Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 128: Quyển 2 Chương 48

Trước Sau
Ngày thứ hai sau khi Tiên Vu Tuấn té xỉu trong triều, lão thái thái Tiên Vu gia từ Kế đô chạy tới.

Lão thái thái này đã tám mươi tuổi, là lão tổ tông trong Tiên Vu thị, tính tình nóng nảy, cực kỳ bao che khuyết điểm. Tiên Vu Lang là đứa cháu nội mà bà thương yêu nhất. Lúc ở Kế đô, do được lão tổ tông này che chở nên Tiên Vu Lang luôn luôn làm xằng làm bậy, tuổi càng lớn, lá gan càng lớn. Tới khi gã đến Lâm Truy thì tự mình gây họa, Tiên Vu Tuấn sợ phe mình không đấu lại thế lực Ninh Giác Phi và Vân Thâm, liền phái người ra roi thúc ngựa về Kế đô, mời lão thái thái đến đây.

Lão tổ tông Tiên Vu thị này thân thể không tốt, đi được vài bước là đã thở không ra hơi, bởi vậy bọn hạ nhân cũng không dám đi quá nhanh, đành chậm rãi mà đến, phải mất mười ngày trời mới đến được Lâm Truy.

Vừa vào phủ Hữu Tinh hầu đã nghe bọn hạ nhân như chết cha chết mẹ, im bặt như ve sầu mùa đông, tới hậu viện, lại mơ hồ nghe tiếng khóc và chửi bới của phu nhân Hầu gia.

Lão thái thái nóng nảy: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Có phải A Lang bảo bối của ta xảy ra chuyện hay không?”

Sợ lão thái thái nóng giận mà gập chuyện không may, người tiếp bà lên Kế đô đã được Tiên Vu Tuấn dặn dò, không nói cho lão thái thái tình hình thực tế, chỉ nói Tiên Vu Lang nhớ lão thái thái nên Tiên Vu Tuấn phái bọn họ tới đón bà. Lão thái thái vừa nghe thế, tâm hoa nộ phóng, lập tức đi ngay, đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện Tiên Vu Lang.

Thiếp thân đại nha hoàn bên cạnh chạy lại, đỡ bà chậm rãi đi vào, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Lão tổ tông đừng nóng vội, nói không chừng là phu nhân với Hầu gia cãi nhau vài câu ấy mà, cãi nhau đó rồi làm lành đó, chẳng có gì đâu.”

“À, cũng phải, vợ chồng mà, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.” Lão thái thái cười hiếp cả mắt, không nóng nảy nữa.

Chẳng qua, bà vui vẻ không bao lâu, vừa vào gian phòng phu nhân Hầu gia, bà liền biết ngọn nguồn câu chuyện.

Đến lúc này,vị lão tổ tông này trái lại rất bình tĩnh, không hề vội vàng xao động. Bà suy nghĩ một lúc, bàn bạc với Tiên Vu Tuấn vẫn còn nằm trên giường dưỡng bệnh một hồi rồi tự mình đi nghĩ. Đến khi dùng xong bữa tối, hạ nhân đi tìm hiểu trở về bẩm báo cho bà biết, Vân Thâm đã hồi phủ, lão tổ tông này liền cho chuẩn bị xe, trực tiếp đi phủ quốc sư, rất khách sáo mà “cầu kiến Vân đại nhân”.

Vân Thâm mới vừa thay đồ xong, đang muốn dùng bữa tối, nghe nói lão thái thái Tiên Vu gia tới, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, lập tức hiểu dụng ý của Tiên Vu Tuấn khi sai người mang lão thái thái từ Kế đô đến đây.

Lão tổ tông Tiên Vu gia này có mối quan hệ họ hàng rất phức tạp với Đại Đàn, Đạm Thai và Vân thị, không thể nào nói rõ ràng nhưng dù sao, bà hầu như là trưởng bối của hầu hết vương công đại thần. Nếu bàn về quan hệ họ hàng quanh co lòng vòng thì ngay cả Đạm Thai Mục cũng phải gọi bà một tiếng cô nãi nãi hoặc di bà.

Vân Thâm nghe tổng quản bẩm báo, lập tức dặn ngay: “Mau mời vào. Ngươi để bọn họ dùng kiệu nhỏ nâng lão thái quân vào đây, hầu hạ cẩn thận, không thể sai sót.”

“Tuân lệnh.” Tổng quản rất lanh lợi, lập tức đi ra ngoài sắp xếp.



Lão thái thái này là mệnh phụ triều đình, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cho dù là tuổi tác hay thân phận đều khiến Vân Thâm phải tôn kính bà.

Kiệu nhỏ nâng lão tổ tông Tiên Vu thị từ cửa lớn vào tiền thính, Vân Thâm mỉm cười đứng chờ, nhìn kiệu hạ xuống, mới cung kính hành lễ: “Lão thái quân đại giá quang lâm, Vân Thâm không có từ xa tiếp đón, thật thất lễ.”

Lão thái thái được nha hoàn đỡ xuống kiệu, nheo nheo mắt nhìn người thanh niên trước mặt, cười nói: “Vân Thâm à, ngươi đã lớn vậy rồi sao? Lão thân nhớ kỹ lần trước thấy ngươi, vẫn còn là một đứa trẻ mà.”

Vân Thâm vẫn còn nhớ rõ, lần trước gặp lão thái thái này chính là lúc đại hôn của tỷ tỷ y và Đạm Thai Mục, quả thật lúc đó y vẫn còn là một đứa trẻ. Nghe bà nói thế, Vân Thâm vui vẻ cười gật đầu: “Đúng vậy, đã bao nhiêu năm rồi, thế mà lão thái quân một chút cũng không thay đổi, vẫn khỏe mạnh như ngày nào, khiến bọn vãn bối phải ước ao.”

“Thằng nhóc này, miệng ngọt quá.” Giọng điệu của lão thái thái càng ngày càng thân thiết.

Hai người khách sáo với nhau một lát rồi vào sảnh ngồi.

Lão tổ tông này căn bản đã thành tinh rồi, trong lòng Vân Thâm hiểu rõ, tất nhiên là phải sẵn sàng trận địa đón địch, hai người uống trà nói chuyện phiếm, trên mặt vẫn mỉm cười ôn hòa.

Vân thị cùng Tiên Vu thị cũng có không ít lần thông hôn, Vân Thâm là tộc trưởng, dù hôn nhân của tộc nhân bình thường không biết nhiều thì đám hỏi của quý tộc cũng biết không ít. Vì vậy, hai người bắt đầu nói từ một vị tướng quân phu nhân Vân thị nào đó gả về Tiên Vu gia cho tới quan lại Vân thị cưới một vị thiên kim nào đó của Tiên Vu gia, lão thái thái càng nói càng tỉ mỉ, từ thằng nhỏ mới sinh có bộ dạng ra sao nói đến lúc thành thân thì dáng dấp như thế nào, yêu thương vô cùng. Vân Thâm không ngừng gật đầu mỉm cười, thỉnh thoảng nghị luận vài câu, phối hợp cảm khái, nhìn qua cả hai rất hoà hợp.

Hàn huyên sắp tới nửa canh giờ, lão thái thái mới chậm rãi nói: “Vân đại nhân, hôm nay lão thân đến quý phủ quấy rối, thứ nhất là muốn bái kiến quốc sư đại nhân, thứ hai… ta muốn thăm cậu bé mà A Lang nhà ta không cẩn thận làm bị thương.”

“Bái kiến thì không dám nhận, Vân Thâm vốn là vãn bối, lão thái quân muốn gặp ta, cứ phái người nói một tiếng là được, Vân Thâm tự nhiên đi đón lão thái quân. Về phần cậu bé kia…” Vân Thâm thở dài: “Đa tạ thái lão thái quân quan tâm. Cậu bé đó bị dọa khiếp vía, thân thể cũng bị thương tổn nghiêm trọng, đại phu nói bây giờ còn chưa thể gặp người, cần tĩnh dưỡng. Mấy ngày nay, ngay cả ta cũng không thể lại gần, bằng không nó sẽ kinh sợ. Bởi vậy, xin lão thái quân thứ lỗi.”

Lão thái thái chậm rãi gật đầu: “À, cậu bé tuổi còn nhỏ, lần này chịu kinh hãi, quả thực khiến người ta đau lòng. Đã có đại phu chẩn trị, ta nghĩ nó sẽ nhanh khỏi. Ta nghe Tuấn nhi nói, A Lang thực lòng thích cậu bé kia, nên nhất thời hồ đồ, làm sai chuyện. Bọn họ làm phụ mẫu tất nhiên cảm thấy thẹn trong lòng, lại nghe nói cậu bé kia vốn thân thuần khiết, tính tình hình dáng đều rất tốt, nên mới nghĩ muốn cưới vào nhà. Nam thiếp cũng là chuyện bình thường, triều ta xưa kia đã có, lão nhân chúng ta cũng sẽ yêu thương cậu, nhất định không cho cậu bé đó bị ủy khuất gì. Vân đại nhân, hôm nay lão thân liều lĩnh đến quý phủ cầu hôn, chẳng biết Vân đại nhân có thể nể mặt lão thân, đồng ý việc hôn nhân này?”

Lời này trước đây Tiên Vu Tuấn cũng từng đề cập, cũng không phải chuyện lạ, Vân Thâm không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Lão thái quân, nó không phải người trong phủ ta, là người trong phủ nguyên soái, nếu như muốn cầu hôn thì phải để Ninh đại nguyên soái làm chủ mới được, ta không thể đồng ý thay. Huống hồ, ngay ngày Tiên Vu Lang gây ra chuyện, Ninh đại nguyên soái đã tự mình phái người đưa lên quan phủ, muốn theo luật pháp mà xử, tuyệt đối công bằng, thế mới biết Ninh đại nguyên soái khá bất mãn với hành vi của Tiên Vu Lang, muốn hắn đồng ý việc hôn nhân này, ta nghĩ không dễ. Lão thái quân trải qua ba triều đại, đã từng chứng kiến quốc gia hưng thịnh như thế nào. Vì hôm nay, phụ huynh cùng con cháu lão thái quân đã huyết nhiễm chiến trường, phụ thân và tỷ tỷ ta, thân huynh đệ của bệ hạ cũng đều chết trận sa trường, biết bao nam nhân Bắc Kế ta chết nơi tha hương, chẳng phải là vì quốc gia cường đại, không bị người khác bắt nạt sao? Hôm nay nam bắc thống nhất không lâu, nhân tâm còn chưa hướng về Kế quốc ta, nhất cử nhất động của vương công hiển quý Bắc Kế đều có thể tác động đến quyết định của bọn họ. Tiên Vu Lang ở Lâm Truy thưởng nam bá nữ, không phải một lần hai lần, khiến con nhà người ta nhảy giếng thắt cổ cũng không phải một người hai người, bách tính Lâm Truy nghiến răng thống hận, thế mà Tiên Vu Lang vẫn không biết bớt phóng túng, trái lại càng làm càng quá. Hơn một tháng trước, Tiên Vu Lang trêu chọc tổng quản và hai gia nhân phủ nguyên soái trên đường bị từ chối nên túng nô hành hung ba người, sự tình khiến dân chúng phẫn nộ vô cùng. Sau khi chuyện xảy ra, Tiên Vu Lang không đến phủ nguyên soái xin lỗi, Ninh đại nguyên soái cũng không tính toán, nhưng không ngờ Tiên Vu Lang lại bắt trói cậu bé kia đi, ngang ngược làm nhục, còn nhục mạ đại nguyên soái đến cứu người, khiến triều dã rúng động, trong quân ồn ào. Hành vi phạm tội của Tiên Vu Lang vô cùng xác thực, không có bất kỳ lý do gì có thể giải vây được. Lão thái quân năm xưa cũng là anh thư, nếu thấy giang sơn mình dùng máu tạo dựng nên bị hủy hoại trong chốc lát như thế thì sẽ có tâm tình như thế nào? Vân Thâm khẩn cầu lão thái quân tha thứ, vì Kế quốc, vì hoàng thượng, vì thiên hạ thương sinh, lần này quân pháp bất vị thân.”

Lời y nói ra có lý có lẽ, khiến lão thái thái không nói được. Thằng cháu này không nên thân, bà cũng biết, thế nhưng Tiên Vu thị tuy là đại tộc nhưng thế hệ này con cháu hiếm hoi, con trẻ sinh ra phần lớn chết non, vất vả lắm mới nuôi lớn được một đứa, tự nhiên là cưng chiều vô cùng. Bà vừa nghe nói Tiên Vu Lang đụng đến Ninh Giác Phi liền biết chuyện không ổn, thế nhưng đứa cháu này chính là miếng thịt trong tim, dù thế nào cũng phải bảo vệ.



Trầm ngâm một hồi, bà đột nhiên hỏi: “Ký nhi có nói gì về việc này?”

Vân Thâm đã sớm viết thư cho Tiên Vu Ký, phái khoái mã đưa đi, thư của Tiên Vu Ký gửi cũng đã sớm nhận được, chỉ có một đoạn ngắn: “Thằng cháu trời đánh, khiến Tiên Vu thị ta hổ thẹn, mạt tướng xấu hổ, thực không mặt mũi nào gặp đại nguyên soái. Xin quốc sư đại nhân thay mạt tướng biểu đạt áy náy đến đại nguyên soái, về phần Tiên Vu Lang, y luật định tội, không cần lo lắng.”

Vân Thâm kính nể Tiên Vu Ký thâm minh đại nghĩa, cũng yên tâm, nhưng lúc này không thể nói thẳng như thế cho lão thái thái, liền khéo léo nói: “Tiên Vu tướng quân cũng rất yêu quý cháu mình, nhưng quốc pháp vô tình, tướng quân cũng không thể bảo chúng ta làm việc thiên tư trái pháp luật.”

Sắc mặt bình tĩnh của lão tổ tông rốt cục thay đổi. Bà nhìn chằm chằm Vân Thâm, nếu mắt có thể bắn ra cương châm, nhất định y đã bị bắn thủng lỗ chỗ. Vân Thâm thản nhiên ngồi trên ghế, bình tĩnh đối diện bà.

Một lúc lâu, lão thái thái thở dài một tiếng: “Mà thôi, mà thôi.” Run rẩy đứng dậy.

Vân Thâm lập tức đứng lên đỡ bà. Lão thái thái nghiêng người tránh đi, lạnh lùng nói: “Lão bà này là tổ mẫu của tội nhân, không dám nhọc công quốc sư.”

Vân Thâm thở dài: “Lão thái quân cần gì làm thế?”

Lão thái thái hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Giờ ngọ hôm sau, lão thái thái tiến cung, Đạm Thai Mục tiếp kiến bà ở ngự thư phòng. Một lúc lâu sau, sắc mặt lão thái thái thảm đạm, xuất cung hồi phủ, từ đó đóng cửa không ra.

Phủ Hữu Tinh hầu của Tiên Vu Tuấn vẫn người đến người đi như nước chảy. Biết được lão tổ tông tới Lâm Truy, người đăng môn bái kiến nhiều không đếm xuể, phần lớn là hậu bối Tiên Vu thị hoặc các đại thần có quan hệ thân thích với Tiên Vu thị.

Buổi tối hôm ấy, Vân Thâm thu được thư của Ninh Giác Phi từ phi ưng:

“Thắng lợi đang đến, chớ nhớ mong. Lúc này Lâm Truy nhất định gió nổi mây phun, mong quân bảo trọng.”

Vân Thâm nhìn vài nét chữ kia, trong lòng ngọt ngào và vui sướng vô biên. Y trải tờ giấy lên bàn, xem đi xem lại mãi. Chữ viết có chút vụng, đầu bút lông lại cứng cáp hữu lực, khí thế vô cùng, đây là thư Ninh Giác Phi tự viết, cho nên càng thêm trân quý.

Nhìn một hồi lâu, y mới đưa tờ giấy đến bên bếp lửa, nhìn nó chậm rãi cháy thành tro, trong mắt đong đầy mong nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau