Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học

Chương 49:

Trước Sau
Phùng Thời đi xuống tầng, đứng cách không xa không gần nghe thấy Phùng Ngọc nói: "Trước kia tôi cũng cảm thấy anh ta rất hiếu thảo, hiếu thảo là chuyện tốt, tôi ủng hộ anh ta. Tôi không có cha mẹ, đôi khi cũng sẽ ảo tưởng, nếu cha mẹ còn sống, có lẽ tôi cũng như vậy, họ nuôi tôi lớn, tôi chăm sóc họ khi về già, thật sự rất tốt. Chỉ là tôi không ngờ anh ta điên rồ như vậy, đúng là mẹ anh ta không dễ dàng, nhưng mẹ anh ta vất vả là do cha anh ta không làm tròn trách nhiệm của người chồng, người cha, và vì phải nuôi một con thú nuốt vàng như anh ta, chứ không phải vì tôi!"

"Dựa vào đâu mà mẹ anh ta vất vả lại muốn mạng của tôi, lất cả gia đình tôi đi đổi? Trên đời này không có đạo lý nào như vậy! Tôi được anh tôi nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn chưa ăn một hạt gạo nào của nhà anh ta, tôi không nợ anh ta, nói khó nghe thì tôi đối xử tốt với mẹ anh ta cũng vì nể mặt anh ta, nếu không bà già đó là ai? Bà ta sống vất vả đâu liên quan gì đến tôi? Chỉ bời vì tôi gả cho anh ta, nên mọi thứ đều là do tôi sai?"

Phùng Ngọc nói xong, cô ấy ngẩng đầu lên: "Vậy nên tại sao tôi phải kết hôn? Kết hôn là một sai lần, suýt nữa hại cả anh trai, chị dâu, cháu của tôi! Đại sư không biết đâu, anh trai đón tôi về nhà, tôi vô cùng xấu hổ! Tôi không dám nhìn mặt chị ấy!"

Phùng Thời bịt mặt.

Em gái ơi, em nói những chuyện này với đại sư làm gì? Nguyễn đại sư người ta mới bao nhiêu tuổi, cô ấy vẫn là cô gái nhỏ chưa kết hôn! Em đừng có thái quá như vậy!

Thế nhưng nghe được Phùng Ngọc nói hùng hồn như vậy, trong lòng anh ta cũng cảm khái.

Trong khoảng thời gian này Phùng Ngọc ở trong nhà anh ta, mắt thường có thể thấy cô ấy ít nói hơn, anh ta biết trong lòng cô ấy khó chịu, cũng áy náy với anh ta, nhưng anh ta không biết khuyên nhủ thế nào.

May mắn có vợ anh ta là người đứng đầu gia đình, sau vài lần Nguỵ Uyển Du nói chuyện với Phùng Ngọc, tâm trạng của Phùng Ngọc mới khá hơn.

Hôm nay cô ấy có thể trải lòng với Nguyễn đại sư như vậy, chứng tỏ cô ấy đã cởi mở hơn.

Phùng Ngọc đang nói chuyện thấy được anh ta, bất mãn nói: "Anh, sao anh lại nghe lén người ta?"

Phùng Thời thở dài: "Em nói những lời vô dụng đó với Nguyễn đại sư làm gì?"

Phùng Ngọc như tỉnh mộng.

Đúng vậy, Nguyễn đại sư là đại sư, là cao nhân, cũng không phải bạn thân bình thường, sao có thể nói chuyện gia đình với cô?

Nguyễn Miên thấy Phùng Ngọc lo lắng, cô chậm rãi mở miệng: "Mọi chuyện trên đời này là củi gạo dầu muối, nào có nhiều chuyện hữu dụng? Nói cũng không sao."

Phùng Ngọc không nhịn được cười, vẻ mặt thoải mái hơn.



Phùng Thời ngồi xuống ghế sofa bên kia, ôn hoà nói: "Đại sư nói đúng."

Ba người nói chuyện câu được câu không, mà tà sư kia vẫn không có động tĩnh gì.

Anh em Phùng gia dần không ngồi yên được, thậm chí bắt đầu hoài nghi tác dụng của bùa cầu cứu.

Nguyễn Miên vẫn bình thản, ngồi yên lặng.

Cả quá trình Phùng Ngọc đều không lên tầng gặp Khưu Trạch, dường như không còn gì để nói với gã.

Nguyễn Miên vẫn ngồi trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, cô vững vàng như núi, hai anh em cũng cảm thấy an tâm.

Đợi đến khi trời tối đen, cuối cùng Nguyễn Miên cũng mở mắt.

Trời tối nay có vẻ rất tối, ánh trắng như được che phủ bởi một lớp màn mỏng, mông lung không thấy rõ lắm.

Trong biệt thự không có ai nói chuyện, có vẻ rất im lặng, tiếng gió rít bên ngoài như tiếng gào thét.

Phùng Ngọc thấy sợ hãi, không kìm được kề sát vào Nguyễn Miên, lơ đãng ngẩng đầu thì thấy một bóng người màu trắng chợt lướt qua cửa sổ.

Cô ấy hoảng sợ, phản xạ có điều kiện túm tay áo Nguyễn Miên.

Phùng Thời kéo Phùng Ngọc ra phía sau, cảnh giác nhìn ra phía cửa sổ sát đất.

Nguyễn Miên cười lạnh: "Cố ý lừa bịp."

Tay áo của cô bị Phùng Ngọc túm lấy, cô không đứng dậy, chỉ vung tay lên, cửa chính của biệt thự mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau