Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 25:
Nguyễn Miên không thích người khác đến gần mình, nhưng nhìn thấy tình trạng tồi tệ sắp hỏng bét của Phùng Ngọc, cô vẫn kiên trì đến khi vào phòng bệnh rồi mới giải cứu cánh tay của mình.
Phùng Thời đang nằm ở trên giường, tay chân vẫn còn đó, người cũng vẫn tỉnh dậy, trông vẫn ổn, chỉ quấn một vòng băng gạc quanh đầu.
Xét từ trạng thái băng bó thì có lẽ vết thương không rất lớn.
Có một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh giường bệnh, vóc dáng người này không cao, thân hình cũng nhỏ gầy, nhưng sắc mặt khó coi cũng không thể che hết khí chất trí thức của cô ấy, đây chính là Ngụy Uyển Du, vợ Phùng Thời.
Lúc này cô ấy đang hơi cúi người nhỏ giọng nói chuyện với Phùng Thời đang nằm, khi nhìn thấy Nguyễn Miên bước vào thì ngừng nói và nhìn sang.
Phùng Ngọc giới thiệu hai bên với nhau.
Lúc này không ai có tâm trạng khách sáo nên chỉ gật đầu và bắt đầu nói chuyện chính.
Khi nhìn thấy Nguyễn Miên, Phùng Thời kích động muốn ngồi dậy nhưng bị vợ ngăn lại, anh ta chỉ có thể nằm đó nhanh chóng kể lại chuyện gì đã xảy ra: "Chiếc xe kia đột nhiên đâm vào tôi, lúc tôi đi đến một khúc quanh thì nó lao ra từ bên hông rồi tông thẳng vào khoang lái, tôi gần như không có thời gian để phản ứng.
Ngụy Uyển Du siết chặt tay chồng, cô ấy nắm mạnh đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, rõ ràng là vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn nói rõ ràng bổ sung: "Sau khi va chạm, xe của anh ấy bị lật hai vòng, phần thân xe bị va chạm đều bị cán dẹp...
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều nói anh ta không sống nổi. Nơi đó rất gần trạm cứu hỏa, khi lính cứu hỏa đến cũng nói khả năng còn sống rất nhỏ."
Chẳng biết tại sao Phùng Thời lại kích động, lập tức tiếp lời: "May mà tôi luôn giữ lá bùa hộ mệnh của đại sư bên mình! Nó thật sự đã cứu tôi một mạng! Trong nháy mắt đó, tôi đã nhìn thấy một luồng ánh sáng bao phủ lấy mình! Nhưng do va chạm quá mạnh nên tôi bị chấn động dẫn đến hôn mê, khi tỉnh lại đã ở bệnh viện rồi."
Ngụy Uyển Du bất đắc dĩ mỉm cười: "Đúng vậy, tình huống lúc ấy thảm thiết như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy anh ấy không sống nổi.
Lính cứu hỏa cũng sợ ngây người khi cứu anh ta ra, nhưng lúc ấy anh ta hôn mê, sợ anh ta bị nội thương gì đó nên vội vàng đưa người đi cấp cứu.
Nhưng anh ta không sao cả, được đẩy vào thế nào thì đẩy ra vẫn như thế, chỉ bị u đầu một chút và rách ít da.
Các bác sĩ nói rằng đó là một kỳ tích, dù sao chiếc xe cũng không còn nguyên vẹn, mà người ở bên trong lại chẳng có chuyện gì, chỉ bị hoảng sợ một chút nên tim hơi khó chịu."
Đang nói chuyện, cô ấy đột nhiên đứng lên rồi quỳ xuống trước mặt Nguyễn Miên, khi mở miệng giọng nói đã nghẹn ngào không thành tiến: "Đại sư đã cứu mạng anh ấy! Nếu anh ấy không còn, tôi... Tôi thực sự... Tôi..."
Hốc mắt của hai anh em nhà họ Phùng cũng đỏ lên, thậm chí Phùng Ngọc còn run cả tay.
Đầu Nguyễn Miên ong ong.
Cô sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ cảm tạ ân đức này của người khác. Kiếp trước, sau khi trừ yêu diệt ma, cô là người chạy nhanh nhất trên chiến trường, tất cả đều là để tránh thoát cái khâu này. Bây giờ cô tránh không thoát nên cảm thấy ngạt thở một trận.
Nguyễn Miên kiên trì đỡ Ngụy Uyển Du đứng dậy, rồi hận không thể nói sang chuyện khác: "Nếu hai xe va chạm nhau thì có lẽ cả hai bên đều bị thương, tình hình hiện tại của đối phương thế nào rồi?"
Phùng Ngọc lập tức đáp lời: "Người tài xế kia đã chết, chết tại chỗ."
Nguyễn Miên nhíu mày ngẫm nghĩ rồi nói với Phùng Thời: "Trên người anh có mang bùa hộ mệnh không?"
Phùng Thời: "Có! Đại sư cho tôi sáu lá bùa. Tôi, vợ, con trai và em gái mỗi người một lá, còn hai lá để ở nhà. Sau khi xảy ra chuyện, lá bùa trên người tôi đã hóa thành tro, khi nhận được tin tức, vợ tôi cũng mang nốt hai lá bùa còn lại trong nhà tới cho tôi."
Nguyễn Miên gật đầu, đi đến bên cạnh giường bệnh rồi nói với Ngụy Uyển Du: "Đưa tay ra."
Ngụy Uyển Du ngoan ngoãn đưa tay ra rồi xòe lòng bàn tay.
Linh lực của Nguyễn Miên chảy ra từ đầu ngón tay, rồi viết thành chữ "Lâm" trong lòng bàn tay cô ấy: "Nắm chặt tay, tôi chưa quay lại thì không được rời khỏi Phùng Thời, nếu có nguy hiểm thì mở nó về phía đối phương."
Cô để lại cho Phùng Thời một thủ đoạn khác để giữ mạng, sau đó mới quay sang nói với Phùng Ngọc: "Cô hãy tìm cách đưa tôi đi gặp người lái xe đã chết kia."
Phùng Thời đang nằm ở trên giường, tay chân vẫn còn đó, người cũng vẫn tỉnh dậy, trông vẫn ổn, chỉ quấn một vòng băng gạc quanh đầu.
Xét từ trạng thái băng bó thì có lẽ vết thương không rất lớn.
Có một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh giường bệnh, vóc dáng người này không cao, thân hình cũng nhỏ gầy, nhưng sắc mặt khó coi cũng không thể che hết khí chất trí thức của cô ấy, đây chính là Ngụy Uyển Du, vợ Phùng Thời.
Lúc này cô ấy đang hơi cúi người nhỏ giọng nói chuyện với Phùng Thời đang nằm, khi nhìn thấy Nguyễn Miên bước vào thì ngừng nói và nhìn sang.
Phùng Ngọc giới thiệu hai bên với nhau.
Lúc này không ai có tâm trạng khách sáo nên chỉ gật đầu và bắt đầu nói chuyện chính.
Khi nhìn thấy Nguyễn Miên, Phùng Thời kích động muốn ngồi dậy nhưng bị vợ ngăn lại, anh ta chỉ có thể nằm đó nhanh chóng kể lại chuyện gì đã xảy ra: "Chiếc xe kia đột nhiên đâm vào tôi, lúc tôi đi đến một khúc quanh thì nó lao ra từ bên hông rồi tông thẳng vào khoang lái, tôi gần như không có thời gian để phản ứng.
Ngụy Uyển Du siết chặt tay chồng, cô ấy nắm mạnh đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, rõ ràng là vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn nói rõ ràng bổ sung: "Sau khi va chạm, xe của anh ấy bị lật hai vòng, phần thân xe bị va chạm đều bị cán dẹp...
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều nói anh ta không sống nổi. Nơi đó rất gần trạm cứu hỏa, khi lính cứu hỏa đến cũng nói khả năng còn sống rất nhỏ."
Chẳng biết tại sao Phùng Thời lại kích động, lập tức tiếp lời: "May mà tôi luôn giữ lá bùa hộ mệnh của đại sư bên mình! Nó thật sự đã cứu tôi một mạng! Trong nháy mắt đó, tôi đã nhìn thấy một luồng ánh sáng bao phủ lấy mình! Nhưng do va chạm quá mạnh nên tôi bị chấn động dẫn đến hôn mê, khi tỉnh lại đã ở bệnh viện rồi."
Ngụy Uyển Du bất đắc dĩ mỉm cười: "Đúng vậy, tình huống lúc ấy thảm thiết như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy anh ấy không sống nổi.
Lính cứu hỏa cũng sợ ngây người khi cứu anh ta ra, nhưng lúc ấy anh ta hôn mê, sợ anh ta bị nội thương gì đó nên vội vàng đưa người đi cấp cứu.
Nhưng anh ta không sao cả, được đẩy vào thế nào thì đẩy ra vẫn như thế, chỉ bị u đầu một chút và rách ít da.
Các bác sĩ nói rằng đó là một kỳ tích, dù sao chiếc xe cũng không còn nguyên vẹn, mà người ở bên trong lại chẳng có chuyện gì, chỉ bị hoảng sợ một chút nên tim hơi khó chịu."
Đang nói chuyện, cô ấy đột nhiên đứng lên rồi quỳ xuống trước mặt Nguyễn Miên, khi mở miệng giọng nói đã nghẹn ngào không thành tiến: "Đại sư đã cứu mạng anh ấy! Nếu anh ấy không còn, tôi... Tôi thực sự... Tôi..."
Hốc mắt của hai anh em nhà họ Phùng cũng đỏ lên, thậm chí Phùng Ngọc còn run cả tay.
Đầu Nguyễn Miên ong ong.
Cô sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ cảm tạ ân đức này của người khác. Kiếp trước, sau khi trừ yêu diệt ma, cô là người chạy nhanh nhất trên chiến trường, tất cả đều là để tránh thoát cái khâu này. Bây giờ cô tránh không thoát nên cảm thấy ngạt thở một trận.
Nguyễn Miên kiên trì đỡ Ngụy Uyển Du đứng dậy, rồi hận không thể nói sang chuyện khác: "Nếu hai xe va chạm nhau thì có lẽ cả hai bên đều bị thương, tình hình hiện tại của đối phương thế nào rồi?"
Phùng Ngọc lập tức đáp lời: "Người tài xế kia đã chết, chết tại chỗ."
Nguyễn Miên nhíu mày ngẫm nghĩ rồi nói với Phùng Thời: "Trên người anh có mang bùa hộ mệnh không?"
Phùng Thời: "Có! Đại sư cho tôi sáu lá bùa. Tôi, vợ, con trai và em gái mỗi người một lá, còn hai lá để ở nhà. Sau khi xảy ra chuyện, lá bùa trên người tôi đã hóa thành tro, khi nhận được tin tức, vợ tôi cũng mang nốt hai lá bùa còn lại trong nhà tới cho tôi."
Nguyễn Miên gật đầu, đi đến bên cạnh giường bệnh rồi nói với Ngụy Uyển Du: "Đưa tay ra."
Ngụy Uyển Du ngoan ngoãn đưa tay ra rồi xòe lòng bàn tay.
Linh lực của Nguyễn Miên chảy ra từ đầu ngón tay, rồi viết thành chữ "Lâm" trong lòng bàn tay cô ấy: "Nắm chặt tay, tôi chưa quay lại thì không được rời khỏi Phùng Thời, nếu có nguy hiểm thì mở nó về phía đối phương."
Cô để lại cho Phùng Thời một thủ đoạn khác để giữ mạng, sau đó mới quay sang nói với Phùng Ngọc: "Cô hãy tìm cách đưa tôi đi gặp người lái xe đã chết kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất