Chương 189
Tạ Liên hét lên một tiếng, Phong Tín bị y dọa sợ hết hồn: “Làm sao vậy?! Làm sao vậy!”
Tạ Liên sắc mặt tái nhợt chỉ vào trong gương: “Hắn! Ta...... Ta, ta......”
Phong Tín nhìn theo hướng tay y, một hồi lâu sau đó mới thắc mắc quay đầu lại: “...... Huynh làm sao vậy?”
Tạ Liên khiếp đảm bấu chặt lấy tay hắn, cực nhọc lắm mới nói được vài chữ: “Ta! Ta! Mặt của ta! Đệ không thấy sao? Trên mặt ta có?!”
Phong Tín nhìn mặt y, thở dài. Tạ Liên còn đang nghi hoặc tại sao hắn không có phản ứng, thì nghe thấy Phong Tín nói: “Điện hạ, huynh bây giờ mới phát hiện thương tích trên mặt mình sao?”
Tạ Liên tựa như rơi vào hầm băng.
Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao Phong Tín lại nói như vậy?
Lẽ nào Phong Tín, hiện tại không thể nhìn thấy tấm mặt nạ trong gương kia?!
Tạ Liên bật thốt lên: “Đệ không nhìn thấy sao? Trên mặt ta rõ ràng có thứ gì đó!”
Phong Tín nghi hoặc hỏi lại: “Thứ gì? Huynh nói cụ thể xem nào? Ta chẳng thấy có gì hết.”
Tạ Liên lại soi gương lần nữa: “Không thể nào! Ta......”
Nhưng lần thứ hai nhìn vào gương, tấm mặt nạ kia đã biến đi đâu mất tăm, chỉ chiếu lên khuôn mặt bàng hoàng thất thố của y.
Trên mặt đan xen những vết thương bầm tím, bộ dáng hồn bay phách lạc, chật vật đến cực điểm, tựa như tên tài chủ bị nô lệ hành hung lúc trước. Tạ Liên không kìm lòng được ngây ngẩn cả người, thử chạm chạm gò má, nghĩ thầm: “...... Đây là ta?”
Lúc này nghe thấy Phong Tín lên tiếng: “Điện hạ, huynh...... Có phải là quá mệt mỏi không? Vẫn còn bị tiểu tử thúi kia dọa? Nghe ta đi, sắp tới đây huynh đừng đi ra ngoài, cứ nghỉ ngơi nhiều vô.”
Tạ Liên không dễ dàng mới phục hồi lại tinh thần, thấy Phong Tín xách cung, nói xong liền đi ra ngoài, vội thốt lên: “Không phải! Ta......”
Phong Tín tay vừa đẩy cửa, lập tức quay đầu lại thắc mắc: “Còn chuyện gì?”
Lời chưa kịp ra khỏi miệng, vội miễn cưỡng nuốt xuống. Bởi vì khi đó, trong đầu y đột nhiên toát ra một ý nghĩ kì dị:
Tháng ngày hiện tại đã rất khó khăn rồi, nếu như nói cho Phong Tín, Bạch vô tướng khả năng sẽ lại trở về quấn lấy bọn họ, Phong Tín sẽ phản ứng thế nào đây?
Phong Tín đối với âm ảnh bạch vô tướng không tin tưởng, hắn sẽ nghĩ ra sao? Có thể hay không bắt đầu sinh ý rút lui, rời đi giống như Mộ Tình?
Khi y suy nghĩ lung tung, Phong Tín đã đi ra khỏi cửa. Tạ Liên bị tiếng cửa đóng làm thức tỉnh, không thể làm gì khác hơn là thu về giường, nằm buồn trên chăn,dự định nhắm mắt ngủ tiếp.
Bỗng nhiên, y nghe thấy được một mùi lạ.
Tạ Liên bò dậy, đầu tiên còn tưởng rằng là do vương hậu đang nấu cơm hoặc có con chuột chết trong góc, đứng lên bắt đầu mò, tìm tới tìm lui, cuối cùng phát hiện ra mùi lạ này thế mà lại xuất phát từ chính mình.
Tạ Liên lúc này mới nhớ ra, y đã mấy chục ngày rồi chưa có thay y phục lẫn tắm rửa, đương nhiên sẽ bốc mùi.
Tạ Liên nín thở, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ căm ghét chính mình. Nghĩ đến cha mẹ Phong Tín nhất định cảm giác được, nhưng chẳng dám nói với y, lại càng thêm xấu hổ, lén lén lút lút mở cửa nhìn một chút, bên ngoài không ai, lúc này mới tự mình đi tìm quần áo mới, chuẩn bị đun nước tắm.
Dằn vặt một phen, cuối cùng cũng đã có thể ngâm mình trong thùng nước tắm. Y đem cả người chìm vào trong đáy nước, nhịn đến nghẹt thở, sắp gần hôn mê mới chịu trồi lên, mạnh mẽ vốc nước chà sát khuôn mặt.
Sau khi đem toàn thân từ trên xuống dưới cọ qua một lượt, Tạ Liên mới đưa tay ra tìm quần áo, mất tập trung rút y phục ra định mặc vào, chợt phát hiện có cái gì không đúng.
Đây căn bản không phải quần áo của y, rõ ràng là tang phục rộng thùng thình của Bạch Vô Tướng!!!
Tạ Liên có cảm giác nước nóng đang ngâm mình trong nháy mắt liền biến thành một thùng băng đá, lạnh buốt sởn cả tóc gáy, thất thanh kêu lên: “Ai! Là ai làm?!”
Là ai thừa dịp y không chú ý đã lén lút thay y phục rồi?!
Tạ Liên một thân ướt dầm dề nhảy ra, không may đụng vào bồn tắm, ngã một tiếng thật lớn, toàn bộ gian phòng nhất thời lênh láng nước, quốc chủ cùng vương hậu ở phòng cách sát vách đều bị cả kinh một trận. Vương hậu vội đỡ quốc chủ sang bên cạnh xem tình hình, thì thấy Tạ Liên thân thể trần truồng đang ngã trên mặt đất, khắp căn phòng toàn nước là nước, nàng hoảng sợ nhào tới ôm chặt y: “Hoàng nhi, con làm sao vậy!”
Tạ Liên ướt dầm dề lắc lắc đầu, lập tức ngẩng mặt, trở tay ôm chặt lấy mẫu thân: “Nương, quỷ, có quỷ, có quỷ quấn lấy ta! Nó luôn bám theo ta!”
Dáng dấp kia của y, nhìn qua cùng kẻ điên không có mấy khác biệt, vương hậu cũng không chịu nổi nữa, đau lòng ôm nhi tử khóc lên. Quốc chủ cũng nhìn Tạ Liên đến đờ ra, chỉ mới bốn mươi tuổi, nhưng nhìn vào hiện tại chẳng khác nào đã quá tuổi lục tuần (>60). Khí lạnh chập sáng khiến Tạ Liên giật mình một cái, mau chóng nói: “Y phục. Mau nhìn bộ y phục kia!......”
Nhưng mà lúc nhìn lại, tang phục trắng đâu có? Kia không phải vẫn là bạch y bình thường y hay mặc sao?
Tạ Liên bỗng nhiên phẫn nộ, nện một quyền vào thùng gỗ, gầm hét lên: “Ngươi đến cùng muốn thế nào? Ngươi đang ở đây chơi đùa ta sao?!”
Vương hậu cố nén nước mắt, ôm y nói: “Hoàng nhi đừng nóng giận, con trước tiên mặc quần áo vào đã, mặc vào đừng để bị lạnh......”
Ngày hôm đó, Phong Tín trở về cũng rất muộn, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi, so với dĩ vãng càng sâu hơn.
Tạ Liên đã đợi hắn rất lâu rồi, cũng không thể chờ đợi được nữa: “Phong Tín, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với đệ.”
Tuy rằng Bạch vô tướng quá quỷ dị lợi hại, mặc dù có nói cho Phong Tín, sớm cảnh báo phỏng chừng cũng không có tác dụng gì, nhưng y nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cho rằng chuyện này không nên gạt Phong Tín, bởi vậy quyết định nói cho hắn biết sự tình. Chẳng thể liệu, Phong Tín không có lập tức hỏi y là chuyện gì, mà chỉ nói: “Vừa vặn, ta cũng có chút chuyện muốn nói với huynh.”
Tạ Liên thầm khẳng định chuyện Bạch vô tướng tương đối trọng yếu, nên đã gấp gáp phóng mặt tới nói một tràng, sau mới ngồi xuống cạnh bàn, hỏi: “Vậy đệ nói trước đi, là chuyện gì?”
Phong Tín chần chừ một chút, xong vẫn nhường lại: “Vẫn là điện hạ nói trước đi.”
Tạ Liên cũng không từ chối, thấp giọng nói: “Phong Tín, đệ ngàn vạn lần nên cẩn thận, Bạch vô tướng trở về.”
“......”
Phong Tín bỗng nhiên biến sắc: “Bạch vô tướng trở về? Tại sao lại nói như vậy? Huynh thấy hắn?”
Tạ Liên gật đầu: “Đúng! Ta đã thấy.”
Phong Tín sắc mặt trắng bệch: “Có thể......không phải vậy thì sao, mà huynh nhìn thấy hắn bằng cách nào? Tại sao bị phát hiện mà huynh còn bình yên vô sự???”
Tạ Liên đem mặt vùi vào trong tay, nói: “...... Ta cũng không biết! Chỉ biết hắn không những không giết ta, hơn nữa còn......”
Còn như một trưởng bối từ ái ôm lấy y xoa đầu y, còn nói rằng, “Đến bên cạnh ta đi.”.
Nghe y nói mấy ngày nay đều gặp quỷ, Phong Tín vẻ khiếp sợ trên mặt dần dần rút xuống, bị mê muội thay thế: “Hắn đến cùng là muốn làm gì?”
Tạ Liên nói: “Ngược lại nhất định không có ý tốt, hơn nữa hắn hình như luôn bám theo ta, nói chung...... Đệ cẩn thận chút! Giúp ta nhắc nhở phụ hoàng mẫu hậu cũng nên cẩn thận chút, nhưng chớ dọa tới bọn họ.”
Phong Tín đáp ứng: “Được thôi. Mấy ngày nay ta sẽ không ra ngoài, tiểu tử kia nếu có tới...... khẳng định có thể chống đỡ một quãng thời gian.”
Nói ra thực sự rất lúng túng. Lúc Mộ Tình rời đi, vẫn đem đò của hắn mang đến để lại. Tuy rằng lúc đó Tạ Liên không kìm chế được nỗi nòng, ném hắn rồi nói không cần hắn giúp, thế nhưng lúc tỉnh táo lại, cuối cùng vẫn nhặt những thứ kia về. Tạ Liên thở dài, gật gù rồi nói: “Đúng rồi, đệ muốn nói với ta gì thế?”
Nhắc tới chuyện này, Phong Tín lại chần chừ. Dừng một chút, hắn mới mở miệng, cũng hiếm kia thấy hắn ấp a ấp úng, vừa mân mê tóc vừa nói: “Kỳ thực...... Điện hạ, chỗ của huynh, còn có tiền không? Hoặc là có thứ gì đó cầm cố được?”
Tạ Liên không nghĩ tới vào thời điểm này hắn lại hỏi câu ngốc nghếch đến vậy, ngạc nhiên hỏi lại: “A? Đệ hỏi cái này để làm gì?”
Phong Tín nhắm mắt trả lời: “...... Không có gì...... Chỉ là nếu có, có thể hay không...... Cho ta mượn một chút?”
Tạ Liên cười khổ: “...... Đệ cảm thấy còn có thể có sao?”
Phong Tín thở dài một hơi: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Tạ Liên suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng trước kia không phải ta đã đưa kiam đai lưng cho đệ sao?”
Phong Tín lẩm bẩm nói: “Cái kia không đủ, còn thiếu rất nhiều......”
Tạ Liên lấy làm kinh hãi: “Phong Tín? Đệ đến cùng đã làm gì vậy? Sao một kim đai lưng vẫn không đủ? Chẳng lẽ là đệ đánh nhau với người ta phải bồi thường? Nói ta nghe một chút xem nào?”
Phong Tín phục hồi tinh thần lại, vội phủ nhận: “Không phải! Huynh bình tĩnh lại đã, nghe ta nói một chút!”
Truy hỏi một hồi, Phong Tín đều trả lời bảo đảm không có chuyện gì xảy ra, Tạ Liên vẫn không thể yên tâm được: “Nếu là có chuyện gì, đệ nhất định phải nói cho ta biết, chúng ta có thể đồng thời nghĩ biện pháp.”
Phong Tín nói: “Huynh không cần nhúng vào đâu, chuyện này muốn làm cũng không nghĩ ra biện pháp. Điện hạ hay là trước tiên giải quyết chuyện bên huynh đi!”
Hắn nhắc lại cái này, tâm Tạ Liên lại chìm xuống dưới.
Như y dự liệu, mấy ngày sau, cái tên kia vẫn lại bám lấy y dai như đỉa.
Tạ Liên có thể ở bất kì nơi nào nhìn thấy được mặt nạ vui buồn, hoặc là bóng người màu trắng như có như không. Có lúc nửa đêm khuya đầu giường, có lúc là hình ảnh chiếu trong nước, có lúc thì bỗng nhiên mở ra cửa thấy, đôi khi, thậm chí ngay ở sau lưng Phong Tín.
Bạch vô tướng tựa hồ lấy đe dọa y mà vui, hơn nữa, còn cố ý chỉ để cho một mình y nhìn thấy. Mỗi lần Tạ Liên không chịu được kêu to chỉ về phía hắn, những người khác vừa vọt ra, hoặc là vừa quay đầu lại, hắn đã biến mất rồi. Một cuộc sống như thế, Tạ Liên trải qua cả kinh liên tục, trong lòng hận không thể túm lấy tên kia băm thành tám mảnh, nhưng căn bản cái bóng hắn y cũng giẫm không được, khó tránh khỏi ngày đêm điên đảo, cả người đều mỏi mệt.
Một ngày nọ, y nửa đêm thức tỉnh, cảm thấy thực khát nước, mới nhớ ra cả ngày chưa đụng đến giọt nước nào, đành bò dậy chuẩn bị đi ra ngoài giải khát, sau nghe thấy tiếng người bên ngoài cùng ánh nến mơ hồ xuyên thấu. Tạ Liên cả kinh, lập tức trốn ra sau cửa, trong lòng ầm ầm kinh hoàng: “Là ai? Nếu như là phụ hoàng mẫu hậu Phong Tín, hà tất phải lén lén lút lút như vậy?”
Ai ngờ, người lén lén lút lút, đúng là phụ hoàng mẫu hậu cùng Phong tín. Thanh âm Phong Tín ép tới cực thấp: “Điện hạ nghỉ ngơi chưa?”
Vương Hậu cũng nhỏ giọng đáp: “Ngủ rồi.”
Quốc chủ lại nói: “Thật vất vả lắm mới ngủ, các ngươi ngày mai không nên gọi nó quá sớm, cứ để nó ngủ thêm một lát.”
Câu nói này làm tâm Tạ Liên đau xót, ngay sau đó, lại nghe vương hậu nói: “Ôi...... Nếu cứ tiếp tục như vậy, hoàng nhi đến khi nào mới có thể tốt?”
Tạ Liên đang cảm thấy lời này có chỗ nào không đúng, thì chợt nghe Phong Tín thấp giọng nói: “Huynh ấy cũng bởi quá mệt mỏi nên mới vậy. Phát sinh quá nhiều chuyện. Làm phiền hai vị bệ hạ để ý xem, nếu như điện hạ có cái gì chỗ nào không đúng, thì lập tức nói cho ta biết. Cũng đừng để huynh ấy cảm giác được, còn có, không cần kích thích đến lời nói của huynh ấy......”
Tạ Liên trốn ở sau cửa nghe, trong đầu trống rỗng, như có từng trận huyết dịch đang xộc thẳng lên đầu.
Có ý gì? Đây là có ý gì?
Trong lòng y gầm hét lên: “Ta không điên! Ta không nói dối! Ta nói đều là sự thật!”
Tạ Liên khoát tay, “Ầm” một tiếng phá tan cửa, trong phòng cả ba người đều cả kinh, Phong Tín đứng bật dậy: “Điện hạ? Huynh không phải đang ngủ sao?!”
Tạ Liên đổ ập người xuống: “Đệ không tin ta?”
Phong Tín ngẩn người ra: “Ta đương nhiên tin tưởng huynh! Huynh......” Tạ Liên đánh gãy lời hắn, “Vậy những câu nói kia của đệ là có ý gì? Bảo những thứ ta thấy đều là ảo giác, là ta tự mình vọng tưởng?”
Quốc chủ cùng vương hậu đều muốn chen vào, Tạ Liên lập tức nói: “Đừng nói nữa, mọi người đều không hiểu!”
Phong Tín nói: “Không phải! Ta tin tưởng huynh, điện hạ, nhưng huynh gần đây quá mệt mỏi là sự thật!”
Tạ Liên nhìn hắn, không nói gì, trong lòng quét qua từng cơn gió lạnh.
Y đã từng chắc rằng, Phong Tín vẫn luôn tin tưởng mình. Ít nhất là tám phần.
Không phải tin tưởng toàn bộ. Dù sao, những ngày tháng gần đây Tạ Liên trải qua, thật sự là quá có bệnh. Đổi lại bất luận người ngoài nào nhìn vào, đều sẽ phán đoán đây là một kẻ điên, có tư cách gì đảm bảo người ta tín nhiệm toàn bộ chứ?
Thế nhưng không phải như vậy, nếu là Phong Tín trước đây chắc chắn sẽ không do dự mà hoàn toàn tin y! Coi như chỉ có hai phần hoài nghi, cũng đã làm cho người ta không thể chịu đựng!
Trong lòng Tạ Liên tràn đầy phẫn nộ cùng oán khí, không biết là đối với ai, đối với Bạch vô tướng? Đối với Phong Tín? Đối với tất cả mọi người? Hay là đối với chính mình? Y không nói bất cứ lời nào, quay đầu xông ra ngoài, Phong Tín đuổi theo gọi: “Điện hạ, huynh đi đâu vậy?”
Tạ Liên cố gắng bình tĩnh đáp: “Đệ không cần lo, cũng đừng đi theo ta, mau trở lại đi.”
Phong Tín nói: “Không được, thế nhưng huynh muốn đi đâu? Ta đi cùng huynh.”
Tạ Liên quyết định chủ ý, đột nhiên lao nhanh, Phong Tín tốc độ không thể bì nổi y, chỉ chốc lát sau đã bị bỏ xa, chỉ có thể đứng phía sau gọi, quốc chủ cùng vương hậu cũng ra ngoài kêu tên y, nhưng Tạ Liên một lòng mắt điếc tai ngơ, càng chạy càng nhanh.
Y nhất định phải chủ động đánh!
Nếu như Bạch vô tướng muốn giết Tạ Liên, hoặc Phong Tín, hoặc cha mẹ y, chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao, thế nhưng hắn một mực không muốn giết, chỉ coi y thành thứ đồ chơi, muốn y trở thành một trò cười cho người khác!
Tạ Liên vừa chạy vừa quay mặt vào trong màn đêm quát: “Lăn ra đây!!! Tên quái vật trong bóng tối* kia!!! Lăn ra đây!!!”
*Khụ, không biết có phải QT dịch bừa hay không mà câu này nó bậy quá, nên tui mạn phép sửa lại cho tao nhã…
Bạch vô tướng hoàn toàn chỉ nhằm vào y, bởi vậy, y chắc chắn rằng Bạch Vô Tướng sẽ xuất hiện. Nhưng một đống từ ngữ bần cùng đi ra, lại chẳng nghe thấy bất kì tiếng cười gằn bất thình lình nào từ trong bóng tối, hoặc là một bóng người phía xa xuất hiện, hoặc là một cái tay đột ngột túm lấy đầu y. Lao nhanh mấy dặm, Tạ Liên rốt cục hết sức lực, người cúi thật sâu xuống, hai tay chống lên đầu gối thở hồng hộc, trong ngực yết hầu tràn ngập một mùi vị rỉ sắt.
Một lúc lâu, y đột nhiên đứng dậy, tiếp tục hướng lên phía trước trầm giọng nói: “...... Ngươi muốn ta hao tổn nữa thật sao? Được, vậy thì chậm rãi hao tổn!”
Một mình y ở nơi hoang sơn dã lĩnh, đi bộ bên trong rừng sâu núi thẳm không biết đã bao lâu, sương mù dần dần trở nên dày đặc.
Bốn phía đám cây già đen sì giương nanh múa vuốt, tất cả đều nghiêng về phía trước, bức bối đến cực điểm, phảng phất như mời y bước vào mảnh cấm địa nào đó. Trong lòng Tạ Liên biết phía trước xa lạ, nhưng không thể tránh khỏi. Hơn nữa, sớm muộn gì cũng phải kết thúc, chuyện gì tới sẽ tới, sau đó trầm mặc tiếp tục tiến lên. Một bước rồi lại một bước, bên trong màn sương trắng phía trước, mơ hồ hiện ra một đồ vật lấp lánh, tựa như một bức tường phát sáng.
Tạ Liên chưa từng thấy thứ này, khẽ cau mày, ổn định bước chân. Mà này mặt “vách tường” kia, lại đang chậm rãi áp sát về phía y!
Tạ Liên lòng sinh cảnh giác, bẻ xuống một cành cây, nắm trong tay trực chờ quân địch tới. Đợi đến khi “vách tường” kia bức đến trước người y chưa đầy hai trượng, lúc này y mới ngạc nhiên phát hiện, đó không phải một bức tường, mà là vô số U Minh Quỷ Hỏa. Bởi vì rất nhiều nên từ xa nhìn lại, trông giống như một mặt tường thành rực lửa, hoặc như một cái lưới lớn.
Những quỷ hỏa kia tuy rằng quỷ dị, nhưng cũng cũng không có sát ý, chỉ trầm mặc bay lượn trước mặt Tạ Liên, ngăn cản y tiếp tục tiến lên. Tạ Liên thử vòng qua chúng nó, những quỷ này hỏa lại lập tức đổi phương hướng, bức đến trước người Tạ Liên. Đồng thời, y cũng nghe thấy rất nhiều thanh âm vang lên:
“Đừng tới.”
“Không được qua đây.”
“Phía trước có thứ không tốt.”
“Trở về đi, đừng tiếp tục tiến đến nữa!”
Những thanh âm này thẫn thờ mà dày đặc, tựa như từng cơn thuỷ triều ập tới, khiến người nghe được sau lưng phát lạnh. Tạ Liên được chúng nó vây quanh ở chính giữa, chú ý thấy bên trong những quỷ hỏa này, có một ngọn lửa đặc biệt sáng, cũng đặc biệt im lặng.
Tuy rằng quỷ hỏa không có con mắt, nhưng lúc nhìn thấy quỷ hỏa kia, y phảng phất cảm giác được có một tầm mắt nóng rực phóng tới.
Xem ra, quỷ hỏa này là mạnh nhất trong lũ quỷ. Ngoài nó ra, tất cả chỉ là đi theo mà thôi.
Tạ Liên sắc mặt tái nhợt chỉ vào trong gương: “Hắn! Ta...... Ta, ta......”
Phong Tín nhìn theo hướng tay y, một hồi lâu sau đó mới thắc mắc quay đầu lại: “...... Huynh làm sao vậy?”
Tạ Liên khiếp đảm bấu chặt lấy tay hắn, cực nhọc lắm mới nói được vài chữ: “Ta! Ta! Mặt của ta! Đệ không thấy sao? Trên mặt ta có?!”
Phong Tín nhìn mặt y, thở dài. Tạ Liên còn đang nghi hoặc tại sao hắn không có phản ứng, thì nghe thấy Phong Tín nói: “Điện hạ, huynh bây giờ mới phát hiện thương tích trên mặt mình sao?”
Tạ Liên tựa như rơi vào hầm băng.
Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao Phong Tín lại nói như vậy?
Lẽ nào Phong Tín, hiện tại không thể nhìn thấy tấm mặt nạ trong gương kia?!
Tạ Liên bật thốt lên: “Đệ không nhìn thấy sao? Trên mặt ta rõ ràng có thứ gì đó!”
Phong Tín nghi hoặc hỏi lại: “Thứ gì? Huynh nói cụ thể xem nào? Ta chẳng thấy có gì hết.”
Tạ Liên lại soi gương lần nữa: “Không thể nào! Ta......”
Nhưng lần thứ hai nhìn vào gương, tấm mặt nạ kia đã biến đi đâu mất tăm, chỉ chiếu lên khuôn mặt bàng hoàng thất thố của y.
Trên mặt đan xen những vết thương bầm tím, bộ dáng hồn bay phách lạc, chật vật đến cực điểm, tựa như tên tài chủ bị nô lệ hành hung lúc trước. Tạ Liên không kìm lòng được ngây ngẩn cả người, thử chạm chạm gò má, nghĩ thầm: “...... Đây là ta?”
Lúc này nghe thấy Phong Tín lên tiếng: “Điện hạ, huynh...... Có phải là quá mệt mỏi không? Vẫn còn bị tiểu tử thúi kia dọa? Nghe ta đi, sắp tới đây huynh đừng đi ra ngoài, cứ nghỉ ngơi nhiều vô.”
Tạ Liên không dễ dàng mới phục hồi lại tinh thần, thấy Phong Tín xách cung, nói xong liền đi ra ngoài, vội thốt lên: “Không phải! Ta......”
Phong Tín tay vừa đẩy cửa, lập tức quay đầu lại thắc mắc: “Còn chuyện gì?”
Lời chưa kịp ra khỏi miệng, vội miễn cưỡng nuốt xuống. Bởi vì khi đó, trong đầu y đột nhiên toát ra một ý nghĩ kì dị:
Tháng ngày hiện tại đã rất khó khăn rồi, nếu như nói cho Phong Tín, Bạch vô tướng khả năng sẽ lại trở về quấn lấy bọn họ, Phong Tín sẽ phản ứng thế nào đây?
Phong Tín đối với âm ảnh bạch vô tướng không tin tưởng, hắn sẽ nghĩ ra sao? Có thể hay không bắt đầu sinh ý rút lui, rời đi giống như Mộ Tình?
Khi y suy nghĩ lung tung, Phong Tín đã đi ra khỏi cửa. Tạ Liên bị tiếng cửa đóng làm thức tỉnh, không thể làm gì khác hơn là thu về giường, nằm buồn trên chăn,dự định nhắm mắt ngủ tiếp.
Bỗng nhiên, y nghe thấy được một mùi lạ.
Tạ Liên bò dậy, đầu tiên còn tưởng rằng là do vương hậu đang nấu cơm hoặc có con chuột chết trong góc, đứng lên bắt đầu mò, tìm tới tìm lui, cuối cùng phát hiện ra mùi lạ này thế mà lại xuất phát từ chính mình.
Tạ Liên lúc này mới nhớ ra, y đã mấy chục ngày rồi chưa có thay y phục lẫn tắm rửa, đương nhiên sẽ bốc mùi.
Tạ Liên nín thở, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ căm ghét chính mình. Nghĩ đến cha mẹ Phong Tín nhất định cảm giác được, nhưng chẳng dám nói với y, lại càng thêm xấu hổ, lén lén lút lút mở cửa nhìn một chút, bên ngoài không ai, lúc này mới tự mình đi tìm quần áo mới, chuẩn bị đun nước tắm.
Dằn vặt một phen, cuối cùng cũng đã có thể ngâm mình trong thùng nước tắm. Y đem cả người chìm vào trong đáy nước, nhịn đến nghẹt thở, sắp gần hôn mê mới chịu trồi lên, mạnh mẽ vốc nước chà sát khuôn mặt.
Sau khi đem toàn thân từ trên xuống dưới cọ qua một lượt, Tạ Liên mới đưa tay ra tìm quần áo, mất tập trung rút y phục ra định mặc vào, chợt phát hiện có cái gì không đúng.
Đây căn bản không phải quần áo của y, rõ ràng là tang phục rộng thùng thình của Bạch Vô Tướng!!!
Tạ Liên có cảm giác nước nóng đang ngâm mình trong nháy mắt liền biến thành một thùng băng đá, lạnh buốt sởn cả tóc gáy, thất thanh kêu lên: “Ai! Là ai làm?!”
Là ai thừa dịp y không chú ý đã lén lút thay y phục rồi?!
Tạ Liên một thân ướt dầm dề nhảy ra, không may đụng vào bồn tắm, ngã một tiếng thật lớn, toàn bộ gian phòng nhất thời lênh láng nước, quốc chủ cùng vương hậu ở phòng cách sát vách đều bị cả kinh một trận. Vương hậu vội đỡ quốc chủ sang bên cạnh xem tình hình, thì thấy Tạ Liên thân thể trần truồng đang ngã trên mặt đất, khắp căn phòng toàn nước là nước, nàng hoảng sợ nhào tới ôm chặt y: “Hoàng nhi, con làm sao vậy!”
Tạ Liên ướt dầm dề lắc lắc đầu, lập tức ngẩng mặt, trở tay ôm chặt lấy mẫu thân: “Nương, quỷ, có quỷ, có quỷ quấn lấy ta! Nó luôn bám theo ta!”
Dáng dấp kia của y, nhìn qua cùng kẻ điên không có mấy khác biệt, vương hậu cũng không chịu nổi nữa, đau lòng ôm nhi tử khóc lên. Quốc chủ cũng nhìn Tạ Liên đến đờ ra, chỉ mới bốn mươi tuổi, nhưng nhìn vào hiện tại chẳng khác nào đã quá tuổi lục tuần (>60). Khí lạnh chập sáng khiến Tạ Liên giật mình một cái, mau chóng nói: “Y phục. Mau nhìn bộ y phục kia!......”
Nhưng mà lúc nhìn lại, tang phục trắng đâu có? Kia không phải vẫn là bạch y bình thường y hay mặc sao?
Tạ Liên bỗng nhiên phẫn nộ, nện một quyền vào thùng gỗ, gầm hét lên: “Ngươi đến cùng muốn thế nào? Ngươi đang ở đây chơi đùa ta sao?!”
Vương hậu cố nén nước mắt, ôm y nói: “Hoàng nhi đừng nóng giận, con trước tiên mặc quần áo vào đã, mặc vào đừng để bị lạnh......”
Ngày hôm đó, Phong Tín trở về cũng rất muộn, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi, so với dĩ vãng càng sâu hơn.
Tạ Liên đã đợi hắn rất lâu rồi, cũng không thể chờ đợi được nữa: “Phong Tín, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với đệ.”
Tuy rằng Bạch vô tướng quá quỷ dị lợi hại, mặc dù có nói cho Phong Tín, sớm cảnh báo phỏng chừng cũng không có tác dụng gì, nhưng y nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cho rằng chuyện này không nên gạt Phong Tín, bởi vậy quyết định nói cho hắn biết sự tình. Chẳng thể liệu, Phong Tín không có lập tức hỏi y là chuyện gì, mà chỉ nói: “Vừa vặn, ta cũng có chút chuyện muốn nói với huynh.”
Tạ Liên thầm khẳng định chuyện Bạch vô tướng tương đối trọng yếu, nên đã gấp gáp phóng mặt tới nói một tràng, sau mới ngồi xuống cạnh bàn, hỏi: “Vậy đệ nói trước đi, là chuyện gì?”
Phong Tín chần chừ một chút, xong vẫn nhường lại: “Vẫn là điện hạ nói trước đi.”
Tạ Liên cũng không từ chối, thấp giọng nói: “Phong Tín, đệ ngàn vạn lần nên cẩn thận, Bạch vô tướng trở về.”
“......”
Phong Tín bỗng nhiên biến sắc: “Bạch vô tướng trở về? Tại sao lại nói như vậy? Huynh thấy hắn?”
Tạ Liên gật đầu: “Đúng! Ta đã thấy.”
Phong Tín sắc mặt trắng bệch: “Có thể......không phải vậy thì sao, mà huynh nhìn thấy hắn bằng cách nào? Tại sao bị phát hiện mà huynh còn bình yên vô sự???”
Tạ Liên đem mặt vùi vào trong tay, nói: “...... Ta cũng không biết! Chỉ biết hắn không những không giết ta, hơn nữa còn......”
Còn như một trưởng bối từ ái ôm lấy y xoa đầu y, còn nói rằng, “Đến bên cạnh ta đi.”.
Nghe y nói mấy ngày nay đều gặp quỷ, Phong Tín vẻ khiếp sợ trên mặt dần dần rút xuống, bị mê muội thay thế: “Hắn đến cùng là muốn làm gì?”
Tạ Liên nói: “Ngược lại nhất định không có ý tốt, hơn nữa hắn hình như luôn bám theo ta, nói chung...... Đệ cẩn thận chút! Giúp ta nhắc nhở phụ hoàng mẫu hậu cũng nên cẩn thận chút, nhưng chớ dọa tới bọn họ.”
Phong Tín đáp ứng: “Được thôi. Mấy ngày nay ta sẽ không ra ngoài, tiểu tử kia nếu có tới...... khẳng định có thể chống đỡ một quãng thời gian.”
Nói ra thực sự rất lúng túng. Lúc Mộ Tình rời đi, vẫn đem đò của hắn mang đến để lại. Tuy rằng lúc đó Tạ Liên không kìm chế được nỗi nòng, ném hắn rồi nói không cần hắn giúp, thế nhưng lúc tỉnh táo lại, cuối cùng vẫn nhặt những thứ kia về. Tạ Liên thở dài, gật gù rồi nói: “Đúng rồi, đệ muốn nói với ta gì thế?”
Nhắc tới chuyện này, Phong Tín lại chần chừ. Dừng một chút, hắn mới mở miệng, cũng hiếm kia thấy hắn ấp a ấp úng, vừa mân mê tóc vừa nói: “Kỳ thực...... Điện hạ, chỗ của huynh, còn có tiền không? Hoặc là có thứ gì đó cầm cố được?”
Tạ Liên không nghĩ tới vào thời điểm này hắn lại hỏi câu ngốc nghếch đến vậy, ngạc nhiên hỏi lại: “A? Đệ hỏi cái này để làm gì?”
Phong Tín nhắm mắt trả lời: “...... Không có gì...... Chỉ là nếu có, có thể hay không...... Cho ta mượn một chút?”
Tạ Liên cười khổ: “...... Đệ cảm thấy còn có thể có sao?”
Phong Tín thở dài một hơi: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Tạ Liên suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng trước kia không phải ta đã đưa kiam đai lưng cho đệ sao?”
Phong Tín lẩm bẩm nói: “Cái kia không đủ, còn thiếu rất nhiều......”
Tạ Liên lấy làm kinh hãi: “Phong Tín? Đệ đến cùng đã làm gì vậy? Sao một kim đai lưng vẫn không đủ? Chẳng lẽ là đệ đánh nhau với người ta phải bồi thường? Nói ta nghe một chút xem nào?”
Phong Tín phục hồi tinh thần lại, vội phủ nhận: “Không phải! Huynh bình tĩnh lại đã, nghe ta nói một chút!”
Truy hỏi một hồi, Phong Tín đều trả lời bảo đảm không có chuyện gì xảy ra, Tạ Liên vẫn không thể yên tâm được: “Nếu là có chuyện gì, đệ nhất định phải nói cho ta biết, chúng ta có thể đồng thời nghĩ biện pháp.”
Phong Tín nói: “Huynh không cần nhúng vào đâu, chuyện này muốn làm cũng không nghĩ ra biện pháp. Điện hạ hay là trước tiên giải quyết chuyện bên huynh đi!”
Hắn nhắc lại cái này, tâm Tạ Liên lại chìm xuống dưới.
Như y dự liệu, mấy ngày sau, cái tên kia vẫn lại bám lấy y dai như đỉa.
Tạ Liên có thể ở bất kì nơi nào nhìn thấy được mặt nạ vui buồn, hoặc là bóng người màu trắng như có như không. Có lúc nửa đêm khuya đầu giường, có lúc là hình ảnh chiếu trong nước, có lúc thì bỗng nhiên mở ra cửa thấy, đôi khi, thậm chí ngay ở sau lưng Phong Tín.
Bạch vô tướng tựa hồ lấy đe dọa y mà vui, hơn nữa, còn cố ý chỉ để cho một mình y nhìn thấy. Mỗi lần Tạ Liên không chịu được kêu to chỉ về phía hắn, những người khác vừa vọt ra, hoặc là vừa quay đầu lại, hắn đã biến mất rồi. Một cuộc sống như thế, Tạ Liên trải qua cả kinh liên tục, trong lòng hận không thể túm lấy tên kia băm thành tám mảnh, nhưng căn bản cái bóng hắn y cũng giẫm không được, khó tránh khỏi ngày đêm điên đảo, cả người đều mỏi mệt.
Một ngày nọ, y nửa đêm thức tỉnh, cảm thấy thực khát nước, mới nhớ ra cả ngày chưa đụng đến giọt nước nào, đành bò dậy chuẩn bị đi ra ngoài giải khát, sau nghe thấy tiếng người bên ngoài cùng ánh nến mơ hồ xuyên thấu. Tạ Liên cả kinh, lập tức trốn ra sau cửa, trong lòng ầm ầm kinh hoàng: “Là ai? Nếu như là phụ hoàng mẫu hậu Phong Tín, hà tất phải lén lén lút lút như vậy?”
Ai ngờ, người lén lén lút lút, đúng là phụ hoàng mẫu hậu cùng Phong tín. Thanh âm Phong Tín ép tới cực thấp: “Điện hạ nghỉ ngơi chưa?”
Vương Hậu cũng nhỏ giọng đáp: “Ngủ rồi.”
Quốc chủ lại nói: “Thật vất vả lắm mới ngủ, các ngươi ngày mai không nên gọi nó quá sớm, cứ để nó ngủ thêm một lát.”
Câu nói này làm tâm Tạ Liên đau xót, ngay sau đó, lại nghe vương hậu nói: “Ôi...... Nếu cứ tiếp tục như vậy, hoàng nhi đến khi nào mới có thể tốt?”
Tạ Liên đang cảm thấy lời này có chỗ nào không đúng, thì chợt nghe Phong Tín thấp giọng nói: “Huynh ấy cũng bởi quá mệt mỏi nên mới vậy. Phát sinh quá nhiều chuyện. Làm phiền hai vị bệ hạ để ý xem, nếu như điện hạ có cái gì chỗ nào không đúng, thì lập tức nói cho ta biết. Cũng đừng để huynh ấy cảm giác được, còn có, không cần kích thích đến lời nói của huynh ấy......”
Tạ Liên trốn ở sau cửa nghe, trong đầu trống rỗng, như có từng trận huyết dịch đang xộc thẳng lên đầu.
Có ý gì? Đây là có ý gì?
Trong lòng y gầm hét lên: “Ta không điên! Ta không nói dối! Ta nói đều là sự thật!”
Tạ Liên khoát tay, “Ầm” một tiếng phá tan cửa, trong phòng cả ba người đều cả kinh, Phong Tín đứng bật dậy: “Điện hạ? Huynh không phải đang ngủ sao?!”
Tạ Liên đổ ập người xuống: “Đệ không tin ta?”
Phong Tín ngẩn người ra: “Ta đương nhiên tin tưởng huynh! Huynh......” Tạ Liên đánh gãy lời hắn, “Vậy những câu nói kia của đệ là có ý gì? Bảo những thứ ta thấy đều là ảo giác, là ta tự mình vọng tưởng?”
Quốc chủ cùng vương hậu đều muốn chen vào, Tạ Liên lập tức nói: “Đừng nói nữa, mọi người đều không hiểu!”
Phong Tín nói: “Không phải! Ta tin tưởng huynh, điện hạ, nhưng huynh gần đây quá mệt mỏi là sự thật!”
Tạ Liên nhìn hắn, không nói gì, trong lòng quét qua từng cơn gió lạnh.
Y đã từng chắc rằng, Phong Tín vẫn luôn tin tưởng mình. Ít nhất là tám phần.
Không phải tin tưởng toàn bộ. Dù sao, những ngày tháng gần đây Tạ Liên trải qua, thật sự là quá có bệnh. Đổi lại bất luận người ngoài nào nhìn vào, đều sẽ phán đoán đây là một kẻ điên, có tư cách gì đảm bảo người ta tín nhiệm toàn bộ chứ?
Thế nhưng không phải như vậy, nếu là Phong Tín trước đây chắc chắn sẽ không do dự mà hoàn toàn tin y! Coi như chỉ có hai phần hoài nghi, cũng đã làm cho người ta không thể chịu đựng!
Trong lòng Tạ Liên tràn đầy phẫn nộ cùng oán khí, không biết là đối với ai, đối với Bạch vô tướng? Đối với Phong Tín? Đối với tất cả mọi người? Hay là đối với chính mình? Y không nói bất cứ lời nào, quay đầu xông ra ngoài, Phong Tín đuổi theo gọi: “Điện hạ, huynh đi đâu vậy?”
Tạ Liên cố gắng bình tĩnh đáp: “Đệ không cần lo, cũng đừng đi theo ta, mau trở lại đi.”
Phong Tín nói: “Không được, thế nhưng huynh muốn đi đâu? Ta đi cùng huynh.”
Tạ Liên quyết định chủ ý, đột nhiên lao nhanh, Phong Tín tốc độ không thể bì nổi y, chỉ chốc lát sau đã bị bỏ xa, chỉ có thể đứng phía sau gọi, quốc chủ cùng vương hậu cũng ra ngoài kêu tên y, nhưng Tạ Liên một lòng mắt điếc tai ngơ, càng chạy càng nhanh.
Y nhất định phải chủ động đánh!
Nếu như Bạch vô tướng muốn giết Tạ Liên, hoặc Phong Tín, hoặc cha mẹ y, chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao, thế nhưng hắn một mực không muốn giết, chỉ coi y thành thứ đồ chơi, muốn y trở thành một trò cười cho người khác!
Tạ Liên vừa chạy vừa quay mặt vào trong màn đêm quát: “Lăn ra đây!!! Tên quái vật trong bóng tối* kia!!! Lăn ra đây!!!”
*Khụ, không biết có phải QT dịch bừa hay không mà câu này nó bậy quá, nên tui mạn phép sửa lại cho tao nhã…
Bạch vô tướng hoàn toàn chỉ nhằm vào y, bởi vậy, y chắc chắn rằng Bạch Vô Tướng sẽ xuất hiện. Nhưng một đống từ ngữ bần cùng đi ra, lại chẳng nghe thấy bất kì tiếng cười gằn bất thình lình nào từ trong bóng tối, hoặc là một bóng người phía xa xuất hiện, hoặc là một cái tay đột ngột túm lấy đầu y. Lao nhanh mấy dặm, Tạ Liên rốt cục hết sức lực, người cúi thật sâu xuống, hai tay chống lên đầu gối thở hồng hộc, trong ngực yết hầu tràn ngập một mùi vị rỉ sắt.
Một lúc lâu, y đột nhiên đứng dậy, tiếp tục hướng lên phía trước trầm giọng nói: “...... Ngươi muốn ta hao tổn nữa thật sao? Được, vậy thì chậm rãi hao tổn!”
Một mình y ở nơi hoang sơn dã lĩnh, đi bộ bên trong rừng sâu núi thẳm không biết đã bao lâu, sương mù dần dần trở nên dày đặc.
Bốn phía đám cây già đen sì giương nanh múa vuốt, tất cả đều nghiêng về phía trước, bức bối đến cực điểm, phảng phất như mời y bước vào mảnh cấm địa nào đó. Trong lòng Tạ Liên biết phía trước xa lạ, nhưng không thể tránh khỏi. Hơn nữa, sớm muộn gì cũng phải kết thúc, chuyện gì tới sẽ tới, sau đó trầm mặc tiếp tục tiến lên. Một bước rồi lại một bước, bên trong màn sương trắng phía trước, mơ hồ hiện ra một đồ vật lấp lánh, tựa như một bức tường phát sáng.
Tạ Liên chưa từng thấy thứ này, khẽ cau mày, ổn định bước chân. Mà này mặt “vách tường” kia, lại đang chậm rãi áp sát về phía y!
Tạ Liên lòng sinh cảnh giác, bẻ xuống một cành cây, nắm trong tay trực chờ quân địch tới. Đợi đến khi “vách tường” kia bức đến trước người y chưa đầy hai trượng, lúc này y mới ngạc nhiên phát hiện, đó không phải một bức tường, mà là vô số U Minh Quỷ Hỏa. Bởi vì rất nhiều nên từ xa nhìn lại, trông giống như một mặt tường thành rực lửa, hoặc như một cái lưới lớn.
Những quỷ hỏa kia tuy rằng quỷ dị, nhưng cũng cũng không có sát ý, chỉ trầm mặc bay lượn trước mặt Tạ Liên, ngăn cản y tiếp tục tiến lên. Tạ Liên thử vòng qua chúng nó, những quỷ này hỏa lại lập tức đổi phương hướng, bức đến trước người Tạ Liên. Đồng thời, y cũng nghe thấy rất nhiều thanh âm vang lên:
“Đừng tới.”
“Không được qua đây.”
“Phía trước có thứ không tốt.”
“Trở về đi, đừng tiếp tục tiến đến nữa!”
Những thanh âm này thẫn thờ mà dày đặc, tựa như từng cơn thuỷ triều ập tới, khiến người nghe được sau lưng phát lạnh. Tạ Liên được chúng nó vây quanh ở chính giữa, chú ý thấy bên trong những quỷ hỏa này, có một ngọn lửa đặc biệt sáng, cũng đặc biệt im lặng.
Tuy rằng quỷ hỏa không có con mắt, nhưng lúc nhìn thấy quỷ hỏa kia, y phảng phất cảm giác được có một tầm mắt nóng rực phóng tới.
Xem ra, quỷ hỏa này là mạnh nhất trong lũ quỷ. Ngoài nó ra, tất cả chỉ là đi theo mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất