Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học

Chương 26:

Trước Sau
Lúc này anh em Phùng gia đã hoàn toàn trở thành fan não tàn của Nguyễn Miên, họ không hề nghi ngờ một lời nói nào của cô. Ngụy Uyển Du cũng lập tức nắm chặt tay, cô ấy sợ rằng chữ sẽ chạy mất.

Phùng Ngọc lập tức đưa Nguyễn Miên ra khỏi phòng bệnh, không hề trì hoãn một giây nào.

Tài xế kia chết rất thảm, ngực anh ta bị lõm xuống, mặt cũng giống như bị búa tạ đập nát, không nhìn ra được khuôn mặt ban đầu.

Phùng Ngọc nhìn thấy một thi thể có hình dạng ghê rợn như vậy, Phùng Ngọc không khỏi có chút sợ hãi, giọng nói của cô ấy nhẹ hơn như sợ đánh thức thứ gì đó:

"Anh ta đột nhiên lao đến tông vào xe của anh trai tôi, đầu xe anh ta bị hỏng hoàn toàn, người chết ngay tại chỗ.

Ban đầu cảnh sát xác định đây là một vụ tai nạn giao thông, lỗi hoàn toàn thuộc về bên kia. Tôi đã cho người nhanh đi điều tra được anh ta chỉ là một người đi làm bình thường, không liên quan gì đến nhà chúng tôi, không thù không oán. Thời gian gần đây, tiền tài khoản cũng không có thay đổi lớn, giống như... Một người qua đường bình thường.

Tuy nhiên, thời gian quá gấp rút, hiện tại tôi chỉ điều tra được bề nổi mà thôi, những điều sâu hơn cần có thêm thời gian."

Nguyễn Miên đưa tay lên giữa trán người chết, đầu ngón tay của cô vẽ một quỹ đạo huyền bí trên không trung, một bùa văn màu vàng chợt lóe lên: "Nếu vậy, điều tra thêm cũng không có ý nghĩa gì, anh ta thực sự chỉ là một người qua đường vô tội mà thôi."

Phùng Ngọc vẫn không dám nhìn người chết, cô ấy chỉ lẩm bẩm: "Vậy tại sao anh ta lại... Chẳng lẽ đây thật sự chỉ là tai nạn ngoài ý muốn sao?"

Nguyễn Miên quay đầu nhìn cô ấy: "Không phải tai nạn ngoài ý muốn, mà là thuật Ngự Quỷ. Trên trán người này vẫn còn âm khí không thuộc về anh ta, nó vẫn chưa hoàn toàn tan biến, anh ta bị quỷ che mắt, khống chế tâm trí, biến thành đao cho người sử dụng."

Phùng Ngọc sửng sốt: "Cái gì?"

Nguyễn Miên quay người đối mặt với cô ấy: "Chồng của cô tàn nhẫn hơn so với tôi tưởng tượng nhiều. Tôi đoán rằng ban đầu gã muốn mê hoặc anh trai cô để tạo ra sự cố ngoài ý muốn nhưng anh trai cô mang theo bùa hộ mệnh bên người. Vì thế âm quỷ không thể đến gần nên gã mới vội vàng tìm người khác để tông chết anh ta."

Phùng Ngọc hít một hơi khí lạnh. Cô ấy ngây người quay sang nhìn người đã chết, nước mắt cô ấy nhịn không được trào ra: "Gã... Làm sao gã lại dám..."



Nguyễn Miên quay bước muốn đi ra ngoài: “Gã đã xem mạng người không ra gì như thế, nếu không loại bỏ gã sớm thì sau này sẽ có nạn lớn.”

Khi cô đi đến gian ngoài, cô nghe thấy tiếng khóc than từ xa đến gần.

Một người phụ nữ tóc tai rối bời, mặt tái nhợt. Cô ấy một tay dắt theo một đứa trẻ, một tay đỡ một bà lão đang khóc lóc không thể đứng vững đi về phía này.

Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, thế nhưng lại là lằn ranh cắt giữa sự sống và cái chết.

Trong mắt người ngoài nhìn vào chỉ là một người qua đường bình thường, thế nhưng đó là đứa con trai quý báu mà bà lão đã ngậm đắng nuốt cay để nuôi lớn, là người bạn đời khiến người vợ mỗi khi nhắc đến đều cong môi mỉm cười, còn là người cha mạnh mẽ luôn cẩn thận che chở cho một tâm hồn non nớt.

Đó là trụ cột của gia đình họ.

Một kẻ hèn hạ dấu đầu lộ đuôi, âm mưu giết người cướp tài sản bất thành lại tức giận trả thù, khiến cho gia đình vốn dĩ không liên quan gì đến chuyện này trong nháy mắt sụp đổ.

Phùng Ngọc từng bước từng bước đi theo sau Nguyễn Miên, lướt qua ba người đang chìm trong nỗi buồn vô tận.

Cô ấy không ngừng ngoái đầu nhìn lại bóng lưng của ba người đó, khuôn mặt cô ấy tái nhợt khiến cho hốc mắt càng đỏ thẫm. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Gã đáng chết."

Nguyễn Miên bước đi không ngừng: "Giết người phải đền mạng, đó là lẽ trời."

Phùng Ngọc chỉ cảm thấy mỗi lần hít thở như có lưỡi dao cắt vào cổ họng, theo từng hơi thở của cô ấy mang theo từng đợt tanh mặn:

"Thế nhưng gã vốn không xuất hiện, những chuyện huyền diệu khó giải thích như vậy, cho dù chúng ta có điều tra cũng không thể tra được đến đầu gã thế thì không thể định tội gã được. Chúng ta phải làm thế nào để tên khốn nạn này bị trừng phạt?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau