Thiên Kim Giả Dựa Vào Âm Dương Quái Khí Để Sống Sót

Chương 5:

Trước Sau
Sau khi thu thập xong thông tin từ hệ thống, Bùi Ảnh liếc nhìn Bùi Diệc Chanh, người đang hơi cau mày, cầm điện thoại do dự gõ chữ.

Cô nhìn lướt qua bản đồ chỉ đường, nhắc nhở: "Sắp tới rồi."

"Hả?" Bùi Diệc Chanh bị cô bất ngờ lên tiếng làm giật mình.

Bùi Ảnh chỉ vào bản đồ chỉ đường trên xe, "Chị nói là sắp đến công ty quản lý của em rồi, giờ em có thể nói với tên quản lý rác rưởi đó rằng hãy chuẩn bị hợp đồng để chờ chúng ta."

Từ khi lên xe, Bùi Diệc Chanh cứ cầm điện thoại, thực ra là đang lo lắng không biết làm sao để nói với quản lý rằng chị gái cô ấy dẫn cô ấy đến công ty để giải ước.

Giờ Bùi Ảnh vừa nhắc tới, cô ấy lại càng lo lắng, mặt mày nhăn nhó.

Bùi Ảnh liếc nhìn phản ứng của cô ấy, nhưng không nói thêm gì.

Khi đọc sách, Bùi Ảnh đã rất bực mình với tính cách nhút nhát, sợ sệt lúc đầu của Bùi Diệc Chanh.

Sau này, khi Bùi Diệc Chanh bị cuộc sống vùi dập, bị những người xung quanh phản bội, thậm chí bị họ hàng bên nhà ba mẹ nuôi lợi dụng, cô ấy mới dần trưởng thành thành một nữ cường nhân dũng cảm và tự tin trong sự nghiệp.

Ban đầu, Bùi Ảnh muốn tránh xa nữ chính của quyển sách này, cũng tránh xa cốt truyện gốc, tự sống một cuộc sống tốt đẹp. Đáng tiếc là cô lại bị trói buộc bởi hai hệ thống bí ẩn, và cả hai hệ thống này đều liên quan đến Bùi Diệc Chanh.

Cô chỉ còn cách từ bỏ kế hoạch ban đầu là rời xa nơi đây, ở lại bên cạnh Bùi Diệc Chanh để hoàn thành nhiệm vụ trước mắt, đảm bảo mình có thể sống sót an toàn rồi tính tiếp.

Hai chị em mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng, giữ im lặng cho đến khi đến công ty Thanh Long Truyền Thông, trực tiếp tiến vào văn phòng của người quản lý.

Bùi Ảnh bước đi mạnh mẽ, khí thế ngút trời, trong khi Bùi Diệc Chanh lo lắng, bồn chồn đi theo sau.

Người quản lý tên là Lương Hạo, Bùi Diệc Chanh luôn gọi anh ta là anh Lương.



Cửa văn phòng của anh ta mở toang, Bùi Ảnh cũng không khách sáo, bước thẳng vào.

Khi Lương Hạo nhìn thấy Bùi Ảnh thì kinh ngạc một chút, ngay sau đó lại thấy Bùi Diệc Chanh theo sau cô.

Anh ta nheo mắt, cười đầy ẩn ý với Bùi Diệc Chanh, "Cô đã suy nghĩ thông suốt rồi sao? Định tối nay dẫn bạn đi cùng để xin lỗi công tử Ngô à?"

Bùi Ảnh nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Diệc Chanh, "Em không nói trước với anh ta à?"

Bùi Diệc Chanh cúi đầu không nói gì.

Bùi Ảnh đã đoán trước điều này, nên cũng không nói gì thêm, tiện tay kéo ghế đối diện bàn làm việc của Lương Hạo ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

"Hôm nay tôi đến đây để giúp cô ấy giải ước. Tôi đang gấp, phiền anh chuẩn bị hợp đồng liên quan một cách nhanh chóng."

Dưới cặp mắt kính, ánh mắt của Lương Hạo thoáng hiện lên một chút ngạc nhiên. Anh ta ngả người trên ghế, vắt chéo chân, nói với ý không tốt, "Giải ước cũng được thôi, chỉ là theo hợp đồng trước đây giữa công ty và Bùi Diệc Chanh, các cô cần phải trả 5 triệu tiền vi phạm hợp đồng."

Bùi Ảnh tỏ ra hơi mất kiên nhẫn, "Tiền không thành vấn đề, vấn đề là anh có thể tự quyết định thả người nhanh chóng không?"

Lương Hạo nghe thấy thông tin liên quan đến tiền trong lời nói của cô, sắc mặt thay đổi, rồi thu lại chân đang vắt, ngồi thẳng người, chậm rãi nói, "Chỉ cần tiền đến nơi, quy trình sẽ rất nhanh thôi."

Vừa nói, anh ta vừa cẩn thận quan sát biểu hiện của Bùi Ảnh.

Cô gái này miệng nói không thiếu tiền, từ đầu đến chân đều mặc đồ mới nhất của các thương hiệu lớn, rõ ràng cô thực sự không thiếu tiền.

Không thiếu tiền, lại vội vàng muốn kéo Bùi Diệc Chanh ra khỏi tay anh ta... Chẳng lẽ là con nhà giàu muốn mở một công ty giải trí, thấy Bùi Diệc Chanh có vẻ đẹp, nên mới hào phóng đến đây giải ước?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau