Quyển 1 Chương 15: Hồ Sen
Tầm nhìn của Lãnh Nguyệt vẫn mờ nhòa cho đến khi thứ đó đến gần. Lãnh Nguyệt đi theo ánh sáng duy nhất trên con đường và hắn nhận ra mình đã lầm.
Lãnh Nguyệt cố nhìn cho tới khi thấy một bóng người đang tiến dần tới từ trong bóng tối:
- Đưa nó đây.
Người phụ nữ hiện ra, cô ta di chuyển rất thư thái cứ như thể đôi chân không chạm đất, và cô ta nhìn thẳng về phía Lãnh Nguyệt:
- Giao nó ra đây.
Lãnh Nguyệt biết cô ta đang tìm kiếm thứ gì nhưng hắn cũng biết thứ đó không thuộc về cô ta và vị kia cũng không gửi nó cho cô ta.
Lãnh Nguyệt không hề chùn bước:
- Ta sẽ chỉ đưa cho chủ nhân của nó.
Cô ta híp mắt, vươn bàn tay ra lệnh cho lũ bướm tấn công. Những con bướm nhắm thẳng Lãnh Nguyệt lao tới. Sau khi chứng kiến những con bướm đã làm gì vong linh kia, Lãnh Nguyệt không dại mà đối đầu với chúng. Hắn xoay người bỏ chạy.
Lãnh Nguyệt thụp xuống khi một trận tấn công bay qua, hắn giơ dao chém đứt đôi một con bướm, nó lập tức tan thành bụi. Thế nhưng bọn chúng quá đông, phải đến hàng nghìn con. Trong lúc chém rơi mấy con nữa, một cảm giác đau như phải bỏng xé qua cánh tay phải của hắn. Một con bướm đã lao trúng hắn, khi nhìn xang Lãnh Nguyệt thấy tay áo đã cháy xém, có mùi khét lẹt của thịt cháy.
Có tiếng gió rít qua.
Một tiếng đập chát chúa vang lên, những con bướm bay tán loạn.
Lãnh Nguyệt giật nảy, quay sang nhìn, tiếng đập ấy là tiếng từ chiếc roi thép nặng nề. Mà người cầm roi không ai khác ngoài Hạo Thiên.
- Nhớ ta không? Hạo Thiên cười tươi như hoa, vung tay một cái tiếng kim loại chát chúa vang lên.
Lãnh Nguyệt nở nụ cười, nhẹ nhõm khi thấy HạoThiên.
- Theo ta. Hạo Thiên ra lệnh.
Hạo Thiên nắm tay Lãnh Nguyệt và kéo đi, phía sau những con bướm tiếp tục tập trung bám theo.
Vẻ mặt đùa cợt của Hạo Thiên như đanh lại, Lãnh Nguyệt có thể cảm nhận sự căng thẳng của đối phương qua lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Đàn bướm vẫn tiếp tục đuổi tới hồ sen, Hạo Thiên đẩy vội Lãnh Nguyệt xuống nước. Hạo Thiên không nhảy theo mà quay lại, tay cầm chắc trường tiên. Vừa lúc, đàn bướm ập tới như một bức tường lửa.
Trong mắt Hạo Thiên cũng có những ngọn lửa nhỏ cháy lên, hắn nhếch miệng:
- Người của ta ngươi cũng dám động vào?
Rơi vào nước đột ngột làm Lãnh Nguyệt choáng váng, mười lăm giây tiếp theo là tình trạng mờ nhòe.. tiếng roi và cánh bướm hỗn loạn phản chiếu trên mặt nước. Lãnh Nguyệt chìm dần xuống, quỷ tha ma bắt hắn không biết bơi.
Áp lực đè lên phổi khiến Lãnh Nguyệt không chịu nổi, hắn sặc ra một ngụm khí rồi chìm dần vào bóng tối.
Hắn sắp chết, Lãnh Nguyệt nhận ra như vậy. Ở đây, ngay lúc này.
Trước khi nhắm mắt Lãnh Nguyệt thấy gương mặt Hạo Thiên kề sát, cái gương mặt đẹp đẽ như của thiên thần.
Bằng một cách nào đó, cơ thể Lãnh Nguyệt hoạt động trở lại, hoảng hốt và đầy bản năng thu lấy dưỡng khí. Trong khoảnh khắc, Lãnh Nguyệt nhận ra Hạo Thiên đang hôn mình.
Giờ thì Lãnh Nguyệt hoàn toàn tỉnh táo.
Lãnh Nguyệt chật vật bò lên bờ, ho sù sụ, cả người ướt sũng. Sau đó, có gì đó nảy ra trong đầu, Lãnh Nguyệt nhảy dựng lên, quay lại nhìn Hạo Thiên. Cái người nãy giờ luôn giương mặt cười ngả ngớn.
- Người quá quắt vừa thôi.
Hạo Thiên vung roi chém một đường qua người cô ta, ngay lập tức hình ảnh cô ta nhòe nhoẹt rồi biến mất. Những con bướm cũng tan theo, chỉ còn lớp bụi như cát vàng.
- Đúng là trò vặt vãnh.
HạoThiên nhìn vết thương nóng cháy trên tay Lãnh Nguyệt liền muốn xem qua, nhưng Lãnh Nguyệt không được tự nhiên tránh né:
- Không sao.
Hạo Thiên tức giận:
- Sao huynh liều lĩnh quá vậy?
Lãnh Nguyệt chợt nhớ ra, đưa tay vào áo lấy ra ống trụ giơ ra trước mặt Hạo Thiên:
- Vật này tạm thời nhờ điện hạ giữ, để ở chỗ ta không an toàn.
Hạo Thiên bất mãn chìa tay ra, Lãnh Nguyệt vừa đặt ống trụ vào tay Hạo Thiên thì bị HạoThiên xoay tay kéo một cái, Lãnh Nguyệt lập tức mất thăng bằng vừa vặn ngã vào lòng Hạo Thiên.
Lãnh Nguyệt lóng ngóng muốn đứng dậy lại bị Hạo Thiên giữ chặt, gắt lên:
- Có muốn uống thêm nước hồ không?
Lãnh Nguyệt nhìn sắc mặt Hạo Thiên không tốt liền yên tĩnh hẳn. Hạo Thiên dứt khoát xé rách tay áo Lãnh Nguyệt ra xem:
- Thế này mà nói không sao, không biết có để lại sẹo không.
Cũng may chỉ có một con, nếu cả đàn thì.. HạoThiên không dám nghĩ.
- Ta mới phát hiện ra huynh rất có tài thu hút rắc rối đến với mình. Hạo Thiên nói, giọng mang ý trêu trọc.
- Cám ơn Điện hạ. Lãnh Nguyệt đáp.
Hạo Thiên thay đổi vẻ mặt, dán vào môi Lãnh Nguyệt hỏi:
- Ta đã cứu huynh hai lần trong một đêm, chỉ nói cám ơn thế thôi?
- Lần thứ hai còn không phải là.. Mà thôi đi. Lãnh Nguyệt nhắm mắt, thở ra một tiếng:
- Ta nợ điện hạ lần này.
Nhìn bộ dạng khó xử của Lãnh Nguyệt, Hạo Thiên nhịn không được cười khúc khích:
- Được thôi, nhưng huynh nên biết cái giá phải trả rất đắt.
Lãnh Nguyệt không tin là thật, chỉ tùy tiện nói:
- Tùy Điện hạ.
Đáy mắt Hạo Thiên loé lên tia gian xảo, hơi cắn môi, hắn cười thầm, sau này đừng hối hận.
Lãnh Nguyệt ngay khi trở về liền vội vàng đi tới phòng của đại sư. Ông mặc một chiếc áo dài, đang nằm trên giường có vẻ chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy Lãnh Nguyệt thì hơi nhướn người ngồi dậy.
Phương Trượng đại sư chỉ vào chiếc ghế bên cạnh giường, ra hiệu Lãnh Nguyệt ngồi xuống. Đại sư nhìn lướt qua Lãnh Nguyệt:
- Oán khí trên người con nặng quá.
- Con hay nằm những giấc mơ. Lãnh Nguyệt kêu lên. "Cảnh tượng ngày càng tồi tệ".
- Người đàn ông đó ư? Và toàn những xác chết phải không.
Lãnh Nguyệt gật đầu.
Đại sư trấn an:
- Con sẽ ổn thôi. Những giấc mơ thường trái với hiện thực.
Vấn đề ở chỗ Lãnh Nguyệt không biết đó là mơ hay thực, những hình ảnh xuất hiện đi xuất hiện lại nhiều đến mức hắn tưởng mình bị mất trí nhớ.
Bỗng nhiên đại sư hỏi:
"Chuyện của con và điện hạ đã giải quyết xong chưa?"
Vết bỏng trên cánh tay Lãnh Nguyệt bỗng nhiên hơi dát:
"Cũng không còn gì". Chuyện ở Cửu Trùng lâu đã xong, cũng không còn lý do để ở lại.
Đại sư thở dài:
"Gặp được nhau là duyên số, không trách ai được. Ta chỉ tiếc, nếu con không gặp điện hạ, ta muốn con nhận lại chức trụ trì sau khi ta từ trần".
Lãnh Nguyệt vội cản lại, đảm nhận chức vị trụ trì chùa Bồ Đề, hắn thực sự không dám và cũng không gánh nổi.
"Đây là việc đại sự, con xin sư phụ suy xét, cân nhắc lại. Con chưa được giác ngộ, tu hành thấp kém. Các vị sư thúc, sư bá phẩm chất sâu rộng xứng đáng được người gửi gắm trọng trách".
Đại sư biết Lãnh Nguyệt sẽ ngay lập tức từ chối, đó cũng chỉ là một trong những suy tính trong đầu ông trước khi chết, về bản chất ông cũng không nỡ ép buộc hắn:
"Đừng lo, ta chỉ thăm dò con thế thôi, nhưng nếu ta thực sự mong con sẽ làm như vậy thì con nghĩ sao?"
Lãnh Nguyệt rơi vào túng quẫn hoàn cảnh, việc này hắn chưa từng nghĩ đến.
Thấy hắn không lên tiếng, đại sư cũng đã hiểu, nhân sinh còn tham luyến:
"Thôi vậy, ý muốn của con người là thứ khó nắm bắt nhất".
Lãnh Nguyệt sợ sư phụ hiểu nhầm ý của mình, vốn định giải thích nhưng đại sư đã giơ tay ngăn lại. Ông vuốt chòm râu bạc, trong mắt như có làn sương mờ, nhìn về tương lai mà trầm mặc:
"Ta tự có sắp xếp, con không cần nói nữa".
Lãnh Nguyệt mím môi nói:
"Con sẽ không can hệ gì với bên ngoài".
Đại sư sâu sa nhìn hắn:
"Thật không? Duyên số không thể cưỡng cầu. Cho dù con dứt khoát thì người ta đã chưa chắc dứt tình được. Mọi việc không thể nói trước, gặp cũng đã gặp rồi, bây giờ quay đầu lại, há chẳng phải làm chuyện thừa thãi".
Giọng đại sư tuy điềm đạm nhưng sâu thẳm bên trong có thể nghe ra ý tứ khác. Một làn gió mát thổi đến từ bên ngoài song cửa sổ, lá cây ngoài điện bay xào xạc theo gió, bất tri bất giác ý thu đã đến, nhẹ nhàng đến mức không một tiếng động.
Lãnh Nguyệt không kìm lại được khẽ rùng mình, chẳng nhẽ thực sự không thể dứt bỏ được.
Lãnh Nguyệt cố nhìn cho tới khi thấy một bóng người đang tiến dần tới từ trong bóng tối:
- Đưa nó đây.
Người phụ nữ hiện ra, cô ta di chuyển rất thư thái cứ như thể đôi chân không chạm đất, và cô ta nhìn thẳng về phía Lãnh Nguyệt:
- Giao nó ra đây.
Lãnh Nguyệt biết cô ta đang tìm kiếm thứ gì nhưng hắn cũng biết thứ đó không thuộc về cô ta và vị kia cũng không gửi nó cho cô ta.
Lãnh Nguyệt không hề chùn bước:
- Ta sẽ chỉ đưa cho chủ nhân của nó.
Cô ta híp mắt, vươn bàn tay ra lệnh cho lũ bướm tấn công. Những con bướm nhắm thẳng Lãnh Nguyệt lao tới. Sau khi chứng kiến những con bướm đã làm gì vong linh kia, Lãnh Nguyệt không dại mà đối đầu với chúng. Hắn xoay người bỏ chạy.
Lãnh Nguyệt thụp xuống khi một trận tấn công bay qua, hắn giơ dao chém đứt đôi một con bướm, nó lập tức tan thành bụi. Thế nhưng bọn chúng quá đông, phải đến hàng nghìn con. Trong lúc chém rơi mấy con nữa, một cảm giác đau như phải bỏng xé qua cánh tay phải của hắn. Một con bướm đã lao trúng hắn, khi nhìn xang Lãnh Nguyệt thấy tay áo đã cháy xém, có mùi khét lẹt của thịt cháy.
Có tiếng gió rít qua.
Một tiếng đập chát chúa vang lên, những con bướm bay tán loạn.
Lãnh Nguyệt giật nảy, quay sang nhìn, tiếng đập ấy là tiếng từ chiếc roi thép nặng nề. Mà người cầm roi không ai khác ngoài Hạo Thiên.
- Nhớ ta không? Hạo Thiên cười tươi như hoa, vung tay một cái tiếng kim loại chát chúa vang lên.
Lãnh Nguyệt nở nụ cười, nhẹ nhõm khi thấy HạoThiên.
- Theo ta. Hạo Thiên ra lệnh.
Hạo Thiên nắm tay Lãnh Nguyệt và kéo đi, phía sau những con bướm tiếp tục tập trung bám theo.
Vẻ mặt đùa cợt của Hạo Thiên như đanh lại, Lãnh Nguyệt có thể cảm nhận sự căng thẳng của đối phương qua lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Đàn bướm vẫn tiếp tục đuổi tới hồ sen, Hạo Thiên đẩy vội Lãnh Nguyệt xuống nước. Hạo Thiên không nhảy theo mà quay lại, tay cầm chắc trường tiên. Vừa lúc, đàn bướm ập tới như một bức tường lửa.
Trong mắt Hạo Thiên cũng có những ngọn lửa nhỏ cháy lên, hắn nhếch miệng:
- Người của ta ngươi cũng dám động vào?
Rơi vào nước đột ngột làm Lãnh Nguyệt choáng váng, mười lăm giây tiếp theo là tình trạng mờ nhòe.. tiếng roi và cánh bướm hỗn loạn phản chiếu trên mặt nước. Lãnh Nguyệt chìm dần xuống, quỷ tha ma bắt hắn không biết bơi.
Áp lực đè lên phổi khiến Lãnh Nguyệt không chịu nổi, hắn sặc ra một ngụm khí rồi chìm dần vào bóng tối.
Hắn sắp chết, Lãnh Nguyệt nhận ra như vậy. Ở đây, ngay lúc này.
Trước khi nhắm mắt Lãnh Nguyệt thấy gương mặt Hạo Thiên kề sát, cái gương mặt đẹp đẽ như của thiên thần.
Bằng một cách nào đó, cơ thể Lãnh Nguyệt hoạt động trở lại, hoảng hốt và đầy bản năng thu lấy dưỡng khí. Trong khoảnh khắc, Lãnh Nguyệt nhận ra Hạo Thiên đang hôn mình.
Giờ thì Lãnh Nguyệt hoàn toàn tỉnh táo.
Lãnh Nguyệt chật vật bò lên bờ, ho sù sụ, cả người ướt sũng. Sau đó, có gì đó nảy ra trong đầu, Lãnh Nguyệt nhảy dựng lên, quay lại nhìn Hạo Thiên. Cái người nãy giờ luôn giương mặt cười ngả ngớn.
- Người quá quắt vừa thôi.
Hạo Thiên vung roi chém một đường qua người cô ta, ngay lập tức hình ảnh cô ta nhòe nhoẹt rồi biến mất. Những con bướm cũng tan theo, chỉ còn lớp bụi như cát vàng.
- Đúng là trò vặt vãnh.
HạoThiên nhìn vết thương nóng cháy trên tay Lãnh Nguyệt liền muốn xem qua, nhưng Lãnh Nguyệt không được tự nhiên tránh né:
- Không sao.
Hạo Thiên tức giận:
- Sao huynh liều lĩnh quá vậy?
Lãnh Nguyệt chợt nhớ ra, đưa tay vào áo lấy ra ống trụ giơ ra trước mặt Hạo Thiên:
- Vật này tạm thời nhờ điện hạ giữ, để ở chỗ ta không an toàn.
Hạo Thiên bất mãn chìa tay ra, Lãnh Nguyệt vừa đặt ống trụ vào tay Hạo Thiên thì bị HạoThiên xoay tay kéo một cái, Lãnh Nguyệt lập tức mất thăng bằng vừa vặn ngã vào lòng Hạo Thiên.
Lãnh Nguyệt lóng ngóng muốn đứng dậy lại bị Hạo Thiên giữ chặt, gắt lên:
- Có muốn uống thêm nước hồ không?
Lãnh Nguyệt nhìn sắc mặt Hạo Thiên không tốt liền yên tĩnh hẳn. Hạo Thiên dứt khoát xé rách tay áo Lãnh Nguyệt ra xem:
- Thế này mà nói không sao, không biết có để lại sẹo không.
Cũng may chỉ có một con, nếu cả đàn thì.. HạoThiên không dám nghĩ.
- Ta mới phát hiện ra huynh rất có tài thu hút rắc rối đến với mình. Hạo Thiên nói, giọng mang ý trêu trọc.
- Cám ơn Điện hạ. Lãnh Nguyệt đáp.
Hạo Thiên thay đổi vẻ mặt, dán vào môi Lãnh Nguyệt hỏi:
- Ta đã cứu huynh hai lần trong một đêm, chỉ nói cám ơn thế thôi?
- Lần thứ hai còn không phải là.. Mà thôi đi. Lãnh Nguyệt nhắm mắt, thở ra một tiếng:
- Ta nợ điện hạ lần này.
Nhìn bộ dạng khó xử của Lãnh Nguyệt, Hạo Thiên nhịn không được cười khúc khích:
- Được thôi, nhưng huynh nên biết cái giá phải trả rất đắt.
Lãnh Nguyệt không tin là thật, chỉ tùy tiện nói:
- Tùy Điện hạ.
Đáy mắt Hạo Thiên loé lên tia gian xảo, hơi cắn môi, hắn cười thầm, sau này đừng hối hận.
Lãnh Nguyệt ngay khi trở về liền vội vàng đi tới phòng của đại sư. Ông mặc một chiếc áo dài, đang nằm trên giường có vẻ chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy Lãnh Nguyệt thì hơi nhướn người ngồi dậy.
Phương Trượng đại sư chỉ vào chiếc ghế bên cạnh giường, ra hiệu Lãnh Nguyệt ngồi xuống. Đại sư nhìn lướt qua Lãnh Nguyệt:
- Oán khí trên người con nặng quá.
- Con hay nằm những giấc mơ. Lãnh Nguyệt kêu lên. "Cảnh tượng ngày càng tồi tệ".
- Người đàn ông đó ư? Và toàn những xác chết phải không.
Lãnh Nguyệt gật đầu.
Đại sư trấn an:
- Con sẽ ổn thôi. Những giấc mơ thường trái với hiện thực.
Vấn đề ở chỗ Lãnh Nguyệt không biết đó là mơ hay thực, những hình ảnh xuất hiện đi xuất hiện lại nhiều đến mức hắn tưởng mình bị mất trí nhớ.
Bỗng nhiên đại sư hỏi:
"Chuyện của con và điện hạ đã giải quyết xong chưa?"
Vết bỏng trên cánh tay Lãnh Nguyệt bỗng nhiên hơi dát:
"Cũng không còn gì". Chuyện ở Cửu Trùng lâu đã xong, cũng không còn lý do để ở lại.
Đại sư thở dài:
"Gặp được nhau là duyên số, không trách ai được. Ta chỉ tiếc, nếu con không gặp điện hạ, ta muốn con nhận lại chức trụ trì sau khi ta từ trần".
Lãnh Nguyệt vội cản lại, đảm nhận chức vị trụ trì chùa Bồ Đề, hắn thực sự không dám và cũng không gánh nổi.
"Đây là việc đại sự, con xin sư phụ suy xét, cân nhắc lại. Con chưa được giác ngộ, tu hành thấp kém. Các vị sư thúc, sư bá phẩm chất sâu rộng xứng đáng được người gửi gắm trọng trách".
Đại sư biết Lãnh Nguyệt sẽ ngay lập tức từ chối, đó cũng chỉ là một trong những suy tính trong đầu ông trước khi chết, về bản chất ông cũng không nỡ ép buộc hắn:
"Đừng lo, ta chỉ thăm dò con thế thôi, nhưng nếu ta thực sự mong con sẽ làm như vậy thì con nghĩ sao?"
Lãnh Nguyệt rơi vào túng quẫn hoàn cảnh, việc này hắn chưa từng nghĩ đến.
Thấy hắn không lên tiếng, đại sư cũng đã hiểu, nhân sinh còn tham luyến:
"Thôi vậy, ý muốn của con người là thứ khó nắm bắt nhất".
Lãnh Nguyệt sợ sư phụ hiểu nhầm ý của mình, vốn định giải thích nhưng đại sư đã giơ tay ngăn lại. Ông vuốt chòm râu bạc, trong mắt như có làn sương mờ, nhìn về tương lai mà trầm mặc:
"Ta tự có sắp xếp, con không cần nói nữa".
Lãnh Nguyệt mím môi nói:
"Con sẽ không can hệ gì với bên ngoài".
Đại sư sâu sa nhìn hắn:
"Thật không? Duyên số không thể cưỡng cầu. Cho dù con dứt khoát thì người ta đã chưa chắc dứt tình được. Mọi việc không thể nói trước, gặp cũng đã gặp rồi, bây giờ quay đầu lại, há chẳng phải làm chuyện thừa thãi".
Giọng đại sư tuy điềm đạm nhưng sâu thẳm bên trong có thể nghe ra ý tứ khác. Một làn gió mát thổi đến từ bên ngoài song cửa sổ, lá cây ngoài điện bay xào xạc theo gió, bất tri bất giác ý thu đã đến, nhẹ nhàng đến mức không một tiếng động.
Lãnh Nguyệt không kìm lại được khẽ rùng mình, chẳng nhẽ thực sự không thể dứt bỏ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất