Chương 39: Ngắm hoa cách mây đỏ, lòng rung động (3)
Tạ Liên nhìn chằm chằm thiếu niên áo đỏ, nói: "Đệ..."
Y muốn mở miệng nói vài lời, nhưng hiện giờ xung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn sang bên này, thái độ của Hoa Thành lại quá đỗi mờ ám, như thể quen biết y, nhưng lại giống như không quen y. Tạ Liên không biết liệu có phải Hoa Thành không thể tỏ ra quen biết mình ở chợ Quỷ nên cố tình làm thế không, y cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ nói: "Cảm ơn đệ."
Lang Thiên Thu nói: "Cần gì phải cảm ơn hắn? Nơi này là hắn mở, ngay từ đầu đã không có ý tốt rồi."
"......" Tạ Liên nói nhỏ: "Thái tử điện hạ, thôi đừng nói nữa, đi mau đi."
Nếu còn nán lại nữa, không biết Lang Thiên Thu sẽ phun ra lời gì, huống chi còn công việc phải làm. Tạ Liên không tiện ở lâu, nhìn Hoa Thành thêm vài lần rồi đẩy Lang Thiên Thu đi ra ngoài. Lúc này, Hoa Thành ở phía sau lên tiếng: "Khoan đã."
Nghe vậy, Tạ Liên dừng chân, quay đầu lại. Có giọng nói cất lên giữa đám quỷ: "Thành chủ, không thể thả bọn chúng đi như thế được!"
"Kẻ này điệu bộ đáng ngờ, võ công cao cường, e rằng lai lịch không đơn giản. Theo ta thấy, nên giữ lại tra hỏi một phen."
"Đúng thế, nói không chừng đây là thám tử do bên kia phái đến, cố ý tới địa bàn của chúng ta gây sự!"
Câu cuối cùng thế mà lại trúng phóc. Đúng là đến từ Thiên giới, nhưng chủ ý không phải là gây sự, chỉ là định thăm dò tình hình thôi. Tạ Liên không chắc Hoa Thành có nhìn thấy một ít linh quang mà khi nãy Lang Thiên Thu tỏa ra dưới tình thế cấp bách hay không, cũng không dám khẳng định Hoa Thành thấy rồi mà còn chịu thả bọn họ đi, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Nhưng lại nghe Hoa Thành thong thả nói: "Huynh không để tiền cược lại sao?"
Tạ Liên sửng sốt, hỏi: "Tiền cược?"
Lang Thiên Thu chắn trước người Tạ Liên, nói bằng giọng cảnh giác: "Có phải ngươi muốn nuốt lời không?"
Tạ Liên lại nhủ thầm: "Chuyện mà Tam Lang đã hứa với người ta sẽ không nuốt lời đâu, phải chăng có ý gì khác?" Thế là y bước ra từ sau lưng Lang Thiên Thu, nói: "Nhưng vừa rồi chúng ta đánh cược, chẳng phải ta đã thắng sao?"
Hoa Thành nói: "Vừa rồi đúng là ca ca đã thắng ta, việc đó không hề sai. Có điều huynh đừng quên, trước đó huynh còn thua một ván."
Tạ Liên ngớ ra: "Nhưng đệ đã nói, đừng lo, ván đó không tính mà."
Tuy rằng cược thua không tính cược thắng mới tính nghe hơi bị mặt dày, nhưng Tạ Liên vẫn mặt dày hỏi tiếp. Hoa Thành đáp: "Mấy ván cược với ta, thua dĩ nhiên không tính. Ý ta là, ván thứ nhất mà huynh cược bên dưới."
Bấy giờ Tạ Liên mới sực nhớ, thì ra Hoa Thành đang nói đến cái ván mà y thử so số nhỏ, sau đó ném được hai viên sáu điểm.
Lang Thiên Thu trầm giọng nói: "Ta đã nói hắn không có ý tốt mà, đời nào lại để yên cho chúng ta đi như thế. Lần này ta sẽ không bị bắt nữa."
Nghe hắn nói như đã chuẩn bị sẵn sàng đánh thêm trận nữa, nóng lòng muốn ra tay, Tạ Liên vội vàng kéo hắn lại, nói: "Không sao đâu đừng căng thẳng, không cần phải đánh nữa."
Bên kia, Hoa Thành nghiêng đầu, hỏi: "Sao nào? Ca ca, huynh nhận không?"
Có chơi có chịu, ngoại trừ ngoan ngoãn thừa nhận thì còn làm gì được nữa? Tạ Liên gật đầu, nói: "Ta nhận."
Hoa Thành chìa tay trái ra, nói: "Vậy, đưa tiền cược đã thỏa thuận cho ta đi."
... Tiền cược đã thỏa thuận?
Chần chừ giây lát, Tạ Liên vói tay phải vào trong tay áo trái, mò mẫm một phen, mò ra nửa cái bánh bao, quả thật không dám nhìn thẳng vào nó, cuối cùng vẫn bất chấp đưa ra, nói: "Ý đệ... là cái này hả?"
Thành thật mà nói, lúc móc ra nửa cái bánh bao này, Tạ Liên chỉ cảm thấy gương mặt tám trăm năm qua chưa từng suy suyển của mình bỗng nhiên run rẩy, xấu hổ chịu không thấu.
Đám quỷ dưới sảnh đã sớm cạn lời, chỉ còn nước yên lặng vây xem. Lần đầu tiên thành chủ xuống đài đánh cược với người ta, tiền cược là cái bánh bao còn ăn dở thì thôi đi, biết đâu là thành chủ nổi hứng thôi, vậy mà thành chủ lại trịnh trọng tìm người ta đòi nửa cái bánh bao đó. Cạn lời, thật sự cạn lời. Thậm chí có con quỷ nhịn không được nảy ra một ý nghĩ to gan: Hoặc là trong nửa cái bánh bao này ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa nào đó, hoặc là, người này đích thực là anh ruột của thành chủ!
Hoa Thành mỉm cười nhận lấy bánh bao, giơ nó lên nhìn, cầm trong tay lắc lắc, nói: "Tiền cược, ta nhận được rồi."
Thấy hắn nhận thật, Tạ Liên không biết nên nói gì. Hồi lâu sau, y mới nói: "À mà... nó lạnh rồi. Hình như hơi cứng đó."
Hoa Thành nói: "Không sao. Ta không ngại."
Hắn trả lời như vậy, Tạ Liên chẳng còn đường tiếp lời, những gì có thể nói cũng đã nói, y lại xoay người đi ra ngoài. Khi nãy đám quỷ trong sòng bạc nhường đường là vì thấy y đi đầu như một dũng sĩ, lần này nhường đường lại toàn dùng ánh mắt vừa kính nể vừa tò mò nhìn y. Tạ Liên đi vài bước, chợt nghe đám quỷ sau lưng nhao nhao hỏi: "Thành chủ, thành chủ, tiếp theo ngài đi đâu thế?"
Hoa Thành đáp bằng giọng biếng nhác: "Hôm nay vui, đến Cực Lạc phường."
Nghe vậy, trong đại sảnh ồ lên tiếng hò reo ầm ĩ, cứ như đến dịp lễ tết. Tạ Liên kiềm lòng không đặng ngoái đầu lại nhìn, vừa khéo trông thấy Hoa Thành cũng xoay người, tay cầm nửa cái bánh bao, ném qua ném lại, tùy ý cúi đầu cắn một cái, ánh mắt lại lia sang bên này.
Thấy cảnh tượng đó, chân Tạ Liên khựng lại, chẳng hiểu vì đâu, y cảm thấy mình thật sự không thể nán lại nơi này thêm một giây nào nữa, thế là tăng nhanh nhịp bước, kéo Lang Thiên Thu chạy ào ra ngoài.
Hai người ra khỏi sòng bạc, chạy băng băng qua một đoạn đường thật dài, dọc đường suýt nữa tông ngã đủ loại sạp bán hàng rong, vất vả lắm mới đến một con hẻm nhỏ yên tĩnh được một chút, Sư Thanh Huyền lập tức nhào ra, tụ họp với bọn họ. Sư Thanh Huyền phẩy quạt giấy như điên, phẩy đến nỗi tóc tai bay tứ tung, nói: "Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, mẹ cha ơi, lúc nãy ta bị hù cho mặt mũi trắng bệch luôn đó."
Có lẽ do chạy gấp quá, tim Tạ Liên cũng nảy thình thịch. Lang Thiên Thu nói: "Đúng rồi, Phong Sư đại nhân, ta cảm thấy đến giờ mặt ngươi vẫn còn trắng lắm."
Sư Thanh Huyền sờ mặt mình, cười nói: "Vậy hả? Ha ha ha ha, cái này không phải bị hù mà là ta trời sinh... Khụ! Khụ, Thiên Thu, dù gì ngươi cũng là Võ Thần trấn giữ một phương, sao có thể manh động thế chứ? Chúng ta đang ở trong địa bàn của Quỷ giới bọn chúng, ngộ nhỡ ngươi bị bắt, thân phận bại lộ, tin truyền đi sẽ là thần quan Thiên giới cải trang giả dạng lẻn vào chợ Quỷ hành động gàn dở phá hoại sự yên bình của ba giới, chúng ta biết ăn nói sao với Đế Quân?"
Lang Thiên Thu cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai: "Xin lỗi, lúc nãy là ta manh động thật." Dứt lời ngẩng đầu lên nói: "Nhưng đám dân cờ bạc này điên rồ quá, nếu để cho gã đàn ông kia mở chung, bất luận kết quả là thắng hay thua đều không tốt, một là con gái của gã xui xẻo, hai là người cùng nghề với gã gặp nạn. Ta nhất thời giận quá mới đập nát cái chung đó."
Sư Thanh Huyền nói: "Vậy ngươi cũng đâu cần tự mình xông ra chứ."
Lang Thiên Thu sửng sốt, nói: "Vậy Phong Sư đại nhân, cho hỏi phải làm thế nào đây? Ta không xông ra cũng sẽ chẳng ai xông ra cả."
Lang Thiên Thu hỏi quá mức nghiêm túc, Sư Thanh Huyền đau đầu dùng quạt khều khều huyệt thái dương của mình, nói: "Việc này..."
Tạ Liên cười nói: "Bỏ đi."
Lang Thiên Thu giương mắt nhìn y. Tạ Liên nói tiếp: "Ta nghĩ, cho dù Thái Hoa điện hạ bị bắt, dẫu có bị tra hỏi thế nào cũng sẽ không nói cho đối phương biết thân phận của mình. Có điều để phòng ngừa đối phương túm được manh mối nào đó từ sơ hở trong lời nói, sau này điện hạ nên lấy cẩn thận làm đầu, đừng để bị bắt mới tốt."
Lang Thiên Thu gật đầu: "Được! Ta biết rồi."
Sư Thanh Huyền nói: "Không nói nữa không nói nữa. À đúng rồi, Thái tử điện hạ..."
Tiếng "Thái tử điện hạ" này, Tạ Liên và Lang Thiên Thu đồng loạt quay đầu nhìn Sư Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền nói: "Ồ, ta gọi cái vị lớn tuổi á."
"......"
Tạ Liên buồn bực xoa xoa ấn đường, nghĩ thầm: "Lớn tuổi... Được rồi, đúng là hơi lớn một chút, nhưng đâu có lớn hơn bao nhiêu, tại sao hễ nhắc đến mình là y như đang nói về một cụ già vậy?"
Sư Thanh Huyền nói: "Thái tử điện hạ, lần trước ở điện Thần Võ hai vị đã gặp nhau chưa? Nếu chưa thì để ta giới thiệu đôi bên một chút, vị này là Thái tử điện hạ Lang Thiên Thu của Vĩnh An quốc, Võ Thần trấn giữ phía Đông. Vị này là Thái tử điện hạ Tạ Liên của nước Tiên Lạc, là lượm... lượm... một vị thần quan rất được Đế Quân coi trọng."
Chữ mà Sư Thanh Huyền ú ớ, không cần nói toẹt ra Tạ Liên cũng biết chữ tiếp theo vốn là chữ gì, nhưng Sư Thanh Huyền nói được phân nửa lại ép mình sửa lời, ngay cả cú pháp bị lỗi cũng mặc kệ. Nghe vậy, Lang Thiên Thu nhìn về phía Tạ Liên, kinh ngạc hỏi: "Huynh chính là vị Thái tử điện hạ phi thăng ba lần kia?"
Xem ra trước đó ở điện Thần Võ, Lang Thiên Thu thật sự ngủ một mạch từ đầu ngủ tới cuối, ngay cả Tạ Liên là ai cũng không nhớ. Nếu đổi thành người khác nói câu đó trước mặt Tạ Liên, vậy chắc chắn là châm chọc. Nhưng mà, lời này thốt ra từ miệng Lang Thiên Thu, Tạ Liên tin rằng cậu trai này thật sự chỉ cảm thấy phi thăng ba lần rất hiếm lạ mà thôi. Hắn cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, chính là ta."
Lang Thiên Thu nói: "Vừa rồi thật sự cảm ơn huynh! Không thì..." Nhớ đến điều gì đó, Lang Thiên Thu vội vàng cúi đầu siết đai lưng của mình, cột cho thật chặt, ra chiều nghĩ lại mà rùng mình. Rõ ràng Lang Thiên Thu vẫn chưa nghĩ quá nhiều về ngọn nguồn sâu xa giữa nước Tiên Lạc và nước Vĩnh An, Sư Thanh Huyền cũng cảm thấy giới thiệu như vậy chắc ổn rồi, bèn nói với Tạ Liên: "Điện hạ, chẳng phải Huyết Vũ Thám Hoa này quen với huynh sao? Cớ gì khi nãy lại giả vờ không quen biết huynh?"
Lang Thiên Thu cột chặt đai lưng, nói: "Người kia thật sự là Huyết Vũ Thám Hoa? Là bản tôn sao?"
Tạ Liên còn chưa mở miệng đã nghe Sư Thanh Huyền nói: "Làm sao là bản tôn được? Hoa Thành thay đổi chắc hơn trăm tấm da rồi, không ai biết bản tôn của hắn trông thế nào. Lần trước ta gặp hắn ở cửa ải Bán Nguyệt hình như cũng từa tựa thế này, chắc chắn chỉ là một tấm da giả. Giả thôi giả thôi."
Tạ Liên vẫn còn nhớ mãi câu "Lần sau gặp lại nhau, ta sẽ dùng dung mạo thật sự của mình đến gặp huynh" mà Hoa Thành nói với mình ở Bồ Tề quán, nhủ thầm: "Là thật đó."
Có điều, câu này tất nhiên không nói ra miệng được. Thấy người khác đều nhận định đó là một tấm da giả, chỉ có mình biết đó là dung mạo thật sự của Huyết Vũ Thám Hoa, cảm giác cứ như mình đã biết một bí mật nhỏ khó lường nào đó, nhưng nghĩ lại: "Dáng vẻ này của Tam Lang cũng không khác lúc trước là bao, hình như chỉ lớn hơn và cao hơn một chút thôi. Nếu nói như thế, lần đầu tiên cậu ấy gặp mình cũng gần như là dùng dung mạo thật rồi." Nghĩ vậy, Tạ Liên cảm thấy vui vẻ một cách khó tả.
Bên kia, Sư Thanh Huyền lại nói: "Ai cũng nói Hoa Thành tính tình quái gở, xem ra là quái gở thật. Rõ ràng đang nhường huynh mà còn làm bộ không quen huynh như đúng rồi, chẳng biết trong hồ lô bán thuốc gì (có ý đồ gì). Lẽ nào vì muốn chúng ta lơi lỏng cảnh giác?"
Nghe vậy, Tạ Liên ho khù khụ mấy tiếng. Quả nhiên ai cũng nhìn ra được, khi nãy trong sòng bạc, Hoa Thành đã nhường y. Cũng khó trách, thay vì nói nhường, chi bằng nói thẳng là cho không. Có mỗi Lang Thiên Thu vẫn chưa nhận ra, cau mày hỏi: "Hắn nhường à? Vì cái gì?"
Hai người còn lại vỗ vai Lang Thiên Thu, ngầm hiểu lẫn nhau cùng chọn cách không giải thích nhiều với cậu ta, để lại một mình Lang Thiên Thu đứng yên tại chỗ tự hỏi tại sao Hoa Thành lại nhường cho Tạ Liên, liệu có phải vì hai người họ quen nhau không. Cả hai xoay người bỏ đi, Tạ Liên nói: "Bây giờ hành tung của chúng ta xem như đã bại lộ, tiếp theo nên hành động thế nào đây? Đổi tấm da quay lại à? Ta thì không đề xuất đổi da, vô dụng thôi, Thái Hoa điện hạ tung ra một chưởng như thế, sắp tới chợ Quỷ hẳn sẽ tăng cường một vòng canh gác."
Sư Thanh Huyền nói: "Thành thật mà nói, ta từng nghĩ sẽ bại lộ, nhưng không ngờ lại lộ sớm như thế."
Tạ Liên thở dài: "Ta hiểu, ta hiểu mà."
Sư Thanh Huyền nói: "Lộ thì lộ đi. Nếu đã bại lộ, chi bằng huynh cứ quang minh chính đại đến đi."
Trong lòng Tạ Liên đã lờ mờ đoán được "quang minh chính đại" nghĩa là gì. Quả nhiên, Sư Thanh Huyền nói tiếp: "Nếu bây giờ còn muốn lấp liếm, chỉ còn cách huynh quang minh chính đại đi tìm Hoa Thành, nói với hắn lần này huynh đặc biệt đến thăm hắn. Hắn biết huynh là thần quan Thiên giới phải không? Biết rồi thì huynh nói mình dẫn theo vài đàn em trên Thiên giới nghe cũng xuôi tai."
Y muốn mở miệng nói vài lời, nhưng hiện giờ xung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn sang bên này, thái độ của Hoa Thành lại quá đỗi mờ ám, như thể quen biết y, nhưng lại giống như không quen y. Tạ Liên không biết liệu có phải Hoa Thành không thể tỏ ra quen biết mình ở chợ Quỷ nên cố tình làm thế không, y cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ nói: "Cảm ơn đệ."
Lang Thiên Thu nói: "Cần gì phải cảm ơn hắn? Nơi này là hắn mở, ngay từ đầu đã không có ý tốt rồi."
"......" Tạ Liên nói nhỏ: "Thái tử điện hạ, thôi đừng nói nữa, đi mau đi."
Nếu còn nán lại nữa, không biết Lang Thiên Thu sẽ phun ra lời gì, huống chi còn công việc phải làm. Tạ Liên không tiện ở lâu, nhìn Hoa Thành thêm vài lần rồi đẩy Lang Thiên Thu đi ra ngoài. Lúc này, Hoa Thành ở phía sau lên tiếng: "Khoan đã."
Nghe vậy, Tạ Liên dừng chân, quay đầu lại. Có giọng nói cất lên giữa đám quỷ: "Thành chủ, không thể thả bọn chúng đi như thế được!"
"Kẻ này điệu bộ đáng ngờ, võ công cao cường, e rằng lai lịch không đơn giản. Theo ta thấy, nên giữ lại tra hỏi một phen."
"Đúng thế, nói không chừng đây là thám tử do bên kia phái đến, cố ý tới địa bàn của chúng ta gây sự!"
Câu cuối cùng thế mà lại trúng phóc. Đúng là đến từ Thiên giới, nhưng chủ ý không phải là gây sự, chỉ là định thăm dò tình hình thôi. Tạ Liên không chắc Hoa Thành có nhìn thấy một ít linh quang mà khi nãy Lang Thiên Thu tỏa ra dưới tình thế cấp bách hay không, cũng không dám khẳng định Hoa Thành thấy rồi mà còn chịu thả bọn họ đi, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Nhưng lại nghe Hoa Thành thong thả nói: "Huynh không để tiền cược lại sao?"
Tạ Liên sửng sốt, hỏi: "Tiền cược?"
Lang Thiên Thu chắn trước người Tạ Liên, nói bằng giọng cảnh giác: "Có phải ngươi muốn nuốt lời không?"
Tạ Liên lại nhủ thầm: "Chuyện mà Tam Lang đã hứa với người ta sẽ không nuốt lời đâu, phải chăng có ý gì khác?" Thế là y bước ra từ sau lưng Lang Thiên Thu, nói: "Nhưng vừa rồi chúng ta đánh cược, chẳng phải ta đã thắng sao?"
Hoa Thành nói: "Vừa rồi đúng là ca ca đã thắng ta, việc đó không hề sai. Có điều huynh đừng quên, trước đó huynh còn thua một ván."
Tạ Liên ngớ ra: "Nhưng đệ đã nói, đừng lo, ván đó không tính mà."
Tuy rằng cược thua không tính cược thắng mới tính nghe hơi bị mặt dày, nhưng Tạ Liên vẫn mặt dày hỏi tiếp. Hoa Thành đáp: "Mấy ván cược với ta, thua dĩ nhiên không tính. Ý ta là, ván thứ nhất mà huynh cược bên dưới."
Bấy giờ Tạ Liên mới sực nhớ, thì ra Hoa Thành đang nói đến cái ván mà y thử so số nhỏ, sau đó ném được hai viên sáu điểm.
Lang Thiên Thu trầm giọng nói: "Ta đã nói hắn không có ý tốt mà, đời nào lại để yên cho chúng ta đi như thế. Lần này ta sẽ không bị bắt nữa."
Nghe hắn nói như đã chuẩn bị sẵn sàng đánh thêm trận nữa, nóng lòng muốn ra tay, Tạ Liên vội vàng kéo hắn lại, nói: "Không sao đâu đừng căng thẳng, không cần phải đánh nữa."
Bên kia, Hoa Thành nghiêng đầu, hỏi: "Sao nào? Ca ca, huynh nhận không?"
Có chơi có chịu, ngoại trừ ngoan ngoãn thừa nhận thì còn làm gì được nữa? Tạ Liên gật đầu, nói: "Ta nhận."
Hoa Thành chìa tay trái ra, nói: "Vậy, đưa tiền cược đã thỏa thuận cho ta đi."
... Tiền cược đã thỏa thuận?
Chần chừ giây lát, Tạ Liên vói tay phải vào trong tay áo trái, mò mẫm một phen, mò ra nửa cái bánh bao, quả thật không dám nhìn thẳng vào nó, cuối cùng vẫn bất chấp đưa ra, nói: "Ý đệ... là cái này hả?"
Thành thật mà nói, lúc móc ra nửa cái bánh bao này, Tạ Liên chỉ cảm thấy gương mặt tám trăm năm qua chưa từng suy suyển của mình bỗng nhiên run rẩy, xấu hổ chịu không thấu.
Đám quỷ dưới sảnh đã sớm cạn lời, chỉ còn nước yên lặng vây xem. Lần đầu tiên thành chủ xuống đài đánh cược với người ta, tiền cược là cái bánh bao còn ăn dở thì thôi đi, biết đâu là thành chủ nổi hứng thôi, vậy mà thành chủ lại trịnh trọng tìm người ta đòi nửa cái bánh bao đó. Cạn lời, thật sự cạn lời. Thậm chí có con quỷ nhịn không được nảy ra một ý nghĩ to gan: Hoặc là trong nửa cái bánh bao này ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa nào đó, hoặc là, người này đích thực là anh ruột của thành chủ!
Hoa Thành mỉm cười nhận lấy bánh bao, giơ nó lên nhìn, cầm trong tay lắc lắc, nói: "Tiền cược, ta nhận được rồi."
Thấy hắn nhận thật, Tạ Liên không biết nên nói gì. Hồi lâu sau, y mới nói: "À mà... nó lạnh rồi. Hình như hơi cứng đó."
Hoa Thành nói: "Không sao. Ta không ngại."
Hắn trả lời như vậy, Tạ Liên chẳng còn đường tiếp lời, những gì có thể nói cũng đã nói, y lại xoay người đi ra ngoài. Khi nãy đám quỷ trong sòng bạc nhường đường là vì thấy y đi đầu như một dũng sĩ, lần này nhường đường lại toàn dùng ánh mắt vừa kính nể vừa tò mò nhìn y. Tạ Liên đi vài bước, chợt nghe đám quỷ sau lưng nhao nhao hỏi: "Thành chủ, thành chủ, tiếp theo ngài đi đâu thế?"
Hoa Thành đáp bằng giọng biếng nhác: "Hôm nay vui, đến Cực Lạc phường."
Nghe vậy, trong đại sảnh ồ lên tiếng hò reo ầm ĩ, cứ như đến dịp lễ tết. Tạ Liên kiềm lòng không đặng ngoái đầu lại nhìn, vừa khéo trông thấy Hoa Thành cũng xoay người, tay cầm nửa cái bánh bao, ném qua ném lại, tùy ý cúi đầu cắn một cái, ánh mắt lại lia sang bên này.
Thấy cảnh tượng đó, chân Tạ Liên khựng lại, chẳng hiểu vì đâu, y cảm thấy mình thật sự không thể nán lại nơi này thêm một giây nào nữa, thế là tăng nhanh nhịp bước, kéo Lang Thiên Thu chạy ào ra ngoài.
Hai người ra khỏi sòng bạc, chạy băng băng qua một đoạn đường thật dài, dọc đường suýt nữa tông ngã đủ loại sạp bán hàng rong, vất vả lắm mới đến một con hẻm nhỏ yên tĩnh được một chút, Sư Thanh Huyền lập tức nhào ra, tụ họp với bọn họ. Sư Thanh Huyền phẩy quạt giấy như điên, phẩy đến nỗi tóc tai bay tứ tung, nói: "Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, mẹ cha ơi, lúc nãy ta bị hù cho mặt mũi trắng bệch luôn đó."
Có lẽ do chạy gấp quá, tim Tạ Liên cũng nảy thình thịch. Lang Thiên Thu nói: "Đúng rồi, Phong Sư đại nhân, ta cảm thấy đến giờ mặt ngươi vẫn còn trắng lắm."
Sư Thanh Huyền sờ mặt mình, cười nói: "Vậy hả? Ha ha ha ha, cái này không phải bị hù mà là ta trời sinh... Khụ! Khụ, Thiên Thu, dù gì ngươi cũng là Võ Thần trấn giữ một phương, sao có thể manh động thế chứ? Chúng ta đang ở trong địa bàn của Quỷ giới bọn chúng, ngộ nhỡ ngươi bị bắt, thân phận bại lộ, tin truyền đi sẽ là thần quan Thiên giới cải trang giả dạng lẻn vào chợ Quỷ hành động gàn dở phá hoại sự yên bình của ba giới, chúng ta biết ăn nói sao với Đế Quân?"
Lang Thiên Thu cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai: "Xin lỗi, lúc nãy là ta manh động thật." Dứt lời ngẩng đầu lên nói: "Nhưng đám dân cờ bạc này điên rồ quá, nếu để cho gã đàn ông kia mở chung, bất luận kết quả là thắng hay thua đều không tốt, một là con gái của gã xui xẻo, hai là người cùng nghề với gã gặp nạn. Ta nhất thời giận quá mới đập nát cái chung đó."
Sư Thanh Huyền nói: "Vậy ngươi cũng đâu cần tự mình xông ra chứ."
Lang Thiên Thu sửng sốt, nói: "Vậy Phong Sư đại nhân, cho hỏi phải làm thế nào đây? Ta không xông ra cũng sẽ chẳng ai xông ra cả."
Lang Thiên Thu hỏi quá mức nghiêm túc, Sư Thanh Huyền đau đầu dùng quạt khều khều huyệt thái dương của mình, nói: "Việc này..."
Tạ Liên cười nói: "Bỏ đi."
Lang Thiên Thu giương mắt nhìn y. Tạ Liên nói tiếp: "Ta nghĩ, cho dù Thái Hoa điện hạ bị bắt, dẫu có bị tra hỏi thế nào cũng sẽ không nói cho đối phương biết thân phận của mình. Có điều để phòng ngừa đối phương túm được manh mối nào đó từ sơ hở trong lời nói, sau này điện hạ nên lấy cẩn thận làm đầu, đừng để bị bắt mới tốt."
Lang Thiên Thu gật đầu: "Được! Ta biết rồi."
Sư Thanh Huyền nói: "Không nói nữa không nói nữa. À đúng rồi, Thái tử điện hạ..."
Tiếng "Thái tử điện hạ" này, Tạ Liên và Lang Thiên Thu đồng loạt quay đầu nhìn Sư Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền nói: "Ồ, ta gọi cái vị lớn tuổi á."
"......"
Tạ Liên buồn bực xoa xoa ấn đường, nghĩ thầm: "Lớn tuổi... Được rồi, đúng là hơi lớn một chút, nhưng đâu có lớn hơn bao nhiêu, tại sao hễ nhắc đến mình là y như đang nói về một cụ già vậy?"
Sư Thanh Huyền nói: "Thái tử điện hạ, lần trước ở điện Thần Võ hai vị đã gặp nhau chưa? Nếu chưa thì để ta giới thiệu đôi bên một chút, vị này là Thái tử điện hạ Lang Thiên Thu của Vĩnh An quốc, Võ Thần trấn giữ phía Đông. Vị này là Thái tử điện hạ Tạ Liên của nước Tiên Lạc, là lượm... lượm... một vị thần quan rất được Đế Quân coi trọng."
Chữ mà Sư Thanh Huyền ú ớ, không cần nói toẹt ra Tạ Liên cũng biết chữ tiếp theo vốn là chữ gì, nhưng Sư Thanh Huyền nói được phân nửa lại ép mình sửa lời, ngay cả cú pháp bị lỗi cũng mặc kệ. Nghe vậy, Lang Thiên Thu nhìn về phía Tạ Liên, kinh ngạc hỏi: "Huynh chính là vị Thái tử điện hạ phi thăng ba lần kia?"
Xem ra trước đó ở điện Thần Võ, Lang Thiên Thu thật sự ngủ một mạch từ đầu ngủ tới cuối, ngay cả Tạ Liên là ai cũng không nhớ. Nếu đổi thành người khác nói câu đó trước mặt Tạ Liên, vậy chắc chắn là châm chọc. Nhưng mà, lời này thốt ra từ miệng Lang Thiên Thu, Tạ Liên tin rằng cậu trai này thật sự chỉ cảm thấy phi thăng ba lần rất hiếm lạ mà thôi. Hắn cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, chính là ta."
Lang Thiên Thu nói: "Vừa rồi thật sự cảm ơn huynh! Không thì..." Nhớ đến điều gì đó, Lang Thiên Thu vội vàng cúi đầu siết đai lưng của mình, cột cho thật chặt, ra chiều nghĩ lại mà rùng mình. Rõ ràng Lang Thiên Thu vẫn chưa nghĩ quá nhiều về ngọn nguồn sâu xa giữa nước Tiên Lạc và nước Vĩnh An, Sư Thanh Huyền cũng cảm thấy giới thiệu như vậy chắc ổn rồi, bèn nói với Tạ Liên: "Điện hạ, chẳng phải Huyết Vũ Thám Hoa này quen với huynh sao? Cớ gì khi nãy lại giả vờ không quen biết huynh?"
Lang Thiên Thu cột chặt đai lưng, nói: "Người kia thật sự là Huyết Vũ Thám Hoa? Là bản tôn sao?"
Tạ Liên còn chưa mở miệng đã nghe Sư Thanh Huyền nói: "Làm sao là bản tôn được? Hoa Thành thay đổi chắc hơn trăm tấm da rồi, không ai biết bản tôn của hắn trông thế nào. Lần trước ta gặp hắn ở cửa ải Bán Nguyệt hình như cũng từa tựa thế này, chắc chắn chỉ là một tấm da giả. Giả thôi giả thôi."
Tạ Liên vẫn còn nhớ mãi câu "Lần sau gặp lại nhau, ta sẽ dùng dung mạo thật sự của mình đến gặp huynh" mà Hoa Thành nói với mình ở Bồ Tề quán, nhủ thầm: "Là thật đó."
Có điều, câu này tất nhiên không nói ra miệng được. Thấy người khác đều nhận định đó là một tấm da giả, chỉ có mình biết đó là dung mạo thật sự của Huyết Vũ Thám Hoa, cảm giác cứ như mình đã biết một bí mật nhỏ khó lường nào đó, nhưng nghĩ lại: "Dáng vẻ này của Tam Lang cũng không khác lúc trước là bao, hình như chỉ lớn hơn và cao hơn một chút thôi. Nếu nói như thế, lần đầu tiên cậu ấy gặp mình cũng gần như là dùng dung mạo thật rồi." Nghĩ vậy, Tạ Liên cảm thấy vui vẻ một cách khó tả.
Bên kia, Sư Thanh Huyền lại nói: "Ai cũng nói Hoa Thành tính tình quái gở, xem ra là quái gở thật. Rõ ràng đang nhường huynh mà còn làm bộ không quen huynh như đúng rồi, chẳng biết trong hồ lô bán thuốc gì (có ý đồ gì). Lẽ nào vì muốn chúng ta lơi lỏng cảnh giác?"
Nghe vậy, Tạ Liên ho khù khụ mấy tiếng. Quả nhiên ai cũng nhìn ra được, khi nãy trong sòng bạc, Hoa Thành đã nhường y. Cũng khó trách, thay vì nói nhường, chi bằng nói thẳng là cho không. Có mỗi Lang Thiên Thu vẫn chưa nhận ra, cau mày hỏi: "Hắn nhường à? Vì cái gì?"
Hai người còn lại vỗ vai Lang Thiên Thu, ngầm hiểu lẫn nhau cùng chọn cách không giải thích nhiều với cậu ta, để lại một mình Lang Thiên Thu đứng yên tại chỗ tự hỏi tại sao Hoa Thành lại nhường cho Tạ Liên, liệu có phải vì hai người họ quen nhau không. Cả hai xoay người bỏ đi, Tạ Liên nói: "Bây giờ hành tung của chúng ta xem như đã bại lộ, tiếp theo nên hành động thế nào đây? Đổi tấm da quay lại à? Ta thì không đề xuất đổi da, vô dụng thôi, Thái Hoa điện hạ tung ra một chưởng như thế, sắp tới chợ Quỷ hẳn sẽ tăng cường một vòng canh gác."
Sư Thanh Huyền nói: "Thành thật mà nói, ta từng nghĩ sẽ bại lộ, nhưng không ngờ lại lộ sớm như thế."
Tạ Liên thở dài: "Ta hiểu, ta hiểu mà."
Sư Thanh Huyền nói: "Lộ thì lộ đi. Nếu đã bại lộ, chi bằng huynh cứ quang minh chính đại đến đi."
Trong lòng Tạ Liên đã lờ mờ đoán được "quang minh chính đại" nghĩa là gì. Quả nhiên, Sư Thanh Huyền nói tiếp: "Nếu bây giờ còn muốn lấp liếm, chỉ còn cách huynh quang minh chính đại đi tìm Hoa Thành, nói với hắn lần này huynh đặc biệt đến thăm hắn. Hắn biết huynh là thần quan Thiên giới phải không? Biết rồi thì huynh nói mình dẫn theo vài đàn em trên Thiên giới nghe cũng xuôi tai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất