Chương 43: Phía sau màn
☆ Chương 03
Muốn vào một khu chung cư cao cấp, xem sắc mặt bảo vệ chính là một việc tiêu chuẩn.
Vì để kiểm chứng mức an ninh, Tống Hi Thành bọn họ cố ý mặc thường phục, mục đích là để đi vào trong khu chung cư. Không biết có phải là vì mới xảy ra án mạng hay không mà bảo vệ cẩn thận hơn mức bình thường, cho dù Hà Mộ mồm mép cả buổi cũng không thể khiến hắn đổi ý. Tống Hi Thành gật đầu, cuối cùng Hà Mộ lấy giấy chứng nhận cảnh sát ra: “Chào anh! Chúng tôi là thành viên của tổ trọng án, hiện tại chúng tôi muốn vào chung cư này để điều tra.”
Bảo an nhìn hồi lâu, lại gọi điện thoại xác nhận một phen mới đồng ý mở cửa.
“Vậy, về nạn nhân ở tầng 19 anh biết được bao nhiêu?”
Bảo vệ suy nghĩ một lúc: “Thật sự thì ở niên đại này có còn ai nhận ra ai? Cho dù là hàng xóm thì trên cơ bản cũng ít qua lại, người làm kia cũng vậy, với lại mới có thêm một đứa trẻ, thì càng ít tiếp xúc với người khác. Người chết là bảo mẫu sao!?”
Hà Mộ gật đầu: “Đúng vậy, tên là Đào Lan Anh, bà ấy có quen biết ai không?”
“Bà ấy bình thường rất ít tiếp xúc với người khác, nguyên nhân là do chủ nhà đó, thông thường bà ấy chỉ ở nhà nấu cơm dọn vệ sinh. Chung cư chúng tôi lại ở ngoại ô thành phố, bình thường mua thức ăn đều chọn ngày cuối tuần, lái xe 20 phút sẽ đến siêu thị lớn nhất gần đây, bảo mẫu kia cũng như vậy. Không mua thức ăn thì sẽ không bước ra ngoài, tôi thực sự không nghĩ ra bà ấy quen biết ai.”. truyện ngôn tình
Mấy người Tống Hi Thành nhìn nhau: “Ngày xảy ra vụ án là ngày anh trực ban?”
Bảo vệ không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, tôi có thể bảo đảm hôm đó tôi không nhìn thấy ai khả nghi, cũng chưa từng cho người không có chứng minh thư đi vào.”
“Vậy anh còn nhớ gồm những ai không? Với lý lịch từng người.”
Bảo vệ lấy sổ ghi chép ra: “Ừm, tổng cộng có bảy người đã từng ra vào khu này, chung cư chúng tôi có chia khu, nơi này là khu A, có bốn tòa nhà. Trong những người này thì có hai người là chủ xí nghiệp, một người thì đến thăm họ, đây là tên và số điện thoại của người này. Trừ ba người này ra, còn có bốn người khác, là nhân viên vệ sinh, nhân viên chuyển phát và nhân viên giao đồ ăn. Đều ghi lại ở đây.”
“EMS chuyển phát nhanh, Pizza Hut với Dịch vụ vệ sinh Vạn Thành…” Tống Hi Thành ngẩn người, nhìn Lữ Thận Ngôn, “Nhân viên vệ sinh chắc chắn là không có khả năng, vì bọn họ chỉ phụ trách bên trong khu chung cư chứ không phải trong từng hộ gia đình, không có lý do gì mà nạn nhân sẽ để hắn vào. Còn chuyển phát nhanh và đồ ăn… Nếu như bảo mẫu đó không mua đồ ăn, thì dựa theo lẽ thường, cho dù có người gõ cửa cũng sẽ không mở. Cá nhân tôi nghĩ là người chuyển phát…”
“Đúng vậy!” Lữ Thận Ngôn đồng ý sâu sắc, “Hiện tại thương mại điện tử phát triển như vậy, ai mà chưa từng mua đồ online, huống chi dù không mua đồ, cũng sẽ có mấy thứ như catalog, thường thì người ta sẽ ít đề phòng nhân viên chuyển phát. Tôi cảm thấy Tống Hi Thành nghĩ cái này khá đúng.”
Hà Mộ nhíu mày nhìn bảo vệ: “Thường nếu có người đến giao hàng, các người có kiểm tra biên lai giao hàng của bọn họ không? Ví dụ như cụ thể giao ở tầng nào.”
Bảo vệ hơi nói lắp: “Theo quy định thì không sai, nhưng đôi khi nhiều người ra vào cảm thấy phiền nên không kiểm tra cụ thể, không chỉ có khu chung cư chúng tôi, đa phần bảo vệ các chung cư khác đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, vả lại người chuyển phát nhanh cũng không làm gì.”
Lữ Thận Ngôn nói khẽ với Tống Hi Thành: “Không bằng vầy đi, cậu và Hà Mộ ở lại thẩm vấn người nhà, tôi và Bành Cương trở về xem camera?”
Tống Hi Thành ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc lạnh lẽo, bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, về Cục rồi nói.”
Trong thang máy, Hà Mộ đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Tống, sang năm em chuẩn bị kết hôn rồi.”
Tống Hi Thành rất kinh ngạc: “Trước giờ chưa từng nghe em có bạn gái, chúc mừng nha!”
Hà Mộ cười khổ: “Thật ra cũng là bất đắc dĩ, người nhà hối thúc quá, đúng lúc có một người bạn quen biết từ nhỏ, nhà em cũng rất thích cô ấy. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền cứ quyết định như vậy.”
Tống Hi Thành nhìn gương mặt vô nghĩa của hắn, có chút ngạc nhiên: “Ách, cũng xem như là chuyện tốt, ngày kết hôn nhớ mời anh em đó?”
Thang máy hiện số 7, Hà Mộ thở dài: “Tìm một người để sống cùng, rồi sẽ ở với nhau đến suốt đời, em còn chưa tìm được người mình thích, đã phải nắm tay cô gái khác tiến tới hôn nhân, ngẫm lại thật giống như bị lừa đảo.”
Tống Hi Thành bật cười: “Nào có khoa trương như vậy, biết đâu ở chung lâu rồi em sẽ phát hiện, người em kết hôn cũng là người em thích nhất, đời người khó đoán mà.”
Cửa thang máy mở ra, Hà Mộ dẫn đầu đi ra ngoài: “Em nói nè Tiểu Tống, anh đến tuổi này cũng nên quyết định đi, nếu không… áp lực xã hội quá lớn, có khi còn ảnh hưởng anh thăng chức, hơn nữa nếu em nhớ không lầm, người nhà anh cũng đang hối thúc anh đúng không!?”
Tống Hi Thành nhẹ giọng trả lời: “Ừ, nên suy nghĩ rồi.” Cậu cúi đầu, trên mặt hiện lên nét phức tạp, gõ cửa, “Xin chào, xin hỏi anh Tiền có nhà không?”
Tiếng bước chân truyền đến, cửa được mở ra.
Vụ án bắt cóc lần trước Tống Hi Thành đến thẩm vấn nạn nhân cùng Tề Ninh. Lần này trở lại đã có chút kinh nghiệm, không còn cảm thấy khó xử như trước nữa.
Một người đàn ông trẻ với đôi mắt sưng đỏ tiếp đón bọn họ: “À là đồng chí cảnh sát, thật ngại quá. Hiện tại tâm trạng chị tôi và anh rể hơi kích động, có thể không trả lời được câu hỏi của hai người. Tôi là em trai của Triệu Thiến, gọi là Triệu Vinh.”
Hà Mộ lịch sự bắt tay hắn, lại nói vài câu an ủi.
Triệu Vinh nói xong câu cuối thì bắt đầu khóc sụt sùi: “Chị tôi từ nhỏ đã bị bệnh tim bẩm sinh, vả lại cũng đã lớn tuổi, sinh được đứa bé này cũng không dễ dàng. Nhũ danh của đứa nhỏ là Tiểu Thuận, là hi vọng nó có thể thuận lợi bình an lớn lên, mấy ngày trước nó còn cười vô cùng ngây thơ, nhưng bây giờ đã…”
“Tâm trạng của cậu chúng tôi hiểu, chúng tôi cũng cam đoan với cậu, nhất định sẽ sớm phá án, đòi lại công bằng cho mọi người. ” Hà Mộ vỗ vai của hắn, tiếp tục kiên nhẫn hỏi, “Về bảo mẫu Đào Lan Anh, làm thế nào chị cậu biết và thuê bà ấy?”
“Ừm, bảo mẫu cũ vì có chuyện gia đình nên về quê, Đào Lan Anh là do bảo mẫu cũ giới thiệu tới. Nếu như không phải tại bà ấy, cháu ngoại tôi cũng sẽ không… Chết thì chết đi còn liên lụy người khác, kiếp sau bà ta nhất định là đầu thai thành một con heo! Cũng không biết suy nghĩ, bà ta mệnh tiện, còn cháu ngoại tôi là mệnh gì!” Có lẽ là bị thù hận che mờ mắt, hắn liền không giữ mồm giữ miệng.
Tống Hi Thành ngắt lời: “Triệu Vinh, tôi không thể không nhắc nhở anh, nạn nhân là người lớn tuổi, hơn nữa người ta chết rồi còn hắt nước bẩn như thế không phải rất quá đáng sao!? Huống hồ anh cũng phải thừa nhận một sự thật khác, nếu như bà ấy không ở đây làm bảo mẫu, bà ấy sẽ không chết. Xin nhớ, sinh mạng trước pháp luật đều bình đẳng!”
Hắn thu liễm tâm trạng: “Được, là tôi buột miệng. Đào Lan Anh này dù sao cũng là người an phận.”
“Vậy bà ấy không có khả năng cấu kết với người ngoài!?” Hà Mộ thử dò xét.
Triệu Vinh do dự một chút rồi lắc đầu: “Bà ấy không ra ngoài, mỗi ngày chỉ ở nhà ôm cháu tôi xem TV. “
“Chị cậu mua đồ chuyển phát nhanh?”
“Ừm, chị tôi thích mua đồ trên taobao, nên mua rất nhiều, thông thường là do Đào Lan Anh giúp chị ấy nhận.”
Đã hỏi xong những gì họ muốn, Tống Hi Thành và Hà Mộ lần nữa thể hiện rất lấy làm tiếc rồi rời đi.
“Ah, đã trễ thế này rồi, em về nhà trước, anh thì sao?” Hà Mộ ngẩng đầu nhìn trời.
Tống Hi Thành theo bản năng gọi điện cho Tề Ninh, lại thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Hà Mộ.
Điện thoại được bắt trong lúc cậu hết sức lúng túng, giọng Tề Ninh rất nhẹ nhàng, xem ra nghỉ ngơi không tệ: “Ở đâu?”
“Vừa thẩm vấn xong, cậu ở cục cảnh sát?”
“Ở nhà, Lữ Thận Ngôn bọn họ đang tăng ca, không bằng cậu về trước đi!”
Tống Hi Thành còn đang do dự, Hà Mộ lại vẫy vẫy tay, trực tiếp đón xe đi, để lại một trận gió.
Tề Ninh cũng không đợi hắn trả lời: “Lúc về nhớ mua đồ ăn.”
Trên đường cái vắng vẻ, chỉ có một mình cậu đứng đần ra trong gió rét cầm điện thoại, nghe thanh âm tít tít lạnh lùng nhắc nhở từ điện thoại.
Tống Hi Thành hít sâu một hơi, đem điện thoại bỏ vào túi.
“Về nhà” sao? …
Muốn vào một khu chung cư cao cấp, xem sắc mặt bảo vệ chính là một việc tiêu chuẩn.
Vì để kiểm chứng mức an ninh, Tống Hi Thành bọn họ cố ý mặc thường phục, mục đích là để đi vào trong khu chung cư. Không biết có phải là vì mới xảy ra án mạng hay không mà bảo vệ cẩn thận hơn mức bình thường, cho dù Hà Mộ mồm mép cả buổi cũng không thể khiến hắn đổi ý. Tống Hi Thành gật đầu, cuối cùng Hà Mộ lấy giấy chứng nhận cảnh sát ra: “Chào anh! Chúng tôi là thành viên của tổ trọng án, hiện tại chúng tôi muốn vào chung cư này để điều tra.”
Bảo an nhìn hồi lâu, lại gọi điện thoại xác nhận một phen mới đồng ý mở cửa.
“Vậy, về nạn nhân ở tầng 19 anh biết được bao nhiêu?”
Bảo vệ suy nghĩ một lúc: “Thật sự thì ở niên đại này có còn ai nhận ra ai? Cho dù là hàng xóm thì trên cơ bản cũng ít qua lại, người làm kia cũng vậy, với lại mới có thêm một đứa trẻ, thì càng ít tiếp xúc với người khác. Người chết là bảo mẫu sao!?”
Hà Mộ gật đầu: “Đúng vậy, tên là Đào Lan Anh, bà ấy có quen biết ai không?”
“Bà ấy bình thường rất ít tiếp xúc với người khác, nguyên nhân là do chủ nhà đó, thông thường bà ấy chỉ ở nhà nấu cơm dọn vệ sinh. Chung cư chúng tôi lại ở ngoại ô thành phố, bình thường mua thức ăn đều chọn ngày cuối tuần, lái xe 20 phút sẽ đến siêu thị lớn nhất gần đây, bảo mẫu kia cũng như vậy. Không mua thức ăn thì sẽ không bước ra ngoài, tôi thực sự không nghĩ ra bà ấy quen biết ai.”. truyện ngôn tình
Mấy người Tống Hi Thành nhìn nhau: “Ngày xảy ra vụ án là ngày anh trực ban?”
Bảo vệ không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, tôi có thể bảo đảm hôm đó tôi không nhìn thấy ai khả nghi, cũng chưa từng cho người không có chứng minh thư đi vào.”
“Vậy anh còn nhớ gồm những ai không? Với lý lịch từng người.”
Bảo vệ lấy sổ ghi chép ra: “Ừm, tổng cộng có bảy người đã từng ra vào khu này, chung cư chúng tôi có chia khu, nơi này là khu A, có bốn tòa nhà. Trong những người này thì có hai người là chủ xí nghiệp, một người thì đến thăm họ, đây là tên và số điện thoại của người này. Trừ ba người này ra, còn có bốn người khác, là nhân viên vệ sinh, nhân viên chuyển phát và nhân viên giao đồ ăn. Đều ghi lại ở đây.”
“EMS chuyển phát nhanh, Pizza Hut với Dịch vụ vệ sinh Vạn Thành…” Tống Hi Thành ngẩn người, nhìn Lữ Thận Ngôn, “Nhân viên vệ sinh chắc chắn là không có khả năng, vì bọn họ chỉ phụ trách bên trong khu chung cư chứ không phải trong từng hộ gia đình, không có lý do gì mà nạn nhân sẽ để hắn vào. Còn chuyển phát nhanh và đồ ăn… Nếu như bảo mẫu đó không mua đồ ăn, thì dựa theo lẽ thường, cho dù có người gõ cửa cũng sẽ không mở. Cá nhân tôi nghĩ là người chuyển phát…”
“Đúng vậy!” Lữ Thận Ngôn đồng ý sâu sắc, “Hiện tại thương mại điện tử phát triển như vậy, ai mà chưa từng mua đồ online, huống chi dù không mua đồ, cũng sẽ có mấy thứ như catalog, thường thì người ta sẽ ít đề phòng nhân viên chuyển phát. Tôi cảm thấy Tống Hi Thành nghĩ cái này khá đúng.”
Hà Mộ nhíu mày nhìn bảo vệ: “Thường nếu có người đến giao hàng, các người có kiểm tra biên lai giao hàng của bọn họ không? Ví dụ như cụ thể giao ở tầng nào.”
Bảo vệ hơi nói lắp: “Theo quy định thì không sai, nhưng đôi khi nhiều người ra vào cảm thấy phiền nên không kiểm tra cụ thể, không chỉ có khu chung cư chúng tôi, đa phần bảo vệ các chung cư khác đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, vả lại người chuyển phát nhanh cũng không làm gì.”
Lữ Thận Ngôn nói khẽ với Tống Hi Thành: “Không bằng vầy đi, cậu và Hà Mộ ở lại thẩm vấn người nhà, tôi và Bành Cương trở về xem camera?”
Tống Hi Thành ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc lạnh lẽo, bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, về Cục rồi nói.”
Trong thang máy, Hà Mộ đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Tống, sang năm em chuẩn bị kết hôn rồi.”
Tống Hi Thành rất kinh ngạc: “Trước giờ chưa từng nghe em có bạn gái, chúc mừng nha!”
Hà Mộ cười khổ: “Thật ra cũng là bất đắc dĩ, người nhà hối thúc quá, đúng lúc có một người bạn quen biết từ nhỏ, nhà em cũng rất thích cô ấy. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền cứ quyết định như vậy.”
Tống Hi Thành nhìn gương mặt vô nghĩa của hắn, có chút ngạc nhiên: “Ách, cũng xem như là chuyện tốt, ngày kết hôn nhớ mời anh em đó?”
Thang máy hiện số 7, Hà Mộ thở dài: “Tìm một người để sống cùng, rồi sẽ ở với nhau đến suốt đời, em còn chưa tìm được người mình thích, đã phải nắm tay cô gái khác tiến tới hôn nhân, ngẫm lại thật giống như bị lừa đảo.”
Tống Hi Thành bật cười: “Nào có khoa trương như vậy, biết đâu ở chung lâu rồi em sẽ phát hiện, người em kết hôn cũng là người em thích nhất, đời người khó đoán mà.”
Cửa thang máy mở ra, Hà Mộ dẫn đầu đi ra ngoài: “Em nói nè Tiểu Tống, anh đến tuổi này cũng nên quyết định đi, nếu không… áp lực xã hội quá lớn, có khi còn ảnh hưởng anh thăng chức, hơn nữa nếu em nhớ không lầm, người nhà anh cũng đang hối thúc anh đúng không!?”
Tống Hi Thành nhẹ giọng trả lời: “Ừ, nên suy nghĩ rồi.” Cậu cúi đầu, trên mặt hiện lên nét phức tạp, gõ cửa, “Xin chào, xin hỏi anh Tiền có nhà không?”
Tiếng bước chân truyền đến, cửa được mở ra.
Vụ án bắt cóc lần trước Tống Hi Thành đến thẩm vấn nạn nhân cùng Tề Ninh. Lần này trở lại đã có chút kinh nghiệm, không còn cảm thấy khó xử như trước nữa.
Một người đàn ông trẻ với đôi mắt sưng đỏ tiếp đón bọn họ: “À là đồng chí cảnh sát, thật ngại quá. Hiện tại tâm trạng chị tôi và anh rể hơi kích động, có thể không trả lời được câu hỏi của hai người. Tôi là em trai của Triệu Thiến, gọi là Triệu Vinh.”
Hà Mộ lịch sự bắt tay hắn, lại nói vài câu an ủi.
Triệu Vinh nói xong câu cuối thì bắt đầu khóc sụt sùi: “Chị tôi từ nhỏ đã bị bệnh tim bẩm sinh, vả lại cũng đã lớn tuổi, sinh được đứa bé này cũng không dễ dàng. Nhũ danh của đứa nhỏ là Tiểu Thuận, là hi vọng nó có thể thuận lợi bình an lớn lên, mấy ngày trước nó còn cười vô cùng ngây thơ, nhưng bây giờ đã…”
“Tâm trạng của cậu chúng tôi hiểu, chúng tôi cũng cam đoan với cậu, nhất định sẽ sớm phá án, đòi lại công bằng cho mọi người. ” Hà Mộ vỗ vai của hắn, tiếp tục kiên nhẫn hỏi, “Về bảo mẫu Đào Lan Anh, làm thế nào chị cậu biết và thuê bà ấy?”
“Ừm, bảo mẫu cũ vì có chuyện gia đình nên về quê, Đào Lan Anh là do bảo mẫu cũ giới thiệu tới. Nếu như không phải tại bà ấy, cháu ngoại tôi cũng sẽ không… Chết thì chết đi còn liên lụy người khác, kiếp sau bà ta nhất định là đầu thai thành một con heo! Cũng không biết suy nghĩ, bà ta mệnh tiện, còn cháu ngoại tôi là mệnh gì!” Có lẽ là bị thù hận che mờ mắt, hắn liền không giữ mồm giữ miệng.
Tống Hi Thành ngắt lời: “Triệu Vinh, tôi không thể không nhắc nhở anh, nạn nhân là người lớn tuổi, hơn nữa người ta chết rồi còn hắt nước bẩn như thế không phải rất quá đáng sao!? Huống hồ anh cũng phải thừa nhận một sự thật khác, nếu như bà ấy không ở đây làm bảo mẫu, bà ấy sẽ không chết. Xin nhớ, sinh mạng trước pháp luật đều bình đẳng!”
Hắn thu liễm tâm trạng: “Được, là tôi buột miệng. Đào Lan Anh này dù sao cũng là người an phận.”
“Vậy bà ấy không có khả năng cấu kết với người ngoài!?” Hà Mộ thử dò xét.
Triệu Vinh do dự một chút rồi lắc đầu: “Bà ấy không ra ngoài, mỗi ngày chỉ ở nhà ôm cháu tôi xem TV. “
“Chị cậu mua đồ chuyển phát nhanh?”
“Ừm, chị tôi thích mua đồ trên taobao, nên mua rất nhiều, thông thường là do Đào Lan Anh giúp chị ấy nhận.”
Đã hỏi xong những gì họ muốn, Tống Hi Thành và Hà Mộ lần nữa thể hiện rất lấy làm tiếc rồi rời đi.
“Ah, đã trễ thế này rồi, em về nhà trước, anh thì sao?” Hà Mộ ngẩng đầu nhìn trời.
Tống Hi Thành theo bản năng gọi điện cho Tề Ninh, lại thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Hà Mộ.
Điện thoại được bắt trong lúc cậu hết sức lúng túng, giọng Tề Ninh rất nhẹ nhàng, xem ra nghỉ ngơi không tệ: “Ở đâu?”
“Vừa thẩm vấn xong, cậu ở cục cảnh sát?”
“Ở nhà, Lữ Thận Ngôn bọn họ đang tăng ca, không bằng cậu về trước đi!”
Tống Hi Thành còn đang do dự, Hà Mộ lại vẫy vẫy tay, trực tiếp đón xe đi, để lại một trận gió.
Tề Ninh cũng không đợi hắn trả lời: “Lúc về nhớ mua đồ ăn.”
Trên đường cái vắng vẻ, chỉ có một mình cậu đứng đần ra trong gió rét cầm điện thoại, nghe thanh âm tít tít lạnh lùng nhắc nhở từ điện thoại.
Tống Hi Thành hít sâu một hơi, đem điện thoại bỏ vào túi.
“Về nhà” sao? …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất