Chương 239
Quốc sư hướng về phía Hoa Thành quát lớn: "Người trẻ tuổi, không được khinh địch! Hình dạng này của hắn còn khó đối phó hơn cả Bạch Vô Tướng! Hơn nữa, lúc trước hắn không có vũ khí nên ngươi mới chiếm được lợi thế, bây giờ thì hết rồi!"
Quả nhiên, vết thương trên người Quân Ngô đều biến mất hoàn toàn, từ đầu đến chân rực rỡ hẳn lên.
Hắn đưa mắt nhìn Quốc sư, mỉm cười: "Ở ngay trước mặt ta, ngươi lại dám dạy dỗ người khác làm sao để đối phó ta. Có phải thấy ta không giết ngươi, lá gan càng ngày càng lớn rồi?"
Tuy là mỉm cười nhưng lại lộ rõ thái độ cảnh cáo. Quốc sư cũng không nhiều lời, chỉ đứng đó nhìn hắn.
Tạ Liên nói: "Người yên tâm, Tam Lang không bao giờ khinh địch."
Y vốn đã hiểu rất rõ. Cho dù Hoa Thành luôn giễu cợt, chẳng kiêng nể một ai, tay hắn cũng không một giây nào buông lỏng cán đao.
Quân Ngô ngắm nhìn thanh trường kiếm trên tay, thản nhiên nói: "Tru Tâm, lâu rồi không gặp."
Phương Tâm, hay chính xác hơn là Tru Tâm, được hắn nắm chặt trên tay liền tỏa ra tà khí ngút trời.
Lúc trước, Tạ Liên vẫn luôn cảm thấy Phương Tâm là thanh kiếm lâu năm, càng có tuổi lại càng khó dùng, thậm chí có thể gãy lúc nào không hay. Vậy mà y lại không ngờ tới, thanh kiếm này ở trong tay chủ nhân cũ và ở trong tay y lại khác nhau đến vậy!
Tru Tâm và Ách Mệnh va chạm khiến cả cây cầu thông thiên rung chuyển, tưởng như có thể sập xuống, chìm trong dung nham bất cứ lúc nào. So với ban nãy, rõ ràng sức mạnh và tốc độ của Quân Ngô đã tăng lên đến kinh hoàng. Mặc dù Hoa Thành không hề yếu thế, vậy nhưng đôi lông mày hắn vẫn nhíu lại, sắc mặt tối sầm khiến người ta run sợ. Mấy người đứng phía xa theo dõi trận chiến cũng không khỏi kinh hãi.
Bởi vì, mỗi một kiếm của Quân Ngô chém xuống đều nhắm trực tiếp vào mắt phải của Hoa Thành!
Hoa Thành cản được cả hai lần, nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc. Hắn nhanh chóng phát hiện ra, Quân Ngô năm lần bảy lượt đều chỉ dùng một chiêu y hệt nhau, hình như đã biết nhược điểm của hắn là con mắt phải, chỉ cần đâm trúng một phát là đủ. Mỗi lần Quân Ngô xuất chiêu, Hoa Thành đều phải dùng hết sức phòng thủ mới chặn được tất cả đòn đánh. Nếu như vậy, chẳng phải họ đang rơi vào thế giằng co chẳng đi đến đâu hay sao?
Con mắt trên chuôi đao Ách Mệnh như cảm nhận được nguy hiểm gần kề, đột nhiên trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Kiếm ngọc đen một lần nữa chém tới. Một tiếng "Keng!" thanh thúy vang lên... Hoa Thành vẫn chưa hề nâng đao chặn đòn, vậy mà Quân Ngô đã nhẹ nhàng thu kiếm lại.
Tạ Liên toàn thân áo trắng, đứng chắn ngay trước mặt Hoa Thành.
Vừa rồi, chính là y đã tung một chưởng, hất văng đường kiếm lạnh buốt của Tru Tâm!
Quả nhiên, Tạ Liên vẫn không thể nhịn được, liền nhảy vào tham chiến. Y vốn có bản lĩnh dùng tay không đánh thắng mọi loại binh khí, thế nhưng đây là lần đầu tiên y đánh với thanh kiếm mạnh tới vậy, còn gắng sức hất văng nó ra, bây giờ cả cánh tay đều tê rần. Y xoa tay, lùi lại mấy bước mới dần tỉnh táo lại.
Hoa Thành đứng phía sau y, ngạc nhiên nói: "Ca ca?"
Tạ Liên khẽ gật đầu: "Cùng nhau nhé!"
Hai người vai kề vai, ánh mắt kiên định hướng thẳng về phía bên kia.
Thấy vậy, ý cười trên mặt Quân Ngô càng rõ rệt: "Ồ?"
Tạ Liên thấp giọng: "Đệ trên ta dưới!"
*chắc là một tấn công một phòng thủ
Lời còn chưa dứt, bọn họ liền rời khỏi vị trí, người đứng trên, người đứng dưới, hướng về phía Quân Ngô chuẩn bị nghênh chiến.
Tạ Liên vốn đã hiểu rõ từng chiêu trò, mánh khóe trong đầu Quân Ngô, mơ hồ đoán được chiêu thức tiếp theo của hắn, liền hô lên: "Câu!"
Hoa Thành nghe vậy, lập tức vung đao chém tới.
Quả nhiên, suýt chút nữa Quân Ngô đã trúng chiêu!
Tạ Liên lại hô lớn: "Oanh!"
*oanh trong oanh kích, dùng pháp lực piu piu chém nhau
Hoa Thành vẫn một mực làm theo lời y, lần này không dùng đao mà trực tiếp vận pháp đánh bằng tay. Chiêu đó đánh trúng ngay bả vai Quân Ngô, khiến cả người hắn trầm xuống, nếu không phải thân thủ quá nhanh nhạy, có lẽ hắn đã bị thương tới nỗi liệt cả hai tay. Đánh qua đánh lại một hồi, Tạ Liên bỗng giật mình nhận ra... Hoa Thành là Tuyệt thế Quỷ Vương, thân thủ vô song, việc gì cần y bày dăm ba cái kế sách này?
Cảm thấy mình quá mạo phạm, bệnh cũ của y lại tái phát, vội xua tay: "Xin lỗi nhé! Đệ không cần nghe ta đâu!"
Hoa Thành cười híp mắt: "Mọi lời ca ca nói đều là tốt nhất, tại sao lại không cần nghe?"
Đột nhiên, mặt cầu dưới chân Hoa Thành nứt vỡ. Thấy hắn sắp rơi xuống dưới, Tạ Liên vội tung ra Nhược Da, kéo hắn trở lên.
Chỉ sau một khắc, y liền cảm thấy sau gáy lành lạnh.
Quân Ngô đã vọt tới phía sau y từ lúc nào, một tay nắm chặt lấy vai y: "Tiên Lạc, thân thủ không tồi."
Hắn áp sát quá nhanh, đến nỗi lông tơ trên người Tạ Liên dựng đứng cả lên.
Hoa Thành hoảng hốt: "Ca ca!"
Hắn vung tay trái, Ách Mệnh lập tức lao đi như chớp. Tạ Liên phản ứng rất nhanh, vội cúi đầu né tránh. Ách Mệnh lướt qua đỉnh đầu y, bổ thẳng về phía Quân Ngô. Thấy vậy, hắn nhẹ buông bàn tay trên vai Tạ Liên ra, y cũng nhân cơ hội này chạy về bên người Hoa Thành. Ách Mệnh bay vòng vòng một hồi rồi mới ngoan ngoãn trở lại trên tay Hoa Thành. Hai người phối hợp nhuần nhuyễn đến nỗi từ ngoài nhìn vào chỉ thấy ba bóng người như tia chớp lập lòe, nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà, tiếng cười của Quân Ngô vẫn không ngừng văng vẳng khắp không gian như đang khích lệ bọn họ: "Hay lắm! Tốt! Tiếp tục đi!"
Mộ Tình miễn cưỡng né khỏi đoạn cầu bị nứt, sợ hãi nói: "Quốc sư! Hắn... hắn bị làm sao thế!? Hắn đang cười ư?"
Quốc sư thở dài: "Ta đã cảnh cáo các ngươi rồi! Bị đả thương càng nặng, hắn lại càng cao hứng! Vừa rồi mới chỉ là bắt đầu thôi!"
Phía bên kia, Quân Ngô nắm trong tay Tru Tâm chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Tạ Liên thấy hắn không ngừng vung kiếm nhắm vào mắt phải của Hoa Thành, trong lòng có chút sợ hãi, liền theo phản xạ tung Nhược Da cuốn chặt lấy chuôi kiếm Tru Tâm. Ai ngờ, Quân Ngô trở tay kéo một cái, cả người Tạ Liên lập tức bay về phía hắn.
Tạ Liên hơi kinh ngạc, thế nhưng chỉ một giây sau đã trấn định, ngược lại còn muốn cướp lấy kiếm của hắn, không chút sợ hãi mà lao tới. Trong đầu y tái hiện lại hàng vạn khả năng có thể xảy ra, hơn hai trăm chiêu thức được chuẩn bị để đối phó. Nào ngờ, đang bay đến giữa không trung, đột nhiên có một bàn tay tóm chặt lấy y, kéo về phía sau. Tạ Liên vừa ngã xuống đất đã vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hoa Thành đang chắn trước mặt y, một mũi kiếm đen óng đâm xuyên qua tim hắn.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tạ Liên dường như hít thở không thông: "Tam Lang?!"
Sắc mặt Hoa Thành hơi tối lại.
Quân Ngô vốn là đang chờ Tạ Liên tự lấy Tru Tâm đâm chính mình, vậy mà lại bị ngăn cản giữa chừng, hơi thất vọng rút kiếm về.
Tạ Liên vô tình quên mất Hoa Thành chính là quỷ, kể cả trên ngực có bị khoét một lỗ lớn cũng vẫn có thể vui vẻ cười nói. Vậy mà, y lại không khỏi lo lắng, dù vết thương không hề chảy máu nhưng vẫn lấy hai tay ấn chặt lại: "Tam Lang, đệ... Sao tự nhiên đệ lại làm thế?!"
Hoa Thành mỉm cười: "Huynh nói xem, ta làm sao có thể nhìn huynh bị đâm trúng ngay trước mặt ta được?"
Không hiểu sao, giọng điệu của hắn lại có chút phấn khích.
Tạ Liên hơi ngẩn ra, lại nghe thấy giọng nói ôn nhu của Quân Ngô vang bên tai: "Tiên Lạc, ngươi việc gì phải đau lòng đến vậy? Hắn cũng đâu có cảm thấy đau đớn, suy cho cùng cũng chỉ là một cái xác đã chết từ lâu thôi."
"..."
Hắn còn cố tình gợi lại chuyện này!
Tạ Liên nhìn chằm chằm về phía hắn, trong lòng bùng lên lửa giận: "Còn không phải là lỗi của ngươi sao?!"
Quân Ngô cười lạnh: "Toàn bộ đều là lỗi của ta sao?"
Nghe thấy câu hỏi của hắn, cổ họng Tạ Liên bỗng nghẹn lại.
Giọng điệu của Quân Ngô vẫn không hề thay đổi: "Cứ cho là vậy đi. Thế nhưng, Tiên Lạc à, có phải ngươi bị đày xuống nhân gian quá lâu, liền quên mất trong quá khứ đã làm những chuyện gì rồi? Ngươi có còn nhớ, sau khi Tiên Lạc quốc sụp đổ, chính ngươi đã gây ra tai họa gì hay không?"
"..."
Nét mặt Quân Ngô dần lộ ra ý cười, chậm rãi nói: "Ngươi có còn nhớ, cái tên tự xưng mình là Vô Danh quỷ hồn đã thành ra thế nào hay không?"
Đột nhiên, sắc mặt Tạ Liên trắng bệch, bật thốt lên: "Dừng lại!!!"
Quốc sư cảm thấy không ổn, liền lên tiếng: "Điện hạ, hắn đang nói cái gì vậy? Sau khi Tiên Lạc quốc sụp đổ ngươi đã làm gì?"
Tạ Liên đưa ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Hoa Thành rồi lại nhìn sang Quân Ngô. Mới vừa rồi y còn vô cùng giận dữ, vậy mà bây giờ lại bất lực, không biết phải làm sao.
Hoa Thành lập tức nắm lấy tay y, trầm giọng: "Không sao hết, Điện hạ, đừng sợ."
Phong Tín cũng gật đầu: "Đúng vậy, bình tĩnh trước đã!"
Mộ Tình thì lại vô cùng sốt ruột: "Hắn có ý gì? Quỷ hồn? Cái gì quỷ hồn cơ?"
Tạ Liên làm sao có thể trả lời được...?
Đó chính là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời y, cũng là lúc y làm những việc đáng hối hận nhất mà chính bản thân y cũng không dám nhớ lại. Chỉ cần trong đầu hiện lên hình ảnh một chiếc mặt nạ tái nhợt mỉm cười rạng rỡ, y liền lăn lộn mất ngủ, chỉ hận không thể co mình lại trốn tránh thực tại.
Hoa Thành đã trông thấy một Tạ Liên phong quang vô hạn, trông thấy một Tạ Liên bất khả chiến bại, trông thấy một Tạ Liên ngốc nghếch ngớ ngẩn, một Tạ Liên nghèo rớt mùng tơi, đều không sao cả.
Thế nhưng, hắn lại chưa từng chứng kiến Tạ Liên lăn lộn trong bùn đất, Tạ Liên mở miệng mắng chửi người, một Tạ Liên tràn đầy oán hận và ham muốn trả thù, tiêu diệt toàn bộ Vĩnh An quốc, thậm chí muốn tạo ra dịch mặt người lần thứ hai!
Tất cả những chuyện đó chỉ cần nhớ lại thôi cũng thấy kinh hoàng. Nếu là lúc trước, Bạch Vô Tướng thích kể ra ngoài thì cứ việc kể, y chẳng buồn quan tâm, thế nhưng bây giờ, Tạ Liên thật sự không muốn nghĩ đến biểu cảm của Hoa Thành sẽ thế nào sau khi nghe hết những gì y đã làm.
Bởi vì, y vốn không phải là người tốt đẹp như Hoa Thành nghĩ. Y cũng không phải là thần thánh cao thượng, không nhiễm một hạt bụi. Sau khi Hoa Thành biết hết mọi chuyện xấu hổ này, chỉ sợ sẽ tỏ ra vô cùng khó tin, và có lẽ y cũng không còn mặt mũi nhìn Hoa Thành nữa!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ Liên liền tái xanh, trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, đôi tay run lên bần bật.
Thấy y sợ hãi như vậy, Hoa Thành càng nắm chặt tay hơn, kiên định nói: "Điện hạ, đừng sợ. Huynh có nhớ không? Phong quang vô hạn là huynh, rơi xuống bụi trần cũng là huynh. Quan trọng là "huynh", chứ không phải "huynh như thế nào". Cho dù việc gì xảy ra, ta cũng sẽ không rời đi. Bất cứ chuyện gì huynh cũng có thể nói cho ta biết."
Hắn đưa ánh mắt ôn nhu nhìn Tạ Liên: "Ta muốn chính huynh nói cho ta biết."
Cuối cùng Tạ Liên cũng lấy lại chút bình tĩnh.
Quân Ngô cười một tiếng, chậm rãi nói: " "Cho dù việc gì xảy ra, cũng sẽ không rời đi". Đã từng... Những tín đồ trung thành nhất, những bằng hữu tốt nhất cũng đã từng nói với ta như vậy."
Sắc mặt Quốc sư khẽ biến.
Quân Ngô liếc hắn một cái rồi nói tiếp: "Thế nhưng, ngươi xem. Cuối cùng, không có một ai thật sự làm được."
Quốc sư không đành lòng nhìn hắn, khẽ quay mặt đi.
Hoa Thành trầm giọng: "Điện hạ, tin ta... Không được sao?"
Không phải là Tạ Liên không tin...
Chỉ là... y không muốn thử.
Cuối cùng, Tạ Liên nuốt nước miếng, miễn cưỡng mỉm cười, lại cảm thấy chuyện thật sự không đáng cười chút nào. Y cúi đầu, giọng run run: "... Tam Lang, ta... Xin lỗi, ta... không thể..."
Hoa Thành lặng nhìn y: "Thật ra..."
Chưa dứt lời, một tia sát khí mãnh liệt phóng tới. Hai người lập tức né khỏi.
Tạ Liên vội lấy lại tinh thần, sắc mặt cũng đỡ hơn một chút: "Hắn làm sao vậy? Tại sao càng..."
Càng nhanh hơn, mạnh hơn?
So với hình dáng Bạch Vô Tướng vừa rồi, hiện tại, cả tốc độ và sức mạnh của Quân Ngô đều tăng ít nhất là... gấp đôi, hơn nữa còn không ngừng tăng thêm! Mỗi đòn đánh hắn tung ra đều thể hiện rõ ràng sức mạnh kinh khủng ấy.
Mộ Tình cảm thấy không đúng, liền hô lớn: "Điện hạ! Hắn đổi kế hoạch rồi! Hắn không công kích Huyết Vũ Thám Hoa nữa... mà chuyển sang công kích ngươi!"
Tạ Liên cũng phát hiện ra điểm này. Trong tay y chỉ có mỗi Nhược Da, mà Nhược Da trông thấy Phương Tâm liền thụt lùi về phía sau, hoàn toàn không có cách nào đánh lại. May mắn, Ách Mệnh nhanh như chớp liền phóng tới, cản ngay một đòn đang đánh về phía y.
_______________
Fact: Tạ Liên:1m78 ; Hoa Thành:1m90
Lỗi không phải do Liên lùn, do Hoe Hoe quá cao =)))
Quả nhiên, vết thương trên người Quân Ngô đều biến mất hoàn toàn, từ đầu đến chân rực rỡ hẳn lên.
Hắn đưa mắt nhìn Quốc sư, mỉm cười: "Ở ngay trước mặt ta, ngươi lại dám dạy dỗ người khác làm sao để đối phó ta. Có phải thấy ta không giết ngươi, lá gan càng ngày càng lớn rồi?"
Tuy là mỉm cười nhưng lại lộ rõ thái độ cảnh cáo. Quốc sư cũng không nhiều lời, chỉ đứng đó nhìn hắn.
Tạ Liên nói: "Người yên tâm, Tam Lang không bao giờ khinh địch."
Y vốn đã hiểu rất rõ. Cho dù Hoa Thành luôn giễu cợt, chẳng kiêng nể một ai, tay hắn cũng không một giây nào buông lỏng cán đao.
Quân Ngô ngắm nhìn thanh trường kiếm trên tay, thản nhiên nói: "Tru Tâm, lâu rồi không gặp."
Phương Tâm, hay chính xác hơn là Tru Tâm, được hắn nắm chặt trên tay liền tỏa ra tà khí ngút trời.
Lúc trước, Tạ Liên vẫn luôn cảm thấy Phương Tâm là thanh kiếm lâu năm, càng có tuổi lại càng khó dùng, thậm chí có thể gãy lúc nào không hay. Vậy mà y lại không ngờ tới, thanh kiếm này ở trong tay chủ nhân cũ và ở trong tay y lại khác nhau đến vậy!
Tru Tâm và Ách Mệnh va chạm khiến cả cây cầu thông thiên rung chuyển, tưởng như có thể sập xuống, chìm trong dung nham bất cứ lúc nào. So với ban nãy, rõ ràng sức mạnh và tốc độ của Quân Ngô đã tăng lên đến kinh hoàng. Mặc dù Hoa Thành không hề yếu thế, vậy nhưng đôi lông mày hắn vẫn nhíu lại, sắc mặt tối sầm khiến người ta run sợ. Mấy người đứng phía xa theo dõi trận chiến cũng không khỏi kinh hãi.
Bởi vì, mỗi một kiếm của Quân Ngô chém xuống đều nhắm trực tiếp vào mắt phải của Hoa Thành!
Hoa Thành cản được cả hai lần, nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc. Hắn nhanh chóng phát hiện ra, Quân Ngô năm lần bảy lượt đều chỉ dùng một chiêu y hệt nhau, hình như đã biết nhược điểm của hắn là con mắt phải, chỉ cần đâm trúng một phát là đủ. Mỗi lần Quân Ngô xuất chiêu, Hoa Thành đều phải dùng hết sức phòng thủ mới chặn được tất cả đòn đánh. Nếu như vậy, chẳng phải họ đang rơi vào thế giằng co chẳng đi đến đâu hay sao?
Con mắt trên chuôi đao Ách Mệnh như cảm nhận được nguy hiểm gần kề, đột nhiên trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Kiếm ngọc đen một lần nữa chém tới. Một tiếng "Keng!" thanh thúy vang lên... Hoa Thành vẫn chưa hề nâng đao chặn đòn, vậy mà Quân Ngô đã nhẹ nhàng thu kiếm lại.
Tạ Liên toàn thân áo trắng, đứng chắn ngay trước mặt Hoa Thành.
Vừa rồi, chính là y đã tung một chưởng, hất văng đường kiếm lạnh buốt của Tru Tâm!
Quả nhiên, Tạ Liên vẫn không thể nhịn được, liền nhảy vào tham chiến. Y vốn có bản lĩnh dùng tay không đánh thắng mọi loại binh khí, thế nhưng đây là lần đầu tiên y đánh với thanh kiếm mạnh tới vậy, còn gắng sức hất văng nó ra, bây giờ cả cánh tay đều tê rần. Y xoa tay, lùi lại mấy bước mới dần tỉnh táo lại.
Hoa Thành đứng phía sau y, ngạc nhiên nói: "Ca ca?"
Tạ Liên khẽ gật đầu: "Cùng nhau nhé!"
Hai người vai kề vai, ánh mắt kiên định hướng thẳng về phía bên kia.
Thấy vậy, ý cười trên mặt Quân Ngô càng rõ rệt: "Ồ?"
Tạ Liên thấp giọng: "Đệ trên ta dưới!"
*chắc là một tấn công một phòng thủ
Lời còn chưa dứt, bọn họ liền rời khỏi vị trí, người đứng trên, người đứng dưới, hướng về phía Quân Ngô chuẩn bị nghênh chiến.
Tạ Liên vốn đã hiểu rõ từng chiêu trò, mánh khóe trong đầu Quân Ngô, mơ hồ đoán được chiêu thức tiếp theo của hắn, liền hô lên: "Câu!"
Hoa Thành nghe vậy, lập tức vung đao chém tới.
Quả nhiên, suýt chút nữa Quân Ngô đã trúng chiêu!
Tạ Liên lại hô lớn: "Oanh!"
*oanh trong oanh kích, dùng pháp lực piu piu chém nhau
Hoa Thành vẫn một mực làm theo lời y, lần này không dùng đao mà trực tiếp vận pháp đánh bằng tay. Chiêu đó đánh trúng ngay bả vai Quân Ngô, khiến cả người hắn trầm xuống, nếu không phải thân thủ quá nhanh nhạy, có lẽ hắn đã bị thương tới nỗi liệt cả hai tay. Đánh qua đánh lại một hồi, Tạ Liên bỗng giật mình nhận ra... Hoa Thành là Tuyệt thế Quỷ Vương, thân thủ vô song, việc gì cần y bày dăm ba cái kế sách này?
Cảm thấy mình quá mạo phạm, bệnh cũ của y lại tái phát, vội xua tay: "Xin lỗi nhé! Đệ không cần nghe ta đâu!"
Hoa Thành cười híp mắt: "Mọi lời ca ca nói đều là tốt nhất, tại sao lại không cần nghe?"
Đột nhiên, mặt cầu dưới chân Hoa Thành nứt vỡ. Thấy hắn sắp rơi xuống dưới, Tạ Liên vội tung ra Nhược Da, kéo hắn trở lên.
Chỉ sau một khắc, y liền cảm thấy sau gáy lành lạnh.
Quân Ngô đã vọt tới phía sau y từ lúc nào, một tay nắm chặt lấy vai y: "Tiên Lạc, thân thủ không tồi."
Hắn áp sát quá nhanh, đến nỗi lông tơ trên người Tạ Liên dựng đứng cả lên.
Hoa Thành hoảng hốt: "Ca ca!"
Hắn vung tay trái, Ách Mệnh lập tức lao đi như chớp. Tạ Liên phản ứng rất nhanh, vội cúi đầu né tránh. Ách Mệnh lướt qua đỉnh đầu y, bổ thẳng về phía Quân Ngô. Thấy vậy, hắn nhẹ buông bàn tay trên vai Tạ Liên ra, y cũng nhân cơ hội này chạy về bên người Hoa Thành. Ách Mệnh bay vòng vòng một hồi rồi mới ngoan ngoãn trở lại trên tay Hoa Thành. Hai người phối hợp nhuần nhuyễn đến nỗi từ ngoài nhìn vào chỉ thấy ba bóng người như tia chớp lập lòe, nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà, tiếng cười của Quân Ngô vẫn không ngừng văng vẳng khắp không gian như đang khích lệ bọn họ: "Hay lắm! Tốt! Tiếp tục đi!"
Mộ Tình miễn cưỡng né khỏi đoạn cầu bị nứt, sợ hãi nói: "Quốc sư! Hắn... hắn bị làm sao thế!? Hắn đang cười ư?"
Quốc sư thở dài: "Ta đã cảnh cáo các ngươi rồi! Bị đả thương càng nặng, hắn lại càng cao hứng! Vừa rồi mới chỉ là bắt đầu thôi!"
Phía bên kia, Quân Ngô nắm trong tay Tru Tâm chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Tạ Liên thấy hắn không ngừng vung kiếm nhắm vào mắt phải của Hoa Thành, trong lòng có chút sợ hãi, liền theo phản xạ tung Nhược Da cuốn chặt lấy chuôi kiếm Tru Tâm. Ai ngờ, Quân Ngô trở tay kéo một cái, cả người Tạ Liên lập tức bay về phía hắn.
Tạ Liên hơi kinh ngạc, thế nhưng chỉ một giây sau đã trấn định, ngược lại còn muốn cướp lấy kiếm của hắn, không chút sợ hãi mà lao tới. Trong đầu y tái hiện lại hàng vạn khả năng có thể xảy ra, hơn hai trăm chiêu thức được chuẩn bị để đối phó. Nào ngờ, đang bay đến giữa không trung, đột nhiên có một bàn tay tóm chặt lấy y, kéo về phía sau. Tạ Liên vừa ngã xuống đất đã vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hoa Thành đang chắn trước mặt y, một mũi kiếm đen óng đâm xuyên qua tim hắn.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tạ Liên dường như hít thở không thông: "Tam Lang?!"
Sắc mặt Hoa Thành hơi tối lại.
Quân Ngô vốn là đang chờ Tạ Liên tự lấy Tru Tâm đâm chính mình, vậy mà lại bị ngăn cản giữa chừng, hơi thất vọng rút kiếm về.
Tạ Liên vô tình quên mất Hoa Thành chính là quỷ, kể cả trên ngực có bị khoét một lỗ lớn cũng vẫn có thể vui vẻ cười nói. Vậy mà, y lại không khỏi lo lắng, dù vết thương không hề chảy máu nhưng vẫn lấy hai tay ấn chặt lại: "Tam Lang, đệ... Sao tự nhiên đệ lại làm thế?!"
Hoa Thành mỉm cười: "Huynh nói xem, ta làm sao có thể nhìn huynh bị đâm trúng ngay trước mặt ta được?"
Không hiểu sao, giọng điệu của hắn lại có chút phấn khích.
Tạ Liên hơi ngẩn ra, lại nghe thấy giọng nói ôn nhu của Quân Ngô vang bên tai: "Tiên Lạc, ngươi việc gì phải đau lòng đến vậy? Hắn cũng đâu có cảm thấy đau đớn, suy cho cùng cũng chỉ là một cái xác đã chết từ lâu thôi."
"..."
Hắn còn cố tình gợi lại chuyện này!
Tạ Liên nhìn chằm chằm về phía hắn, trong lòng bùng lên lửa giận: "Còn không phải là lỗi của ngươi sao?!"
Quân Ngô cười lạnh: "Toàn bộ đều là lỗi của ta sao?"
Nghe thấy câu hỏi của hắn, cổ họng Tạ Liên bỗng nghẹn lại.
Giọng điệu của Quân Ngô vẫn không hề thay đổi: "Cứ cho là vậy đi. Thế nhưng, Tiên Lạc à, có phải ngươi bị đày xuống nhân gian quá lâu, liền quên mất trong quá khứ đã làm những chuyện gì rồi? Ngươi có còn nhớ, sau khi Tiên Lạc quốc sụp đổ, chính ngươi đã gây ra tai họa gì hay không?"
"..."
Nét mặt Quân Ngô dần lộ ra ý cười, chậm rãi nói: "Ngươi có còn nhớ, cái tên tự xưng mình là Vô Danh quỷ hồn đã thành ra thế nào hay không?"
Đột nhiên, sắc mặt Tạ Liên trắng bệch, bật thốt lên: "Dừng lại!!!"
Quốc sư cảm thấy không ổn, liền lên tiếng: "Điện hạ, hắn đang nói cái gì vậy? Sau khi Tiên Lạc quốc sụp đổ ngươi đã làm gì?"
Tạ Liên đưa ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Hoa Thành rồi lại nhìn sang Quân Ngô. Mới vừa rồi y còn vô cùng giận dữ, vậy mà bây giờ lại bất lực, không biết phải làm sao.
Hoa Thành lập tức nắm lấy tay y, trầm giọng: "Không sao hết, Điện hạ, đừng sợ."
Phong Tín cũng gật đầu: "Đúng vậy, bình tĩnh trước đã!"
Mộ Tình thì lại vô cùng sốt ruột: "Hắn có ý gì? Quỷ hồn? Cái gì quỷ hồn cơ?"
Tạ Liên làm sao có thể trả lời được...?
Đó chính là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời y, cũng là lúc y làm những việc đáng hối hận nhất mà chính bản thân y cũng không dám nhớ lại. Chỉ cần trong đầu hiện lên hình ảnh một chiếc mặt nạ tái nhợt mỉm cười rạng rỡ, y liền lăn lộn mất ngủ, chỉ hận không thể co mình lại trốn tránh thực tại.
Hoa Thành đã trông thấy một Tạ Liên phong quang vô hạn, trông thấy một Tạ Liên bất khả chiến bại, trông thấy một Tạ Liên ngốc nghếch ngớ ngẩn, một Tạ Liên nghèo rớt mùng tơi, đều không sao cả.
Thế nhưng, hắn lại chưa từng chứng kiến Tạ Liên lăn lộn trong bùn đất, Tạ Liên mở miệng mắng chửi người, một Tạ Liên tràn đầy oán hận và ham muốn trả thù, tiêu diệt toàn bộ Vĩnh An quốc, thậm chí muốn tạo ra dịch mặt người lần thứ hai!
Tất cả những chuyện đó chỉ cần nhớ lại thôi cũng thấy kinh hoàng. Nếu là lúc trước, Bạch Vô Tướng thích kể ra ngoài thì cứ việc kể, y chẳng buồn quan tâm, thế nhưng bây giờ, Tạ Liên thật sự không muốn nghĩ đến biểu cảm của Hoa Thành sẽ thế nào sau khi nghe hết những gì y đã làm.
Bởi vì, y vốn không phải là người tốt đẹp như Hoa Thành nghĩ. Y cũng không phải là thần thánh cao thượng, không nhiễm một hạt bụi. Sau khi Hoa Thành biết hết mọi chuyện xấu hổ này, chỉ sợ sẽ tỏ ra vô cùng khó tin, và có lẽ y cũng không còn mặt mũi nhìn Hoa Thành nữa!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ Liên liền tái xanh, trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, đôi tay run lên bần bật.
Thấy y sợ hãi như vậy, Hoa Thành càng nắm chặt tay hơn, kiên định nói: "Điện hạ, đừng sợ. Huynh có nhớ không? Phong quang vô hạn là huynh, rơi xuống bụi trần cũng là huynh. Quan trọng là "huynh", chứ không phải "huynh như thế nào". Cho dù việc gì xảy ra, ta cũng sẽ không rời đi. Bất cứ chuyện gì huynh cũng có thể nói cho ta biết."
Hắn đưa ánh mắt ôn nhu nhìn Tạ Liên: "Ta muốn chính huynh nói cho ta biết."
Cuối cùng Tạ Liên cũng lấy lại chút bình tĩnh.
Quân Ngô cười một tiếng, chậm rãi nói: " "Cho dù việc gì xảy ra, cũng sẽ không rời đi". Đã từng... Những tín đồ trung thành nhất, những bằng hữu tốt nhất cũng đã từng nói với ta như vậy."
Sắc mặt Quốc sư khẽ biến.
Quân Ngô liếc hắn một cái rồi nói tiếp: "Thế nhưng, ngươi xem. Cuối cùng, không có một ai thật sự làm được."
Quốc sư không đành lòng nhìn hắn, khẽ quay mặt đi.
Hoa Thành trầm giọng: "Điện hạ, tin ta... Không được sao?"
Không phải là Tạ Liên không tin...
Chỉ là... y không muốn thử.
Cuối cùng, Tạ Liên nuốt nước miếng, miễn cưỡng mỉm cười, lại cảm thấy chuyện thật sự không đáng cười chút nào. Y cúi đầu, giọng run run: "... Tam Lang, ta... Xin lỗi, ta... không thể..."
Hoa Thành lặng nhìn y: "Thật ra..."
Chưa dứt lời, một tia sát khí mãnh liệt phóng tới. Hai người lập tức né khỏi.
Tạ Liên vội lấy lại tinh thần, sắc mặt cũng đỡ hơn một chút: "Hắn làm sao vậy? Tại sao càng..."
Càng nhanh hơn, mạnh hơn?
So với hình dáng Bạch Vô Tướng vừa rồi, hiện tại, cả tốc độ và sức mạnh của Quân Ngô đều tăng ít nhất là... gấp đôi, hơn nữa còn không ngừng tăng thêm! Mỗi đòn đánh hắn tung ra đều thể hiện rõ ràng sức mạnh kinh khủng ấy.
Mộ Tình cảm thấy không đúng, liền hô lớn: "Điện hạ! Hắn đổi kế hoạch rồi! Hắn không công kích Huyết Vũ Thám Hoa nữa... mà chuyển sang công kích ngươi!"
Tạ Liên cũng phát hiện ra điểm này. Trong tay y chỉ có mỗi Nhược Da, mà Nhược Da trông thấy Phương Tâm liền thụt lùi về phía sau, hoàn toàn không có cách nào đánh lại. May mắn, Ách Mệnh nhanh như chớp liền phóng tới, cản ngay một đòn đang đánh về phía y.
_______________
Fact: Tạ Liên:1m78 ; Hoa Thành:1m90
Lỗi không phải do Liên lùn, do Hoe Hoe quá cao =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất