Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 13:

Trước Sau
"Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn làm nghệ sĩ nữa."

Hiển nhiên Kỷ Khinh Hoài không ngờ Nguyễn Kiều sẽ trả lời như vậy, anh ta nhíu mày không nhịn được hỏi: "Vậy cô muốn làm gì?"

Nguyễn Kiều: "Trừ yêu diệt ma, trên thông thiên văn dưới biết địa lý, làm một thiên sư có ích cho xã hội!"

Hiếm khi Kỷ Khinh Hoài có cảm giác không nói nên lời, hồi lâu mới nhàn nhạt hỏi một câu: "Tối qua uống bao nhiêu rượu, còn chưa tỉnh à?”

Nguyễn Kiều: “..."

Kỷ Khinh Hoài lại chỉ vào phòng nghỉ bên cạnh: "Bên trong có bồn rửa mặt, cô có thể đi rửa mặt cho tỉnh táo trước đã."

Nguyễn Kiều: "Tôi nghiêm túc đấy. Anh Kỷ, tôi thấy tướng anh dạo này sắp có nạn đổ máu, coi như chúng ta quen biết, lấy anh ba nghìn, giúp anh tiêu tai giải nạn thế nào?"

Kỷ Khinh Hoài im lặng hồi lâu, ngón tay chỉ sang một hướng, vẻ mặt không chút biểu cảm: "Cút ra ngoài."

Nguyễn Kiều ngoan ngoãn bước ra khỏi văn phòng, không rời đi ngay mà áp tấm lưng mảnh khảnh vào cánh cửa.

Trong văn phòng, Kỷ Khinh Hoài day day huyệt thái dương, nhìn về phía cửa ra vào, ánh mắt dần trở nên kỳ lạ.

Trước đây Nguyễn Kiều không phải người có tính cách như vậy, mặc dù cô không phải là thiên kim thật, nhưng cuộc sống xa hoa gần hai mươi năm khiến cô trông giống như một tiểu thư khuê các thực thụ.

Khi làm diễn viên, cô không có diễn xuất tốt, nhưng cách làm người thì không thể chê vào đâu được.

Tính cách của Kỷ Khinh Hoài hơi lạnh nhạt, lời nói cũng không dễ nghe, thường xuyên châm chọc nghệ sĩ cho nên hầu hết các nghệ sĩ dưới quyền anh ta đều sợ anh ta, chỉ có Nguyễn Kiều là khác.



Tính cách dịu dàng của Nguyễn Kiều giống như con người cô vậy, yếu đuối như thể gió thổi là ngã, phần lớn thời gian đều cười chấp nhận những lời chỉ trích của anh ta.

Chỉ có hôm nay…

Hoạt bát như thể bị kích thích.

Kỷ Khinh Hoài dừng lại một lúc, gọi Nguyễn Kiều vào lại.

Nguyễn Kiều cũng không khách sáo với anh ta, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, không đợi Kỷ Khinh Hoài mở lời đã hỏi: "Anh Kỷ, anh nghĩ thế nào rồi? Có bỏ tiền không? Dù sao hai chúng ta cũng hợp tác được hai năm rồi, tôi chắc chắn sẽ không lừa anh đâu, anh cứ yên tâm."

Khoé mắt Kỷ Khinh Hoài không nhịn được giật giật, anh ta cảm thấy có lẽ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với một Nguyễn Kiều hoàn toàn khác biệt này.

Đôi tay đặt trên mặt bàn bị anh ta nắm chặt thành nắm đấm, anh ta cao giọng, mặt lạnh hỏi: "Bị kích thích lớn vậy sao? Chuyển sang nghề lừa đảo rồi à?"

Nguyễn Kiều chớp mắt vô tội.

Cô hiểu rõ ý của Kỷ Khinh Hoài.

Tính cách của cô và nguyên chủ thực sự có hơi khác biệt, nếu phải so sánh thì ở thời cổ đại, nguyên chủ chính là hình mẫu của các tiểu thư khuê các, còn cô là dân anh chị ngoài đường.

Nhưng Nguyễn Kiều không muốn bắt chước theo nguyên chủ, có cơ hội sống lại một lần, chắc chắn cô phải sống theo ý mình.

Vì vậy, cô tiếp lời Kỷ Khinh Hoài, nhún vai, tỏ vẻ vô tội: "Trước đây giả vờ mệt quá rồi, bây giờ dù sao người ta cũng không cần tôi nữa, tôi cũng không phải giả vờ làm tiểu thư nhà giàu làm gì, chỉ là một đứa trẻ mồ côi nên trở về với bản chất thật của mình, anh Kỷ thấy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau