Thiên Kim Mở Sạp Xem Bói Hằng Ngày
Chương 18:
Hứa Tinh Hà thì thầm: "Không phải chứ, hai người thật sự giống như đang lừa đảo ấy."
...
Tại biệt thự Hứa gia, biệt thự xây dựng hướng Đông Nam là một nơi "tụ khí". Trong sân có đài phun nước, hành lang và hồ bơi kết hợp với nhau, tạo nên một không gian cổ điển rộng rãi.
Lúc này, ba Hứa đang ngồi xem báo trong phòng khách, mẹ Hứa thì đang chăm sóc những chậu cây cảnh tỉ mỉ. Anh cả Hứa Anh Trác mang máy tính xuống dưới lầu để làm việc. Còn Hứa Diệc Uyển thì nằm dài trên sofa, lơ đãng nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại ngó ra cửa.
Mẹ Hứa không kiên nhẫn được nữa, nhìn chậu hoa bị mình cắt hỏng, ném kéo xuống đất, lẩm bẩm: "Tinh Hà làm sao thế này? Không phải nói là đến ngay sao? Đã hơn một tiếng rồi đấy!"
Mẹ Hứa đã ngoài năm mươi nhưng trông vẫn rất trẻ trung. Ba Hứa thì đã có nhiều tóc bạc vì bận rộn công việc. Ông hừ một tiếng: "Lúc trước tôi đã bảo bà hỏi kỹ càng một chút rồi. Bà cứ bảo nhìn ảnh chụp là được rồi, giờ đến gấp làm gì."
Mẹ Hứa không thích nghe lời này, bà đáp trả: "Con gái mà, cứ mong chờ thôi. Dù sao trong lòng tôi cũng biết đứa nhỏ này và những người trong nhà có sự khác biệt lớn. Nếu không thấy tận mắt thì tôi cũng không yên tâm được. Ông cứ ngồi đó xem báo đi."
Ba Hứa: “...” Ngay lập tức lật qua tờ báo trên tay."
Hứa Diệc Uyển nghe thấy hai người nói chuyện, càng thêm thất thần. Dù ba mẹ đã nói với cô ấy rằng chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ, chỉ là đón người kia về nhà, nhà đông thêm một người, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Gọi là cha mẹ ruột suốt 18 năm, mà giờ một đêm lại trở thành con nuôi, quả thật như một giấc mơ.
Dù tin tưởng tình cảm giữa mình và gia đình, nhưng rốt cuộc người kia là con ruột, đã lạc mất 18 năm, giờ trở về, ba mẹ, thậm chí cả anh trai, chắc chắn sẽ càng quan tâm đến cô hơn. Nghĩ đến điều đó, Hứa Diệc Uyển cảm thấy không được tự nhiên.
Hứa Anh Trác ngồi bên cạnh, tiếng gõ bàn phím lách tách vang lên. Hứa Diệc Uyển nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng hơi thoải mái. Có lẽ anh trai vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Đúng lúc mẹ Hứa định gọi điện thoại hỏi thăm thì Hứa Tinh Hà cùng Hứa Bạch Vi về đến nhà.
"Mẹ! Con về rồi!"
Khi mẹ Hứa nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu xanh dương nhạt, làn da trắng mịn, khí chất thanh thoát đi theo Hứa Tinh Hà vào nhà, bà ngây người ra. Bản năng nghiêng đầu nhìn xung quanh xem có ai khác không.
Tất nhiên là không tìm thấy ai, bà lại nhìn kỹ Hứa Bạch Vi. Thấy đôi mắt sáng trong, khóe mắt hơi cong lên, mang vẻ đẹp thanh thuần pha chút quyến rũ, mí mắt không phải hai mí thông thường mà là mí lót, giống hệt đôi mắt của bà hồi trẻ.
Quả nhiên, Hứa Tinh Hà giới thiệu: "Ba mẹ, anh, Uyển Uyển, đây là Hứa Bạch Vi, thành viên mới của gia đình mình!"
Hứa Bạch Vi cũng không ngại ngùng, chủ động chào hỏi: "Ba, mẹ, anh trai, Uyển Uyển." Cô nhìn về phía cô gái ngồi trên sô pha, gọi một tiếng "Uyển Uyển".
Hứa Diệc Uyển không ngờ cô lại chủ động chào mình, ngơ ngác đáp lại một tiếng. Không chỉ mẹ Hứa mà cả bản thân cô ấy cũng thấy kinh ngạc. Làm sao có thể nuôi dưỡng được một cô gái xinh đẹp như vậy ở vùng quê?
Mẹ Hứa ánh mắt sáng lên, cô con gái này còn xinh đẹp hơn cả tưởng tượng của bà. Trong lòng trào dâng lên sự yêu thương và đau lòng muộn màng. Bà nghĩ, nếu nuôi dưỡng cô bé từ nhỏ thì chắc chắn sẽ trở thành một viên ngọc sáng.
Bà kích động nói: "Ai da, con bé ngoan, cuối cùng cũng về nhà rồi. Mẹ không ngờ con lại được nuôi dưỡng tốt như vậy. Có vẻ như cha mẹ nuôi con những năm qua đã rất tốt với con!"
Hứa Bạch Vi gật đầu cười: "Dạ, họ đối con rất tốt ạ."
Đều do trời xui đấy khiến, gia đình ở vùng quê kia đến lúc chết vẫn luôn nghĩ rằng nguyên chủ chính là con ruột của họ. Nhưng dù biết sự thật, cô vẫn rất biết ơn họ vì đã đối xử tốt với nguyên chủ.
...
Tại biệt thự Hứa gia, biệt thự xây dựng hướng Đông Nam là một nơi "tụ khí". Trong sân có đài phun nước, hành lang và hồ bơi kết hợp với nhau, tạo nên một không gian cổ điển rộng rãi.
Lúc này, ba Hứa đang ngồi xem báo trong phòng khách, mẹ Hứa thì đang chăm sóc những chậu cây cảnh tỉ mỉ. Anh cả Hứa Anh Trác mang máy tính xuống dưới lầu để làm việc. Còn Hứa Diệc Uyển thì nằm dài trên sofa, lơ đãng nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại ngó ra cửa.
Mẹ Hứa không kiên nhẫn được nữa, nhìn chậu hoa bị mình cắt hỏng, ném kéo xuống đất, lẩm bẩm: "Tinh Hà làm sao thế này? Không phải nói là đến ngay sao? Đã hơn một tiếng rồi đấy!"
Mẹ Hứa đã ngoài năm mươi nhưng trông vẫn rất trẻ trung. Ba Hứa thì đã có nhiều tóc bạc vì bận rộn công việc. Ông hừ một tiếng: "Lúc trước tôi đã bảo bà hỏi kỹ càng một chút rồi. Bà cứ bảo nhìn ảnh chụp là được rồi, giờ đến gấp làm gì."
Mẹ Hứa không thích nghe lời này, bà đáp trả: "Con gái mà, cứ mong chờ thôi. Dù sao trong lòng tôi cũng biết đứa nhỏ này và những người trong nhà có sự khác biệt lớn. Nếu không thấy tận mắt thì tôi cũng không yên tâm được. Ông cứ ngồi đó xem báo đi."
Ba Hứa: “...” Ngay lập tức lật qua tờ báo trên tay."
Hứa Diệc Uyển nghe thấy hai người nói chuyện, càng thêm thất thần. Dù ba mẹ đã nói với cô ấy rằng chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ, chỉ là đón người kia về nhà, nhà đông thêm một người, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Gọi là cha mẹ ruột suốt 18 năm, mà giờ một đêm lại trở thành con nuôi, quả thật như một giấc mơ.
Dù tin tưởng tình cảm giữa mình và gia đình, nhưng rốt cuộc người kia là con ruột, đã lạc mất 18 năm, giờ trở về, ba mẹ, thậm chí cả anh trai, chắc chắn sẽ càng quan tâm đến cô hơn. Nghĩ đến điều đó, Hứa Diệc Uyển cảm thấy không được tự nhiên.
Hứa Anh Trác ngồi bên cạnh, tiếng gõ bàn phím lách tách vang lên. Hứa Diệc Uyển nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng hơi thoải mái. Có lẽ anh trai vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Đúng lúc mẹ Hứa định gọi điện thoại hỏi thăm thì Hứa Tinh Hà cùng Hứa Bạch Vi về đến nhà.
"Mẹ! Con về rồi!"
Khi mẹ Hứa nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu xanh dương nhạt, làn da trắng mịn, khí chất thanh thoát đi theo Hứa Tinh Hà vào nhà, bà ngây người ra. Bản năng nghiêng đầu nhìn xung quanh xem có ai khác không.
Tất nhiên là không tìm thấy ai, bà lại nhìn kỹ Hứa Bạch Vi. Thấy đôi mắt sáng trong, khóe mắt hơi cong lên, mang vẻ đẹp thanh thuần pha chút quyến rũ, mí mắt không phải hai mí thông thường mà là mí lót, giống hệt đôi mắt của bà hồi trẻ.
Quả nhiên, Hứa Tinh Hà giới thiệu: "Ba mẹ, anh, Uyển Uyển, đây là Hứa Bạch Vi, thành viên mới của gia đình mình!"
Hứa Bạch Vi cũng không ngại ngùng, chủ động chào hỏi: "Ba, mẹ, anh trai, Uyển Uyển." Cô nhìn về phía cô gái ngồi trên sô pha, gọi một tiếng "Uyển Uyển".
Hứa Diệc Uyển không ngờ cô lại chủ động chào mình, ngơ ngác đáp lại một tiếng. Không chỉ mẹ Hứa mà cả bản thân cô ấy cũng thấy kinh ngạc. Làm sao có thể nuôi dưỡng được một cô gái xinh đẹp như vậy ở vùng quê?
Mẹ Hứa ánh mắt sáng lên, cô con gái này còn xinh đẹp hơn cả tưởng tượng của bà. Trong lòng trào dâng lên sự yêu thương và đau lòng muộn màng. Bà nghĩ, nếu nuôi dưỡng cô bé từ nhỏ thì chắc chắn sẽ trở thành một viên ngọc sáng.
Bà kích động nói: "Ai da, con bé ngoan, cuối cùng cũng về nhà rồi. Mẹ không ngờ con lại được nuôi dưỡng tốt như vậy. Có vẻ như cha mẹ nuôi con những năm qua đã rất tốt với con!"
Hứa Bạch Vi gật đầu cười: "Dạ, họ đối con rất tốt ạ."
Đều do trời xui đấy khiến, gia đình ở vùng quê kia đến lúc chết vẫn luôn nghĩ rằng nguyên chủ chính là con ruột của họ. Nhưng dù biết sự thật, cô vẫn rất biết ơn họ vì đã đối xử tốt với nguyên chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất