Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 33:
Thấy Nguyễn Miên không né tránh hay tỏ ra từ chối, cô gái mới nở nụ cười và chụp ảnh.
Một chị gái xinh đẹp lạnh lùng và một cô gái đáng yêu mặc Hán phục được ghi lại trên màn hình điện thoại.
Cô gái tỏ ra rất vui vẻ, như một chú chim nhỏ hạnh phúc: "Wow! Chị đẹp quá! Chiều cao của chúng ta rất hợp nhau! Chị có thể thêm Wechat với em không? Em sẽ gửi ảnh cho chị! Em có thể đăng ảnh này lên vòng bạn bè được không?"
Nguyễn Miên: "..."
Cô gái này cứ líu lo mãi, câu hỏi nối tiếp câu hỏi, không thể ngừng lại.
Nguyễn Miên suy nghĩ kỹ lưỡng nhưng thực sự không biết nên trả lời câu hỏi nào trước, vì vậy cô quyết định giả vờ không nghe thấy gì, coi như cô ấy không hỏi.
Phải nói rằng, những cô gái ở đây thật gan dạ, bản thân không có khả năng tự bảo vệ chút nào, không chỉ dám trò chuyện với người lạ trên đường phố mà còn dám tùy ý thêm thông tin liên lạc của người khác.
Chỉ có thời đại hòa bình mới có thể nuôi dưỡng nhiều cô gái ngây thơ như vậy.
Xem ra nơi này cũng không tệ.
Cô nhìn kỹ gương mặt rạng rỡ của cô gái này, nhíu mày, âm thầm lấy điện thoại ra: "Ba tháng nữa, nếu gặp khó khăn, có thể tìm tôi."
Cô gái ngẩn người, thấy Nguyễn Miên không giống như đang đùa, cô ấy quét mã QR sau đó lịch sự đáp lại: "Được ạ!"
Nguyễn Miên nhìn bóng lưng hai cô gái rời đi và tiếng lẩm bẩm dần xa: "Chị ấy đẹp quá." Cô khẽ nhíu mắt.
Giữa hai lông mày cô gái này tụ tập một luồng âm khí, chưa đầy ba tháng nữa, ắt sẽ có tai họa.
Thế nhưng trước khi cô ấy gặp tai họa lớn, vì bộ trang phục này của cô gái khiến cô dừng chân, lại được cô ấy chủ động đến bắt chuyện nên đã sinh ra liên hệ với cô. Đó là cơ hội của cô ấy, nếu cô ấy có thể nắm bắt được cơ hội này, thì sẽ không phải yểu mệnh.
Đây là cơ hội của cô gái đó.
Tôn Giả âm thầm hất cằm lên.
Tôi chính là cơ duyên.
*
Sau khi khám phá khắp nơi, Tôn Giả cho rằng, ngoại trừ một bộ phận con người bản chất vẫn còn nham hiểm, thế giới này thực sự rất an toàn.
Và, không có tu sĩ.
Ít nhất là bề ngoài ở Nam Thành này, không có dấu vết của tu sĩ.
Cũng không có dấu vết của thần tiên, cũng không thấy yêu tà ma vật, chỉ có người phàm.
Cô nhìn một cái, toàn là những người bình thường.
Mặc dù cô đã biết tất cả những điều này trong ký ức của nguyên chủ nhưng khi cô nhìn thấy tận mắt, cô vẫn không khỏi thở dài.
Cô không có đồng đạo.
Trên thế giới thiếu thốn linh khí này, con đường tu hành của cô chắc chắn nửa bước cũng khó đi, ngay cả việc Trúc Cơ cũng khó có thể thành công, dù cô có tu luyện chăm chỉ đến đâu, cũng chỉ có thể sống lâu hơn người bình thường một chút.
Tuy nhiên không sao cả, dù sao lẽ ra cô nên chết vào ngày bị Thiên Lôi đánh, cô được sống thêm một ngày là kiếm lời được một ngày, không có gì phải sợ.
Tối hôm đó, Nguyễn Miên đang thiền định tu luyện, bỗng cô có cảm giác, từ từ mở mắt ra.
Bên ngoài cửa sổ, một quỷ anh màu đỏ đang bay lơ lửng, khuôn mặt trắng bệch thỉnh thoảng hiện ra, nhìn vào như một quả bóng bay hình hài kỳ dị màu đỏ.
Nguyễn Miên khẽ vung tay, quỷ ảnh đó liền xuyên qua cửa sổ, bay đến trước giường cô rồi dừng lại cách đó không xa.
Một chị gái xinh đẹp lạnh lùng và một cô gái đáng yêu mặc Hán phục được ghi lại trên màn hình điện thoại.
Cô gái tỏ ra rất vui vẻ, như một chú chim nhỏ hạnh phúc: "Wow! Chị đẹp quá! Chiều cao của chúng ta rất hợp nhau! Chị có thể thêm Wechat với em không? Em sẽ gửi ảnh cho chị! Em có thể đăng ảnh này lên vòng bạn bè được không?"
Nguyễn Miên: "..."
Cô gái này cứ líu lo mãi, câu hỏi nối tiếp câu hỏi, không thể ngừng lại.
Nguyễn Miên suy nghĩ kỹ lưỡng nhưng thực sự không biết nên trả lời câu hỏi nào trước, vì vậy cô quyết định giả vờ không nghe thấy gì, coi như cô ấy không hỏi.
Phải nói rằng, những cô gái ở đây thật gan dạ, bản thân không có khả năng tự bảo vệ chút nào, không chỉ dám trò chuyện với người lạ trên đường phố mà còn dám tùy ý thêm thông tin liên lạc của người khác.
Chỉ có thời đại hòa bình mới có thể nuôi dưỡng nhiều cô gái ngây thơ như vậy.
Xem ra nơi này cũng không tệ.
Cô nhìn kỹ gương mặt rạng rỡ của cô gái này, nhíu mày, âm thầm lấy điện thoại ra: "Ba tháng nữa, nếu gặp khó khăn, có thể tìm tôi."
Cô gái ngẩn người, thấy Nguyễn Miên không giống như đang đùa, cô ấy quét mã QR sau đó lịch sự đáp lại: "Được ạ!"
Nguyễn Miên nhìn bóng lưng hai cô gái rời đi và tiếng lẩm bẩm dần xa: "Chị ấy đẹp quá." Cô khẽ nhíu mắt.
Giữa hai lông mày cô gái này tụ tập một luồng âm khí, chưa đầy ba tháng nữa, ắt sẽ có tai họa.
Thế nhưng trước khi cô ấy gặp tai họa lớn, vì bộ trang phục này của cô gái khiến cô dừng chân, lại được cô ấy chủ động đến bắt chuyện nên đã sinh ra liên hệ với cô. Đó là cơ hội của cô ấy, nếu cô ấy có thể nắm bắt được cơ hội này, thì sẽ không phải yểu mệnh.
Đây là cơ hội của cô gái đó.
Tôn Giả âm thầm hất cằm lên.
Tôi chính là cơ duyên.
*
Sau khi khám phá khắp nơi, Tôn Giả cho rằng, ngoại trừ một bộ phận con người bản chất vẫn còn nham hiểm, thế giới này thực sự rất an toàn.
Và, không có tu sĩ.
Ít nhất là bề ngoài ở Nam Thành này, không có dấu vết của tu sĩ.
Cũng không có dấu vết của thần tiên, cũng không thấy yêu tà ma vật, chỉ có người phàm.
Cô nhìn một cái, toàn là những người bình thường.
Mặc dù cô đã biết tất cả những điều này trong ký ức của nguyên chủ nhưng khi cô nhìn thấy tận mắt, cô vẫn không khỏi thở dài.
Cô không có đồng đạo.
Trên thế giới thiếu thốn linh khí này, con đường tu hành của cô chắc chắn nửa bước cũng khó đi, ngay cả việc Trúc Cơ cũng khó có thể thành công, dù cô có tu luyện chăm chỉ đến đâu, cũng chỉ có thể sống lâu hơn người bình thường một chút.
Tuy nhiên không sao cả, dù sao lẽ ra cô nên chết vào ngày bị Thiên Lôi đánh, cô được sống thêm một ngày là kiếm lời được một ngày, không có gì phải sợ.
Tối hôm đó, Nguyễn Miên đang thiền định tu luyện, bỗng cô có cảm giác, từ từ mở mắt ra.
Bên ngoài cửa sổ, một quỷ anh màu đỏ đang bay lơ lửng, khuôn mặt trắng bệch thỉnh thoảng hiện ra, nhìn vào như một quả bóng bay hình hài kỳ dị màu đỏ.
Nguyễn Miên khẽ vung tay, quỷ ảnh đó liền xuyên qua cửa sổ, bay đến trước giường cô rồi dừng lại cách đó không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất