Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 13:
Nguyễn Miên cảm thấy đầu hơi nhức nhức.
Người mẹ nuôi này yếu đuối như một bông hoa, khiến Long Vân Tôn Giả, người quen thuộc với quy luật sinh tồn “kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết”, cảm thấy khó xử.
Người phụ nữ này đáng sợ quá đi, chỉ cần thái độ của Nguyễn Miên hơi lạnh nhạt, bà sẽ rưng rưng nước mắt, dùng ánh mắt đầy lo lắng và e dè nhìn cô, khiến Tôn Giả cảm thấy việc bỏ bà lại và trốn về phòng là hành động vừa tàn nhẫn vừa vô lễ.
Kiếp trước là Tôn Giả mạnh mẽ, bây giờ gặp phải vấn đề khó khăn nhất từ khi chuyển sinh.
"Đây... Có cần dỗ dành không nhỉ? Haizzz, người này còn khó chịu hơn cả Ma Tôn."
Đối mặt với người phụ nữ khắc tinh của mình, Tôn Giả âm thầm xác nhận, việc chuyển sinh tu luyện lại quả là hình phạt của Thiên Đạo.
Phương Oánh Tuyết quan sát biểu cảm của con gái, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Bà và Nguyễn Tu Thành đều yêu con gái, vì thế sau khi sinh con trai, cả hai quyết định đẻ thêm đứa nữa.
Đứa con gái ra đời như ý muốn, nó xinh đẹp, ngọt ngào, thỏa mãn được tưởng tượng của họ về con gái.
Dù cô không thông minh lắm, nhưng theo lời của Nguyễn Tu Thành: “Con gái của cha sống vui vẻ là đủ, không cần phải cố gắng trở nên xuất sắc.”
Với nguyên tắc đó, Nguyễn Miên học không giỏi, họ cũng không nỡ ép buộc, dù sao thì trời sập xuống đã có anh trai chống đỡ, chủ yếu mong cô ấy sống thoải mái, tự do trong mọi khía cạnh của cuộc sống.
Chỉ là khi cô ấy lớn lên, không còn thân thiết với gia đình như hồi nhỏ, đặc biệt sau khi vào đại học, rất ít khi về nhà.
Khó khăn lắm mới tốt nghiệp, cô ấy lại luôn ở trong phòng của mình, nói rằng có khoảng cách thế hệ với họ, không chịu giao tiếp nhiều.
Người ta nói rằng tuổi dậy thì của trẻ em nổi loạn, tính cách thay đổi, nhưng con gái bà đã hơn hai mươi, giai đoạn nổi loạn này quá dài.
Nguyễn Tu Thành thì thầm với bà rằng có thể do đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ, quen sống ích kỷ, thiếu đồng cảm, khó kết nối với người khác.
Bà thấy có lý.
Vì vậy, họ bắt đầu tự trách việc phương pháp giáo dục con gái của họ liệu có sai không.
Sự kiện thân thế lần này làm Nguyễn Miên bị sốc, trở nên nhạy cảm, u ám và dễ nổi giận, làm gia đình rối ren.
Dù họ đã nói đi nói lại rằng việc bị hoán đổi không phải lỗi của cô ấy, ba mẹ không đuổi cô ấy đi, nhưng không có tác dụng.
Cô ấy không tin.
Cô ấy phát rồ, dễ nổi giận, nói năng chua chát, không thể chấp nhận thân phận thật sự của mình và không tin rằng họ sẽ đối xử tốt với cô ấy sau khi đón con ruột trở về.
Thực ra, họ có thể chấp nhận và hy vọng giúp cô ấy điều chỉnh tâm trạng nhanh chóng.
Nhưng điều khiến họ đau đầu là từ khi Nguyễn Sam Nguyệt trở về, Nguyễn Miên có lòng thù địch mạnh mẽ, tuy chưa làm gì quá đáng, nhưng rõ ràng không thể hòa hợp.
Con gái ruột bị chia cắt bao năm, là trái tim của họ, không thể để cô ấy bị tổn thương, dù là con gái nuôi nhưng tình cảm mấy năm cũng không thể phủ nhận, thực sự là vấn đề nan giải.
Vấn đề này khiến vợ chồng họ và con trai lớn lén lén mở nhiều cuộc họp gia đình nhỏ nhưng đều bó tay.
Buổi tiệc tối qua, Phương Oánh Tuyết lo lắng, sợ Nguyễn Miên gây rối, may mà cô ấy không làm gì.
Có người nói thử thách khiến con người trưởng thành, con gái của bà cuối cùng đã lớn, biết cách nhìn nhận mọi việc với tâm thế người trưởng thành.
Mà hình như có hơi trưởng thành quá?
Tối qua cô không chỉ không làm ầm ĩ, mà hôm nay nói chuyện cũng không gay gắt, ngược lại còn nhượng bộ nhiều.
Nhượng bộ thì không sao, nhưng bỗng có ý định rời nhà.
Phương Oánh Tuyết cảm thấy bất an, lo lắng con gái không phải trưởng thành mà là tự buông bỏ.
Hai mẹ con nhìn nhau, lòng hai người tràn đầy lo âu.
Phương Oánh Tuyết khẽ hắng giọng, định nói gì đó thì thấy quản gia bước tới nói Tổng giám đốc Phùng của Hoành Thời đến thăm.
Tổng giám đốc Phùng của Hoành Thời?
Người mẹ nuôi này yếu đuối như một bông hoa, khiến Long Vân Tôn Giả, người quen thuộc với quy luật sinh tồn “kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết”, cảm thấy khó xử.
Người phụ nữ này đáng sợ quá đi, chỉ cần thái độ của Nguyễn Miên hơi lạnh nhạt, bà sẽ rưng rưng nước mắt, dùng ánh mắt đầy lo lắng và e dè nhìn cô, khiến Tôn Giả cảm thấy việc bỏ bà lại và trốn về phòng là hành động vừa tàn nhẫn vừa vô lễ.
Kiếp trước là Tôn Giả mạnh mẽ, bây giờ gặp phải vấn đề khó khăn nhất từ khi chuyển sinh.
"Đây... Có cần dỗ dành không nhỉ? Haizzz, người này còn khó chịu hơn cả Ma Tôn."
Đối mặt với người phụ nữ khắc tinh của mình, Tôn Giả âm thầm xác nhận, việc chuyển sinh tu luyện lại quả là hình phạt của Thiên Đạo.
Phương Oánh Tuyết quan sát biểu cảm của con gái, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Bà và Nguyễn Tu Thành đều yêu con gái, vì thế sau khi sinh con trai, cả hai quyết định đẻ thêm đứa nữa.
Đứa con gái ra đời như ý muốn, nó xinh đẹp, ngọt ngào, thỏa mãn được tưởng tượng của họ về con gái.
Dù cô không thông minh lắm, nhưng theo lời của Nguyễn Tu Thành: “Con gái của cha sống vui vẻ là đủ, không cần phải cố gắng trở nên xuất sắc.”
Với nguyên tắc đó, Nguyễn Miên học không giỏi, họ cũng không nỡ ép buộc, dù sao thì trời sập xuống đã có anh trai chống đỡ, chủ yếu mong cô ấy sống thoải mái, tự do trong mọi khía cạnh của cuộc sống.
Chỉ là khi cô ấy lớn lên, không còn thân thiết với gia đình như hồi nhỏ, đặc biệt sau khi vào đại học, rất ít khi về nhà.
Khó khăn lắm mới tốt nghiệp, cô ấy lại luôn ở trong phòng của mình, nói rằng có khoảng cách thế hệ với họ, không chịu giao tiếp nhiều.
Người ta nói rằng tuổi dậy thì của trẻ em nổi loạn, tính cách thay đổi, nhưng con gái bà đã hơn hai mươi, giai đoạn nổi loạn này quá dài.
Nguyễn Tu Thành thì thầm với bà rằng có thể do đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ, quen sống ích kỷ, thiếu đồng cảm, khó kết nối với người khác.
Bà thấy có lý.
Vì vậy, họ bắt đầu tự trách việc phương pháp giáo dục con gái của họ liệu có sai không.
Sự kiện thân thế lần này làm Nguyễn Miên bị sốc, trở nên nhạy cảm, u ám và dễ nổi giận, làm gia đình rối ren.
Dù họ đã nói đi nói lại rằng việc bị hoán đổi không phải lỗi của cô ấy, ba mẹ không đuổi cô ấy đi, nhưng không có tác dụng.
Cô ấy không tin.
Cô ấy phát rồ, dễ nổi giận, nói năng chua chát, không thể chấp nhận thân phận thật sự của mình và không tin rằng họ sẽ đối xử tốt với cô ấy sau khi đón con ruột trở về.
Thực ra, họ có thể chấp nhận và hy vọng giúp cô ấy điều chỉnh tâm trạng nhanh chóng.
Nhưng điều khiến họ đau đầu là từ khi Nguyễn Sam Nguyệt trở về, Nguyễn Miên có lòng thù địch mạnh mẽ, tuy chưa làm gì quá đáng, nhưng rõ ràng không thể hòa hợp.
Con gái ruột bị chia cắt bao năm, là trái tim của họ, không thể để cô ấy bị tổn thương, dù là con gái nuôi nhưng tình cảm mấy năm cũng không thể phủ nhận, thực sự là vấn đề nan giải.
Vấn đề này khiến vợ chồng họ và con trai lớn lén lén mở nhiều cuộc họp gia đình nhỏ nhưng đều bó tay.
Buổi tiệc tối qua, Phương Oánh Tuyết lo lắng, sợ Nguyễn Miên gây rối, may mà cô ấy không làm gì.
Có người nói thử thách khiến con người trưởng thành, con gái của bà cuối cùng đã lớn, biết cách nhìn nhận mọi việc với tâm thế người trưởng thành.
Mà hình như có hơi trưởng thành quá?
Tối qua cô không chỉ không làm ầm ĩ, mà hôm nay nói chuyện cũng không gay gắt, ngược lại còn nhượng bộ nhiều.
Nhượng bộ thì không sao, nhưng bỗng có ý định rời nhà.
Phương Oánh Tuyết cảm thấy bất an, lo lắng con gái không phải trưởng thành mà là tự buông bỏ.
Hai mẹ con nhìn nhau, lòng hai người tràn đầy lo âu.
Phương Oánh Tuyết khẽ hắng giọng, định nói gì đó thì thấy quản gia bước tới nói Tổng giám đốc Phùng của Hoành Thời đến thăm.
Tổng giám đốc Phùng của Hoành Thời?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất