Thiên Quan Tứ Phúc

Chương 40: Ở Cực Lạc phường, dẫn người đi hỏi chuyện Tiên Lạc (1)

Trước Sau
Ai ngờ Tạ Liên còn chưa trả lời, Lang Thiên Thu nghe vậy nói ngay: "Không được!"

Sư Thanh Huyền hỏi: "Sao lại không được?"

Lang Thiên Thu nghiêm túc đáp: "Tiên Lạc điện hạ, huynh có quen Huyết Vũ Thám Hoa phải không? Ta nghe hai người nói chuyện, huynh và hắn cũng xem như là bạn bè nhỉ."

Tạ Liên gật đầu. Lang Thiên Thu nói tiếp: "Vậy tất nhiên không ổn rồi. Mặc dù ta cảm thấy Quỷ vương này không phải người tốt gì cho cam, nhưng hắn nhường huynh hẳn vì xem huynh là bạn. Nếu đã như vậy, tuyệt đối không thể nói dối lừa gạt bạn bè."

Sư Thanh Huyền đau đầu: "Thiên Thu hỡi ơi, ngươi chậm tiêu vừa thôi!"

Tạ Liên lại mỉm cười gật đầu: "Thái Hoa điện hạ nói đúng lắm."

Lang Thiên Thu cười hỏi: "Huynh cũng đồng ý với ta phải không?"

Sư Thanh Huyền nói: "Đúng gì mà đúng, dù sao chúng ta cũng có tận ba thần quan, nếu chuyến này tay không trở lại, tin truyền về chắc chắn sẽ nói hiệu suất làm việc của chúng ta còn thấp hơn điện Linh Văn, mặt mũi biết để đâu nữa."

Tạ Liên mỉm cười, đang định lên tiếng, chợt nghe tiếng khóc la inh ỏi truyền đến từ sau lưng, ba người không khỏi đồng loạt quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy ngoài đầu con hẻm nhỏ, một đám yêu ma quỷ quái đuổi đang đánh ai đó chạy qua, gào to: "Thằng nhãi bịt mặt kia đâu? Thằng nhãi bịt mặt kia đâu?"

Thấy hai người còn lại ra chiều cảnh giác, Tạ Liên nói: "Không sao đâu, không phải tìm chúng ta."

Lời vừa dứt, một tiếng kêu la thảm thiết ré lên bên tai, chọc thẳng vào màng nhĩ của bọn họ.

Bỗng dưng nghe được tiếng hét thảm thiết như thế, Tạ Liên giật bắn mình, mạch suy nghĩ còn chưa kịp thông thì thân thể đã lao ra ngoài. Chỉ thấy ngoài hẻm nhỏ có một đám yêu ma quỷ quái hình thù dị hợm đang vây thành một vòng, rối rít gào lên: "Bắt được rồi!"

"Đánh chết nó lần nữa đi!"

"Mẹ kiếp! Thằng khốn này trộm mất bao nhiêu đồ ăn của ông, ông đây quyết phải lóc từng món xuống!"

Sư Thanh Huyền nói: "Thái tử điện hạ, huynh sao vậy?"

Tạ Liên không trả lời, bước từng bước một sang bên kia. Y càng đi càng nhanh, cuối cùng bắt đầu chạy, dùng sức hất văng những kẻ bên ngoài ra, thế rồi nhìn thấy -- Người bị đè chính giữa hành hung là một thiếu niên quần áo rách rưới, nhìn thân hình ước chừng mới mười lăm mười sáu tuổi, cậu ta cuộn thành một cục, rúc dưới đất run bần bật.

Dù rằng thiếu niên che kín đầu, song vẫn có thể nhìn thấy vài dải băng rối nùi quấn quanh đầu cậu ta, đống băng vải giống hệt tóc của cậu ta, cái nào cũng bẩn thỉu không chịu thấu.

Đây chẳng phải là thiếu niên mà Tạ Liên từng gặp chớp nhoáng ở núi Dữ Quân, sau đó biến mất tăm mất tích, lùng tìm không có kết quả sao?

Thảo nào từ đó đến nay, điện Linh Văn cứ nói không tìm được tung tích của cậu ta, nếu thiếu niên này trốn vào địa bàn của Quỷ giới, điện Linh Văn trên Thiên giới làm sao tìm được cậu ta tại nhân gian?

Mấy con quỷ bị Tạ Liên kéo ra nổi cơn tam bành, chúng lại lôi y ra, một con túm lấy băng vải trên đầu thiếu niên, nói: "E rằng thằng khốn này còn xấu xí hơn cả ta, bởi vậy mới sợ người ta tháo cái đống trên mặt xuống như thế..."



Lang Thiên Thu cả giận nói: "Các ngươi làm gì đấy!" Dứt lời xông lên hất văng mấy kẻ đó ra ngoài. Sư Thanh Huyền cản không kịp, chỉ đành vung quạt, nói: "Thiên Thu, đã hứa sẽ không manh động nữa mà!"

Lần này có rất nhiều kẻ bị Lang Thiên Thu chọc giận, mắng "Ngươi lại là cái thứ gì nửa đường phọt ra thế" rồi đua nhau nhào về phía cậu. Lang Thiên Thu nói: "Xin lỗi Phong Sư đại nhân, đây là lần cuối cùng!" Sau đó lao vào choảng nhau tưng bừng với bọn chúng. Sư Thanh Huyền hết cách, hô to: "Hứ! Ta sẽ không bao giờ ra ngoài đi tuần với ngươi nữa đâu!" Tiếp theo hiển nhiên buộc phải gia nhập cuộc chiến. Do vẫn chưa tiện làm phép để lộ linh quang, bọn họ chỉ đành dùng tay chân đấm đá, còn một nhóm nhỏ đang xúm vào đánh thiếu niên nọ thì bị Tạ Liên xốc ra. Y cúi người định dìu cậu ta dậy, hỏi: "Ngươi ổn chứ?"

Vừa nghe giọng nói này, thiếu niên nọ giật vai một cái, co đầu rụt cổ nhìn Tạ Liên. Lần này nhìn, cậu ta đưa mặt về phía Tạ Liên, bấy giờ Tạ Liên mới phát hiện băng vải quấn quanh mặt cậu ta đều bị máu thấm bẩn, nhuốm màu đỏ sậm, quá đỗi đáng sợ. Bộ dạng này còn hãi hùng hơn lần trước bọn họ chia cách, trái lại, đôi mắt to lộ ra từ khe hở băng vải trong vắt như gương, đen trắng rõ ràng. Nhưng mà, ảnh phản chiếu của Tạ Liên trong đôi mắt đen láy đó lại ngập tràn sợ hãi và khiếp đảm.

Tạ Liên đỡ cánh tay của thiếu niên, nói: "Nào, đứng lên. Không sao rồi." Thiếu niên lại thình lình "á" một tiếng, sau đó đẩy Tạ Liên ra, nhảy dựng lên chạy mất.

Do thiếu niên này từng nhiễm dịch mặt người, tất nhiên khó tránh có liên hệ với nước Tiên Lạc, Tạ Liên thấy cậu ta mà trong lòng chấn động, tinh thần có phần hoảng hốt, bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy ra như thế, ngay cả mũ cũng rơi xuống đất. Y ngớ ra, gọi to: "Khoan đã!"

Tạ Liên đang định đuổi theo, nhưng mấy con quỷ khi nãy bị y xốc ra lại xông lên quấy rối. Thiếu niên nọ bỏ chạy về phía đường dài, đường sá tấp nập nhộn nhịp, cậu ta cúi người lủi vài cái vào giữa đám quỷ là gần như biến mất tăm, Nhược Da lại khó mà ló ra bắt người ở nơi như thế này. Dưới tình thế cấp bách, Tạ Liên nói: "Hai vị đại nhân, chỗ này giao cho các ngươi!" Nhược Da thoắt cái phóng ra, quất mấy con quỷ bay về phía hai người kia, còn y thì khom người vớ chiếc mũ, chạy vội về hướng thiếu niên nọ bỏ trốn.

Trên đường, Tạ Liên vất vả chen chúc để nhích lên trước, liên tục quát: "Cho qua chút! Cho qua chút!"

Mà thiếu niên nọ quanh năm trốn chui trốn nhủi ở nhân gian, tất nhiên rất thạo cách chạy trốn, lúc thì thấy đầu, lúc thì chỉ thấy bóng lưng, lúc thì chẳng thấy tăm hơi, thế mà lại càng trốn càng xa. Hơn nữa không biết có phải do ảo giác hay không, Tạ Liên chỉ cảm thấy hướng đường này càng lúc càng tấp nập, người và quỷ đông như nêm cối, chen chúc đến nỗi càng lúc càng khó đi. Tạ Liên đang đuổi theo thì bỗng có một tốp người ùa ra, đám quỷ đã triệt để tách y khỏi thiếu niên nọ.

Mắt thấy trong tầm nhìn đông đúc hỗn loạn hoàn toàn không tìm được bóng người nho nhỏ kia, Tạ Liên ngơ ngẩn đứng thất thần tại chỗ.

Nói thật, y cũng không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào. Rốt cuộc là thất vọng vì không bắt được đối phương, hay là cảm thấy một cơn ác mộng đã cách xa mình rồi.

Bị lũ quỷ ùa ra xô đẩy, Tạ Liên cũng không nhúc nhích. Hồi lâu sau, y đột nhiên nghe được một tiếng hát kỳ dị.

Tiếng hát ấy bay bổng mà mềm mại, hết sức quái lạ, hết sức kiều diễm, tựa như có rất nhiều cô gái đang vui đùa trêu ghẹo và ca hát nhảy múa cùng một lúc. Men theo tiếng hát, Tạ Liên xoay người lại nhìn, bấy giờ mới phát hiện mình đuổi theo thiếu niên nọ đến trước một tòa lầu cao nguy nga lộng lẫy.

Thiên giới và Quỷ giới đều sở hữu những kiến trúc hoa lệ khôn tả, nhưng với hoa lâu của Thiên giới, trong hoa lệ là khí thế long trọng, còn hoa lâu của chợ Quỷ lại hoa lệ một cách diêm dúa và phù phiếm. Ngay cả ba chữ "Cực Lạc phường" to đùng trên tòa lầu cao này cũng hiển lộ một luồng yêu khí. (Hoa lâu = tòa nhà hoa lệ)

Trầm ngâm một lát, Tạ Liên vẫn bước vào.

Vén rèm châu lên, một làn gió thơm ấm áp ập vào mặt. Tạ Liên khẽ nghiêng đầu, dường như muốn tránh khỏi luồng khí lả lướt này. Tiếp theo đó, y nhìn thấy một gian đại điện.

*Rèm châu: tấm rèm làm bằng những hạt châu.

Bên trong đại điện trải một lớp thảm dày trắng như tuyết, không biết làm từ da lông của loại động vật nào. Nhiều cô nàng xinh đẹp để trần cặp chân trắng muốt, thân khoác áo lụa, phô bày dáng người một cách mị hoặc, ca múa thỏa thích. Tiếng hát khi nãy hẳn là do các nàng truyền ra.

Các cô gái mặc sức xoay vòng vòng, hệt như vô số bông hồng mang gai độc nở rộ giữa đêm khuya. Lúc xoay đến trước mặt Tạ Liên, các nàng đưa đẩy sóng mắt nhìn y đầy chòng ghẹo. Nếu đêm khuya có người đi đường xộc vào đây, nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng biết bọn họ sẽ sợ hãi nhiều hơn hay là si mê nhiều hơn. Nhưng lúc Tạ Liên lướt mắt nhìn quanh đại điện, tầm mắt lại xuyên thẳng qua các cô gái đó. Người mà y nhìn thấy đầu tiên, chính là Hoa Thành ngồi ở cuối đại điện.

Cuối đại điện là một chiếc tháp dài lát mặc ngọc (ngọc đen) rộng thênh thang, hơn mười người nằm cũng được, nhưng trên tháp chỉ có một người đang ngồi, chính là Hoa Thành.



Tháp là cái ghế hẹp và dài nhưng thấp hơn giường, dùng để ngồi hoặc ngủ.

Trước mặt có vô số nữ quỷ kiều diễm đang múa hát say sưa, nhưng Hoa Thành chẳng buồn liếc một cái, chỉ chán chường nhìn chằm chằm phía trước.

Trước mắt hắn là một cung điện nhỏ lấp lánh ánh vàng. Nhìn sơ qua trông giống như một tòa thiên cung, nhưng nhìn kỹ lại, cung điện đó thế mà được đắp thành từ từng tấm lá vàng tinh xảo, mà thứ hắn đang thơ thẩn cầm trong tay chơi, cũng chính là một tấm lá vàng.

Dùng lá vàng làm cung điện. Hồi nhỏ Tạ Liên cũng thường chơi trò này trong hoàng cung Tiên Lạc, thật ra nó cũng chẳng khác gì trẻ con bình dân dùng đá nhỏ đắp nhà. Thuở thiếu thời, tính cách của y vẫn luôn thích tụ không thích tán, bất luận là thứ gì, nếu đã đặt chung với nhau sẽ không muốn tách ra, làm xong sẽ không muốn phá bỏ, vì vậy đắp được thứ gì cũng không cho phép người khác đụng đổ, chỉ hận không thể dùng bột nhão dán cho chúng mãi mãi không biến đổi mới vừa lòng. Còn lúc nhỏ hơn một chút, nếu nhìn thấy mấy căn nhà nhỏ do mình đắp đổ sập, y sẽ đau lòng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, phụ hoàng và mẫu hậu phải dỗ dành mới được. Thấy tòa cung điện này xếp chồng từng tầng lên nhau, chồng hơn cả trăm tấm lá vàng, liên tục run bần bật, nhìn mà khiến người ta nghĩ ngay đến một câu: Nguy như trứng xếp chồng. Dường như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua, nó sẽ đổ sập ngay tắp lự, Tạ Liên không khỏi lẩm nhẩm trong lòng: "Đừng đổ, đừng đổ mà."

Nào ngờ qua giây lát, Hoa Thành nhìn chằm chằm tòa cung điện kia một hồi rồi bỗng nở nụ cười, chìa một ngón tay, búng nhẹ vào đỉnh điện vàng nhỏ --

Rầm rầm, cả tòa điện vàng đổ sập.

Lá vàng rải đầy đất. Sau khi phá hủy tòa điện vàng, biểu cảm của Hoa Thành lại khá là hí hửng, tựa như vẻ hí hửng của một đứa nhóc xô ngã đồ chơi xếp gỗ vậy.

Tiện tay ném tấm lá vàng đang cầm chơi trong tay, Hoa Thành nhảy xuống khỏi tháp. Các cô gái đang tung tăng nhảy múa vội vàng lùi sang hai bên, che miệng ngừng hát. Còn Hoa Thành thì giẫm lên mảnh vụn lấp lánh ánh vàng trải đầy đất, đi sang phía cửa bên này, hỏi: "Nếu ca ca đã tới, tại sao vẫn không bước lên đây? Lẽ nào mới chia tay vài ngày mà ca ca đã xa cách với Tam Lang rồi sao?"

Nghe lời này, Tạ Liên thả rèm châu xuống, nói: "Lúc nãy ở sòng bạc, Tam Lang là người làm bộ không quen ta trước mà."

Hoa Thành đã đi tới cạnh y, nói: "Lang Thiên Thu cũng ở đó, nếu ta không làm bộ cho có lệ như thế, chỉ sợ sẽ gây thêm phiền phức cho ca ca."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Làm kiểu đó đúng là có lệ thật..."

Đối với việc Hoa Thành nhìn thấu thân phận của Lang Thiên Thu, Tạ Liên cũng chẳng lấy làm kinh ngạc, nói không chừng Hoa Thành cũng đã biết tỏng thân phận của Sư Thanh Huyền trà trộn trong đám quỷ. Tạ Liên cũng không che giấu, nói: "Tam Lang vẫn hiểu biết sâu rộng như ngày nào."

Hoa Thành cười nói: "Dĩ nhiên rồi. Lần này ca ca đặc biệt đến thăm ta hả?"

"......"

Đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, nếu biết Hoa Thành ở đây, có lẽ Tạ Liên sẽ nhân lúc được nghỉ đặc biệt đến thăm một chuyến, nhưng mà, lần này hoàn toàn không phải. Có điều, Hoa Thành vốn dĩ không chờ câu trả lời của y, hắn mỉm cười, nói: "Bất luận ca ca có phải đến thăm ta hay không, ta vẫn vui lắm."

Nghe vậy, Tạ Liên sửng sốt. Y còn chưa nói gì, chợt nghe mấy cô nàng che miệng đứng hai bên ở phía dưới phát ra tiếng cười khúc khích duyên dáng.

Hoa Thành khẽ nghiêng đầu, các nàng rối rít cúi đầu, lập tức lui xuống hết. Tòa hoa điện to như thế chỉ còn lại hai người, Hoa Thành nói: "Ca ca qua đây ngồi đi."

*Hoa điện: tòa điện hoa lệ, nói chung có chữ hoa đằng trước là hoa lệ, lộng lẫy ấy. Như hoa phục là trang phục hoa lệ. Chữ Hoa华 này giống chữ Hoa trong Thái Hoa điện hạ, không phải chữ bông hoa 花 của Hoa Thành hay Hoa tướng quân...

Tạ Liên vừa đi cùng Hoa Thành vừa đưa mắt nhìn hắn, cười hỏi: "Đây là dung mạo thật của đệ phải không?"

Bước chân của Hoa Thành khựng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau