Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 3:
Người trẻ tuổi tốp năm tốp ba tụ thành một chỗ nói chuyện phiếm, trưởng tử Nguyễn Thừa Ngọc của Nguyễn gia cũng bị vây ở trong đó.
Nguyễn Thừa Ngọc từ nhỏ đến lớn luôn luôn được hưởng hào quang của con cưng của trời, là "con nhà người ta" điển hình, trong một đám người có gia thế tương đương cũng mơ hồ có địa vị lãnh đạo.
So sánh ra thì Nguyễn Miên lại có tư chất bình thường, không thông minh, cùng một tài nguyên giáo dục, anh trai ruột thịt của cô lại học rất giỏi, tùy ý chọn một trường đại học hàng đầu để học, còn cô lại phí hết sức mới học đến năm ba, khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học.
Trước đây mọi người đều cảm khái, có phải lúc mẹ Nguyễn sinh con đã chia trí thông minh cho anh trai quá nhiều, đến lượt cô không đủ chỉ số thông minh hay không.
Bây giờ mới biết, thì ra bọn họ căn bản không phải là anh em ruột thịt.
Nguyễn Miên đi xuống lầu, đa số mọi người đều không tự chủ được nhìn lại, trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh đi không ít.
Thứ nhất, bây giờ cô là một trong những nữ nhân vật chính ở trung tâm bão táp, thứ hai... Nguyễn gia tiểu thư ngu xuẩn nhưng thật sự xinh đẹp.
Cô mặc một bộ lễ phục cỡ dài trễ vai màu đỏ sậm, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, ngũ quan sắc sảo, khí khái, hoàn mỹ áp đảo màu sắc lộng lẫy của bộ lễ phục.
Dáng người xinh đẹp như vậy, trang sức hoa lệ ở trên người cô cũng chỉ có thể thành thật làm nền thêu hoa trên gấm cho cô, không có cách nào ngăn chặn ánh sáng của cô.
Người vốn đã lóa mắt lại trải qua bàn tay khéo léo của stylish, quả thực liền thành mắt bão, vô luận nam nữ, khi nhìn thấy cô thì khó tránh khỏi phải hoảng hốt một chút, cần phải có ý chí lực rất cường đại mới có thể dời mắt khỏi người cô.
Mẹ Nguyễn Phương Oánh Tuyết nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra ý cười, xa xa vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô đi qua.
Nguyễn Miên lưng thẳng tắp, chậm rãi tiến lên, đi tới bên cạnh Phương Oánh Tuyết, nhẹ nhàng gật đầu với Nguyễn Sam Nguyệt, xem như chào hỏi.
Từ sau khi nguyên chủ biết đến sự tồn tại của Nguyễn Sam Nguyệt, tâm trạng vẫn luôn không ổn định. Từ khi cô ta xuất hiện, người Nguyễn gia đều chú ý đến cô, sợ cô mất kiểm soát được tâm trạng, ở trước mặt mọi người kiếm chuyện với Nguyễn Sam Nguyệt thì sẽ khiến trên mặt mọi người đều rất khó coi.
Thấy cô ứng phó khéo léo, bọn họ đồng thời thở phào nhẹ nhõm cũng có chút kinh ngạc, không biết cô đã nghĩ thông suốt không muốn ầm ĩ hay là đang giấu chiêu gì phía sau.
Người trong xã hội thượng lưu cũng là người, lòng hiếu kỳ của bọn họ cũng đang thiêu đốt.
Chút chuyện này của Nguyễn gia cũng không phải bí mật, Nguyễn Tu Thành điều tra chuyện kia quá mức vội vàng, cũng không cố ý giữ bí mật tin tức, có một số người tin tức linh thông thậm chí còn biết xuất thân của cô không đủ thể diện, cha đẻ của Nguyễn Miên không rõ, trí lực của mẹ đẻ không được đầy đủ, ánh mắt nhìn cô không khỏi mang theo một ít khác thường.
Nguyễn Thừa Ngọc từ nhỏ đến lớn luôn luôn được hưởng hào quang của con cưng của trời, là "con nhà người ta" điển hình, trong một đám người có gia thế tương đương cũng mơ hồ có địa vị lãnh đạo.
So sánh ra thì Nguyễn Miên lại có tư chất bình thường, không thông minh, cùng một tài nguyên giáo dục, anh trai ruột thịt của cô lại học rất giỏi, tùy ý chọn một trường đại học hàng đầu để học, còn cô lại phí hết sức mới học đến năm ba, khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học.
Trước đây mọi người đều cảm khái, có phải lúc mẹ Nguyễn sinh con đã chia trí thông minh cho anh trai quá nhiều, đến lượt cô không đủ chỉ số thông minh hay không.
Bây giờ mới biết, thì ra bọn họ căn bản không phải là anh em ruột thịt.
Nguyễn Miên đi xuống lầu, đa số mọi người đều không tự chủ được nhìn lại, trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh đi không ít.
Thứ nhất, bây giờ cô là một trong những nữ nhân vật chính ở trung tâm bão táp, thứ hai... Nguyễn gia tiểu thư ngu xuẩn nhưng thật sự xinh đẹp.
Cô mặc một bộ lễ phục cỡ dài trễ vai màu đỏ sậm, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, ngũ quan sắc sảo, khí khái, hoàn mỹ áp đảo màu sắc lộng lẫy của bộ lễ phục.
Dáng người xinh đẹp như vậy, trang sức hoa lệ ở trên người cô cũng chỉ có thể thành thật làm nền thêu hoa trên gấm cho cô, không có cách nào ngăn chặn ánh sáng của cô.
Người vốn đã lóa mắt lại trải qua bàn tay khéo léo của stylish, quả thực liền thành mắt bão, vô luận nam nữ, khi nhìn thấy cô thì khó tránh khỏi phải hoảng hốt một chút, cần phải có ý chí lực rất cường đại mới có thể dời mắt khỏi người cô.
Mẹ Nguyễn Phương Oánh Tuyết nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra ý cười, xa xa vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô đi qua.
Nguyễn Miên lưng thẳng tắp, chậm rãi tiến lên, đi tới bên cạnh Phương Oánh Tuyết, nhẹ nhàng gật đầu với Nguyễn Sam Nguyệt, xem như chào hỏi.
Từ sau khi nguyên chủ biết đến sự tồn tại của Nguyễn Sam Nguyệt, tâm trạng vẫn luôn không ổn định. Từ khi cô ta xuất hiện, người Nguyễn gia đều chú ý đến cô, sợ cô mất kiểm soát được tâm trạng, ở trước mặt mọi người kiếm chuyện với Nguyễn Sam Nguyệt thì sẽ khiến trên mặt mọi người đều rất khó coi.
Thấy cô ứng phó khéo léo, bọn họ đồng thời thở phào nhẹ nhõm cũng có chút kinh ngạc, không biết cô đã nghĩ thông suốt không muốn ầm ĩ hay là đang giấu chiêu gì phía sau.
Người trong xã hội thượng lưu cũng là người, lòng hiếu kỳ của bọn họ cũng đang thiêu đốt.
Chút chuyện này của Nguyễn gia cũng không phải bí mật, Nguyễn Tu Thành điều tra chuyện kia quá mức vội vàng, cũng không cố ý giữ bí mật tin tức, có một số người tin tức linh thông thậm chí còn biết xuất thân của cô không đủ thể diện, cha đẻ của Nguyễn Miên không rõ, trí lực của mẹ đẻ không được đầy đủ, ánh mắt nhìn cô không khỏi mang theo một ít khác thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất