Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học

Chương 27:

Trước Sau
Cô ấy lớn lên đến từng này tuổi nhưng cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được sự oán hận và căm ghét một người đến như vậy.

Cho dù khi cô ấy gặp nạn lúc còn trẻ, cùng anh trai trải qua vô số tháng ngày gian khổ, bất lực, cũng chưa từng oán trách số phận bất công, cho dù mối tình đầu của cô ấy là một tên khốn nạn thích đùa giỡn lòng người, cô cũng chỉ lựa chọn tránh xa, vẫn luôn tràn đầy tình yêu với cuộc sống này.

Vậy mà Khưu Trạch lại khiến cô ấy căm hận như thế.

Cô ấy chỉ cần nghĩ đến việc mình đã từng chung sống với một con quỷ như vậy gần hai năm, cô ấy liền cảm thấy ghê tởm.

Cô ấy cảm thấy khó chịu vì cô ấy đã từng thực sự yêu thương gã, muốn cùng gã bên nhau cả đời. Cô ấy hận không thể quay ngược thời gian tát cho mình tỉnh ngộ.

Có thể gặp được quý nhân như Nguyễn đại sư là nhờ hai anh em họ có vận may trời ban nên họ mới không chết. Nhờ đại sư đã giúp họ hóa giải tai họa khiến họ cửa nát nhà tan, cô còn cho họ bùa hộ mệnh có thể bảo vệ mạng sống, nhờ vậy anh trai mới có thể may mắn thoát chết.

Nếu hôm nay anh hai cô ấy không có tấm bùa hộ mệnh đó, người thân duy nhất có cùng huyết thống với cô ấy ở trên đời này sẽ biến thành một xác chết rách nát.

Người chạy nghiêng ngả lảo đảo chạy đến đây chính là chị dâu của Phùng Ngọc và cháu trai.

Do cô ấy không biết nhìn người mới rước họa vào nhà. Giờ đây người nằm bên trong cũng vô tội mà bị cuốn vào.

Cô ấy nhìn cảnh người thân đau đớn tột cùng kia, trái tim của Phùng Ngọc như bị dao cắt, cả người lung lay, suýt ngã.

Nguyễn Miên dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô ấy, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước: "Oan có đầu nợ có chủ. Điều bẩn thỉu và độc ác nhất trên đời chính là lòng người. Sai lầm không phải ở con mồi bị nhắm đến, mà là ác quỷ cầm dao gây tội, đừng để bản thân chìm vào mê chướng."

Phùng Ngọc ngẩn người, rồi mỉm cười cay đắng, ánh mắt dần sáng tỏ: "Vâng, đại sư, tôi hiểu rồi."



Tiếp theo đó, hai người không nói chuyện gì thêm, cho đến khi gần đến phòng bệnh thì Phùng Ngọc mới mở lời: "Thực ra, người gã muốn giết nhất hẳn là tôi. Chỉ vì anh trai tôi ra bắt tôi phải ở nhà anh ấy trong thời gian này, cùng không được phép ra ngoài nên gã mới ra tay với anh trai tôi."

Cô ấy nhìn Nguyễn Miên, đôi mắt thường ngày dịu dàng giờ đây toát lên vẻ hung ác: "Đại sư, nếu tôi có thể dụ gã ra ngoài, liệu cô có cách nào để bắt gã không?"

Nguyễn Miên có chút khó hiểu: "Cô không sợ gã sao?"

Cô luôn cho rằng người phụ nữ này khá nhát gan, khi biết mình bị người ta yểm bùa thì run rẩy toàn thân, anh trai gặp chuyện thì suýt ngất xỉu, thậm chí còn không dám nhìn xác chết.

Phùng Ngọc cố gắng nở một nụ cười: "Sợ chứ, sao tôi không sợ nhưng giờ đây chỉ cần tôi nghĩ đến việc gã vẫn sống tốt ở một nơi nào đó rình rập chờ thời cơ, tôi liền ăn không ngon ngủ không yên."

Cô ấy ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Miên: "Ngàn ngày phòng cướp cuối cùng cũng không phải là kế hay, chỉ cần gã còn thoải mái ở bên ngoài, cả nhà chúng tôi sẽ vĩnh viễn không được yên bình."

Nguyễn Miên nhìn cô ấy thêm vài lần, cô mới gật đầu rồi giơ tay đẩy cửa phòng bệnh.

Khi cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bước chân của cô khựng lại.

Chỉ thấy Ngụy Uyển Du như một nữ chiến binh, tay trái nắm lấy cổ tay phải, đứng tấn thủ trước giường, mặt cô ấy căng thẳng, tinh thần khẩn trương cao độ.

Phùng Thời ngồi bên giường, một tay kéo vạt áo sau của cô ấy, một tay anh ta muốn lén lút dán một lá bùa lên lưng cô ấy mà không cho ai hay biết.

Họ vừa nhìn thấy người vào cửa là Nguyễn Miên, Ngụy Uyển Du thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn, may mắn Phùng Thời từ phía sau đỡ lấy cô ấy nên không ngã.

Phùng Thời được vợ đỡ dậy, mắt anh ta sáng rỡ: "Nguyễn đại sư, cuối cùng cô cũng về rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau