Chương 147
Thi thể nằm đầy đất, khói đen bay tứ tán khắp nơi, ba người đều trong trạng thái đề phòng cao độ.
Sau khi dãy núi cao kia thần không biết quỷ không hay dịch đến phía sau bọn họ, con đường phía trước rốt cuộc bày ra. Từng cánh rừng tầng tầng lớp lớp đen đúa xuất hiện vô cùng đáng sợ, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng quạ kêu. Tạ Liên vừa đề phòng cảnh giác, vừa vô tình nắm tay Hoa Thành. Ai ngờ vừa nắm chặt tay lại thấy tình hình không ổn.
Hoa Thành rõ ràng là quỷ, nhưng giờ phút này nhiệt độ cơ thể lại nóng quá mức, có vẻ như đã sốt cao. Tạ Liên lập tức ngẩn ra, thấp giọng nói: "Tam Lang, đệ...... Có phải sắp biến thân trở lại không?"
Tuy rằng Hoa Thành từ trán đến đầu ngón tay như bị đốt đến muốn bỏng nhưng vẻ mặt lại không đổi, nói: "Sắp rồi."
Hoa Thành muốn biến trở về là chuyện tốt. Tuy nhiên thời khắc muốn biến thân trở lại chính là thời khắc quan trọng nhất. Tạ Liên nhanh chóng quyết định, nói: "Bày trận. Ta sẽ hộ pháp cho đệ."
Nói xong liền ra tay đuổi hết tà khí xung quanh, vẽ một vòng tròng khoảng bốn trượng (1 trượng = 3.33m) vây Hoa Thành bên trong, lại đem Phương Tâm kiếm cắm phía trước làm "trấn cửa". Hoa Thành nói: "Ca ca, huynh hãy cầm Phương Tâm kiếm để phòng thân."
Tạ Liên nói: "Không được, trận này không thể bày qua loa, nhất định phải có một loại binh khí đã từng nhuốm máu trấn áp trận này lại......"
Còn chưa nói xong, liền phát giác phía sau có thứ gì cọ cọ vào, Tạ Liên quay đầu lại nhìn thì nhất thời câm nín. Chỉ thấy một loan đao màu bạc nho nhỏ đứng ở phía sau, chớp chớp con mắt màu bạc thật to, đang dùng chuôi đao tiếp tục cọ vào Tạ Liên giống như tự tiến cử mình.
"......"
Tạ Liên ngồi xổm xuống, nói: "Ách Mệnh, sao ngươi cũng biến thành thế này?"
Loan đao Ách Mệnh đại danh đỉnh đỉnh, thân đao thon dài, tà mị ngút trời, trước mắt giờ co lại còn một nửa. Con mắt màu bạc hẹp dài trước kia bây giờ lại biến thành con mắt như của trẻ con, vừa lớn vừa tròn, cứ chớp mãi. Nghe Tạ Liên nói như vậy, hình như có chút ủy khuất, nhưng vẫn cố dùng chuôi đao cọ vào tay Tạ Liên. Bùi Minh cũng nói: "Đây là loan đao Ách Mệnh đại danh đỉnh đỉnh đấy sao?"
Nói xong định duỗi tay sờ thử, Ách Mệnh nháy mắt trở mặt, dùng lưỡi dao uy hiếp nhắm vào Bùi Minh, may mắn Bùi Minh rút tay ra kịp nếu không thì liền chảy máu. Tạ Liên sờ sờ Ách Mệnh, nói: "Vẫn là dùng Phương Tâm kiếm đi."
Phương Tâm vẫn không nhúc nhích, định chủ động "hiến thân" thì Ách Mệnh vừa bị cự tuyện liền khóc sướt mướt nhảy nhảy bên cạnh Hoa Thành. Hoa Thành cũng không thèm nhìn tới nó, trở tay vung một chưởng, nói: "Khóc cái gì mà khóc. Còn không phải tại ngươi vô dụng. Phế vật."
Ách Mệnh giống như một binh khí vứt đi không ai thèm, ngã trên mặt đất, tựa hồ bị một chưởng của Hoa Thành đánh ngất đi. Tạ Liên dở khóc dở cười, vội vàng đem Ách Mệnh nhặt lên vuốt vuốt hai cái, nói: "Không đâu không đâu. Không cần nghe lời chủ nhân ngươi, ngươi không phải là phế vật, ngươi rất hữu dụng!"
Bùi Minh thật sự nuốt không trôi bầu không khí, bước ra đứng ở ngòai vòng, rút kiếm ra khỏi vỏ, nói: "Vốn dĩ cũng chẳng có gì phải khẩn trương lên cả, không nghĩ tới vừa mới vào thì lại gặp một kẻ lợi hại khó giải quyết như thế, Thái Tử điện hạ vận khí thật đúng là tốt thật."
Bọn họ lần này tới núi Đồng Lô chính là trừ khử kẻ lợi hại có khả năng trở thành kẻ dẫn đầu các loài quỷ, Tạ Liên cũng không rõ lắm, đến tột cùng là vận khí tốt hay kém nữa. Hoa Thành lại nói: "Bùi tướng quân vì sao cảm thấy vận khí của Thái Tử điện hạ có vấn đề? Sao ngươi không nghĩ rằng mục tiêu của tên Ma đao đoạt mệnh kia là ngươi?"
Bùi Minh ha ha cười nói: "Nếu đó là nữ quỷ, thì ta liền tin chúng là vì ta mà đến." Ai ngờ Bùi Minh còn chưa cười bao lâu, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhảy sang một bên.
Lúc ngẩng đầu lên thì máu tươi từ mặt chậm rãi chảy xuống.
Trên mặt Bùi Minh là một vệt máu dài!
Bùi Minh không tin mà sờ mặt mình, toàn bộ bàn tay đều dính đầy máu tươi. Vết máu này chứng tỏ không phải chỉ là một vết trầy nhỏ.
Hai người vừa rồi đều tập trung đề phòng, nhưng mà Tạ Liên lại bình yên vô sự, không hề cảm giác được chút sát khí nào nhằm vào mình, thành thật nói: "Nhìn qua...... Quả thật giống như hướng tới công kích Bùi tướng quân."
Bùi Minh đang định mở miệng thì lưỡi dao sắc bén lại lần nữa đánh úp lại. Lúc này Bùi Minh đã có phòng bị, vung kiếm xuống. Lúc này hình như chém trúng thứ gì đó, trên không trung hiện ra một bóng ảnh, bị phanh ra làm hai đoạn rớt xuống đất, ánh mắt nửa người trên hung ác nham hiểm và tàn nhẫn nhìn chằm chằm Bùi Minh. Đúng là tên ma đao đoạt mệnh kia!
Bùi Minh một chân đạp lên trên ngực hắn, mũi kiếm chĩa vô yết hầu hắn, nói: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Lúc trước tên này nói gã là một đao phủ biến thành yêu quái, nếu quả thực như thế, sau đó đã bị Bùi Minh chém làm hai đoạn hẳn là phải trở lại nguyên hình rồi chứ. Thế nào mà gã đã bị đao phanh làm hai đoạn mà còn có thể tác oai tác oái?
Ai ngờ, tên ma đao đột nhiên hai mắt trợn lên, cười lạnh một tiếng, tay không chém đứt kiếm của Bùi Minh!
"Bang" một tiếng, hai mắt Bùi Minh đột nhiên trợn to.
Tạ Liên phản ứng cũng chẳng khác gì Bùi Minh.
Bùi Minh tốt xấu gì cũng là võ thần phi thăng chính thức, mặc dù bản thân đang ở núi Đồng Lô, pháp lực bị áp chế đến mức thấp nhất thế nhưng bội kiếm của Bùi Minh cũng không có khả năng dễ dàng bị chém đứt như vậy!
Ma đao đoạt mệnh cười ha ha nói: "Một thanh kiếm phế vật như thế, thiệt thòi cho tay ngươi rồi!"
Kiếm bị chém đứt, Bùi Minh lấy quyền thay kiếm, Ma đao đoạt mệnh nắm chặt năm ngón tay, một chưởng tung ra. Luồn gió hắn vừa tung chưởng lóe lên ánh sáng của kim loại, như một lưỡi dao sắc bén xoẹt qua. Có thể thấy được, chân thân của hắn quả nhiên là một loại binh khí!
Tạ Liên đứng trong vòng, muốn tiến lên trợ giúp, Hoa Thành lại ngăn cản hắn, trầm giọng nói: "Ca ca, nhìn kỹ xem."
Bùi Minh cũng quát lên, nói: "Không cần nhúng tay!" Hắn đường đường là võ thần phương bắc, nếu vừa mới tiến vào tầng ngoài của núi Đồng Lô mà đã không đánh lại yêu quỷ ở đây, thể nào còn mặt mũi nữa?
Nhưng mà tuy rằng tên ma đao kia chỉ có một nửa người trên, lại hết sức linh hoạt, bất kể Bùi Minh đánh chỗ nào, hắn đều có thể đoán trước một bước, chuyện này liền đối với Bùi Minh rất bất lợi. Tung ra mấy trăm chiêu, thế nhưng trên người Bùi Minh đã dính hơn chục vết thương. Tạ Liên nhìn không được nữa, nói: "Bùi tướng quân, ngươi bước vào trong vòng này đi!"
Bùi Minh sắc mặt lại càng khó coi. Quyết không chịu lui, Tạ Liên cũng không thể tùy tiện lên giúp hai đối một. Đối với võ thần mà nói, khi đánh nhau một đối một mà có người ra tay giúp đỡ chính là một loại vũ nhục. Tạ Liên chỉ có thể nói: "Bùi tướng quân, quay về đây trước đi! Ngươi không phát hiện có gì đó quái lạ sao? Kiếm pháp của ngươi, hắn nắm rõ như lòng bàn tay!"
Bùi Minh tự nhiên cũng phát hiện điều này, chỉ là vẫn không thể tin được. Nhưng cả Tạ Liên đều đã nhìn ra, không tin cũng phải tin. Tạ Liên rút Phương Tâm, nhanh mở ra một lỗ hổng, Bùi Minh nhân cơ hội nhảy vào trong vòng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tạ Liên một lần nữa đem Phương Tâm cắm lại, nói: "Bùi tướng quân, thanh kiếm bị chặt đứt kia là pháp bảo của người sao?"
Bùi Minh lau máu tươi trên mặt, trầm giọng nói: "Không phải, ta không có pháp bảo. Chỉ là tùy tay chọn một binh khí thuận tay thôi."
Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra, nói: "Thật tốt quá. Bất quá, vì sao Bùi tướng quân không đem thanh kiếm kia luyện thành pháp bảo?" Các võ thần đều đem binh khí mình hay dùng luyện thành pháp bảo, như thế lúc đánh nhau thì như hổ mọc thêm cánh.
Bùi Minh còn chưa trả lời, tên đao ma đã hừ lạnh một tiếng, nói: "Tất cả là bởi vì, thanh kiếm hắn thường dùng nhất, từ lâu đã không còn!"
Bùi Minh mày đanh lại, nói: "Ngươi là ai?"
Ma đao đoạt mệnh hừ hừ nói: "Ta là ai? Bùi Minh! Lúc trước ngươi chính tay bẻ gãy ta, ngươi có từng lường trước được sẽ có ngày hôm nay không?"
Tạ Liên hơi ngạc nhiên, nói: "Bùi tướng quân, ngươi quen hắn sao?"
Bùi Minh suy nghĩ hồi lâu, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, thử thăm dò nói: "Ngươi là...... Minh Quang?"
Nghe thấy cái này tên, đao ma đoạt mệnh thu lại nụ cười. Lúc này nhìn kỹ lại thì hắn hoàn toàn không giống với với cái tên yêu quỷ đã gặp ban đầu.
Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Bùi tướng quân, sao lại thế này? Hắn tên " Minh Quang "? Không phải ngươi mới chính là Minh Quang tướng quân sao?"
Trong nháy mắt, trong đầu Tạ Liên dần hiện ra vô số chuyện xưa không thể tưởng tượng được, như mạo danh thay thế, treo đầu dê bán thịt chó. Nhưng bởi vì thượng thiên đình đã có nhiều tiền án, cũng không trách không thể suy nghĩ nhiều. Tạ Liên cầm lòng không đậu nghĩ thầm: "Chẳng lẽ lại là một Sư Nghi khác?"
Bùi Minh loáng thoáng hiểu được Tạ Liên đang nghĩ gì, che lại miệng vết thương nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi suy nghĩ gì vậy, ta cam đoan ta không phải Bùi tướng quân giả. Là người thật!"
Tạ Liên nói: "Vậy tại sao ngươi gọi hắn là Minh Quang?"
Bùi Minh nói: "Bởi vì hắn vốn dĩ tên là Minh Quang, đây là do ta đặt. Hắn là kiếm của ta!"
Tạ Liên nói: "A! Chẳng lẽ ——" Tướng quân bẻ kiếm "?"
Bùi Minh nói: "Không sai. " Minh Quang " là bội kiếm của ta khi ta còn làm người, vài trăm năm trước đã bị chính tay ta bẻ gãy!"
Chả trách!
Chả trách tên "đao ma" này đối với kiếm pháp Bùi Minh rõ như lòng bàn tay, phảng phất có thể nhìn ra bước tiếp theo Bùi Minh sẽ làm gì. Chả trách rõ ràng bị chém làm đôi mà vẫn còn có thể tự di chuyển được, miệng vết thương ở bụng cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì với hắn. Bởi vì, thanh kiếm này đã đi theo Bùi Minh nam chinh bắc chiến đánh thắng vô số trận, bởi vì, nó vốn dĩ đã bị bẻ gãy thành hai đoạn!
Tạ Liên chạy nhanh qua nói: "Cho nên, lúc trước hắn bị thương thì ra là do chính hắn làm? Linh quang trên miệng vết thương kia là..?"
Bùi Minh nói: "Năm đó sau khi ta bẻ gãy nó, lập tức phi thăng, nghĩ lại chắc lúc đó đã dính linh quang, muốn trút bỏ cũng không được."
Ma đao đoạt mệnh —— không, Minh Quang, bắt đầu lấy tay làm đao, lao về phía Phương Tâm. Biểu tình trên mặt hắn hung ác nham hiểm, Tạ Liên không khỏi nói: "Bùi tướng quân, sao oán khí hắn lại lớn như vậy? Ngươi đã làm gì hắn? " Tướng quân bẻ kiếm " rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Bùi Minh nói: "Chuyện mấy trăm năm trước đã hỏng rồi, còn nói tới hắn làm gì? Trước hết nghĩ biện pháp đánh trả hắn đi!"
Tuy rằng vòng hộ pháp vẫn còn nhưng một khi Phương Tâm bị tách ra thì trận pháp liền bị phá hơn phân nửa. Tạ Liên nhìn sang phía sau, Hoa Thành đã tĩnh tọa ngồi thiền, dường như không quan tâm đến những động tĩnh xung quanh, Tạ Liên hơi yên tâm. Giọng Bùi Minh kéo Tạ Liên trở lại, nói: "Thái Tử điện hạ, Phương Tâm của ngươi chịu được không?"
Tạ Liên quay đầu, nói: "Không biết, chung quy thì Phương Tâm tuổi cũng đã rất lớn rồi."
Bùi Minh nói: "Không sao, Minh Quang tuổi cũng rất lớn."
Tạ Liên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Một khi đã như vậy, chỉ cần không có thứ khác hỗ trợ, hẳn là có thể gượng thêm một chút thời gian......"
Ai ngờ, lời còn chưa dứt, trong rừng liên tiếp truyền đến một trận bước chân cực kỳ lớn, không bao lâu, một cái xác rách nát khoác áo giáp, tướng mạo vạm vỡ dữ tợn, làn da ngăm đen xuất hiện trước mặt bọn họ.
Vừa thấy gã kia, Tạ Liên và Bùi Minh đều chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Gã thấy bên này có người lấy tay chém điên cuồng vào một thanh kiếm cắm trên mặt đất, cảm thấy có chút ngạc nhiên liền đi tới. Tạ Liên cùng Bùi Minh không hẹn mà cùng che kín mặt. Mà Minh Quang thấy thây ma kia đi tới, hơn nữa nhìn qua rất mạnh, hắn hô lên: "Này, tên to con, giúp ta một chút! Giúp ta phá trận này, đầu người bên trong chia cho ngươi một nửa!"
Nhưng mà, gã hình như không phải người Trung Nguyên, chết rồi cũng không phải quỷ Trung Nguyên, nghe không hiểu hắn đang nói gì, cũng chỉ là đứng đó hét lên. Minh Quang cùng đại hán hét nửa ngày cũng chẳng hiểu đối phương nói gì, hai bên gân xanh đều hằn rõ lên.
Bùi Minh cố gắng hết sức làm ra vẻ tự nhiên che mặt mình, thấp giọng nói: "Thái Tử điện hạ, đây là loại quỷ mọi rợ gì đấy?"
Tạ Liên cũng thấp giọng nói: "Hắn cho rằng kiếm của ngươi khiêu khích hắn cho nên hắn mới tức giận, nói mau quỳ xuống, bằng không liền đánh chết ngươi."
Bùi Minh nói: "Thật tốt quá. Hy vọng bọn chúng đánh nhau nhanh cho rồi."
Ai ngờ, gã vạm vỡ lại nghe bọn họ rì rầm to nhỏ, quay đầu lại nhíu mày nhìn bọn họ chằm chằm nhíu. Tạ Liên cùng Bùi Minh càng che mặt kín mít, làm bộ tự nhiên không rảnh mà để ý hắn. Nhưng mà, gã vẫn nhận ra bọn họ, hắn dậm chân một phát quả thực toàn bộ mặt đất đều rung lên. Hắn quát: "Là các ngươi! Tên đạo sĩ lượm đồng nát! Lão đại của Bùi Túc!"
Bị hắn nhận ra, hai người đành phải buông xuống tay.
Đắn đo một lát, Tạ Liên dùng ngữ điệu hết sức ôn hòa nói: "Khắc Ma tướng quân, người hãy bình tĩnh một chút."
Thì ra vị đại hán tên Khắc Ma có thân hình cao to đến đáng sợ kia cư nhiên là trấn thủ ở núi Đồng Lô vạn quỷ xao động này. Hắn không nói hai lời, một chân hắn đá Phương Tâm, làm Phương Tâm vẹo qua một khúc.
Minh Quang vừa thấy, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nói: "Dũng mãnh phi thường!" Rồi lại tiếp tục chưởng thêm một chưởng. Mắt thấy Phương Tâm bị bọn chúng hai tên hợp lại tấn công làm cho xiêu xiêu vẹo vẹo,
Tạ Liên sờ trán Hoa Thành, sau đó rút tay về nói: "Giờ làm thế nào đây!
Sau khi dãy núi cao kia thần không biết quỷ không hay dịch đến phía sau bọn họ, con đường phía trước rốt cuộc bày ra. Từng cánh rừng tầng tầng lớp lớp đen đúa xuất hiện vô cùng đáng sợ, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng quạ kêu. Tạ Liên vừa đề phòng cảnh giác, vừa vô tình nắm tay Hoa Thành. Ai ngờ vừa nắm chặt tay lại thấy tình hình không ổn.
Hoa Thành rõ ràng là quỷ, nhưng giờ phút này nhiệt độ cơ thể lại nóng quá mức, có vẻ như đã sốt cao. Tạ Liên lập tức ngẩn ra, thấp giọng nói: "Tam Lang, đệ...... Có phải sắp biến thân trở lại không?"
Tuy rằng Hoa Thành từ trán đến đầu ngón tay như bị đốt đến muốn bỏng nhưng vẻ mặt lại không đổi, nói: "Sắp rồi."
Hoa Thành muốn biến trở về là chuyện tốt. Tuy nhiên thời khắc muốn biến thân trở lại chính là thời khắc quan trọng nhất. Tạ Liên nhanh chóng quyết định, nói: "Bày trận. Ta sẽ hộ pháp cho đệ."
Nói xong liền ra tay đuổi hết tà khí xung quanh, vẽ một vòng tròng khoảng bốn trượng (1 trượng = 3.33m) vây Hoa Thành bên trong, lại đem Phương Tâm kiếm cắm phía trước làm "trấn cửa". Hoa Thành nói: "Ca ca, huynh hãy cầm Phương Tâm kiếm để phòng thân."
Tạ Liên nói: "Không được, trận này không thể bày qua loa, nhất định phải có một loại binh khí đã từng nhuốm máu trấn áp trận này lại......"
Còn chưa nói xong, liền phát giác phía sau có thứ gì cọ cọ vào, Tạ Liên quay đầu lại nhìn thì nhất thời câm nín. Chỉ thấy một loan đao màu bạc nho nhỏ đứng ở phía sau, chớp chớp con mắt màu bạc thật to, đang dùng chuôi đao tiếp tục cọ vào Tạ Liên giống như tự tiến cử mình.
"......"
Tạ Liên ngồi xổm xuống, nói: "Ách Mệnh, sao ngươi cũng biến thành thế này?"
Loan đao Ách Mệnh đại danh đỉnh đỉnh, thân đao thon dài, tà mị ngút trời, trước mắt giờ co lại còn một nửa. Con mắt màu bạc hẹp dài trước kia bây giờ lại biến thành con mắt như của trẻ con, vừa lớn vừa tròn, cứ chớp mãi. Nghe Tạ Liên nói như vậy, hình như có chút ủy khuất, nhưng vẫn cố dùng chuôi đao cọ vào tay Tạ Liên. Bùi Minh cũng nói: "Đây là loan đao Ách Mệnh đại danh đỉnh đỉnh đấy sao?"
Nói xong định duỗi tay sờ thử, Ách Mệnh nháy mắt trở mặt, dùng lưỡi dao uy hiếp nhắm vào Bùi Minh, may mắn Bùi Minh rút tay ra kịp nếu không thì liền chảy máu. Tạ Liên sờ sờ Ách Mệnh, nói: "Vẫn là dùng Phương Tâm kiếm đi."
Phương Tâm vẫn không nhúc nhích, định chủ động "hiến thân" thì Ách Mệnh vừa bị cự tuyện liền khóc sướt mướt nhảy nhảy bên cạnh Hoa Thành. Hoa Thành cũng không thèm nhìn tới nó, trở tay vung một chưởng, nói: "Khóc cái gì mà khóc. Còn không phải tại ngươi vô dụng. Phế vật."
Ách Mệnh giống như một binh khí vứt đi không ai thèm, ngã trên mặt đất, tựa hồ bị một chưởng của Hoa Thành đánh ngất đi. Tạ Liên dở khóc dở cười, vội vàng đem Ách Mệnh nhặt lên vuốt vuốt hai cái, nói: "Không đâu không đâu. Không cần nghe lời chủ nhân ngươi, ngươi không phải là phế vật, ngươi rất hữu dụng!"
Bùi Minh thật sự nuốt không trôi bầu không khí, bước ra đứng ở ngòai vòng, rút kiếm ra khỏi vỏ, nói: "Vốn dĩ cũng chẳng có gì phải khẩn trương lên cả, không nghĩ tới vừa mới vào thì lại gặp một kẻ lợi hại khó giải quyết như thế, Thái Tử điện hạ vận khí thật đúng là tốt thật."
Bọn họ lần này tới núi Đồng Lô chính là trừ khử kẻ lợi hại có khả năng trở thành kẻ dẫn đầu các loài quỷ, Tạ Liên cũng không rõ lắm, đến tột cùng là vận khí tốt hay kém nữa. Hoa Thành lại nói: "Bùi tướng quân vì sao cảm thấy vận khí của Thái Tử điện hạ có vấn đề? Sao ngươi không nghĩ rằng mục tiêu của tên Ma đao đoạt mệnh kia là ngươi?"
Bùi Minh ha ha cười nói: "Nếu đó là nữ quỷ, thì ta liền tin chúng là vì ta mà đến." Ai ngờ Bùi Minh còn chưa cười bao lâu, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhảy sang một bên.
Lúc ngẩng đầu lên thì máu tươi từ mặt chậm rãi chảy xuống.
Trên mặt Bùi Minh là một vệt máu dài!
Bùi Minh không tin mà sờ mặt mình, toàn bộ bàn tay đều dính đầy máu tươi. Vết máu này chứng tỏ không phải chỉ là một vết trầy nhỏ.
Hai người vừa rồi đều tập trung đề phòng, nhưng mà Tạ Liên lại bình yên vô sự, không hề cảm giác được chút sát khí nào nhằm vào mình, thành thật nói: "Nhìn qua...... Quả thật giống như hướng tới công kích Bùi tướng quân."
Bùi Minh đang định mở miệng thì lưỡi dao sắc bén lại lần nữa đánh úp lại. Lúc này Bùi Minh đã có phòng bị, vung kiếm xuống. Lúc này hình như chém trúng thứ gì đó, trên không trung hiện ra một bóng ảnh, bị phanh ra làm hai đoạn rớt xuống đất, ánh mắt nửa người trên hung ác nham hiểm và tàn nhẫn nhìn chằm chằm Bùi Minh. Đúng là tên ma đao đoạt mệnh kia!
Bùi Minh một chân đạp lên trên ngực hắn, mũi kiếm chĩa vô yết hầu hắn, nói: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Lúc trước tên này nói gã là một đao phủ biến thành yêu quái, nếu quả thực như thế, sau đó đã bị Bùi Minh chém làm hai đoạn hẳn là phải trở lại nguyên hình rồi chứ. Thế nào mà gã đã bị đao phanh làm hai đoạn mà còn có thể tác oai tác oái?
Ai ngờ, tên ma đao đột nhiên hai mắt trợn lên, cười lạnh một tiếng, tay không chém đứt kiếm của Bùi Minh!
"Bang" một tiếng, hai mắt Bùi Minh đột nhiên trợn to.
Tạ Liên phản ứng cũng chẳng khác gì Bùi Minh.
Bùi Minh tốt xấu gì cũng là võ thần phi thăng chính thức, mặc dù bản thân đang ở núi Đồng Lô, pháp lực bị áp chế đến mức thấp nhất thế nhưng bội kiếm của Bùi Minh cũng không có khả năng dễ dàng bị chém đứt như vậy!
Ma đao đoạt mệnh cười ha ha nói: "Một thanh kiếm phế vật như thế, thiệt thòi cho tay ngươi rồi!"
Kiếm bị chém đứt, Bùi Minh lấy quyền thay kiếm, Ma đao đoạt mệnh nắm chặt năm ngón tay, một chưởng tung ra. Luồn gió hắn vừa tung chưởng lóe lên ánh sáng của kim loại, như một lưỡi dao sắc bén xoẹt qua. Có thể thấy được, chân thân của hắn quả nhiên là một loại binh khí!
Tạ Liên đứng trong vòng, muốn tiến lên trợ giúp, Hoa Thành lại ngăn cản hắn, trầm giọng nói: "Ca ca, nhìn kỹ xem."
Bùi Minh cũng quát lên, nói: "Không cần nhúng tay!" Hắn đường đường là võ thần phương bắc, nếu vừa mới tiến vào tầng ngoài của núi Đồng Lô mà đã không đánh lại yêu quỷ ở đây, thể nào còn mặt mũi nữa?
Nhưng mà tuy rằng tên ma đao kia chỉ có một nửa người trên, lại hết sức linh hoạt, bất kể Bùi Minh đánh chỗ nào, hắn đều có thể đoán trước một bước, chuyện này liền đối với Bùi Minh rất bất lợi. Tung ra mấy trăm chiêu, thế nhưng trên người Bùi Minh đã dính hơn chục vết thương. Tạ Liên nhìn không được nữa, nói: "Bùi tướng quân, ngươi bước vào trong vòng này đi!"
Bùi Minh sắc mặt lại càng khó coi. Quyết không chịu lui, Tạ Liên cũng không thể tùy tiện lên giúp hai đối một. Đối với võ thần mà nói, khi đánh nhau một đối một mà có người ra tay giúp đỡ chính là một loại vũ nhục. Tạ Liên chỉ có thể nói: "Bùi tướng quân, quay về đây trước đi! Ngươi không phát hiện có gì đó quái lạ sao? Kiếm pháp của ngươi, hắn nắm rõ như lòng bàn tay!"
Bùi Minh tự nhiên cũng phát hiện điều này, chỉ là vẫn không thể tin được. Nhưng cả Tạ Liên đều đã nhìn ra, không tin cũng phải tin. Tạ Liên rút Phương Tâm, nhanh mở ra một lỗ hổng, Bùi Minh nhân cơ hội nhảy vào trong vòng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tạ Liên một lần nữa đem Phương Tâm cắm lại, nói: "Bùi tướng quân, thanh kiếm bị chặt đứt kia là pháp bảo của người sao?"
Bùi Minh lau máu tươi trên mặt, trầm giọng nói: "Không phải, ta không có pháp bảo. Chỉ là tùy tay chọn một binh khí thuận tay thôi."
Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra, nói: "Thật tốt quá. Bất quá, vì sao Bùi tướng quân không đem thanh kiếm kia luyện thành pháp bảo?" Các võ thần đều đem binh khí mình hay dùng luyện thành pháp bảo, như thế lúc đánh nhau thì như hổ mọc thêm cánh.
Bùi Minh còn chưa trả lời, tên đao ma đã hừ lạnh một tiếng, nói: "Tất cả là bởi vì, thanh kiếm hắn thường dùng nhất, từ lâu đã không còn!"
Bùi Minh mày đanh lại, nói: "Ngươi là ai?"
Ma đao đoạt mệnh hừ hừ nói: "Ta là ai? Bùi Minh! Lúc trước ngươi chính tay bẻ gãy ta, ngươi có từng lường trước được sẽ có ngày hôm nay không?"
Tạ Liên hơi ngạc nhiên, nói: "Bùi tướng quân, ngươi quen hắn sao?"
Bùi Minh suy nghĩ hồi lâu, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, thử thăm dò nói: "Ngươi là...... Minh Quang?"
Nghe thấy cái này tên, đao ma đoạt mệnh thu lại nụ cười. Lúc này nhìn kỹ lại thì hắn hoàn toàn không giống với với cái tên yêu quỷ đã gặp ban đầu.
Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Bùi tướng quân, sao lại thế này? Hắn tên " Minh Quang "? Không phải ngươi mới chính là Minh Quang tướng quân sao?"
Trong nháy mắt, trong đầu Tạ Liên dần hiện ra vô số chuyện xưa không thể tưởng tượng được, như mạo danh thay thế, treo đầu dê bán thịt chó. Nhưng bởi vì thượng thiên đình đã có nhiều tiền án, cũng không trách không thể suy nghĩ nhiều. Tạ Liên cầm lòng không đậu nghĩ thầm: "Chẳng lẽ lại là một Sư Nghi khác?"
Bùi Minh loáng thoáng hiểu được Tạ Liên đang nghĩ gì, che lại miệng vết thương nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi suy nghĩ gì vậy, ta cam đoan ta không phải Bùi tướng quân giả. Là người thật!"
Tạ Liên nói: "Vậy tại sao ngươi gọi hắn là Minh Quang?"
Bùi Minh nói: "Bởi vì hắn vốn dĩ tên là Minh Quang, đây là do ta đặt. Hắn là kiếm của ta!"
Tạ Liên nói: "A! Chẳng lẽ ——" Tướng quân bẻ kiếm "?"
Bùi Minh nói: "Không sai. " Minh Quang " là bội kiếm của ta khi ta còn làm người, vài trăm năm trước đã bị chính tay ta bẻ gãy!"
Chả trách!
Chả trách tên "đao ma" này đối với kiếm pháp Bùi Minh rõ như lòng bàn tay, phảng phất có thể nhìn ra bước tiếp theo Bùi Minh sẽ làm gì. Chả trách rõ ràng bị chém làm đôi mà vẫn còn có thể tự di chuyển được, miệng vết thương ở bụng cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì với hắn. Bởi vì, thanh kiếm này đã đi theo Bùi Minh nam chinh bắc chiến đánh thắng vô số trận, bởi vì, nó vốn dĩ đã bị bẻ gãy thành hai đoạn!
Tạ Liên chạy nhanh qua nói: "Cho nên, lúc trước hắn bị thương thì ra là do chính hắn làm? Linh quang trên miệng vết thương kia là..?"
Bùi Minh nói: "Năm đó sau khi ta bẻ gãy nó, lập tức phi thăng, nghĩ lại chắc lúc đó đã dính linh quang, muốn trút bỏ cũng không được."
Ma đao đoạt mệnh —— không, Minh Quang, bắt đầu lấy tay làm đao, lao về phía Phương Tâm. Biểu tình trên mặt hắn hung ác nham hiểm, Tạ Liên không khỏi nói: "Bùi tướng quân, sao oán khí hắn lại lớn như vậy? Ngươi đã làm gì hắn? " Tướng quân bẻ kiếm " rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Bùi Minh nói: "Chuyện mấy trăm năm trước đã hỏng rồi, còn nói tới hắn làm gì? Trước hết nghĩ biện pháp đánh trả hắn đi!"
Tuy rằng vòng hộ pháp vẫn còn nhưng một khi Phương Tâm bị tách ra thì trận pháp liền bị phá hơn phân nửa. Tạ Liên nhìn sang phía sau, Hoa Thành đã tĩnh tọa ngồi thiền, dường như không quan tâm đến những động tĩnh xung quanh, Tạ Liên hơi yên tâm. Giọng Bùi Minh kéo Tạ Liên trở lại, nói: "Thái Tử điện hạ, Phương Tâm của ngươi chịu được không?"
Tạ Liên quay đầu, nói: "Không biết, chung quy thì Phương Tâm tuổi cũng đã rất lớn rồi."
Bùi Minh nói: "Không sao, Minh Quang tuổi cũng rất lớn."
Tạ Liên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Một khi đã như vậy, chỉ cần không có thứ khác hỗ trợ, hẳn là có thể gượng thêm một chút thời gian......"
Ai ngờ, lời còn chưa dứt, trong rừng liên tiếp truyền đến một trận bước chân cực kỳ lớn, không bao lâu, một cái xác rách nát khoác áo giáp, tướng mạo vạm vỡ dữ tợn, làn da ngăm đen xuất hiện trước mặt bọn họ.
Vừa thấy gã kia, Tạ Liên và Bùi Minh đều chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Gã thấy bên này có người lấy tay chém điên cuồng vào một thanh kiếm cắm trên mặt đất, cảm thấy có chút ngạc nhiên liền đi tới. Tạ Liên cùng Bùi Minh không hẹn mà cùng che kín mặt. Mà Minh Quang thấy thây ma kia đi tới, hơn nữa nhìn qua rất mạnh, hắn hô lên: "Này, tên to con, giúp ta một chút! Giúp ta phá trận này, đầu người bên trong chia cho ngươi một nửa!"
Nhưng mà, gã hình như không phải người Trung Nguyên, chết rồi cũng không phải quỷ Trung Nguyên, nghe không hiểu hắn đang nói gì, cũng chỉ là đứng đó hét lên. Minh Quang cùng đại hán hét nửa ngày cũng chẳng hiểu đối phương nói gì, hai bên gân xanh đều hằn rõ lên.
Bùi Minh cố gắng hết sức làm ra vẻ tự nhiên che mặt mình, thấp giọng nói: "Thái Tử điện hạ, đây là loại quỷ mọi rợ gì đấy?"
Tạ Liên cũng thấp giọng nói: "Hắn cho rằng kiếm của ngươi khiêu khích hắn cho nên hắn mới tức giận, nói mau quỳ xuống, bằng không liền đánh chết ngươi."
Bùi Minh nói: "Thật tốt quá. Hy vọng bọn chúng đánh nhau nhanh cho rồi."
Ai ngờ, gã vạm vỡ lại nghe bọn họ rì rầm to nhỏ, quay đầu lại nhíu mày nhìn bọn họ chằm chằm nhíu. Tạ Liên cùng Bùi Minh càng che mặt kín mít, làm bộ tự nhiên không rảnh mà để ý hắn. Nhưng mà, gã vẫn nhận ra bọn họ, hắn dậm chân một phát quả thực toàn bộ mặt đất đều rung lên. Hắn quát: "Là các ngươi! Tên đạo sĩ lượm đồng nát! Lão đại của Bùi Túc!"
Bị hắn nhận ra, hai người đành phải buông xuống tay.
Đắn đo một lát, Tạ Liên dùng ngữ điệu hết sức ôn hòa nói: "Khắc Ma tướng quân, người hãy bình tĩnh một chút."
Thì ra vị đại hán tên Khắc Ma có thân hình cao to đến đáng sợ kia cư nhiên là trấn thủ ở núi Đồng Lô vạn quỷ xao động này. Hắn không nói hai lời, một chân hắn đá Phương Tâm, làm Phương Tâm vẹo qua một khúc.
Minh Quang vừa thấy, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nói: "Dũng mãnh phi thường!" Rồi lại tiếp tục chưởng thêm một chưởng. Mắt thấy Phương Tâm bị bọn chúng hai tên hợp lại tấn công làm cho xiêu xiêu vẹo vẹo,
Tạ Liên sờ trán Hoa Thành, sau đó rút tay về nói: "Giờ làm thế nào đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất