Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 9:
【Tiền Côn: Uyên ca đừng nóng, đăng được là tốt rồi còn gì, chắc Noãn Noãn có việc gì bận nên chưa bình luận thôi mà.】
【Thích Uyên: Cậu ta thì có việc gì được chứ?】
Vừa gửi tin đi thì đã thấy Tô Noãn Noãn nhắn riêng cho cậu ta:【Uyên ca, tác phẩm này là chị Thích Tuyền viết phải không?】
Thích Uyên bực bội đáp:【Hỏi chuyện này làm gì? Biết là chị ta nên không dám bình luận nữa hả?】
【Tô Noãn Noãn: Không phải, ba tôi đọc được nên muốn gặp chị Thích Tuyền, chị ấy có ở nhà không? Ở nhà thì bây giờ ba con tôi qua luôn.】
Thích Uyên:【...】
Chuyện quái gì thế này!
Đột nhiên cậu ta nhớ tới đoạn cuối cùng của chương 1: , vốn tưởng Thích Tuyền cố ý bịa đặt vẩy thêm chút máu chó cho kịch tính, giờ xem ra... chọc trúng rắc rối rồi?
Con nhà quê này viết có tí tiểu thuyết thôi mà cũng gây chuyện được hay thật!
Thích Tuyền dùng bữa sáng xong lại lên lầu ngồi tu luyện.
Cô không thèm để ý số liệu của truyện mới đăng nhưng hệ thống thì vẫn luôn giám sát gắt gao, nó nhịn tới khi cô cơm nước xong xuôi mới nói:【Có muốn biết số liệu của truyện vừa đăng thế nào không?】
【Không muốn.】
【...】
Hệ thống đang định báo cáo chiến tích 0 cất giữ 0 bình luận thì lại phát hiện có một bình luận nhảy ra, hơn nữa còn chưa được xét duyệt.
Nó hưng phấn ồ lên:【Có bình luận kìa! Tiếc là không đọc được nội dung.】
【Ồ.】
【Cô mau vào trang tác giả xem rốt cuộc là bình luận gì đi!】
Thích Tuyền đăng chương 1: lên là để câu cá, nếu không cô đã không báo cho người nhà họ Thích biết bút danh của mình làm gì.
Tối qua lúc rời khỏi buổi tiệc đúng là cô nhìn thấy bên chân Tô Lâm Hải có một cậu bé, ngoài cô ra không có bất cứ ai nhìn thấy cậu bé đó nữa.
Vì thế cô mới lập ra kế hoạch viết văn này.
Muốn dựa vào bản lĩnh văn chương thâm hậu để tạo ra tiếng tăm sẽ rất khó, cô chỉ có thể đi đường tắt, tìm kiếm con đường phù hợp với mình nhất.
Nhà họ Tô và nhà họ Thích không quen thân gì với nhau, nhưng con gái duy nhất nhà họ Tô lại là bạn của Thích Uyên, hơn nữa Thích Uyên chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để nhạo báng cô, bởi vậy, khả năng Tô Noãn Noãn đọc được tác phẩm của cô sẽ rất cao.
Nhưng Thích Tuyền cũng chỉ phỏng đoán vậy thôi chứ không chắc chắn Thích Uyên và Tô Noãn Noãn nhất định sẽ hành động theo đúng phỏng đoán của cô được.
Cô chỉ muốn câu cá, những chuyện khác thì không có hứng thú.
Nhưng thái độ của hệ thống còn giống tác giả mới hơn cả cô, Thích Tuyền muốn yên tĩnh tu luyện nên đành phải mở trang tác giả ra cho nó xem.
Trên trang tác giả có thể nhìn thấy nội dung đang xét duyệt, hệ thống vốn dĩ lòng đang ôm đầy chờ mong, nhưng lúc đọc được bình luận chỉ cảm thấy hàn ý thấu xương, cả người run bần bật.
Nó cực kỳ tức giận, phẫn nộ gào thét:【Người này dựa vào đâu mà ăn nói khó nghe thế!】
Ngược lại Thích Tuyền lại chẳng cảm thấy gì.
Cô chưa bao giờ coi thường ác ý của người đời.
Hệ thống lại nói tiếp:【Tôi muốn tra IP của tên này! Tôi nhất định phải tra ra đồ con rùa chết dẫm này là ai!】
【Giết người là phạm pháp đấy.】
Hệ thống ủ rũ, tức giận lẩm bà lẩm bẩm:【Ngôi thứ nhất đúng là hiếm thấy thật nhưng cũng không thể coi như lý do để mắng người khác là rác rưởi như thế chứ? Không thể bao dung hơn chút được sao? Không muốn đọc thì đừng đọc là được mà.】
Thích Tuyền thản nhiên đáp:【Nếu đã chọn đăng công khai trên mạng thì sẽ phải chấp nhận tất cả các ý kiến trái chiều. Đương nhiên nếu mắng chửi khó nghe quá thì cũng có thể báo cáo.】
Bình luận này còn chưa tới mức xúc phạm nhân thân, nên không cần báo cáo.
Hệ thống:【...】
Ký chủ cứ Phật hệ kiểu này thì có thể viết sảng văn thiên kim thật quật khởi được không đây?
Thích Tuyền đóng trang tác giả lại, tiếp tục đả tọa tu luyện.
Thời gian chầm chậm trôi.
Dưới nhà, Thích Uyên sau khi nhận được tin nhắn riêng của Tô Noãn Noãn thì đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng khựng lại ở chuyện chú Tô muốn tới nhà.
Tuy trước mặt Thích Tuyền cậu ta hỗn hào bắng nhắng chẳng ra làm sao nhưng gặp chuyện lớn thì cũng coi như cũng biết động não, chủ tịch Tô của tập đoàn Thịnh Hâm muốn tới nhà, mà trong nhà chỉ có mỗi tiểu bối như cậu ta thì không thể tiếp đãi chu đáo được.
【Thích Uyên: Cậu ta thì có việc gì được chứ?】
Vừa gửi tin đi thì đã thấy Tô Noãn Noãn nhắn riêng cho cậu ta:【Uyên ca, tác phẩm này là chị Thích Tuyền viết phải không?】
Thích Uyên bực bội đáp:【Hỏi chuyện này làm gì? Biết là chị ta nên không dám bình luận nữa hả?】
【Tô Noãn Noãn: Không phải, ba tôi đọc được nên muốn gặp chị Thích Tuyền, chị ấy có ở nhà không? Ở nhà thì bây giờ ba con tôi qua luôn.】
Thích Uyên:【...】
Chuyện quái gì thế này!
Đột nhiên cậu ta nhớ tới đoạn cuối cùng của chương 1: , vốn tưởng Thích Tuyền cố ý bịa đặt vẩy thêm chút máu chó cho kịch tính, giờ xem ra... chọc trúng rắc rối rồi?
Con nhà quê này viết có tí tiểu thuyết thôi mà cũng gây chuyện được hay thật!
Thích Tuyền dùng bữa sáng xong lại lên lầu ngồi tu luyện.
Cô không thèm để ý số liệu của truyện mới đăng nhưng hệ thống thì vẫn luôn giám sát gắt gao, nó nhịn tới khi cô cơm nước xong xuôi mới nói:【Có muốn biết số liệu của truyện vừa đăng thế nào không?】
【Không muốn.】
【...】
Hệ thống đang định báo cáo chiến tích 0 cất giữ 0 bình luận thì lại phát hiện có một bình luận nhảy ra, hơn nữa còn chưa được xét duyệt.
Nó hưng phấn ồ lên:【Có bình luận kìa! Tiếc là không đọc được nội dung.】
【Ồ.】
【Cô mau vào trang tác giả xem rốt cuộc là bình luận gì đi!】
Thích Tuyền đăng chương 1: lên là để câu cá, nếu không cô đã không báo cho người nhà họ Thích biết bút danh của mình làm gì.
Tối qua lúc rời khỏi buổi tiệc đúng là cô nhìn thấy bên chân Tô Lâm Hải có một cậu bé, ngoài cô ra không có bất cứ ai nhìn thấy cậu bé đó nữa.
Vì thế cô mới lập ra kế hoạch viết văn này.
Muốn dựa vào bản lĩnh văn chương thâm hậu để tạo ra tiếng tăm sẽ rất khó, cô chỉ có thể đi đường tắt, tìm kiếm con đường phù hợp với mình nhất.
Nhà họ Tô và nhà họ Thích không quen thân gì với nhau, nhưng con gái duy nhất nhà họ Tô lại là bạn của Thích Uyên, hơn nữa Thích Uyên chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để nhạo báng cô, bởi vậy, khả năng Tô Noãn Noãn đọc được tác phẩm của cô sẽ rất cao.
Nhưng Thích Tuyền cũng chỉ phỏng đoán vậy thôi chứ không chắc chắn Thích Uyên và Tô Noãn Noãn nhất định sẽ hành động theo đúng phỏng đoán của cô được.
Cô chỉ muốn câu cá, những chuyện khác thì không có hứng thú.
Nhưng thái độ của hệ thống còn giống tác giả mới hơn cả cô, Thích Tuyền muốn yên tĩnh tu luyện nên đành phải mở trang tác giả ra cho nó xem.
Trên trang tác giả có thể nhìn thấy nội dung đang xét duyệt, hệ thống vốn dĩ lòng đang ôm đầy chờ mong, nhưng lúc đọc được bình luận chỉ cảm thấy hàn ý thấu xương, cả người run bần bật.
Nó cực kỳ tức giận, phẫn nộ gào thét:【Người này dựa vào đâu mà ăn nói khó nghe thế!】
Ngược lại Thích Tuyền lại chẳng cảm thấy gì.
Cô chưa bao giờ coi thường ác ý của người đời.
Hệ thống lại nói tiếp:【Tôi muốn tra IP của tên này! Tôi nhất định phải tra ra đồ con rùa chết dẫm này là ai!】
【Giết người là phạm pháp đấy.】
Hệ thống ủ rũ, tức giận lẩm bà lẩm bẩm:【Ngôi thứ nhất đúng là hiếm thấy thật nhưng cũng không thể coi như lý do để mắng người khác là rác rưởi như thế chứ? Không thể bao dung hơn chút được sao? Không muốn đọc thì đừng đọc là được mà.】
Thích Tuyền thản nhiên đáp:【Nếu đã chọn đăng công khai trên mạng thì sẽ phải chấp nhận tất cả các ý kiến trái chiều. Đương nhiên nếu mắng chửi khó nghe quá thì cũng có thể báo cáo.】
Bình luận này còn chưa tới mức xúc phạm nhân thân, nên không cần báo cáo.
Hệ thống:【...】
Ký chủ cứ Phật hệ kiểu này thì có thể viết sảng văn thiên kim thật quật khởi được không đây?
Thích Tuyền đóng trang tác giả lại, tiếp tục đả tọa tu luyện.
Thời gian chầm chậm trôi.
Dưới nhà, Thích Uyên sau khi nhận được tin nhắn riêng của Tô Noãn Noãn thì đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng khựng lại ở chuyện chú Tô muốn tới nhà.
Tuy trước mặt Thích Tuyền cậu ta hỗn hào bắng nhắng chẳng ra làm sao nhưng gặp chuyện lớn thì cũng coi như cũng biết động não, chủ tịch Tô của tập đoàn Thịnh Hâm muốn tới nhà, mà trong nhà chỉ có mỗi tiểu bối như cậu ta thì không thể tiếp đãi chu đáo được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất