Thiên Quan Tứ Phúc

Chương 150

Trước Sau
Tạ Liên nói: "Bùi tướng quân thắng hay thua?"

Bùi Túc nói: "Thắng. Cũng là thua."

Tất cả đều chết dưới kiếm của Bùi Minh, trong đó có rất nhiều huynh đệ thuộc hạ có mười mấy năm giao tình.

Thanh kiếm "Minh Quang" này, từ trước nay đều cùng những người này kề vai chiến đấu nhưng bây giờ lại trở thành chính hung khí ra tay giết hại bọn họ.

Mà sau khi chém giết kết thúc, thắng bại rốt cuộc đã rõ, Lê Quốc cũng thuận lý thành chương mà truy nã phản tặc, toàn thân tắm máu, cơ hồ kiệt sức không thể nhúc nhích mà vây quanh Bùi Minh.

Bùi Minh tuy rằng đánh giặc, nhưng chiến trường nếu không phải sa trường thật, đao thật thì chưa chắc hắn có thể thắng. Rõ ràng là đánh lui địch cứu giá, cuối cùng, lại đổi lấy một tiếng "Giết chết bất luận tội!"

Bùi Minh cầm chiếc bình kia lên, không phải không nghe bọn họ ở bên kia đang nói gì, chỉ là không rảnh đi quan tâm. Hắn nói: "Ta nên sớm đoán ra, đây là tác phong của ngươi."

Oán niệm của Dung Quảng cùng máu của ngàn vạn người ám vào thanh kiếm, cùng ký sinh vào nhau cho nên mới có thể tồn tại đến tận hôm nay. Nhưng giọng nói trong bình vẫn lạnh lùng thốt lên: "Người thân thiết của ngươi tất cả đã sớm chết sạch. Ta bất quá chỉ là một thanh kiếm."

Tạ Liên biết bây giờ chỉ sợ là hắn không thừa nhận, có hỏi gì cũng vô ích, nói: "Thôi, Bùi tướng quân."

Bùi Minh gật đầu, đem bình trả lại cho Bùi Túc.

Rốt cuộc trên tay bọn họ cũng đã thu phục được hai tên yêu quỷ khó giải quyết, coi như bớt một phần gánh nặng, xem như khởi đầu tốt đẹp. Tạ Liên nói: "Kế tiếp ta cùng Bùi tướng quân muốn tiếp tục đi vào núi Đồng Lô, Bán Nguyệt các ngươi tính đi đâu? Đi tìm Vũ Sư đại nhân sao?"

Bùi Túc lại nói: "Vũ Sư đại nhân từ sớm đã đuổi theo những yêu quỷ bắt theo nông dân, cũng đã đi vào núi rồi. Chúng ta đi chung đường, nguyện trợ giúp tướng quân cùng Thái Tử điện hạ."

Bùi Minh phục hồi tinh thần lại, khẽ nhíu mày nói: "Chúng ta đi khá nhanh. Vũ Sư quốc chủ lại không phải là võ thần, sao lại đi nhanh hơn chúng ta được, đoạn đường phía trước lại nguy hiểm trùng trùng."

Vì thế, Tạ Liên bế Hoa Thành lên, Bán Nguyệt thu hai chiếc bình lại, đoàn người vội vàng chạy về hướng rừng rậm sâu thẳm.

Vì bây giờ còn đang ở tầng ngoài của Núi Đồng Lô, trên đường cũng chưa gặp nhân vật lợi hại nào, phần lớn chỉ là cỏ dại, chút hứng thú ra tay đều không có, chỉ có bọn không biết tốt xấu mới chủ động đi khiêu chiến bọn họ, nhưng cuối cùng cũng bị Bán Nguyệt cùng Bùi Túc quăng rắn dọa chạy cuống cuồng. Thế là đã đi được một ngày, rốt cuộc rời bỏ xa rừng rậm, bước vào tầng thứ hai của Núi Đồng Lô.

Đến đây, rừng rậm dần dần thưa thớt, dần dần xuất hiện những con đường rộng rãi, trên mặt đường rộng lớn có rất nhiều dấu vết của con người để lại, thậm chí ờ ven đường Tạ Liên còn thấy được một số phòng ốc rách nát đã đen xì, chỗ này ngăn cách với nhân gian, thật hết sức cổ quái, Tạ Liên hỏi: "Sao ở đây có nhà dành cho người ở vậy?"

Bán Nguyệt cùng Bùi Túc toàn lắc đầu không biết. Bùi Minh cũng nói: "Cái này chỉ sợ nếu ngươi muốn hỏi thì hỏi cái người đang được bế trong lòng - Quỷ Vương các hạ rồi."

Tạ Liên mới vừa hỏi xong liền suy nghĩ, nếu Hoa Thành tỉnh dậy tất nhiên có thể giải đáp nghi vấn của mình, thấy thế Tạ Liên liền cúi đầu nhìn thoáng qua. Tuy rằng nhiệt độ nóng cháy người của Hoa Thành dần dần biến mất, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, không khỏi lo lắng sốt ruột.

Bùi Minh nhắc nhở nói: "Thái Tử điện hạ, trước mắt sẽ tiến vào từng tầng một, phía trước sẽ gặp được nhiều thứ lợi hại hơn. Bằng không trước tiên dừng lại, chờ Hoa Thành chủ tỉnh lại đã."

Lúc này, mọi người đang đứng ở một ngã rẽ thật lớn. Một đường rẽ sang phía đông, một đường thì rẽ sang phía tây. Tạ Liên hơi trầm ngâm, nói: "Đêm đã khuya, trước tiên ngủ lại ở đây một đêm đi."

Bôn ba một ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút,cẩn thận truyền cho Hoa Thành một chút hộ pháp trợ lực. Bán Nguyệt nói: "Được, Bùi Túc ca ca cũng muốn nghỉ ngơi."

Mọi người lúc này mới nhớ tới, Bùi Túc trước mắt chỉ là phàm nhân, cũng cần được ăn uống nghỉ ngơi, nhưng mà Bùi Túc vẫn không hề hé răng nói gì. Xiềng chú trong người Tạ Liên cũng không ngoại lệ, nhưng bởi vì lo lắng Hoa Thành cho nên mới hoàn toàn quên.

Đoàn người lập tức dừng chân tại ngã rẽ. Bán Nguyệt nhóm lửa, Bùi Túc săn thú. Tạ Liên thấy ai cũng đang bận bịu, sau đó lại nhìn chằm chằm mặt Hoa Thành.

Chỉ chốc lát sau, trực giác khiến Tạ Liên đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên, Bùi Minh đang nhìn hai người bọn họ.

Hai người đối diện nhau, Bùi Minh cười gượng một tiếng, nói: "Được rồi. Ta tránh ra được."

Tạ Liên nói: "Không. Không cần đâu"

Tạ Liên lại không muốn làm chuyện không quang minh chính đại, sao cứ như ăn trộm không bằng!

Lúc này, Bán Nguyệt ôm một cái bình chứa thức ăn đi tới, nói: "Hoa tướng quân......"

Tạ Liên cùng Bùi Minh cùng quay đầu lại. Tạ Liên nói: "Làm sao vậy?"

Trong chiếc bình màu đen kia là một con gà rừng đang bị trói một cách hoảng sợ. Bán Nguyệt đưa bình cho bọn họ xem, nói: "Bùi Túc ca ca bắt đấy, để cho ta làm, nhưng mà ta không biết làm."



Bùi Túc sau khi đi săn xong thì đi dò đường ở phía trước. Bùi Minh lại cảm thấy một chút cũng không vừa lòng Bán Nguyệt, chỉ có thể giả vờ nói: "Cô nương này, cả ngày đánh đánh giết giết, không trang điểm còn chưa tính, ngay cả nấu cơm còn không biết nữa sao?"

Tạ Liên cùng Bán Nguyệt không nói gì. Bán Nguyệt cũng không phải do gia đình bình thường nuôi dưỡng thành, căn bản không thể lý giải được thẩm mỹ của Bùi Minh, cho nên cảm thấy lời của hắn nói sao mà khó hiểu. Mà Tạ Liên đã từng biết, Bùi Minh người này một khi đề cập tới chuyện nữ nhân thì một lời khó nói hết, nói: "Bán Nguyệt thả ra đi, ta chỉ ngươi làm."

Bán Nguyệt vốn dĩ vô cùng tin tưởng Tạ Liên,rất cao hứng đồng ý. Một nén nhang sau. Tạ Liên đã vặt mớ lông đủ màu của con gà, Bùi Minh nhìn bàn tay đầy máu của mình, thổn thức nói: "Tướng quân giết gà, Thái tử vặt lông, thôi cũng coi như là một cảnh đẹp đi."

Tạ Liên nhìn hắn tay không giết gà, giết xong máu chảy đầm đìa, nói: "Bùi tướng quân sao ngươi không thể dùng dao hay kiếm nào đó nhỏ hơn một chút? Như vậy thì sạch sẽ dễ dàng hơn."

Bùi Minh nói: "Có sao?"

Vừa dứt lời, hai người không tự chủ được nhìn về phía hai chiếc bình kia. Trong bình Dung Quảng tựa hồ cảm thấy được hai ánh mắt quỷ dị, liền rùng mình run run, quát: "Mau cút đi! Cút càng xa càng tốt! Mũi kiếm ta có bôi độc, độc chết các ngươi!"

Hai người liền chạy nhanh thật xa. Đi đến chỗ mà chiếc bình kia không còn nghe lén được, Bùi Minh lắc lắc đầu, nhìn Tạ Liên nói: "Còn dám nói không phải. Tính tình hắn vẫn luôn như thế, không phải mới là lạ."

Tạ Liên đã nghe được Dung Quảng mắng chửi Bùi Minh như thế nào, đã sớm sinh ra một loại đồng tình vi diệu, nói: "Ta hiểu. Ta có tên biểu đệ, cũng có chút giống như Dung tướng quân vậy, nhưng hắn còn mắng chửi ác hơn nhiều, đã vậy còn không làm được tích sự gì."

Dung Quảng tốt xấu gì có thể giúp Bùi Minh đánh giặc, nhưng nếu để Thích Dung giúp Tạ Liên đi đánh giặc, Tạ Liên còn chưa bị địch giết thì đã bị Thích Dung hại cho chết trước rồi. Bùi Minh cũng tưởng tượng một chút, nếu Dung Quảng suốt ngày chỉ biết mắng chửi người mà không biết đánh giặc thì sẽ thành cái dạng gì, tự đáy lòng nói: "chuyện kia thật là hết sức đáng sợ."

Tạ Liên đem con gà đã vặt lông sạch sẽ vứt vào bình, đổ đầy nước, quăng lên trên đống lửa bắt đầu nấu, lại cho thêm chút quả dại rau mùi gì đó. Bán Nguyệt cũng bắt chước Tạ Liên, đem tất cả những thứ có thể ăn được ném vào trong bình. Bùi Minh hình như không làm hiểu bọn họ đang làm gì, nhưng bởi vì hắn cũng chưa từng xuống bếp, cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ bắt tay giúp nhét thêm chút củi lửa vào, nói: "Thái Tử điện hạ, Bùi mỗ vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nhưng bởi vì không thân thiết lắm, cũng ngại mở miệng."

Không thân thiết là sự thật. Lúc trước, ấn tượng của Bùi Minh đối với Tạ Liên cũng chỉ là một người thân thủ không tồi, nhưng tâm thuật bất chính, cả người đào hoa, còn đối chọi gay gắt qua vài lần. Hiện giờ đánh qua vài trận, bất tri bất giác ấn tượng cũng thay đổi đôi chút, cũng coi như là hơi thân thân đi, nói: "Bùi tướng quân cứ hỏi."

Bùi Minh nói: "Ngươi bị giáng hai lần, cả hai lần đều bị xiềng chú gông lại trong người, lần thứ ba sau khi phi thăng, thì có thể thỉnh đế quân giúp ngươi gỡ chúng xuống. Nhưng tại sao ngươi vẫn mặc kệ?"

Tạ Liên đưa mắt nhìn Bán Nguyệt đang sầu tư khổ não, sau đó đột nhiên thông suốt, liền móc ra mấy con rắn đỏ tím dài ngoằng quăng trực tiếp vào trong bình đang nấu, rồi thần sắc như thường nói: "Chuyện đó, Bùi tướng quân, ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

Bùi Minh nói: "Xin hỏi."

Tạ Liên nói: "Vì sao sau khi ngươi bẻ gãy Minh Quang lại không luyện một thanh kiếm nào khác làm pháp bảo?"

Bùi Minh nhướng mày, nói: "Vấn đề này thật khó trả lời."

Biểu tình của Tạ Liên cũng không khác lắm so với Bùi Minh nói: "Ta cũng thế."

Hai người mới cười hai tiếng, bỗng nhiên, Bùi Minh nói: "Ta cũng không cảm thấy chuyện đó không có gì để mọi người ca tụng."

Tạ Liên nói: "Ta hiểu."

Tạ Liên còn tính mở miệng, lại nghe phía sau truyền đến động tĩnh khác thường, trong lòng vừa nhấp nhỏm, quay đầu lại nói: "Tam Lang?"

Quả nhiên, là Hoa Thành ngồi dậy!

Tạ Liên vui mừng lẫn lộn, vội chạy qua đỡ lấy bả vai Hoa Thành, nói: "Tam Lang! đệ tỉnh rồi! đệ...... hình như lớn lên?"

Quả là vậy, lúc trước Hoa Thành nhìn qua chỉ chừng mười tuổi, bây giờ nhìn lại là mười ba bốn tuổi, hơn nữa lúc mở miệng, giọng nói từ một đứa con nít đã biến thành giọng một thiếu niên: "Đúng vậy. Đa tạ ca ca giải trừ cho ta."

Bùi Minh nói: "Thật là thật đáng mừng."

Tạ Liên nói: "Không có gì phải đa tạ, ta......" Nói xong thì mới chú ý tới hai chữ "giải trừ", vẻ tươi cười liền cứng lại, thầm nghĩ: "Không phải ta lại nhớ tới chuyện lần trước chứ?"

Ngay sau đó, Hoa Thành bắt được vai của Tạ Liên, trầm giọng nói: "Điện hạ, nghe lời đệ, bây giờ phía đông đang có cái gì đó đuổi về nơi này. Huynh tạm thời tránh đi!"

Tạ Liên ngẩn ra, hai người đồng loạt nhìn phía Đông, chỉ thấy một màn đêm thăm thẳm. Tuy rằng Tạ Liên cũng không cảm giác được thứ gì, nhưng vẫn nói: "Được! Chúng ta tránh đi trước."

Bùi Minh nói: "Tránh đi đâu?"

Cái ngã rẽ này chỉ có hai con đường, Tạ Liên nói: "Phía tây!"

Bán Nguyệt đang nấu nướng, nhìn dáng vẻ mọi người chuẩn bị đi, nói: "Bùi Túc ca ca còn chưa trở về!"

Vừa dứt lời, liền thấy con đường phía tây kia có một bóng đen vội vàng vọt ra, thì ra là Bùi Túc đi dò đường đã trở lại, nói: "Tướng quân! Đừng đi con đường này! Có rất nhiều yêu ma quỷ quái đang hướng về bên này!"



Hoa Thành nói: "Cỡ bao nhiêu?"

Bùi Túc thấy Hoa Thành hỏi hắn, sửng sốt một chút, nói: "Theo phán đoán từ chấn động của mặt đất, ít nhất năm trăm tên!"

Làm võ thần, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không xét con đường "lui về" này. Bùi Minh nói: "Rốt cuộc đi phía tây hay là phía đông?"

Hoa Thành quyết đoán nói: "Phía tây!"

Tạ Liên cũng nói: "Phía tây."

Không biết vì sao, tuy rằng phía tây nhiều quỷ, còn phía đông thì một bóng cũng chẳng có, nhưng trực giác của Tạ Liên chính là tin tưởng, phía tây nhất định an toàn hơn so phía đông. Không nói nhiều, đoàn người vội vàng rời đi. Vốn dĩ Tạ Liên đã chuẩn bị xong xuôi nếu trên đường có biến có thể đại khai sát giới, ai ngờ, chạy một mạch sáu bảy dặm thì một chút động tĩnh cũng không thấy, không khỏi kỳ quái, hỏi: "Tiểu Bùi tướng quân, ngươi ở đâu nghe được có năm trăm yêu ma quỷ quái đang tới gần?"

Bùi Túc nói: "Chính là ở gần đây. Lúc ấy chúng nó cách ta năm sáu dặm, tốc độ cực nhanh."

Tạ Liên nói: "Vậy thật kỳ lạ!"

Đoàn người bọn họ chạy hướng tây, năm trăm yêu ma quỷ quái còn lại là chạy hướng đông, tốc độ đều rất mau, nếu như thế thì hẳn là rất nhanh cả đám bọn họ sẽ đụng mặt đám yêu quỷ mới đúng chứ. Vì sao bây giờ không những không phát hiện một con quỷ nào mà một chút động tĩnh cũng không có?

Bùi Minh nói: "Tiểu Bùi sẽ không nghe lầm, có phải chúng nó quay trở về đường cũ không?"

Bùi Túc nói: "Ta thấy khả năng không lớn. Bởi vì, tốc độ của bọn chúng cực nhanh, nghe như là......"

Hoa Thành nói: "Chạy trốn."

Bỗng nhiên, Tạ Liên dừng lại. Không riêng gì hắn, đoàn người tất cả đều dừng lại. Bởi vì, phía trước ngập đầy xác chết cản đường bọn họ.

Đám xác chết này, có người, có súc vật, vô cùng kỳ quái, có cái loè loẹt, có cái còn có bị đánh tan hồn phách, chỉ còn sót lại một sợi khói đen, một số như ma trơi bay trên không trung, hết sức thê lương. Tạ Liên ngồi xổm xuống xem xét một cái xác, nói: "Quả thật là đang chạy trốn, chỉ là...... Không tránh được."

Sau khi Bùi Túc thám thính tình hình, trước tiên liền quay về thông báo cho đám người Tạ Liên. Mà sau khi hắn hắn quay về không lâu, thì có thứ gì đó đuổi giết chúng, một lưới bắt hết.

Hoa Thành nói: "Là một người ra tay."

Tạ Liên gật gật đầu. Nếu hai bên đều nhiều, ngược lại không giải quyết sạch sẽ như thế, chém giết cũng không dứt khoát như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, tàn sát năm trăm tên yêu ma quỷ quái, không thể nghi ngờ gì nữa, tên này so với tên Ma đao đoạt mệnh kia càng mạnh hơn, xem ra, bọn họ cần phải tập trung chú ý nhiều vào tên này.

Bán Nguyệt ôm ấm đun nước, nói: "Vũ Sư đại nhân sẽ không chọn con đường này đi chứ......"

Bùi Túc nói: "Không cần lo lắng, đại nhân có tọa kỵ hộ pháp."

Đúng lúc này, Tạ Liên nghe được mặt đất phía trước không xa truyền đến âm thanh kỳ quái "khà khà khà", vừa đi qua liền thấy có một bộ xương khô mà hai khớp hàm của nó đang run lên, âm thanh" khà khà khà" kia là do nó phát ra. Nó thấy có người phát hiện mình, hoảng sợ nói: "Tha mạng, ta không bao giờ đến nữa đâu, ta muốn trở về, ta muốn về nhà!"

Tạ Liên đem hai tay nâng nó lên, nhẹ nhàng nói: "đừng sợ, chúng ta chỉ đi ngang qua. Có thể nói cho chúng ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Khớp hàm của bộ xương khô kia cứ run run lên, nói: "Các ngươi, các ngươi đi ngang qua sao? Đừng đi về phía trước, phía trước rất đáng sợ...... Tính luôn ta, hắn đã giết hơn một ngàn tên quỷ, nhưng hắn còn chưa thỏa mãn, còn không ngừng, không ngừng......"

Một ngàn tên!

So với bọn họ tưởng tượng ra còn nhiều hơn. Tạ Liên nói: "Ngươi nói là ai? Có biết tên hay biệt hiệu gì của hắn không? Hay là hắn trông như thế nào?"

Bộ xương khô nói: "Không, không biết. Ta cũng nhìn không rõ lắm, hắn giết chúng ta, chỉ dùng vài chiêu. Ta chỉ loáng thoáng thấy, là một người mặc áo đen, tuổi còn rất trẻ, sắc mặt thì hết sức tái nhợt......"

Bùi Minh nói: "Nghe qua có chút khó giải quyết. Thái Tử điện hạ, Hoa Thành chủ, các ngươi xác định bây giờ chúng ta đi hướng tây mà không phải hướng đông phải không?"

Bộ xương khô kia nghe xong, lại hét lên, nói: "Đi phía đông cũng không được! Tuyệt đối không được!!!"

Tạ Liên nói: "Phía đông lại làm sao vậy?"

Bộ xương khô kia nói: "Chúng ta...... Chính là không dám đi con đường phía đông kia, cho nên mới chọn phía tây. Bởi vì phía đông, có cái tên bạch y thiếu niên, chỉ trong vòng ngắn ngủn một ngày, đã giết hơn hai ngàn nhiều tên quỷ, so phía tây cái càng đáng sợ hơn......"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau