Chương 2: Làng thụ quê tôi (Đêm ngoài đình)
" trời hôm nay không có sao khả năng tối nay mưa" ông Lộc nói.
Ông tôi quay lại phía tôi nói:
"Thằng Lâm vào trong nhà lấy tao cái ô "
Sau khi nhận cái ô tôi đưa ông hỏi tôi:
" Mày ngủ một mình được không?, sợ thì thì sang nhà chú Cảnh mà ngủ nhờ một đêm"
Tôi để hai tay gác lên đầu rồi trả lời ông:
"Cháu ngủ mình được mà, đây có phải lần đầu đâu mà sợ"
Bố mẹ đi làm ăn xa, tết hay lễ mới về. Cả tuổi thơ tôi lớn lên với ông. Tôi lớn lên với những lời ông dạy với những đòn roi của ông. Ông hay đi soi cua bắt ếch lúc đêm, đến một, hai giờ khuya mới về. Nên tôi cũng quá quen cái việc ngủ một mình.
Nhìn ông Lộc và ông tôi đi xa dần hướng về đình làng. Tôi quay lưng trở vào nhà. Ngồi vào bàn học nhưng thực chất tôi chả học được chữ nào vào đầu. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến những thứ như cái xác không đầu hay cái đầu trên mái đình. Tôi đã cố xin ông cho tôi đi theo khi cả ba người ăn tối. Nhưng ông tôi từ chối thẳng thừng:
"Trẻ con biết gì mà đi!".
Xem ti vi chán, thì giờ cũng điểm 21giờ 45phút. Tôi tắt ti vi vào trong buồng để ngủ, giường của ông tôi được để cạnh của sổ, nằm từ giường có thể nhìn xuống cả mảnh vườn sau nhà. Nằm trên chiếc giường cảm giác chống trải khi không có ông nằm cạnh.
" Không biết giờ này ông có gặp chuyện gì không nhờ?".
Tôi mơ màng tự hỏi,nhưng suy nghĩ cũng chẳng được gì tôi chùm chăn đi ngủ. Có lẽ do nghĩ mãi về những hình ảnh mà ông Lộc kể mà tôi đã gặp ác mộng. Trong giấc mơ tôi bị rất nhiều cái xác không đầu truy đuổi, sợ hãi tôi chạy về trong nhà trốn. Khoá chặt cửa và nhìn ra những cái xác vẫn đang cố phá cửa, chưa kịp hoàn hồn thì trên bàn thờ cái món đồ để cúng là cái đầu người. Cái đầu quay lại, với đôi mắt trắng xoá, mặt đầy vết sẹo chi chít, nở một nụ cười với những hàm răng lởm chởm đầy máu rồi nhảy xuống cắn. Giật mình tỉnh dậy thì là 6 giờ 37phút sáng. Gãi đầu ra khỏi giường định làm đồ ăn sáng thì tôi nghe được giọng nói quen thuộc:
"Lâm ơi, Lâm ra mở cửa cho ông "
Tôi vội vàng chay ra mở cổng thì bàng hoàng. Ông Lộc ngồi bệt dưới đất đầu tóc rũ rượi chân tay bị rách một mảng khá lớn, đôi mắt của ông hiện rõ sự bàng hoàng. Ông Tuấn ông tôi thì có vẻ khá khẩm hơn người ông có một vài vết xước không nặng và ông có vẻ không hoảng loạn như ông Lộc.
" Thằng Lâm vào trong nhà lấy cái gạc y tế ra đây băng bó ông Lộc,tý tao đưa nó lên trạm xá"
Tôi chạy vào nhà lấy băng gạc và trong đầu là hàng trăm câu hỏi chạy trong đâu "Chuyện gì đang sảy ra? Hai người họ đã gặp thứ gì ở ngoài đình? Có phải hai thứ mà ông Lộc đã kể hay không?..."
Chạy đưa cho ông cái băng gạc. Trong lúc đang băng bó cho ông Lộc tôi thấy ông tôi đang nói gì đó.
"Phải nhờ đến họ thôi, làng sắp có hoạ lớn rồi!"
sau khi chú Đức con ông Lộc tới và đưa ông Lộc đi bệnh viện. Tôi có quay lại hỏi ông:
"Ông ơi có chuyện gì ở ngoài đình thế ạ?"
Tôi nghĩ ông tôi sẽ cốc đầu tôi rồi bảo
"Trẻ con biết gì mà hỏi?". Nhưng lần này lại khác, ông tôi quay mặt lại nói với tôi:
" Mày đi gọi hết các cụ trong làng sang đây,với gọi cả bác Hiếu trưởng thôn nữa. Rồi mày sẽ biết có chuyện gì ngoài đình".
Tôi chạy như bay khắp làng, khoảng 40 phút sau đó,tất cả các cụ và cả bác Hiếu trưởng thôn đã tập hợp đầy đủ ở nhà tôi.
"Ông Tuấn hôm nay gọi chúng tôi đến nhà làm gì vậy". Bác Hiếu và các cụ thắc mắc.
Ông tôi điềm tĩnh trả lời:
" Có việc quan trọng, liên quan đến cả làng nên tôi mới mời các vị đến đây".
Ông tôi quay lưng bảo tôi:
"Lâm vào trong nhà mở ti vi trích camera đoạn 1giờ 3 phút đến 3 giờ 10 phút sáng cho ông".
Tôi chạy vào nhà mở tivi bật app camera và trích xuất cam đúng như ông bảo. Thực ra đình đã lắp camera được một thời gian nhưng ông Lộc vẫn không yên tâm nên vẫn ra đình để ngủ. Sau khi mọi người đã ngồi đẩy đủ trong phòng khách, tôi bắt đầu cho chạy video.
" Tăng tốc độ lên 2x cho nhanh" ông tôi lên tiếng. Tuy ông tôi là người của thế hệ cũ nhưng ông vẫn hay tìm tòi những thứ như công nghệ, nên mấy cái việc về camera ông tôi cũng biết.
Tôi làm theo lời ông và bắt đầu xem video. Khoảng 10 phút đầu không có gì sảy ra, mọi người bắt đầu nghi vấn. Cho đến đoạn 11 phút có ba thứ, chúng có màu trắng mờ ảo. Chắc chắn không phải người vì chúng không có chân. Nhưng nó chỉ tồn tại trong vài giây rồi biến mất không một dấu vết. Một lúc sau tôi thấy ông Lộc và ông Tuấn bị văng ra sân đình như có lực gì rất mạnh đẩy hai người. Sau đó ông Lộc như bị co giật sau đó lao vào tấn công ông tôi. Ông tôi vừa phải né tránh những đón đánh của ông Lộc và như thể đang chống đỡ thêm một người nào đó tấn công. Cho dù chẳng có gì ba cai bóng trăng lại xuất hiện thoáng qua rồi mất tích, phải thực sự tinh ý mới nhận ra. Được khoảng 7 phút thì ông tôi bị ông Lộc vật ngã xuống, tưởng rằng mọi chuyện đã an bài nhưng "Đoàng" một tia sét đánh xuống sân đình. Ông Lộc ngất đi, ông tôi đứng dậy đang chuẩn bị dìu ông Lộc dậy. Thì như có một thế lực siêu nhiên khiến cho ông Lộc bị nâng lên không trung rối hất mạnh đến chỗ trưng bày mấy món đồ binh đao của làng. Chưa đủ ông lại bị ném mạnh đến chỗ khối đá. Ông tôi chạy lại chỗ ông Lộc thì "Đoàng, đoàng,đoàng" rất nhiều tia sét đành xuống vùng sân đình, đoạn cuối video là cảnh hai người nằm ngất ở sân đình.
" Các vị đã thấy chưa ạ, có quá nhiều chuyện kì quái ở đình tư khi có khối đá đó. Còn lý do mà thằng Lộc đánh tôi là do nó bị ba cái bóng trắng điều khiển, bị quăng quật cũng thế. Các vị xem qua video sẽ khác với tôi trứng kiến trực tiếp".
Bắt đầu những tiếng bàn tán, có người đồng tình có người lại không. Rồi dần dần phân làm hai phe, một bên ủng hộ rằng khối đá có vấn đề một bên phản đối rằng có lỗi ở camera và sét đánh chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng do phe ủng hộ ít hơn hẳn phe phản đối nên kết quả là khối đã sẽ chả đi đâu hết tất cả giải tán.
"Rồi có hoạ mấy người mới sáng mắt ra" ông tôi tay đập mạnh xuống đất nói. Và ông đã đúng hoạ đã đến với làng mà cụ thể là nhà bà Thảo. Làng tôi có một bà tên là Thảo, nhà bà có 2 người con, nhà của bà cũng thuộc dạng đủ ăn nên bà đi bán rau phụ giúp con cháu. Cho đến một ngày bà Thảo bỗng biến mất một cách kỳ lạ, các con của bà tá hoả vì bà đi lấy rau từ tối chưa về, cả làng tôi cũng sốt sắng đi tìm vì bà. Tôi ko được đi theo vì phải đi học. Đến trưa trở về vẫn không tìm được và vì chiều được nghỉ nên tôi được ông tôi cho đi theo một nhóm người trong làng để đi sang làng bên để hỏi xem có bà thảo bên đó ko. Trong lúc đi đến chập chiều tối nhóm ông tôi vô tình đi qua cái đình của làng, nhóm tôi đi tiếp ra cổng làng thì thấy một bóng người lấp ló trong bụi tre, nhìn kỹ lại thì là bà Thảo, ông tôi và mọi người hoảng hốt lại gần xem thì thấy bà ở trong giữa cái bụi tre to, mắt bà thảo mở to trắng ợt quần áo bám đầy bùn đất, trong mồm ngậm đầy đất, mà bụi tre đó thì rậm rạp ko có chỗ vào, các chú các bác phải về làng lấy dao ra chặt bớt tre trong gốc để đưa bà Thảo ra. Sau khi đưa được bà thảo ra gỡ toàn bộ đất ra khỏi mồm, bà Thảo dẫy lên vùng vậy muốn nhét đất lại vào mồm. Phải mấy người giữ chặt bà lại. Ông tôi sai mấy chú thanh niên đi lấy roi dâu với nước tiểu trẻ con lại. Khoảng 5 phút sau thì đã có, ông tôi quất liên tục vào bà Thảo, bà gào thét không ngừng sau đó ông vẩy nước tiểu trẻ con.Làm đi làm lại khoảng 10 phút thì bà ấy ngất đi, ông tôi mới bảo hai người con của bà đem bà về tắm rửa nghỉ ngơi. Sau bữa tối, hai ông cháu tôi sang nhà bà. Sang đến nhà thì bà ấy đã tỉnh. Ông tôi tiến lại, tưởng rằng ông sẽ hỏi thăm nhưng không
"Tối ngày hôm qua bà gặp cái gì mà thành ra như nay"
Ông tôi quay lại phía tôi nói:
"Thằng Lâm vào trong nhà lấy tao cái ô "
Sau khi nhận cái ô tôi đưa ông hỏi tôi:
" Mày ngủ một mình được không?, sợ thì thì sang nhà chú Cảnh mà ngủ nhờ một đêm"
Tôi để hai tay gác lên đầu rồi trả lời ông:
"Cháu ngủ mình được mà, đây có phải lần đầu đâu mà sợ"
Bố mẹ đi làm ăn xa, tết hay lễ mới về. Cả tuổi thơ tôi lớn lên với ông. Tôi lớn lên với những lời ông dạy với những đòn roi của ông. Ông hay đi soi cua bắt ếch lúc đêm, đến một, hai giờ khuya mới về. Nên tôi cũng quá quen cái việc ngủ một mình.
Nhìn ông Lộc và ông tôi đi xa dần hướng về đình làng. Tôi quay lưng trở vào nhà. Ngồi vào bàn học nhưng thực chất tôi chả học được chữ nào vào đầu. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến những thứ như cái xác không đầu hay cái đầu trên mái đình. Tôi đã cố xin ông cho tôi đi theo khi cả ba người ăn tối. Nhưng ông tôi từ chối thẳng thừng:
"Trẻ con biết gì mà đi!".
Xem ti vi chán, thì giờ cũng điểm 21giờ 45phút. Tôi tắt ti vi vào trong buồng để ngủ, giường của ông tôi được để cạnh của sổ, nằm từ giường có thể nhìn xuống cả mảnh vườn sau nhà. Nằm trên chiếc giường cảm giác chống trải khi không có ông nằm cạnh.
" Không biết giờ này ông có gặp chuyện gì không nhờ?".
Tôi mơ màng tự hỏi,nhưng suy nghĩ cũng chẳng được gì tôi chùm chăn đi ngủ. Có lẽ do nghĩ mãi về những hình ảnh mà ông Lộc kể mà tôi đã gặp ác mộng. Trong giấc mơ tôi bị rất nhiều cái xác không đầu truy đuổi, sợ hãi tôi chạy về trong nhà trốn. Khoá chặt cửa và nhìn ra những cái xác vẫn đang cố phá cửa, chưa kịp hoàn hồn thì trên bàn thờ cái món đồ để cúng là cái đầu người. Cái đầu quay lại, với đôi mắt trắng xoá, mặt đầy vết sẹo chi chít, nở một nụ cười với những hàm răng lởm chởm đầy máu rồi nhảy xuống cắn. Giật mình tỉnh dậy thì là 6 giờ 37phút sáng. Gãi đầu ra khỏi giường định làm đồ ăn sáng thì tôi nghe được giọng nói quen thuộc:
"Lâm ơi, Lâm ra mở cửa cho ông "
Tôi vội vàng chay ra mở cổng thì bàng hoàng. Ông Lộc ngồi bệt dưới đất đầu tóc rũ rượi chân tay bị rách một mảng khá lớn, đôi mắt của ông hiện rõ sự bàng hoàng. Ông Tuấn ông tôi thì có vẻ khá khẩm hơn người ông có một vài vết xước không nặng và ông có vẻ không hoảng loạn như ông Lộc.
" Thằng Lâm vào trong nhà lấy cái gạc y tế ra đây băng bó ông Lộc,tý tao đưa nó lên trạm xá"
Tôi chạy vào nhà lấy băng gạc và trong đầu là hàng trăm câu hỏi chạy trong đâu "Chuyện gì đang sảy ra? Hai người họ đã gặp thứ gì ở ngoài đình? Có phải hai thứ mà ông Lộc đã kể hay không?..."
Chạy đưa cho ông cái băng gạc. Trong lúc đang băng bó cho ông Lộc tôi thấy ông tôi đang nói gì đó.
"Phải nhờ đến họ thôi, làng sắp có hoạ lớn rồi!"
sau khi chú Đức con ông Lộc tới và đưa ông Lộc đi bệnh viện. Tôi có quay lại hỏi ông:
"Ông ơi có chuyện gì ở ngoài đình thế ạ?"
Tôi nghĩ ông tôi sẽ cốc đầu tôi rồi bảo
"Trẻ con biết gì mà hỏi?". Nhưng lần này lại khác, ông tôi quay mặt lại nói với tôi:
" Mày đi gọi hết các cụ trong làng sang đây,với gọi cả bác Hiếu trưởng thôn nữa. Rồi mày sẽ biết có chuyện gì ngoài đình".
Tôi chạy như bay khắp làng, khoảng 40 phút sau đó,tất cả các cụ và cả bác Hiếu trưởng thôn đã tập hợp đầy đủ ở nhà tôi.
"Ông Tuấn hôm nay gọi chúng tôi đến nhà làm gì vậy". Bác Hiếu và các cụ thắc mắc.
Ông tôi điềm tĩnh trả lời:
" Có việc quan trọng, liên quan đến cả làng nên tôi mới mời các vị đến đây".
Ông tôi quay lưng bảo tôi:
"Lâm vào trong nhà mở ti vi trích camera đoạn 1giờ 3 phút đến 3 giờ 10 phút sáng cho ông".
Tôi chạy vào nhà mở tivi bật app camera và trích xuất cam đúng như ông bảo. Thực ra đình đã lắp camera được một thời gian nhưng ông Lộc vẫn không yên tâm nên vẫn ra đình để ngủ. Sau khi mọi người đã ngồi đẩy đủ trong phòng khách, tôi bắt đầu cho chạy video.
" Tăng tốc độ lên 2x cho nhanh" ông tôi lên tiếng. Tuy ông tôi là người của thế hệ cũ nhưng ông vẫn hay tìm tòi những thứ như công nghệ, nên mấy cái việc về camera ông tôi cũng biết.
Tôi làm theo lời ông và bắt đầu xem video. Khoảng 10 phút đầu không có gì sảy ra, mọi người bắt đầu nghi vấn. Cho đến đoạn 11 phút có ba thứ, chúng có màu trắng mờ ảo. Chắc chắn không phải người vì chúng không có chân. Nhưng nó chỉ tồn tại trong vài giây rồi biến mất không một dấu vết. Một lúc sau tôi thấy ông Lộc và ông Tuấn bị văng ra sân đình như có lực gì rất mạnh đẩy hai người. Sau đó ông Lộc như bị co giật sau đó lao vào tấn công ông tôi. Ông tôi vừa phải né tránh những đón đánh của ông Lộc và như thể đang chống đỡ thêm một người nào đó tấn công. Cho dù chẳng có gì ba cai bóng trăng lại xuất hiện thoáng qua rồi mất tích, phải thực sự tinh ý mới nhận ra. Được khoảng 7 phút thì ông tôi bị ông Lộc vật ngã xuống, tưởng rằng mọi chuyện đã an bài nhưng "Đoàng" một tia sét đánh xuống sân đình. Ông Lộc ngất đi, ông tôi đứng dậy đang chuẩn bị dìu ông Lộc dậy. Thì như có một thế lực siêu nhiên khiến cho ông Lộc bị nâng lên không trung rối hất mạnh đến chỗ trưng bày mấy món đồ binh đao của làng. Chưa đủ ông lại bị ném mạnh đến chỗ khối đá. Ông tôi chạy lại chỗ ông Lộc thì "Đoàng, đoàng,đoàng" rất nhiều tia sét đành xuống vùng sân đình, đoạn cuối video là cảnh hai người nằm ngất ở sân đình.
" Các vị đã thấy chưa ạ, có quá nhiều chuyện kì quái ở đình tư khi có khối đá đó. Còn lý do mà thằng Lộc đánh tôi là do nó bị ba cái bóng trắng điều khiển, bị quăng quật cũng thế. Các vị xem qua video sẽ khác với tôi trứng kiến trực tiếp".
Bắt đầu những tiếng bàn tán, có người đồng tình có người lại không. Rồi dần dần phân làm hai phe, một bên ủng hộ rằng khối đá có vấn đề một bên phản đối rằng có lỗi ở camera và sét đánh chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng do phe ủng hộ ít hơn hẳn phe phản đối nên kết quả là khối đã sẽ chả đi đâu hết tất cả giải tán.
"Rồi có hoạ mấy người mới sáng mắt ra" ông tôi tay đập mạnh xuống đất nói. Và ông đã đúng hoạ đã đến với làng mà cụ thể là nhà bà Thảo. Làng tôi có một bà tên là Thảo, nhà bà có 2 người con, nhà của bà cũng thuộc dạng đủ ăn nên bà đi bán rau phụ giúp con cháu. Cho đến một ngày bà Thảo bỗng biến mất một cách kỳ lạ, các con của bà tá hoả vì bà đi lấy rau từ tối chưa về, cả làng tôi cũng sốt sắng đi tìm vì bà. Tôi ko được đi theo vì phải đi học. Đến trưa trở về vẫn không tìm được và vì chiều được nghỉ nên tôi được ông tôi cho đi theo một nhóm người trong làng để đi sang làng bên để hỏi xem có bà thảo bên đó ko. Trong lúc đi đến chập chiều tối nhóm ông tôi vô tình đi qua cái đình của làng, nhóm tôi đi tiếp ra cổng làng thì thấy một bóng người lấp ló trong bụi tre, nhìn kỹ lại thì là bà Thảo, ông tôi và mọi người hoảng hốt lại gần xem thì thấy bà ở trong giữa cái bụi tre to, mắt bà thảo mở to trắng ợt quần áo bám đầy bùn đất, trong mồm ngậm đầy đất, mà bụi tre đó thì rậm rạp ko có chỗ vào, các chú các bác phải về làng lấy dao ra chặt bớt tre trong gốc để đưa bà Thảo ra. Sau khi đưa được bà thảo ra gỡ toàn bộ đất ra khỏi mồm, bà Thảo dẫy lên vùng vậy muốn nhét đất lại vào mồm. Phải mấy người giữ chặt bà lại. Ông tôi sai mấy chú thanh niên đi lấy roi dâu với nước tiểu trẻ con lại. Khoảng 5 phút sau thì đã có, ông tôi quất liên tục vào bà Thảo, bà gào thét không ngừng sau đó ông vẩy nước tiểu trẻ con.Làm đi làm lại khoảng 10 phút thì bà ấy ngất đi, ông tôi mới bảo hai người con của bà đem bà về tắm rửa nghỉ ngơi. Sau bữa tối, hai ông cháu tôi sang nhà bà. Sang đến nhà thì bà ấy đã tỉnh. Ông tôi tiến lại, tưởng rằng ông sẽ hỏi thăm nhưng không
"Tối ngày hôm qua bà gặp cái gì mà thành ra như nay"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất