Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 7: Tuyệt Sát điện

Trước Sau
Loại chuyện đột phá này, thật ra có thể miễn cưỡng áp chế mấy ngày.

Đỗ Thánh Lan tạm thời ổn định khí tức.

Trong đầu Cố Nhai Mộc nhanh chóng hiện lên mấy chỗ, sau khi đưa ra lựa chọn thì hóa thành Ngân long ở chỗ không có người: "Lên đây."

Đỗ Thánh Lan ngoan ngoãn nằm sấp lên trên, hắn hiểu rõ bản thân tốt nhất không nên tùy tiện sử dụng chân khí, mới có thể kéo dài thời gian kìm nén độ kiếp.

Ngân long bay lên không trung mấy vạn trượng, Đỗ Thánh Lan tựa như trúng phải Nhuyễn Cân tán, chân tay vô lực nằm sõng soài ở trên người nó: "Chúng ta sẽ bị phát hiện sao?"

Khi ở nguyên hình, khó tránh khỏi để lộ ra một phần khí tức chân long.

Ngân long nói tiếng người: "Bay đủ cao thì sẽ không."

"...."

Ngân long lại vung vẩy đủ loại pháp bảo trên vảy rồng.

Đỗ Thánh Lan lúc này mới thả lỏng tư tưởng một chút, nhiều pháp bảo che đậy khí tức được thêm vào như vậy, bọn họ xem như là tương đối an toàn.

Hắn không yên lòng nghĩ, lúc còn trẻ con rồng này nhất định đã làm xằng làm bậy không ít lần, nếu không sao lại tích trữ nhiều pháp bảo cùng kiểu loại như vậy?

Nhiệt độ không khí ở trên cao cực thấp, thân thể Ngân long trời sinh lạnh như tảng đá, vì để cho Đỗ Thánh Lan đỡ phải dùng chân khí hộ thể, cũng không biết nó vận bộ công pháp gì, ôm vào rất ấm áp.

Đáng tiếc không phải sinh vật lông mềm, nếu không Đỗ Thánh Lan hận không thể vùi đầu vào.

Từ ban ngày đến khi trời tối, sau khi ở trên không trung chờ một ngày một đêm, Đỗ Thánh Lan yếu ớt vô lực nói: "Còn bao lâu nữa?"

"Sắp rồi."

Hai chữ này Ngân long đã nói suốt từ ngày hôm qua.

Có lẽ nó cũng cảm thấy không có sức thuyết phục, hỏi: "Ngươi còn có thể nhịn bao lâu nữa?"

Đỗ Thánh Lan đột nhiên nói câu: "Xin lỗi."

"???"

Đỗ Thánh Lan: "Tên đã lên dây, không thể không bắn."

Dứt lời, tầng mây xung quanh bắt đầu ngưng tụ về một khối, bọn họ thân ở trong đó, có thể cảm nhận được lực lượng cuồng bạo trong đó rõ ràng trực tiếp nhất.

"Nghĩ tích cực chút," Đỗ Thánh Lan tự tạo niềm vui trong khốn khổ, "Ở khoảng cách gần, lát nữa thiên lôi giáng xuống, có thể tốc chiến tốc thắng."

Ngân long không dám cách quá xa, một khi có truy binh, y có thể mang theo Đỗ Thánh Lan dịch chuyển không gian rời đi ngay.

Thiên lôi có một điểm rất nhân tính hóa, chỉ nhằm vào người độ kiếp.

Đương nhiên nếu như cách quá gần, bị người độ kiếp trong quá trình tránh né chống cự dẫn đến sấm sét phân tán tứ phía lan đến, đó chính là tự tìm cái chết.

Cố Nhai Mộc bảo hắn kiên trì mấy hơi thở, dùng vận tốc ánh sáng đi tới một vùng hoang mạc không người, đồng thời tính toán kỹ càng khoảng cách, hơi đáp xuống chỗ cao trăm trượng.

Đối mặt với cát vàng mênh mông, Đỗ Thánh Lan không còn đè nén khí tức, bay vút lên không chủ động phi tới nơi sấm sét hội tụ.

Vùng hoang mạc này trăm năm không có một hạt mưa rơi xuống, hiện giờ bầu trời phủ đầy mây đen mênh mông vô hạn, bất luận là thanh thế, hay phạm vi ảnh hưởng, đều vượt xa cảnh tượng khi Đỗ Bắc Vọng độ kiếp ngày đó.

Chỉ riêng đạo thiên kiếp đầu tiên, luận về uy lực đã tương đương với đạo thứ ba của Đỗ Bắc Vọng.

Đỗ Thánh Lan được ca ngợi là thiên tài vạn năm khó gặp, trình độ thâm hậu mà hắn tích lũy vượt xa tưởng tượng của người thường, sáu đạo lôi kiếp đầu tiên đối với hắn mà nói căn bản không có gì khó khăn, mãi cho đến khi ứng phó với đạo thứ bảy mới bắt đầu có chút vất vả.

Đạo lôi kiếp thứ tám đánh xuống, Đỗ Thánh Lan nôn ra hai ngụm máu, tốt xấu gì cũng đã vượt qua.

Nhưng mà giờ phút này, những đám mây sấm sét trên bầu trời không hề có chút dấu hiệu tản đi.

.....

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Thế lực trong phạm vi vạn dặm cùng lúc hướng tầm mắt về nơi này, ánh mắt mấy lão tổ xuyên qua hư không, trông thấy một đạo lôi kiếp màu đỏ tía gần như mang theo xu thế hủy thiên diệt địa bổ xuống.

"Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người lại khiến Thiên đạo giáng xuống đạo lôi kiếp thứ chín rồi."

"Là ai? Đỗ Bắc Vọng cũng vẻn vẹn chỉ dẫn tới tám đạo thiên lôi."

"Mau mau phái người đi kiểm tra, là ai đang độ kiếp?"

Kỳ thực trong lòng bọn họ đã mơ hồ có đáp án, người có thiên tư còn trên cả Đỗ Bắc Vọng, e rằng chỉ có người nọ thôi.

....

Sa mạc.

Đỗ Thánh Lan sắp bị sét đánh đến ngu người rồi.

Thiên lôi một đạo lại nối tiếp một đạo, mức độ dày đặc vượt quá tưởng tượng, nhất là đạo thiên lôi thứ chín này. Xuất phát từ sự chắc chắn với thiên phú của bản thân, hắn đã sớm có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng mà khi sấm sét màu tím đường kính mấy chục km bổ thẳng xuống đỉnh đầu, cả người hắn cũng thấy hoang mang.

"Hóa Thần kiếp cỏn con mà thôi, Đỗ Thánh Lan, ngươi đừng khiến ta thất vọng."

Giọng nói của Cố Nhai Mộc truyền vào tai, khóe miệng Đỗ Thánh Lan co giật, vận chuyển nguyên khí quanh thân ngăn cản sấm sét dội vào, hay cho một từ 'cỏn con'.

Việc độ kiếp không thể nói đùa, Đỗ Thánh Lan nhìn thẳng lôi kiếp đầy trời, trong mắt chỉ có ý chí chiến đấu kiên định. Chỉ thấy trong tay trống không của hắn xuất hiện trường kiếm ba thước, đối điện với sấm sét vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ:

"Trảm Nguyệt___"



Trảm Nguyệt kiếm tổng cộng có mười ba kiếm, đây là một kiếm mạnh nhất, nhìn qua lịch sử Trảm Nguyệt sơn, người tu thành công chỉ có ba vị.

Tổ sư gia, Trúc Mặc, Đỗ Thánh Lan.

Kiếm pháp của hắn xinh đẹp sạch sẽ, tầng mây tích tụ bị vạch ra một vết nứt, uy thế của tia sét màu tím trên đỉnh đầu dần yếu đi.

Đỗ Thánh Lan thuận thế xông lên, nhắm chuẩn mũi kiếm vào sét tím, vọt thẳng lên.

Cố Nhai Mộc thấy thế trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, Đỗ Thánh Lan thường ngày quen thói treo chạy trốn ở bên miệng, trên thực tế vẫn có khí khái kiêu ngạo dũng cảm tiến về phía trước của kiếm giả.

Vân kiếp bị đánh tan hoàn toàn, sấm sét màu đỏ tía hóa thành mưa linh khí.

Đây là món quà chỉ khi độ qua đạo thiên kiếp thứ chín mới có, Cố Nhai Mộc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt chiếm lợi lộc, qua đó cùng nhau hưởng thụ sự tưới tắm của mưa linh khí.

Những đám mây đen tan đi, trời đất một lần nữa khôi phục lại sáng sủa.

Tiến vào Hóa Thần, cảm giác của Đỗ Thánh Lan càng thêm nhạy bén, đã có thể cảm giác được rất nhiều luồng khí tức từ bốn phương tám hướng vọt tới.

"Nơi này không nên ở lâu."

Không cần hắn nói, trong lòng Cố Nhai Mộc hiểu rõ, lợi dụng ưu thế thân rồng bay nhanh, mang Đỗ Thánh Lan cấp tốc rời đi.

Tu sĩ chạy tới bên này đầu tiên đột nhiên dừng lại: "Nhìn kìa!"

Xa xa phản chiếu một mảng hư ảnh thật lớn, bên trong hư ảnh Đỗ Thánh Lan đang cưỡi rồng, mà trên bầu trời có lôi kiếp giáng xuống.

"Là ảo ảnh!"

"Chúa ơi! Cưỡi rồng độ kiếp, quá điên rồ rồi!"

"Đây mới là thiên tài đứng đầu Tu Chân giới."

Pháp khí dịch dung của Đỗ Thánh Lan đã sớm bị sét đánh nát, lúc độ kiếp lộ rõ ra khuôn mặt thật.

Chỉ một hai ngày trước, tất cả mọi người còn đang ca ngợi Đỗ Bắc Vọng, dùng sự khác biệt một trời một vực để hình dung tương lai của hắn và Đỗ Thánh Lan.

Trước có Đỗ gia đuổi giết, sau bị Trúc Mặc trục xuất khỏi sư môn, dưới sự mệt mỏi kiệt sức, sớm muộn gì đạo tâm cũng bất ổn cạn kiệt nghiêm trọng, đừng nói độ kiếp, tu vi không thụt lùi cũng xem như tốt rồi.

Nhưng mà lúc này mới qua bao lâu, Đỗ Thánh Lan đã dùng thực lực vả mặt mọi người, danh hiệu thiên tài đệ nhất Tu Chân giới không phải là gọi cho có.

Thứ trong ảo ảnh hiện ra là hình ảnh một khắc trước Đỗ Thánh Lan độ kiếp, thực tế khi lôi kiếp thật sự đánh xuống, Cố Nhai Mộc đã sớm bay sang một bên. Đáng tiếc lời đồn của người đời luôn khoa trương như thế, người lắm chuyện còn dùng đá Lưu Ảnh ghi chép lại, chuẩn bị truyền bá trắng trợn.

Cố Nhai Mộc vẫn đang phóng ra thần thức chú ý xung quanh, phòng ngừa đánh lén.

Trước khi bay ra xa vạn dặm, một câu 'cưỡi rồng độ kiếp' đó đã bị nghe thấy hoàn toàn hoàn chỉnh.

"Chó má!"

Mắt Ngân long lộ ra sát ý, hận không thể quay lại đâm một nhát, một hơi của rồng phun chết kẻ phát ngôn bừa bãi.

Đỗ Thánh Lan cười gượng một tiếng, dọc theo đường vân của vảy rồng làm ra động tác trấn an xoa dịu, sao chép y nguyên lời của y: "Người đời ngu xuẩn, chỉ tin tưởng thứ bọn họ nguyện ý tin tưởng, ngươi cần gì phải để ý?"

"...."

Nói không thèm để ý, đó là bởi vì con dao không đâm vào người mình.

Trong đôi mắt lạnh thấu xương của Ngân long, sát khí càng trở nên mãnh liệt.

Đỗ Thánh Lan vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Vừa rồi động tĩnh không nhỏ, đã dẫn tới các thế lực lớn dò xét, hiện tại không phải thời điểm so đo tính toán những thứ này."

Vốn còn có thể kéo dài một chút, ảo ảnh đột phát khiến cho việc hắn độ kiếp nhanh chóng bị bại lộ, sau khi tin tức lan ra, chắc chắn sẽ có một một cuộc vây giết.

"Tuyệt Sát điện cũng là một phiền toái." Đỗ Thánh Lan nhíu mày: "Nói không chừng bọn họ đã canh giữ bên ngoài sa mạc."

Ngân long không cho là đúng: "Vùng sa mạc này do thiên tai hình thành, chẳng thuộc về lãnh địa gia tộc nào cả."

Dù là cao thủ đứng đầu, xé rách không gian chạy tới cũng cần thời gian nhất định, cho dù có một vị chạy tới, cũng không giữ được hai người bọn họ.

Giữa Nguyên Anh và Hóa Thần là khoảng cách cực lớn, cảm giác hiện tại của Đỗ Thánh Lan giống như là sức mạnh trong cơ thể tự động thông thấu, tăng trưởng trên phạm vi lớn.

Nghe xong lời của nó, Đỗ Thánh Lan sau khi đánh giá trước sau gật gật đầu: "Cũng đúng."

Dù có vây giết, bọn họ lao ra cũng không thành vấn đề.

Ngân long vung đuôi rồng, tăng tốc độ: "Ta lại rất muốn thử gặp vị điện chủ Tuyệt Sát điện đó."

"Hả?"

"Sát thủ giàu có."

Đỗ Thánh Lan bội phục nó vào lúc này còn có thể nghĩ đến chuyện phá nhà cướp của.

Ngân long giũ giũ vảy trên thân, bảo vật ào ào vang lên: "Bằng không ngươi cho rằng mấy thứ này từ đâu ra?"

Trên người sát thủ mới có hàng cao cấp che giấu khí tức.

Ngoài dự liệu, từ trên bầu trời đã có thể xác định bọn họ sắp đến rìa sa mạc, nhưng cũng không nhìn thấy có người nào, Ngân long trời sinh tính bừa bãi lại hết sức cẩn thận, để đề phòng có người ở trên không trung bố trí tập kích, hóa thành hình người đáp xuống đất.

Đỗ Thánh Lan nhướng mày: "Không xông lên nữa?"

"Ta có một bí pháp, thích hợp nhất thi triển ở nơi có cát."



Cố Nhai Mộc vạch vạch ngón tay, cát vàng thoát khỏi lực hút trái đất chảy vào lòng bàn tay y, y thấp giọng đọc cái gì đó, không phải ngôn ngữ loài người. Một lát sau, một hạt cát đột nhiên tăng vọt mấy chục lần, sau khi thoát khỏi lòng bàn tay y thì tiếp tục to lên, số cát còn lại không cam lòng yếu thế, từng hạt một hóa thành người khổng lồ sa mạc.

Ánh sáng trên bầu trời lập tức bị che khuất hơn phân nửa, Đỗ Thánh Lan đứng ở trong vòng vây của mấy người khổng lồ sa mạc, thế giới đều mờ mịt không có ánh sáng.

"Thứ cho ta nói thẳng," Đôi môi mỏng của hắn mím lại, "Khí thế đã có rồi, nhưng sức chiến đấu của những người khổng lồ này hình như tầm thường."

Cố Nhai Mộc chỉ về phía xa xa, thấp giọng nói: "Đi."

Người khổng lồ sa mạc nện bước chân nhanh, chạy loạn như ruồi bọ không đầu, giống như hạt cát bị gió thổi loạn, nhưng mà trong nháy mắt, người khổng lồ bỗng nhiên tay trong tay, vây quanh một bãi đất.

Khóe miệng Cố Nhai Mộc nhếch lên, trong mắt không có ý cười: "Ta nói cái gì nhỉ, pháp bảo vẫn là nên tìm trên người sát thủ."

Không khí bao quanh có sự dao động, người ẩn núp dường như cũng biết bị phát hiện rồi, vừa khiếp sợ đối phương phát hiện hành tung của mình, vừa lựa chọn ra tay trước để chiếm lợi thế. Trong không khí mơ hồ xuất hiện vài hình bóng, sương dày thành tơ, đảo ngược vờn quanh người khổng lồ sa mạc, cùng với một tiếng 'bùm', trong khoảnh khắc người khổng lồ sa mạc cao lớn nổ tung hóa thành bột phấn.

Cố Nhai Mộc vỗ vỗ tay: "Mấy vị trên đó, cùng nhau xuống cả đi."

Thứ xuống đầu tiên không phải người, mà là một sợi dây thừng chứa khí tức khủng bố, nhìn kỹ mỗi một đoạn đều có một chiếc khóa.

Đỗ Thánh Lan nhíu mày híp mắt, đẩy Cố Nhai Mộc ra phía sau mình: "Là xích Khốn Long."

Mấy năm trước tại một thương hội bán đấu giá, Trúc Mặc vốn đã nhìn trúng vật phẩm này, có điều cuối cùng bị người khác dùng giá khởi điểm gấp ba lần lấy đi.

Hóa ra lại là bị Tuyệt Sát điện đoạt được.

Ngẫm lại thật ra cũng bình thường, chỉ có Tuyệt Sát điện mới có thể dốc hết tâm sức thu thập các loại hình pháp bảo.

Trúc Mặc mua xích Khốn Long chỉ là để có thêm một tầng bảo đảm, ác long trấn áp dưới lòng đất ngàn năm cũng chưa từng xảy ra bất trắc, không cần phải vì một xích Khốn Long mà hao phí quá nhiều tài nguyên.

Đỗ Thánh Lan một tay cần kiếm, kiếm quang hiện lên, tốc độ xích Khốn Long hạ xuống chậm lại một chút.

Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan chắn trước người mình, mắng một câu ngu xuẩn, lại dám chắn trước người một tên ác long muốn đoạt xá hắn.

Kế tiếp chắc hẳn chính là cái sách lược quen thuộc đó___

"Tranh thủ thời gian, chuẩn bị chạy trốn."

Không có gì bất ngờ, Đỗ Thánh Lan đề nghị chạy trốn.

Tuyệt Sát điện có thể trở thành tổ chức sát thủ đệ nhất danh xứng với thực, cách Đỗ Thánh Lan độ kiếp thành công còn chưa bao lâu, đối phương không ngờ đã nắm giữ tin tức 'cưỡi rồng độ kiếp' của hắn, hơn nữa còn lấy ra pháp bảo khắc chế rồng.

Cố Nhai Mộc khẽ thở dài: "Không có tiền đồ."

Tùy ý đưa tay nắm lấy, xích Khốn Long vậy mà lại chủ động bay về phía y, giữa đường hóa thành kích thước vòng đeo tay, bị nắm lấy thật chặt.

Sát thủ Tuyệt Sát điện choáng váng.

Đỗ Thánh Lan cũng ngẩn ra.

Uy danh của xích Khốn Long mọi người đều có nghe qua, hơn một ngàn hai trăm năm trước, xích Khốn Long từng thành công vây khốn một con rồng, lúc đó Đại năng giả thậm chí còn rút ra một sợi gân rồng, tìm luyện khí sư tiến hành nấu chảy và tinh luyện một lần nữa.

Vị Đại năng giả kia, chính là Tổ sư gia của Trảm Nguyệt sơn.

Về sau Tổ sư gia ngoài ý muốn qua đời, xích Khốn Long cũng không biết đi đâu về đâu. Ngàn năm sau được đấu giá cao ở thương hội, giữa đường qua tay của bao nhiêu người, cũng rất khó truy ngược lại.

Cố Nhai Mộc bình tĩnh cầm xích Khốn Long: "Lúc ấy ta đúng lúc đang giết một tên đồng tộc đáng ghét, xích Khốn Long là thủ đoạn bịp bợm thôi, do vị Tổ sư gia kia của ngươi lén lút sang nhượng, tiền bán ra chia bảy ba, ta bảy hắn ba."

"...."

"Khi đó Trảm Nguyệt sơn mới thành lập mấy chục năm, chính là lúc dùng tiền, ta cũng cần mời một tên tu sĩ đến bán hộ."

Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan: "Quan trọng nhất là, xích Khốn Long chỉ nhắm vào rồng, trong thiên địa cũng không có mấy con rồng."

Y còn chưa nói dứt lời, Đỗ Thánh Lan đã sáng tỏ.

Kẻ thù vui mừng phấn khởi mua xích Khốn Long để trị rồng, hậu quả là tự sai lầm, tự mình hại chết mình.

Sát thủ Tuyệt Sát điện trước mặt chính là một ví dụ đẫm máu, sau khi nghe xong mấy câu nói hời hợt của Cố Nhai Mộc, khóe mắt co giật một cái rõ ràng. Sát thủ am hiểu nhất là khống chế cảm xúc, có thể làm cho bọn họ xuất hiện vẻ mặt biến hóa rõ ràng như thế, có thể thấy được chiêu này của Cố Nhai Mộc cay độc đến mức nào.

Trên không trung bố trí Cửu Tinh Tuyệt Sát trận, cầm trong tay xích Khốn Long, cộng thêm một nhóm sát thủ cao cấp nhất, Tuyệt Sát điện mới dám tiến hành hành động săn giết lần này.

Đỗ Thánh Lan cũng phải khâm phục sự chu đáo của bọn họ.

Ai có thể nghĩ tới, một cuộc ám sát nhìn như có năm phần chắc ăn lại thành tiểu đội chịu chết.

Cố Nhai Mộc tốc chiến tốc thắng, thừa dịp nhân tâm của sát thủ tan rã, lấy thế sét đánh giết chết hai tên sát thủ.

Khi bị giết chỉ còn lại một người cuối cùng, Đỗ Thánh Lan đột nhiên nói: "Chờ đã."

Hắn nhìn nhìn sát thủ chuẩn bị tự bạo lại phát hiện chân khí toàn thân bị khóa, lại nhìn nhìn Cố Nhai Mộc, vẻ mặt chân thành hỏi: "Tại sao không bán một lần nữa?"

Sát thủ: "...."

Đỗ Thánh Lan không để ý đến gã, tiếp tục nói: "Rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết chúng ta qua lại cùng nhau, Đỗ gia sau này muốn đối phó ta, cũng phải cân nhắc đến ngươi. Hiện giờ, một sợi xích Khốn Long cũng hết sức quan trọng."

"....Tuyệt Sát điện bắt rồng thất bại, chỉ có một tên sát thủ nhờ vào xích Khốn Long mà thoát khỏi."

"....Tuyệt Sát điện tổn thất nghiêm trọng, đành ủy thác hiệu buôn bán đấu giá xích Khốn Long."

"Hành động này của Tuyệt Sát điện, một là để vãn hồi chút tổn thất, thêm nữa chính là mong muốn mượn đao giết người, thu hút kẻ có nhu cầu đi săn giết ác long."

Từ nguyên nhân đến sách lược ứng đối, kèm thêm lời thuật cuối cùng, trong chốc lát Đỗ Thánh Lan đã suy xét kỹ càng toàn bộ rồi.

Sát thủ trợn mắt há hốc mồm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau