Thiên Kim Giả Dựa Vào Âm Dương Quái Khí Để Sống Sót

Chương 23:

Trước Sau
Dư Mặc Uyển cầm một bát yến sào ngồi đối diện hai chị em, nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy vui mừng.

Từ nhỏ, Bùi Ảnh đã được nuôi dưỡng trong điều kiện tốt, tính cách của đứa trẻ này rất kiêu ngạo. Ban đầu, bà ấy còn lo lắng rằng sau khi Bùi Ảnh biết mình là đứa trẻ bị ôm sai sẽ sốc nặng, cũng lo rằng sau khi Bùi Diệc Chanh trở về sẽ không thích nghi được, và hai chị em sẽ không hợp nhau.

Giờ đây, nhìn thấy hai chị em thân thiết không có khoảng cách, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Dư Mặc Uyển cười hỏi, "Nghe nói hai con cùng mở một công ty, định đưa Diệc Chanh trở thành ngôi sao?"

Bùi Diệc Chanh đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.

Bùi Ảnh đặt đũa xuống, rút một tờ giấy lau nhẹ khóe miệng, "Con đã sửa lại phòng làm việc cũ về thời trang, nhờ Tần Quang Tễ giúp chúng con đăng ký lại thành phòng làm việc 'Ảnh Chanh', chuyên đầu tư cho Diệc Chanh."

Dư Mặc Uyển biểu lộ sự tán thành: "Các con muốn thử sức cũng tốt, nhưng giới giải trí rất phức tạp, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì tìm đến chúng ta giúp đỡ."

Trẻ còn nhỏ, vẫn còn cơ hội thử và sai, muốn tự mình trải nghiệm cũng không sao, bà ấy không có ý định can thiệp. Dù sao thì dù hai chị em có gặp chuyện gì ngoài kia, nhà họ Bùi vẫn có thể đứng ra giải quyết.

Dư Mặc Uyển nghĩ đến chuyện đã bàn bạc với Bùi Thịnh vào ngày hôm qua, ngập ngừng nói, "Ba các con muốn tổ chức một buổi tiệc cho Diệc Chanh..."



Bà ấy dừng lại, liếc nhìn Bùi Ảnh.

Bùi Ảnh cũng hiểu được bà ấy đang ngại điều gì, chẳng qua tổ chức tiệc để giới thiệu Bùi Diệc Chanh vào vòng xã hội, nhưng như vậy sẽ làm lộ thân phận "thiên kim giả" của cô. Nếu không công khai thân phận của Bùi Diệc Chanh, thì cũng không công bằng với cô ấy.

Một bên là đứa con gái không có quan hệ huyết thống nhưng đã ở bên nhau hơn 20 năm, một bên là con gái ruột đã chịu nhiều khổ sở bên ngoài, vừa mới trở về nhà, Dư Mặc Uyển nhất thời không biết nên tiến thoái thế nào.

Bùi Diệc Chanh lên tiếng trước, "Mẹ, con không muốn——"

"Nên tổ chức thì cứ tổ chức." Bùi Ảnh cắt ngang lời Bùi Diệc Chanh, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Bùi Diệc Chanh để an ủi, bình tĩnh nói, "Thực ra chuyện con bị ôm sai đã có người biết rồi, không cần phải che giấu nữa, cũng tránh để người ta tiếp tục nói xấu sau lưng."

Dư Mặc Uyển không ngờ Bùi Ảnh lại thản nhiên về chuyện này như vậy.

Bà ấy biết Bùi Ảnh nói không sai, nhưng như vậy chắc chắn Bùi Ảnh sẽ phải chịu đựng nhiều lời đàm tiếu. Chuyện nhầm lẫn con cái, nói cho cùng Bùi Ảnh cũng là nạn nhân, bà ấy vẫn cảm thấy có chút tội lỗi với Bùi Ảnh.

Thấy bà ấy im lặng, Bùi Ảnh tiếp tục nói, "Hơn nữa sắp tới con với Diệc Chanh sẽ tham gia một chương trình truyền hình, đến lúc đó khó tránh khỏi việc bị cư dân mạng lật lại những chuyện này. Thay vì để cư dân mạng tự mình tìm hiểu, không bằng chúng ta tự mình công khai mọi chuyện một cách thẳng thắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau