẩm Trĩ Tinh đã tự mình thức dậy.

Y ngủ dậy còn có chút ngẩn người, đôi mắt vương hơi nước, tóc sau gáy cũng bị xù lên, y lắc lắc đầu, bộ dạng đáng yêu khó tả. Nhìn thấy Chu Ngộ, còn khàn khàn nói tiếng "Cảm ơn."

*

Ba người cùng nhau đến lớp mang đến một trận náo động, đặc biệt là người từ lâu đã nổi tiếng ở trường Trung học Thực nghiệm, Thẩm Trĩ Tinh chuyển đến cũng không làm cho mọi người bài xích, thậm chí có người còn trực tiếp tiến lên gọi huynh đệ, một bộ dạng "Sớm biết là cậu sẽ đến, tụi tui đã chuẩn bị pháo hoa hoan nghênh rồi."

Về phần tin tức đó tới tận lúc trưa mới được thông báo, giờ này mọi người đã dám quang minh chính đại nhìn vào sự thật.

Thừa dịp còn chưa tới giờ vào lớp, một vài nữ sinh lớn mật của lớp tự nhiên còn tới tìm Thẩm Trĩ Tinh tán gẫu, cũng không nói chuyện khác, chính là xác định Thẩm Trĩ Tinh sẽ thật sự lưu lại trường Trung học Thực Nghiệm, sẽ không quay lại trường cũ. Nhận được lời khẳng định, các nữ sinh cực kỳ thỏa mãn: "Vậy là tốt rồi, lại có thêm một lý do để tui mỗi ngày đều gội đầu!"

Chu Ngộ ngồi bên cạnh, chưa bao giờ được cảm nhận sự chen chúc náo nhiệt này.

Việc này làm hắn không quen, nhưng từ nhỏ đến lớn Thẩm Trĩ Tinh đều đã tập mãi thành quen.

Đơn Lương ngồi hàng trước cũng quay đầu nhìn xuống dãy bàn cuối, cậu nhìn thấy Thẩm Trĩ Tinh bị một đám người vây quanh, cũng đang nhìn Chu Ngộ ngồi bên cạnh đó.

Trong mắt người khác, hai người đó là không phân cao thấp, năng lực ngang nhau.

Nhưng trong mắt Đơn Lương, nó còn ý nghĩa khác.

Nếu một ngày Chu Ngộ nguyện ý lựa chọn một nam nhân, tất nhiên không thể là một người bình thường, đến một sở trường cũng không có.

Nếu Đơn Lương muốn để mình có thể lọt vào mắt hắn, ít nhất, phải so sánh được với "tình địch" là Thẩm Trĩ Tinh, nếu không tình bạn sáu năm tuổi thơ thật sự sẽ không sánh bằng người chỉ nghe tên, đối thủ cũ bây giờ mới thực sự tiếp xúc...

- ------------------------------------

Tinh: còn một chương nữa nhưng mà còn lủng củng quá nên để mai beta lại mới đăng hê hê

Hôm nay tui lấy lại được fb rồi may quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau