Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 35:
May mắn là Phùng Ngọc không cần cô bình luận gì về chuyện anh trai và chị dâu mình đánh nhau, cô ấy tự mình gửi tin nhắn tiếp theo: [Đại sư, tôi thấy chuyện này không đúng lắm.]
Tiếp theo, cô ấy bắt đầu gửi tin nhắn phân tích từng điểm một: [Anh trai tôi và chị dâu tôi quen nhau từ khi anh trai tôi còn chưa có gì, tình cảm của họ rất sâu đậm.]
[Lúc đầu, khi anh trai tôi bị đâm, chị dâu tôi đã kiên quyết đưa anh ấy đến bệnh viện và còn trả tiền thuốc cho anh ấy.]
[Sau này, anh trai tôi khởi nghiệp, khoản đầu tư đầu tiên anh ấy nhận được chính là toàn bộ tài sản của chị dâu tôi.]
[Chính vì vậy, lúc đó anh trai tôi gần như liều mạng.]
[Anh ấy nói riêng với tôi, anh ấy không có đường lui, chỉ có thể thành công, tuyệt đối không thể thất bại, nếu mất hết tiền của chị dâu, anh ấy sẽ lấy cái chết để tạ lỗi.]
[Cô không biết đâu, anh ấy mê luyến chị dâu tôi đến không thể tự kiềm chế lại, anh ấy thường xuyên nửa đêm lén gọi điện thoại cho tôi bày tỏ anh ấy si mê chị dâu tôi như thế nào, thật muốn điên luôn.]
[Cô có tin không, một tên trai thẳng như anh ta lại thuộc lòng tất cả các màu son yêu thích của chị dâu tôi, thậm chí có thể thuộc lòng cả tên các dòng nước hoa!]
[Có thể nói, ngoài công việc, anh ấy dành toàn bộ thời gian để nghiên cứu sở thích của chị dâu tôi!]
[Ngoại trừ những năm đầu tiên do bất đắc dĩ, sau khi có tiếng nói rồi, anh ấy đi tiếp khách đều không cho phụ nữ đến gần, một cái nhìn cũng không dành cho người khác giới một cái!]
[Nhưng giờ trên người anh ấy thực sự có mùi nước hoa không thuộc về chị dâu tôi.]
[Điều này không hợp lý, giả thiết này hoàn toàn không xảy ra!]
[Âm mưu! Đây nhất định là một âm mưu, một âm mưu chia rẽ anh trai và chị dâu tôi !!]
[Bây giờ anh trai tôi đang quỳ gối trước bàn phím, thề thốt lòng trung thành của mình.]
[Anh ấy khóc tới không thở nỗi luôn.]
[Lúc đó, khi bị đâm một nhát dao máu me đầy người, anh ấy cũng không khóc, gặp tai nạn xe cũng không khóc.]
[Cái loại ti tiện chơi trò ly gián này thực sự độc ác!]
[Đại sư… Cô vẫn ở đó chứ?]
Nguyễn Miên từ từ gõ ra vài chữ: [Sao cô chắc chắn như vậy?]
Bên kia Phùng Ngọc rõ ràng rất kích động: [Đương nhiên tôi chắc chắn! Không ai hiểu rõ hành trình của hai người này hơn tôi! Tình cảm của họ không gì có thể phá vỡ!]
[Chị dâu tôi là người ở trong cuộc, lại yêu thương anh trai tôi sâu sắc, ghen tuông sẽ che mờ mắt chị ấy, nhưng tôi là người ngoài cuộc! Tôi rất tỉnh táo!!!]
Nguyễn Miên lặng lẽ nhìn chuỗi dấu chấm than mới được gửi đến, cảm thấy lúc này Phùng Ngọc cũng không tỉnh táo lắm.
Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Vì mùi hương trên quần áo của anh trai cô, cô có thể nghĩ xem ngoài cô và chị dâu cô, ai còn có thể chạm vào quần áo của anh trai cô.]
Bên kia im lặng.
Một lúc sau lại bắt đầu bùng nổ tin nhắn: [Đã phá án!]
[Là thư ký của anh trai tôi! Chính là cô ta! Chỉ có cô ta mới có thể chạm vào quần áo của anh trai tôi!]
[Anh trai tôi đã kiểm tra giám sát của công ty! Thư ký của anh ấy đã lén lút lục lọi quần áo và túi quần của anh ấy khi anh ấy ngủ trưa!]
[Mùi nước hoa chắc chắn là dính vào lúc đó!]
[Khám người! Thật quá đáng ghét! Cô ta dám sờ vào đùi anh trai tôi, chị dâu tôi thực sự tức giận rồi! Mọi thứ của anh trai tôi đều thuộc về chị dâu tôi!]
[Không thể tha thứ!]
[Thư ký Lưu sắp kết hôn rồi, anh trai tôi tin tưởng cô ta như vậy! Tại sao phải làm vậy?!]
[Tôi biết mà!]
[Mũi của chị dâu tôi là cực kỳ nhạy bén, mọi mùi hương không thuộc về anh trai tôi đều không thoát khỏi mũi chị ấy!]
[Cô thực sự quá tài! Thậm chí có thể đoán được chuyện này!]
Nguyễn Miên thở dài thườn thượt, muốn nói rằng có lẽ chuyện này không phải do cô đoán ra?
Cô luôn cảm thấy phong cách của người nhà Phùng gia càng ngày càng kỳ lạ nhưng lại không biết cụ thể là kỳ lạ như thế nào.
Tiếp theo, cô ấy bắt đầu gửi tin nhắn phân tích từng điểm một: [Anh trai tôi và chị dâu tôi quen nhau từ khi anh trai tôi còn chưa có gì, tình cảm của họ rất sâu đậm.]
[Lúc đầu, khi anh trai tôi bị đâm, chị dâu tôi đã kiên quyết đưa anh ấy đến bệnh viện và còn trả tiền thuốc cho anh ấy.]
[Sau này, anh trai tôi khởi nghiệp, khoản đầu tư đầu tiên anh ấy nhận được chính là toàn bộ tài sản của chị dâu tôi.]
[Chính vì vậy, lúc đó anh trai tôi gần như liều mạng.]
[Anh ấy nói riêng với tôi, anh ấy không có đường lui, chỉ có thể thành công, tuyệt đối không thể thất bại, nếu mất hết tiền của chị dâu, anh ấy sẽ lấy cái chết để tạ lỗi.]
[Cô không biết đâu, anh ấy mê luyến chị dâu tôi đến không thể tự kiềm chế lại, anh ấy thường xuyên nửa đêm lén gọi điện thoại cho tôi bày tỏ anh ấy si mê chị dâu tôi như thế nào, thật muốn điên luôn.]
[Cô có tin không, một tên trai thẳng như anh ta lại thuộc lòng tất cả các màu son yêu thích của chị dâu tôi, thậm chí có thể thuộc lòng cả tên các dòng nước hoa!]
[Có thể nói, ngoài công việc, anh ấy dành toàn bộ thời gian để nghiên cứu sở thích của chị dâu tôi!]
[Ngoại trừ những năm đầu tiên do bất đắc dĩ, sau khi có tiếng nói rồi, anh ấy đi tiếp khách đều không cho phụ nữ đến gần, một cái nhìn cũng không dành cho người khác giới một cái!]
[Nhưng giờ trên người anh ấy thực sự có mùi nước hoa không thuộc về chị dâu tôi.]
[Điều này không hợp lý, giả thiết này hoàn toàn không xảy ra!]
[Âm mưu! Đây nhất định là một âm mưu, một âm mưu chia rẽ anh trai và chị dâu tôi !!]
[Bây giờ anh trai tôi đang quỳ gối trước bàn phím, thề thốt lòng trung thành của mình.]
[Anh ấy khóc tới không thở nỗi luôn.]
[Lúc đó, khi bị đâm một nhát dao máu me đầy người, anh ấy cũng không khóc, gặp tai nạn xe cũng không khóc.]
[Cái loại ti tiện chơi trò ly gián này thực sự độc ác!]
[Đại sư… Cô vẫn ở đó chứ?]
Nguyễn Miên từ từ gõ ra vài chữ: [Sao cô chắc chắn như vậy?]
Bên kia Phùng Ngọc rõ ràng rất kích động: [Đương nhiên tôi chắc chắn! Không ai hiểu rõ hành trình của hai người này hơn tôi! Tình cảm của họ không gì có thể phá vỡ!]
[Chị dâu tôi là người ở trong cuộc, lại yêu thương anh trai tôi sâu sắc, ghen tuông sẽ che mờ mắt chị ấy, nhưng tôi là người ngoài cuộc! Tôi rất tỉnh táo!!!]
Nguyễn Miên lặng lẽ nhìn chuỗi dấu chấm than mới được gửi đến, cảm thấy lúc này Phùng Ngọc cũng không tỉnh táo lắm.
Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Vì mùi hương trên quần áo của anh trai cô, cô có thể nghĩ xem ngoài cô và chị dâu cô, ai còn có thể chạm vào quần áo của anh trai cô.]
Bên kia im lặng.
Một lúc sau lại bắt đầu bùng nổ tin nhắn: [Đã phá án!]
[Là thư ký của anh trai tôi! Chính là cô ta! Chỉ có cô ta mới có thể chạm vào quần áo của anh trai tôi!]
[Anh trai tôi đã kiểm tra giám sát của công ty! Thư ký của anh ấy đã lén lút lục lọi quần áo và túi quần của anh ấy khi anh ấy ngủ trưa!]
[Mùi nước hoa chắc chắn là dính vào lúc đó!]
[Khám người! Thật quá đáng ghét! Cô ta dám sờ vào đùi anh trai tôi, chị dâu tôi thực sự tức giận rồi! Mọi thứ của anh trai tôi đều thuộc về chị dâu tôi!]
[Không thể tha thứ!]
[Thư ký Lưu sắp kết hôn rồi, anh trai tôi tin tưởng cô ta như vậy! Tại sao phải làm vậy?!]
[Tôi biết mà!]
[Mũi của chị dâu tôi là cực kỳ nhạy bén, mọi mùi hương không thuộc về anh trai tôi đều không thoát khỏi mũi chị ấy!]
[Cô thực sự quá tài! Thậm chí có thể đoán được chuyện này!]
Nguyễn Miên thở dài thườn thượt, muốn nói rằng có lẽ chuyện này không phải do cô đoán ra?
Cô luôn cảm thấy phong cách của người nhà Phùng gia càng ngày càng kỳ lạ nhưng lại không biết cụ thể là kỳ lạ như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất