Thiên Quan Tứ Phúc

Chương 167

Trước Sau
Tạ Liên không khỏi cứng đờ. Bùi Minh nhíu mày hỏi: “Như vậy cũng được?”

Hoa Thành nói: “Làm sao không được?”

Mấy người không khỏi nhìn về phía hắn. Hoa Thành nói tiếp: “Điểm tướng không phải là đem người phàm lên trời sao? Hắn chỉ cần tạm thời đem dân chúng kế cận hoàng thành Ô Dung lên trên đó, chờ sau khi núi lửa bùng nổ, bụi bậm lắng xuống lại trả về, có gì không được?”

Bùi Minh nói: “Huyết Vũ Thám Hoa đừng nói dễ dàng như vậy, các hạ cũng không phải không biết, điểm tướng cũng cần hao phí pháp lực. Huống chi thái tử kia đem bao nhiêu người lên?”

Điểm tướng, kỳ thật chính là dùng pháp lực bản thân đưa người phàm thành thần quan, cho bọn họ đi theo trợ lực. Nếu không có hạn chế, các vị thần quan còn không liều mạng chọn người dẫn theo? Hoàng Đế thì đem tam cung lục viện cả triều văn võ, tướng quân lại mang cả quân đội lên.

Hoa Thành nói: “Từ dấu tích lưu lại phán đoán, cả Ô Dung quốc ước chừng mấy trăm ngàn dân số. Hoàng thành kế cận cũng chỉ có mấy chục ngàn người.”

Tạ Liên thấp giọng nói: “Mặc dù cố hết sức, nhưng… miễn cưỡng liều mạng cũng chưa chắc không thể thực hiện được.”

Bùi Minh nói: “Coi như có mấy chục ngàn người, cũng chưa từng có vị thần quan nào dám làm như vậy. Nếu chuyện đó là thật, khó có thể nói hắn dũng khí, mà là ngu xuẩn cực kỳ. Trước không có người thì sau cũng không có người.”

Tạ Liên nhìn cây cầu trên bức bích họa không chớp mắt. Dưới cầu bạch y thái tử cùng bốn vị thần hộ pháp ở trong mắt y, càng ngày càng quỷ dị, càng nhìn càng giống bản thần y cùng với bốn vị quốc sư Tiên Lạc, lại nghĩ tới “huỳnh hoặc thủ tâm” kia, cái này tựa như luân hồi tái diễn lại câu chuyện, khiến y nôn nóng muốn biết phía dưới sẽ phát sinh cái gì, nhưng lại cho y cảm giác giống như đã biết.

Y không dám tiếp tục nhìn bích họa kia nữa, nhanh chóng quay đầu hỏi: “Tìm được nước rồi sao?”

Bán Nguyệt kéo Bùi Túc, nói: “Vị ca ca kia đi tìm.”

Vị ca ca mà nàng nói là Dẫn Ngọc. Tạ Liên nhìn Bùi Túc đang bất tỉnh, trầm ngâm chốc lát, vẫn là nói: “Ta nghĩ nên để Tiểu Bùi tướng quân ở lại nơi này thì tốt hơn, còn chúng ta tiếp tục xuất phát.”

Bùi Túc hiện tại dù sao cũng là thân phàm nhân, mang theo rất bất tiện, hơn nữa, trước mắt còn không biết có thứ gì đang chờ bọn họ. Bùi Minh ngồi chồm hổm xuống nhìn Bùi Túc một chút, xong nói: “Được, ta đồng ý. Nhưng làm phiền thái tử điện hạ không cần nói cho hắn biết nguyên nhân, chuyện này để ta giải thích là được.”

Tạ Liên: “Bùi tướng quân yên tâm, cái này ta đáp ứng, nếu không lúc trước cũng sẽ không đợi tiểu Bùi ngất mới nói.”

Dẫu sao, Bùi Túc cũng từng là võ thần trẻ tuổi tiền đồ sáng lạn trên thiên đình, nếu biết được bản thân là nguyên nhân níu chân mọi người, khó tránh khỏi tự dằn vặt trách móc. Làm sai chắc chắn phải nhận trừng phạt, mùi vị lưu đày chính là như vậy, cũng chỉ có thể cam tâm chịu đựng mà thôi.

Mọi người níu lại trong thần điện thảo luận một trận, Tạ Liên cảm thấy kỳ quái: “Dẫn Ngọc sao lâu như vậy còn chưa trở lại? Đi mãi không tìm được nước?”

Hoa Thành thì đang ngưng mắt nhìn Tử Linh Điệp đậu trên tay, những ngân điệp kia đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, bây giờ trở lại tích góp năng lượng. Tạ Liên vừa dứt lời hắn liền ngẩng đầu, nói: “Không đến nỗi lâu như vậy.”

Tạ Liên sinh lòng cảnh giác, đứng dậy nói: “Ta đi xem một chút. Bùi tướng quân ở chỗ này nhìn, Tam Lang đệ đi cùng ta nhé?”

Chẳng hiểu vì sao y lại tự nhiên muốn đi cùng Hoa Thành. Nói xong, Tạ Liên để Nhược Da ở lại, lệnh nó kết thành một vòng bảo hộ. Hai người rời khỏi Thần Điện đi vào sâu bên trong thành.

Trên đường có không ít nhà cửa cũng vật hỗn loạn, Tạ Liên nhặt một cái bình còn dùng được lên, Hoa Thành cảm thấy buồn cười, hỏi: “Nhặt cái này làm gì?”

Tạ Liên trả lời: “Chờ lát nữa nếu tìm được nước, có thể mang một chút về cho Tiểu Bùi tướng quân.” Theo thói quen nhặt đồng nát lúc trước, y không nhịn được vỗ một cái vào thành bình, “Xem này, bình cổ ngàn năm đó nha.”

Hoa Thành cười ha hả nhìn y: “Nếu huynh thích loại đồ thế này, hôm nào dẫn huynh tới chỗ ta. Ta cũng có mấy món cho huynh tùy ý chọn.”



Sau một nén nhang, hai người mới mơ hồ nghe được tiếng nước chảy róc rách. Đi tiếp không lâu, Tạ Liên mừng rỡ hô lên: “Ở chỗ này!”

Dưới đáy quả nhiên có một dòng sông ngầm. Tạ Liên đem bình vừa nhặt được bỏ vào trong nước, dùng sức rửa sạch. Lớp bụi cứng rắn bám bên ngoài đã ngàn năm, rửa không sạch, nhưng vẫn cũng có thể dùng. Y dùng cái bình khuấy động mặt nước, cúi đầu xuống vừa định uống một hớp, Hoa Thành đang quan sát bốn phía quay đầu lại thấy, lập tức ngăn cản: “Chớ uống.”

Tạ Liên đem bình lại gần mặt, nghe hắn ngăn cản, nghi ngờ hỏi lại: “Cái gì?”

Lúc này, đột nhiên thanh âm cất lên: “Nóng quá.”

Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, vậy thanh âm thứ ba là từ đâu chui ra? Tạ Liên theo bản năng nhìn tới điểm phát ra thanh âm kia, thật không thể ngờ, lại chính là từ trong bình phát ra!

Y cúi đầu chợt thấy trong hũ có một đôi mắt đỏ lòm ẩn trong nước đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nhìn đi nhìn lại vẫn là một đôi mắt! Chẳng lẽ có người núp ở bên trong?!

Cùng đôi mắt này đối mặt trong nháy mắt, bỗng nhiên nó hướng Tạ Liên lao tới. Cũng may Tạ Liên nhanh tay lẹ mắt, ném bay bình ra xa mấy trượng, đụng vào tường, “Leng keng!” Một tiếng, đồ cổ ngàn năm cứ thế nằm lăn lóc, mà đồ trong bình đã bị ném rơi xuống đất, trong nháy mắt trốn vài bóng tối. Tạ Liên vội vội vàng vàng nên không thấy rõ, chỉ biết thứ đó đen thùi lùi, vội hỏi: “Đó là cái gì?”

Hoa thành ngăn trước người y, Tạ Liên buồn bực nói: “Rõ ràng là trước đó không có thứ này mà?”

Hoa thành nói: “Không có, nó là từ trong nước bơi vào trong bình. Trong sông này thường xuyên có những thứ mờ ám kết bè kết phái bơi lội trong đấy, cho nên ta mới bảo huynh đừng uống thứ nước này.”

Tạ liên thầm nghĩ: “Vậy làm sao cho tiểu Bùi tướng quân tùy tiện uống được đây……” Bỗng nhiên, Tạ Liên cảm thấy trên lưng mình ớn lạnh, y quát: “Người nào?!”

Mới vừa rồi kia trong nháy mắt, hắn nghe được rất xa có người ho khan một tiếng!

Âm thanh này tuyệt đối không phải ảo giác, toàn bộ tinh thần lập tức đề phòng. Không lâu, một âm thanh như trận thuỷ triều nhỏ phát ra, tiếp theo đó lan tràn tới. Hai người bọn họ nhìn khắp bốn phương tám hướng, lại thấy những đôi đốm sáng màu đỏ xuất hiện, chẳng mấy chốc đã vây lấy bọn họ ở giữa. Hoa thành nói: “Không cần lo lắng. Không phải người.”

Tạ liên nghĩ thầm: “Không phải người mà bảo không cần lo lắng được sao……”

Lắng nghe những đốm sáng đó khe khẽ nói nhỏ, Tạ Liên rốt cuộc cũng nghe ra bọn chúng đang nói cái gì:

“Khụ khụ khụ……”

“Nóng quá nóng quá nha……”

“Bỏng chết ta……”

“Ô ô ô ô……”

“Ta bị buồn chết mất…… Có ai ở đây không……”

“Không động đậy, không được động đậy a!”

Những âm thanh này tuy nhỏ, nhưng rõ ràng lại khiên cho người nghe thống khổ, âm thanh phảng phất như từng con kiến nhỏ nối tiếp nhau mà bò, liên tiếp hướng về phía lỗ tai người mà tấn công. Tạ liên đang định đưa tay lên rút bội kiếm Thanh Tâm, chợt nghe một thanh âm thê lương nói: “Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ đâu?! Cứu cứu ta, cứu cứu ta a!!!”

Nghe được câu này, Tạ Liên sởn cả tóc gáy, y ảo giác được thanh âm này là gọi chính mình. Bỗng Hoa Thành vung tay lên, trăm ngàn tử linh điệp đột nhiên tản ra, nhào hướng đôi mắt đỏ sáng nhất bay tới!



Ánh sáng từ bướm bạc bay đến, chiếu sáng vô số những đồ vật nhỏ trong bóng tối. Chúng nó quả nhiên không phải người, cư nhiên là —— chuột!

Hoa thành kéo Tạ Liên nói: “Nơi này nghe nói rất nhiều chuột. Đi!”

Tạ liên vừa đi vừa ngạc nhiên nói: “Đó là chuột sao? Ta thấy thế nào cũng giống mèo……”

Thật sự, mỗi con chuột ở đó to nhưng những con mèo con, toàn thân lông đen nhánh như cương châm ( kiểu châm cài đầu cứng cáp, chắc ý nói lông mèo này cứng như châm ý mà), mắt loé lên những tia tinh qua hung hãn, nhìn chằm chằm bọn họ, trong miệng chúng còn nói tiếng người, quỷ dị đến cực điểm. Bướm bạc vừa bay đến liền cùng chúng nó chém giết một phen, hồng quang cùng ngân quang đan xen loạn xạ, thấy không rõ tình hình chiến đấu, nhưng cũng biết kịch liệt hung tàn đến cực điểm. Tạ liên nói: “Dẫn ngọc không bị chúng nó kéo đi đấy chứ?”

Hoa Thành nói: “ Hắn không phế vật như thế đâu. Hẳn là bị những thứ khác bám trụ.”

Nghe nửa câu đầu tạ liên thoáng yên tâm, nửa câu sau lại nhắc tới tới. Tạ Liên nói: “Chuột lớn như vậy không nói, nhưng tại sao lại nhiều như vậy? Chúng nó ăn cái gì để lớn lên?”

Hoa thành nói: “Đơn giản. Chỉ cần có người chết. Đó đều là thức ăn của chúng.”

Tính ra, thời điểm tòa thành này bị tro núi lửa bao trùm, người cùng trâu ngựa vật nuôi dĩ nhiên không trốn được, chỉ có đám chuột này là chui được vào thật sâu bên trong các đường ngầm, dựa vào hầm ngầm chỗ sâu có không khí, chứa đựng lương thực may mắn thoát nạn.

Sau khi mọi chuyện qua đi, chúng nó một lần nữa chui ra động, bôn tẩu trong cái toà thành đã trở thành địa ngục này, tìm kiếm đồ ăn. Nhưng mà thức ăn hết thảy đều bị huỷ hoại, hoặc là bị dung nham mai một, hoặc là bị tro núi lửa bao trùm, chúng gặm hỏng rất nhiều đồ vật, nhưng thời gian lâu dần chúng đều không tìm thấy đồ ăn.

Cuối cùng có một ngày, chúng nó nghe thấy được mùi hôi thối.

Mùi hôi thối đó là từ những người giống như bị hoá đá truyền tới. Có thi thể bị bao vây bởi tro núi lửa, thân xác tương đối mỏng, bắt đầu hư thối, phiêu ra mùi lạ, chảy ra nước thối.

Vì thế, bọn chuột đói đỏ mắt này liền bao quanh thi thể hoá đá đó, đào một vài cái lỗ nhỏ từ lớp đá ngoài, từ những cái lỗ này chui vào, ngon lành gặm nhắm phần còn lại bên trong thi thể.

Càng nhỏ gọn càng dễ dàng sống sót. Bên ngoài thi thể là lớp tro bụi cứng rắn,bọn họ sợ hãi, tức giận, không cam lòng, đủ thứ cảm xúc đều bị bọc ở bên trong,những con chuột ăn thi thể bọn họ, đồng nghĩa với việc đem những thứ tình cảmnày cùng ăn vào, bắt đầu có thể nói tiếng người, nói ra những lời mà trước khichết bọn họ không thể nói ra.

Tạ Liên chợt hiểu: “Thì ra là như vậy, cho nên bọn chúng mới nói những lờiđó. Ta trước còn thấy kỳ quái không hiểu tại sao..”

Ai ngờ, Hoa Thành bỗng nhiên hỏi: “Huynh nói gì?”

Tạ Liên ngơ ngác, nói: “Ta nói gì?”

Hoa Thành nhìn chằm chằm y, hỏi: “Bọn họ nói gì? Huynh nghe thấy?”

Tạ Liên kỳ quái nói: “Tam Lang đệ không nghe thấy sao? Chính là ‘Nóngquá’, ‘Chết ngộp’, ‘Đừng động’, ‘Mau cứu ta’…”

Nhưng mà, Hoa Thành còn chưa có tiếp lời, y liền kịp phản ứng.

Không đúng!

Bọn chuột kia ăn thi thể dân chúng Ô Dung, đương nhiên sẽ nói ngôn ngữ Ô Dung.

Như vậy, tại sao y lại nghe hiểu được Ô Dung ngữ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau