Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học

Chương 18:

Trước Sau
Trước khi đến đây Phùng Ngọc đã được anh trai nói về lợi và hại, cô không hề khinh thường vì Nguyễn đại sư trước mặt chỉ là một cô gái trẻ, nhưng trong người cô ấy đang có bệnh, trên mặt nở nụ cười khẽ, giọng nói mềm nhẹ: "Nguyễn đại sư."

Vẻ bề ngoài của cô ấy không tính là rất xinh đẹp, ít nhất không khiến người ta vừa nhìn thấy đã ngạc nhiên, ngũ quan chỉ coi là ưa nhìn nhưng trên người cô ấy toát ra khí chất đặc biệt, dịu dàng và điềm tĩnh như cô gái vùng sông nước Giang Nam, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng cô ấy rất gầy yếu, sắc mặt không tốt, đôi môi tái nhợt, tinh thần uể oải.

Nguyễn Miên gật đầu với cô ấy, liếc nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, lạnh nhạt mở miệng: "Cô đến đây."

Phùng Ngọc sửng sốt, Phùng Thời vội vàng đẩy cô ấy, ra hiệu cô ấy đến bên cạnh Nguyễn Miên.

Khi Phùng Ngọc ngồi xuống bên cạnh, Nguyễn Miên giơ tay chạm vào thiên linh của cô ấy, ấn lên ấn đường và hai bên huyệt thái dương liên tục mấy cái rồi mới mở miệng nói với Phùng Thời: "Không ngoài dự đoán của tôi, là chú Nhiếp Linh."

Phùng Thời và Phùng Ngọc đồng thời ngơ ngác hỏi: "Cái gì cơ?"

Nguyễn Miên thu tay về, giọng điệu bình tĩnh như cũ: "Chú Nhiếp Linh hút dương thọ và vận may của người khác để mình dùng, không phải là phương pháp chính thống."

Phùng Thời ngơ ngác: "Nguyền rủa gì cơ? Dương thọ? Hút dương thọ của ai?"

Nguyễn Miên thấy sắc mặt anh ta tái mét, nhìn rất đáng thương nên đã kiên nhẫn giải thích: "Tất nhiên là của em gái anh rồi."

Cô chuyển hướng sang Phùng Ngọc đang sững sờ: "Nhưng loại chú này không dễ thực hiện, hai bên tá mệnh phải có bát tự tương hợp, lấy chính xác ngày sinh tháng đẻ của bên bị vay, máu đầu ngón tay, da thịt làm vật dẫn, hơn nữa hai bên phải đeo vật dẫn Nhiếp Linh từ ba năm trở lên."

"Tám, chín phần người hạ chú cô là người bên cạnh cô, hãy nghĩ xem có người nào có thể lấy da thịt của cô, có bao nhiêu người biết ngày sinh tháng đẻ chính xác của cô, vật bất ly thân của luôn mang theo là do người nào tặng. Chỉ cần giải đáp những câu hỏi này, trong lòng cô tự biết ai là người hãm hại nhà cô."

Phùng Thời khó khăn thở hổn hển vài hơi, cố gắng đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, cố gắng bình tĩnh hòa nhã mở miệng: "Xin hỏi đại sư, da thịt là những thứ gì?"



Nguyễn Miên: "Thân thể, tóc và da là do cha mẹ ban tặng từ khi lọt lòng, chỉ máu thịt của người thân nhất mới có tác dụng thôi."

Gương mặt của Phùng Thời tái hơn một ít, nghiêng người về phía em gái, đó là hành động bảo vệ trong vô thức, giọng nói hơn khàn đi: "Máu... Máu thịt ư?"

Gương mặt anh ta hướng về phía em gái, con ngươi đỏ lên: "Ai cắt thịt của em?"

Phùng Ngọc bị biểu cảm dữ tợn của anh ta dọa sợ, chớp mắt: "Không... Không có mà."

Nguyễn Miên nhìn bọn họ bằng ánh mắt quái lạ, chậm rãi nói ra nửa câu sau: "Chỉ cần là những thứ do cơ thể sinh ra như xương, gân, tóc, móng tay đều được."

Phùng Thời suýt chút ngộp thở, há miệng nửa ngày không thốt nên lời.

Nhưng Phùng Ngọc suy nghĩ một lúc, cười tự giễu: "Đại sư nói đúng lắm, tôi nghĩ tôi đoán được là ai rồi."

Còn có thể là ai chứ?

Người có đủ những điều kiện này chỉ có một, đó là chồng của cô ấy - Khưu Trạch.

Lúc lên đại học, cô ấy từng có một mối tình thất bại, khi đó cô ấy rất ngây thơ, lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông cặn bã sống, lần đầu tiên biết được sự độc ác trong nhân cách con người đã sốc nặng, thậm chí đã hậm hực rất lâu.

Nhiều năm trôi qua, cô ấy lẻ loi một mình không vướng vào mối quan hệ tình cảm, sự thật không phải là do cô ấy nản lòng thoái chí muốn giết chết tất cả đàn ông bằng một phát súng, chỉ muốn cố gắng tránh xa tổn thương mà thôi.

Cô ấy tin trên đời có người đàn ông tốt, ví dụ như anh trai của cô ấy, anh ta là người đàn ông ấm áp biết lo cho gia đình, rất tốt với chị dâu, nhưng cô ấy không tin rằng mình sẽ gặp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau