Chương 104: Bạch Thoại Tiên Nhân khóc tang trong tiệc mừng
*Bạch thoại: nói nhảm, nói suông, khoác lác.
Tạ Liên hỏi: "Sao hả?"
Minh Nghi "ồ" một tiếng, mặt hướng xuống, ụp lên bàn thờ, dường như đã đánh mất tri giác.
Bên kia, Sư Thanh Huyền lặng thinh chẳng nói chẳng rằng, hai hàng nước mắt chảy dài.
"..."
Tạ Liên ngập ngừng hỏi: "Hai vị đại nhân, rốt cuộc sao thế, phấn chấn lên bình luận bằng lời được không?"
Sư Thanh Huyền tỉnh táo lại, lau nước mắt rồi nắm tay Tạ Liên, nắm chặt cứng ngắc, nói ú ớ: "...Thái tử điện hạ."
Tạ Liên trở tay nắm lại, hỏi: "Sao cơ?"
Sư Thanh Huyền líu lưỡi, nói không nên lời, hồi lâu sau mới nước mắt nước mũi đầm đìa đẩy Minh Nghi ra, nói: "Minh huynh... Minh huynh! Minh huynh ơi huynh sao thế, phấn chấn lên nào, huynh tỉnh lại đi!"
Minh Nghi gục xuống bàn đơ như tượng. Xưa nay Sư Thanh Huyền chẳng thể chịu được việc người khác không đáp lời mình, càng đẩy càng mạnh, cuối cùng túm lấy đối phương mà lắc. Tạ Liên nhìn hết nổi, kìm lòng không đặng nhắc nhở: "Phong Sư đại nhân chi bằng ngươi buông cây chổi ra trước đi, có gì từ từ nói."
Sư Thanh Huyền túm cây chổi, quay đầu lại la lớn: "Hả? Thái tử điện hạ huynh nói cái gì? Ta nghe không rõ!"
Tạ Liên hết cách, đành phải hét vào tai Sư Thanh Huyền: "Phong Sư đại nhân! Thứ trong tay ngươi không phải là Địa Sư đại nhân, Địa Sư đại nhân ở bên này, bên này nè!"
Bấy giờ Minh Nghi bỗng ngồi phắt dậy, hắn khôi phục hình dạng nam nhi trong tích tắc, sắc mặt tái mét, mở miệng thốt ngay một câu: "Ta nổi tâm ma rồi. Làm phiền trừ khử giúp ta."
Không ngờ ăn một muỗng canh cũng nổi tâm ma cho được, Tạ Liên bị dọa hết hồn, ấp úng nói: "...Chắc không đâu..."
Sư Thanh Huyền lại chỉ vào Minh Nghi, trợn tròn hai mắt, quát: "Khoan đã, ngươi! Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám giở trò gian trá trước mặt bản Phong Sư? Minh huynh đâu rồi, mau lên để ta yểm trợ huynh, chúng ta cùng bắt nó trước." Nói đoạn một tay túm cây chổi, tay còn lại giũ quạt Phong Sư ra. Nếu như quạt cú này, chắc chắn cả nóc nhà sẽ bay ngay tắp lự. Tạ Liên vội vã chạy tới ôm Phong Sư, nói: "Không được không được. Hai vị đại nhân, các ngươi tỉnh lại đi được không!"
"Ha ha ha ha hi hi hi hi hô hô hô hô..."
Thích Dung ở ngoài cửa đấm đất cười sằng sặc, mắng: "Đáng đời! Cẩu quan! Mau chầu trời đi! Quá sướng! Hả giận!"
Hai vị thần quan trong phòng ngã trái ngã phải, rên rỉ liên tục. Hoa Thành khoanh tay tựa vào tường, Tạ Liên nhìn hắn rồi nhìn Phong Sư và Địa Sư ôm đầu co quắp dưới mặt đất, nhỏ giọng hỏi: "Phải chăng vẫn thêm chưa đủ nước... sao phản ứng còn nghiêm trọng hơn Thích Dung vậy?"
Hoa Thành nhướn mày đáp: "Ta cảm thấy ngon lắm. Chắc do vấn đề khẩu vị của bọn họ. Chuyện thường ở huyện thôi."
Tạ Liên chưa hề nghĩ đến việc, thường ngày Thích Dung ăn những gì, còn thường ngày các thần quan lại ăn gì. So sánh hai bên, độ chênh lệch và kích thích mà các thần quan cảm nhận được sẽ lớn hơn, phản ứng tất cũng dữ dội hơn. Đương nhiên, y càng chưa bao giờ nghĩ đến việc, sau khi qua tay Hoa Thành, nồi canh đó có bị cho thêm gì không.
Dưới muộn phiền và áy náy, Tạ Liên rót đủ bảy tám chén nước lọc cho Sư Thanh Huyền và Minh Nghi, lần này hai vị thần quan mới từ từ tỉnh lại. Dù rằng vẫn mặt mày xanh mét và hai mắt thẫn thờ như Thích Dung, nhưng chí ít thần trí đã tỉnh táo, nói năng cũng rõ ràng. Vấn đề nhỏ duy nhất chính là, Sư Thanh Huyền vẫn không ngừng được nước mắt, lúc nói chuyện thi thoảng lại cắn trúng lưỡi, nhưng không có gì quá nghiêm trọng.
Qua một phen gà bay chó sủa, hồi lâu sau, cuối cùng bốn người ngồi ngay ngắn quanh bàn thờ.
Minh Nghi vẫn gục mặt xuống bàn đơ như phỗng, điệu bộ trông như xác chết. Tạ Liên nghiêm mặt nói: "Phong Sư đại nhân, vừa rồi ngươi nói có chuyện rất quan trọng muốn nhờ ta giúp đỡ, rốt cuộc là chuyện gì?"
Mặt mày tiều tụy, Sư Thanh Huyền ném thuật cách âm lên cửa, đảm bảo người ở ngoài không nghe được, bấy giờ mới khàn giọng mở miệng: "...Là thế này. Khụ khụ, khụ khụ. Thái tử điện hạ huynh cao nhân lánh mình nơi phố thị, tu hành ở nhân gian tám trăm năm, đi xa thấy rộng, hẳn là từng gặp không ít yêu ma quỷ quái nhỉ?"
Tạ Liên khoanh tay, đáp: "Đúng là từng gặp một ít."
Sư Thanh Huyền nói: "Vậy ta muốn hỏi, huynh... đã từng gặp "Bạch Thoại Tiên Nhân" bao giờ chưa?"
Tạ Liên sửng sốt, hỏi: "Khóc tang trong tiệc mừng, Bạch Thoại Tiên Nhân?"
Sư Thanh Huyền giảm nhỏ giọng: "Đúng thế!"
Đột nhiên, Tạ Liên cảm thấy sởn hết gai ốc, một luồng khí lạnh vù vù bắt đầu trườn lên theo sống lưng.
Cùng lúc đó, hình như có người nào đang ghé vào tai y, vừa khẽ khàng cười khẩy, vừa ngâm nga một điệu hát dân gian hết sức quỷ dị.
Ánh nắng thoạt đầu rọi vào từ cửa sổ và những lỗ rách tắt lịm, Bồ Tề quán nho nhỏ vốn ấm áp sáng sủa chẳng biết trở nên tối tăm từ bao giờ, như thể bị bao trùm dưới một mảng bóng mờ khổng lồ. Mà tứ chi của Tạ Liên cũng ngày một lạnh dần, rét buốt như sắt.
"..."
"..."
"..."
Tạ Liên không khỏi buộc chặt quần áo, cảm thấy vẫn cần phải nói thẳng: "Ta muốn hỏi một chút... Ai đang cười? Ai đang hát? Ai đang thổi hơi lạnh sau lưng ta? Ai làm cho gian phòng tối thui vậy?"
Sư Thanh Huyền lau nước mắt, đáp: "À, đều là ta đó. Là một ít pháp thuật vặt vãnh do ta bày, không cần để ý đâu, tăng thêm chút không khí ấy mà."
Ba người còn lại ngồi bên bàn thờ hết biết nói gì. Hồi lâu sau, Tạ Liên đỡ trán, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "...Phong Sư đại nhân, chi bằng đừng thổi gió lạnh nữa, thời tiết thế này, mọi người mặc ít lắm. Hơn nữa thật ra bầu không khí ban đầu đã không tệ rồi, một tay ngươi thổi thêm gió lạnh rồi phối nhạc... trái lại còn quấy cho mất sạch."
Sư Thanh Huyền nói: "Ủa? Vậy hả?" Sau đó vung tay lên, thu hồi luồng gió lạnh vù vù thổi sau lưng bốn người, nói: "Có điều cứ để phòng tối vậy đi, ta châm một ngọn nến sẽ có cảm giác hơn." Nói đoạn, Sư Thanh Huyền lấy một ngọn nến ra châm thật. Ánh lửa yếu ớt chiếu rọi hai gương mặt trắng muốt và hai gương mặt nửa trắng nửa xanh, quả nhiên rất có không khí, rất có cảm giác, chỉ sợ nếu để Thích Dung ngoài phòng nhìn thấy cũng sẽ hoảng đến la hét om sòm cái quỷ gì thế này.
Ba người còn lại cũng không muốn nói gì, Hoa Thành ngả người ra sau, Minh Nghi giữ nguyên tư thế nằm ngay đơ. Tạ Liên day ấn đường, nói: "Tiếp tục đi... khi nãy nói đến đâu rồi? Bạch Thoại Tiên Nhân. Từ đầu ngươi cứ nói là quái vật miệng tiện cho rồi, nói Bạch Thoại Tiên Nhân ta còn chưa kịp phản ứng là cái gì."
Sư Thanh Huyền kinh hãi: "Thái tử điện hạ huynh to gan quá nha, gọi như vậy không tốt lắm đâu!"
Bạch Thoại Tiên Nhân, tuy được xưng là "Tiên nhân", nhưng mọi người gọi nó "Tiên nhân" chỉ để tỏ chút thành ý, cho nó mặt mũi, sợ gọi khó nghe quá, ngộ nhỡ bị nó biết sẽ cho mình đẹp mặt. Thật ra tất cả mọi người đều hận không thể mắng nó tiên nhân miệng tiện quái vật miệng tiện, càng khó nghe càng tốt. Bởi vì nó thật sự đáng hận tột độ.
Không sai, yêu ma quỷ quái tầm thường cùng lắm chỉ đáng sợ, nhưng nó lại là "đáng hận", bởi vì nó thích nhất trò thình lình xuất hiện dội một chậu nước lạnh vào lúc người ta đang vui vẻ. Thử nghĩ mà xem, một đôi vợ chồng mới thành thân, có một thứ như thế xuất hiện trong tiệc cưới của người ta, uống rượu mừng của người ta rồi đột nhiên phán: "Không bao lâu nữa, các ngươi sẽ chia tay!" Hoặc là lão gia nhà ai thăng chức, nó cũng bất chợt ló ra, cất giọng giữa tiếng chúc mừng của mọi người: "Chưa đầy mấy năm, ngươi sẽ bị bắt bỏ tù!"
Nếu nó quấn lấy người nào, tất sẽ như bóng với hình, trói buộc sít sao, liên tục phát ra những lời nguyền rủa hoàn toàn trái ngược khi việc mừng của người đó xảy đến. Khỏi nói cũng tưởng tượng được đáng hận nhường nào rồi. Nhất là những gia đình cực kiêng kỵ điềm xấu, gặp phải thứ này sốt ruột chết được. Chẳng ai muốn bị thứ như nó bám víu, nhưng nếu gặp phải chỉ đành tự nhận mình xui, bởi vì đến tận bây giờ cũng không ai rõ nó rốt cuộc nó chọn người ra tay thế nào.
Xem ra Sư Thanh Huyền cũng kiêng kỵ thứ này lắm, Tạ Liên lại không hề để tâm, nói: "Có gì đâu. Thứ này chẳng có gì đáng sợ cả."
Nói chính xác hơn, thứ này sợ y mới đúng. Sư Thanh Huyền nổi hứng thú, hỏi: "Xem ra Thái tử điện hạ huynh gặp nó rồi đúng không? Loại vật này có thể nào bị diệt trừ tận gốc không?"
Trầm ngâm chốc lát, Tạ Liên nói: "Rất nhiều năm về trước, đích thực ta từng gặp hai con, nhưng sau đó chúng nó không còn xuất hiện nữa, chẳng biết có phải đã bị diệt tận gốc rồi không. Tuy nhiên theo kinh nghiệm của ta, nếu thật sự muốn đối phó với nó cũng không khó khăn lắm."
Sư Thanh Huyền mừng húm: "Hai? Cả hai đều bị huynh đối phó?! Vậy ta tìm đúng người rồi! Tình huống như nào thế?"
Tạ Liên bèn kể, con thứ nhất là thế này: Nhiều năm về trước, Tạ Liên đi ngang qua một trấn nhỏ, có một phú thương đưa con gái lên hoàng thành học tập. Do cảm thấy con gái có chí tiến thủ, lão bèn gióng trống khua chiêng truyền bá một phen, hân hoan đắc chí. Nào ngờ vui quá hóa buồn, trong buổi tiệc tiễn đưa, đột nhiên có một giọng nói cất lớn: "Con gái ngươi sẽ lật xe dọc đường, ngã chết nơi vách núi!"
Phú thương nổi cơn thịnh nộ tại chỗ, muốn bắt kẻ nói câu đó, nhưng sau khi nói xong, kẻ nọ lập tức lủi xuống gầm bàn, cứ thế không cánh mà bay.
Lần này, tất cả mọi người bắt đầu hoảng sợ. Vừa khéo hôm đó Tạ Liên lượm đồng nát ở hộ gia đình này, đang gom chút cơm thừa định mang về, nghe kể chuyện trên, y biết ngay đã chọc phải vật gì, bèn bảo phú thương không cần lo lắng. Y nhắn phú thương mời hai chục hộ vệ, cộng thêm chính mình, cẩn thận đưa vị tiểu thư kia đến hoàng thành an toàn, canh giữ bên người tiểu thư một thời gian. Một tháng sau, trong một cuộc thi phẩm mạo (nhân phẩm và tướng mạo), tiểu thư nọ giành được hạng nhất, cơ hội đã tới.
Đêm đó, mọi người đãi tiệc chúc mừng tiểu thư tại một tửu lâu ở hoàng thành, quả nhiên, lại có một giọng nói cất lên giữa đám đông: "Mai này ngươi sẽ bị..."
Vừa nghe đến đó, Tạ Liên lập tức bắt lấy vật núp trong đám người, bóp cổ họng của nó, không cho nó nói ra câu đó. Tiếp theo, y dùng bùa xích thân hình của nó lại, hành hung một trận, sau đó gọi người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, chở nó chạy thẳng lên vách núi, đến một ngã rẽ thì chém đứt dây cương, để cho xe đó chở nó rơi xuống vách núi, khớp với điều mà nó nguyền rủa người khác.
Ba người kia hỏi: "Vậy thôi à?"
Tạ Liên nói: "Chỉ vậy thôi. Đối phó với tiện... được rồi, Bạch Thoại Tiên Nhân. Đối phó với Bạch Thoại Tiên Nhân có ba cách: Một, đừng cho nó mở miệng, bóp chết nó trước khi nó mở miệng. Cái này chỉ đề phòng được nhất thời, không đề phòng được cả đời, tóm lại khó lòng phòng bị.
"Hai, nếu như nó mở miệng, đừng để đối tượng bị nó nguyền rủa nghe thấy. Bất luận người nào nghe được lời nguyền rủa mình vào lúc đang vui sướng, khó tránh sẽ nảy sinh chút sợ hãi, mà vật này dùng nỗi sợ đó làm thức ăn, làm niềm vui. Ngươi càng sợ, nó càng mừng, mà nếu ngươi thật sự bị nó dọa cho tâm thần hoảng loạn, làm hỏng chuyện trong tay như nó nói, pháp lực của nó sẽ tăng tiến vượt bậc. Nhưng trừ phi là người điếc, bằng không sẽ có một ngày nghe được thôi. Trên thực tế, cho dù là người điếc cũng chưa chắc thoát nạn, bởi lẽ có người vì trốn nó mà tự đâm thủng hai tai, nhưng cuối cùng vẫn vô dụng.
"Mà trái lại, nếu mặc kệ nó nguyền rủa thế nào, dội nước lạnh vào mình ra sao, kiểu gì cũng lờ tịt, vậy thì nó sẽ bó tay với ngươi. Do đó, hiệu quả nhất chính là cách thứ ba: Khiến mình đầy ắp việc vui, đừng bao giờ để nó vào mắt, nó nói cũng được, không nói cũng chẳng sao, cứ nghe tai này lọt tai khác. Khiến mình trở nên ngày một mạnh mẽ, tuyệt đối không đi theo tương lai bi thảm mà nó vạch sẵn cho mình. Vậy thì đến phút cuối, nó sẽ không lấy được khoái cảm từ chỗ ngươi, ắt hẳn sẽ chán chường bỏ đi. Đương nhiên cũng có khả năng chỉ ẩn nấp tạm thời, chờ cơ hội lần sau tấn công chỗ yếu hại."
Tuy rằng cách thứ ba hiệu quả nhất, nhưng cũng là cách khó làm nhất, dù sao trên đời này có mấy ai thật sự đạt đến cảnh giới lòng như sắt đá, không gợn nổi sóng? Sư Thanh Huyền càng nghe, chân mày nhíu càng chặt, hỏi: "Vậy lần hai thì sao? Lần hai huynh cũng giải quyết như vậy à?"
Tạ Liên đáp: "Lần hai, với người khác mà nói chắc không có tác dụng gì. Dù sao tình huống cũng đặc biệt."
"Đặc biệt thế nào?"
Tạ Liên nói: "Người nó tìm chính là ta."
Tạ Liên hỏi: "Sao hả?"
Minh Nghi "ồ" một tiếng, mặt hướng xuống, ụp lên bàn thờ, dường như đã đánh mất tri giác.
Bên kia, Sư Thanh Huyền lặng thinh chẳng nói chẳng rằng, hai hàng nước mắt chảy dài.
"..."
Tạ Liên ngập ngừng hỏi: "Hai vị đại nhân, rốt cuộc sao thế, phấn chấn lên bình luận bằng lời được không?"
Sư Thanh Huyền tỉnh táo lại, lau nước mắt rồi nắm tay Tạ Liên, nắm chặt cứng ngắc, nói ú ớ: "...Thái tử điện hạ."
Tạ Liên trở tay nắm lại, hỏi: "Sao cơ?"
Sư Thanh Huyền líu lưỡi, nói không nên lời, hồi lâu sau mới nước mắt nước mũi đầm đìa đẩy Minh Nghi ra, nói: "Minh huynh... Minh huynh! Minh huynh ơi huynh sao thế, phấn chấn lên nào, huynh tỉnh lại đi!"
Minh Nghi gục xuống bàn đơ như tượng. Xưa nay Sư Thanh Huyền chẳng thể chịu được việc người khác không đáp lời mình, càng đẩy càng mạnh, cuối cùng túm lấy đối phương mà lắc. Tạ Liên nhìn hết nổi, kìm lòng không đặng nhắc nhở: "Phong Sư đại nhân chi bằng ngươi buông cây chổi ra trước đi, có gì từ từ nói."
Sư Thanh Huyền túm cây chổi, quay đầu lại la lớn: "Hả? Thái tử điện hạ huynh nói cái gì? Ta nghe không rõ!"
Tạ Liên hết cách, đành phải hét vào tai Sư Thanh Huyền: "Phong Sư đại nhân! Thứ trong tay ngươi không phải là Địa Sư đại nhân, Địa Sư đại nhân ở bên này, bên này nè!"
Bấy giờ Minh Nghi bỗng ngồi phắt dậy, hắn khôi phục hình dạng nam nhi trong tích tắc, sắc mặt tái mét, mở miệng thốt ngay một câu: "Ta nổi tâm ma rồi. Làm phiền trừ khử giúp ta."
Không ngờ ăn một muỗng canh cũng nổi tâm ma cho được, Tạ Liên bị dọa hết hồn, ấp úng nói: "...Chắc không đâu..."
Sư Thanh Huyền lại chỉ vào Minh Nghi, trợn tròn hai mắt, quát: "Khoan đã, ngươi! Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám giở trò gian trá trước mặt bản Phong Sư? Minh huynh đâu rồi, mau lên để ta yểm trợ huynh, chúng ta cùng bắt nó trước." Nói đoạn một tay túm cây chổi, tay còn lại giũ quạt Phong Sư ra. Nếu như quạt cú này, chắc chắn cả nóc nhà sẽ bay ngay tắp lự. Tạ Liên vội vã chạy tới ôm Phong Sư, nói: "Không được không được. Hai vị đại nhân, các ngươi tỉnh lại đi được không!"
"Ha ha ha ha hi hi hi hi hô hô hô hô..."
Thích Dung ở ngoài cửa đấm đất cười sằng sặc, mắng: "Đáng đời! Cẩu quan! Mau chầu trời đi! Quá sướng! Hả giận!"
Hai vị thần quan trong phòng ngã trái ngã phải, rên rỉ liên tục. Hoa Thành khoanh tay tựa vào tường, Tạ Liên nhìn hắn rồi nhìn Phong Sư và Địa Sư ôm đầu co quắp dưới mặt đất, nhỏ giọng hỏi: "Phải chăng vẫn thêm chưa đủ nước... sao phản ứng còn nghiêm trọng hơn Thích Dung vậy?"
Hoa Thành nhướn mày đáp: "Ta cảm thấy ngon lắm. Chắc do vấn đề khẩu vị của bọn họ. Chuyện thường ở huyện thôi."
Tạ Liên chưa hề nghĩ đến việc, thường ngày Thích Dung ăn những gì, còn thường ngày các thần quan lại ăn gì. So sánh hai bên, độ chênh lệch và kích thích mà các thần quan cảm nhận được sẽ lớn hơn, phản ứng tất cũng dữ dội hơn. Đương nhiên, y càng chưa bao giờ nghĩ đến việc, sau khi qua tay Hoa Thành, nồi canh đó có bị cho thêm gì không.
Dưới muộn phiền và áy náy, Tạ Liên rót đủ bảy tám chén nước lọc cho Sư Thanh Huyền và Minh Nghi, lần này hai vị thần quan mới từ từ tỉnh lại. Dù rằng vẫn mặt mày xanh mét và hai mắt thẫn thờ như Thích Dung, nhưng chí ít thần trí đã tỉnh táo, nói năng cũng rõ ràng. Vấn đề nhỏ duy nhất chính là, Sư Thanh Huyền vẫn không ngừng được nước mắt, lúc nói chuyện thi thoảng lại cắn trúng lưỡi, nhưng không có gì quá nghiêm trọng.
Qua một phen gà bay chó sủa, hồi lâu sau, cuối cùng bốn người ngồi ngay ngắn quanh bàn thờ.
Minh Nghi vẫn gục mặt xuống bàn đơ như phỗng, điệu bộ trông như xác chết. Tạ Liên nghiêm mặt nói: "Phong Sư đại nhân, vừa rồi ngươi nói có chuyện rất quan trọng muốn nhờ ta giúp đỡ, rốt cuộc là chuyện gì?"
Mặt mày tiều tụy, Sư Thanh Huyền ném thuật cách âm lên cửa, đảm bảo người ở ngoài không nghe được, bấy giờ mới khàn giọng mở miệng: "...Là thế này. Khụ khụ, khụ khụ. Thái tử điện hạ huynh cao nhân lánh mình nơi phố thị, tu hành ở nhân gian tám trăm năm, đi xa thấy rộng, hẳn là từng gặp không ít yêu ma quỷ quái nhỉ?"
Tạ Liên khoanh tay, đáp: "Đúng là từng gặp một ít."
Sư Thanh Huyền nói: "Vậy ta muốn hỏi, huynh... đã từng gặp "Bạch Thoại Tiên Nhân" bao giờ chưa?"
Tạ Liên sửng sốt, hỏi: "Khóc tang trong tiệc mừng, Bạch Thoại Tiên Nhân?"
Sư Thanh Huyền giảm nhỏ giọng: "Đúng thế!"
Đột nhiên, Tạ Liên cảm thấy sởn hết gai ốc, một luồng khí lạnh vù vù bắt đầu trườn lên theo sống lưng.
Cùng lúc đó, hình như có người nào đang ghé vào tai y, vừa khẽ khàng cười khẩy, vừa ngâm nga một điệu hát dân gian hết sức quỷ dị.
Ánh nắng thoạt đầu rọi vào từ cửa sổ và những lỗ rách tắt lịm, Bồ Tề quán nho nhỏ vốn ấm áp sáng sủa chẳng biết trở nên tối tăm từ bao giờ, như thể bị bao trùm dưới một mảng bóng mờ khổng lồ. Mà tứ chi của Tạ Liên cũng ngày một lạnh dần, rét buốt như sắt.
"..."
"..."
"..."
Tạ Liên không khỏi buộc chặt quần áo, cảm thấy vẫn cần phải nói thẳng: "Ta muốn hỏi một chút... Ai đang cười? Ai đang hát? Ai đang thổi hơi lạnh sau lưng ta? Ai làm cho gian phòng tối thui vậy?"
Sư Thanh Huyền lau nước mắt, đáp: "À, đều là ta đó. Là một ít pháp thuật vặt vãnh do ta bày, không cần để ý đâu, tăng thêm chút không khí ấy mà."
Ba người còn lại ngồi bên bàn thờ hết biết nói gì. Hồi lâu sau, Tạ Liên đỡ trán, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "...Phong Sư đại nhân, chi bằng đừng thổi gió lạnh nữa, thời tiết thế này, mọi người mặc ít lắm. Hơn nữa thật ra bầu không khí ban đầu đã không tệ rồi, một tay ngươi thổi thêm gió lạnh rồi phối nhạc... trái lại còn quấy cho mất sạch."
Sư Thanh Huyền nói: "Ủa? Vậy hả?" Sau đó vung tay lên, thu hồi luồng gió lạnh vù vù thổi sau lưng bốn người, nói: "Có điều cứ để phòng tối vậy đi, ta châm một ngọn nến sẽ có cảm giác hơn." Nói đoạn, Sư Thanh Huyền lấy một ngọn nến ra châm thật. Ánh lửa yếu ớt chiếu rọi hai gương mặt trắng muốt và hai gương mặt nửa trắng nửa xanh, quả nhiên rất có không khí, rất có cảm giác, chỉ sợ nếu để Thích Dung ngoài phòng nhìn thấy cũng sẽ hoảng đến la hét om sòm cái quỷ gì thế này.
Ba người còn lại cũng không muốn nói gì, Hoa Thành ngả người ra sau, Minh Nghi giữ nguyên tư thế nằm ngay đơ. Tạ Liên day ấn đường, nói: "Tiếp tục đi... khi nãy nói đến đâu rồi? Bạch Thoại Tiên Nhân. Từ đầu ngươi cứ nói là quái vật miệng tiện cho rồi, nói Bạch Thoại Tiên Nhân ta còn chưa kịp phản ứng là cái gì."
Sư Thanh Huyền kinh hãi: "Thái tử điện hạ huynh to gan quá nha, gọi như vậy không tốt lắm đâu!"
Bạch Thoại Tiên Nhân, tuy được xưng là "Tiên nhân", nhưng mọi người gọi nó "Tiên nhân" chỉ để tỏ chút thành ý, cho nó mặt mũi, sợ gọi khó nghe quá, ngộ nhỡ bị nó biết sẽ cho mình đẹp mặt. Thật ra tất cả mọi người đều hận không thể mắng nó tiên nhân miệng tiện quái vật miệng tiện, càng khó nghe càng tốt. Bởi vì nó thật sự đáng hận tột độ.
Không sai, yêu ma quỷ quái tầm thường cùng lắm chỉ đáng sợ, nhưng nó lại là "đáng hận", bởi vì nó thích nhất trò thình lình xuất hiện dội một chậu nước lạnh vào lúc người ta đang vui vẻ. Thử nghĩ mà xem, một đôi vợ chồng mới thành thân, có một thứ như thế xuất hiện trong tiệc cưới của người ta, uống rượu mừng của người ta rồi đột nhiên phán: "Không bao lâu nữa, các ngươi sẽ chia tay!" Hoặc là lão gia nhà ai thăng chức, nó cũng bất chợt ló ra, cất giọng giữa tiếng chúc mừng của mọi người: "Chưa đầy mấy năm, ngươi sẽ bị bắt bỏ tù!"
Nếu nó quấn lấy người nào, tất sẽ như bóng với hình, trói buộc sít sao, liên tục phát ra những lời nguyền rủa hoàn toàn trái ngược khi việc mừng của người đó xảy đến. Khỏi nói cũng tưởng tượng được đáng hận nhường nào rồi. Nhất là những gia đình cực kiêng kỵ điềm xấu, gặp phải thứ này sốt ruột chết được. Chẳng ai muốn bị thứ như nó bám víu, nhưng nếu gặp phải chỉ đành tự nhận mình xui, bởi vì đến tận bây giờ cũng không ai rõ nó rốt cuộc nó chọn người ra tay thế nào.
Xem ra Sư Thanh Huyền cũng kiêng kỵ thứ này lắm, Tạ Liên lại không hề để tâm, nói: "Có gì đâu. Thứ này chẳng có gì đáng sợ cả."
Nói chính xác hơn, thứ này sợ y mới đúng. Sư Thanh Huyền nổi hứng thú, hỏi: "Xem ra Thái tử điện hạ huynh gặp nó rồi đúng không? Loại vật này có thể nào bị diệt trừ tận gốc không?"
Trầm ngâm chốc lát, Tạ Liên nói: "Rất nhiều năm về trước, đích thực ta từng gặp hai con, nhưng sau đó chúng nó không còn xuất hiện nữa, chẳng biết có phải đã bị diệt tận gốc rồi không. Tuy nhiên theo kinh nghiệm của ta, nếu thật sự muốn đối phó với nó cũng không khó khăn lắm."
Sư Thanh Huyền mừng húm: "Hai? Cả hai đều bị huynh đối phó?! Vậy ta tìm đúng người rồi! Tình huống như nào thế?"
Tạ Liên bèn kể, con thứ nhất là thế này: Nhiều năm về trước, Tạ Liên đi ngang qua một trấn nhỏ, có một phú thương đưa con gái lên hoàng thành học tập. Do cảm thấy con gái có chí tiến thủ, lão bèn gióng trống khua chiêng truyền bá một phen, hân hoan đắc chí. Nào ngờ vui quá hóa buồn, trong buổi tiệc tiễn đưa, đột nhiên có một giọng nói cất lớn: "Con gái ngươi sẽ lật xe dọc đường, ngã chết nơi vách núi!"
Phú thương nổi cơn thịnh nộ tại chỗ, muốn bắt kẻ nói câu đó, nhưng sau khi nói xong, kẻ nọ lập tức lủi xuống gầm bàn, cứ thế không cánh mà bay.
Lần này, tất cả mọi người bắt đầu hoảng sợ. Vừa khéo hôm đó Tạ Liên lượm đồng nát ở hộ gia đình này, đang gom chút cơm thừa định mang về, nghe kể chuyện trên, y biết ngay đã chọc phải vật gì, bèn bảo phú thương không cần lo lắng. Y nhắn phú thương mời hai chục hộ vệ, cộng thêm chính mình, cẩn thận đưa vị tiểu thư kia đến hoàng thành an toàn, canh giữ bên người tiểu thư một thời gian. Một tháng sau, trong một cuộc thi phẩm mạo (nhân phẩm và tướng mạo), tiểu thư nọ giành được hạng nhất, cơ hội đã tới.
Đêm đó, mọi người đãi tiệc chúc mừng tiểu thư tại một tửu lâu ở hoàng thành, quả nhiên, lại có một giọng nói cất lên giữa đám đông: "Mai này ngươi sẽ bị..."
Vừa nghe đến đó, Tạ Liên lập tức bắt lấy vật núp trong đám người, bóp cổ họng của nó, không cho nó nói ra câu đó. Tiếp theo, y dùng bùa xích thân hình của nó lại, hành hung một trận, sau đó gọi người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, chở nó chạy thẳng lên vách núi, đến một ngã rẽ thì chém đứt dây cương, để cho xe đó chở nó rơi xuống vách núi, khớp với điều mà nó nguyền rủa người khác.
Ba người kia hỏi: "Vậy thôi à?"
Tạ Liên nói: "Chỉ vậy thôi. Đối phó với tiện... được rồi, Bạch Thoại Tiên Nhân. Đối phó với Bạch Thoại Tiên Nhân có ba cách: Một, đừng cho nó mở miệng, bóp chết nó trước khi nó mở miệng. Cái này chỉ đề phòng được nhất thời, không đề phòng được cả đời, tóm lại khó lòng phòng bị.
"Hai, nếu như nó mở miệng, đừng để đối tượng bị nó nguyền rủa nghe thấy. Bất luận người nào nghe được lời nguyền rủa mình vào lúc đang vui sướng, khó tránh sẽ nảy sinh chút sợ hãi, mà vật này dùng nỗi sợ đó làm thức ăn, làm niềm vui. Ngươi càng sợ, nó càng mừng, mà nếu ngươi thật sự bị nó dọa cho tâm thần hoảng loạn, làm hỏng chuyện trong tay như nó nói, pháp lực của nó sẽ tăng tiến vượt bậc. Nhưng trừ phi là người điếc, bằng không sẽ có một ngày nghe được thôi. Trên thực tế, cho dù là người điếc cũng chưa chắc thoát nạn, bởi lẽ có người vì trốn nó mà tự đâm thủng hai tai, nhưng cuối cùng vẫn vô dụng.
"Mà trái lại, nếu mặc kệ nó nguyền rủa thế nào, dội nước lạnh vào mình ra sao, kiểu gì cũng lờ tịt, vậy thì nó sẽ bó tay với ngươi. Do đó, hiệu quả nhất chính là cách thứ ba: Khiến mình đầy ắp việc vui, đừng bao giờ để nó vào mắt, nó nói cũng được, không nói cũng chẳng sao, cứ nghe tai này lọt tai khác. Khiến mình trở nên ngày một mạnh mẽ, tuyệt đối không đi theo tương lai bi thảm mà nó vạch sẵn cho mình. Vậy thì đến phút cuối, nó sẽ không lấy được khoái cảm từ chỗ ngươi, ắt hẳn sẽ chán chường bỏ đi. Đương nhiên cũng có khả năng chỉ ẩn nấp tạm thời, chờ cơ hội lần sau tấn công chỗ yếu hại."
Tuy rằng cách thứ ba hiệu quả nhất, nhưng cũng là cách khó làm nhất, dù sao trên đời này có mấy ai thật sự đạt đến cảnh giới lòng như sắt đá, không gợn nổi sóng? Sư Thanh Huyền càng nghe, chân mày nhíu càng chặt, hỏi: "Vậy lần hai thì sao? Lần hai huynh cũng giải quyết như vậy à?"
Tạ Liên đáp: "Lần hai, với người khác mà nói chắc không có tác dụng gì. Dù sao tình huống cũng đặc biệt."
"Đặc biệt thế nào?"
Tạ Liên nói: "Người nó tìm chính là ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất