Thiên Quang Tuế Nguyệt

Quyển 1 Chương 23: Hành thích

Trước Sau
"Điện hạ, cẩn thận!" 'Tiểu Tạ kịp thời cảnh báo Hạo Thiên mới trông thấy một đám người mặc đồ đen kín mít lao từ trên cây xuống, trên tay đều cầm sẵn cung nỏ, đao kiếm sáng choang, sát khí dày đặc. Một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn.

Nghĩ cũng linh nghiệm, vừa mới nói kẻ nào không có mắt cứ tới, không ngờ bây giờ đã có bảy người tới thật. Muốn thong thả tản bộ lại bị đám người này phá hỏng nhã hứng, thôi kệ, trường tiên cũng đã dính máu rồi, có dính thêm chút nữa cũng không vấn đề gì. Nghĩ vậy Hạo Thiên liền vung roi nghênh chiến, một ngày thật tuyệt vời làm sao!

Hắc y nhân đều là những người có võ công cao cường được huấn luyện tinh nhuệ, phối hợp ăn ý vừa dùng kiếm áp sát trực diện vừa dùng cung tên bắn bọc hậu phía sau. Hạo Thiên vừa phải tránh thế tấn công vừa phòng bị mấy mũi tên phóng tới, Tiểu Tạ thức thời chạy ra hỗ trợ một bên, vung kiếm chém gãy mấy mũi tên đánh úp. Hạo Thiên một thân tỏa ra hào khí, tay nắm chặt trường tiên quất tới tấp vào bọn chúng, tiếng roi vang lên chát chúa. Ba tên trong số chúng đã bị roi xé xác, máu thịt vung vãi khắp nơi, có kẻ không chịu được hét lên đau đớn thảm thiết, nằm vật dưới đất. Một kẻ lao tới từ bên cánh phải, lưỡi kiếm nhắm ngay chỗ hiểm phía cổ của Hạo Thiên. Loé mắt một cái Hạo Thiên quất roi chém ngang thanh kiếm, tia lửa bắn ra từ chỗ tiếp xúc sợi thép của trường tiên cọ xát lưỡi kiếm bén nhọn. Thanh kiếm bị đánh văng ra, cắm vào gốc cây gần đó, Hạo Thiên ngay lập tức xoay cổ tay dùng roi quấn chặt cổ hắc y nhân, kéo mạnh gã ngã lăn ra đất. Kẻ kia vùng vẫy tay dùng sức gỡ dây nhưng roi cứ như một con rắn thít chặt đến nghẹt thở, càng giãy giụa càng bị quấn chắc hơn. Hạo Thiên chỉ nắm chặt tay mặc kệ gã quẫy đạp trên đất, cho đến khi giãy chết tắc thở, đôi mắt trợn trừng xuất huyết.

Ở một bên, Tiểu Tạ cũng nhanh chóng thanh toán xong một tên, kiếm đâm xuyên qua bụng, lúc rút kiếm ra, máu theo đó ồ ạt chảy, tên đó gục xuống mà chết. Chỉ còn lại hai tên, Hạo Thiên và Tiểu Tạ nhìn nhau hiểu ý, mỗi người đều có phần, trái đâm phải chém rất phối hợp. Thấy tình hình không như dự đoán, ngẫu nhiên lại đụng phải hai đại cao thủ, hai kẻ còn lại vội tìm cách tẩu thoát nhưng làm gì được nhanh như thế, Hạo Thiên vận lực cổ tay, lá khô kêu xào xạc bị hất tung bay xung quanh. Một kẻ nhanh trí rút ám khí từ sau lưng ném tới tấp về phía Hạo Thiên, hiển nhiên Hạo Thiên tránh được nhưng một con dao vô ý sượt qua cánh tay để lại một vết cắt bén ngọt. Hạo Thiên lập tức dừng lại kiểm tra, vết thương không bị nhiễm độc cũng không gây thương tổn gì lớn, chỉ có điều Hạo Thiên đã chính thức bị chọc giận, đôi mắt loé sáng, dây roi dài vút lên một tiếng quấn cổ tên đó lôi ngược về phía sau. Gã vung tay đá chân nhưng chỉ phí sức, cả người bị kéo lê tạo thành một vệt dài trên đất, thấy vậy tên còn lại sợ hãi vội chạy thoát thân, hèn hạ bỏ rơi đồng đội lại phía sau. Tiểu Tạ còn định đuổi theo nhưng Hạo Thiên đã ngăn lại, diễn biến phức tạp không chừng có mai phục chờ sẵn phía trước. Điều cấp bách bây giờ là phải đợi cứu viện tới, huống chi vẫn còn một kẻ xót lại, cần phải tranh thủ tra hỏi.

Hạo Thiên lôi tên kia lại gần, hơi buông lỏng tay cho gã thở, như hung thần nói:

"Ai là người sai khiến các ngươi?"

Hai bên nhìn nhau toé lửa, đúng là dân tinh nhuệ chuyên đi đâm thuê chém mướn, nhất quyết không chịu khai ra người đứng sau: "Mạng của ta đã nằm trong tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tuỳ".

Hạo Thiên rít lên một tiếng: "Được lắm!", giận run người nói: "Dám hành thích bản vương đừng tưởng muốn chết mà dễ'". Hạo Thiên vung tay, Tiểu Tạ gật đầu hiểu ý nâng kiếm cắt mạnh một đường lên khớp tay đối phương, bắt đầu từ vai, khuỷu tay rồi di chuyển xuống cổ tay thì dừng lại. Những vết cắt rất ngọt nhưng sâu vào gân cốt, máu tuôn ra như suối, đau thấu xương. Nhìn kẻ nằm dưới đất mặt đã cắt không còn một giọt máu muốn khóc không khóc được nhưng vẫn cố chịu đựng, Hạo Thiên liền biết sẽ không thể hỏi được gì, bọn chúng bán mạng để kiếm tiền, cái chết còn ít đáng sợ hơn.

Hạo Thiên ra hiệu cho Tiểu Tạ kết thúc, một dòng máu nóng phun ra, động mạch ở cổ tay bị cắt đứt. Tên đó nhanh chóng lấy bàn tay vẫn còn lành lặn chèn lên miệng vết thương, đôi mắt trợn trừng nói:

"Có hành hạ đến chết ta cũng không bao giờ nói".

Hạo Thiên không phải là người sẽ khoanh tay chấp nhận chuyện này, khẽ xoay cổ tay, bất chợt tay nhanh như cắt vẽ một đường, chém qua đôi mắt đối phương. Tiểu Tạ chỉ kịp nhìn thấy một đường rạch màu đỏ xuất hiện, máu tuôn trào nhuộm đỏ cả khuôn mặt, chỗ lúc trước là hai con mắt mở lớn bây giờ đã nát bét không phân biệt được.

Tiểu Tạ nén lại cảm giác buồn nôn đang chậm rãi dâng lên, nhìn sang điện hạ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, cái mặt nạ quỷ mà người mang tự nhiên hợp lý vô cùng, phảng phất ma quỷ hiện thân, đôi mát từ trong hốc mắt hiện ra chứa toàn sự hung tàn và khát máu. Đôi mắt này chính là thứ cuối cùng tên kia nhìn vào trước khi chết, có lẽ gã đã biết được nơi mình sẽ đến và đó chắc chắn không phải thiên đàng. Xác chết đầy đất, máu nhuộm đỏ cát, chỉ còn lại một mảnh im lặng đến chết người.

Đúng lúc có tiếng rên khe khẽ phát ra, cả hai cùng nhìn xang thì thấy tên A Dương đang dần tỉnh lại, thấy hình ảnh kinh khủng trước mắt hắn sợ tới mức run rẩy khóc lóc như một đứa trẻ con. Hạo Thiên bình tĩnh nâng lên cây roi vẫn còn nhỏ máu, lạnh lùng nói với Tiểu Tạ: "Đi trước đi, ngươi sẽ không muốn nhìn thấy cảnh tiếp theo đâu".

Tiểu Tạ biết điện hạ sẽ không lưu lại cho A Dương một cái tính mạng mà hắn cũng không rảnh đi cầu xin cho loại người khốn kiếp đó, chỉ nói: "Nô tài muốn đi theo điện hạ, nô tài có thể làm gì để trả lại ân huệ này cho người?".

Hạo Thiên thờ ơ liếc nhìn tên A Dương đang mếu máo sợ hãi, tiếng rên từ miệng tên này làm Hạo Thiên cảm thấy khó chịu: "Ngươi không có thứ ta muốn hoặc cần".

Tiểu Tạ đã rơi vào cảnh cùng đường tuyệt lộ, vội nói: "Nô tài không muốn chết, thưa ngài".

Hạo Thiên không chút để ý: "Ai mà chẳng phải chết".

Tiểu Tạ lấy hết can đảm ra thốt lên một câu: "Đúng vây, nhưng không phải lúc này".

Nghe vậy Hạo Thiên cũng sinh ra vài phần hứng thú ánh nhìn, thở dài một hơi mà vẫy tay nói: "Thôi được, nhưng trước hết ngươi phải tắm rửa cho sạch sẽ, ngươi trông thật bẩn thỉu nhìn như phân trộn nếu không nhờ cặp lòng trắng của mắt".

Trái tim trong ngực nhảy loạn lên vì vui sướng, không quản những lời nói có phần khiếm nhã, Tiểu Tạ vội cười nói: "Điện hạ đã cứu nô tài, tính mạng này.."

Hạo Thiên không kiên nhẫn cắt ngang: "Không phải lúc này! Ngươi nên để dành mấy lời sến súa đó cho lần sau, bây giờ thì đi đi và đừng quay đầu lại, bởi vì chuyện tiếp theo đáng sợ tới mức ngươi sẽ bắt đầu thấy những thứ không có thật".

Tiểu Tạ cảm thấy sợ, tốt hơn hết là hắn nên giữ mình tránh xa việc này, cúi người thật sâu một cái sau đó xoay người rời đi, không chút thương hại nhìn A Dương như một tên ngốc đang run run tay chỉ vào những cái xác.

Quay lại nhìn A Dương, Hạo Thiên nâng tay tháo chiếc mặt nạ, cánh tay nặng nề buông xuống, cứ như là đã dỡ xuống miếng đá nặng ngàn cân, Hạo Thiên sờ vào khuôn mặt mình, thở phào nói: "Sáng nay ta đã không ăn một bữa đầy đủ, hiện tại đã có chút mất sức.." Vốn dĩ khuôn mặt Hạo Thiên xinh đẹp như hoa sẽ làm A Dương ngây ngẩn thế nhưng thần sắc Hạo Thiên u ám, sợ tới mức vội dịch người lùi về sau.

Hạo Thiên vỗ về cái bụng của mình: "Tiểu thúc của ta nói nếu ta không chịu ăn uống đủ chất thì ta sẽ giống như một con bò nhưng với khung xương làm từ rau củ, sẽ không thể trở được người đánh xe to béo và đống hàng của ông ta".

Nghe những lời nói quỷ dị như vậy A Dương hoảng sợ, chưa kịp nói một câu gì đã cảm nhận một thứ gì đó cắm phập vào ngực, tiếng la hét chỉ kéo dài trong vô vọng. Tiểu Tạ sợ tới mức run chân, tiếng hét làm hắn rợn hết cả người, phải cố gắng kiềm chế lắm hắn mới không quay lại nhìn, hắn ném thanh kiếm trong tay đi rồi biến mất sau bóng cây.

Có tiếng người chạy tới, dẫn đầu là Trường An, Sở Hy cùng một nhóm binh lính vũ trang, đến gần ai nấy cũng sợ há hốc mồm. Người chết khắp nơi, vệt máu trải dài trên đất, khi nhìn đến gương mặt nát bấy kia có người nhịn không được sợ quá ói ra. Trường An liếc nhanh một cái rồi vội chạy về phía Hạo Thiên: "Vi thần đến muộn, không kịp cứu giá, điện hạ không sảy ra chuyện gì chứ?", gấp gáp nhìn một lượt, ngoài một vết cắt nhỏ ở cánh tay cũng không có gì đặc biệt, thậm trí quần áo còn vô cùng sạch sẽ.

Hạo Thiên đưa roi cho Trường An, cả một cây roi ngoại trừ chỗ tay cầm thì tất cả đều bị máu dính bết vào, có những chỗ máu còn chưa khô. Trường An nhanh chóng đỡ lấy, đem bọc lại trong vải.

Sở Hy cũng vội chạy qua, những người xung quanh đang thu dọn xác chết, lo lắng quan sát điện hạ.

Binh lính phi ngựa về bẩm báo, văn võ bá quan đều khiếp sợ, Tĩnh Vương nghe xong vội leo lên lưng ngựa chạy như bay. Vũ Văn hầu gia cũng kéo theo một toán binh lính đuổi theo sau, càng đến gần càng ngửi thấy rõ mùi máu tanh nồng trong không khí khiến đầu óc choáng váng. Hầu gia là người từng trải cũng không khỏi tái mặt: "Điện hạ vô sự".

Tĩnh Vương nhìn thấy Hạo Thiên bình an vô sự mới buông lỏng sắc mặt, nhìn xung quanh vắng lặng bèn nói:

"Nơi đây là lãnh địa của hầu gia, tất nhiên là do hầu gia xử trí, hầu gia thấy có phải hay không?"

Tình hình trước mắt hỗn loạn, hoàng tộc bị hành thích, đây là việc hệ trọng, tội đáng chu di tam tộc, hầu gia không dám hành sự bất cẩn, vội nói: "Tra, đương nhiên phải tra cho rõ".

Tĩnh Vương gật đầu cho có lệ, ánh mắt cẩn thận đề phòng, ra hiệu cho quân binh hộ tống Hạo Thiên quay về: "Ta không nên để ngươi liều mình như vậy".

Hạo Thiên nhìn Tĩnh Vương cười nói: "Người đã bị ai sai khiến vẫn chưa nói ra, làm phiền tiểu thúc lần này", nói xong liền xoay người lên ngựa.

Việc hành thích đột ngột sảy ra như ném một viên đá vào mặt hồ vốn không tĩnh lặng tạo nên những cơn sóng hỗn loạn.

Hạo Thiên đang ngồi băng bó vết thương trên tay thì Trường An vội vã tông cửa đi vào, mồ hôi đầy trán nói: "Binh lính sau khi rà soát đã tìm thấy thi thể tên A Dương đó ở sâu trong rừng, lúc phát hiện thi thể đã bị dã thú cắn xé không nguyên vẹn".

Hạo Thiên hơi nhíu mày, thái y còn tưởng tay chân mình vụng về làm đau điện hạ vội quỳ xuống nhưng Hạo Thiên chỉ phất tay cho lui xuống, thứ làm y khó chịu chính là tiếng khóc lóc thảm thiết của tông nhân phủ tông nhân lệnh, cha của A Dương. Ngay sau khi thấy xác con trai mình được khiêng ra, ông ta đã khóc chết ngất mấy lần, dù cho ở trong phòng riêng vẫn còn nghe rõ tiếng than của ông ta. Khuôn mặt Hạo Thiên không chút biểu tình: "Thật là ồn ào quá".

Không biết vì sao Trường An lại nghĩ điện hạ đang hưng trí, căng thẳng nhíu mày: "Cái chết của tên đó..", Trường An là người thông minh biết nói đến đó thì dừng lại.



Hạo Thiên chỉ cười nhạt như có như không, nhẹ liếm môi một cái: "Trên đời này mọi thứ luôn có cái giá của nó, chỉ là lấy đạo của người đó trả lại cho người đó".

Trường An hiểu được hàm ý bên trong, bất giác mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, lắp bắp nói: "Chuyện này rất nghiêm trọng, Tĩnh Vương còn gửi tin vào trong cung, giờ này cũng đã nhận được tin rồi ạ".

Hạo Thiên chống tay đứng dậy, Trường An cố gắng đỡ lấy không ngừng, Hạo Thiên nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh buốt: "Nếu để ta tìm ra kẻ đó là ai ta sẽ giết.." vội sửa lại "mang hắn ra trước luật pháp".

Trường An hoàn toàn nghi ngờ điều đó, là người bên cạnh điện hạ từ nhỏ, hắn biết rõ người này có một gương mặt hoàn hảo nhưng tâm địa thì không hoàn hảo thích hợp như vậy.

Sự nghi kị, sợ hãi, oán giận bao trùm lên tất cả. Bọn họ mong chờ một cuộc vui chơi náo nhiệt vui vẻ, bây giờ cuộc vui đâu không thấy chỉ thấy chết chóc gần kề. Tất cả đều tập chung trong nhà chính, một lát sau có người chạy vào nói Thái tử và quý phi giá đáo, mọi người đều toát mồ hôi nghênh đón.

Hầu gia đầu đau như sắp nứt, cẩn thận suy xét lại không đoán được kẻ nào to gan dám xâm nhập vào lãnh thổ của Vũ Văn gia, Hi Triệt tuy rằng bá đạo nhưng sẽ không lỗ mãng tới mức ngay tại đây trả mối thù hận. Nhìn quanh một đám người, cũng không biết kẻ nào có thể dấu con dao của mình kĩ như vậy.

Vừa trông thấy Hạo Thiên, quý phi vội kéo người ngồi trên ghế, xúc động nói: "Mẫu phi đã ở đây rồi, khổ thân con ta", trên đường đến đây nàng như ngồi trên lửa nóng, đợi mãi mới tới giây phút này, bây giờ nàng mới thực sự yên tâm.

Người kế thừa huyết mạch cho hoàng đế chỉ có hai vị hoàng tử, Hạo Thiên như hòn ngọc quý trên tay, ước chừng cũng vì thế.

Thái tử vừa mới hồi cung không lâu đã xảy ra chuyện, mọi thứ thật điên rồ, cũng may Hạo Thiên không gặp nguy hiểm đến tính mạng, bất quá vẫn lên giọng khiển trách: "Đệ cứ phải để người khác lo lắng không thôi".

Rắc rối gấp đôi, Hạo Thiên chỉ yên lặng nghe thái tử giáo huấn, ngoan ngoãn như một bé trai nhỏ bé hiểu chuyện. Thái tử nói vài câu, cũng không muốn tranh cãi trước mặt mọi người, bèn liếc Hạo Thiên một ánh mắt cảnh tỉnh rồi mới quay ra nói với những đại thần đang đứng hầu: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Việc này xảy ra trong khu vực do ông quản lý, hầu gia đứng ra khỏi hàng nói trước:

"Vi thần tác trách không làm tròn trách nhiệm, xin thái tử giáng tội".

Quý phi nghĩ đến việc Hạo Thiên một phen nguy nan lại đau xót không thôi, tức giận nói: "Hầu gia nói cũng thật đơn giản, chỉ xin lỗi và trách tội là xong thôi sao?"

Hầu gia luôn lấy Đông doanh làm kiêu ngạo: "Vũ Văn gia ta sẽ không bao giờ lấy danh dự ra làm trò đùa, càng không cho phép có kẻ qua mặt, chuyện này thần nhất định sẽ điều tra rõ ràng".

Quý phi hơi nheo mắt nhìn hầu gia, không nặng không nhẹ nói: "Đúng vậy, Vũ Văn gia kiêu hùng dũng mãnh sẽ không để người khác vượt mặt, nghe nói hôm nay ở võ đài, nhị điện hạ và Vũ Văn đại công tử đã có một màn kết bạn không mấy vui vẻ, việc này có đúng hay không?"

Hầu gia giật mình, tin tức lan truyền cũng thật nhanh, trong lòng lập tức kêu không ổn, nếu không lập tức giải trình chỉ sợ khó sống: "Chỉ là một trận tỉ võ, có thắng thì sẽ có thua, nhưng Vũ Văn gia luôn phân rõ trắng đen, dùng võ để giải quyết trước mặt mọi người chứ không dùng cách hèn nhát ám toán sau lưng".

Quý phi cười lạnh: "Đây là đang ám chỉ bổn cung lợi dụng thời cơ vu oan giá họa cho Vũ Văn gia các ngươi?"

Hầu gia bình tĩnh đáp: "Thần không dám nghi ngờ quý phi nhưng những người đang có mặt ở đây thì thần cũng không dám đặt lòng tin vào". Những người khác lập tức không đồng tình khi bị nói bóng gió, Sở tướng quốc còn thể hiện ra mặt, xoay mặt đi không thèm nhìn.

Hạo Thiên nghĩ với tác phong của Vũ Văn gia sẽ không chọn cách trả thù ngu dốt đến thế, có thể Vũ Văn Hi Triệt vẫn ghi hận trong lòng nhưng chắc chắn không chọn lúc này mà ra tay. Hạo Thiên đưa mắt trao đổi với thái tử, thái tử liền lên tiếng: "Trước mắt cứ thu thập thêm chứng cứ, nghe các đại thần báo cáo rồi kết luận sau".

Nhà Vũ Văn kiêu ngạo sẽ dùng chính sức mạnh để phát uy chứ không nghĩ đến thủ đoạn đâm lén sau lưng, nhưng cũng không thể hoàn toàn bị thuyết phục rằng Vũ Văn gia không hề có liên quan trong vụ này. Vũ Văn gia như một con sói hoang khát máu, nếu mất cảnh giác quay lưng lại sẽ bị nó xé xác lúc nào không hay.

Triệu quốc cữu cẩn trọng mở lời: "Sự việc này còn bao gồm cả một cái chết con quan, thái tử nói đúng, phải hiểu rõ tình hình mới đưa ra kết luận chính xác được. Thần đã cho Hình bộ đứng ra thụ lý vụ án, xin quý phi và thái tử nghe Hình bộ đại nhân nói".

Hình bộ thượng thư đảm nhận việc thẩm tra án, chuyện này đương nhiên sẽ do ông đảm nhiệm:

"Trên người sáu kẻ bịt mặt không có dấu vết gì khả nghi, không có vật dụng gì để xác minh danh tính, có thể nói bọn chúng là cố ý nhắm đến nhị điện hạ. Còn về cái chết thảm của Lục công tử thì cần phải điều tra thêm. Tình hình thực sự như thế nào cần có nhân chứng xác định". Ông nói xong liền quay sang nhìn Hạo Thiên, ám chỉ mười phần muốn lấy thông tin từ hắn nhưng còn ngại thân phận.

Quý phi mắt sắc trông thấy liền lên tiếng cắt đứt ý đồ: "Hình bộ đại nhân nên nhớ đây là hai vụ án tách biệt, không có gì liên quan ở đây. Nhị điện hạ cũng là nạn nhân, ông đừng quên".

Hình bộ là người cương trực, không hề sợ hãi chỉ cúi đầu nói: "Thần sẽ sớm tìm ra chân tướng sự việc trả lại công đạo cho nhị điện hạ và lục công tử. Thời gian sẽ nói lên tất cả".

Hạo Thiên không nhịn được nói: "Là bổn vương tự tay hạ sát sáu tên đó, Hình bộ đại nhân, ông nói xem bị đe dọa tính mạng mà không biết chống trả lại không nhẽ để cho bọn chúng mặc sức chém giết? Còn về cái chết của lục công tử, đúng thật là một sự đáng tiếc", hắn thản nhiên nói không chút băn khoăn. Bỗng có tiếng gào khóc từ ngoài vọng vào, thái tử nhíu mày nói: "Ai ở ngoài đó làm ồn?"

Thái giám chạy vào bẩm báo: "Dạ, là tông nhân phủ tông nhân lệnh ạ". Thái tử gật đầu, ngụ ý cho người vào gặp, chỉ thấy Lục đại nhân bất chấp thân mình, thấy thái tử vội quỳ xuống khóc lóc thê thảm, phải cần hai lính gác dùng sức mới ngăn lão ta không chạy tới ôm chân thái tử: "Thái tử, xin thái tử làm chủ, con trai thần chết oan uổng quá", nói chưa dứt lời lão đã quay sang Hình bộ đại nhân, kéo áo nói: "Thượng thư đại nhân, con trai ta rốt cuộc là chết như thế nào, cả người đều là máu, thảm thương vô cùng..", chưa nói xong đã úp mặt vào tay khóc ròng.

Thái tử nhìn thoáng qua, tuy có chút thương cảm nhưng thấy lão mất mặt kêu gào thế kia vẫn là cảm thấy khó chịu nhiều hơn, đã loạn còn càng thêm loạn. Hình bộ có chút khó xử nói: "Lục công tử lúc phát hiện thi thể đã bị dã thú tấn công, hiện trường cũng bị xáo trộn, ngay tại phần ngực có một vết thương rất sâu, đây có thể là nguyên nhân dẫn đến mất máu mà chết". Nghe đến đây Lục đại nhân càng khóc to hơn, vừa khóc vừa rên rỉ gọi: "Dương nhi.. Dương nhi của ta, hài tử đáng thương của ta".

Quý phi là người làm mẹ nên hiểu rõ nhất nỗi khổ tâm khi mất con, nàng dịu dàng nói: "Cái chết của lệnh lang là điều vô cùng đáng tiếc, lục đại nhân cố nén đau thương".

Lục đại nhân lê gối lên hai bước, vội la lên: "Con trai thần chết không rõ ràng, đang yên đang lành sao lại xuất hiện ở đó, trước khi chết đã ở với ai, đã làm gì, có quá nhiều điểm nghi vấn, quan trọng nhất thần nghĩ con trai mình đã bị giết".

Quý phi lập tức không vui nói: "Lục đại nhân nên cẩn thận với những nghi ngờ của mình, đây rõ ràng là một tình huống không ai mong đợi".

Lục đại nhân động khí, bất chấp tất cả: "Lúc trước con trai thần từng xảy ra tranh chấp với một tên lính canh, những người đi cùng đều làm chứng nói tại thời điểm đó điện hạ cũng có mặt chỉ là không xuất hiện mà cho thị vệ xuất hiện phân xử, cái chết của con trai thần có quan hệ gì với điện hạ không, điều đó còn chưa rõ mà".

Quý phi kinh ngạc nói: "Thật có chuyện đó, sao bổn cung không biết?'Hạo Thiên nhẹ nhàng xoa dịu:" Nhi thần vừa vào rừng thì bắt gặp lục công tử và những người bạn đang có một tình huống khó xử với một người lính. Người đi theo công lý sẽ luôn nhận được đồng lương công chính, nhi thần cũng không dám gây ra thị phi mà chỉ phái Trường An thay mặt. Theo những gì nhi thần chứng kiến, mọi thứ đều được dàn xếp ổn thỏa ".

Lục đại nhân tức giận, đôi môi run rẩy nói:" Không công bằng, chắc chắn còn những lời đe dọa, thậm trí cả sử dụng vũ lực ".

Hạo Thiên liếc mắt một cái, nhẹ mỉm cười:" Đôi khi con người thường không biết điều gì là tốt cho họ, ta nghĩ Lục đại nhân nên giữ im lặng cho tới khi có lời phán quyết từ Hình bộ thượng thư, ta cũng không có trách nhiệm phải giải thích những việc đã xảy ra với đại nhân ".

Lục đại nhân giận dữ đến mức cả người run rẩy lên, lão nhìn bốn phía, bất chấp Hạo Thiên thế nào, vẫn hướng thái tử cầu xin:" Con trai thần là vô tội, người làm cha này không thể để như vậy, thần kính mong thái tử cho thần một cái công bằng ".

Thái tử bị lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chợt nhớ đến tên lính canh mà hai người vừa nhắc đến, bèn nói:

" Nếu Tông nhân lệnh đã quyết liệt như vậy thì để tên lính kia đến nói cho khanh biết, trước mặt tất cả những người ở đây cùng xem đối chứng, ba mặt một lời ". Thái tử miễn cưỡng cho gọi Tiểu Tạ, tình thế căng thẳng cho phép hắn không cần hành lễ mà nói thẳng:" Lục công tử và những công tử khác thình lình xuất hiện chặn đường nô tài, sau năm, mười câu vòng vo bọn họ liền lộ rõ bản chất vô liêm sỉ của mình, ngoài việc đánh chửi nô tài, nô tài không muốn nói, bọn họ còn muốn vụng trộm làm ra những trò dơ bẩn, nhất nhất muốn lôi kéo nô tài cùng làm chuyện xấu ".

Tông nhân lệnh mặt mũi đỏ bừng, lập tức đứng dậy đạp Tiểu Tạ một cái, oán hận nói:" Ngươi ăn nói hàm hồ dám vu khống cho con ta, thứ nô tài thấp kém không biết xấu hổ ".



Tiểu Tạ chống đỡ sắc mặt nói:" Nô tài tuy chỉ là lính canh nhưng vẫn có thể diện, chuyện như vậy sao có thể bịa đặt được chứ, lại càng không dám nói ra mà làm bẩn tai thái tử và quý phi. Hơn nữa, lục công tử còn nói chỉ cần nô tài dám nói ra chuyện này, hắn nhất định sẽ khiến nô tài sống không bằng chết ".

Trong mắt Tông nhân lệnh đầy lửa giận tối tăm, lão rít lên:" Cẩu nô tài to gan.. "

Lời còn chưa nói hết, thái tử cơ nhục trên mặt nổi lên, phẫn nộ quát:" Lớn mật! ", lục đại nhân vừa tức vừa sợ, chỉ là không dám nói gì. Cánh mũi thái tử khẽ nhếch lên, gân xanh trên trán nổi lên dồn dập, cực lực áp chế lửa giận nói:

" Lục đại nhân xem con trai ông cả gan dám làm loạn như vậy, nhân cách cũng thật tệ hại khiến người khác không chịu nổi ".

Tông nhân lệnh vừa sợ vừa thẹn, bi thương trào ra:" Thái tử, tên cẩu nô tài này ăn không nói có, Dương nhi của thần không phải là đứa trẻ hư hỏng như vậy ".

Hạo Thiên nổi giận nói:" Đại nhân nói như vậy có nghĩa là ta cùng với tên lính này là cùng một nhóm cố ý vu oan giá họa cho con trai ông đúng không? "

Lục đại nhân vội khom người:" Con trai thần luôn là một đứa trẻ hiền lành tốt bụng, thần không tin lại có chuyện như vậy ".

Hạo Thiên nhếch miệng cười lạnh, hàm chứa một phần chán ghét:" Ông không tin hay là ông cố tình không tin, chính mắt ta nhìn thấy, còn va chạm chẳng nhẽ còn sai được? "

Lục đại nhân bất chợt nghẹn họng, xấu hổ cúi thấp đầu. Hạo Thiên giương mắt nhìn Tiểu Tạ, đối phương hiểu ý vội nói:

" Cũng nhờ có lòng tốt của điện hạ mà nô tài có thể thoát khỏi đó, nếu không cũng không biết những kẻ mang hình dạng người nhưng lòng dạ súc sinh đó còn làm tới mức nào ".

Mọi người càng nghe càng kinh hãi, nhất thời thở dài không thôi, sau một nén hương, Hình bộ đứng bên cạnh khoanh tay nói:" Vậy ngươi giải thích sao về những vết bầm tím như bị đánh, hơn nữa cánh tay còn bị bẻ gãy giống như tra tấn, còn chết một cách rất khó coi ".

Hạo Thiên chỉ bưng trà lên uống, Tiểu Tạ lập tức tự biết phối hợp, lựa lời nói:" Nô tài cũng không biết tại sao, sau khi ly khai khỏi chỗ đó nô tài cũng không gặp lại lục công tử càng không biết đã có chuyện gì sảy đến ".

Hình bộ vẫn nghiêm mặt hỏi lại:" Vậy chứ không phải ngươi sẽ tìm cách trả thù? "

Đôi mắt Tiểu Tạ trong veo, sắc mặt không chút thay đổi, vẻ mặt vô tội nói:" Lục công tử liên tục nhấn mạnh rằng cha của hắn quyền cao chức trọng như thế nào, có thể khiến cho nô tài sống không bằng chết, nô tài vẫn còn yêu quý tính mạng của mình, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói sẽ thực hiện hành vi trả thù ".

Lấy quyền thế để chèn ép người khác, đây là việc thái tử cố kỵ nhất, đáy lòng phát ra phẫn nộ. Tông nhân lệnh không dám nhìn một lần, sắc mặt tái xanh, tự biết đuối lý.

Hạo Thiên ngồi trên ghế quan sát, đây là thời điểm để nện cho lão già một cú, bèn mượn lời nói:" Hình bộ thượng thư dường như không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, chắc hẳn cũng không giấu diếm tội lỗi ".

Hình bộ đầy mặt nghi hoặc:" Thần đã che dấu việc gì chứ? "

Hạo Thiên nở một nụ cười mỏng manh như đám mây ở tầng không:" Dân chúng có oan tình, có lời đồn đãi rằng một kẻ có thế lực đã cậy quyền mà dung túng cho những hành động như thổ phỉ ác bá, ức hiếp dân nữ nhà lành, để nàng chịu nhục mà phải treo cổ tự vẫn, người mẹ đau lòng quá độ mà chết trong uất hận, phụ thân và đệ đệ cô gái ấy cũng phải chịu chung số phận, đã chết cháy trong vụ hỏa hoạn ngay trong đêm đó. Một nhà bốn mạng người, thật bất hạnh biết bao ".

Hình bộ nghẹn lời không nói được câu nào, tông nhân lệnh trên trán đã ướt hết. Hạo Thiên nhìn thấy thái độ hai người như vậy Hạo Thiên biết mình đã nắm được điểm trí mạng. Thái tử dường như tin tưởng hỏi:" Lời này là thật sao? "

Hạo Thiên chân thành nói:" Đệ không dám vọng ngôn, chuyện này không có nhiều người biết, có lẽ Hình bộ đại nhân đang muốn giữ kín để thu thập thêm manh mối nhằm minh oan cho gia đình kia ", hắn xoay người, nhìn thẳng vào hình bộ rồi hỏi:" Đại nhân nói có đúng không?'

Hình bộ chợt cảm thấy có một cơn gió lạnh buốt thổi qua làm cả người run lẩy bẩy: "Ý tưởng là vậy ạ, điện hạ yên tâm".

Hạo Thiên hơi gật đầu, ánh mắt nhợt nhạt cảm xúc: "Vậy vụ án của Lục công tử, việc điều tra minh oan chỉ có thể nhờ đại nhân công chính liêm khiết mà đích thân tiếp nhận".

Hình bộ biết điều, nếu lúc này còn cố làm tới chỉ sợ lưỡng bại câu thương liền cúi đầu nói: "Thần sẽ làm hết sức mình".

Tông nhân lệnh nhìn Hình bộ trân trối, chính lúc lão nén đau thương mà đứng ra nhận dạng con trai mình đồng dạng hình bộ phát hiện ra điểm đáng ngờ, bất quá nhiều lần vặn hỏi nhưng ông ta đen mặt không nói. Lão biết có uẩn khúc nên mới cố ý làm loạn hòng tìm ra chân tướng, không ngờ đều bị che đậy lại, còn bị điện hạ nắm được nhược điểm mà đem ra uy hiếp. Lão không can tâm, con trai lão là chết không đối chứng. Tông nhân lệnh bò đến chân thái tử, nhịn không được khóc rống lên: "Thái tử điện hạ, xin thái tử minh xét, lục gia nhà thần chỉ có mỗi đứa con trai độc đinh này.. thần không cam lòng".

Ánh mắt thái tử có chút ai mẫn: "Ta sẽ giám sát chuyện này, việc hậu sự cần thời gian, như vậy đi trong một tháng này khanh không cần phải vào triều, cứ điều trị tâm lý cho tốt".

Các đại thần đưa mắt nhìn nhau đầy nghi kị, lúc này Tĩnh Vương mới xuất hiện, ung dung bước vào chính điện, chỉ nhìn đúng một lần, cũng không có một tia thương hại nào.

Quý phi lấy khăn tay che miệng: "Hoàng đệ sao bây giờ mới đến, có tiến triển gì mới không?'

Tĩnh Vương ảm đạm cười, lắc đầu nói:" Không tra được gì cả, có lẽ việc nên kết thúc tại đây ". Bỗng nhiên có tiếng la lối phá vỡ bầu không khí đang ngột ngạt:" Cháy! Cháy rồi! Người đâu mau tới dập lửa ".

Thái tử lập tức đứng dậy ra phía ngoài, mọi người cũng vội đi theo sau, chỉ có quý phi vẫn điềm tĩnh ngồi trên ghế, thâm ý nhìn tĩnh vương. Cả một khu nhà đều rực cháy, lửa cháy hừng hực, lửa thiêu rụi hết thảy, phát sáng cả một góc trời.

Tất cả chết lặng, chỗ đó vừa khéo là nơi để xác người vừa mới khám nghiệm, ánh sáng rọi lên khuôn mặt từng người, đau đớn có, sợ hãi có, nghi ngờ có, thỏa mãn cũng có. Ngọn lửa đặt dấu chấm hết cho một vụ thảm sát hàng loạt.

Trên đường hồi cung, quý phi nhớ lại cuộc hội thoại riêng với Tĩnh Vương, cung nhân đều được cho lui hết xuống, chỉ còn hai người ở trong phòng.

" Ta vốn cho rằng quan hệ giữa Tĩnh Vương và Thiên nhi rất tốt, thực tế lại không phải như vậy sao?'

Tĩnh Vương nhìn ra trong mắt quý phi chỉ có sự nghi hoặc xen lẫn với sầu muộn, nàng đang nghĩ rằng hắn là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện. Tĩnh Vương nhìn quý phi, có vài phần hờ hững bất hòa:

"Ta sẽ không bao giờ làm hại đến cho Hạo Thiên, điều duy nhất ta áy náy ở đây là không cho người đi theo hắn".

Nghi can đầu tiên xuất hiện trong đầu quý phi chính là Tĩnh Vương chứ không phải Vũ Văn gia, nàng thừa nhân nàng chưa từng tín nhiệm vị hoàng đệ này, nhưng đây là Hạo Thiên, sẽ luôn có lòng thương xót tồn tại. Quý phi tạm thời tin tưởng, bất quá vẫn không thể hiểu một vấn đề: "Tại sao ngươi phải hỏa thiêu những cái xác đó, ngươi đang cố che giấu điều gì?"

Tĩnh Vương có chút do dự, không biết có nên nói ra hay không, cuối cùng vẫn nói: "Những gì chúng ta thấy chỉ là bề nổi của sự vật, đôi khi một bí mật được che dấu bởi một bí mật lớn hơn, sự thật vẫn nằm ở đó, chẳng qua nó bị che đậy bởi một lời nói dối tài tình".

Giết người để che đậy cho kẻ giết người, phi tang cái xác vì đó chính là vật chứng dẫn đến hung thủ mà người này chính là.. Quý phi lạnh người đi, không dám tin vào phán đoán của chính mình. Lục đại nhân cứ luôn miệng nói con trai mình chết oan, nhất định đã nhận ra được điều gì.

Cơn gió lạnh từ bên ngoài xe len lỏi vào, quý phi dựa người vào trên gối, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều biến mất, trái tim trong lồng ngực cơ hồ muốn thoát ra ngoài. Trong đầu nàng đầy hỗn độn suy nghĩ. Tại sao có thể như vậy? Thế nhưng lại là như vậy. Trong khoảnh khắc này, đây không phải lần đầu tiên nàng biết chuyện này, căn bệnh đó ngày càng trở nên nặng thêm. Bất kể là có chuyện gì nàng phải tin vào Hạo Thiên, tin vào con của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau