Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 48:
Biệt thự này được thiết kế theo kiểu phương Tây, nhìn rất tráng lệ, từng chi tiết đều thể hiện tấm lòng.
Nghĩ một bà lão sống khổ cả đời dọn vào căn nhà như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Khưu Trạch bị nhốt trong phòng ngủ chính trên tầng hai, một tấm vải thô trói chặt gã vào ghế bành, muốn động một ngón tay cũng khó khăn.
Gã đã tỉnh, nhưng tinh thần rất uể oải, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt chán nản, cửa mở ra cũng không ảnh hưởng đến gã.
Mặt gã hình vuông, diện mạo không có gì nổi bật, nhưng cũng không được coi là xấu, chỉ nhìn đơn thuần bề ngoài thì giống như là một người thành thật.
Nguyễn Miên ngồi xuống ghế Phùng Thời mang đến, cô nhìn Khưu Trạch từ trên xuống, nói với Phùng Thời: "Anh để gã cầu cứu tà sư kia rồi sao?"
Phùng Thời gật đầu: "Tà sư kia cho gã bùa, đặc biệt dùng để cầu cứu, vừa rồi trước khi lên tầng, tôi đã bảo Tiểu Ngọc đốt."
Nguyễn Miên "Ừ" một tiếng: "Tướng mạo khắc thân bạc tình, không có năng lực gì, cũng không có thủ đoạn gì, chờ tà sư đến đây đi."
Khưu Trạch vẫn không phản ứng gì bỗng ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: "Cô nói gì?"
Nguyễn Miên vui vẻ, quay đầu nhìn thẳng vào mắt gã, mở miệng: "Tôi nói anh có trán thấp, lông mày nhọn, mũi gãy như mỏ chim ưng lệch sang bên trái, mắt không chắc ở sau đầu má, trời sinh khắc mẫu bạc tình, anh không phục?"
Ngực Khưu Trạch phập phồng, hai mắt đỏ ngầu, rõ ràng là bị người khác nói khắc mẹ khiến gã không thể chịu được.
Nguyễn Miên cũng không để ý gã, thấy gã không phản bác lại, cô đi ra ngoài.
Phùng Thời cười nhạo, liếc Khưu Trạch, giọng khinh miệt: "Cậu luôn nói mẹ cậu không dễ dàng, sinh ra một đứa con khắc mẹ quả thật không dễ dàng, cậu dày vò như vậy, không bằng cứ tự sát đi, có thể bà ta sẽ tốt hơn."
Khưu Trạch giống như con thú bị dồn vào đường cùng, gã tức giận gào lên: "Không có khả năng! Anh nói hưu nói vượn!"
Phùng Thời vẫn không quan tâm đến gã, anh ta đi ra cửa, để lại một mình gã nổi cơn thịnh nộ bên trong.
Anh ta đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn thấy Nguyễn Miên đã ngồi xuống sofa ở đại sảnh tầng một, Phùng Ngọc ngồi bên cạnh cô, đang nhẹ giọng nói gì đó.
Mặc dù nhìn hai người nói chuyện đa số đều là em gái mình nói, Nguyễn đại sư không mở miệng có vẻ lạnh lùng, nhưng nếu quan sát cẩn thận, có thể phát hiện mỗi một câu của Phùng Ngọc đều được đáp lại, cho dù đa số đều là khẽ gật đầu.
Nguyễn đại sư nhìn giống như không dễ ở chung, nhưng cẩn thận quan sát, có thể nhận ra sự dịu dàng đặc biệt của cô.
Hơn nữa anh ta luôn có cảm giác mơ hồ rằng: Nguyễn đại sư dỗ bọn họ như trẻ con vậy.
Cảm giác này rất thái quá, nhưng anh ta đã lăn lộn nửa đời người trên thương trường, ánh mắt nhìn người vẫn phải có.
Ví dụ như bây giờ, không biết em gái mình đang làm gì, thỉnh thoảng còn khua tay múa chân, Nguyễn đại sư lẳng lặng ngồi, mỗi khi Phùng Ngọc kết thúc một câu, cô sẽ khẽ gật đầu.
Em gái mình ở trong cuộc, nhận được sự cổ vũ không rõ của đại sư, càng nói càng hăng, mà Phùng Thời là người đứng xem, chỉ muốn che mặt thay em gái mình.
Thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
Anh ta đã đến tuổi trung niên, em gái cũng đã ba mươi, mà Nguyễn đại sư mới ngoài hai mươi, thoạt nhìn còn chững chạc hơn bọn họ, thật sự rất thái quá.
Nghĩ một bà lão sống khổ cả đời dọn vào căn nhà như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Khưu Trạch bị nhốt trong phòng ngủ chính trên tầng hai, một tấm vải thô trói chặt gã vào ghế bành, muốn động một ngón tay cũng khó khăn.
Gã đã tỉnh, nhưng tinh thần rất uể oải, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt chán nản, cửa mở ra cũng không ảnh hưởng đến gã.
Mặt gã hình vuông, diện mạo không có gì nổi bật, nhưng cũng không được coi là xấu, chỉ nhìn đơn thuần bề ngoài thì giống như là một người thành thật.
Nguyễn Miên ngồi xuống ghế Phùng Thời mang đến, cô nhìn Khưu Trạch từ trên xuống, nói với Phùng Thời: "Anh để gã cầu cứu tà sư kia rồi sao?"
Phùng Thời gật đầu: "Tà sư kia cho gã bùa, đặc biệt dùng để cầu cứu, vừa rồi trước khi lên tầng, tôi đã bảo Tiểu Ngọc đốt."
Nguyễn Miên "Ừ" một tiếng: "Tướng mạo khắc thân bạc tình, không có năng lực gì, cũng không có thủ đoạn gì, chờ tà sư đến đây đi."
Khưu Trạch vẫn không phản ứng gì bỗng ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: "Cô nói gì?"
Nguyễn Miên vui vẻ, quay đầu nhìn thẳng vào mắt gã, mở miệng: "Tôi nói anh có trán thấp, lông mày nhọn, mũi gãy như mỏ chim ưng lệch sang bên trái, mắt không chắc ở sau đầu má, trời sinh khắc mẫu bạc tình, anh không phục?"
Ngực Khưu Trạch phập phồng, hai mắt đỏ ngầu, rõ ràng là bị người khác nói khắc mẹ khiến gã không thể chịu được.
Nguyễn Miên cũng không để ý gã, thấy gã không phản bác lại, cô đi ra ngoài.
Phùng Thời cười nhạo, liếc Khưu Trạch, giọng khinh miệt: "Cậu luôn nói mẹ cậu không dễ dàng, sinh ra một đứa con khắc mẹ quả thật không dễ dàng, cậu dày vò như vậy, không bằng cứ tự sát đi, có thể bà ta sẽ tốt hơn."
Khưu Trạch giống như con thú bị dồn vào đường cùng, gã tức giận gào lên: "Không có khả năng! Anh nói hưu nói vượn!"
Phùng Thời vẫn không quan tâm đến gã, anh ta đi ra cửa, để lại một mình gã nổi cơn thịnh nộ bên trong.
Anh ta đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn thấy Nguyễn Miên đã ngồi xuống sofa ở đại sảnh tầng một, Phùng Ngọc ngồi bên cạnh cô, đang nhẹ giọng nói gì đó.
Mặc dù nhìn hai người nói chuyện đa số đều là em gái mình nói, Nguyễn đại sư không mở miệng có vẻ lạnh lùng, nhưng nếu quan sát cẩn thận, có thể phát hiện mỗi một câu của Phùng Ngọc đều được đáp lại, cho dù đa số đều là khẽ gật đầu.
Nguyễn đại sư nhìn giống như không dễ ở chung, nhưng cẩn thận quan sát, có thể nhận ra sự dịu dàng đặc biệt của cô.
Hơn nữa anh ta luôn có cảm giác mơ hồ rằng: Nguyễn đại sư dỗ bọn họ như trẻ con vậy.
Cảm giác này rất thái quá, nhưng anh ta đã lăn lộn nửa đời người trên thương trường, ánh mắt nhìn người vẫn phải có.
Ví dụ như bây giờ, không biết em gái mình đang làm gì, thỉnh thoảng còn khua tay múa chân, Nguyễn đại sư lẳng lặng ngồi, mỗi khi Phùng Ngọc kết thúc một câu, cô sẽ khẽ gật đầu.
Em gái mình ở trong cuộc, nhận được sự cổ vũ không rõ của đại sư, càng nói càng hăng, mà Phùng Thời là người đứng xem, chỉ muốn che mặt thay em gái mình.
Thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
Anh ta đã đến tuổi trung niên, em gái cũng đã ba mươi, mà Nguyễn đại sư mới ngoài hai mươi, thoạt nhìn còn chững chạc hơn bọn họ, thật sự rất thái quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất