Thiên Quan Tứ Phúc

Chương 106: Ba thần một quỷ chẳng thấy Chân Tiên

Trước Sau
Sư Thanh Huyền nghiêm mặt nói: "Ta muốn thử xem mình có thể tự giải quyết vật đó không. Nói thế nào đi nữa, Thái tử điện hạ huynh cũng nhiều kinh nghiệm hơn, huynh có thời gian rảnh không? Nếu không có tuyệt đối đừng miễn cưỡng."

Trước đây Sư Thanh Huyền giúp đỡ Tạ Liên khá nhiều, bây giờ Sư Thanh Huyền cần cứu nguy, có việc muốn nhờ cậy, Tạ Liên cũng không thể nào thoái thác nói mình bận việc có lòng nhưng không đủ sức vào lúc này được. Nhưng Hoa Thành từ xa tới làm khách, còn chưa ở đây chơi được mấy hôm, mình đi rồi ai chăm sóc Hoa Thành? Tuy rằng mình chăm sóc cũng chẳng ra làm sao.

Ngay lúc y còn đang suy xét, Hoa Thành lại dùng một tay chống cằm, cười nói: "Ca ca muốn đi gặp Bạch Thoại Chân Tiên nhỉ? Nếu không chê thì, ca ca dẫn ta theo với nhé? Dù gì cũng là một con quái vật hiếm, ta cũng chưa được thấy tận mắt bao giờ."

Tạ Liên nhủ thầm: "Ngại ghê, chỉ Tam Lang hiểu mình." Vô vàn cảm kích sự chu đáo của Hoa Thành, Tạ Liên gật đầu ngay. Sư Thanh Huyền cũng không có gì để nói, tất nhiên hắn thừa biết Hoa Thành không phải đi giúp mình, nhưng chí ít Hoa Thành sẽ không quấy rối, có đi hay không cũng chẳng khác gì. Tạ Liên hỏi tiếp: "Nhưng con Bạch Thoại Chân Tiên này xuất quỷ nhập thần, không biết nó sẽ tái xuất khi nào hoặc ở đâu?"

Sư Thanh Huyền nói: "Ta cũng không biết nữa, nếu thật sự không được, ta định đến tửu lâu sang nhất hoàng thành bao tiệc rượu, uống một trăm tám chục ngày, ngày nào cũng đốt pháo hát tuồng, rồi nó sẽ phải xuất hiện thôi."

Tạ Liên nói: "Đó cũng là một cách, có điều cho dù nó xuất hiện cũng chưa chắc bắt được. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Phong Sư đại nhân có từng điều tra con mồi trước đây của nó gồm loại người nào hay tác phong làm việc ra sao chưa? Nhìn xem có theo quy luật nào không."

Sư Thanh Huyền đáp: "Việc này tất nhiên anh ta đã điều tra lâu rồi." Nói đoạn lấy một cuộn giấy từ trong tay áo, trải rộng ra. Tạ Liên nhích lên ngó thử, không khỏi cảm thán: "Lợi hại, lợi hại."

Ghê gớm thật! Vật này quả là cá không lớn cũng lười thả câu. Một dãy tên trên cuộn giấy, hầu như tất cả đều là nhân vật phong vân tiếng tăm lừng lẫy ở trần gian, hơn nữa không một ai thoát khỏi kết cục thê thảm. Kết cục của người nào cũng là sụp đổ tự diệt.

*Nhân vật phong vân: Nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn.

Binh bại như núi đổ, kết thúc bằng rút kiếm tự vẫn. Gia tài ngàn vạn mất sạch trong một sớm, ba thước lụa trắng gọn ghẽ sạch sẽ. Cầu danh cầu lợi mà cầu không được, trăn trở chìm nổi vĩnh viễn đọa lạc dưới Nại Hà. Những người này không phải bại bởi Bạch Thoại Chân Tiên, mà là bại bởi nỗi sợ "đánh mất" trong lòng mình.

*Ba thước lụa trắng: ý nói lụa trắng dùng tự treo cổ, thường dài khoảng ba thước (1m). *Cầu Nại Hà là cây cầu ở Địa ngục thứ mười, là ranh giới cuối cùng của Địa ngục, đi qua cầu này, linh hồn sẽ được chuyển đến nơi đầu thai chuyển kiếp.

Tuy nhiên, trong danh sách không hề có đế vương. Đế vương đích thực tự khắc có linh khí thiên tử hộ thể, chẳng dễ bị quỷ quái xâm phạm. Thật ra theo lẽ thường, những người sở hữu tiềm chất phi thăng cũng trời sinh có một lớp linh khí phủ quanh mình, khiến đám yêu ma quỷ quái lùi xa chín mươi dặm. Chính vì vậy Tạ Liên lờ mờ cảm thấy việc Sư Thanh Huyền bị vật kia bám riết không chỉ đơn giản như bề ngoài, biết đâu có kẻ lén lút giở trò cố ý nhắm vào hắn. Nếu thật sự là thế, tất nhiên kẻ này không đơn giản, nhưng lúc bị nhắm trúng, Sư Thanh Huyền hãy còn là đứa trẻ sơ sinh, thế duyên cớ làm sao lại chọc phải nhân vật khó lường như vậy chứ?

Bấy giờ, Hoa Thành lên tiếng: "Ca ca cho ta mượn xem được không?"

Tạ Liên bèn đưa cuộn giấy cho hắn: "Xem đi."

Hoa Thành chỉ lia mắt nhìn sơ một lần rồi hỏi: "Cuộn giấy do ai viết?"

Sư Thanh Huyền đáp: "Anh ta. Sao vậy?"

Hoa Thành ném cuộn giấy lên bàn, nói: "Chẳng ra làm sao. Sai tứ lung tung. Đề nghị anh ngươi nên về lò đúc lại."

*Nguyên văn là 回炉重造, tạm dịch là "về lò đúc lại", theo tui hiểu thì nghĩa như "đưa về dạy lại" ấy.

Nghe vậy, Sư Thanh Huyền lập tức đập bàn: "Huyết Vũ Thám Hoa!"

Tạ Liên kéo Sư Thanh Huyền, áy náy nói: "Phong Sư đại nhân ngồi xuống nào, ngồi xuống nào. Thôi bỏ đi, xưa giờ Tam Lang nói chuyện toàn vậy đó, không phải đệ ấy cố ý đâu."

Sư Thanh Huyền ngồi xuống, tự ngờ vực lầm bầm: "Xưa giờ toàn vậy đó?"

Tạ Liên quay sang Hoa Thành, hỏi: "Tam Lang, đệ nói sai tứ lung tung là sai chỗ nào?"



Hoa Thành cũng nhích sang bên Tạ Liên, hai người ngồi gần nhau hơn nhiều. Hoa Thành chỉ mấy cái tên, nói: "Mấy cái này, sai rồi."

Tạ Liên nghiêm túc quan sát, mấy kẻ này đều là bá chủ một phương tội ác chồng chất, bèn hỏi: "Làm sao đệ biết?"

Hoa Thành nói: "Bởi vì mấy kẻ đó là do ta giết."

"..."

Tạ Liên hỏi tiếp: "Chẳng phải có tên trong này đều là tự sát sao?"

Hoa Thành nói: "Trước khi ra tay, ta cho người đi chào hỏi chúng trước, thế là chúng tự sát luôn. Không biết như vậy có tính là ta giết không?"

Không biết như vậy có tính là hắn giết không, nhưng có thể tính là rất thành thật. Sư Thanh Huyền ho vài tiếng với vẻ mất tự nhiên, môi khẽ mấp máy, nói: "Quỷ không cần thẳng thắn miêu tả mình giết người thế nào trước mặt thần quan đâu nha. Quỷ không cần quang minh chính đại thảo luận vấn đề này với thần quan trước mặt thần quan khác đâu nha."

Hoa Thành lại chỉ vài cái tên, nói: "Mấy cái này cũng sai rồi."

Tạ Liên hỏi: "Vậy là do ai giết?"

Hoa Thành đáp: "Hắc Thủy giết."

Tạ Liên sửng sốt: "Chẳng phải vị Hắc Thủy Huyền Quỷ đó luôn rất khiêm tốn sao?"

Hoa Thành nói: "Thế không có nghĩa là hắn sẽ không giết người."

Kế đó, Hoa Thành nói với Sư Thanh Huyền: "Cuộn giấy mà tôn huynh đưa cho ngươi chi chít lỗi sai, rõ ràng không bỏ công kiểm chứng, ngược lại rất có hiềm nghi cố ý gây nhiễu loạn tầm nhìn, tóm lại chẳng khác nào mớ giẻ rách. Cho nên ta đề nghị, xé viết lại."

Sư Thanh Huyền giằng lại cuộn giấy, quát: "Anh ta không có như vậy đâu!" Tuy lời yếu ớt ỉu xìu, nhưng giọng điệu chắc như đinh đóng cột. Chuyện của em trai ruột, Sư Vô Độ sao lại không bỏ công, vậy thì còn một khả năng nữa. Tạ Liên hỏi: "Học thuật có chuyên sâu, ắt hẳn Thủy Sư đại nhân cũng mượn sức người khác trong quá trình kiểm chứng. Xin hỏi người chỉnh lý cuộn giấy là ai?"

Ngập ngừng giây lát, Sư Thanh Huyền đáp: "Linh Văn."

Tạ Liên im lặng day ấn đường. Dù điện Linh Văn cứ hay bị thẩn quan điện khác mắng là hiệu suất thấp, nhưng đâu đến mức mắc nhiều lỗi sai đến thế, quả thật không khác gì một phần bản nháp qua loa lấy lệ. Quan hệ của hội độc lựu thoạt nhìn rất thân thiết, chí ít mặt ngoài tỏ ra rất thân thiết. Rốt cuộc bên trong có gút mắc gì không, e rằng người ngoài khó mà làm rõ được.

Hoa Thành nhích trở về, nói tiếp: "Làm sao phân biệt thật giả, để ta nói cho ngươi nghe một điều nữa: Một khi nhắm trúng con mồi, Bạch Thoại Chân Tiên sẽ diệt cỏ tận gốc. Chẳng những con mồi của nó suy sụp mà chết, ngay cả thân tộc lẫn bạn bè của con mồi cũng sẽ bị vạ lây. Chính vì thế, những kẻ có tên trong này chỉ chết một mình mà thân bằng quyến thuộc vẫn còn sống yên lành, tất cả sai hết rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Sư Thanh Huyền phút chốc trở nên tái mét. Ngay sau đó, hắn xốc lại tinh thần, cười gượng với Minh Nghi: "Vậy chẳng phải Minh huynh cũng gặp nguy hiểm sao? Huynh là bạn tốt nhất của ta cơ mà!"

Minh Nghi ngồi cách xa Sư Thanh Huyền một chút, mặt như đang viết "Ta không cần bạn tốt nhất như ngươi được không". Minh Nghi vừa nhích ra thì lại cách Tạ Liên gần hơn, Hoa Thành liếc qua nhìn hắn, ánh mắt sắc như đao. Thấy đến lúc này rồi mà Sư Thanh Huyền vẫn không quên nói đùa, Tạ Liên không khỏi bật cười, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấu nỗi bất an của Phong Sư. Hoặc nên nói rằng, chính vì bất an nên mới cần kích động gấp bội để kiềm chế.

Sư Thanh Huyền mở quạt Phong Sư, quạt nhanh gấp bình thường năm sáu lần, tóc đen bay tán loạn trong gió gắt, nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi luôn đi! Đến lầu cao tráng lệ nhất thỏa sức ăn chơi trác táng. Ta cũng muốn xem thử, chúng ta đông người thế này, nó còn dám ló mặt ra không. Chúng ta đông người mà, ha ha ha ha ha ha..."

"..." Tạ Liên nói: "Phong Sư đại nhân, ngươi bình tĩnh trước đi. Chờ ta một lát, trong quán của ta còn chút chuyện vặt nhất định phải xử lý thỏa đáng."

Không biết đi chuyến này sẽ mất bao nhiêu ngày, hai đứa nhóc hai cái miệng, lại thêm một con quỷ chết nhập xác người sống, nói sao cũng không bỏ mặc được. Tạ Liên định tìm người nào đáng tin cậy trong thôn nhờ chăm nom hộ, Hoa Thành lại nắm rõ mỗi một việc y suy xét như lòng bàn tay, nói: "Nếu ca ca nhất định phải đi thì cứ việc yên tâm, ta có người mà. Sau khi huynh đi, tự khắc sẽ có người đến trông coi nơi này của huynh."

Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm: "Làm phiền Tam Lang rồi. Có người trông coi nơi này vẫn tốt hơn."



Hoa Thành cũng cười đáp: "Đúng rồi. Có người theo dõi mới được."

Rõ ràng "trông coi" và "theo dõi" của hai người họ không mang cùng một ý, nhưng mà cũng chẳng ai truy vấn. Minh Nghi dời bàn thờ, bắt đầu vẽ trận pháp Rút ngàn dặm đất, Sư Thanh Huyền càng quạt càng nhanh, sắp hết thấy luôn bóng quạt, nói: "Đúng rồi Thái tử điện hạ, vừa nãy quên hỏi, rốt cuộc kẻ ngoài cửa là ai thế? Ta trêu chọc gã một tí, mấy lời thốt ra từ miệng gã là tiếng người sao."

Không ngờ mãi sau cùng mới được thuận miệng nhắc một câu, Thích Dung mà nghe thấy sẽ lại lên cơn đau tim cho coi. Tạ Liên nghĩ thầm đích thực không phải tiếng người, đoạn đem cất Nhược Da và Phương Tâm đang tựa trong góc, đáp: "Chẳng phải gã đã tự giới thiệu rồi sao?"

Sư Thanh Huyền nói: "Sao cơ, đó là Thanh Quỷ thiệt hả? Đức hạnh thế kia à?? Trăm nghe không bằng một thấy, trăm nghe không bằng một thấy!"

Tạ Liên day ấn đường, kể sơ vài câu về vụ việc, căn dặn Sư Thanh Huyền giữ bí mật, nhất là không được cho Lang Thiên Thu biết. Trong lúc bọn họ nói đôi câu, Minh Nghi cũng đã huơ vài nét vẽ xong một trận pháp Rút ngàn dặm đất. Lần trước Nam Phong vẽ cả buổi cũng cẩu thả miễn bàn, Minh Nghi lại hoàn toàn trái ngược, vẽ cực nhanh nhưng không hề qua quýt, một nét vẽ đến cùng, vòng tròn do hắn vẽ bằng tay không tưởng chừng còn khéo hơn vẽ bằng thước, chữ cũng ngay ngắn như khắc gỗ, Tạ Liên không khỏi âm thầm thán phục.

Vẽ trận pháp xong, Minh Nghi nói: "Đi thôi." Sư Thanh Huyền hít nhẹ một hơi, thổi tắt ngọn nến.

Hoa Thành đi trước nhất nên cũng là người đầu tiên đẩy cửa ra. Cửa nhỏ "két" một tiếng bật mở, bên ngoài cũng tối đen như mực, dường như đã thông đến một gian phòng cũ bỏ hoang nhiều năm, không khí ngập mùi nấm mốc và bụi bặm.

Theo sau Hoa Thành là Tạ Liên, y nhỏ giọng cảm ơn Hoa Thành chủ động đi phía trước mở đường, tiếp theo là Sư Thanh Huyền, cuối cùng là Minh Nghi. Sau khi bước ra, Minh Nghi trở tay đóng cửa.

Ngay giây phút cánh cửa sắp khép lại, giữa bóng tối u ám, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến từ sau cửa, lạnh lùng quát: "Nơi ngươi muốn đến sẽ biến thành cơn ác mộng mà ngươi vĩnh viễn không muốn nhớ lại nữa!"

Vừa nghe giọng nói đó, Tạ Liên tung chân đá một phát.

Cánh cửa bị y đá sụp tại chỗ, nhưng trận pháp dùng xong đã mất hiệu lực, sau cửa không còn là Bồ Tề quán mà là một đống đồng nát sắt vụn. Động tác quá mạnh bạo khiến bụi đất bay mịt mù, Tạ Liên ho khù khụ, nhủ thầm cũng may không đá nát cánh cửa mà Hoa Thành làm. Y dùng tay áo che mặt, hỏi: "Thứ vừa rồi là Bạch Thoại Chân Tiên hả?"

Sư Thanh Huyền nắm chặt phất trần và quạt Phong Sư, nói: "Đúng là giọng của nó! Nó... vẫn luôn đi theo ta sao?"

Tạ Liên gạt khói bụi, bác bỏ: "Không đâu. Vừa rồi trong phòng có ba thần quan, một Quỷ vương, nếu có thứ gì đó vẫn luôn đi theo ngươi, làm sao chúng ta không phát hiện cho được? Dĩ nhiên nó mới đến khi nãy thôi."

Minh Nghi cũng khuyên: "Bình tĩnh đi."

Sư Thanh Huyền nói: "Bình tĩnh mà. Ta bình tĩnh lắm. Bình tĩnh lâu rồi!"

Hoa Thành ở đằng trước ung dung nói: "Bình tĩnh thì cần đấy, nhưng chưa có gì thì không cần phải thế. Có ai biết đây là đâu không."

Tạ Liên nhìn khắp xung quanh, hỏi: "Chúng ta muốn đến tửu lâu sang nhất hoàng thành mà nhỉ?"

Nhìn kiểu nào thì gian phòng cũ kỹ bỏ hoang này cũng không giống tửu lâu mà Sư Thanh Huyền nói. Bốn người lượn quanh một vòng, lần mò đến cửa chính, ngờ đâu lại bị khóa bằng vài ổ khóa lớn. Tạ Liên lại tung thêm một cú đá, khóa gãy, cửa mở. Sau khi cửa mở, xuất hiện trước mặt bốn người không phải núi đao biển lửa hay cảnh lạ bí hiểm gì, mà là một thị trấn nhỏ bình thường chẳng có màu sáng nào.

Hoa Thành nhướn mày nói: "Hoàng thành hẳn không trông giống vầy."

Tạ Liên cũng đầy lòng đồng cảm, loại trấn nhỏ này tuyệt đối không thể nào bì kịp phong thái của hoàng đô. Y ngoảnh đầu hỏi: "Địa Sư đại nhân, có phải ngài vẽ sai trận rồi không?"

Minh Nghi lại đáp: "Không có vẽ sai, nơi liên thông đã định trước không phải là nơi này."

Tạ Liên lập tức hiểu ngay. Nói vậy tức là, vật nọ giở trò. Nơi này, là nó đưa bọn họ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau