Quyển 1 Chương 28: Quyển 1 Chương 28
Từ sáng sớm, Lãnh Nguyệt và Diệp Ly đã chuẩn bị lên đường, Minh Không và Y Hiên đi theo tiễn đến tận chân núi.
Diệp Ly bắt đầu thấy phiền, lên tiếng đuổi người: "Định tiễn đến tận trấn luôn à".
Y Hiên nước mắt lưng tròng trực khóc, Lãnh Nguyệt xoa đầu nó rồi nhìn xang Minh Không nhắc: "Chăm sóc sư phụ cẩn thận". Đột nhiên nhớ đến một chuyện, lại nói thêm: "Thỉnh thoảng lên xem lũ bồ câu, cho chúng ăn, có thể ta sẽ viết thư".
Lãnh Nguyệt có cảm giác rất lâu nữa hắn mới quay trở về đây.
Trong một sương phòng, Hạo Thiên đứng trước cửa sổ, nhìn xuống phố đông người quá, chốc chốc lại nâng tách trà trong tay lên nhấp vài ngụm.
Tiếng bước chân nhẹ nhưng Hạo Thiên cũng không để ý:
"Tham kiến điện hạ".
Hạo Thiên không quay người lại cũng biết người đến là Tiểu Tạ:
"Tra được gì không?"
Từ miệng Tiểu Tạ nói ra một cái tên:
"Trịnh quận công".
Hạo Thiên lục lại trí nhớ, nguyên lai là cháu trai Trịnh phi, Trịnh gia cũng là một gia tộc có tiếng tăm, vừa hay nơi này chính là "sân nhà" của họ. Hạo Thiên nhìn thấy mấy xâu kẹo hồ lô, bất giác thèm ngọt:
"Tiểu Lộc tử, chạy xuống mua cho ta kẹo".
Một lát sau, Hạo Thiên đã có kẹo, vui vẻ ngồi vắt chân nhấm nháp, chua chua ngọt ngọt ăn rất đã miệng.
Bỗng dưới tầng truyền đến tiếng ồn ào, tiếng ông chủ nói:
"Khách quan, ở đây không được làm loạn".
Tên kia dẫn theo gia nô xông tới:
"Tránh ra, có tin ta kéo sập tiệm của ngươi không?"
Bản mặt hắn hung hăng, nhìn qua đã biết ác bá một vùng chuyên đi cướp bóc phá phách, gã cho thuộc hạ xông lên tầng. Tiếng người đập phá ngày càng gần, Trường An nhìn Điện hạ chờ lệnh nhưng người vẫn thoải mái ăn kẹo.
Hạo Thiên nhìn quanh phòng, trông thấy một chậu cá nhỏ bèn nảy ra một ý, ngoắc tay gọi Tiểu Tạ thì thầm to nhỏ. Cũng không biết định giở trò gì, chỉ thấy Tiểu Tạ mặt lạnh cũng phải phì cười.
Tiểu Tạ đứng lên ghế bên cạnh chậu cá đặt lên gờ cửa sau đó lui vào góc chờ xem trò vui.
Đến trước phòng HạoThiên, tên công tử kia không đề phòng đạp cửa xông vào, "đương" một tiếng, cửa mở tung, chậu cá theo đó đổ ập xuống đầu gã, nước văng tung tóe. Tên kia hoảng hốt bước lên trước lại giẫm trượt lên một con cá cảnh đang ngấp ngoái, gã ngã vồ xuống đất, quỳ úp mặt ngay dưới chân Hạo Thiên. Nhìn thấy một màn như vậy cả phòng liền cười to.
Tên công tử thê thảm ngẩng đầu lên nhìn kẻ chơi khăm mình, đúng lúc Hạo Thiên vẫn đang cười khoái trí, ngay lập tức bị câu mất hồn phách, miệng há hốc, quên khuấy luôn cách chửi người.
Hạo Thiên cười đến quên cả nhai viên hồ lô trong miệng, phùng một bên má trào phúng. Trông thấy bản mặt đần độn của gã, Hạo Thiên khinh cười nhổ hạt vào mặt gã, trúng ngay giữa hai con mắt ếch.
"Cái thứ chuột bọ".
Tên kia vuốt mặt không kịp, quát gọi người đỡ dậy, chỉ tay vào Hạo Thiên:
"Đánh hắn cho ta!"
Một tên nô tài định xông lên đã bị Trường An túm lại, quật ngã xuống đất. Tên công tử vẫn hung hăng nói:
"Đây là địa bàn của ta, mau mang hết tiền của ra đây".
Trước lời nói của tên kia Hạo Thiên chỉ giơ bàn tay trắng nõn của mình ra ngắm nghía.
Hạo Thiên cảm thấy nực cười, ở cái góc xó xỉnh như này lại gặp phải một chuyện hoang đường. Hắn thản nhiên nói:
"Đây là bàn tay sẽ bẻ gãy cổ ngươi đấy, nhìn cho kĩ vào".
Nói đoạn, Hạo Thiên phất tay ra lệnh:
"Mạng thì có thể không lấy nhưng chết hấp hối thì có thể".
Trường An và Tiểu Tạ đồng loạt sắn tay áo, một cảnh náo loạn bắt đầu. Tiểu Tạ điên tiết đạp vào ngực một tên hộc máu, Trường An chẳng buồn đánh tử tế, trực tiếp đấm vỡ mặt từng tên rồi quẳng ra ngoài lan can rơi xuống dưới sảnh.
Chẳng biết có rơi trúng ai không mà có tiếng gầm giận dữ:
"Kẻ điên nào đem người ném xuống đây, nhỡ đè chết người đứng dưới thì sao?"
Hạo Thiên hóng hớt ngó xuống xem thử, chỉ thấy một nam nhân to cao đang nhăn nhó cùng một bạch y nhân mang nón che mặt. Nhìn dáng người kia quen thuộc như in vào tâm trí, Hạo Thiên ngay lập tức nhận ra, gọi to:
"Lãnh Nguyệt"
Lãnh Nguyệt nghe tên mình, ngước lên nhìn, chợt co rúm người: "Thôi xong."
Hạo Thiên ngả người trên lan can, chống tay cười khúc khích, cắn cắn ngón út:
"Bắt quả tang rồi nhé".
Có một người rơi ngay trước mặt Lãnh Nguyệt, quằn quại đưa tay ra xin cứu giúp. Lãnh Nguyệt định đưa tay ra thì Diệp Ly đã nhấc chân đạp tên kia bay xa mấy mét, mắng một tiếng:
"Động vào bẩn tay".
Diệp Ly nghĩ bọn này làm chuyện thất đức bị đánh là đúng, cũng không muốn dính vào mấy tên côn đồ ở trên.
Hạo Thiên bước nhanh xuống lầu, thấy gã công tử kia nằm chắn ngay cầu thang, tiện chân giẫm qua. Gã hét lên một tiếng, ôm lấy bắp đùi, coi bộ xương đùi đã vỡ nát.
Mấy tên gia nô uể oải khiêng người chạy mất, tửu lâu mới yên tĩnh trở lại.
Lãnh Nguyệt bỏ mũ ra, gương mặt vẫn luôn làm Hạo Thiên phải bất ngờ:
"Chúng ta có duyên thật đấy".
Lãnh Nguyệt cũng không ngờ sẽ gặp lại nhanh vậy, đúng là thế gian chỉ nhỏ bằng chiếc khăn tay, nhìn Hạo Thiên nói:
"Điện hạ nên thu liễm lại".
Hạo Thiên thích thú nhìn Lãnh Nguyệt:
"Huynh quản ta"
Lãnh Nguyệt điềm nhiên đáp:
"Ta không muốn quản điện hạ"
Không muốn nhưng lại rất để ý, Hạo Thiên còn muốn nói gì đó nhưng tiểu nhị bê thức ăn tới:
"Quý khách, đồ ăn tới rồi!"
Hạo Thiên chủ động múc một muỗng đậu hũ non vào bát Lãnh Nguyệt:
"Đậu hũ phỉ thúy, huynh nếm thử xem"
Lãnh Nguyệt nhìn một bàn toàn thức ăn chay, chấp nhận ý tốt của đối phương mà nếm thử, ăn một miếng liền nói:
"Không tồi, điện hạ cũng ăn đi".
Hạo Thiên không phải người ăn chay nhưng ngồi ăn với Lãnh Nguyệt cũng không thấy vô vị.
Ăn cơm xong Diệp Ly định dẫn Lãnh Nguyệt đi ngay nhưng Hạo Thiên nhanh tay hơn kéo Lãnh Nguyệt vào phòng, khóa cửa lại.
Lãnh Nguyệt nhìn vào mắt Hạo Thiên:
"Người muốn gì?"
Hạo Thiên chậm rãi đi xung quanh Lãnh Nguyệt:
"Ta vẫn luôn thắc mắc tại sao huynh lại xuất gia?"
Lãnh Nguyệt lập tức cảnh giác:
"Điện hạ đã biết những gì?"
Hạo Thiên đứng sau lưng, vuốt cánh tay Lãnh Nguyệt:
"Biết những gì huynh muốn người khác biết".
Sắc mặt Lãnh Nguyệt trầm tĩnh, lát sau cười lạnh:
"Điện hạ chẳng biết gì về ta đâu"
Hạo Thiên cười không chút che dấu sự hứng thú:
"Ban đầu ta cũng không chắc lắm nhưng thái độ của huynh đã giúp ta khẳng định", hắn kề sát tai Lãnh Nguyệt, thì thầm: "Ta nên gọi huynh là Vũ Văn công tử hay Hiên Viên Lãnh Nguyệt?"
Lãnh Nguyệt mím môi, dường như kìm nén. Hạo Thiên đứng trước mặt Lãnh Nguyệt, chạm tay lên mặt y, đôi mắt đầy khát khao:
"Bây giờ ta không biết được mình muốn gì nhưng ta biết rõ thứ mình muốn phải từ huynh".
Lãnh Nguyệt lùi về sau, đôi mắt đen sâu hun hút:
"Điện hạ chọn nhầm người đe dọa rồi, ta chẳng có thứ gì điện hạ muốn đâu".
Lần đầu tiên Lãnh Nguyệt thực sự cân nhắc người trước mặt là bạn hay thù. Diệp Ly phá cửa đi vào, tay lăm lăm thanh kiếm, Lãnh Nguyệt đi lên đè tay Diệp Ly lại, kiên định lắc đầu. Diệp Ly trừng mắt nhìn Hạo Thiên, kiềm chế buông kiếm:
"Quan tâm người khác chỉ làm con người ta yếu đuối, họ biết là đệ quan tâm, họ sẽ ngồi lên đầu đệ đấy Lãnh Nguyệt".
"Ta sẽ không làm hại huynh", Hạo Thiên đảm bảo: "Sẽ không"
Lãnh Nguyệt trên mặt bình tĩnh, không xuất hiện bất cứ tia biểu tình gì:
"Tùy điện hạ".
Hạo Thiên xoa hai ngón tay vào nhau, hành động mỗi khi hắn căng thẳng:
"Đi với ta, huynh nợ ta, nhớ không?"
Lãnh Nguyệt không nhìn rõ con người trước mặt, nhưng nợ thì phải trả, đắn đo một lúc, hắn gật đầu xem như đồng ý.
Trong Trịnh quận công phủ, một người đàn ông đang thong thả cho chim ăn, hắn ta ngắm nhìn bộ lông sặc sỡ của con chim trĩ. Thị vệ đi tới, thì thầm vào tai gã, Trịnh quận công gật gật đầu nói: "Mời vào đi".
Nam nhân có gương mặt cuồng dã, đôi mắt sắc bén như loài mãnh thú:
"Trịnh quận công vẫn có thời gian chơi chim à, người đã đến tận nơi rồi, nếu còn không hành động thì những ngày tháng thoải mái này sẽ không còn lâu đâu".
Trịnh quận công run rẩy:
"Đại công tử, người này quả thực ta không dám động vào".
Hi Triệt vuốt tóc mái ra sau, đôi mắt trở nên hung ác:
"Đáng tiếc quá nhỉ, một con chim đẹp như vậy.."
Trịnh quận công còn chưa hiểu chuyện gì thì Hi Triệt đã đưa tay vào lồng chim, mặc cho nó hoảng loạn kêu loạn, "rắc" một tiếng, hắn bẻ gãy cổ con chim xinh đẹp.
Trịnh quận công sợ trắng mặt, không dám lên tiếng, gã yêu thích con chim nhưng càng yêu tính mạng của mình hơn:
"Ta đồng ý, công tử bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó".
Hi Triệt đắc ý cười to, phủi tay rời đi để lại Trịnh quận công thẫn thờ nhìn theo.
Lãnh Nguyệt đi lại trong phòng quyết định viết một bức thư, trong thư viết:
"Diệp Tuyền ca, tình huống có chút thay đổi. Đừng để gia gia lo lắng, xong việc ta lập tức về ngay".
Đặt bút xuống, Lãnh Nguyệt đưa thư cho Diệp Ly đứng quan sát bên cửa sổ. Diệp Ly huýt sáo, một con bồ câu từ đâu bay tới. Diệp Ly buộc thư vào chân nó, con chim mổ mổ vào tay hắn thân thiết.
"Lên đường cẩn thận", Diệp Ly vuốt lông nó rồi tung con chim vào màn đêm.
"Khôn ngoan như loài rắn, hài hòa như bồ câu". Lãnh Nguyệt nhẹ giọng nói.
Diệp Ly mày kiếm nhăn lại, nhớ đến những lời đại sư dặn hắn trước khi đi.
"Hãy nhắc nhở hắn là ai, đừng để hắn lún quá sâu mà thương tổn chính mình".
Lúc đó Diệp Ly không hiểu nhưng hiện tại đã minh bạch rồi.
Diệp Ly bắt đầu thấy phiền, lên tiếng đuổi người: "Định tiễn đến tận trấn luôn à".
Y Hiên nước mắt lưng tròng trực khóc, Lãnh Nguyệt xoa đầu nó rồi nhìn xang Minh Không nhắc: "Chăm sóc sư phụ cẩn thận". Đột nhiên nhớ đến một chuyện, lại nói thêm: "Thỉnh thoảng lên xem lũ bồ câu, cho chúng ăn, có thể ta sẽ viết thư".
Lãnh Nguyệt có cảm giác rất lâu nữa hắn mới quay trở về đây.
Trong một sương phòng, Hạo Thiên đứng trước cửa sổ, nhìn xuống phố đông người quá, chốc chốc lại nâng tách trà trong tay lên nhấp vài ngụm.
Tiếng bước chân nhẹ nhưng Hạo Thiên cũng không để ý:
"Tham kiến điện hạ".
Hạo Thiên không quay người lại cũng biết người đến là Tiểu Tạ:
"Tra được gì không?"
Từ miệng Tiểu Tạ nói ra một cái tên:
"Trịnh quận công".
Hạo Thiên lục lại trí nhớ, nguyên lai là cháu trai Trịnh phi, Trịnh gia cũng là một gia tộc có tiếng tăm, vừa hay nơi này chính là "sân nhà" của họ. Hạo Thiên nhìn thấy mấy xâu kẹo hồ lô, bất giác thèm ngọt:
"Tiểu Lộc tử, chạy xuống mua cho ta kẹo".
Một lát sau, Hạo Thiên đã có kẹo, vui vẻ ngồi vắt chân nhấm nháp, chua chua ngọt ngọt ăn rất đã miệng.
Bỗng dưới tầng truyền đến tiếng ồn ào, tiếng ông chủ nói:
"Khách quan, ở đây không được làm loạn".
Tên kia dẫn theo gia nô xông tới:
"Tránh ra, có tin ta kéo sập tiệm của ngươi không?"
Bản mặt hắn hung hăng, nhìn qua đã biết ác bá một vùng chuyên đi cướp bóc phá phách, gã cho thuộc hạ xông lên tầng. Tiếng người đập phá ngày càng gần, Trường An nhìn Điện hạ chờ lệnh nhưng người vẫn thoải mái ăn kẹo.
Hạo Thiên nhìn quanh phòng, trông thấy một chậu cá nhỏ bèn nảy ra một ý, ngoắc tay gọi Tiểu Tạ thì thầm to nhỏ. Cũng không biết định giở trò gì, chỉ thấy Tiểu Tạ mặt lạnh cũng phải phì cười.
Tiểu Tạ đứng lên ghế bên cạnh chậu cá đặt lên gờ cửa sau đó lui vào góc chờ xem trò vui.
Đến trước phòng HạoThiên, tên công tử kia không đề phòng đạp cửa xông vào, "đương" một tiếng, cửa mở tung, chậu cá theo đó đổ ập xuống đầu gã, nước văng tung tóe. Tên kia hoảng hốt bước lên trước lại giẫm trượt lên một con cá cảnh đang ngấp ngoái, gã ngã vồ xuống đất, quỳ úp mặt ngay dưới chân Hạo Thiên. Nhìn thấy một màn như vậy cả phòng liền cười to.
Tên công tử thê thảm ngẩng đầu lên nhìn kẻ chơi khăm mình, đúng lúc Hạo Thiên vẫn đang cười khoái trí, ngay lập tức bị câu mất hồn phách, miệng há hốc, quên khuấy luôn cách chửi người.
Hạo Thiên cười đến quên cả nhai viên hồ lô trong miệng, phùng một bên má trào phúng. Trông thấy bản mặt đần độn của gã, Hạo Thiên khinh cười nhổ hạt vào mặt gã, trúng ngay giữa hai con mắt ếch.
"Cái thứ chuột bọ".
Tên kia vuốt mặt không kịp, quát gọi người đỡ dậy, chỉ tay vào Hạo Thiên:
"Đánh hắn cho ta!"
Một tên nô tài định xông lên đã bị Trường An túm lại, quật ngã xuống đất. Tên công tử vẫn hung hăng nói:
"Đây là địa bàn của ta, mau mang hết tiền của ra đây".
Trước lời nói của tên kia Hạo Thiên chỉ giơ bàn tay trắng nõn của mình ra ngắm nghía.
Hạo Thiên cảm thấy nực cười, ở cái góc xó xỉnh như này lại gặp phải một chuyện hoang đường. Hắn thản nhiên nói:
"Đây là bàn tay sẽ bẻ gãy cổ ngươi đấy, nhìn cho kĩ vào".
Nói đoạn, Hạo Thiên phất tay ra lệnh:
"Mạng thì có thể không lấy nhưng chết hấp hối thì có thể".
Trường An và Tiểu Tạ đồng loạt sắn tay áo, một cảnh náo loạn bắt đầu. Tiểu Tạ điên tiết đạp vào ngực một tên hộc máu, Trường An chẳng buồn đánh tử tế, trực tiếp đấm vỡ mặt từng tên rồi quẳng ra ngoài lan can rơi xuống dưới sảnh.
Chẳng biết có rơi trúng ai không mà có tiếng gầm giận dữ:
"Kẻ điên nào đem người ném xuống đây, nhỡ đè chết người đứng dưới thì sao?"
Hạo Thiên hóng hớt ngó xuống xem thử, chỉ thấy một nam nhân to cao đang nhăn nhó cùng một bạch y nhân mang nón che mặt. Nhìn dáng người kia quen thuộc như in vào tâm trí, Hạo Thiên ngay lập tức nhận ra, gọi to:
"Lãnh Nguyệt"
Lãnh Nguyệt nghe tên mình, ngước lên nhìn, chợt co rúm người: "Thôi xong."
Hạo Thiên ngả người trên lan can, chống tay cười khúc khích, cắn cắn ngón út:
"Bắt quả tang rồi nhé".
Có một người rơi ngay trước mặt Lãnh Nguyệt, quằn quại đưa tay ra xin cứu giúp. Lãnh Nguyệt định đưa tay ra thì Diệp Ly đã nhấc chân đạp tên kia bay xa mấy mét, mắng một tiếng:
"Động vào bẩn tay".
Diệp Ly nghĩ bọn này làm chuyện thất đức bị đánh là đúng, cũng không muốn dính vào mấy tên côn đồ ở trên.
Hạo Thiên bước nhanh xuống lầu, thấy gã công tử kia nằm chắn ngay cầu thang, tiện chân giẫm qua. Gã hét lên một tiếng, ôm lấy bắp đùi, coi bộ xương đùi đã vỡ nát.
Mấy tên gia nô uể oải khiêng người chạy mất, tửu lâu mới yên tĩnh trở lại.
Lãnh Nguyệt bỏ mũ ra, gương mặt vẫn luôn làm Hạo Thiên phải bất ngờ:
"Chúng ta có duyên thật đấy".
Lãnh Nguyệt cũng không ngờ sẽ gặp lại nhanh vậy, đúng là thế gian chỉ nhỏ bằng chiếc khăn tay, nhìn Hạo Thiên nói:
"Điện hạ nên thu liễm lại".
Hạo Thiên thích thú nhìn Lãnh Nguyệt:
"Huynh quản ta"
Lãnh Nguyệt điềm nhiên đáp:
"Ta không muốn quản điện hạ"
Không muốn nhưng lại rất để ý, Hạo Thiên còn muốn nói gì đó nhưng tiểu nhị bê thức ăn tới:
"Quý khách, đồ ăn tới rồi!"
Hạo Thiên chủ động múc một muỗng đậu hũ non vào bát Lãnh Nguyệt:
"Đậu hũ phỉ thúy, huynh nếm thử xem"
Lãnh Nguyệt nhìn một bàn toàn thức ăn chay, chấp nhận ý tốt của đối phương mà nếm thử, ăn một miếng liền nói:
"Không tồi, điện hạ cũng ăn đi".
Hạo Thiên không phải người ăn chay nhưng ngồi ăn với Lãnh Nguyệt cũng không thấy vô vị.
Ăn cơm xong Diệp Ly định dẫn Lãnh Nguyệt đi ngay nhưng Hạo Thiên nhanh tay hơn kéo Lãnh Nguyệt vào phòng, khóa cửa lại.
Lãnh Nguyệt nhìn vào mắt Hạo Thiên:
"Người muốn gì?"
Hạo Thiên chậm rãi đi xung quanh Lãnh Nguyệt:
"Ta vẫn luôn thắc mắc tại sao huynh lại xuất gia?"
Lãnh Nguyệt lập tức cảnh giác:
"Điện hạ đã biết những gì?"
Hạo Thiên đứng sau lưng, vuốt cánh tay Lãnh Nguyệt:
"Biết những gì huynh muốn người khác biết".
Sắc mặt Lãnh Nguyệt trầm tĩnh, lát sau cười lạnh:
"Điện hạ chẳng biết gì về ta đâu"
Hạo Thiên cười không chút che dấu sự hứng thú:
"Ban đầu ta cũng không chắc lắm nhưng thái độ của huynh đã giúp ta khẳng định", hắn kề sát tai Lãnh Nguyệt, thì thầm: "Ta nên gọi huynh là Vũ Văn công tử hay Hiên Viên Lãnh Nguyệt?"
Lãnh Nguyệt mím môi, dường như kìm nén. Hạo Thiên đứng trước mặt Lãnh Nguyệt, chạm tay lên mặt y, đôi mắt đầy khát khao:
"Bây giờ ta không biết được mình muốn gì nhưng ta biết rõ thứ mình muốn phải từ huynh".
Lãnh Nguyệt lùi về sau, đôi mắt đen sâu hun hút:
"Điện hạ chọn nhầm người đe dọa rồi, ta chẳng có thứ gì điện hạ muốn đâu".
Lần đầu tiên Lãnh Nguyệt thực sự cân nhắc người trước mặt là bạn hay thù. Diệp Ly phá cửa đi vào, tay lăm lăm thanh kiếm, Lãnh Nguyệt đi lên đè tay Diệp Ly lại, kiên định lắc đầu. Diệp Ly trừng mắt nhìn Hạo Thiên, kiềm chế buông kiếm:
"Quan tâm người khác chỉ làm con người ta yếu đuối, họ biết là đệ quan tâm, họ sẽ ngồi lên đầu đệ đấy Lãnh Nguyệt".
"Ta sẽ không làm hại huynh", Hạo Thiên đảm bảo: "Sẽ không"
Lãnh Nguyệt trên mặt bình tĩnh, không xuất hiện bất cứ tia biểu tình gì:
"Tùy điện hạ".
Hạo Thiên xoa hai ngón tay vào nhau, hành động mỗi khi hắn căng thẳng:
"Đi với ta, huynh nợ ta, nhớ không?"
Lãnh Nguyệt không nhìn rõ con người trước mặt, nhưng nợ thì phải trả, đắn đo một lúc, hắn gật đầu xem như đồng ý.
Trong Trịnh quận công phủ, một người đàn ông đang thong thả cho chim ăn, hắn ta ngắm nhìn bộ lông sặc sỡ của con chim trĩ. Thị vệ đi tới, thì thầm vào tai gã, Trịnh quận công gật gật đầu nói: "Mời vào đi".
Nam nhân có gương mặt cuồng dã, đôi mắt sắc bén như loài mãnh thú:
"Trịnh quận công vẫn có thời gian chơi chim à, người đã đến tận nơi rồi, nếu còn không hành động thì những ngày tháng thoải mái này sẽ không còn lâu đâu".
Trịnh quận công run rẩy:
"Đại công tử, người này quả thực ta không dám động vào".
Hi Triệt vuốt tóc mái ra sau, đôi mắt trở nên hung ác:
"Đáng tiếc quá nhỉ, một con chim đẹp như vậy.."
Trịnh quận công còn chưa hiểu chuyện gì thì Hi Triệt đã đưa tay vào lồng chim, mặc cho nó hoảng loạn kêu loạn, "rắc" một tiếng, hắn bẻ gãy cổ con chim xinh đẹp.
Trịnh quận công sợ trắng mặt, không dám lên tiếng, gã yêu thích con chim nhưng càng yêu tính mạng của mình hơn:
"Ta đồng ý, công tử bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó".
Hi Triệt đắc ý cười to, phủi tay rời đi để lại Trịnh quận công thẫn thờ nhìn theo.
Lãnh Nguyệt đi lại trong phòng quyết định viết một bức thư, trong thư viết:
"Diệp Tuyền ca, tình huống có chút thay đổi. Đừng để gia gia lo lắng, xong việc ta lập tức về ngay".
Đặt bút xuống, Lãnh Nguyệt đưa thư cho Diệp Ly đứng quan sát bên cửa sổ. Diệp Ly huýt sáo, một con bồ câu từ đâu bay tới. Diệp Ly buộc thư vào chân nó, con chim mổ mổ vào tay hắn thân thiết.
"Lên đường cẩn thận", Diệp Ly vuốt lông nó rồi tung con chim vào màn đêm.
"Khôn ngoan như loài rắn, hài hòa như bồ câu". Lãnh Nguyệt nhẹ giọng nói.
Diệp Ly mày kiếm nhăn lại, nhớ đến những lời đại sư dặn hắn trước khi đi.
"Hãy nhắc nhở hắn là ai, đừng để hắn lún quá sâu mà thương tổn chính mình".
Lúc đó Diệp Ly không hiểu nhưng hiện tại đã minh bạch rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất