Thiên Kim Thật Bị Sếp Lục Giả Nghèo Lừa Đi
Chương 36: Cút Đi
Lục Yến cố chịu đựng bất an trong lòng, tìm một lý do, “Tôi biết cô không nghĩ, suy cho cùng nhà đã mua rồi, không thể giảm giá gì nữa”.
Giọng nói của anh khàn đặc, giống như tiếng gầm gừ bị kìm nén của một con thú hoang trước khi đi săn.
Nhưng trong tai của Thời Hàm, hình như Lục Yến phát hiện cô tự ái, và cô giải thích.........anh vừa rồi chỉ muôn nói vấn đề giảm giá của nhà, mà không phải cái khác.
Trên mặt cô đau rát, đồng tử nhấp nháy từ bên này sang bên kia nhưng vẫn không rơi trên mặt Lục Yến: "Tôi cũng là ý này, tôi biết anh đã giảm giá thấp nhất cho rồi"
Cô không nhìn ra được trong mắt Lục Yến anh đang tức giận, trong lòng càng thêm thăng trầm.
Thời Hàm sợ Lục Yến hiểu lầm cô có ý xúc phạm anh, dù sao người như Lục Yến trong lòng hẳn là rất nhạy cảm.
Cô bổ sung nói, “Tôi chỉ cảm thấy hai chúng ta rất có duy, có thể làm bạn”.
Lục Yến trầm xuống.
Thời Hàm vừa muốn định nói hai câu, điện thoại trong túi cô reo lên.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra để giải tỏa lương tâm cắn rứt, cúi đầu mới thấy là Bạch Uyển Quân đang gọi.
Thời Hàm lo lắng Thời Bị xảy ra chuyện gì, nói với Lục Yến một câu rồi đi cách không xa nghe điện thoại.
“Cô ở đâu?” Bạch Uyển Quân lạnh lùng hỏi.
“Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì tôi chút máy”.
“.......” Bạch Uyển Quân nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Thời Hàm tức giận run người, bà ta hừ lạnh nói, “Hàm Hàm, cô biết cơ thể ông nội sắp không được rồi?”
Thời Hàm nhướng mày, “Bà muốn nói cái gì?”
“Thời Hàm, hôm nay nếu như không phải cô nói lung tung trước mặt ông nội, ông cũng không thể tức giận bị bệnh, cô biết không, ông bị bệnh này, cách cái chết gần một bước, ông thương cô như vậy, cô lẽ nào không sợ ông chết sao?”
Cơ thể Thời Hàm bỗng nhiên căng thẳng, cô nghĩ, cô đã biết Bạch Uyển Quân muốn nói cái gì.
Nhưng cô không thể từ chối.
Bạch Uyển Quân sợ Thời Hàm không có lương tâm, căn bản không quân tâm sức khỏe ông nội Thời, tiếp tục nói, “Cô quên lúc nhỏ, ông nội yêu thương cô, cô thích thú nhồi bông, ông thậm chí mở một công ty chuyên sản xuất đồ chơi cho cô, rõ ràng cơ thể không khỏe, còn cưỡi ngựa cõng cô. Hai năm trước lúc cô về nhà, trong tủ quần áo nữ trang nhét đầy, chúng tôi nói cô không nghe lời muốn ra nước ngoài học tập, ông tìm không được số của cô, mỗi tháng chỉ có thể chuyển tiền vào thẻ mấy lần.......”
Thời Hàm đã quên rất nhiều thứ, sau khi Bạch Uyển Quân nhắc tới từng chút một, trong đầu cô hiện lên rất nhiều dư ảnh, đứt quãng vỡ thành từng mảnh.
Cô nắm chặt tóc mình và không thể nhớ được, cô không thể nhớ được gì cả...
Thời Hàm không hiểu, cô vì sao quên những người cô quan tâm, rõ ràng những người đó rất quan trọng với cô, vì sao họ lại đào ra khỏi tim cô.......
Cô còn quên điều gì nữa, trong ký ức đã biến mất của mình, cô đã quên rất nhiều điều quan trọng trong cuộc đời sao?
Bạch Uyển Quân giọng dần dần mơ hồ, “Thời Hàm, tôi nói nhiều như vậy là muốn nói với cô, sau này chúng cùng diễn tốt vở kịch, cô tố cáo cũng không làm chúng tôi tổn thất cái gì, ngược lại càng làm cơ thể ông nội yếu đi, các phương diện đều không tốt.......”
“Im lặng, im lặng.....”
Thời Hàm đột nhiên ném điện thoại xuống đất, cô quay đầu lại nhìn xung quanh, mọi thứ đã bắt đầu nhân đôi, cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, biết rằng một khi mất kiểm soát, rất có thể cô sẽ mắc bệnh tâm thần.
Nhưng Thời Hàm cố gắng rất lâu nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân, sự bất lực này giống như việc cô không thể khống chế được ký ức bị tự động xóa bỏ.
Cô ngày càng trở nên bồn chồn, vươn tay ra để chộp lấy bất cứ thứ gì cô có thể với tới.
Một giây tiếp theo, Thời Hàm nắm lấy một đôi bàn tay rắn chắc, rất quen thuộc, hình như là một người trong ký ức đã mất tích của cô.
Cô lên tiếng, “Xin lỗi........”
Giọng nói của anh khàn đặc, giống như tiếng gầm gừ bị kìm nén của một con thú hoang trước khi đi săn.
Nhưng trong tai của Thời Hàm, hình như Lục Yến phát hiện cô tự ái, và cô giải thích.........anh vừa rồi chỉ muôn nói vấn đề giảm giá của nhà, mà không phải cái khác.
Trên mặt cô đau rát, đồng tử nhấp nháy từ bên này sang bên kia nhưng vẫn không rơi trên mặt Lục Yến: "Tôi cũng là ý này, tôi biết anh đã giảm giá thấp nhất cho rồi"
Cô không nhìn ra được trong mắt Lục Yến anh đang tức giận, trong lòng càng thêm thăng trầm.
Thời Hàm sợ Lục Yến hiểu lầm cô có ý xúc phạm anh, dù sao người như Lục Yến trong lòng hẳn là rất nhạy cảm.
Cô bổ sung nói, “Tôi chỉ cảm thấy hai chúng ta rất có duy, có thể làm bạn”.
Lục Yến trầm xuống.
Thời Hàm vừa muốn định nói hai câu, điện thoại trong túi cô reo lên.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra để giải tỏa lương tâm cắn rứt, cúi đầu mới thấy là Bạch Uyển Quân đang gọi.
Thời Hàm lo lắng Thời Bị xảy ra chuyện gì, nói với Lục Yến một câu rồi đi cách không xa nghe điện thoại.
“Cô ở đâu?” Bạch Uyển Quân lạnh lùng hỏi.
“Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì tôi chút máy”.
“.......” Bạch Uyển Quân nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Thời Hàm tức giận run người, bà ta hừ lạnh nói, “Hàm Hàm, cô biết cơ thể ông nội sắp không được rồi?”
Thời Hàm nhướng mày, “Bà muốn nói cái gì?”
“Thời Hàm, hôm nay nếu như không phải cô nói lung tung trước mặt ông nội, ông cũng không thể tức giận bị bệnh, cô biết không, ông bị bệnh này, cách cái chết gần một bước, ông thương cô như vậy, cô lẽ nào không sợ ông chết sao?”
Cơ thể Thời Hàm bỗng nhiên căng thẳng, cô nghĩ, cô đã biết Bạch Uyển Quân muốn nói cái gì.
Nhưng cô không thể từ chối.
Bạch Uyển Quân sợ Thời Hàm không có lương tâm, căn bản không quân tâm sức khỏe ông nội Thời, tiếp tục nói, “Cô quên lúc nhỏ, ông nội yêu thương cô, cô thích thú nhồi bông, ông thậm chí mở một công ty chuyên sản xuất đồ chơi cho cô, rõ ràng cơ thể không khỏe, còn cưỡi ngựa cõng cô. Hai năm trước lúc cô về nhà, trong tủ quần áo nữ trang nhét đầy, chúng tôi nói cô không nghe lời muốn ra nước ngoài học tập, ông tìm không được số của cô, mỗi tháng chỉ có thể chuyển tiền vào thẻ mấy lần.......”
Thời Hàm đã quên rất nhiều thứ, sau khi Bạch Uyển Quân nhắc tới từng chút một, trong đầu cô hiện lên rất nhiều dư ảnh, đứt quãng vỡ thành từng mảnh.
Cô nắm chặt tóc mình và không thể nhớ được, cô không thể nhớ được gì cả...
Thời Hàm không hiểu, cô vì sao quên những người cô quan tâm, rõ ràng những người đó rất quan trọng với cô, vì sao họ lại đào ra khỏi tim cô.......
Cô còn quên điều gì nữa, trong ký ức đã biến mất của mình, cô đã quên rất nhiều điều quan trọng trong cuộc đời sao?
Bạch Uyển Quân giọng dần dần mơ hồ, “Thời Hàm, tôi nói nhiều như vậy là muốn nói với cô, sau này chúng cùng diễn tốt vở kịch, cô tố cáo cũng không làm chúng tôi tổn thất cái gì, ngược lại càng làm cơ thể ông nội yếu đi, các phương diện đều không tốt.......”
“Im lặng, im lặng.....”
Thời Hàm đột nhiên ném điện thoại xuống đất, cô quay đầu lại nhìn xung quanh, mọi thứ đã bắt đầu nhân đôi, cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, biết rằng một khi mất kiểm soát, rất có thể cô sẽ mắc bệnh tâm thần.
Nhưng Thời Hàm cố gắng rất lâu nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân, sự bất lực này giống như việc cô không thể khống chế được ký ức bị tự động xóa bỏ.
Cô ngày càng trở nên bồn chồn, vươn tay ra để chộp lấy bất cứ thứ gì cô có thể với tới.
Một giây tiếp theo, Thời Hàm nắm lấy một đôi bàn tay rắn chắc, rất quen thuộc, hình như là một người trong ký ức đã mất tích của cô.
Cô lên tiếng, “Xin lỗi........”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất