Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học

Chương 44:

Trước Sau
Anh trai nhỏ lập tức bị chọc cười, hai mắt cong cong híp lại, lúc nói chuyện còn mang theo một chút giọng mũi: "Nguyễn tiểu thư thật hài hước, giờ cũng trễ rồi, tốt nhất không nên ra ngoài một mình."

Nguyễn Miên nhìn anh ta, giơ tay cách không trung chỉ một cái: "Mũi bị nghẹt, nên uống nhiều nước ấm."

Anh trai nhỏ mơ hồ nhìn thấy khi cô nhấc tay chỉ về phía mình, đầu ngón tay của cô mang theo một chút ánh sáng nhạt, nhưng quá nhanh, cũng không thấy rõ, chỉ cho rằng mình bị hoa mắt, vẫn cười tủm tỉm: "Được, cảm ơn Nguyễn tiểu thư."

Trước đây không phát hiện đại tiểu thư của Nguyễn gia này lại hài hước đến vậy, ừ, tính tình cũng khá tốt.

Người ở đây đều là kẻ có tiền, rất nhiều người khinh thường loại nhân vật nhỏ như anh ấy, nói anh ấy là người canh cổng, nhưng Nguyễn tiểu thư không chỉ nói chuyện gần gũi bình dị mà còn rất tinh tế chú ý đến mũi của anh ấy không được thoải mái, khuyên anh ấy uống nhiều nước ấm.

Anh ấy lẩm bẩm trong miệng, xoay người quay lại phòng canh gác, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào lỗ mũi vẫn luôn bị nghẹt đã khôi phục thông khí, cảm giác mê mang không thoải mái trong đầu cũng đã biến mất.

Anh ấy rất vui mừng.

Thuốc đổi lần này dùng khá tốt đấy chứ.

Nguyễn Miên chậm rãi đi trên đường, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời gần như không có một ngôi sao nào.

Đến bây giờ cô vẫn chưa quen với ánh sáng chói mắt của đèn đường, có điều thật sự sáng hơn rất nhiều so với đèn lồng.



Chỉ là cô không quen mà thôi.

Đi được một đoạn, bước chân của cô dừng lại.

Ở phía trước cách đó không xa, xuất hiện loại "đèn đường" với ánh sáng ấm áp và đặt ở vị trí thấp.

Cô đến gần vài bước.

Quả nhiên, là một cái hồn quen thuộc.

Sinh hồn, ánh sáng công đức đầy người.

Là người có vóc dáng cao lớn vừa đưa trở lại thân thể trước kia.

Vẫn là ở vị trí đó, vẫn là tư thế đó, ngay cả quần áo trên người cũng không thay đổi.

Bộ Tranh mặc bộ áo ngủ tơ lụa màu đen giống như lần trước, ngồi trên ghế dài, hơi hơi ngẩng đầu nhìn trời.

Vờ như nhận ra rằng có tiếng bước chân của người khác ngừng lại bên cạnh, từ từ quay đầu qua.



Sau khi thấy rõ người tới, khóe miệng anh hơi cong lên, nhẹ nhàng nói: "Nguyễn tiểu thư."

Nguyễn Miên chậm rãi đi đến gần đó, xoay người ngồi chỗ cách anh không xa: "Sao anh lại chạy ra đây?"

Bộ Tranh vẫn ôn hòa như cũ: "Chứng ly hồn."

Nguyễn Miên gật đầu: "Chẳng trách."

Bình thường sinh hồn ly thể sẽ giống như nằm mơ vậy, không có cảm giác thật, rất khó để tự hỏi rõ ràng, mơ màng hồ đồ, hơn nữa rất khó để trở về thân thể của bản thân.

Lần trước cô đã phát hiện sinh hồn của Bộ Tranh gần như có được lý trí và tính trật tự như bình thường, câu thông với anh rất thuận lợi, hóa ra là đã ly hồn nhiều nên quen rồi, đã tương đối lành nghề và có kinh nghiệm.

Cô tùy ý dựa lưng vào chỗ tựa lưng trên ghế dài, giọng điệu thản nhiên: "Vậy việc anh có thể trở về thân thể của mình là chính xác sao?"

Bộ Tranh nghĩ nghĩ, giọng nói trầm thấp: "Có đôi khi có thể. Lúc nhỏ thì không thể tự mình trở về, sau đó số lần trở nên nhiều hơn, phần lớn thời điểm đều có thể tự mình tìm về được, có khi không thể quay về, người trong nhà phát hiện tôi vẫn chưa tỉnh lại sẽ giúp tôi gọi hồn."

Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt: "Loại tình huống này của anh, không tìm người nhìn xem sao?"

Giọng nói Bộ Tranh nhàn nhạt: "Khi mới bắt đầu người nhà đã tìm người xem qua, đại sư nói tôi là mệnh cách cực âm, nửa người ở dương thế, một chân ở cửa âm, không có cách nào cả, sau đó trong nhà đã từ bỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau