Thiên Quan Tứ Phúc

Chương 89: Mãi mãi ghi nhớ, vĩnh viễn không quên

Trước Sau
Đây là pho tượng thần đầu tiên mọi người dựng cho hắn, cũng là pho tượng thần đồ sộ trang nghiêm nhất.

Ngày trước thấy "mình" như thế, Tạ Liên luôn bình chân như vại, không thấy có vấn đề gì, nhưng giờ phút này đây, hắn lại cảm thấy pho tượng khổng lồ lấp lánh ánh vàng đó mới xa lạ làm sao, không kìm được mà nghĩ: "Đây thật sự là mình ư?"

Bên kia, Phong Tín và Mộ Tình chia nhau kiểm tra xem có người nào bị nhốt chưa được phát hiện không. Chút mê man chợt lóe rồi qua, thấy đoàn người dần dần ổn định lại, Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn chưa thở phào xong, hắn bỗng cảm nhận được một cơn áp lực truyền đến, cõi lòng lập tức căng thẳng.

Tòa thiên tháp này, dù sao cũng quá cao, quá nặng rồi.

Dường như pho tượng thần cũng cảm thấy khó nhọc, hai tay nó khẽ run, hai chân nhấn khuỵu xuống, thân vàng cao lớn cũng bị đè cong, chỉ có nụ cười mỉm vẫn giữ nguyên như trước. Thấy thế, Tạ Liên lập tức triệu pháp quyết. Nhưng pháp quyết vừa vận ra, lòng hắn chợt lạnh toát, pho tượng vàng chẳng những không đứng dậy mà còn khom xuống thêm chút nữa, mắt thấy sắp không chống đỡ nổi.

Hai tay Tạ Liên cũng bắt đầu run theo. Hắn chưa bao giờ có cảm giác thế này. Trong nhận thức của hắn, hắn muốn đánh ngọn núi nào, ngọn núi đó sẽ đổ sập tắp lự; hắn giẫm bước nào, nơi muốn gây chấn sẽ đất rung núi chuyển. Điều mà trước nay hắn chưa bao giờ nếm trải, chính là "lực bất tòng tâm".

Bất đắc dĩ quá, Tạ Liên đành cắn răng tung người bay lên, ngồi dưới chân tượng vàng khổng lồ, dồn sức giơ tay huy động pháp quyết lần nữa. Lần này hắn đích thân ra trận, quả nhiên pho tượng vàng lại đứng dậy, đoạn ngẩng phắt đầu, đỡ tòa thiên tháp nghiêng ngả lên lần nữa!

Tuy nói đã đỡ được, nhưng trên lưng và trong lòng Tạ Liên đã giàn dụa mồ hôi lạnh. Mà vô số người trong ngoài hoàng cung không biết hắn có nỗi khổ không nói nên lời, hết người này đến người nọ đua nhau quỳ lạy pho tượng vàng kì vĩ, hô to: "Quốc nạn ập xuống, Thái tử điện hạ hiển linh rồi!"

"Điện hạ xin ngài nhất định phải cứu chúng ta!"

"Cứu bách tính! Bảo vệ chúng sinh!"

Cắn răng một hồi, Tạ Liên gắng gượng lên tiếng: "Xin mọi người đứng dậy, lùi lại hết đi, lùi xa một chút, đừng vây quanh chỗ này, ta..." Nói đến đây, Tạ Liên phát hiện khí đan điền của mình thế mà lại không đủ, giọng nói của hắn bị vùi lấp trong tiếng hô hào như thủy triều, càng muốn phóng to càng phát hiện mình nhỏ bé. Tạ Liên hít sâu một hơi, đang định hét lớn, một bàn tay đột nhiên túm lấy cổ chân hắn. Tạ Liên cúi đầu, thấy Thích Dung thì vội nói: "Thích Dung, ngươi mau xuống dưới bảo mọi người đừng vây quanh chỗ này nữa, coi chừng sụp đó!"

Câu này là buột miệng thốt lên, nhưng sau khi nhận ra bản thân mình nói gì, Tạ Liên bỗng thấy rợn cả người.

Hắn của ngày xưa, đừng nói thốt ra câu thế này, ngay cả suy nghĩ tương tự cũng tuyệt đối không có. Cho dù trời thật sự sắp sụp, Tạ Liên vẫn tin mình nhất định có thể chống nổi. Nhưng hắn của hiện tại lại phát hiện một việc cực đáng sợ: Không tin nữa.

Không chỉ mọi người không tin hắn, ngay cả bản thân hắn cũng không dám tin mình nữa!

Thích Dung thuận miệng đáp: "Làm sao sụp được chứ, chẳng phải có huynh đỡ rồi sao!"

Nghe câu này, lòng Tạ Liên lại run rẩy. Thích Dung hoàn toàn không chú ý đến gương mặt hơi tái của hắn, mắt lóe ánh xanh, cất giọng: "Biểu ca, để ta giúp huynh nhé."

*Mắt lóe ánh xanh ý bảo thể hiện sự tham lam, dục vọng, ghen ghét, nói chung không phải ý tốt.

Tạ Liên ngẩn ra: "Ngươi giúp ta? Ngươi giúp ta thế nào?"

Thích Dung đáp ngay không nghĩ ngợi: "Chẳng phải huynh nói huynh biết cách chế tạo Nhân Diện dịch sao? Huynh nói cách đó cho ta, ta giúp huynh nguyền rủa người Vĩnh An. Ta giúp huynh giết chết bọn chúng!"

... Quả nhiên gã núp dưới gầm giường nghe hết những gì ba người nói!

Tạ Liên tức đến cạn sức: "Ngươi... ngươi đúng là càn quấy! Ngươi biết cái gì là nguyền rủa không?"

Thích Dung lại dửng dưng đáp: "Biết chứ. Chỉ là nguyền rủa thôi mà? Biểu ca, ta nói huynh nghe, ta có thiên phú ở phương diện này lắm, ta thường xuyên nguyền rủa cha ta, ta nghi lão bị ta nguyền rủa chết đó, huynh..."

"......" Tạ Liên nghe không nổi nữa, nói: "Ngươi đi đi."

Thích Dung vội kêu lên: "Không! Không! Được, huynh không cho ta biết cách nguyền rủa cũng được, vậy huynh cho ta biết... rốt cuộc làm sao mới ngừa được Nhân Diện dịch?"

Tạ Liên lòng như lửa đốt, Thích Dung lại hỏi: "Huynh biết đúng không? Huynh biết tại sao binh sĩ không bị nhiễm phải không? Biểu ca, huynh cho ta biết rốt cuộc tại sao đi, được không?"

Lúc này vẫn còn rất nhiều cung nhân tụ tập gần đó, chẳng biết có bao nhiêu đôi tai đang lắng nghe, Tạ Liên sợ lộ tin sẽ gây náo loạn nên ngậm miệng không nói. Thế mà thật sự có người kìm lòng không đặng, ngẩng đầu hỏi: "Thái tử điện hạ! Điều này là thật sao?"

"Ngài thật sự biết cách chữa khỏi Nhân Diện dịch?!"

"Vậy tại sao ngài không nói?"

Trong mắt những người này cũng lấp lóe ánh xanh hệt như Thích Dung, Tạ Liên ngậm chặt miệng, kẽ răng bật ra mấy chữ: "Không! Ta không biết!"

Đám người khẽ nhốn nháo, nhưng không quá loạn. Lúc này Phong Tín đã trở lại, từ xa nhìn thấy Thích Dung nhoài người bên cạnh Tạ Liên bèn hét lớn: "Làm gì thế, làm gì thế!"

Tạ Liên vội nói: "Phong Tín, mau lôi nó xuống!"

Phong Tín đáp lời xông đến, Thích Dung lại bỗng túm lấy Tạ Liên, khẩn thiết nói: "Biểu ca, huynh nhất định sẽ đánh bại người Vĩnh An, tống cổ hết bọn chúng phải không! Huynh sẽ bảo vệ chúng ta, huynh nhất định sẽ làm được! Đúng không?"

Nếu là mấy tháng trước, may ra Tạ Liên còn có thể tràn trề nhiệt huyết đáp lớn tiếng: "Ta sẽ bảo vệ các người!" Nhưng bây giờ, hắn không dám nữa.

Sắc mặt Thích Dung kích động tột độ, Tạ Liên nhìn gã mà thấy hơi ngờ ngạc. Bởi vì hắn biết rõ, Thích Dung hoàn toàn không phải loại người yêu nước thương dân. Dẫu cho đất nước đang cơn nguy cấp, đáng ra gã chỉ sợ hãi là nhiều, sao lại kích động thế này? Qua giây lát, hắn đột nhiên nhớ đến một việc. Cha của Thích Dung, hình như cũng là người Vĩnh An.

Thấy hắn không đáp, giọng nói của Thích Dung bắt đầu thảm thiết: "Thái tử biểu ca! Chắc huynh sẽ không bỏ mặc không lo vậy đâu nhỉ? Lẽ nào chúng ta phải mặc cho kẻ khác chà đạp ức hiếp thế này sao? Lẽ nào, lẽ nào chúng ta không có biện pháp nào hay sao?!"

Nghe lời chất vấn của Thích Dung, lòng Tạ Liên khổ sở không thôi. Bởi vì hắn nhận ra, Thích Dung nói không hề sai, đối mặt với tình hình này, hắn thật sự... không có biện pháp nào hết!

Phong Tín mở miệng: "Ta đi xin quốc vương giam gã lại."

Thích Dung bị Phong Tín lôi xuống vẫn còn cố vùng vẫy, gào rống: "Huynh nhất định phải chống đỡ! Huynh nhất định không được ngã!"

Không được ngã!

Tạ Liên cũng biết, mình không thể gục ngã. Cho dù bách tính xung quanh đã tản đi, tòa thiên tháp vẫn không thể đổ được. Nếu nó đổ xuống, không chỉ di tích trăm năm của hoàng cung bị hủy trong chớp mắt, mà rất nhiều nhà cửa của người dân tại trục chính của đường Thần Võ cũng sẽ bị đập nát bấy. Hơn nữa trong tháp còn niêm phong cất giữ vô số trân bảo hiếm có và sách cổ trăm năm của bao đời tổ tiên, không thể di dời toàn bộ trong một sớm một chiều, thiên tháp mà đổ, tất cả sẽ mất sạch. Đồng thời, linh khí vương đô của Tiên Lạc mà nó trấn giữ cũng sẽ đứt triệt để.

Song pháp lực của Tạ Liên cũng như nguồn nước ở Vĩnh An, dường như đang ngày một cạn kiệt. Muốn chống đỡ tượng vàng khổng lồ này, tạm thời hắn không thể rời khỏi vị trí, chí có thể giao việc thủ thành cho Phong Tín và Mộ Tình, còn mình thì cố thủ tại chỗ, tĩnh tâm ngồi thiền. Do tượng vàng cao năm trượng này vốn là tượng thần trấn giữ Hoàng Cực quán trên núi Thái Thương, Tạ Liên triệu nó tới đây, các tín đồ không có tượng thần để vái lạy nên cũng ùa đến đây như ong vỡ tổ, cầu phúc trước tượng ngay ngoài trời. Tuy nói nơi đây là hoàng cung, lẽ ra người ngoài không được vào, nhưng một là hầm ngầm làm đổ sụp một đoạn tường cung điện, không bao lại được nữa, hai là hiện tại cục diện ở hoàng thành Tiên Lạc đang rối như tơ vò, không đủ nhân lực trông coi, ba là sợ khơi dậy lòng căm phẫn của dân chúng, lại gây nên bạo động, vì vậy không thể không cho bọn họ vào.

Tạ Liên ngồi yên một chỗ, ngày nào quốc vương và hoàng hậu cũng đến thăm hắn. Ngơ ngơ ngác ngác chịu đựng mấy ngày, hắn vừa dốc sức đỡ thiên tháp, vừa tích sức chờ cơ hội bứt ra. Quốc vương cũng chẳng dễ chịu hơn hắn là bao, mái tóc đã bạc phơ, rõ ràng còn đang tráng niên mà như đã hơn năm chục tuổi. Cha con gặp nhau, nhìn mà không nói, nhưng hòa hảo hơn xưa nhiều.

Hoàng hậu chăm sóc Tạ Liên từ nhỏ đến lớn, trước nay chỉ thấy dung mạo thanh tú, tư thái thiên nhân của nhi tử yêu dấu, bây giờ thấy hắn kham khổ canh giữ nơi này, nếm đủ nắng gắt mưa to gió lớn, còn không chịu cho người khác đến quá gần che chắn cho mình, lòng bà vô cùng xót xa, đích thân đứng dưới mặt trời chói chan cầm dù che nắng cho hắn. Giữ được một lúc, Tạ Liên sợ mẹ đứng lâu sẽ mệt, bèn nói: "Mẫu hậu về đi, con không cần. Mọi người đừng đến gần đây, cũng đừng sai người tới gần, con sợ..."

Hắn sợ điều gì, cuối cùng vẫn muốn nói lại thôi. Hoàng hậu đưa lưng về phía các tín đồ tụ tập ở đây, nhịn một hồi rồi vẫn không kìm nổi nước mắt: "Hoàng nhi, con chịu khổ rồi. Con... sao con phải chịu tội thế này!"

Để che giấu dáng vẻ tiều tụy, hoàng hậu trang điểm rất đậm, nước mắt vừa chảy làm lấm lem son phấn, càng lộ rõ đây chỉ là một phụ nhân đã qua tuổi xuân thì. Bà thương xót nhi tử, khóc lóc vì con, nhưng không dám khóc lớn, sợ bách tính sau lưng phát hiện. Quốc vương vịn vai hoàng hậu, Tạ Liên cũng ngẩn ngơ nhìn mẹ mình.

Bất cứ khi nào gặp phải khổ đau, người mà chúng ta nghĩ đến đầu tiên chính là người thương yêu mình nhất, với Tạ Liên, người đó chắc chắn là mẹ hắn. Có lẽ nói ra chẳng được ích gì, nhưng ngày ngày mệt mỏi dằn vặt, cứa từng nhát đao đến tận bây giờ, lúc này hắn thật sự muốn biến lại thành một đứa trẻ mười tuổi, nhào vào lòng mẹ khóc lớn một hồi.

Nhưng cho đến hôm nay, tất cả con đường đều do chính bản thân hắn lựa chọn. Tình cảnh của cha mẹ đã khốn khổ lắm rồi, biết bao bách tính cũng đang ở bên dưới trông mong nhìn hắn, hắn tuyệt đối không thể biểu lộ chút mềm yếu nào. Nếu ngay cả hắn cũng chống không nổi, còn ai chống được nữa đây?

Vì vậy, Tạ Liên dối lòng: "Mẫu hậu, người đừng lo lắng, con không sao. Con không thấy khổ chút nào hết."

Khổ hay không khổ, chỉ có lòng hắn tự tỏ tường.

Vài cung nhân dìu quốc vương và hoàng hậu, sau khi cha mẹ đi bước nào quay đầu bước nấy rời khỏi đây, Tạ Liên lại dầm mình dưới ánh nắng chói chan, mơ màng buồn ngủ nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu, hắn mở mắt ra, hoàng hôn phía chân trời đang phủ xuống, nắng chiều dần phai, bên dưới lác đác thưa thớt, chẳng còn sót lại bao nhiêu tín đồ.

Nhưng hắn cúi đầu, chỉ thấy một đóa hoa nhỏ lẻ loi đặt cách mình không xa.



Tạ Liên cũng không dám chắc chỗ đó có thêm một đóa hoa bao giờ, nhưng vẫn dành ra một tay nhặt nó lên.

Đó là một đóa hoa nhỏ xíu. Hoa trắng như tuyết, đài hoa xanh mượt, cuống hoa mỏng yếu, còn vương giọt sương tựa nước mắt, trông có vẻ rất đáng thương. Mùi thơm nhàn nhạt hệt như từng quen biết, không ấn tượng nhưng thấm sâu vào lòng.

Tạ Liên kìm lòng không đặng nắm chặt bông hoa, đặt sát cạnh lồng ngực.

Đúng lúc này, một mùi máu tanh bất ngờ xộc vào mũi, át mất mùi hoa trong veo. Tạ Liên ngẩng đầu lên, mắt hoa hết cả, mà một bóng người gào rú lao về phía hắn: "Tại sao! Tại sao!!"

Tạ Liên giật mình, phất tay áo hất kẻ đó ra, cố gắng vực dậy tinh thần hỏi: "Kẻ nào!"

Bị cái phất tay của Tạ Liên hất ra, kẻ nọ lăn

vòng vòng dưới đất. Tạ Liên còn phải đỡ tượng vàng năm trượng nên không dám đứng dậy, cũng không dám lại gần, nhưng hắn tức khắc nhận ra kẻ đó là ai. Kẻ này chỉ có một chân, chính là thanh niên tặng dù cho hắn rồi bị hắn tự tay chặt mất một chân!

Thanh niên đó mình mẩy bê bết máu, hai bàn tay loang lổ máu tươi, chính vì dùng cả tay lẫn chân bò một mạch tới đây, dưới đất vẫn còn để lại một vệt máu đáng sợ. Cậu ta gắng gượng ngồi dậy, Tạ Liên kinh ngạc hỏi: "Ngươi, sao ngươi lại ra ngoài? Chẳng phải ngươi đang an dưỡng trong rừng Bất U sao?"

Thanh niên không trả lời mà dùng cả tay lẫn chân bò về phía Tạ Liên. Vì cậu chỉ có một cẳng chân, thoạt nhìn hết sức đáng sợ, Tạ Liên nói: "Ngươi...!"

Thanh niên thình lình xắn ống quần bên chân phải còn sót lại, quát: "Tại sao!"

Nhìn kỹ lại, trên chân phải của hắn, thế mà lại là một gương mặt người méo mó!

Một trong những điều mà Tạ Liên lo lắng nhất, quả nhiên đã xảy ra. Nếu không phải hắn vốn đang ngồi, e rằng đã ngã xuống rồi. Thanh niên kia đấm đất gào thét: "Tại sao ngài lại chặt chân của ta! Ta vẫn tái phát đây này! Chân của ta cũng mất rồi! Tại sao chứ? Ngài trả lại chân cho ta! Ngài trả lại chân cho ta!"

Hôm tặng dù, nụ cười của thanh niên khi nhét dù vào tay hắn vẫn hiện rõ trước mắt, bây giờ bộ dạng lại như điên như dại, so ra thật sự quá thảm thương. Đầu óc của Tạ Liên đã loạn cào cào, u mê hồ đồ, run giọng nói: "Ta..."

Hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại, nói: "Ta... ta giúp ngươi!"

Nói xong, hắn lập tức làm phép, áp chế tà khí dịch độc trên chân thanh niên. Nào ngờ tiếng kêu rên bỗng vang bốn phía, lại có ba bốn người nhào tới, khóc lóc van nài: "Điện hạ cứu ta!" "Điện hạ cứu ta với!"

"Điện hạ, ngài nhìn mặt ta đi, ta đã cắt nửa bên mặt rồi, tại sao vẫn chưa khỏi bệnh, tại sao chứ? Rốt cuộc phải làm thế nào mới trị hết được!"

"Điện hạ, ngài nhìn ta đi, ngài nhìn ta đã biến thành dạng gì rồi!"

Hình ảnh máu me đầm đìa cưỡng ép ập vào mặt hết lần này đến lần khác, hai mắt Tạ Liên dại ra, hai tay không biết nên vung về hướng nào, lẩm bẩm: "Không nhìn, ta không nhìn, ta không muốn nhìn!"

Hóa ra sau khi tái phát tập thể, cuối cùng những bệnh nhân nhiễm Nhân Diện dịch trong rừng Bất U cũng nổi dậy bạo loạn, lại còn thoát khỏi tay các binh sĩ và hắn sư chăm sóc mình, túa ra ngoài tìm hắn!

Bọn họ đã chạy ra ngoài rồi, nếu không mau chóng trấn áp bệnh độc của đám người này, chỉ e Nhân Diện dịch sẽ lan truyền nhanh hơn. Tạ Liên nhắm mắt, cố gắng vận sức, muốn giúp mấy người đó áp chế dịch độc, tạm hoãn đau đớn. Thế nhưng bên này vừa áp chế, lập tức có nhiều người hơn xông về phía hắn: "Điện hạ, còn ta nữa! Giúp cả ta nữa!"

Bị mười mấy người vây quanh, Tạ Liên loáng thoáng cảm thấy tượng vàng bên trên có vẻ lung lay sắp đổ, không khỏi hốt hoảng nói: "Chờ đã, chờ đã! Ta..."

Một kẻ nhịn không được la ó: "Không chờ được nữa, ta không muốn chờ thêm nữa, ta đã chờ quá lâu rồi!"

"Điện hạ, sao ngài chữa cho hắn mà không chữa cho ta?"

Dần dà, giọng nói bao quanh hắn đổi thành:

"Tại sao ngài chữa cho gã giảm hẳn mà chữa cho ta lại không khá hơn là bao? Ngài là thần cơ mà? Sao lại không công bằng như thế! Ta muốn công bằng!"

Tạ Liên cãi lại: "Không phải, không phải ta không công bằng, đây không phải là vấn đề của ta, là do bệnh tình của các ngươi không giống nhau..."

"Còn không ngài đừng giúp, nếu giúp thì phải giúp cho trót, bây giờ muốn rũ bỏ trách nhiệm không làm nữa là ý gì? Tùy thuộc vào ngài à?"

Tạ Liên thấy hơi khó thở: "Không phải ta muốn rũ bỏ trách nhiệm, chỉ là ta... phải chờ một chút..."

"Có phải ngài biết cách chữa khỏi bệnh này không?"

Tạ Liên há miệng: "Ta..."

"Nếu ngài biết, tại sao không chịu nói cho bọn ta?!"

Tạ Liên ôm đầu: "Ta không biết!"

"Ngài nói láo! Ta nghe người khác nói rồi, rõ ràng ngài có biết! Ta nhìn thấu ngài rồi, ngài không chịu nói cho bọn ta, căn bản là vì muốn bọn ta luôn phải cầu xin ngài thế này, để ngài dễ bề lừa gạt sự thờ phụng của bọn ta! Lừa đảo, ngài là một tên lừa đảo!"

"Rốt cuộc cách chữa là gì, ngài mau nói đi, sao vẫn không chịu nói!!!"

Sắc mặt Tạ Liên trắng bệch, hai mắt rời rạc, bị vô số đôi tay xô tới đẩy lui, còn có bàn tay hung tợn bóp cổ hắn. Thế là cảnh tượng khôi hài nhất xuất hiện. Rõ ràng hắn là thần tiên, nhưng lúc này đáy lòng lại có một giọng nói yếu ớt cất lên: "... Cứu mạng..."

Dường như có ai đang kéo những bàn tay đó ra, rồi lại như không có, Tạ Liên chẳng còn rõ nữa, chỉ biết đám người sẹo máu đầy mặt cụt chân cụt tay này có vẻ muốn xé xác mình thành từng mảnh chia nhau ăn. Không biết qua bao lâu, từ xa truyền đến từng tiếng kèn lệnh như quỷ khóc. Đám người chỉ lo kêu khóc xâu xé, chẳng buồn ngó ngàng đến kèn lệnh, Tạ Liên lại giật bắn mình. Bởi vì hắn biết, đó là kèn lệnh chiến thắng của người Vĩnh An!

Tạ Liên không ngồi yên được nữa, hoặc là không chống đỡ nổi nữa, thân thể đổ nghiêng, quỳ xuống phía trước. Cùng lúc đó, tượng vàng năm trượng phía trên mà hắn khổ sở chống đỡ bao ngày cũng cùng tiến cùng lùi với hắn, thoáng chốc như mất đi sinh mệnh, ầm ầm sụp đổ.

Đi cùng tiếng vang rầm rập rầm rập, tòa thiên tháp đồ sộ nặng trịch sụp xuống, tan xương nát thịt hệt như pho tượng vàng!

Vốn dĩ tượng vàng sẽ không vỡ, nhưng do Tạ Liên đã dồn quá nhiều pháp lực vào nó, hy vọng nó đỡ được tòa thiên tháp, vì vậy nó đã sớm trở nên cực kỳ mỏng manh. Các bệnh nhân trốn khỏi rừng Bất U kẻ chạy kẻ chết kẻ bị thương. Người trong hoàng cung và ngoài phố tháo chạy tán loạn, có người trốn mảnh vụn của thiên tháp, người thì trốn đám bệnh nhân nhiễm Nhân Diện dịch đáng sợ kia. Tạ Liên đưa hai tay ôm đầu, loạng choạng lảo đảo, chạy một mạch về phía cổng hoàng thành

Lầu cổng thành bốc lửa, khói đen cuồn cuộn, Tạ Liên chạy ào lên lầu, lướt qua người vô số binh sĩ đang chật vật rút lui. Đứng trên lầu cổng thành, hắn cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể giương gương mặt lấm lem tro bụi và nước mắt chẳng biết chảy dài từ bao giờ, ngỡ ngàng nhìn xuống dưới. Trong tầm mắt mơ hồ, xác chết nằm la liệt đầy đất, chỉ có một bóng người mặc bạch y đứng giữa chiến trường, tay áo bay phần phật. Thân hình đó không phải là thiếu niên, mà là một thanh niên, vừa ngoảnh đầu trông thấy Tạ Liên ở đằng xa, gã phóng khoáng vẫy tay, dường như sắp lướt khỏi.

Thấy vậy, Tạ Liên hét lớn: "Đừng đi!!!"

Hai lần trước gặp mặt, gã luôn dùng da giả, nhưng trực giác nói cho Tạ Liên biết, lần này chắc chắn là chân thân! Vì vậy hắn không hề do dự trèo qua tường thành, tung người nhảy khỏi lầu cổng thành.

Trong cuộc đời này, Tạ Liên từng nhảy xuống từ nơi cực cao vô số lần. Cậy vào pháp lực cao cường và võ nghệ tinh thông của mình, lần nào hắn cũng an toàn tiếp đất, lần nào cũng ngạo mạn đắc ý, lần nào cũng là cảnh tượng thiên nhân lên đài chuẩn mực trong thần thoại. Nhưng lần này, hắn không còn là thần thoại nữa.

Vừa tiếp đất, Tạ Liên đứng không vững, trái lại còn ngả sang một bên, một cơn đau như kim châm muối xát thoáng chốc lan từ chân ra khắp người.

Hắn té gãy chân.

...

Té gãy chân, thật ra cũng chẳng sao, rất nhanh đã khỏi rồi. Chỉ là từ hôm đó trở đi, Tạ Liên như biến thành một người khác.

Hắn giống như đã đánh mất linh hồn, không còn vẻ oai phong lẫm liệt ngày nào nữa. Thua trận đầu, lại có trận thứ hai, thứ ba... hắn không muốn xuất kiếm, cũng không muốn ra trận, nhưng vì chẳng có ai chắn đằng trước thay mình, Tạ Liên chỉ có thể kiên trì đến cùng thôi. Lên chiến trường, thật ra hắn không có sa sút tinh thần hay lơi lỏng, quả thật đã cố gắng hết sức, nhưng không hiểu vì sao, rõ ràng tính tuổi thật hắn chỉ mới đôi mươi, vậy mà tay cầm kiếm đã bắt đầu run rẩy như lão già gần đất xa trời rồi.

Tay run bần bật, lòng đầy sợ hãi, hơn nữa chính bản thân Tạ Liên cũng không rõ, rốt cuộc cụ thể là người nào hay vật nào khiến mình sợ hãi đến thế. Dần dà về sau, các tướng sĩ ban đầu hết mực kính trọng hắn cũng từ từ mất kiên nhẫn với hắn.

Tạ Liên biết, rất nhiều người bắt đầu lan truyền một cách nói thế này: Võ Thần khỉ gì chứ, rõ ràng là một tên ôn thần!

Nhưng Tạ Liên không tài nào phản bác nổi, đơn giản là vì chính bản thân hắn cũng hoài nghi: Phải chăng mình thật sự đã biến thành ôn thần?

Nếu chỉ vậy thôi cũng còn đỡ. Với nước Tiên Lạc mà nói, tai họa ngập đầu thật sự chính là Nhân Diện dịch cuối cùng đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.

Năm trăm người, một nghìn người, hai nghìn người, ba nghìn người... Sau cùng, Tạ Liên không dám hỏi hôm nay lại có thêm bao nhiêu người nhiễm bệnh nữa.



Tựa như lời tuyên án cuối cùng truyền xuống cho Tạ Liên, ngày hôm ấy, rốt cuộc Thiên giới cũng mở cổng với hắn, truyền cho hắn một tin báo: Thái tử điện hạ, nên trở về Thượng thiên đình rồi.

Chuyến này trở lại, thứ đang chờ đợi hắn là gì, khỏi cần nói cũng biết. Phong Tín và Mộ Tình có hiếm khi cảm thấy bất an, song Tạ Liên lại lo lắng chuyện khác. hắn nói với hai người họ: "Trước khi đi, ta muốn về một nơi xem thử."

Phong Tín hỏi: "Nơi nào?"

Tạ Liên đáp: "Hoàng Cực quán."

Im lặng giây lát, Phong Tín mở miệng: "Đừng đi."

Tạ Liên đã tự bỏ ra ngoài, Phong Tín gọi: "Điện hạ!" Nhưng hắn ngăn không được, chỉ có thể đuổi theo cùng Mộ Tình.

Ba người đi bộ lên núi.

Hoàng Cực quán, đây là nơi điện thần đầu tiên của Tạ Liên mọc lên, và cũng là nơi tượng thần đầu tiên của hắn khánh thành. Có điều do yêu cầu của quốc sư, ba ngàn đệ tử đã bị xua hết xuống núi từ lâu, bây giờ Hoàng Cực quán chỉ là một đạo quán trống rỗng mà thôi.

Đi tới lưng chừng núi, Tạ Liên đưa mắt nhìn xuống. Chỉ thấy khắp hoàng thành là ánh lửa bốc nghi ngút từng đám, rọi sáng rực cả trời, đẹp mắt vô cùng. Phong Tín lại giận đến tím mặt, mắng: "Cái lũ điên này!"

Tạ Liên bình thản nhìn ngọn lửa, Phong Tín lại nói tiếp: "Đừng nhìn nữa! Có gì hay mà nhìn!"

Thời gian qua, Phong Tín từng mắng Tạ Liên vô số lần: Ngài thích tự chuốc khổ vào thân hay là muốn sao đây? Thành thật mà nói, Tạ Liên cũng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì. Hắn chỉ biết rằng, chỉ cần mình lại có thêm một đạo quán nào bị đốt hay đập phá, hắn sẽ kìm lòng không đặng nhất định phải đích thân đi xem. Xem rồi lại chẳng nói chẳng rằng, cũng không thể can ngăn, chỉ trơ mắt đứng nhìn thôi. Có gì hay mà nhìn? Hắn cũng không biết nữa.

Lúc này, trên đỉnh Thái Tử cũng có ánh lửa bùng lên. Phong Tín kinh ngạc không thôi: "Sao ngay cả Hoàng Cực quán mà chúng cũng không tha?! Mấy người này bị đào mộ tổ tiên hay..."

Lời còn chưa dứt, Phong Tín lập tức ngậm miệng. Bởi vì hắn nhớ ra, nỗi đau đớn dằn vặt mà hiện nay rất nhiều người Tiên Lạc phải gánh chịu còn kinh khủng hơn kiểu nói đùa "bị đào mộ tổ tiên".

Tuy nhiên, ngọn lửa vốn không lớn, bùng lên một lát đã tắt ngúm, dường như bị ai đó dập tắt. Lần này, Phong Tín lại cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì mấy ngày qua, chỉ có người dám đốt lửa, chưa có ai dám dập lửa. Nếu có người nào khuyên giải hay can ngăn không cho lũ tín đồ hung hãn tàn bạo kia đốt lửa đập điện sẽ bị đánh đồng với "ôn thần" Tạ Liên, đánh cho đến chết. Vì nguyên nhân đó, ba người sớm đã không dám hiển linh trước mặt người phàm, đều phải ẩn thân.

Dọc đường lên núi, ba người đều nghe thấy tiếng đánh nhau loảng xoảng, lên đến đỉnh Thái Tử, quả nhiên cung Tiên Lạc đã bị tháo dỡ tan tác, chỉ sót mỗi cái khung của đại điện và bốn vách tường, tượng thần trên bệ thờ to lớn cũng đã sớm không còn, mà có một đám người hỗn tạp đang đánh nhau túi bụi ở cổng đại điện đổ nát, vừa đánh vừa gào thét: "Cái đồ chó tạp chủng nhà mày! Thằng quỷ nhỏ chết tiệt! Mẹ kiếp, ngươi phá trinh con vợ ngươi ở đây hay sao thế, cái quán rách nát này là mạng của ngươi à?!"

Tạ Liên vừa nhìn đã biết, chắc chắn đám người này đến đập miếu của hắn không phải vì căm phẫn, mà chỉ là một đám dân lưu vong sợ thiên hạ chưa đủ loạn, hoặc thừa dịp cháy nhà đi hôi của, hoặc đơn thuần là đốt miếu góp vui thôi. Nhưng cho đến bây giờ, hắn cũng chẳng mấy quan tâm rốt cuộc kẻ phá miếu của mình là ai. Đúng lúc này, giữa trận ẩu đả cuồng loạn, giọng nói cực kỳ hung hãn của một thiếu niên xuyên thấu trời đêm: "Cút!!!"

Nghe kỹ lạ thì, ra là một người đang đánh cả đám người. Hơn nữa người này chỉ là một đứa nhóc choai choai mười mấy tuổi, nhưng chẳng hề yếu thế chút nào, cũng không rơi vào thế hạ phong. Song dù sao cũng là một chọi một đống, thiếu niên đã máu me đầm đìa, mặt mày xanh tím, toàn là vết thương, không nhìn rõ mặt mũi nữa.

Phong Tín nói: "Thiếu niên này, lớn lên nhất định sẽ là một hảo hán!"

Bấy giờ, đáy mắt của một gã nam nhân bỗng lóe vẻ quỷ quyệt, gã vớ tảng đá to dưới đất định đập vào ót thiếu niên nọ. Thấy vậy, Tạ Liên phất tay một cái, tảng đá gã cầm lên văng ngược vào mặt gã, sau tiếng hét thảm là máu mũi tuôn trào. Thiếu niên sửng sốt, quay đầu vung nắm đấm tiếp tục đánh túi bụi một trận. Điệu bộ nó đánh người quá hãi hùng, đám người lớn bị dọa cho vắt giò bỏ chạy, vừa chạy vừa chỉ vào nó, phô trương thanh thế: "Mẹ kiếp! Cứ chờ đấy! Chờ ta mang người đến xử ngươi!"

Thiếu niên cười lạnh: "Dám bén mảng đến đây, tao sẽ lấy mạng chó của ngươi!!!"

Đám người bị dọa mất mật, chạy càng nhanh hơn. Mắng xong, thiếu niên chạy sang đạp mạnh mấy cú lên đống lửa đã dập, đạp tắt những đốm lửa li ti. Lúc này nó mới vào đại điện, nhặt một tờ giấy dưới đất lên, cẩn thận vuốt phẳng, treo giữa không trung, cuối cùng mới dựa vào bệ thờ, thẫn thờ ngồi dưới đất.

Tạ Liên bước đến gần, khẽ khàng lướt lên bệ thờ, phát hiện thứ mà thiếu niên treo giữa không khung là một bức tranh. Nét bút non nớt, nhìn là biết do người chưa từng học họa vẽ nên. Dù vậy, từng đường từng nét đều nghiêm túc tỉ mỉ, giống hệt một bức Thái Tử Duyệt Thần. Xem ra, cái này dùng để thay thế tượng thần bị hắn triệu đi.

Phong Tín khen ngợi: "Vẽ đẹp lắm!"

Biết bao ngày qua, vất vả lắm Phong Tín mới gặp được một người còn dám bảo vệ Tạ Liên, khi nãy kích động đến mức hận không thể xông lên đánh lộn giúp y, bây giờ nhìn nó tất nhiên thấy cái gì cũng đẹp. Còn Mộ Tình thì rũ mi, ánh mắt chớp động, dường như nhớ tới điều gì đó, nhưng không nói tiếng nào. Tạ Liên giơ tay, chạm nhẹ vào bức tranh.

Cũng không rõ ràng lắm, chỉ là một luồng gió mát thoảng qua mà thôi. Thiếu niên lại ngẩng phắt đầu chôn giữa hai đầu gối, gương mặt chi chít vết thương thoắt cái bừng sáng, hỏi: "Là huynh sao?"

Phong Tín kinh ngạc: "Sao thằng nhóc này gian manh thế nhỉ?"

Mộ Tình giục: "Đi thôi."

Tạ Liên gật đầu, vừa định xoay người, thiếu niên chợt nhào đến bên mép bệ thờ, thở hổn hển nói: "Ta biết là huynh mà! Điện hạ, huynh đừng đi, ta có lời muốn nói với huynh!"

Nghe vậy, ba người đều sững sờ. Thiếu niên có vẻ rất hồi hộp, siết tay nói: "Tuy đạo quán của huynh bị đốt rồi, nhưng mà... huynh đừng buồn. Sau này ta sẽ xây cho huynh nhiều đạo quán to hơn, tráng lệ hơn, không đạo quán của ai sánh bằng hết. Không một ai có thể sánh với huynh. Ta nhất định sẽ làm được!

"......"

Ba người im lặng không đáp.

Thiếu niên này áo quần rách rưới, đầu tóc bụi bặm, mặt mũi bầm dập, thảm hết chỗ chê, nghe y nói mấy lời hùng hồn có chí khí đó, quả thật khiến người ta dở khóc dở cười, không biết nên có cảm tưởng gì. Dường như sợ giọng nói của mình không thể truyền đến tai đối phương, y còn chụm hai tay đặt bên miệng, hét lớn về phía bức tranh trên bệ thờ: "Điện hạ! Huynh đã nghe thấy chưa? Trong lòng ta, huynh là thần! Huynh là vị thần duy nhất, huynh là vị thần chân chính! Huynh đã nghe thấy chưa?!"

Nó hét khàn cả giọng, đến nỗi cả ngọn núi Thái Thương đều dội tiếng vang: Huynh đã nghe thấy chưa!

Tạ Liên đột nhiên bật cười ha ha. Tiếng cười quá đột ngột, Phong Tín và Mộ Tình đều giật thót. Tạ Liên vừa cười vừa lắc đầu, dĩ nhiên thiếu niên không nghe thấy, song dường như vẫn cảm nhận được gì đó, mắt y sáng lấp lánh, dáo dác nhìn xung quanh. Nào ngờ, một giọt nước lạnh băng bỗng rơi xuống gò má của y.

Thiếu niên chợt mở to hai mắt, trong tích tắc, mắt y phản chiếu một bóng ngược trắng như tuyết. Tiếc rằng sau một cái chớp mắt, bóng ngược đó đã tan biến.

Thấy Tạ Liên lại hiện hình trong phút chốc, Phong Tín nói: "Điện hạ, khi nãy huynh..."

Tạ Liên mù mờ đáp: "Khi nãy? À, pháp lực của ta không ổn rồi, khi nãy nhất thời không khống chế được thôi."

Thiếu niên đứng thẳng người, dụi dụi mắt, như thể đang cố níu giữ bóng hình thoáng qua rồi biến mất ban nãy. Tạ Liên nhắm nghiền hai mắt, hồi lâu sau mới mở miệng: "Quên đi."

Cuối cùng cũng nhận được hồi âm, thế mà lại là hai chữ này, thoạt đầu ánh mắt thiếu niên lóe sáng, khóe miệng giương cao, sau đó lại ngẩn ra, độ cong nơi khóe miệng từ từ hạ xuống. Y hỏi: "...Cái gì? Quên cái gì?"

Tạ Liên thở dài, dịu giọng nói với nó: "Quên đi."

Thiếu niên sững người không đáp. Tạ Liên lại lầm bầm: "Bỏ đi. Dù gì rất nhanh thôi, sẽ không còn ai nhớ nữa đâu."

Nghe câu này, thiếu niên mở to mắt, một dòng lệ lẳng lặng chảy dài từ khóe mắt của y, quệt thành một vệt trắng nhợt trên mặt nó. Hầu kết ở cổ khẽ nhúc nhích, y nghẹn ngào: "Ta..."

Phong Tín có vẻ không đành lòng: "Điện hạ, đừng nói nữa. Huynh lại vi phạm lệnh cấm rồi."

Tạ Liên đáp: "Ừ, không nói nữa. Có điều dù sao cũng vi phạm lệnh cấm nhiều vậy rồi, thiếu gì mấy câu này."

Câu này, hắn không để cho thiếu niên nghe nữa. Ba người xuống khỏi bệ thờ, đi ra ngoài đại điện đổ nát. Gió đêm táp vào người, Tạ Liên lắc lắc đầu.

Hiện giờ hắn vẫn là thần quan, theo lý mà nói, hắn không thể nào cảm nhận được "lạnh" nữa. Nhưng giờ phút này đây, hắn thật sự cảm thấy lạnh thấu xương.

Nào ngờ, thiếu niên bị bọn họ bỏ lại sau lưng đột nhiên thì thào trong đại điện: "Không đâu."

Rõ ràng nó không nhìn thấy ba người, vậy mà lại tìm được hướng chính xác, cuối cùng chạy ào ra ngoài, nói với bóng lưng của bọn họ: "Sẽ không đâu!"

Ba người quay đầu lại, chỉ thấy giữa màn đêm, đôi mắt của thiếu niên sáng một cách hút hồn, gương mặt chi chít thương như giận như buồn, như cuồng như vui.

Giữa dòng nước mắt tuôn trào, nó nói: "Ta sẽ không quên đâu!"

"Ta vĩnh viễn sẽ không quên!"

Hết quyển 2: Thái Tử Duyệt Thần

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau