Thiên Quan Tứ Phúc

Chương 184

Trước Sau
Tác giả có lời muốn nói: xin lỗi nha trễ mất rồi! Tối hôm nay ra ngoài 9h mới xuống xe, 10 h về tới khách sạn. Mấy ngày nay sẽ không về nhà nên đăng tương đối chậm, hơn nữa còn không có WiFi, chỉ có thể dùng network computer thôi huhuhuhu

Tuy rằng trước đó đã nói qua rồi, nhưng vẫn muốn nói lại một chút. Quyển thứ tư là tiền truyện, hiện tại đã là cuốn kể về quá khứ thứ 2. Sang quyển năm sẽ về hiện tại cũng như kết thúc, tất cả mọi chuyện sẽ được giải đáp. Ta rất muốn ngày càng viết dài hơn! Thế nhưng tốc độ đánh máy cùng tinh lực có hạn, chỉ có thể gắng hết sức. Mọi người không đợi được thì có thể bỏ qua. Nếu như quyết định đồng hành tiếp thì phi thường cảm tạ, mong rằng sẽ tiếp tục chung sống thật vui vẻ!

Chúc ngủ ngon!

____________________________

Nghe hắn nói đến thuốc, Tạ Liên quay đầu lại nhìn vào trong phòng, quốc chủ và vương hậu vẫn đang nghỉ ngơi. Giây lát sau, y nói: "Thuốc thì ta có thể từ từ nghĩ cách, còn cái này đệ cứ nhận đi."

Y kiên trì muốn cho, Phong Tín không rõ vì sao lại cảm thấy buồn cười, nhún vai một cái, cúi xuống nhặt thanh quạt cói rách nát từ trên đất lên, tiếp tục quạt lửa sắc thuốc: "Vậy được, ta tạm thời giữ dùm huynh. Khi nào huynh muốn lấy lại thì cứ tìm ta."

Tạ Liên lắc lắc đầu: "Ta không cần đâu, đệ muốn dùng nó như thế nào mà chẳng được."

Bán Hồng Kính, trong tay dư dả được một chút, bọn họ cuối cùng cũng được ăn chút quả ngọt. Nhìn thấy tay nghề kinh người của mẫu hậu, Tạ Liên lời nói uyển chuyển nhẹ nhàng, khuyên mẫu thân cứ đi chăm sóc phụ thân đi, tuyệt đối đừng xuống bếp nữa, để tự bản thân động thủ xử lí nguyên liệu. Tuy rằng y cũng không có kinh nghiệm gì nhiều, nhưng cho dù chưa ăn giò heo thì cũng từng thấy heo đi rồi, làm tí đồ vẫn miễn cưỡng nuốt được, lúc này mới cứu mọi người thoát khỏi nỗi khổ ăn uống.

Sau cái ngày cùng quốc chủ tranh chấp ấy, trong lòng Tạ Liên kỳ thực rất hối hận, chẳng biết phải nhìn mặt phụ thân thế nào, chỉ có thể tận lực yên lặng mà săn sóc. Chứng bệnh ho ra máu không thể gặp lạnh, y liền mua thêm cho phụ thân chút chăn nệm, lò sưởi, bếp than.

Truy binh Vĩnh An đối với hoàng tộc Tiên Lạc lưu vong rất căng thẳng, không bao lâu sau, tòa thành này cũng bị quản chế nghiêm ngặt, không dễ dàng gì mới được yên ổn, nên không thể không rời đi lần hai.

Không biết đây là toà thành thứ bao nhiêu Tạ Liên mang theo cha mẹ chạy nạn rồi. Nói thật, một đường lưu vong, so với tưởng tượng của y thì còn nhẹ chán. Khốc liệt nhất, đương nhiên phải là lúc ở hoàng thành Tiên Lạc rồi. Nhưng bên ngoài hoàng thành thì có rất nhiều nơi, cũng không phải ảnh hưởng nhiều lắm.

Dù sao thì quốc chủ, thái tử, hoàng thân, quý tộc, đối với bách tính bình dân mà nói, là thứ gì đó cực kỳ xa xôi lạ lẫm, thậm chí còn hơn cả chuyện gặp thần tiên trong truyền thuyết. Đổi một vị quốc chủ khác, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Nhất là khi quốc chủ mới cũng chẳng phải bạo quân, sau khi thượng vị không ban thêm pháp lệnh nghiêm khắc gì, ngoại trừ có thêm một đề tài trà dư tửu hậu, thì không có bất kì cảm xúc nào khác.

"Quốc chủ họ Tạ hay họ Lang thì mẫu đất nhà ta vẫn còn nguyên cơ mà!" Tạ Liên nghe có người bàn tán như vậy.

Nói không sai. Nhưng kỳ quái chính là, khi nghe họ đồn đến vị thái tử điện hạ từ bách chiến bách thắng tụt xuống bách chiến bách bại kia, thái độ của bọn họ bỗng dưng đoàn kết vô cùng, giống như chỉ cần nhắc đến y là biến thành bách tính tiêu chuẩn, yêu nước tha thiết, điểm này làm y vừa không hiểu vừa không cam lòng.

Có điều, y cũng không có tâm tư quan tâm đến những việc này. Tiền lấy được sau khi bán Hồng Kính chẳng chống cự được mấy tháng, rất nhanh thôi sẽ bị tiêu hết sạch.

Chứng ho ra máu nguyên bản rất khó chữa trị, thêm vào việc quốc chủ tích tụ lâu như vậy, phải cần đến một lượng lớn thuốc mới nữa, một khi ngưng tất chuyển biến xấu. Trong tay đã không còn đồ vật gì đem bán được nữa, ngày hôm đó, lúc đi dạo ở đầu đường, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nói với Phong Tín: "Bằng không...... Chúng ta thử xem đi?"

Phong Tín nhìn y: "Vậy thì, thử xem?"

Đây không phải lần đầu tiên hai người do dự muốn "Thử xem", chỉ là lúc trước vẫn chưa hạ quyết tâm, hơn nữa, có lần bọn họ đang bàn chuyện, không cẩn thận lộ ý để quốc chủ nghe được, ngài liền giận tím mặt, lửa giận bốc lên phừng phừng, kiên quyết không cho Tạ Liên vì tiền mà đi làm loại công việc sỉ nhục như thế, thà không uống thuốc còn hơn, vậy nên việc này xem như thôi. Nhưng bây giờ, không cần phải nói rõ cả hai đều hiểu. Tạ Liên gật gật đầu, dùng lụa trắng che mặt kĩ càng. Phong Tín nói: "Điện hạ huynh không cần làm, một mình ta làm là được rồi. Như vậy chẳng may quốc chủ hỏi đến cũng chẳng có chuyện gì!"

Nói xong hắn hít sâu một hơi, nhịn một lát, đột nhiên quay về phía người đi đường rống to: "Các vị hương thân phụ lão đi ngang không nên bỏ qua ——"

Người đi đường bị hắn dọa hết hồn, tụm năm tụm ba vây quanh, mồm năm miệng mười ầm ĩ: "Rống lớn tiếng như vậy làm gì!" "Các ngươi biểu diễn gì?" "Có bản lĩnh thì làm thử cho chúng ta xem?" "Ta muốn xem đập đá trên ngực á!"

Phong Tín đem cái cung trên lưng xuống, nhắm mắt liều mạng nói bừa: "Ta...... Ta bí danh là "Thần tiễn thủ*", bách phát bách trúng, nay hiến cho mọi người chút tài mọn. Nếu vừa lòng các vị, kính xin khen thưởng mấy đồng!"

*Thần bắn cung

Thần Tiễn Thủ cái gì, hiến chút tài mọn cái gì, khẩu ngữ này đều là bọn họ học từ người khác. Tuy rằng bai người ngoài miệng luôn nói tuyệt đối sẽ không đi làm xiếc, nhưng có lẽ bất tri bất giác, đã sớm ghi nhớ lời của người khác mất rồi.

Mọi người hô lên: "Ít nói nhảm! Động thủ đi!" "Chờ ngươi lâu rồi! Mau mau!"

Phong Tín nhấc trường cung lên, chỉ vào một người đang thong dong ăn trái cây trong đám người, nói: "Vị đại thúc này xin mời lui ra đây, đưa quả táo này đặt lên đầu, ta có thể trong vòng 300 bước bắn trúng nó!"

Đại hán thong dong này dừng lại, sợ hãi lui vào trong đám người: "Ta không được!"

Phong Tín nói: "Sẽ không bắn trúng ngươi đâu, yên tâm! Bắn trúng ngươi thì ta bồi ngươi bao nhiêu tiền cũng được!"

Đại hán này nói: "Ta cũng không phải là thằng ngu! Bắn trúng ta ngươi bồi thường bao nhiêu tiền cũng được. Các ngươi nếu có tiền thì đi làm xiếc làm gì? Không phải nên bắn người đứng bên cạnh ngươi à!"

Tất cả mọi người đồng thanh: "Chuẩn luôn!" Tạ Liên cũng nói: "Ta đến đây." Trong đám người không biết có ai ném trái cây đến, Tạ Liên nhận lấy, đang định để lên đầu, nhưng Phong Tín bản ý không muốn dính líu đến Tạ Liên sao có thể gọi y đến? Hắn quýnh lên, cướp lấy trái cây, cắn hai ba phát, sau đó thay đổi đầu mũi tên, nhắm đến một lá cờ màu trên một toà nhà cao, nói: "Ta bắn cái kia!" Nói xong, một mũi tên bay ra ngoài. Tài bắn cung của hắn vô cùng tuyệt hảo, tất nhiên bắn trúng, đoàn người vây xem ồn ào cười to, đều nói: "Được đó, có chút bản lĩnh!" Cười nháo, quả thực có người ném xuống mấy đồng tiền.

Từng đồng tiền nhỏ xoay vòng vòng lăn lộn trên đất, Phong Tín tiến đến nhặt, Tạ Liên cũng yên lặng ngồi chồm hỗm xuống nhặt, nhưng trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng, giống như bản thân đã đánh mất cái gì.

Phong Tín lúc trước là thần hầu cho thái tử, đừng nói là dân chúng tầm thường như vậy, quan chức thần tử thấy hắn cũng phải khách khách khí khí, thậm chí còn nghĩ biện pháp nịnh bợ. Trước vác đá chuyển đất, bị tiểu Đầu Mục hết kêu đi lại hét đến, bây giờ còn phải chịu đựng người khác xem chính mình là con khỉ để đùa giỡn. Bản lĩnh bách phát bách trúng này, không phải đem ra trận giết địch, mà là cung cấp niềm vui cho người khác, ngẫm lại không biết là tư vị gì nữa.

Đúng vào lúc này, một giọng nữ sắc bén nói: "Là ai trên đường bắn tên loạn xạ?!"

Tạ Liên vừa nghe thấy trong lòng liền sinh lo lắng. Mọi người cùng nhau chỉ Phong Tín: "Là hắn!"



Phong Tín không lên tiếng, đoàn người tách ra mấy phụ nhân ào ào đi tới, cầm một mũi tên, là mũi Phong Tín vừa mới bắn ra. Mấy phụ nhân bao vây lấy hắn, mắng mỏ: "Tiểu tử chết tiệt! Là ngươi bắn sao? Ngươi thật to gan! Ban ngày ban mặt hung khí loạn xạ, làm hư bức bình phong trong sân của chúng ta, ngươi nói ta xem ngươi bồi thường thế nào?!" "Đúng vậy, còn doạ thượng khách của bọn ta bỏ chạy!"

Hoá ra, mũi tên của Phong Tín sau khi bắn trúng cờ màu, lực lại không giảm rơi thẳng xuống sân nhà người ta. Phong Tín vốn không thích giao thiệp với phụ nữ, với mấy cái này phụ nhân bôi son trét phấn này, mùi son phấn đập vào mặt, làm người ta nghẹt thở, e sợ lai lịch không được tốt lắm, khiến hắn phải xua tay liên tục, liên tiếp lui về phía sau. Tạ Liên vội vã tiến lên phía trước hắn: "Xin lỗi, xin lỗi. Hắn không phải cố ý, chúng ta sẽ nghĩ cách bồi thường......"

Mấy phụ nhân kia lửa giận rất lớn, tiếp tục xô đẩy: "Ngươi là kẻ nào! Ngươi......" Ai biết, xô đẩy một lúc, lụa trắng bao lấy mặt Tạ Liên vô tình tuột xuống, mấy phụ nhân kia vừa nhìn thấy mặt y, hai mắt sáng ngời, khẩu khí cũng đột nhiên điệu đà mấy phần: "Ôi, tiểu ca ca thật tuấn tú nha!"

Tạ Liên: "???"

Một phụ nhân vỗ tay một cái, hai mắt sáng rực rỡ: "Được! Quyết định! Ngươi là cùng nhóm với tên kia đúng chứ? Vậy mượn ngươi tới bồi thường là được rồi!"

Tạ Liên: "???"

Chưa kịp phản ứng, y đã bị mấy phụ nhân kia kéo đi một đoạn, kéo đến trước một toà tiểu lâu hoa lệ. Ngẩng đầu nhìn lên, phía trên đều là nữ tử y phục hoa lệ, trang điểm lộng lẫy đang oanh oanh yến yến, Tạ Liên giờ mới hiểu được, y là bị mấy tú bà kéo đi!

Y nhất thời nổi da gà cả người: "Chờ chút, ta không có tiền, ta thật sự không có tiền!"

Mấy tú bà cười ha hả: "Ngươi đương nhiên không có tiền, nên mới mang ngươi đến kiếm tiền mà!"

"???" Tạ Liên: "Xin lỗi, ta là nam nhân?"

Tú bà dỗi nói: "Tất nhiên biết ngươi là nam nhân, chúng ta đâu có mù!"

Phong Tín bị đoàn người bao vây, chạy vội tới quát lên: "Mau thả điện...... thả huynh ấy ra!"

Hai người chật vật vô cùng, bỏ chạy, tự biết đuối lý nên không dám động thủ, nhóm tú bà bị chọc giận gọi đến hai mươi tay sai, đuổi theo bọn họ, chạy loạn khắp thành. Thật sự là chưa từng thấy chiến trận nào như thế này, nói tóm lại, bọn họ cũng không dám đến vùng này nữa rồi.

Có điều, hai người xác định làm xiếc có thể kiếm tiền, nên đã đi đến địa phương khác đặt giá mở bán, Bọn họ mới đến, dân bản xứ đều có cảm giác mới mẻ, thêm vào tướng mạo Phong Tín cũng nam tính đàng hoàng, khuôn mặt cũng đẹp, mấy ngày đầu, thật sự là dựa vào làm xiếc kiếm lời được chút tiền lẻ, đáp ứng tiền ăn uống và thuốc thang. Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, không đến nửa tháng đã có người tìm tới bọn họ.

Hôm nay, sau khi Tạ Liên và Phong Tín thu sạp, bảy, tám đại hán vạm vỡ đến tìm bọn họ. Tạ Liên vô cùng cảnh giác, chỉ lo kẻ đến là binh lính Vĩnh An, trong tay áo đã thủ thế, thấp giọng hỏi: "Các ngươi là ai?"

Đại hán cầm đầu hừ lạnh: "Các ngươi ở trên địa bàn của chúng ta làm loạn mấy ngày, còn không biết chúng ta là ai?"

Tạ Liên Phong Tín không hiểu chuyện gì. Một hán tử khác cũng nói: " Đoạt nhiều sinh ý của chúng ta như vậy, không còn lời giải thích, không còn gì để nói chứ? "

Hai người bây giờ mới hiểu ra. Hóa ra đây là địa bàn làm xiếc của người khác.

Mỗi một nhóm trên giang hồ, đều là kết bè kết đảng, đều có địa bàn nhất định. Bọn họ vừa đến, kéo khách của người ta đi, người ta không kiếm được lời, tất nhiên là đi tìm bọn người xúi quẩy bọn họ. Bọn họ cũng không phải người trên giang hồ, làm sao hiểu được luật này?

Tạ Liên nghĩ thầm: " Nếu không phải hết cách rồi, ngươi nghĩ ai lại thèm tranh cái việc làm ăn này với cách ngươi? ". Trên mặt lại bình tĩnh nói: " Chẳng có gì gọi là cướp đoạt mối làm ăn cả. Mọi người muốn xem cái gì thì họ đến xem cái đó, chúng ta đâu có bat buộc người khác đến xem chúng ta......... bán nghệ đâu."

Đối phương sao chịu nghe y nói, lớn tiếng hét lên: " Còn không phải cướp? Chúng ta mấy ngày hôm nay đều không thu được đồng nào, toàn bộ đều bị hai người cách ngươi chiếm hết!"

"Ầm!" Tất cả mọi người sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Tín hạ nấm đấm từ bức tường xuống, mà trên bức tường ấy hằn rõ một hốc sâu bằng nắm tay người, mà từ cái hốc ấy lại lan ra vô vàn vết nứt tí ti.

Hắn lạnh lùng thốt: "Các như như thế khác nào là đang tự tìm phiền phức."

Đám đại hán này đúng thật là đang muốn tìm phiền toái, muốn dùng nấm đấm nói chuyện, nhưng nhìn Phong Tín thế này, không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là nấm đấm cứng hơn họ, trong nháy mắt ánh mắt kiêu ngạo giảm xuống hơn nữa, nhưng không bằng lòng cứ đi như vậy, hán tử cầm đầu nghen họng một lát, sửa lời: "Như vậy cứ theo quy củ mà làm đi, chúng ta cứ tỉ thí nhiều lần, thắng lưu lại, thua rời đi, không được phép ở lại nơi này kiếm ăn nữa."

Vừa nghe tới tỉ thí, Phong Tín vui vẻ vô cùng. Vui là chắc rồi, người thường làm sao có cửa so với võ quan? Thắng là cái chắc!

Tạ Liên cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vừa lúc hợp ý ta, thế cách ngươi muốn tỉ thí cái gì?"

Hán tử kia lớn tiếng nói: "So tài làm xiếc!"

Trong lúc nói chuyện, hai hán tử nhấc lên hai phiến đá vuông dài, một vỗ vỗ phiến đá nói:" Đương nhiên không thành vấn đề, có điều, ngươi cũng không thành vấn đề ư?". Phiến đá này dĩ nhiên không phải đồ giả, rất cứng.

Hán tử kia ha ha cười: "Nhìn thân thể của ngươi, vẫn nên tự lo cho chính bản thân mình thì hơn."

Phong Tín ngồi xổm bên cạnh y, thì thầm: "Điện hạ, hay là để ta làm đi?" Tạ Liên lắc lắc đầu nói: "Không được. Mấy ngày nay đều làm khổ đệ rồi, lần này để ta đi." Y dù sao cũng phải bỏ ra chút công sức.

Nói xong, Tạ Liên cùng hán tử kia đều nằm trên đất, phiến đá đặt trên ngực. Phong Tín tiếp tục nhận một cây búa to, dừng một chút, định nện xuống, Tạ Liên bỗng nhiên nói: "Chậm đã."

Người bên ngoài vui vẻ: "Làm sao, ngươi muốn nhận thua? Hiện tại chịu thua cũng chẳng sao, thả ngươi đi là được!"

Tạ Liên nói: "Không phải. Ta muốn thêm một phiến đá nữa."



Nghe vậy, tất cả mọi người kinh ngạc: "Ngươi điên rồi sao???"

Tạ Liên ung dung thong thả nói: "Không phải chư vị đã nói ư? Đây là một cuộc tỉ thí, mà nếu như chúng ta hai bên đều chỉ dùng một khối đá, không có gì khác biệt, so là so thế nào?"

Người làm xiếc nửa tin nửa người, có người cảm thấy y choáng váng, có người cảm thấy y đang hư trương thanh thế, thương lượng một lúc, quả thật đè thêm cho y một khối. Ai biết, Tạ Liên lại yêu cầu thêm một khối nữa!

Lần này, tất cả mọi người nhận định rằng y điên rồi, dứt khoát đặt thêm một khối. Lập tức, Trên ngực Tạ Liên dày đặc ba khối đá nặng, xem ra rất doạ người.

Trong ánh nhìn chòng chọc của mọi người, Phong Tín nhấc búa lên, chẳng thèm chớp mắt một cái, nện xuống thật mạnh, ba khối phiến đá nguyên vẹn liền bể ra mười mảnh! Mà trong từng tiếng khen hay, Tạ Liên một sợi tóc cũng không mất, khí định thần nhàn* từ dưới đất đứng lên, thong dong phủi bụi trên áo, nhìn đám người đang trợn mặt há mồm. Hán tử dẫn đầu kia mặt mũi xanh lè xám xịt, Tạ Liên thầm nghĩ: "Lần này vẫn nên thấy khó mà lui đi."

*khí định thần nhàn: thần sắc ung dung, nhàn nhã

Y cho rằng đối phương thừa nhận y thắng, từ đây sẽ không có người tìm phiền toái nữa, ai ngờ, sắc mặt hán tử kia biến đổi liên tục, cắn răng nói: "Cho ta thêm hai khối! Không, cho ta thêm ba khối!"

Tất cả mọi người sửng sốt: "Đại ca, không được đâu, người này nhất định đã dùng yêu pháp gì rồi, ca không cần bắt chước hắn!" "Đúng vậy, hắn chắc chắn đã dùng mánh khóe!"

Phong Tín tức giận nói: "Con mẹ nó! Chính các ngươi không có bản lĩnh lại nói người khác sử dụng yêu pháp?"

Hán tử dẫn đầu kia lại lớn tiếng: "Phiến đá với cây búa đều là đồ của chúng ta, có yêu pháp hay không, chẳng phải đều rõ rành rành sao? Tiểu tử này quả thật có chút bản lĩnh, có điều, hắn có thể đập ba khối thì ta cũng vậy, thậm chí được bốn khối! Chỉ cần chúng ta thắng, bọn họ phải đi!"

Phong Tín nói: "Không thể nào, ngươi bỏ đi! Chớ đánh cược mạng sống của mình." Hán tử kia vậy mà vẫn kiên trì muốn tỉ thí, bắt người ta đem bốn khối đá nặng trình trịch đặt lên người hắn, cao giọng hô: "Các ngươi xem cho kĩ!"

Tạ Liên nhìn có chút không đúng, thấp giọng hỏi: "Phong Tín, có muốn ngăn cản hay không? Bốn khối đá phàm nhân nhất định không chịu được."

Phong Tín thấp giọng nói: "Trước tiên cứ án binh bất động? Bọn họ đâu đến nỗi không muốn sống, đập vài cái là biết lợi hại."

Tạ Liên khẽ cau mày gật gù, trước tiên yên lặng xem tiến triển. Quả nhiên, tiểu đệ kia nơm nớp lo sợ nắm búa đập một cái, mặt hán tử liền thay đổi. Kẻ nắm chùy lập tức không dám chuyển động, hán tử kia lại mắng: "Dùng lực vào! Chưa ăn cơm à, ngươi như vậy làm sao đập nát?"

Tiểu đệ kia không dám qua loa, lần thứ hai hạ búa xuống với lực cực lớn, "Ầm" một tiếng, hán tử kia mặt đỏ lên kịch liệt, giống như nín một ngụm máu tươi. Tạ Liên Phong Tín nhìn thấy, vội xen ngang: "Chờ chút, không nên miễn cưỡng!"

Hán tử kia mắng: "Ai miễn cưỡng! Đây chính là sở trường tuyệt kĩ của ta! Nhìn cho rõ đây, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, tiếp tục đi!" Tiểu đệ vẻ mặt đau khổ, lại hạ một búa. Lần này, hán tử kia "phốc" một tiếng, phun một ngụm máu đầy đất, tiểu đệ sợ đến mức làm rơi cây búa, mọi người vây lại khuyên nhủ: "Nghĩ kĩ lại đi đại ca, hai kẻ này muốn lấy thì cho đi, mạng huynh quan trọng hơn!"

Hán tử kia trán nổi gân xanh, trong miệng phun ra một ngụm máu: "Không thể được! Quên đi! Mấy ngày nay mọi người trong nhà đói meo, còn tiếp tục như vậy, không phải các ngươi mạng cũng chẳng còn sao? Tiếp tục đi! Ta không tin, ta vậy mà lại không so được với tên mặt trắng da thịt non này? Đây chính là sở trường tuyện kĩ của ta!"

Tạ Liên lúc này nhìn không nổi nữa, chủ động nói: "Bỏ đi. Đã như vậy thì ta đây nhận thua, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ không trở lại! Phong Tín, đi thôi!"

Nói xong liền nhanh chóng rời đi. Mọi người đứng phía sau hoan hoan hỉ hỉ, Phong Tín cũng tiến lên hỏi: "Điện hạ, chúng ta cứ như thế mà từ bỏ nơi này?"

Thật vất vả lắm mới tìm được một nghề hái ra tiền, vậy mà chưa làm được bao nhiêu đã từ bỏ. Tạ Liên thở dài nói: "Không còn cách nào nữa. Vừa nãy đập mấy lần, hắn đã chịu nội thương rất nặng, chỉ sợ sẽ tàn phế một nửa, nếu còn tiếp tục hạ búa nhất định sẽ chết. Đến thời điểm đó thì đã muộn rồi, chúng ta có cứu cũng không nổi."

Phong Tín gãi gãi đầu, mắng một câu: "Người này thật không cần mạng!"

Tạ Liên chán chường nói: "Đều là vì kế sinh nhai."

Y có chút hối hận, sớm biết như vậy vừa nãy đã không đập ba khối, chịu thua từ đầu cho nhanh, như vậy thì người kia cũng sẽ không đập bốn khối. Tuy rằng khá bất mãn, nhưng cũng có chỗ đáng khâm phục. Y nói: "Hơn nữa, không được làm xiếc ở đây cũng không đến nỗi thắt cổ tự vẫn đâu mà."

Nhưng vào buổi tối khi trở lại nơi ẩn thân, vương hậu mặt buồn rười rượi nói cho y biết, chứng ho ra máu của quốc chủ ngày càng nghiêm trọng, sợ rằng chịu không nổi cảnh đường xa mệt nhọc, phải tĩnh dưỡng một thời gian. Nói cách khác, bọn họ tạm thời không thể rời khỏi tòa thành này rồi.

Tạ Liên lại lục tung tùng phèo, không thể tìm ra cái gì có thể làm, ngồi xuống cạnh cái hòm đừ mặt. Phong Tín ngồi một bên sắc thuốc, vừa sắc vừa hát, rên lên một tràng, càng hát càng khó nghe, Tạ Liên vốn là không muốn chú ý tới hắn, nhưng không có cách nào làm vậy: "Đệ hát gì thế? Tâm tình rất tốt sao?"

Phong Tín ngẩng đầu: "A? Không có a?"

Tạ Liên không tin, nói: "Thật sự không có sao?"

Y có chú ý, từ ngày làm xiếc đến giờ Phong Tín vẫn luôn có chút kỳ quái. Có lúc đột nhiên bật cười khúc khích, có khi lại bắt đầu phát sầu. Lúc Mộ Tình còn ở đây, hai người đại đa số thời điểm đều như hình với bóng, nhưng từ sau khi Mộ Tình rời đi, Phong Tín có lúc phải trở lại đưa cơm cho quốc chủ vương hậu rồi làm vài việc lặt vặt khác, trong một ngày gặp nhau không nhiều, Tạ Liên luôn đinh ninh chắc không có chuyện gì đâu nên cũng không truy hỏi. Nhìn Phong Tín ở trước mặt sắc ấm thuốc, trầm mặc chốc lát Tạ Liên mới mở miệng: "Đây là thang thuốc cuối cùng rồi sao?"

Phong Tín lật qua lật lại gói thuốc trên đất: "Phải nhưng ngày mai không đi......" Hắn nhớ tới quốc chủ còn ở trong phòng nên giảm thấp thanh âm nói: "Không đi làm xiếc, vậy phải làm sao bây giờ đây?"

"......"

Một lúc lâu, Tạ Liên bỗng nhiên đứng bật dậy: "Đệ ở đây trông coi đi, ta ra ngoài nghĩ biện pháp."

Phong Tín nghi ngờ: "Huynh đi đâu vậy? Huynh lại nghĩ đến biện pháp gì nữa?"

Tạ Liên cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài chỉ nói: "Đệ đừng xen vào. Cũng đừng có đi theo ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau