Chương 81: Ôn nhu hương khổ dục giữ THÂN VÀNG
Thiếu niên nọ sửng sốt, hỏi: "Vì sao?"
Hồi tưởng lại từng chiêu thức vừa rồi nó chém giết Bỉ Nô, Tạ Liên tiện tay múa vài đường, nói: "Ngươi chưa thử dùng đao bao giờ sao? Ngươi dùng kiếm, đường kiếm biến ảo, tuy vừa nhanh vừa hung hãn, nhưng có vẻ hơi bó tay bó chân, không phát huy được trọn vẹn. Nếu chưa từng dùng đao, chi bằng lần sau thử xem, ta nghĩ có lẽ uy lực sẽ mạnh hơn."
Mỗi khi thấy ai đó ra chiêu có chỗ đặc sắc, Tạ Liên lại nhịn không được muốn trao đổi vài câu, không phải lên mặt dạy đời, mà là lòng đầy hứng thú muốn nhiệt tình ngâm cứu và thảo luận với đối phương. Do kinh nghiệm chiến đấu của y quá phong phú, thông thường chẳng cần phải nghĩ, nhìn một cái là biết ngay, nhưng nhất thời không nói được nguyên nhân vì đâu, chỉ cảm thấy chắc chắn là vậy thôi. Đa số những người bên cạnh vì kính nể thân phận của y nên mới chịu lắng nghe, ít có người nào thật lòng nghĩ xem y nói có chí lý hay chăng. Còn thiếu niên nọ lắng nghe hết sức chăm chú, dường như đang suy tư, thỉnh thoảng lại nhìn lưỡi kiếm trong tay. Nói được vài câu, khắp mảnh rừng tối mịt đột nhiên vang lên tiếng xào xạc, như thể có thứ gì đó bò nhanh qua. Tạ Liên sực nhớ hiện giờ mình vẫn nằm trong tình thế hiểm nguy bốn bề, hứng thú này đến không đúng lắm, thế là lập tức nghiêm mặt trở lại: "Không biết trên ngọn núi này còn tà vật nào khác không, nhất định phải xử gọn một lượt."
Thiếu niên gật đầu cái rụp, dùng hai tay dâng thanh kiếm sắt trong tay mình, Tạ Liên lắc đầu nói: "Ngươi tự bảo vệ mình là được. Khi nãy ngươi không đi, bây giờ hết đi được rồi. Ta sẽ cố hết sức bảo vệ ngươi, ngươi cũng phải hết sức cảnh giác."
Lúc này, lại thấy bụi cỏ lay động, có thứ gì đó nhảy vút qua, Tạ Liên phất tay tung một chưởng, đánh trúng nó, vật kia ré lên một tiếng "grào" thảm thiết rồi không nhúc nhích nữa. Ngửi được mùi máu tanh, Tạ Liên không khỏi thấy lạ: Nếu là Bỉ Nô, sau khi bị đánh nát, chúng nó sẽ chảy toàn dịch thể nhớp nháp, độ dính cực cao, chứ không tỏa ra mùi máu tanh thế này, vì vậy y bèn bước tới kiểm tra. Đẩy bụi cỏ ra, quả nhiên bên trong là một con Bỉ Nô đầu to đã bị một chưởng của y đánh cho tan xác, nhưng thứ toả ra mùi máu tanh không phải là nó, mà là thứ nó ngậm trong miệng -- Một mảnh da đầu rách gắn tóc dài!
Bỉ Nô gặm bã thức ăn mà sống, xem ra đã có người sống bị giết hại. Quãng đường nó bò tới đây để lại từng vệt máu nhỏ giọt trên bụi cỏ, Tạ Liên lập tức lần theo vết máu này đi về phía trước, binh sĩ thiếu niên nọ theo sát y. Càng đi về phía trước, vết máu càng dày đặc, mùi máu tanh cũng càng nồng, không lâu sau, chợt nghe tiếng khóc yếu ớt của ai đó.
Tiểu binh sĩ giơ kiếm chắn trước người Tạ Liên, Tạ Liên lại kéo nó ra sau. Vòng qua một mảng bụi cây trổ hoa, một hang núi khá lớn hiện ra trước mắt hai người.
Có lẽ hang núi này vốn là nơi trú tạm của một số người, nhưng bây giờ xác nằm la liệt, hai ba chục con Bỉ Nô bám lấy thi thể dưới đất, gặm cắn thỏa thích, ngoài ra còn năm sáu con đang vây quanh một thiếu nữ. Sắc mặt nàng ta đau đớn, bụng bị mổ ra, nội tạng đổ đầy đất, nhưng người vẫn còn sống. Dường như khi nãy nàng còn đang trang điểm sơ qua, bên tóc mai cài nhiều đóa hoa đỏ thẫm, dòng máu đỏ tươi tôn lên màu hoa đỏ thẫm bên tóc mai của nàng, tàn nhẫn cùng cực.
Mà đám Bỉ Nô kia đang liếm láp nội tạng nóng hôi hổi của nàng, chuẩn bị há miệng ra gặm, chợt nghe có người tới gần, chúng đồng loạt quay đầu lại, bổ nhào về hướng này. Con ngươi chẳng buồn xoay, Tạ Liên tung một chưởng đánh chết cả lũ, sau đó lập tức kiểm tra thi thể. Những thi thể này nữ có nam có, trẻ có già có, ai cũng mặt xám mày tro, thân mặc áo vải đơn sơ, đích xác đều là dân thường Vĩnh An, Tạ Liên không khỏi giật mình.
Y cho rằng yêu ma quỷ quái thình lình xuất hiện trong ngọn núi này đều do kẻ mặc áo trắng quỷ dị kia đưa tới. Kẻ mặc áo trắng cứu Lang Anh, tám phần mười là cùng một giuộc với hắn, nhưng vì sao lũ Bỉ Nô này lại dùng dân thường Vĩnh An làm thức ăn? Vật không phải người sẽ không vô duyên vô cớ kết minh với con người, chẳng lẽ đây là điều kiện trao đổi của Lang Anh? Dùng tính mạng của người đi theo mình làm tiền vốn?!
Cô gái kia vừa đau vừa sợ, miệng khạc máu tươi, nghẹn ngào nói: "Đừng giết ta mà, ta chưa từng làm chuyện gì xấu gì hết, đừng giết ta!"
Tạ Liên kìm lòng không đặng nhớ tới một nhà ba người chết dưới tường thành hôm đó, bọn họ cũng đã làm chuyện xấu gì đâu? Y cúi người, giọng điệu càng hiền hòa hơn: "Đừng sợ. Không sao đâu, ta tới cứu muội đây."
Tiểu binh sĩ kia lại rút kiếm chỉa vào cô gái, nói: "Điện hạ, coi chừng là yêu tinh núi sâu."
Dĩ nhiên Tạ Liên biết có khả năng đó, khả năng cực lớn là đằng khác, nhưng sau khi đắn đo, y vẫn cảm thấy không thể bỏ mặc, cẩn thận là được rồi. Y bắt mạch cho cô gái chốc lát, lật xem chỉ tay và vân tay của nàng, nhanh chóng xác định nàng là người sống, hơn nữa chưa luyện võ bao giờ, trói gà còn không chặt, thế là lập tức bắt đầu cứu chữa, lấy lọ thuốc ra khỏi tay áo, vặn mở nút lọ, một luồng khói màu trắng mờ lan ra, tỏa mùi thơm ngát.
Thuốc này chẳng những có thể làm chậm triệu chứng tạm thời của các loại độc lạ mà còn có tác dụng với vết thương, Tạ Liên không hề tiếc rẻ linh dược, dùng hết cả lọ cho nàng, hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Tình trạng vết thương của cô gái rất nghiêm trọng, thảm không nỡ nhìn, sau khi hít luồng khói kia, sắc mặt nàng cũng hồng hào phần nào, yếu ớt gật gật đầu. Tạ Liên hỏi tiếp: "Các ngươi là người Vĩnh An ư? Sao lại ra nông nỗi này?"
Cô gái nói trong nước mắt: "... Phải, ta là người Vĩnh An. Ta cũng không biết tại sao nữa, lẽ ra, hức, lẽ ra đang yên lành, tự dưng cha ta lại chết, ca ca ta cũng chết luôn..."
Tạ Liên vỗ nhẹ lên vai nàng, hỏi: "Hung thủ hại chết họ là ai? Hay là thứ gì?"
Cô gái nức nở nói: "Hung thủ hại chết họ chính là... chính là... là ngươi!"
Nói đến câu cuối cùng, sắc mặt nàng bỗng trở nên dữ tợn, hai mắt sáng quắc, giang hai tay ôm chầm Tạ Liên!
Binh sĩ thiếu niên một mực đứng bên cạnh cảnh giác, phản ứng cực nhanh, đâm kiếm vào sống lưng nàng. Cô gái kia vốn đã bị thương nặng, bị thiếu niên đâm trúng, tuyệt đối không còn đường sống, nhưng nàng lại khoái chí cười hô hố, liều chết ôm Tạ Liên không chịu buông, duy trì tư thế đó, tắt thở bỏ mạng. Nàng ôm quá chặt, vất vả lắm binh sĩ thiếu niên mới kéo thi thể của nàng ra được, sau đó cất tiếng gọi: "Điện hạ! Huynh sao rồi?"
Tạ Liên cũng ngỡ rằng thiếu nữ này muốn đánh lén, nhưng nàng không mang lợi khí, ngay cả cắn xé cũng không, chỉ ôm chặt lấy y, dường như chỉ vậy là thỏa mãn, đến chết cũng không buông. Y ngơ ngác nói: "Ta không sao, ta..."
Lời còn chưa dứt, như thể đang chế nhạo y, một cảm giác choáng váng đột nhiên kéo tới.
Tiểu binh sĩ trừng to một con mắt đen láy, gọi: "Điện hạ?!"
Tạ Liên chỉ cảm thấy gan ruột nóng rẫy một cách khó chịu, nói không nên lời, cũng không muốn nói gì, càng không muốn nghe người ta nói. Y lắc lắc đầu, nhấc tay không nói tiếng nào. Bấy giờ, khắp bốn bề lại truyền đến tiếng cười đùa của con gái.
"Hi hi hi hi..."
"Hí hí hí hí..."
Hai người kinh ngạc phát hiện, bốn phía không hề có người thứ ba. Thứ phát ra tiếng cười, thế mà lại là những đóa hoa đỏ thẫm kia!
Tạ Liên tức khắc hiểu ngay mình đã rơi vào cạm bẫy nào --
Ôn nhu hương!
Ôn nhu hương này không phải ôn nhu hương kia. Ôn nhu hương chính là một loại hoa yêu thích sống tụ tập, hút tinh khí và máu tanh của đàn ông mà sống. Mùi hương của bọn chúng không phải thứ tốt gì, Tạ Liên vội nói: "Mau bịt kín mũi miệng của ngươi lại, đừng hít mùi hương của hoa đó!"
Binh sĩ thiếu niên vốn đã quấn đầy băng vải, lọc bớt một tầng, cho nên mới không hít phải mùi hương đó. Nghe vậy, nó siết chặt băng vải, chợt nhận ra Tạ Liên không có gì che chắn, bèn xe phần tay áo sạch nhất trên người mình, dùng sức chà xát rồi phủi sạch sẽ, cuối cùng dùng hai tay đưa cho Tạ Liên. Tạ Liên lại nói: "Không cần đâu. Vô dụng thôi."
Lúc y cứu chữa cô gái kia, mặc dù có phòng bị, nhưng không phòng bị mùi hương, chưa kể nhích vào quá gần, không biết thứ nàng cài bên tóc mai là một đóa "Ôn nhu hương", trước khi chết nàng còn ôm chặt Tạ Liên để đảm bảo không có sai sót nào. Nói cách khác, Tạ Liên sớm đã vô thức hít sâu vài hơi Ôn nhu, lần này xem như "thấm tận tim gan" thật rồi.
Sau khi mùi Ôn nhu nhập vào người, nam giới sẽ huyết khí sục sôi. Trước tiên rệu rã, sau đó nóng nảy. Bây giờ cả người mềm nhũn như bị rút gân, lát nữa qua cơn tê dại sẽ biến thành một thùng thuốc nổ. Nếu bây giờ kẻ mặc áo trắng quỷ dị kia xuất hiện lần nữa, Tạ Liên thật sự không biết mình nắm chắc bao nhiêu phần thắng, vốn dĩ y cũng không rõ đối phương có bao nhiêu bản lĩnh, phản ứng đầu tiên chính là mò mẫm tìm lọ thuốc, nhưng lấy ra mới sực nhớ, vì cứu thiếu nữ kia mà thuốc đã dùng hết, nhưng cuối cùng người cũng không sống sót.
*Tác giả lúc thì viết 温柔香, lúc thì 温柔乡, hai cái đều đọc là "Ôn nhu hương", nhưng 香 (mùi hương) và 乡 (thôn làng) khác nhau, nên sẽ dịch lần lượt thành mùi Ôn nhu và Ôn nhu hương.
Tạ Liên liếc nhìn thi thể bên cạnh, cô gái kia vẫn còn cười tươi rói, như thể mừng rỡ từ tận đáy lòng vì trước khi chết đã làm địch nhân trúng kế, cuối cùng có thể đi gặp người thân. Chỉ trách cảnh tượng đẫm máu làm nhạt sắc diễm lệ nguy hiểm của đóa hoa, mùi máu làm phai mùi hoa dị thường, Tạ Liên cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, trên mặt một cô gái chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi lại xuất hiện thần sắc oán hận sâu đậm đến thế, cũng như có thể làm nên chuyện quyết tuyệt đến vậy.
Bên kia, lũ hoa yêu phấn khích không thôi, thì thầm:
"Mắc câu rồi."
"Câu được rồi."
"Đúng là vị Thái tử điện hạ kia đó nha."
"Là chàng ấy đó."
"Đẹp trai ghê... ôi rễ của ta, rễ của ta sắp mất kiểm soát bò ra khỏi đất rồi!"
Binh sĩ thiếu niên vung kiếm chém tới, diệt sạch một mảng khóm hoa, nhưng cuống hoa của chúng lại mềm dẻo đến lạ, thanh kiếm mẻ kia chém một lần, chém lần nữa lại cùn mất một chút. Lũ hoa yêu lắc lư kêu toáng lên: "Ơ hay! Tiểu ca ca miệng còn hôi sữa này hung dữ quá nha! Khó khăn lắm người ta mới sắp nở hoa, ngươi định đền cho ta thế nào đây!"2
Binh sĩ thiếu niên giận đến mức mắt bốc lửa: "Muốn chết phải không! Ta sẽ châm lửa thiêu rụi các ngươi!"
Lũ hoa yêu bắt chéo lá xanh trên cuống, kêu la: "Lợi hại quá nha! Bọn ta có chọc gì ngươi đâu, mắc gì ngươi giận ghê thế!"
Tạ Liên cũng nói: "Đừng đốt! Chúng nó là yêu, đốt... sẽ sản sinh khí độc. Cũng không thể nhổ được!" Thiếu niên lập tức ngừng bàn tay định nhổ, Tạ Liên uể oải cất lời: "Trên cuống toàn gai độc đấy..."
Lũ hoa yêu nũng nịu nói: "Ôi chao, Thái tử điện hạ dịu dàng ghê cơ, cảm ơn chàng bảo vệ bọn ta nha. Chờ chút, bọn ta sẽ kết trái ngay đây! Nhất định sẽ yêu thương chàng tận tình, hí hí hí hí..."
"Trai tráng tu luyện đồng tử công* từ nhỏ không nhiều lắm, mặc dù phá thân thì pháp lực sẽ tụt mất một cảnh giới, nhưng mà chỉ đành tủi thân chàng thôi, hi hi hi hi..."
*Đồng tử công: một công pháp huấn luyện của võ thuật Thiếu Lâm, thiếu niên nhi đồng tập luyện là thích hợp nhất, ngoài ra luyện công phu này còn giúp chân khí đan điền dồi dào, gân cốt mềm dẻo như mang thân trẻ nhỏ.
Lũ hoa Ôn nhu hương cọ xát lẫn nhau, phát ra tiếng cười khanh khách, ý dâm từ từ lộ rõ, binh sĩ thiếu niên nghe mà ngơ ngác hồi lâu, nào là "đồng tử", "phá thân", "cảnh giới", có vẻ nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn nghe ra được đó không phải lời hữu ích gì. Nó vừa ra sức vung kiếm chém hoa vừa rống giận, muốn át đi tiếng trêu chọc của lũ hoa yêu, không cho Tạ Liên nghe thấy. Tạ Liên lại siết hai tay đến nỗi đốt ngón tay kêu răng rắc.
Thì ra là thế!
Thì ra một loạt những việc xảy ra tối nay, đích thực là chiêu trò bày riêng để đối phó với y.
Chỉ bắt cóc một mình Thích Dung, tức đã chắc mẩm với sự ngạo mạn và suy tính của Võ Thần Tiên Lạc như y, nhất định sẽ chọn cách đơn độc đuổi theo, chuyện lớn hóa nhỏ. Còn thiếu nữ trọng thương thì nhằm mục đích tiêu hết linh dược của y, khiến y hít mùi Ôn nhu rồi chẳng thể hóa giải trong phút chốc. Yêu ma quỷ quái và người sống kết hợp với nhau, chỉ vì chờ y tại bước này.
Đạo mà Tạ Liên tu, đúng là có yêu cầu nhất định phải giữ thân đồng tử. Sau khi đạo nhân dòng này phi thăng, những người đến thăm viếng cũng tin chắc rằng vị thần mà mình vái lạy tất nhiên siêu phàm thoát tục, không nhiễm nhân dục (dục vọng bản năng của loài người). Vì thế nếu không giữ mình, chắc chắn sẽ làm tín đồ suy sụp, pháp lực giảm mạnh. Tuy không nghiêm trọng đến mức từ thần quan rớt thẳng xuống thành người phàm, mai này khổ tu mấy năm vẫn có cơ hội bù trở lại, nhưng vào giờ phút mấu chốt này, làm gì còn thời gian trống cho y đóng cửa khổ tu mấy năm chứ!
Hoàng Cực quán có quy tắc và luật cấm vô cùng nghiêm ngặt, với tư cách là người ưu tú hàng đầu trong quán, Tạ Liên chưa bao giờ phạm quy vượt rào, tự nhận từ lâu mình đã tu thành sắt đá, gió bão có thổi cũng không gợn nổi sóng xô biển lòng, y cũng từng trải nghiệm khá nhiều thử thách thế này, lần nào cũng có thể vượt ải trót lọt. Nhưng tuy lòng tĩnh như mặt nước lặng, suy cho cùng tuổi còn trẻ da mặt mỏng, bây giờ còn có một binh sĩ bé nhỏ đứng bên cạnh nghe lũ hoa yêu tạt những lời dâm ô trắng trợn lên người y, chưa kể mùi hoa quấn quíu, máu nóng sôi sục, rục rịch nôn nóng, Tạ Liên không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, sắc mặt cũng nhuốm màu đỏ ửng, nhưng đáng hận thay vẫn không đứng dậy nổi.
Bây giờ còn miễn cưỡng chống được, nhưng nếu lũ Ôn nhu hương này kết trái thật, vậy xem như gặp rắc rối to. Cách tốt nhất dĩ nhiên là tức tốc trở lại hoàng thành, bảo Phong Tín và Mộ Tình hộ pháp, nhưng hiện giờ thậm chí đứng lên cũng nhũn hết cả chân, Tạ Liên chẳng còn cách nào, đành phải gọi tiểu binh sĩ kia: "Ngươi... qua đây."
Hồi tưởng lại từng chiêu thức vừa rồi nó chém giết Bỉ Nô, Tạ Liên tiện tay múa vài đường, nói: "Ngươi chưa thử dùng đao bao giờ sao? Ngươi dùng kiếm, đường kiếm biến ảo, tuy vừa nhanh vừa hung hãn, nhưng có vẻ hơi bó tay bó chân, không phát huy được trọn vẹn. Nếu chưa từng dùng đao, chi bằng lần sau thử xem, ta nghĩ có lẽ uy lực sẽ mạnh hơn."
Mỗi khi thấy ai đó ra chiêu có chỗ đặc sắc, Tạ Liên lại nhịn không được muốn trao đổi vài câu, không phải lên mặt dạy đời, mà là lòng đầy hứng thú muốn nhiệt tình ngâm cứu và thảo luận với đối phương. Do kinh nghiệm chiến đấu của y quá phong phú, thông thường chẳng cần phải nghĩ, nhìn một cái là biết ngay, nhưng nhất thời không nói được nguyên nhân vì đâu, chỉ cảm thấy chắc chắn là vậy thôi. Đa số những người bên cạnh vì kính nể thân phận của y nên mới chịu lắng nghe, ít có người nào thật lòng nghĩ xem y nói có chí lý hay chăng. Còn thiếu niên nọ lắng nghe hết sức chăm chú, dường như đang suy tư, thỉnh thoảng lại nhìn lưỡi kiếm trong tay. Nói được vài câu, khắp mảnh rừng tối mịt đột nhiên vang lên tiếng xào xạc, như thể có thứ gì đó bò nhanh qua. Tạ Liên sực nhớ hiện giờ mình vẫn nằm trong tình thế hiểm nguy bốn bề, hứng thú này đến không đúng lắm, thế là lập tức nghiêm mặt trở lại: "Không biết trên ngọn núi này còn tà vật nào khác không, nhất định phải xử gọn một lượt."
Thiếu niên gật đầu cái rụp, dùng hai tay dâng thanh kiếm sắt trong tay mình, Tạ Liên lắc đầu nói: "Ngươi tự bảo vệ mình là được. Khi nãy ngươi không đi, bây giờ hết đi được rồi. Ta sẽ cố hết sức bảo vệ ngươi, ngươi cũng phải hết sức cảnh giác."
Lúc này, lại thấy bụi cỏ lay động, có thứ gì đó nhảy vút qua, Tạ Liên phất tay tung một chưởng, đánh trúng nó, vật kia ré lên một tiếng "grào" thảm thiết rồi không nhúc nhích nữa. Ngửi được mùi máu tanh, Tạ Liên không khỏi thấy lạ: Nếu là Bỉ Nô, sau khi bị đánh nát, chúng nó sẽ chảy toàn dịch thể nhớp nháp, độ dính cực cao, chứ không tỏa ra mùi máu tanh thế này, vì vậy y bèn bước tới kiểm tra. Đẩy bụi cỏ ra, quả nhiên bên trong là một con Bỉ Nô đầu to đã bị một chưởng của y đánh cho tan xác, nhưng thứ toả ra mùi máu tanh không phải là nó, mà là thứ nó ngậm trong miệng -- Một mảnh da đầu rách gắn tóc dài!
Bỉ Nô gặm bã thức ăn mà sống, xem ra đã có người sống bị giết hại. Quãng đường nó bò tới đây để lại từng vệt máu nhỏ giọt trên bụi cỏ, Tạ Liên lập tức lần theo vết máu này đi về phía trước, binh sĩ thiếu niên nọ theo sát y. Càng đi về phía trước, vết máu càng dày đặc, mùi máu tanh cũng càng nồng, không lâu sau, chợt nghe tiếng khóc yếu ớt của ai đó.
Tiểu binh sĩ giơ kiếm chắn trước người Tạ Liên, Tạ Liên lại kéo nó ra sau. Vòng qua một mảng bụi cây trổ hoa, một hang núi khá lớn hiện ra trước mắt hai người.
Có lẽ hang núi này vốn là nơi trú tạm của một số người, nhưng bây giờ xác nằm la liệt, hai ba chục con Bỉ Nô bám lấy thi thể dưới đất, gặm cắn thỏa thích, ngoài ra còn năm sáu con đang vây quanh một thiếu nữ. Sắc mặt nàng ta đau đớn, bụng bị mổ ra, nội tạng đổ đầy đất, nhưng người vẫn còn sống. Dường như khi nãy nàng còn đang trang điểm sơ qua, bên tóc mai cài nhiều đóa hoa đỏ thẫm, dòng máu đỏ tươi tôn lên màu hoa đỏ thẫm bên tóc mai của nàng, tàn nhẫn cùng cực.
Mà đám Bỉ Nô kia đang liếm láp nội tạng nóng hôi hổi của nàng, chuẩn bị há miệng ra gặm, chợt nghe có người tới gần, chúng đồng loạt quay đầu lại, bổ nhào về hướng này. Con ngươi chẳng buồn xoay, Tạ Liên tung một chưởng đánh chết cả lũ, sau đó lập tức kiểm tra thi thể. Những thi thể này nữ có nam có, trẻ có già có, ai cũng mặt xám mày tro, thân mặc áo vải đơn sơ, đích xác đều là dân thường Vĩnh An, Tạ Liên không khỏi giật mình.
Y cho rằng yêu ma quỷ quái thình lình xuất hiện trong ngọn núi này đều do kẻ mặc áo trắng quỷ dị kia đưa tới. Kẻ mặc áo trắng cứu Lang Anh, tám phần mười là cùng một giuộc với hắn, nhưng vì sao lũ Bỉ Nô này lại dùng dân thường Vĩnh An làm thức ăn? Vật không phải người sẽ không vô duyên vô cớ kết minh với con người, chẳng lẽ đây là điều kiện trao đổi của Lang Anh? Dùng tính mạng của người đi theo mình làm tiền vốn?!
Cô gái kia vừa đau vừa sợ, miệng khạc máu tươi, nghẹn ngào nói: "Đừng giết ta mà, ta chưa từng làm chuyện gì xấu gì hết, đừng giết ta!"
Tạ Liên kìm lòng không đặng nhớ tới một nhà ba người chết dưới tường thành hôm đó, bọn họ cũng đã làm chuyện xấu gì đâu? Y cúi người, giọng điệu càng hiền hòa hơn: "Đừng sợ. Không sao đâu, ta tới cứu muội đây."
Tiểu binh sĩ kia lại rút kiếm chỉa vào cô gái, nói: "Điện hạ, coi chừng là yêu tinh núi sâu."
Dĩ nhiên Tạ Liên biết có khả năng đó, khả năng cực lớn là đằng khác, nhưng sau khi đắn đo, y vẫn cảm thấy không thể bỏ mặc, cẩn thận là được rồi. Y bắt mạch cho cô gái chốc lát, lật xem chỉ tay và vân tay của nàng, nhanh chóng xác định nàng là người sống, hơn nữa chưa luyện võ bao giờ, trói gà còn không chặt, thế là lập tức bắt đầu cứu chữa, lấy lọ thuốc ra khỏi tay áo, vặn mở nút lọ, một luồng khói màu trắng mờ lan ra, tỏa mùi thơm ngát.
Thuốc này chẳng những có thể làm chậm triệu chứng tạm thời của các loại độc lạ mà còn có tác dụng với vết thương, Tạ Liên không hề tiếc rẻ linh dược, dùng hết cả lọ cho nàng, hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Tình trạng vết thương của cô gái rất nghiêm trọng, thảm không nỡ nhìn, sau khi hít luồng khói kia, sắc mặt nàng cũng hồng hào phần nào, yếu ớt gật gật đầu. Tạ Liên hỏi tiếp: "Các ngươi là người Vĩnh An ư? Sao lại ra nông nỗi này?"
Cô gái nói trong nước mắt: "... Phải, ta là người Vĩnh An. Ta cũng không biết tại sao nữa, lẽ ra, hức, lẽ ra đang yên lành, tự dưng cha ta lại chết, ca ca ta cũng chết luôn..."
Tạ Liên vỗ nhẹ lên vai nàng, hỏi: "Hung thủ hại chết họ là ai? Hay là thứ gì?"
Cô gái nức nở nói: "Hung thủ hại chết họ chính là... chính là... là ngươi!"
Nói đến câu cuối cùng, sắc mặt nàng bỗng trở nên dữ tợn, hai mắt sáng quắc, giang hai tay ôm chầm Tạ Liên!
Binh sĩ thiếu niên một mực đứng bên cạnh cảnh giác, phản ứng cực nhanh, đâm kiếm vào sống lưng nàng. Cô gái kia vốn đã bị thương nặng, bị thiếu niên đâm trúng, tuyệt đối không còn đường sống, nhưng nàng lại khoái chí cười hô hố, liều chết ôm Tạ Liên không chịu buông, duy trì tư thế đó, tắt thở bỏ mạng. Nàng ôm quá chặt, vất vả lắm binh sĩ thiếu niên mới kéo thi thể của nàng ra được, sau đó cất tiếng gọi: "Điện hạ! Huynh sao rồi?"
Tạ Liên cũng ngỡ rằng thiếu nữ này muốn đánh lén, nhưng nàng không mang lợi khí, ngay cả cắn xé cũng không, chỉ ôm chặt lấy y, dường như chỉ vậy là thỏa mãn, đến chết cũng không buông. Y ngơ ngác nói: "Ta không sao, ta..."
Lời còn chưa dứt, như thể đang chế nhạo y, một cảm giác choáng váng đột nhiên kéo tới.
Tiểu binh sĩ trừng to một con mắt đen láy, gọi: "Điện hạ?!"
Tạ Liên chỉ cảm thấy gan ruột nóng rẫy một cách khó chịu, nói không nên lời, cũng không muốn nói gì, càng không muốn nghe người ta nói. Y lắc lắc đầu, nhấc tay không nói tiếng nào. Bấy giờ, khắp bốn bề lại truyền đến tiếng cười đùa của con gái.
"Hi hi hi hi..."
"Hí hí hí hí..."
Hai người kinh ngạc phát hiện, bốn phía không hề có người thứ ba. Thứ phát ra tiếng cười, thế mà lại là những đóa hoa đỏ thẫm kia!
Tạ Liên tức khắc hiểu ngay mình đã rơi vào cạm bẫy nào --
Ôn nhu hương!
Ôn nhu hương này không phải ôn nhu hương kia. Ôn nhu hương chính là một loại hoa yêu thích sống tụ tập, hút tinh khí và máu tanh của đàn ông mà sống. Mùi hương của bọn chúng không phải thứ tốt gì, Tạ Liên vội nói: "Mau bịt kín mũi miệng của ngươi lại, đừng hít mùi hương của hoa đó!"
Binh sĩ thiếu niên vốn đã quấn đầy băng vải, lọc bớt một tầng, cho nên mới không hít phải mùi hương đó. Nghe vậy, nó siết chặt băng vải, chợt nhận ra Tạ Liên không có gì che chắn, bèn xe phần tay áo sạch nhất trên người mình, dùng sức chà xát rồi phủi sạch sẽ, cuối cùng dùng hai tay đưa cho Tạ Liên. Tạ Liên lại nói: "Không cần đâu. Vô dụng thôi."
Lúc y cứu chữa cô gái kia, mặc dù có phòng bị, nhưng không phòng bị mùi hương, chưa kể nhích vào quá gần, không biết thứ nàng cài bên tóc mai là một đóa "Ôn nhu hương", trước khi chết nàng còn ôm chặt Tạ Liên để đảm bảo không có sai sót nào. Nói cách khác, Tạ Liên sớm đã vô thức hít sâu vài hơi Ôn nhu, lần này xem như "thấm tận tim gan" thật rồi.
Sau khi mùi Ôn nhu nhập vào người, nam giới sẽ huyết khí sục sôi. Trước tiên rệu rã, sau đó nóng nảy. Bây giờ cả người mềm nhũn như bị rút gân, lát nữa qua cơn tê dại sẽ biến thành một thùng thuốc nổ. Nếu bây giờ kẻ mặc áo trắng quỷ dị kia xuất hiện lần nữa, Tạ Liên thật sự không biết mình nắm chắc bao nhiêu phần thắng, vốn dĩ y cũng không rõ đối phương có bao nhiêu bản lĩnh, phản ứng đầu tiên chính là mò mẫm tìm lọ thuốc, nhưng lấy ra mới sực nhớ, vì cứu thiếu nữ kia mà thuốc đã dùng hết, nhưng cuối cùng người cũng không sống sót.
*Tác giả lúc thì viết 温柔香, lúc thì 温柔乡, hai cái đều đọc là "Ôn nhu hương", nhưng 香 (mùi hương) và 乡 (thôn làng) khác nhau, nên sẽ dịch lần lượt thành mùi Ôn nhu và Ôn nhu hương.
Tạ Liên liếc nhìn thi thể bên cạnh, cô gái kia vẫn còn cười tươi rói, như thể mừng rỡ từ tận đáy lòng vì trước khi chết đã làm địch nhân trúng kế, cuối cùng có thể đi gặp người thân. Chỉ trách cảnh tượng đẫm máu làm nhạt sắc diễm lệ nguy hiểm của đóa hoa, mùi máu làm phai mùi hoa dị thường, Tạ Liên cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, trên mặt một cô gái chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi lại xuất hiện thần sắc oán hận sâu đậm đến thế, cũng như có thể làm nên chuyện quyết tuyệt đến vậy.
Bên kia, lũ hoa yêu phấn khích không thôi, thì thầm:
"Mắc câu rồi."
"Câu được rồi."
"Đúng là vị Thái tử điện hạ kia đó nha."
"Là chàng ấy đó."
"Đẹp trai ghê... ôi rễ của ta, rễ của ta sắp mất kiểm soát bò ra khỏi đất rồi!"
Binh sĩ thiếu niên vung kiếm chém tới, diệt sạch một mảng khóm hoa, nhưng cuống hoa của chúng lại mềm dẻo đến lạ, thanh kiếm mẻ kia chém một lần, chém lần nữa lại cùn mất một chút. Lũ hoa yêu lắc lư kêu toáng lên: "Ơ hay! Tiểu ca ca miệng còn hôi sữa này hung dữ quá nha! Khó khăn lắm người ta mới sắp nở hoa, ngươi định đền cho ta thế nào đây!"2
Binh sĩ thiếu niên giận đến mức mắt bốc lửa: "Muốn chết phải không! Ta sẽ châm lửa thiêu rụi các ngươi!"
Lũ hoa yêu bắt chéo lá xanh trên cuống, kêu la: "Lợi hại quá nha! Bọn ta có chọc gì ngươi đâu, mắc gì ngươi giận ghê thế!"
Tạ Liên cũng nói: "Đừng đốt! Chúng nó là yêu, đốt... sẽ sản sinh khí độc. Cũng không thể nhổ được!" Thiếu niên lập tức ngừng bàn tay định nhổ, Tạ Liên uể oải cất lời: "Trên cuống toàn gai độc đấy..."
Lũ hoa yêu nũng nịu nói: "Ôi chao, Thái tử điện hạ dịu dàng ghê cơ, cảm ơn chàng bảo vệ bọn ta nha. Chờ chút, bọn ta sẽ kết trái ngay đây! Nhất định sẽ yêu thương chàng tận tình, hí hí hí hí..."
"Trai tráng tu luyện đồng tử công* từ nhỏ không nhiều lắm, mặc dù phá thân thì pháp lực sẽ tụt mất một cảnh giới, nhưng mà chỉ đành tủi thân chàng thôi, hi hi hi hi..."
*Đồng tử công: một công pháp huấn luyện của võ thuật Thiếu Lâm, thiếu niên nhi đồng tập luyện là thích hợp nhất, ngoài ra luyện công phu này còn giúp chân khí đan điền dồi dào, gân cốt mềm dẻo như mang thân trẻ nhỏ.
Lũ hoa Ôn nhu hương cọ xát lẫn nhau, phát ra tiếng cười khanh khách, ý dâm từ từ lộ rõ, binh sĩ thiếu niên nghe mà ngơ ngác hồi lâu, nào là "đồng tử", "phá thân", "cảnh giới", có vẻ nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn nghe ra được đó không phải lời hữu ích gì. Nó vừa ra sức vung kiếm chém hoa vừa rống giận, muốn át đi tiếng trêu chọc của lũ hoa yêu, không cho Tạ Liên nghe thấy. Tạ Liên lại siết hai tay đến nỗi đốt ngón tay kêu răng rắc.
Thì ra là thế!
Thì ra một loạt những việc xảy ra tối nay, đích thực là chiêu trò bày riêng để đối phó với y.
Chỉ bắt cóc một mình Thích Dung, tức đã chắc mẩm với sự ngạo mạn và suy tính của Võ Thần Tiên Lạc như y, nhất định sẽ chọn cách đơn độc đuổi theo, chuyện lớn hóa nhỏ. Còn thiếu nữ trọng thương thì nhằm mục đích tiêu hết linh dược của y, khiến y hít mùi Ôn nhu rồi chẳng thể hóa giải trong phút chốc. Yêu ma quỷ quái và người sống kết hợp với nhau, chỉ vì chờ y tại bước này.
Đạo mà Tạ Liên tu, đúng là có yêu cầu nhất định phải giữ thân đồng tử. Sau khi đạo nhân dòng này phi thăng, những người đến thăm viếng cũng tin chắc rằng vị thần mà mình vái lạy tất nhiên siêu phàm thoát tục, không nhiễm nhân dục (dục vọng bản năng của loài người). Vì thế nếu không giữ mình, chắc chắn sẽ làm tín đồ suy sụp, pháp lực giảm mạnh. Tuy không nghiêm trọng đến mức từ thần quan rớt thẳng xuống thành người phàm, mai này khổ tu mấy năm vẫn có cơ hội bù trở lại, nhưng vào giờ phút mấu chốt này, làm gì còn thời gian trống cho y đóng cửa khổ tu mấy năm chứ!
Hoàng Cực quán có quy tắc và luật cấm vô cùng nghiêm ngặt, với tư cách là người ưu tú hàng đầu trong quán, Tạ Liên chưa bao giờ phạm quy vượt rào, tự nhận từ lâu mình đã tu thành sắt đá, gió bão có thổi cũng không gợn nổi sóng xô biển lòng, y cũng từng trải nghiệm khá nhiều thử thách thế này, lần nào cũng có thể vượt ải trót lọt. Nhưng tuy lòng tĩnh như mặt nước lặng, suy cho cùng tuổi còn trẻ da mặt mỏng, bây giờ còn có một binh sĩ bé nhỏ đứng bên cạnh nghe lũ hoa yêu tạt những lời dâm ô trắng trợn lên người y, chưa kể mùi hoa quấn quíu, máu nóng sôi sục, rục rịch nôn nóng, Tạ Liên không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, sắc mặt cũng nhuốm màu đỏ ửng, nhưng đáng hận thay vẫn không đứng dậy nổi.
Bây giờ còn miễn cưỡng chống được, nhưng nếu lũ Ôn nhu hương này kết trái thật, vậy xem như gặp rắc rối to. Cách tốt nhất dĩ nhiên là tức tốc trở lại hoàng thành, bảo Phong Tín và Mộ Tình hộ pháp, nhưng hiện giờ thậm chí đứng lên cũng nhũn hết cả chân, Tạ Liên chẳng còn cách nào, đành phải gọi tiểu binh sĩ kia: "Ngươi... qua đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất