Chương 114: Cười nói bông đùa, ta cũng loạn xưng vợ chồng (1)
Sư Vô Độ thình lình bị em trai đẩy một cái, đường đường Thủy Sư suýt thì ngã bệt xuống đất, chật vật vô cùng, kinh ngạc không thôi, hồi lâu mới cất tiếng: "Thanh Huyền, là ca ca."
Sư Thanh Huyền hét lên: "Đệ biết là huynh!!!"
Nếu đã biết là Sư Vô Độ, cũng chẳng phải thần trí rối loạn không nhận rõ người, cớ làm sao còn phản ứng như thế?
Sư Vô Độ chìa tay: "Không sao rồi..." Sư Thanh Huyền hất tay hắn ra: "Không sao cái con khỉ! Không sao thế nào được! Huynh đừng nói nữa! Đệ chịu hết nổi rồi!"
Lời vừa thốt ra, không chỉ Sư Vô Độ mà Linh Văn đứng bên cạnh và Bùi Minh dặn dò thuộc hạ xong mới vừa về cũng biến sắc. Bùi Minh lên tiếng: "Thanh Huyền, ngươi đừng làm loạn nữa, lời ngươi nói khác nào tát vào mặt rồi đổ tỳ sương vào lòng anh ngươi?"
*Tỳ sương: tên một thứ bột cực độc.
Mọi khi hễ nghe Bùi Minh mở miệng, Sư Thanh Huyền đều phải hoạnh họe vài câu, giờ đây lại ôm đầu im re, tuyệt nhiên chẳng hề để ý, tự lẩm bẩm một mình như quỷ nhập: "Đệ không muốn nghe gì hết. Huynh cũng đừng nói nữa. Huynh để đệ bình tĩnh chút đi. Huynh đi đi. Huynh mau đi đi!!!"
Cuối cùng Sư Vô Độ không nhịn nổi nữa.
Hắn quát: "Đệ nói bậy bạ cái gì thế!"
Linh Văn cũng nói: "Phong Sư đại nhân, có chuyện gì ngươi cứ nói, nói ra mới dễ giải quyết..."
Sư Thanh Huyền tức giận hét: "Các ngươi nghe không hiểu ta nói gì sao?! Các ngươi cút đi, cút hết đi được không!!!!!!!!!" Sư Thanh Huyền gào rống như điên dại, gào một hồi thế mà lại phun một ngụm máu tươi, Tạ Liên kêu lên: "Phong Sư đại nhân!"
Sư Vô Độ bắt mạch cho em trai, dò xét giây lát, sắc mặt thoáng chốc trở nên khủng khiếp hơn cả quỷ, dường như cũng sắp phun máu ngay tại chỗ. Tạ Liên hỏi: "Thủy Sư đại nhân, Phong Sư đại nhân sao rồi?" Nói đoạn đưa tay định xem thử, Sư Vô Độ lại đột nhiên hất tay y ra, hai mắt trợn trừng, như thể tuyệt đối không cho phép Tạ Liên tra rõ rốt cuộc Sư Thanh Huyền đã xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó, Sư Vô Độ nói với em trai: "Đệ bị bệnh rồi, đệ bị dọa sốc rồi, để ta đưa đệ về trị bệnh. Nhất định có thể trị khỏi cho đệ."
Sư Thanh Huyền nhìn thẳng vào mắt Sư Vô Độ, gằn từng chữ: "Đệ không có bị bệnh. Đệ có bệnh hay không, huynh hẳn là người rõ nhất! Huynh đừng tưởng đệ bị điên, đệ rất tỉnh táo, đệ chưa bao giờ tỉnh táo như thế!"
Sư Vô Độ túm em trai kéo lên xe, gắt giọng: "Đệ không hiểu thì đừng nói lung tung."
Sư Thanh Huyền hét thảm thiết: "Minh huynh, Minh huynh cứu ta với, Thái tử điện hạ cứu ta với!"
Sư Thanh Huyền chìa hai tay, mỗi tay níu một người, Tạ Liên và Minh Nghi đều nắm chặt bàn tay mà Sư Thanh Huyền chìa ra, nhưng Sư Vô Độ lại thô bạo kéo hắn đi, nói: "Đi thôi, không sao đâu, có ca ca ở đây rồi."
Sư Thanh Huyền vẫn la hét ầm ĩ, Bùi Minh và Linh Văn giúp Sư Vô Độ ghìm chặt hắn. Minh Nghi lên tiếng: "Em trai ngươi không muốn về với ngươi!"
Tạ Liên cũng nói: "Bạch Thoại Chân Tiên còn chưa giải quyết, Thủy Sư đại nhân ngài định..."
Sư Vô Độ lạnh lùng cất lời: "Bạch Thoại Chân Tiên gì chứ, ta hoàn toàn không biết các ngươi đang nói gì. Nó bị bệnh, đầu óc hồ đồ rồi, chỉ thế thôi!"
Tạ Liên nói: "Nhưng mà Phong Sư đại nhân..."
Sư Vô Độ ngắt lời: "Đây là em trai ta, lẽ nào ta không muốn tốt cho nó? Chuyện riêng nhà ta, không cần hai vị người dưng nhọc lòng! Phiền hai vị đại nhân cũng đừng ra ngoài nói bậy bạ, lo thân mình cho tốt là được rồi!" Nói đoạn, Sư Vô Độ vung tay trước mặt Sư Thanh Huyền, đoạn phất tay xuống làm đối phương ngất xỉu, sau đó cưỡng ép đưa lên xe vàng.
Tuy lời của Sư Vô Độ chướng tai thật, nhưng Tạ Liên nghe mà sững người. Theo lý lẽ này, suy cho cùng Sư Vô Độ mới là anh ruột của Sư Thanh Huyền, chẳng lẽ Sư Vô Độ lại hại Sư Thanh Huyền sao? Huống chi còn hai thần quan khác đi cùng, về với bọn họ mới là an toàn nhất. Người nhà người ta cũng ra mặt rồi, người dưng làm sao tiếp tục nhúng tay vào được chứ?
Chiếc quạt Phong Sư rách đôi rơi dưới đất chẳng ai ngó ngàng, Linh Văn nhặt nó lên, nói với hai người bên Tạ Liên: "Thái tử điện hạ, Địa Sư đại nhân, xin đừng chê trách, Thủy Sư đại nhân cũng vì lo quá nên hoảng, chuyện này thuộc phạm trù chuyện nhà, chuyện xấu trong nhà không nên rêu rao, vẫn mong hai vị giữ bí mật tuyệt đối. Hôm khác nhất định sẽ bồi tội với hai vị." Sau vài câu hàn huyên, Linh Văn cũng vội vã lên xe. Xe vàng rầm rập gầm vang bay khỏi mặt đất, phóng thẳng lên cao. Nhìn vệt mây khói dần dần tan biến giữa trời đêm, bấy giờ Tạ Liên mới dám xác định, Thủy Sư thật sự đã đưa Phong Sư đi như thế, còn bọn họ sau hồi lâu giằng co, cứ thế bị bỏ lại nơi này.
*Lo quá nên hoảng: nguyên văn là "quan tâm tắc loạn", ý nói quá quan tâm đến người nào hay việc gì thì khi suy xét vấn đề khó có thể khách quan, tình cảm ảnh hưởng lý trí, dẫn đến bị rối loạn.
Minh Nghi xoay người định đi, Tạ Liên phục hồi tinh thần lại, gọi: "Địa Sư đại nhân!"
Minh Nghi dừng chân, quay đầu nhìn y đầy thâm ý: "Ngươi yên tâm, chuyện của Hoa Thành, ta sẽ không nói đâu."
Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn. Ngươi lên thăm Phong Sư đại nhân phải không?"
Minh Nghi gật đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Tuy Tạ Liên cũng rất lo lắng cho Phong Sư, nhưng năng lực của y tiên Thượng thiên đình hữu dụng hơn y nhiều, hơn nữa chắc chắn Sư Vô Độ không muốn người ngoài nhìn thấy trạng thái điên cuồng của em trai, nghĩ thế nào thì hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để thăm nom. Ngược lại, ban nãy Hoa Thành đột nhiên rời đi mới khiến người khác khó mà yên tâm. Cân nhắc chốc lát, Tạ Liên vẫn quyết định đi tìm Hoa Thành trước. Sau khi quyết định xong, Tạ Liên rời khỏi đài Khuynh Tửu, lao nhanh trên đường khuya. Nhưng không dùng được Rút ngàn dặm đất, cũng chẳng có xe vàng ngựa đồng, chỉ có thể dựa vào đôi chân này. Tạ Liên chạy băng băng trên đường núi, vừa chạy vừa nghĩ thầm: "Rốt cuộc bên Tam Lang gặp phải chuyện gì nhỉ? Khi nãy nhìn vẻ mặt và nghe giọng điệu của đệ ấy, coi bộ tình hình không đơn giản. Hy vọng lần này mình có thể giúp đệ ấy đôi chút."
Chạy chưa đầy một nén nhang, y chợt phát hiện con đường phía trước tràn ngập yêu khí, nhìn không rõ vật, thế là thả chậm bước chân, nhủ thầm: "Không phải chứ. Lại gặp phải gì nữa đây?"
Đứng bên đường im lặng quan sát tình hình, hồi lâu sau, trong màn yêu khí phía trước truyền đến tiếng hiệu lệnh quái dị.
"Hây dô, hây dô."
"Hây dô, hây dô."
Cuối con đường phía trước, thấp thoáng xuất hiện một bóng đen to cao ngất ngưỡng.
Bóng đen cao ngất đó trông còn hư ảo lững lờ, không nhìn ra được rốt cuộc là thứ gì, Tạ Liên chưa từng thấy vật nào có hình dạng thế này, nhưng đây quả thật là một vật to khổng lồ. Y không khỏi cảnh giác lùi về sau một bước, Nhược Da bên tay trái vận sức sẵn sàng tấn công, tay phải đặt lên chuôi kiếm Phương Tâm.
Qua giây lát, thứ khổng lồ đó chậm rãi hiện nguyên hình từ màn sương dày đặc. Tạ Liên khẽ mở to mắt, hóa ra là một bộ liễn hoa lệ.
*Liễn là tên gọi loại xe cho vua ngồi, thường thì có bánh, sau triều đại nhà Tần đổi thành người khiêng nên gọi là "bộ liễn", cũng từa tựa cỗ kiệu.
Bộ liễn
Bộ liễn lộng lẫy tráng lệ, tua cờ tinh xảo và màn sa phiêu đãng rũ xuống mui liễn vàng óng, nếu có ai ngồi bên trên, nhất định sẽ được che trong lớp màn đỏ mỹ miều, chỉ thấp thoáng bóng hình khiến người ta mơ màng. Kẻ đang khiêng bộ liễn đó, thế mà lại là bốn bộ xương vàng cao lớn lạ thường, chúng phát ra tiếng "hây dô"
"hây dô", coi bộ đang gấp rút lên đường. Cạnh đầu lâu của mỗi bộ xương khô đều có vài đốm ma trơi lơ lửng, trôi qua trôi lại, dường như được dùng để chiếu sáng, bởi vì mỗi khi đến chỗ nào quá tối, đốm ma trơi lại thình lình rực cháy.
Cảnh tượng này quá đỗi quái dị, diêm dúa lả lơi, Tạ Liên không khỏi trố mắt, nhủ thầm chẳng lẽ gặp phải quỷ tiểu thư nhà nào ra ngoài hẹn hò với tình nhân? Y vội vàng lùi sang một bên nhường đường, ngờ đâu bốn bộ xương vàng lại nâng bộ liễn hoa lệ dừng trước mặt y, đồng loạt quay đầu lâu lại.
Cằm của một bộ xương vàng vang lách cách, chẳng biết phát ra tiếng người từ đâu, nó cất lời hỏi: "Thành chủ đại nhân sai bọn ta đến đón Thái tử điện hạ của nước Tiên Lạc. Vị điện hạ đó là ngài chăng?"ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
"..."
Thành chủ đại nhân hẳn là Hoa Thành rồi. Tạ Liên dời tay khỏi chuôi kiếm, đáp: "Là ta."
Lách cách cách. Lũ xương vàng có vẻ hết sức phấn khởi, hạ thấp liễn xuống, nói: "Lên đây đi, xuất phát thôi!"
Chẳng lẽ định để bốn bộ xương vàng này khiêng mình đi gặp Hoa Thành? Tạ Liên bấm bụng hỏi: "Cái này... không tiện lắm thỉ phải?"
"Đâu có! Không tiện chỗ nào chứ, bọn ta vốn làm việc này mà."
"Điện hạ, mời ngài lên đi! Thành chủ đại nhân đang đợi ngài đó."
Vì vậy Tạ Liên đành dè dặt bước lên bộ liễn, vén màn sa ngồi lên trên, nói: "Làm phiền rồi."
Lũ xương vàng mừng húm, lách cách chẳng biết đang nói gì, sau cùng nâng bộ liễn lên, bắt đầu lắc lư chạy trên đường núi.
Trên bộ liễn bày biện nệm gấm mềm mại, vô cùng thoải mái, Tạ Liên ngồi ngay ngắn ở giữa, cứ cảm thấy một người ngồi hơi rộng. Lũ xương vàng khiêng bộ liễn trông có vẻ tròng trành lắc lư, nhưng thật ra sau khi ngồi lên lại rất vững, bước đi cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn ngự kiếm phi hành, mà ngoại trừ những tiếng hô hào lạ đời do lũ xương vàng vui sướng phát ra, dường như không còn tiếng động nào nữa, yên tĩnh hơn nhiều so với xe vàng ngựa đồng rầm rập gầm vang, nhờ vậy càng lộ vẻ bí hiểm.
*Ngự kiếm phi hành là kiểu đứng trên thân kiếm bay đến nơi mình muốn.
Ngày xưa Tạ Liên còn là Thái tử, thỉnh thoảng cũng ngồi bộ liễn xuất hành. Khi ấy tuổi còn nhỏ, y thường ngồi trên đùi cha hoặc mẹ, bộ liễn thì được các cung nhân đã qua tuyển chọn kỹ lưỡng khiêng đi, tiền hô hậu ủng (trước thì có người hét mở đường, sau thì có người bao quanh bảo vệ), oai phong tột bậc. Lớn hơn một chút thì không thích ngồi nữa, đây vẫn là lần đầu tiên được mấy thứ này khiêng đi, khó tránh thấy hơi lạ lùng. Chạy một hồi, chợt thấy phía trước có một đám ma trơi xanh biếc rọi vào xuyên qua màn sa, đồng thời truyền đến từng đợt tiếng xì xào khe khẽ: "Kẻ tới là ai? Muốn băng qua nghĩa địa này phải để lại chút gì chứ?"
Hóa ra gặp phải dã quỷ chặn đường, hơn nữa còn là đen ăn đen, quỷ ăn quỷ, còn dám ăn lên đầu Hoa Thành, lũ xương khô cười lách cách: "Các ngươi muốn để lại thứ gì?"
Tạ Liên đang nghĩ có nên ra ngoài giải quyết không, lại nghe những giọng nói khe khẽ đó rít lên: "Úi á á á á xin lỗi nha! Mắt chó mù của bọn ta không biết là liễn của Hoa thành chủ lão nhân gia! Chui về mộ đi, chui về mộ hết đi! Các vị đại nhân cứ qua thoải mái, đại nhân có đại lượng, mời qua thoải mái ạ!"
Lũ xương vàng lên tiếng: "Muộn rồi muộn rồi, thành chủ đại nhân đã dặn, không được đụng đến một sợi tóc của vị điện hạ ngồi trên liễn. Lúc nãy đã làm lỡ vị điện hạ này gấp rút lên đường, các ngươi tự nói xem nên làm thế nào đây!"
Nghe xung quanh bỗng vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, Tạ Liên thật sự không nhịn nổi nữa, nói: "Cái đó, thôi bỏ đi. Nếu đã gấp rút thì đừng lo mấy thứ này nữa."
Lũ xương khô nói: "Nếu điện hạ đã nói thế thì tạm tha cho chúng nó vậy. Các ngươi được lời rồi!"
Tạ Liên nói tiếp: "Nhưng phải nhớ không được cản lối làm hại người qua đường."
Đám dã quỷ mừng rỡ đáp: "Không đâu không đâu không đâu, đảm bảo xưa giờ chưa từng thế! Cảm ơn đại nhân ạ!"
Lũ xương khô quát: "Biến đi!"
Qua một hồi, Tạ Liên loáng thoáng nghe được tiếng thầm thì tò mò của đám nữ quỷ truyền đến từ lòng đất: "Ôi, các ngươi nói xem, rốt cuộc là vị điện hạ nào ngồi trên liễn thế? Ta chưa từng nghe nói liễn vàng của Hoa thành chủ chở người khác bao giờ."
"Nếu là nữ thì còn dễ nghĩ. Vậy mà lại là đàn ông, lạ lùng hết sức mà."
Tạ Liên nghĩ thầm: "Có gì lạ lùng chứ?"
Ngay tức khắc, y lại nghe mấy nữ quỷ kia nói: "Đúng rồi, dạo trước ta còn bảo, liễn này chắc chắn là cho phu nhân ngồi!"
Bôn ba mấy ngày liên tục, Tạ Liên ngồi trên liễn thấy hơi buồn ngủ, đưa tay chống trán, nghỉ ngơi chốc lát. Qua thêm một hồi, y phát hiện bộ liễn lại dừng nữa, bèn mơ màng hỏi: "Sao thế?"
Y cứ tưởng lại gặp phải dã quỷ cản đường, vừa dứt lời thì liễn hơi chùng xuống, lại có một người bước lên, khẽ vén màn sa, nhẹ giọng gọi: "Ca ca?"Tạ Liên dụi mắt, nheo mắt nhìn ra ngoài, nói: "Tam Lang?"
Người đến hiển nhiên là Hoa Thành. Thấy điệu bộ chưa tỉnh táo hẳn, lơ ngơ lác ngác của Tạ Liên, Hoa Thành ngẩn ra chốc lát. Tạ Liên ngượng ngùng ngồi dậy, ho nhẹ một tiếng: "Sơ ý ngủ quên mất."
Hoa Thành lập tức bật cười, rồi cũng ngồi lên, nói: "Ca ca mệt quá rồi. Ta chen vào chút. Ca ca đừng trách nha."
Tạ Liên gật đầu, cố nhích sang bên phải, định chừa thêm chỗ cho Hoa Thành, Hoa Thành lại choàng vai phải của y kéo trở lại, nói: "Không cần đâu, đủ rộng rồi."
Thật ra không hề đủ. Bộ liễn này được chế tác rất khéo, một người ngồi thì rộng, hai người ngồi lại hơi chật, trừ phi giống như Tạ Liên hồi nhỏ, một người ngồi trên đùi một người khác thì mới vừa. Tạ Liên nói: "Ban nãy đệ đi đúng lúc thật, Thượng thiên đình xuống một lần ba vị thần quan."
Hoa Thành hầm hừ: "Tam độc lựu chứ gì. Từ đầu ta đã đoán được rồi."
Tạ Liên hỏi đùa: "Chẳng lẽ vì vậy nên mới trốn?"
Hoa Thành cũng đáp bằng giọng đùa cợt: "Không, ta đi gọi xe thôi. Sao hả ca ca, có phải xe quỷ âm ty của ta thú vị hơn nhiều so với xe vàng ngựa đồng của Thượng thiên đình không?"
Tạ Liên nói: "Thú vị, thú vị lắm." Cười đùa mấy tiếng, chợt nhớ đến thái độ kỳ quặc của Phong Sư thì không cười nổi nữa, nghiêm mặt hỏi: "Đúng rồi, Tam Lang, ban nãy đệ định nói chuyện gì với ta?"
Trong lúc vô ý, tầm mắt của hai người giao nhau. Hoa Thành còn đang khoác vai phải của Tạ Liên, vẫn chưa buông ra, tựa như đang ôm y trong ngực. Nếu nhìn từ bên ngoài, chỉ thấy trong màn sa trên liễn, có hai bóng người xếp chồng lên nhau, kề sát một chỗ, không xa không rời. Mà sau tấm màn đỏ, Hoa Thành nở nụ cười.
Hắn nói: "Ca ca, thành thân đi."
"..."
Tạ Liên ngơ ngác: "...Hả?"
Ánh nhìn như thế, ngôn từ như kia, gần trong gang tấc, chẳng biết trốn đâu. Ngay tức khắc, trước mắt Tạ Liên xuất hiện đủ mọi màu sắc, đầu óc trống rỗng, cả người cứng đơ, còn đơ hơn cả cương thi nữa.
Nhìn điệu bộ của y, Hoa Thành rút tay về, cười ha ha: "Đùa thôi mà. Ca ca bị dọa rồi sao?"
"..."
Vất vả lắm mới tỉnh táo lại, Tạ Liên nói: "...Đệ nghịch quá nha. Sao có thể đem chuyện này ra đùa chứ?"
Nào chỉ bị dọa, tưởng chừng bị dọa tới mức tim suýt ngừng đập luôn, đã vậy còn có chút tủi hờn mà chính y không phát hiện nữa.
Hoa Thành cười đáp: "Lỗi của ta."
Hắn duỗi thẳng đôi chân dài, bắt chéo gác đằng trước, lắc lư đôi ủng, xích bạc va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo, đúng là nghịch ngợm miễn chê. Nếu là trước đây, Tạ Liên sẽ cảm thấy tính cách thiếu niên này rất thú vị, rất đáng yêu, nhưng bây giờ chẳng hiểu vì đâu, y lại bị giọng nói đó quấy nhiễu đến không sao bình tĩnh nổi, cứ phiền muộn mãi thôi. Ngơ ra hồi lâu, Tạ Liên lại kìm lòng không đặng nhủ thầm lần nữa: "Sao có thể đem chuyện này ra đùa chứ..."
Có điều ngẫm lại cũng đúng. Chính vì không thật sự để bụng nên mới lấy ra đùa được.
Chú ý đến sắc mặt khác thường của Tạ Liên, Hoa Thành lập tức ngồi ngay ngắn lại, nói: "Điện hạ, huynh đừng để bụng, vừa nãy là ta sai. Sau này ta sẽ không đùa như thế nữa."
Nhìn Hoa Thành trịnh trọng nói xin lỗi, ngược lại Tạ Liên còn thấy áy náy, nghĩ thầm: "Không phải mi bị dẩm chứ, có gì to tát đâu. Huống chi Tam Lang chỉ nói "thành thân đi", có nói thành thân với ai đâu, mi lại nghĩ đi đâu vậy. Mau tỉnh lại! Ngay! Lập tức!!!"
Sau khi tự vả mình mấy cái trong lòng, cảm xúc ổn định trở lại, Tạ Liên cười nói: "Không không không, đệ sai gì chứ? Đừng hiểu lầm, ban nãy ta đang nghĩ tới chuyện của Phong Sư đại nhân nên sắc mặt mới nghiêm túc chút thôi."
Hoa Thành nói: "Ồ? Thủy Hoành Thiên cũng xuống rồi, chuyện của hắn chắc đã giải quyết xong."
Hai người đều vô cùng phối hợp. Tạ Liên nghiêm túc suy xét rồi khẽ lắc đầu: "Tam Lang, đệ thật sự cho rằng chuyện này đã giải quyết rồi sao? Ta cứ cảm thấy đây chỉ là khởi đầu thôi."
Xưa nay Sư Thanh Huyền luôn hết mực kính yêu anh trai, vừa rồi thoát hiểm, nhác thấy mặt Thủy Sư lại phản ứng như thế, không khỏi khiến y nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ -- Phải chăng người gạt Sư Thanh Huyền mở cửa là Sư Vô Độ?
Tuy lúc đó Sư Vô Độ hẳn đang đi chung với đám Linh Văn và Bùi tướng quân, nhưng nếu thần quan pháp lực cao cường muốn dùng thuật phân thân làm việc gì cũng không phải quá khó. Y đang định tiếp tục kể rõ cho Hoa Thanh nghe một số nghi ngờ và phán đoán của mình, Hoa Thanh chợt lên tiếng: "Không. Chuyện này đã kết thúc rồi."
Giọng điệu của hắn chắc như đinh đóng cột, Tạ Liên không khỏi sửng sốt: "Tam Lang?"
Hoa Thành chăm chú nhìn Tạ Liên, hỏi: "Ca ca, huynh tin ta không?"
Tạ Liên cũng chăm chú nhìn hắn, đáp: "Ta tin."
Hoa Thành khoan thai nói: "Vậy thì, tin ta đi: Phong Sư, Thủy Sư, Địa Sư, Linh Văn, Bùi Minh. Mấy thần quan này, huynh cách bọn họ càng xa càng tốt."
__________________
Dung dăng dung dẻ
Dung dăng dung dẻ =)))
Tác giả nói:
Nhìn đi! Tôi nói chương sau Hoa Hoa trở lại, chương sau đã trở lại rồi nè! Hơn nữa còn mang siêu xe trở lại nha! Tốc độ hạng nhất! Phục vụ chu đáo! Bốn bánh và động cơ đều làm bằng vàng! Khỏi cần đổ xăng! Đèn xe mãi sáng!
Đương nhiên chuyện của bạn Sư vẫn chưa giải quyết ha! Chúng ta ăn miếng đường trước, thỏa mãn ham muốn viết siêu xe của tôi, sau đó tiếp tục giải quyết!
Sư Thanh Huyền hét lên: "Đệ biết là huynh!!!"
Nếu đã biết là Sư Vô Độ, cũng chẳng phải thần trí rối loạn không nhận rõ người, cớ làm sao còn phản ứng như thế?
Sư Vô Độ chìa tay: "Không sao rồi..." Sư Thanh Huyền hất tay hắn ra: "Không sao cái con khỉ! Không sao thế nào được! Huynh đừng nói nữa! Đệ chịu hết nổi rồi!"
Lời vừa thốt ra, không chỉ Sư Vô Độ mà Linh Văn đứng bên cạnh và Bùi Minh dặn dò thuộc hạ xong mới vừa về cũng biến sắc. Bùi Minh lên tiếng: "Thanh Huyền, ngươi đừng làm loạn nữa, lời ngươi nói khác nào tát vào mặt rồi đổ tỳ sương vào lòng anh ngươi?"
*Tỳ sương: tên một thứ bột cực độc.
Mọi khi hễ nghe Bùi Minh mở miệng, Sư Thanh Huyền đều phải hoạnh họe vài câu, giờ đây lại ôm đầu im re, tuyệt nhiên chẳng hề để ý, tự lẩm bẩm một mình như quỷ nhập: "Đệ không muốn nghe gì hết. Huynh cũng đừng nói nữa. Huynh để đệ bình tĩnh chút đi. Huynh đi đi. Huynh mau đi đi!!!"
Cuối cùng Sư Vô Độ không nhịn nổi nữa.
Hắn quát: "Đệ nói bậy bạ cái gì thế!"
Linh Văn cũng nói: "Phong Sư đại nhân, có chuyện gì ngươi cứ nói, nói ra mới dễ giải quyết..."
Sư Thanh Huyền tức giận hét: "Các ngươi nghe không hiểu ta nói gì sao?! Các ngươi cút đi, cút hết đi được không!!!!!!!!!" Sư Thanh Huyền gào rống như điên dại, gào một hồi thế mà lại phun một ngụm máu tươi, Tạ Liên kêu lên: "Phong Sư đại nhân!"
Sư Vô Độ bắt mạch cho em trai, dò xét giây lát, sắc mặt thoáng chốc trở nên khủng khiếp hơn cả quỷ, dường như cũng sắp phun máu ngay tại chỗ. Tạ Liên hỏi: "Thủy Sư đại nhân, Phong Sư đại nhân sao rồi?" Nói đoạn đưa tay định xem thử, Sư Vô Độ lại đột nhiên hất tay y ra, hai mắt trợn trừng, như thể tuyệt đối không cho phép Tạ Liên tra rõ rốt cuộc Sư Thanh Huyền đã xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó, Sư Vô Độ nói với em trai: "Đệ bị bệnh rồi, đệ bị dọa sốc rồi, để ta đưa đệ về trị bệnh. Nhất định có thể trị khỏi cho đệ."
Sư Thanh Huyền nhìn thẳng vào mắt Sư Vô Độ, gằn từng chữ: "Đệ không có bị bệnh. Đệ có bệnh hay không, huynh hẳn là người rõ nhất! Huynh đừng tưởng đệ bị điên, đệ rất tỉnh táo, đệ chưa bao giờ tỉnh táo như thế!"
Sư Vô Độ túm em trai kéo lên xe, gắt giọng: "Đệ không hiểu thì đừng nói lung tung."
Sư Thanh Huyền hét thảm thiết: "Minh huynh, Minh huynh cứu ta với, Thái tử điện hạ cứu ta với!"
Sư Thanh Huyền chìa hai tay, mỗi tay níu một người, Tạ Liên và Minh Nghi đều nắm chặt bàn tay mà Sư Thanh Huyền chìa ra, nhưng Sư Vô Độ lại thô bạo kéo hắn đi, nói: "Đi thôi, không sao đâu, có ca ca ở đây rồi."
Sư Thanh Huyền vẫn la hét ầm ĩ, Bùi Minh và Linh Văn giúp Sư Vô Độ ghìm chặt hắn. Minh Nghi lên tiếng: "Em trai ngươi không muốn về với ngươi!"
Tạ Liên cũng nói: "Bạch Thoại Chân Tiên còn chưa giải quyết, Thủy Sư đại nhân ngài định..."
Sư Vô Độ lạnh lùng cất lời: "Bạch Thoại Chân Tiên gì chứ, ta hoàn toàn không biết các ngươi đang nói gì. Nó bị bệnh, đầu óc hồ đồ rồi, chỉ thế thôi!"
Tạ Liên nói: "Nhưng mà Phong Sư đại nhân..."
Sư Vô Độ ngắt lời: "Đây là em trai ta, lẽ nào ta không muốn tốt cho nó? Chuyện riêng nhà ta, không cần hai vị người dưng nhọc lòng! Phiền hai vị đại nhân cũng đừng ra ngoài nói bậy bạ, lo thân mình cho tốt là được rồi!" Nói đoạn, Sư Vô Độ vung tay trước mặt Sư Thanh Huyền, đoạn phất tay xuống làm đối phương ngất xỉu, sau đó cưỡng ép đưa lên xe vàng.
Tuy lời của Sư Vô Độ chướng tai thật, nhưng Tạ Liên nghe mà sững người. Theo lý lẽ này, suy cho cùng Sư Vô Độ mới là anh ruột của Sư Thanh Huyền, chẳng lẽ Sư Vô Độ lại hại Sư Thanh Huyền sao? Huống chi còn hai thần quan khác đi cùng, về với bọn họ mới là an toàn nhất. Người nhà người ta cũng ra mặt rồi, người dưng làm sao tiếp tục nhúng tay vào được chứ?
Chiếc quạt Phong Sư rách đôi rơi dưới đất chẳng ai ngó ngàng, Linh Văn nhặt nó lên, nói với hai người bên Tạ Liên: "Thái tử điện hạ, Địa Sư đại nhân, xin đừng chê trách, Thủy Sư đại nhân cũng vì lo quá nên hoảng, chuyện này thuộc phạm trù chuyện nhà, chuyện xấu trong nhà không nên rêu rao, vẫn mong hai vị giữ bí mật tuyệt đối. Hôm khác nhất định sẽ bồi tội với hai vị." Sau vài câu hàn huyên, Linh Văn cũng vội vã lên xe. Xe vàng rầm rập gầm vang bay khỏi mặt đất, phóng thẳng lên cao. Nhìn vệt mây khói dần dần tan biến giữa trời đêm, bấy giờ Tạ Liên mới dám xác định, Thủy Sư thật sự đã đưa Phong Sư đi như thế, còn bọn họ sau hồi lâu giằng co, cứ thế bị bỏ lại nơi này.
*Lo quá nên hoảng: nguyên văn là "quan tâm tắc loạn", ý nói quá quan tâm đến người nào hay việc gì thì khi suy xét vấn đề khó có thể khách quan, tình cảm ảnh hưởng lý trí, dẫn đến bị rối loạn.
Minh Nghi xoay người định đi, Tạ Liên phục hồi tinh thần lại, gọi: "Địa Sư đại nhân!"
Minh Nghi dừng chân, quay đầu nhìn y đầy thâm ý: "Ngươi yên tâm, chuyện của Hoa Thành, ta sẽ không nói đâu."
Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn. Ngươi lên thăm Phong Sư đại nhân phải không?"
Minh Nghi gật đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Tuy Tạ Liên cũng rất lo lắng cho Phong Sư, nhưng năng lực của y tiên Thượng thiên đình hữu dụng hơn y nhiều, hơn nữa chắc chắn Sư Vô Độ không muốn người ngoài nhìn thấy trạng thái điên cuồng của em trai, nghĩ thế nào thì hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để thăm nom. Ngược lại, ban nãy Hoa Thành đột nhiên rời đi mới khiến người khác khó mà yên tâm. Cân nhắc chốc lát, Tạ Liên vẫn quyết định đi tìm Hoa Thành trước. Sau khi quyết định xong, Tạ Liên rời khỏi đài Khuynh Tửu, lao nhanh trên đường khuya. Nhưng không dùng được Rút ngàn dặm đất, cũng chẳng có xe vàng ngựa đồng, chỉ có thể dựa vào đôi chân này. Tạ Liên chạy băng băng trên đường núi, vừa chạy vừa nghĩ thầm: "Rốt cuộc bên Tam Lang gặp phải chuyện gì nhỉ? Khi nãy nhìn vẻ mặt và nghe giọng điệu của đệ ấy, coi bộ tình hình không đơn giản. Hy vọng lần này mình có thể giúp đệ ấy đôi chút."
Chạy chưa đầy một nén nhang, y chợt phát hiện con đường phía trước tràn ngập yêu khí, nhìn không rõ vật, thế là thả chậm bước chân, nhủ thầm: "Không phải chứ. Lại gặp phải gì nữa đây?"
Đứng bên đường im lặng quan sát tình hình, hồi lâu sau, trong màn yêu khí phía trước truyền đến tiếng hiệu lệnh quái dị.
"Hây dô, hây dô."
"Hây dô, hây dô."
Cuối con đường phía trước, thấp thoáng xuất hiện một bóng đen to cao ngất ngưỡng.
Bóng đen cao ngất đó trông còn hư ảo lững lờ, không nhìn ra được rốt cuộc là thứ gì, Tạ Liên chưa từng thấy vật nào có hình dạng thế này, nhưng đây quả thật là một vật to khổng lồ. Y không khỏi cảnh giác lùi về sau một bước, Nhược Da bên tay trái vận sức sẵn sàng tấn công, tay phải đặt lên chuôi kiếm Phương Tâm.
Qua giây lát, thứ khổng lồ đó chậm rãi hiện nguyên hình từ màn sương dày đặc. Tạ Liên khẽ mở to mắt, hóa ra là một bộ liễn hoa lệ.
*Liễn là tên gọi loại xe cho vua ngồi, thường thì có bánh, sau triều đại nhà Tần đổi thành người khiêng nên gọi là "bộ liễn", cũng từa tựa cỗ kiệu.
Bộ liễn
Bộ liễn lộng lẫy tráng lệ, tua cờ tinh xảo và màn sa phiêu đãng rũ xuống mui liễn vàng óng, nếu có ai ngồi bên trên, nhất định sẽ được che trong lớp màn đỏ mỹ miều, chỉ thấp thoáng bóng hình khiến người ta mơ màng. Kẻ đang khiêng bộ liễn đó, thế mà lại là bốn bộ xương vàng cao lớn lạ thường, chúng phát ra tiếng "hây dô"
"hây dô", coi bộ đang gấp rút lên đường. Cạnh đầu lâu của mỗi bộ xương khô đều có vài đốm ma trơi lơ lửng, trôi qua trôi lại, dường như được dùng để chiếu sáng, bởi vì mỗi khi đến chỗ nào quá tối, đốm ma trơi lại thình lình rực cháy.
Cảnh tượng này quá đỗi quái dị, diêm dúa lả lơi, Tạ Liên không khỏi trố mắt, nhủ thầm chẳng lẽ gặp phải quỷ tiểu thư nhà nào ra ngoài hẹn hò với tình nhân? Y vội vàng lùi sang một bên nhường đường, ngờ đâu bốn bộ xương vàng lại nâng bộ liễn hoa lệ dừng trước mặt y, đồng loạt quay đầu lâu lại.
Cằm của một bộ xương vàng vang lách cách, chẳng biết phát ra tiếng người từ đâu, nó cất lời hỏi: "Thành chủ đại nhân sai bọn ta đến đón Thái tử điện hạ của nước Tiên Lạc. Vị điện hạ đó là ngài chăng?"ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
"..."
Thành chủ đại nhân hẳn là Hoa Thành rồi. Tạ Liên dời tay khỏi chuôi kiếm, đáp: "Là ta."
Lách cách cách. Lũ xương vàng có vẻ hết sức phấn khởi, hạ thấp liễn xuống, nói: "Lên đây đi, xuất phát thôi!"
Chẳng lẽ định để bốn bộ xương vàng này khiêng mình đi gặp Hoa Thành? Tạ Liên bấm bụng hỏi: "Cái này... không tiện lắm thỉ phải?"
"Đâu có! Không tiện chỗ nào chứ, bọn ta vốn làm việc này mà."
"Điện hạ, mời ngài lên đi! Thành chủ đại nhân đang đợi ngài đó."
Vì vậy Tạ Liên đành dè dặt bước lên bộ liễn, vén màn sa ngồi lên trên, nói: "Làm phiền rồi."
Lũ xương vàng mừng húm, lách cách chẳng biết đang nói gì, sau cùng nâng bộ liễn lên, bắt đầu lắc lư chạy trên đường núi.
Trên bộ liễn bày biện nệm gấm mềm mại, vô cùng thoải mái, Tạ Liên ngồi ngay ngắn ở giữa, cứ cảm thấy một người ngồi hơi rộng. Lũ xương vàng khiêng bộ liễn trông có vẻ tròng trành lắc lư, nhưng thật ra sau khi ngồi lên lại rất vững, bước đi cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn ngự kiếm phi hành, mà ngoại trừ những tiếng hô hào lạ đời do lũ xương vàng vui sướng phát ra, dường như không còn tiếng động nào nữa, yên tĩnh hơn nhiều so với xe vàng ngựa đồng rầm rập gầm vang, nhờ vậy càng lộ vẻ bí hiểm.
*Ngự kiếm phi hành là kiểu đứng trên thân kiếm bay đến nơi mình muốn.
Ngày xưa Tạ Liên còn là Thái tử, thỉnh thoảng cũng ngồi bộ liễn xuất hành. Khi ấy tuổi còn nhỏ, y thường ngồi trên đùi cha hoặc mẹ, bộ liễn thì được các cung nhân đã qua tuyển chọn kỹ lưỡng khiêng đi, tiền hô hậu ủng (trước thì có người hét mở đường, sau thì có người bao quanh bảo vệ), oai phong tột bậc. Lớn hơn một chút thì không thích ngồi nữa, đây vẫn là lần đầu tiên được mấy thứ này khiêng đi, khó tránh thấy hơi lạ lùng. Chạy một hồi, chợt thấy phía trước có một đám ma trơi xanh biếc rọi vào xuyên qua màn sa, đồng thời truyền đến từng đợt tiếng xì xào khe khẽ: "Kẻ tới là ai? Muốn băng qua nghĩa địa này phải để lại chút gì chứ?"
Hóa ra gặp phải dã quỷ chặn đường, hơn nữa còn là đen ăn đen, quỷ ăn quỷ, còn dám ăn lên đầu Hoa Thành, lũ xương khô cười lách cách: "Các ngươi muốn để lại thứ gì?"
Tạ Liên đang nghĩ có nên ra ngoài giải quyết không, lại nghe những giọng nói khe khẽ đó rít lên: "Úi á á á á xin lỗi nha! Mắt chó mù của bọn ta không biết là liễn của Hoa thành chủ lão nhân gia! Chui về mộ đi, chui về mộ hết đi! Các vị đại nhân cứ qua thoải mái, đại nhân có đại lượng, mời qua thoải mái ạ!"
Lũ xương vàng lên tiếng: "Muộn rồi muộn rồi, thành chủ đại nhân đã dặn, không được đụng đến một sợi tóc của vị điện hạ ngồi trên liễn. Lúc nãy đã làm lỡ vị điện hạ này gấp rút lên đường, các ngươi tự nói xem nên làm thế nào đây!"
Nghe xung quanh bỗng vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, Tạ Liên thật sự không nhịn nổi nữa, nói: "Cái đó, thôi bỏ đi. Nếu đã gấp rút thì đừng lo mấy thứ này nữa."
Lũ xương khô nói: "Nếu điện hạ đã nói thế thì tạm tha cho chúng nó vậy. Các ngươi được lời rồi!"
Tạ Liên nói tiếp: "Nhưng phải nhớ không được cản lối làm hại người qua đường."
Đám dã quỷ mừng rỡ đáp: "Không đâu không đâu không đâu, đảm bảo xưa giờ chưa từng thế! Cảm ơn đại nhân ạ!"
Lũ xương khô quát: "Biến đi!"
Qua một hồi, Tạ Liên loáng thoáng nghe được tiếng thầm thì tò mò của đám nữ quỷ truyền đến từ lòng đất: "Ôi, các ngươi nói xem, rốt cuộc là vị điện hạ nào ngồi trên liễn thế? Ta chưa từng nghe nói liễn vàng của Hoa thành chủ chở người khác bao giờ."
"Nếu là nữ thì còn dễ nghĩ. Vậy mà lại là đàn ông, lạ lùng hết sức mà."
Tạ Liên nghĩ thầm: "Có gì lạ lùng chứ?"
Ngay tức khắc, y lại nghe mấy nữ quỷ kia nói: "Đúng rồi, dạo trước ta còn bảo, liễn này chắc chắn là cho phu nhân ngồi!"
Bôn ba mấy ngày liên tục, Tạ Liên ngồi trên liễn thấy hơi buồn ngủ, đưa tay chống trán, nghỉ ngơi chốc lát. Qua thêm một hồi, y phát hiện bộ liễn lại dừng nữa, bèn mơ màng hỏi: "Sao thế?"
Y cứ tưởng lại gặp phải dã quỷ cản đường, vừa dứt lời thì liễn hơi chùng xuống, lại có một người bước lên, khẽ vén màn sa, nhẹ giọng gọi: "Ca ca?"Tạ Liên dụi mắt, nheo mắt nhìn ra ngoài, nói: "Tam Lang?"
Người đến hiển nhiên là Hoa Thành. Thấy điệu bộ chưa tỉnh táo hẳn, lơ ngơ lác ngác của Tạ Liên, Hoa Thành ngẩn ra chốc lát. Tạ Liên ngượng ngùng ngồi dậy, ho nhẹ một tiếng: "Sơ ý ngủ quên mất."
Hoa Thành lập tức bật cười, rồi cũng ngồi lên, nói: "Ca ca mệt quá rồi. Ta chen vào chút. Ca ca đừng trách nha."
Tạ Liên gật đầu, cố nhích sang bên phải, định chừa thêm chỗ cho Hoa Thành, Hoa Thành lại choàng vai phải của y kéo trở lại, nói: "Không cần đâu, đủ rộng rồi."
Thật ra không hề đủ. Bộ liễn này được chế tác rất khéo, một người ngồi thì rộng, hai người ngồi lại hơi chật, trừ phi giống như Tạ Liên hồi nhỏ, một người ngồi trên đùi một người khác thì mới vừa. Tạ Liên nói: "Ban nãy đệ đi đúng lúc thật, Thượng thiên đình xuống một lần ba vị thần quan."
Hoa Thành hầm hừ: "Tam độc lựu chứ gì. Từ đầu ta đã đoán được rồi."
Tạ Liên hỏi đùa: "Chẳng lẽ vì vậy nên mới trốn?"
Hoa Thành cũng đáp bằng giọng đùa cợt: "Không, ta đi gọi xe thôi. Sao hả ca ca, có phải xe quỷ âm ty của ta thú vị hơn nhiều so với xe vàng ngựa đồng của Thượng thiên đình không?"
Tạ Liên nói: "Thú vị, thú vị lắm." Cười đùa mấy tiếng, chợt nhớ đến thái độ kỳ quặc của Phong Sư thì không cười nổi nữa, nghiêm mặt hỏi: "Đúng rồi, Tam Lang, ban nãy đệ định nói chuyện gì với ta?"
Trong lúc vô ý, tầm mắt của hai người giao nhau. Hoa Thành còn đang khoác vai phải của Tạ Liên, vẫn chưa buông ra, tựa như đang ôm y trong ngực. Nếu nhìn từ bên ngoài, chỉ thấy trong màn sa trên liễn, có hai bóng người xếp chồng lên nhau, kề sát một chỗ, không xa không rời. Mà sau tấm màn đỏ, Hoa Thành nở nụ cười.
Hắn nói: "Ca ca, thành thân đi."
"..."
Tạ Liên ngơ ngác: "...Hả?"
Ánh nhìn như thế, ngôn từ như kia, gần trong gang tấc, chẳng biết trốn đâu. Ngay tức khắc, trước mắt Tạ Liên xuất hiện đủ mọi màu sắc, đầu óc trống rỗng, cả người cứng đơ, còn đơ hơn cả cương thi nữa.
Nhìn điệu bộ của y, Hoa Thành rút tay về, cười ha ha: "Đùa thôi mà. Ca ca bị dọa rồi sao?"
"..."
Vất vả lắm mới tỉnh táo lại, Tạ Liên nói: "...Đệ nghịch quá nha. Sao có thể đem chuyện này ra đùa chứ?"
Nào chỉ bị dọa, tưởng chừng bị dọa tới mức tim suýt ngừng đập luôn, đã vậy còn có chút tủi hờn mà chính y không phát hiện nữa.
Hoa Thành cười đáp: "Lỗi của ta."
Hắn duỗi thẳng đôi chân dài, bắt chéo gác đằng trước, lắc lư đôi ủng, xích bạc va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo, đúng là nghịch ngợm miễn chê. Nếu là trước đây, Tạ Liên sẽ cảm thấy tính cách thiếu niên này rất thú vị, rất đáng yêu, nhưng bây giờ chẳng hiểu vì đâu, y lại bị giọng nói đó quấy nhiễu đến không sao bình tĩnh nổi, cứ phiền muộn mãi thôi. Ngơ ra hồi lâu, Tạ Liên lại kìm lòng không đặng nhủ thầm lần nữa: "Sao có thể đem chuyện này ra đùa chứ..."
Có điều ngẫm lại cũng đúng. Chính vì không thật sự để bụng nên mới lấy ra đùa được.
Chú ý đến sắc mặt khác thường của Tạ Liên, Hoa Thành lập tức ngồi ngay ngắn lại, nói: "Điện hạ, huynh đừng để bụng, vừa nãy là ta sai. Sau này ta sẽ không đùa như thế nữa."
Nhìn Hoa Thành trịnh trọng nói xin lỗi, ngược lại Tạ Liên còn thấy áy náy, nghĩ thầm: "Không phải mi bị dẩm chứ, có gì to tát đâu. Huống chi Tam Lang chỉ nói "thành thân đi", có nói thành thân với ai đâu, mi lại nghĩ đi đâu vậy. Mau tỉnh lại! Ngay! Lập tức!!!"
Sau khi tự vả mình mấy cái trong lòng, cảm xúc ổn định trở lại, Tạ Liên cười nói: "Không không không, đệ sai gì chứ? Đừng hiểu lầm, ban nãy ta đang nghĩ tới chuyện của Phong Sư đại nhân nên sắc mặt mới nghiêm túc chút thôi."
Hoa Thành nói: "Ồ? Thủy Hoành Thiên cũng xuống rồi, chuyện của hắn chắc đã giải quyết xong."
Hai người đều vô cùng phối hợp. Tạ Liên nghiêm túc suy xét rồi khẽ lắc đầu: "Tam Lang, đệ thật sự cho rằng chuyện này đã giải quyết rồi sao? Ta cứ cảm thấy đây chỉ là khởi đầu thôi."
Xưa nay Sư Thanh Huyền luôn hết mực kính yêu anh trai, vừa rồi thoát hiểm, nhác thấy mặt Thủy Sư lại phản ứng như thế, không khỏi khiến y nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ -- Phải chăng người gạt Sư Thanh Huyền mở cửa là Sư Vô Độ?
Tuy lúc đó Sư Vô Độ hẳn đang đi chung với đám Linh Văn và Bùi tướng quân, nhưng nếu thần quan pháp lực cao cường muốn dùng thuật phân thân làm việc gì cũng không phải quá khó. Y đang định tiếp tục kể rõ cho Hoa Thanh nghe một số nghi ngờ và phán đoán của mình, Hoa Thanh chợt lên tiếng: "Không. Chuyện này đã kết thúc rồi."
Giọng điệu của hắn chắc như đinh đóng cột, Tạ Liên không khỏi sửng sốt: "Tam Lang?"
Hoa Thành chăm chú nhìn Tạ Liên, hỏi: "Ca ca, huynh tin ta không?"
Tạ Liên cũng chăm chú nhìn hắn, đáp: "Ta tin."
Hoa Thành khoan thai nói: "Vậy thì, tin ta đi: Phong Sư, Thủy Sư, Địa Sư, Linh Văn, Bùi Minh. Mấy thần quan này, huynh cách bọn họ càng xa càng tốt."
__________________
Dung dăng dung dẻ
Dung dăng dung dẻ =)))
Tác giả nói:
Nhìn đi! Tôi nói chương sau Hoa Hoa trở lại, chương sau đã trở lại rồi nè! Hơn nữa còn mang siêu xe trở lại nha! Tốc độ hạng nhất! Phục vụ chu đáo! Bốn bánh và động cơ đều làm bằng vàng! Khỏi cần đổ xăng! Đèn xe mãi sáng!
Đương nhiên chuyện của bạn Sư vẫn chưa giải quyết ha! Chúng ta ăn miếng đường trước, thỏa mãn ham muốn viết siêu xe của tôi, sau đó tiếp tục giải quyết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất