Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học

Chương 6:

Trước Sau
Con đường tu luyện muôn hình vạn trạng, có yêu vật tồn tại chứng tỏ thế gian này vẫn còn không gian tu luyện!

Quả nhiên, người lương thiện sẽ gặp may mắn, hướng đi của cô đã chính xác!

Hơn nữa, gặp yêu vật ở nơi kỳ lạ này, trong lòng Nguyễn Miên dâng lên cảm giác thân quen.

Cuối cùng cũng có thứ gì đó cô quen thuộc!

Chỉ là một con mèo yêu sao? Không! Đây là một người bạn!

Tuy nhiên, trong lúc phấn khích, cô quên mất rằng cơ thể hiện tại của mình đã mất đi khả năng cưỡi gió vượt nóc băng tường, cứ thế mà nhảy thẳng từ lầu hai xuống, lúc cơ thể nặng nề rơi tự do, cô mới nhớ ra.

Tuy nhiên vấn đề không lớn, bản năng ăn sâu vào xương cốt khiến cô ngay lập tức phản ứng, khi chạm đất, cô lăn một vòng để giảm bớt lực rơi, không bị thương, chỉ là hình dáng không mấy thanh lịch.

Cô không dừng lại, nhón chân bước nhẹ trên mặt đất, cả người như mũi tên lao đi.

Thực ra linh lực yếu kém, chẳng là gì so với đánh giá của Long Vân Tôn Giả với bản thân trước đây, nhưng thực tế, thành công dẫn khí vào cơ thể đã vượt ra ngoài phạm vi của người thường.

Dù linh lực nhiều hay ít, có linh lực là một bước nhảy vọt về chất, bản chất đã khác với người thường, cộng thêm nguyên thần của Đại Thừa Tôn Giả, dù không thể bay lượn nhưng có thể miễn cưỡng chạy được trên mái nhà.

Đáng tiếc, mèo yêu vốn nổi danh về tốc độ, trong đám yêu tu cũng thuộc loại nhanh nhẹn linh hoạt, dù tu vi của nó còn nông nhưng cũng không phải là loại để người vừa mới quay lại con đường tu hành như Nguyễn Miên có thể đuổi kịp.



Phía sau biệt thự Nguyễn gia dựa vào núi, mèo yêu vào núi như rồng về biển, lập tức biến mất không chút dấu vết.

Nguyễn Miên đứng giữa núi rừng đen kịt, nhìn xung quanh, xác định không thể đuổi kịp nữa, thở dài một hơi.

“Đúng là một con mèo nghịch ngợm, bản tôn chỉ muốn chơi với mày thôi mà, sao lại chạy trối chết thế? Tao còn có thể chỉ dạy mày tu luyện, đúng là không biết điều! Thứ tao mất là một con mèo, thứ mày mất lại là cơ hội đấy! Hừ!”

Sau khi lẩm bẩm, cô cúi đầu nhìn đôi dép hồng công chúa bẩn thỉu dưới chân, nhíu mày.

Đôi dép này cũng ảnh hưởng đến việc phát huy của cô, chẳng lẽ nơi nghèo nàn này không có đôi giày nào tốt hơn hả?

Nhưng mà nhìn kỹ, màu hồng này nhìn lâu cũng thấy đẹp.

Thôi thì, không đuổi kịp là không có duyên.

Tôn Giả phủi bụi trên áo ngủ, đi bộ trở về.

Một lúc sau, một con mèo đen xuất hiện không một tiếng động ở chỗ cô vừa đứng, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh xanh lục trong đêm.

“Thời này còn có người tu luyện, thật là kỳ lạ...”



*

Nguyễn Miên lạ đất lạ cái, bây giờ còn là ban đêm, cô loanh quanh trong núi rất lâu mới ra khỏi rừng.

Rồi cô nhìn các biệt thự giống nhau mà trầm tư.

Cô đi từ đâu nhỉ?

Giữa đêm khuya, chỉ có một người đi bộ vòng vòng, hỏi cũng khó.

Nguyễn Miên nhìn người đàn ông trung niên mặc vest, hói đầu, cầm cặp đựng giấy tờ, đi vòng vòng trong khu nhỏ, lòng hơi đăm chiêu.

Gió đêm lạnh lẽo, nhưng trán anh ta lại đầy mồ hôi.

Tôn Giả bực bội chầm chậm bước đến.

Có người đến gần, người kia như không thấy, cứ nhìn chằm chằm phía trước rồi bước đi liên tục không ngừng, nếu nhìn kỹ còn thấy chân bước thấp bước cao, có vẻ đang rất mệt mỏi. Nhưng dù mệt thế nào, anh ta tựa như không muốn dừng, cứ bước đi.

Nguyễn Miên đến trước mặt anh ta, híp mắt nhìn anh ta sắp đâm vào mình, khẽ “chậc” một tiếng, có hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn giơ tay vẽ một vòng trong không trung, chỉ ngón tay vào trán anh ta: “Phá!”

Bước chân của người đàn ông dừng lại, đứng im tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt trong vài giây ngắn ngủi, rồi như chợt tỉnh lại, nhìn trái ngó phải, mừng rỡ như điên, lẩm bẩm: “Thoát rồi, thoát rồi...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau