Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 14:
Phương Oánh Tuyết hơi ngạc nhiên, tuy hai nhà bọn họ ở gần nhau nhưng bình thường không bao giờ qua lại, tối hôm qua anh ta cũng không tới tham dự bữa tiệc, sao bây giờ đột nhiên chạy tới đây?
Có thể thấy Phùng Thời đã sửa soạn bản thân tỉ mỉ, mặc một bộ vest chỉnh tề, mái tóc không gọn gàng cũng được chau chuốt lại, tuy sắc mặt nhìn hơi tiều tụy nhưng có nụ cười thân thiện, thái độ rất tốt, phong thái rất thấp.
Phương Oánh Tuyết không đoán ra suy nghĩ của anh ta.
Phùng gia và Nguyễn gia khác nhau, Phùng Thời là phú nhất đại, xây dựng sự nghiệp của mình từ hai bàn tay trắng, mặc dù là người khôn khéo nhưng trong thâm tâm vẫn có sự kiêu ngạo.
Anh ta có năng lực như vậy đương nhiên có quyền kiêu ngạo.
Lúc xây dựng sự nghiệp anh ta không thể không khom lưng cúi đầu nhưng lúc này hoàn toàn không cần.
Phải biết rằng bình thường anh ta gặp Nguyễn Tu Thành cũng chỉ nở nụ cười khách sáo thương nghiệp, không hạ thấp phong thái như lúc này.
Phùng Thời cười híp mắt nói chuyện với Phương Oánh Tuyết, anh ta nói ra mục đích đến đây: "Chuyện là thế này, đêm qua khi tôi về nhà gặp chút khó khăn, Nguyễn tiểu thư đã giúp tôi, tình cờ hai nhà ở gần nhau nên ngày hôm nay tôi đặc biệt đến để cảm ơn cô ấy."
Trước đây anh ta chưa từng nghe nói về năng lực của Nguyễn tiểu thư trên lĩnh vực này, không dám chắc cô có công khai với người nhà hay không nên khi nói chuyện cũng úp mở không dám nói rõ “giúp đỡ” ở đây là Nguyễn Miên đánh Quỷ Đả Tường.
Phương Oánh Tuyết nghe thấy thế rất khó hiểu.
Nhưng bà là một người mẹ, nhanh chóng bắt được điểm tựa, ngoảnh mặt nhìn Nguyễn Miên: "Tối hôm qua Miên Miên đi ra ngoài sao?"
Bữa tiệc tối hôm qua tan rất muộn, tức là khi Nguyễn Miên đi ra ngoài càng muộn hơn.
Hơn nửa đêm, một cô gái chạy ra ngoài một mình, lỡ gặp nguy hiểm thì sao?
Hơn nữa mọi người trong nhà không hề phát hiện cô từng đi ra ngoài, chứng tỏ rằng cô lén chạy đi!
Trong lòng Phương Oánh Tuyết căng thẳng.
Có phải trong lòng Miên Miên cảm thấy quá áp lực, áp lực đến mức ở trong nhà trong nhà cũng cảm thấy bí bách nên mới chạy ra ngoài lúc nửa đêm để hít thở không khí hay không?
Chuyện con gái ruột trở về cũng mang đến cho Phương Oánh Tuyết cú sốc rất lớn, bà nhớ lại, cảm thấy dạo gần đây mình đã bỏ bê trạng thái tinh thần của Nguyễn Miên, khó tránh khỏi hơi áy náy, xem ra sau này phải bỏ nhiều tâm huyết hơn mới được.
Haiz... Việc làm thế nào để cân bằng mối quan hệ giữa hai cô con gái quả là vấn đề khó không ai có thể làm được.
Dưới ánh nhìn của bà, Nguyễn Miên cảm thấy chột dạ, không nhịn được đưa tay lên sờ mũi: "À, con đi ra ngoài một lúc thôi... Nhưng không đi xa đâu, chỉ đi dạo trong khu dân cư thôi."
Trái tim Phùng Thời đập thình thịch.
Thì ra người nhà không biết Nguyễn Miên đi ra ngoài lúc nửa đêm, bây giờ anh ta nói toạc ra thế này liệu có gây thêm phiền phức cho Nguyễn Miên không?
Cũng may, nhìn sắc mặt của Nguyễn Miên không giống như là oán trách anh ta, vì thế anh ta vội ngăn cản Phương Oánh Tuyết hỏi tiếp, giành trước một bước: "Ngại quá, tôi có thể nói chuyện với Nguyễn tiểu thư một lát không, tôi có vài việc cần hỏi."
Phùng Thời đang ở đây, Phương Oánh Tuyết không tiện nói thêm, bà nhìn sang Nguyễn Miễn, thấy cô gật đầu nên không hỏi thêm, bà có vài việc làm ăn cần phải xử lý nên xoay người đi lên tầng.
Dưới tầng một chỉ còn hai người Nguyễn Miên và Phùng Thời, Phùng Thời còn chưa mở miệng, Nguyễn Miên khéo léo cắt ngang lời cảm ơn anh ta sắp thốt ra: "Dạo gần đây anh có nhiều rắc rối lắm à?"
Phùng Thời ngạc nhiên, trong đôi mắt tràn ngập sự sùng bái, vì muốn nhìn thẳng cô nên vô thức cúi người xuống: "Đại sư thần cơ diệu toán, quả là như vậy. Dạo gần đây mọi việc của tôi không thuận lợi, không chỉ việc làm ăn xuống dốc, trong cuộc sống hàng ngày cũng rất xui xẻo, việc đi trên đường bằng phẳng bị ngã là bình thường, hôm trước suýt bị biển quảng cáo đập trúng..."
Có thể thấy Phùng Thời đã sửa soạn bản thân tỉ mỉ, mặc một bộ vest chỉnh tề, mái tóc không gọn gàng cũng được chau chuốt lại, tuy sắc mặt nhìn hơi tiều tụy nhưng có nụ cười thân thiện, thái độ rất tốt, phong thái rất thấp.
Phương Oánh Tuyết không đoán ra suy nghĩ của anh ta.
Phùng gia và Nguyễn gia khác nhau, Phùng Thời là phú nhất đại, xây dựng sự nghiệp của mình từ hai bàn tay trắng, mặc dù là người khôn khéo nhưng trong thâm tâm vẫn có sự kiêu ngạo.
Anh ta có năng lực như vậy đương nhiên có quyền kiêu ngạo.
Lúc xây dựng sự nghiệp anh ta không thể không khom lưng cúi đầu nhưng lúc này hoàn toàn không cần.
Phải biết rằng bình thường anh ta gặp Nguyễn Tu Thành cũng chỉ nở nụ cười khách sáo thương nghiệp, không hạ thấp phong thái như lúc này.
Phùng Thời cười híp mắt nói chuyện với Phương Oánh Tuyết, anh ta nói ra mục đích đến đây: "Chuyện là thế này, đêm qua khi tôi về nhà gặp chút khó khăn, Nguyễn tiểu thư đã giúp tôi, tình cờ hai nhà ở gần nhau nên ngày hôm nay tôi đặc biệt đến để cảm ơn cô ấy."
Trước đây anh ta chưa từng nghe nói về năng lực của Nguyễn tiểu thư trên lĩnh vực này, không dám chắc cô có công khai với người nhà hay không nên khi nói chuyện cũng úp mở không dám nói rõ “giúp đỡ” ở đây là Nguyễn Miên đánh Quỷ Đả Tường.
Phương Oánh Tuyết nghe thấy thế rất khó hiểu.
Nhưng bà là một người mẹ, nhanh chóng bắt được điểm tựa, ngoảnh mặt nhìn Nguyễn Miên: "Tối hôm qua Miên Miên đi ra ngoài sao?"
Bữa tiệc tối hôm qua tan rất muộn, tức là khi Nguyễn Miên đi ra ngoài càng muộn hơn.
Hơn nửa đêm, một cô gái chạy ra ngoài một mình, lỡ gặp nguy hiểm thì sao?
Hơn nữa mọi người trong nhà không hề phát hiện cô từng đi ra ngoài, chứng tỏ rằng cô lén chạy đi!
Trong lòng Phương Oánh Tuyết căng thẳng.
Có phải trong lòng Miên Miên cảm thấy quá áp lực, áp lực đến mức ở trong nhà trong nhà cũng cảm thấy bí bách nên mới chạy ra ngoài lúc nửa đêm để hít thở không khí hay không?
Chuyện con gái ruột trở về cũng mang đến cho Phương Oánh Tuyết cú sốc rất lớn, bà nhớ lại, cảm thấy dạo gần đây mình đã bỏ bê trạng thái tinh thần của Nguyễn Miên, khó tránh khỏi hơi áy náy, xem ra sau này phải bỏ nhiều tâm huyết hơn mới được.
Haiz... Việc làm thế nào để cân bằng mối quan hệ giữa hai cô con gái quả là vấn đề khó không ai có thể làm được.
Dưới ánh nhìn của bà, Nguyễn Miên cảm thấy chột dạ, không nhịn được đưa tay lên sờ mũi: "À, con đi ra ngoài một lúc thôi... Nhưng không đi xa đâu, chỉ đi dạo trong khu dân cư thôi."
Trái tim Phùng Thời đập thình thịch.
Thì ra người nhà không biết Nguyễn Miên đi ra ngoài lúc nửa đêm, bây giờ anh ta nói toạc ra thế này liệu có gây thêm phiền phức cho Nguyễn Miên không?
Cũng may, nhìn sắc mặt của Nguyễn Miên không giống như là oán trách anh ta, vì thế anh ta vội ngăn cản Phương Oánh Tuyết hỏi tiếp, giành trước một bước: "Ngại quá, tôi có thể nói chuyện với Nguyễn tiểu thư một lát không, tôi có vài việc cần hỏi."
Phùng Thời đang ở đây, Phương Oánh Tuyết không tiện nói thêm, bà nhìn sang Nguyễn Miễn, thấy cô gật đầu nên không hỏi thêm, bà có vài việc làm ăn cần phải xử lý nên xoay người đi lên tầng.
Dưới tầng một chỉ còn hai người Nguyễn Miên và Phùng Thời, Phùng Thời còn chưa mở miệng, Nguyễn Miên khéo léo cắt ngang lời cảm ơn anh ta sắp thốt ra: "Dạo gần đây anh có nhiều rắc rối lắm à?"
Phùng Thời ngạc nhiên, trong đôi mắt tràn ngập sự sùng bái, vì muốn nhìn thẳng cô nên vô thức cúi người xuống: "Đại sư thần cơ diệu toán, quả là như vậy. Dạo gần đây mọi việc của tôi không thuận lợi, không chỉ việc làm ăn xuống dốc, trong cuộc sống hàng ngày cũng rất xui xẻo, việc đi trên đường bằng phẳng bị ngã là bình thường, hôm trước suýt bị biển quảng cáo đập trúng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất