Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 9:
Nguyễn Miên lặng lẽ lùi lại một bước để có góc nhìn rộng hơn, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của anh mỉm cười: “Tôi là Nguyễn gia Nguyễn Miên, xin hỏi xưng hô với ngài thế nào?”
Ánh mắt anh đẹp trai khẽ động, dừng một lúc rồi mới mở lời: “Bộ Tranh.”
“Bất tranh?”
“Đúng vậy.” Bộ Tranh ôn tồn lặp lại “Tôi họ Bộ, tên một chữ Tranh, chữ Tranh trong chênh vênh.”
Nguyễn Miên gật đầu, cô vốn tên là Vân Tranh, người này tên Bộ Tranh, tuy khác chữ nhưng lại đồng âm, cũng khá là có duyên phận.
Người này thái độ tốt, dường như rất tin tưởng cô, nên cô cũng không nói thêm lời thừa, giơ tay lên vẽ nhanh vài nhịp điệu kỳ quái trên không trung, ánh sáng lóe lên, tay đã tạo ra hai đạo bùa.
Một đạo bùa Cố Hồn giữ cho linh hồn Bộ Tranh ổn định, một đạo bùa Dẫn Hỗn tạo liên kết giữa hai người: “Đi thôi, sinh hồn ở ngoài rất nguy hiểm, tôi đưa anh về lại thân xác.”
Bộ Tranh im lặng nhìn tay mình như bị một sợi dây vô hình kéo lên theo động tác của cô, mắt hơi nheo lại, nhưng sắc mặt lại rất dịu dàng: “Cảm ơn em, phiền em rồi.”
Nguyễn Miên theo lực dẫn dắt đưa anh đi, nhẹ nhàng gật đầu: “Chuyện nhỏ... À này, nhà anh ở đâu?”
Phía sau dường như có tiếng cười nhẹ, nhưng khi Nguyễn Miên quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một khuôn mặt đẹp trai dịu dàng.
Theo chỉ dẫn của Bộ Tranh, Nguyễn Miên đưa anh về Bộ gia, rồi cô mới phát hiện ra nhà hai người ở cũng khá gần nhau.
Cô có ấn tượng tốt về anh chàng đẹp trai này, trước khi đi không nhịn được dặn dò: “Sau này anh không được dễ dàng tin người khác như vậy, nếu gặp phải kẻ có ý đồ xấu thì sẽ rất nguy hiểm.”
Bộ Tranh ngoan ngoãn gật đầu, trông có vẻ rất hiền lành.
Thế là Tôn Giả chắp tay sau lưng rời đi.
Nhưng Tôn Giả vừa rút lui sau khi cứu người đã khổ sở phát hiện ra rằng, đưa sinh hồn Bộ Tranh trở lại thân xác tiêu hao hết chút linh lực nhỏ nhoi trong đan điền của cô.
Thật là thảm thương.
Từ Bộ gia đi ra, cô vòng vo vài vòng cũng thành công trở về biệt thự Nguyễn gia, thân hình nhảy lên, mũi chân chạm vào tường, trèo qua cửa sổ còn mở trở về phòng mình.
Lúc này, trời cũng sắp sáng.
Đêm nay là một đêm bận rộn, hôm sau Nguyễn Miên trông có vẻ tiều tụy.
Cô dậy sớm, cha mẹ và anh trai Nguyễn gia còn ở nhà.
Tất nhiên, Nguyễn Sam Nguyệt cũng ở đây.
Tuy cha mẹ nuôi của Nguyễn Sam Nguyệt không phải gia đình giàu có nhưng điều kiện cũng khá tốt, hai vợ chồng không có con, coi cô ấy như con ruột, yêu thương chiều chuộng, dành cho cô ấy những điều kiện tốt nhất để nuôi dưỡng.
Cô ấy thì thừa hưởng hoàn toàn gen tốt của cha mẹ ruột, từ nhỏ đã thông minh xinh đẹp, luôn là niềm tự hào của cha mẹ nuôi.
Hiện tại, Nguyễn Sam Nguyệt tốt nghiệp đại học danh tiếng, cả người toát ra sự tự tin của người có học vấn, ngồi cạnh cha mẹ và anh trai ruột, khí chất chẳng hề yếu hơn, không có chút gì là tầm thường.
Nguyễn Thừa Ngọc giống mẹ, Nguyễn Sam Nguyệt giống cha, nhìn qua, đây mới thực sự là một gia đình hài hòa, nghiêm chỉnh trọn vẹn.
Ánh mắt anh đẹp trai khẽ động, dừng một lúc rồi mới mở lời: “Bộ Tranh.”
“Bất tranh?”
“Đúng vậy.” Bộ Tranh ôn tồn lặp lại “Tôi họ Bộ, tên một chữ Tranh, chữ Tranh trong chênh vênh.”
Nguyễn Miên gật đầu, cô vốn tên là Vân Tranh, người này tên Bộ Tranh, tuy khác chữ nhưng lại đồng âm, cũng khá là có duyên phận.
Người này thái độ tốt, dường như rất tin tưởng cô, nên cô cũng không nói thêm lời thừa, giơ tay lên vẽ nhanh vài nhịp điệu kỳ quái trên không trung, ánh sáng lóe lên, tay đã tạo ra hai đạo bùa.
Một đạo bùa Cố Hồn giữ cho linh hồn Bộ Tranh ổn định, một đạo bùa Dẫn Hỗn tạo liên kết giữa hai người: “Đi thôi, sinh hồn ở ngoài rất nguy hiểm, tôi đưa anh về lại thân xác.”
Bộ Tranh im lặng nhìn tay mình như bị một sợi dây vô hình kéo lên theo động tác của cô, mắt hơi nheo lại, nhưng sắc mặt lại rất dịu dàng: “Cảm ơn em, phiền em rồi.”
Nguyễn Miên theo lực dẫn dắt đưa anh đi, nhẹ nhàng gật đầu: “Chuyện nhỏ... À này, nhà anh ở đâu?”
Phía sau dường như có tiếng cười nhẹ, nhưng khi Nguyễn Miên quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một khuôn mặt đẹp trai dịu dàng.
Theo chỉ dẫn của Bộ Tranh, Nguyễn Miên đưa anh về Bộ gia, rồi cô mới phát hiện ra nhà hai người ở cũng khá gần nhau.
Cô có ấn tượng tốt về anh chàng đẹp trai này, trước khi đi không nhịn được dặn dò: “Sau này anh không được dễ dàng tin người khác như vậy, nếu gặp phải kẻ có ý đồ xấu thì sẽ rất nguy hiểm.”
Bộ Tranh ngoan ngoãn gật đầu, trông có vẻ rất hiền lành.
Thế là Tôn Giả chắp tay sau lưng rời đi.
Nhưng Tôn Giả vừa rút lui sau khi cứu người đã khổ sở phát hiện ra rằng, đưa sinh hồn Bộ Tranh trở lại thân xác tiêu hao hết chút linh lực nhỏ nhoi trong đan điền của cô.
Thật là thảm thương.
Từ Bộ gia đi ra, cô vòng vo vài vòng cũng thành công trở về biệt thự Nguyễn gia, thân hình nhảy lên, mũi chân chạm vào tường, trèo qua cửa sổ còn mở trở về phòng mình.
Lúc này, trời cũng sắp sáng.
Đêm nay là một đêm bận rộn, hôm sau Nguyễn Miên trông có vẻ tiều tụy.
Cô dậy sớm, cha mẹ và anh trai Nguyễn gia còn ở nhà.
Tất nhiên, Nguyễn Sam Nguyệt cũng ở đây.
Tuy cha mẹ nuôi của Nguyễn Sam Nguyệt không phải gia đình giàu có nhưng điều kiện cũng khá tốt, hai vợ chồng không có con, coi cô ấy như con ruột, yêu thương chiều chuộng, dành cho cô ấy những điều kiện tốt nhất để nuôi dưỡng.
Cô ấy thì thừa hưởng hoàn toàn gen tốt của cha mẹ ruột, từ nhỏ đã thông minh xinh đẹp, luôn là niềm tự hào của cha mẹ nuôi.
Hiện tại, Nguyễn Sam Nguyệt tốt nghiệp đại học danh tiếng, cả người toát ra sự tự tin của người có học vấn, ngồi cạnh cha mẹ và anh trai ruột, khí chất chẳng hề yếu hơn, không có chút gì là tầm thường.
Nguyễn Thừa Ngọc giống mẹ, Nguyễn Sam Nguyệt giống cha, nhìn qua, đây mới thực sự là một gia đình hài hòa, nghiêm chỉnh trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất