Chương 42: Đúng là cửa hàng của tôi
“Cảm ơn anh, Lâm y thánh, tôi thực sự không biết phải cảm ơn anh thế nào cho đủ”.
Mộc Thanh Vũ hơi ngượng ngùng nói, trong lòng thâm nghĩ không biết Lâm Hiên có đưa ra yêu cầu đó hay không.
Lâm Hiên nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Cô không cần khách khí như vậy, chữa bệnh cứu người vốn là việc của người hành nghề y, đây chỉ là một việc nhỏ không tốn nhiều công sức gì, cô không cần quá coi trọng”.
Ông Hoa ở bên cạnh nghe được lời nói của Lâm Hiên, không khỏi âm thầm gật đầu, đây mới là tấm lòng nhân từ của một người làm nghề y, không giống như nhiều bác sĩ ngày nay mù quáng theo đuổi danh lợi mà quên đi tấm lòng chân chính của một bác sĩ.
Mộc Thanh Vũ do dự một chút, hỏi: “Lâm y thánh, anh có thể kết bạn với tôi được không, sau này nếu anh có việc cần giúp đỡ, cứ việc nói với tôi”.
Lâm Hiên cũng không có từ chối, sau khi kết bạn với Mộc Thanh Vũ, Lâm Hiên mới nhìn Ông Hoa.
“Ông Hoa, không biết ở nơi này của ông có nhân sâm trên 50 tuổi hay không, nhân sâm càng lâu năm thì càng tốt”.
Mục đích của Lâm Hiên trong chuyến đi là để mua nhân sâm, chuyện cứu người vốn chỉ là việc tiện tay.
“Đúng là cửa hàng của tôi có nhân sâm trên 50 năm tuổi, tổng cộng có ba củ, có hai củ là 50-60 năm tuổi, còn một củ là 80 năm tuổi”.
Vẻ mặt Lâm Hiên vui vẻ hỏi: “Có thể bán cho tôi không? Hiện tại tôi cần nhân sâm”.
Ông Hoa hơi do dự một chút rồi gật đầu nói: “Được, nếu là cậu mua, thì trả cho tôi tổng cộng 300,000 tệ là được”.
Lâm Hiên sửng sốt, chỉ riêng củ nhân sâm 80 năm tuổi kia đã có giá hơn 300.000, hiển nhiên là Ông Hoa muốn kết giao với anh.
Một lúc sau, Ông Hoa đã lấy ra ba củ nhân sâm, Lâm Hiên nhìn qua thì thấy đúng như lời Ông Hoa nói.
“Ông Hoa, 300.000 tệ thì ông bị lỗ quá nhiều, tôi sẽ trả cho ông 800.000 tệ, coi như chúng ta kết bạn, sau này nếu có vấn đề gì về gì y thuật, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận”.
Ông Hoa cũng không từ chối, bởi vì ông ấy đã bày tỏ thiện ý của mình rồi, nếu từ chối lần nữa sẽ có chút không tốt.
Lâm Hiên mua được ba củ nhân sâm rồi trở về biệt thự của Tiêu Thiên Hàn.
Vừa trở về, Lâm Hiên liền bắt đầu luyện chế đan khí huyết.
Đan khí huyết chỉ là đan dược cấp thấp nhất, luyện chế cũng không khó.
Ba tiếng sau, ba viên đan khí huyết xuất hiện trong lòng bàn tay của Lâm Hiên, ba viên đan dược này được luyện chế từ ba củ nhân sâm.
Lâm Hiên nuốt viên đan khí huyết đầu tiên, một cỗ khí huyết thuần khiết tràn ngập cơ thể anh, anh bắt đầu vận hành Cực Võ Thánh Quyết, Lâm Hiên bắt đầu tu luyện.
Việc tu luyện này kéo dài suốt ba ngày.
Với việc tu luyện Cực Võ Thánh Quyết cộng thêm ba viên đan khí huyết, tu vi của Lâm Hiên liên tục đột phá, từ Hoàng cấp trung kỳ tới Hoàng cấp đỉnh.
“Vẫn chưa đủ, có vẻ như vẫn cần mua thêm nhân sâm.
Lâm Hiên thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngay lúc Lâm Hiên chuẩn bị đứng dậy, ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng của một người phụ nữ.
“Lâm thần y, Lâm thần y, cậu ở đâu vậy? Mau ra đây xem thử, không biết Thiên Hàn xảy ra chuyện gì, cả người của ông ấy đều biến thành màu đỏ, giống như máu đang bị thiêu đốt vậy”.
Người nói chuyện là Lý Văn Nhã, vợ của Tiêu Thiên Hàn. Tiêu Thiên Hàn xảy ra chuyện gì?
Lâm Hiên không có dừng lại, lập tức mở cửa.
“Ông chủ Tiêu xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thiên Hàn ở trong phòng khách, Lâm thần y, cậu mau đi xem thử đi!"
Lâm Hiên sải bước đi đến phòng khách, vừa bước vào phòng khách, Lâm Hiên liền nhìn thấy toàn thân Tiêu Thiên.
Hàn bị chất đây nước đá.
Lúc này toàn thân Tiêu Thiên Hàn đỏ bừng, giống như có lửa đang đốt cháy trong cơ thể.
Mấy người hầu đang luống cuống thêm đá để hạ nhiệt cho Tiêu Thiên Hàn.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, cau mày. “Cổ liệt diễm!”
Dưới đôi mắt Thiên Nhãn của Lâm Hiên, Lâm Hiên có thể thấy rõ ràng trong cơ thể Tiêu Thiên Hàn có một con cổ trùng.
Lâm Hiên lấy ra ba cây kim châm cầm trong tay, ba cây kim châm đồng thời bay ra, ghim vào người của Tiêu Thiên Hàn.
“Lấy cho tôi một con dao nhỏ”.
Mộc Thanh Vũ hơi ngượng ngùng nói, trong lòng thâm nghĩ không biết Lâm Hiên có đưa ra yêu cầu đó hay không.
Lâm Hiên nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Cô không cần khách khí như vậy, chữa bệnh cứu người vốn là việc của người hành nghề y, đây chỉ là một việc nhỏ không tốn nhiều công sức gì, cô không cần quá coi trọng”.
Ông Hoa ở bên cạnh nghe được lời nói của Lâm Hiên, không khỏi âm thầm gật đầu, đây mới là tấm lòng nhân từ của một người làm nghề y, không giống như nhiều bác sĩ ngày nay mù quáng theo đuổi danh lợi mà quên đi tấm lòng chân chính của một bác sĩ.
Mộc Thanh Vũ do dự một chút, hỏi: “Lâm y thánh, anh có thể kết bạn với tôi được không, sau này nếu anh có việc cần giúp đỡ, cứ việc nói với tôi”.
Lâm Hiên cũng không có từ chối, sau khi kết bạn với Mộc Thanh Vũ, Lâm Hiên mới nhìn Ông Hoa.
“Ông Hoa, không biết ở nơi này của ông có nhân sâm trên 50 tuổi hay không, nhân sâm càng lâu năm thì càng tốt”.
Mục đích của Lâm Hiên trong chuyến đi là để mua nhân sâm, chuyện cứu người vốn chỉ là việc tiện tay.
“Đúng là cửa hàng của tôi có nhân sâm trên 50 năm tuổi, tổng cộng có ba củ, có hai củ là 50-60 năm tuổi, còn một củ là 80 năm tuổi”.
Vẻ mặt Lâm Hiên vui vẻ hỏi: “Có thể bán cho tôi không? Hiện tại tôi cần nhân sâm”.
Ông Hoa hơi do dự một chút rồi gật đầu nói: “Được, nếu là cậu mua, thì trả cho tôi tổng cộng 300,000 tệ là được”.
Lâm Hiên sửng sốt, chỉ riêng củ nhân sâm 80 năm tuổi kia đã có giá hơn 300.000, hiển nhiên là Ông Hoa muốn kết giao với anh.
Một lúc sau, Ông Hoa đã lấy ra ba củ nhân sâm, Lâm Hiên nhìn qua thì thấy đúng như lời Ông Hoa nói.
“Ông Hoa, 300.000 tệ thì ông bị lỗ quá nhiều, tôi sẽ trả cho ông 800.000 tệ, coi như chúng ta kết bạn, sau này nếu có vấn đề gì về gì y thuật, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận”.
Ông Hoa cũng không từ chối, bởi vì ông ấy đã bày tỏ thiện ý của mình rồi, nếu từ chối lần nữa sẽ có chút không tốt.
Lâm Hiên mua được ba củ nhân sâm rồi trở về biệt thự của Tiêu Thiên Hàn.
Vừa trở về, Lâm Hiên liền bắt đầu luyện chế đan khí huyết.
Đan khí huyết chỉ là đan dược cấp thấp nhất, luyện chế cũng không khó.
Ba tiếng sau, ba viên đan khí huyết xuất hiện trong lòng bàn tay của Lâm Hiên, ba viên đan dược này được luyện chế từ ba củ nhân sâm.
Lâm Hiên nuốt viên đan khí huyết đầu tiên, một cỗ khí huyết thuần khiết tràn ngập cơ thể anh, anh bắt đầu vận hành Cực Võ Thánh Quyết, Lâm Hiên bắt đầu tu luyện.
Việc tu luyện này kéo dài suốt ba ngày.
Với việc tu luyện Cực Võ Thánh Quyết cộng thêm ba viên đan khí huyết, tu vi của Lâm Hiên liên tục đột phá, từ Hoàng cấp trung kỳ tới Hoàng cấp đỉnh.
“Vẫn chưa đủ, có vẻ như vẫn cần mua thêm nhân sâm.
Lâm Hiên thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngay lúc Lâm Hiên chuẩn bị đứng dậy, ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng của một người phụ nữ.
“Lâm thần y, Lâm thần y, cậu ở đâu vậy? Mau ra đây xem thử, không biết Thiên Hàn xảy ra chuyện gì, cả người của ông ấy đều biến thành màu đỏ, giống như máu đang bị thiêu đốt vậy”.
Người nói chuyện là Lý Văn Nhã, vợ của Tiêu Thiên Hàn. Tiêu Thiên Hàn xảy ra chuyện gì?
Lâm Hiên không có dừng lại, lập tức mở cửa.
“Ông chủ Tiêu xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thiên Hàn ở trong phòng khách, Lâm thần y, cậu mau đi xem thử đi!"
Lâm Hiên sải bước đi đến phòng khách, vừa bước vào phòng khách, Lâm Hiên liền nhìn thấy toàn thân Tiêu Thiên.
Hàn bị chất đây nước đá.
Lúc này toàn thân Tiêu Thiên Hàn đỏ bừng, giống như có lửa đang đốt cháy trong cơ thể.
Mấy người hầu đang luống cuống thêm đá để hạ nhiệt cho Tiêu Thiên Hàn.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, cau mày. “Cổ liệt diễm!”
Dưới đôi mắt Thiên Nhãn của Lâm Hiên, Lâm Hiên có thể thấy rõ ràng trong cơ thể Tiêu Thiên Hàn có một con cổ trùng.
Lâm Hiên lấy ra ba cây kim châm cầm trong tay, ba cây kim châm đồng thời bay ra, ghim vào người của Tiêu Thiên Hàn.
“Lấy cho tôi một con dao nhỏ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất