Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 42: Quyển 1 Chương 41

Trước Sau
Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Sáng sớm thức dậy, Vân Thâm đã nói: “Giác Phi, sáng nay ta phải đi Lễ bộ từ biệt. Bọn họ chẳng biết việc này, phỏng chừng lần này chúng ta đột nhiên cải biến hành trình sẽ bị bọn họ úp mở mà phê bình, đại khái có thể chậm một chút mới khởi hành được. Dù sao buổi chiều là đã có thể ra khỏi thành, ngươi cũng thu xếp một chút đi.”

“Ừ.” Ninh Giác Phi gật đầu. “Bọn họ sẽ không gây khó dễ cho ngươi chứ?”

“Hẳn là sẽ không.” Vân Thâm thoải mái mà cười nói. “Bắc Kế uy thế còn đang mạnh, Nam Sở có lòng phản kích theo lẽ thường cũng sẽ không tùy tiện làm khó dễ. Ta nói trong nước có chuyện quan trọng, cần phải về gấp, bọn họ cũng không thể phản đối được. Nhưng, hôm qua chúng ta tận hứng mà về, một chút vết tích cũng không lộ ra có chuyện gì, hôm nay liền đột nhiên yêu cầu rời khỏi, chắc sẽ làm rối kế hoạch của Thuần Vu Càn, trong lòng y nhất định rất khó chịu.”

“Kế hoạch của Thuần Vu Càn?” Ninh Giác Phi nhướng mày, hồ nghi nhìn về phía y.

“Đúng vậy.” Vân Thâm nghiêng người, nhẹ nhàng cắn một cái lên môi hắn, cười nói: “Cụ thể ta cũng không rõ lắm nhưng chỉ sợ là có liên quan đến ngươi.”

Ninh Giác Phi mỉm cười, một tay lấy ôm lấy y, mạnh mẽ siết lấy thắt lưng y, thanh âm rất mềm nhẹ: “Ngươi cũng cẩn thận một chút.”

“Ừ.” Vân Thâm cười gật đầu.

Một lát sau, Ninh Giác Phi buông y ra, Vân Thâm cười cười liền đi khỏi.

Y rời khỏi không lâu sau, khuôn mặt tươi cười của Thuần Vu Hàn liền xuất hiện trước cửa.

Ninh Giác Phi bình thản nhìn cậu một cái: “Cảnh vương gia, hôm nay ngồi uống trà một chút đi.”

Thuần Vu Hàn lập tức vui sướng ngồi xuống, cầm lấy tách trà Ninh Giác Phi đưa cho cậu, vui vẻ uống.

Bọn họ ở ru rú trong phòng cả buổi sáng. Ninh Giác Phi cảm thấy tâm thần không yên, chỉ nhìn hoa sen trong ao mà ngây người.

Thuần Vu Hàn một mực ríu ra ríu rít nói, hắn lại không yên lòng, vẫn đang cố suy nghĩ. Nếu như bây giờ bị vây ở đây, bằng vào ba trăm kỵ binh tinh nhuệ, làm sao thuận lợi yểm hộ hơn hai mươi văn chức đại thần rút lui. Tuy nói Nam Sở không có khả năng động thủ mạnh lúc này nhưng rèn luyện suy nghĩ một chút thì vẫn nên làm.

Thuần Vu Hàn tha thiết khẩn cầu: “Giác Phi, ngươi ở lại đây đi được không? Ta thật sự rất thích ngươi. Sau này chúng ta cùng sống với nhau, được không?”

Ninh Giác Phi không đáp lại cậu, đẩy cửa ra ngoài.

Thuần Vu Hàn vội vã đuổi theo, gọi vang: “Giác Phi, ngươi nói chuyện đi nha.”

Ninh Giác Phi chậm rãi đi ra ngoài ngưng thần lắng nghe động tĩnh bốn phía.

Thuần Vu Hàn nhắm mắt theo đuôi, khó hiểu hỏi: “Giác Phi, ngươi muốn đi đâu?”

Ninh Giác Phi đi ra đại môn Quốc Tân Quán nhìn con đường an tĩnh trước mắt. Thành mãi vẫn không có bao nhiêu người xuất hiện, luôn luôn thanh tĩnh. Hắn đứng lặng ở đó.

Thuần Vu Hàn kỳ quái nhìn một chút trái phải hai bên rồi lại nhìn hắn: “Giác Phi, ngươi dự định làm cái gì vậy?”

Ninh Giác Phi nhìn cậu một cái, mỉm cười hỏi: “Cảnh vương gia đã mười tám rồi phải không?”

Thuần Vu Hàn sửng sốt rồi vui vẻ đáp: “Phải, tháng trước ta đã đủ mười tám, phụ hoàng mẫu phi đều nói ta đã trưởng thành rồi.”

Ninh Giác Phi mạn bất kinh tâm hỏi: “Sắp cưới vương phi cho ngươi rồi phải không?”

Thuần Vu Hàn vừa nghe thế đỏ cả mặt: “Dường như mẫu phi có ý này, ta cũng không gấp. Giác Phi, ta chỉ thích một mình ngươi thôi.”

Ninh Giác Phi cảnh giác đánh giá mọi nơi nhưng hắn luôn có một cảm giác mơ hồ nào đó, trong lúc nhất thời không tìm ra manh mối. Thuần Vu Hàn thấy hắn không đáp thì có chút nóng nảy: “Giác Phi, ta nói thật đó, ngươi phải tin nha.”

Ninh Giác Phi thuận miệng chọc cậu: “Thế à? Chỉ thích một mình ta? Vậy gả cho ta đi.”

Thuần Vu Hàn thất kinh, cứng cả họng, nửa này không biết phải nói làm sao.

Ninh Giác Phi cảm thấy buồn cười, tính trẻ con chợt nổi, được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói: “Thế nào? Ngươi nghĩ một chút đi, ta nhất định cưới hỏi đàng hoàng kiệu hoa đỏ thẫm nâng ngươi vào cửa.”

Gương mặt Thuần Vu Hàn đỏ đến sắp rỉ máu: “Nhưng… nhưng… nhưng sao có thể? Ta… ta… ta là nam nhân.”

Ninh Giác Phi cười khẽ: “Không lẽ ta là nữ nhân?”

Thuần Vu Hàn nghẹn lời, lắp bắp nửa ngày, cậu muốn nói “Ngươi gả vào phủ ta đi” nhưng không dám, cậu đã lĩnh giáo qua sự cường ngạnh của thiếu niên mỹ lệ này rồi.

Đúng lúc này, một bóng người lảo đảo xuất hiện tại đầu phố, phục sức Bắc Kế.

Ninh Giác Phi rùng mình, lập tức chạy vội đỡ lấy người nọ.

Người nọ cả người đầy máu, gắng gượng ngẩng đầu, là một trong ba trăm kỵ binh lần này đến đây.

“Xảy ra chuyện gì?” Ninh Giác Phi lớn tiếng hỏi.

Người nọ thở hổn hển: “Ninh… đại nhân, Vân đại nhân và … Tần đại nhân… Bọn họ….bị vây rồi… chúng ta hợp lực thoát ra… thỉnh ngươi… cứu… cứu…”

Ninh Giác Phi cắt ngang lời: “Ở đâu?”



“Lễ bộ… Lễ bộ… nha môn… định đến đây… đến đây… đột…”

Ninh Giác Phi thấy thân thể người nọ rũ xuống, máu tươi tuôn ồ ạt như lũ, như nước nhỏ trên mặt đất, lúc này hắn muốn ôm lấy người nọ: “Ta mang ngươi trở lại.”

Người nọ nỗ lực tránh, thanh âm càng ngày càng yếu ớt: “Ninh… đại nhân… nhờ… ngài… đừng quan tâm ta… nhanh đ…. cứu… cứu…” Nói đến đây, người nọ đã ngất đi.

Không lâu sau, tiếng binh khí tấn công vang đến đây, có người quát: “Đừng để gian tế Bắc Kế chạy.”

Ninh Giác Phi suy tư nhanh như chớp liền nhận ra thế cục trước mắt. Nghĩ đến đây, hắn thả người trong tay ra rồi nhìn lại, Thuần Vu Hàn cũng đi tới đây, đang ở phía sau hắn thò đầu ra nhìn, mặt mơ hồ “Đây… đây… đây là chuyện gì vậy? Ai dám động thủ đả thương người bên trong hoàng thành? Lá gan lớn thật.”

Ninh Giác Phi không nói hai lời, ôm ngang eo cậu vác lên vai, nhẹ giọng nói: “Cảnh vương, ngươi theo ta đi một chuyến.”

Thuần Vu Hàn cảm thấy khó chịu, kêu lên: “Ngươi thả ta xuống. Giác Phi, ngươi muốn đi đâu, ta đều đi theo ngươi, nhưng đừng có ôm như vậy.”

Ninh Giác Phi căn bản không để ý tới cậu mà chạy vội vào Quốc Tân Quán, vọt tới chuồng ngựa. Chuồng rất lớn, chứa hơn ba trăm con ngựa Bắc Kế mà vẫn không chật, hai mươi binh sĩ Bắc Kế trong coi ở đây, phòng ngừa Nam Sở giở trò, độc chết ngựa của họ.

Thấy Ninh Giác Phi chạy vội vào, bọn họ giật mình, vội vã hỏi: “Làm sao vậy?”

Ninh Giác Phi cởi dây cương Liệt Hỏa, phi thân lên ngựa, gấp gáp nói với họ: “Các ngươi lập tức mang toàn bộ ngựa, theo ta đi cứu Vân đại nhân.”

Binh sĩ vừa nghe thế, lập tức có người lấy ra một cái tù và mà thổi, những người khác vội vàng nắm lấy cương ngựa.

Tiếng tù và trầm thấp kéo dài vang vọng đi xa, hai trăm binh sĩ Bắc Kế vũ trang hạng nặng chạy tới.

Bọn họ vừa hỏi tình huống vừa xoay người lên lưng ngựa.

Ninh Giác Phi dẫn đầu xông ra ngoài.

Ngoài cửa cũng đã bị vây đặc.

Dưới ánh mặt trời sáng chói, Vân Thâm cùng Tần Hân được hộ vệ ôm trong tay, cả áo ướt đẫm máu. Mười mấy binh sĩ Bắc Kế theo ra ngoài, giờ chỉ còn hơn mười người, phần lớn đã thụ thương nhưng thần sắc nghiêm trang không hề sợ hãi, trong tay cầm đao hay nắm trường kiếm, hiển nhiên đều là từ binh sĩ Nam Sở vây công đoạt được.

Ninh Giác Phi tay trái nắm chặt Thuần Vu Hàn, tay phải rút ra đoản đao bên hông, trấn định tự nhiên nhìn cấm quân Nam Sở ở ngoài cửa, hỏi Vân Thâm: “Vân Thâm, ngươi sao rồi?”

Thanh âm Vân Thâm có chút yếu ớt nhưng bình tĩnh: “Ta không sao, còn sống.”

Ánh mắt Ninh Giác Phi đã tìm thấy chỉ huy cuộc bao vây.

Du Huyền Chi ngồi trên lưng ngựa, thân mặc quan phục, tay cầm trường kiếm, căm tức nhìn hắn.

Ninh Giác Phi nở nụ cười.

Thuần Vu Hàn nhìn trận thế như vậy, cảm thấy kinh cụ bất an, cậu dùng sức giãy giụa: “Thả ta xuống.”

Ninh Giác Phi âm thầm đem mũi đao chỉ vào thắt lưng cậu, nói nhỏ: “Cảnh vương điện hạ, bình tĩnh một chút.”

Thuần Vu Hàn sợ đến cứng đờ, nhất thời không dám động đậy nữa.

Sau đó, tiếng vó ngựa thanh thúy vang lên, một tiểu đội nhân mã chạy vào.

Cấm quân Nam Sở vây quanh bọn họ hơi giật mình, có người nhìn lại.

Trước là Thuần Vu Càn mặc phục sức thái tử, phía sau là Thuần Vu Triều mặc triều phục còn có vài võ tướng tuổi trẻ, sau nữa là vài chiếc xe ngựa, từ trên xe nhảy xuống vài vị văn thần và hoạn quan. Những người này sắc mặt tái mét, trong mắt phun hỏa, hiển nhiên lòng đầy căm phẫn.

Thuần Vu Càn kéo cương ngựa, nhìn Ninh Giác Phi, trầm giọng nói: “Ninh tiên sinh, quốc sư Bắc Kế Vân Thâm mược cớ đi sứ, liên hệ với gian tế mai phục trong triều ta đã lâu, đánh cắp cơ mật quan trọng của ta. Vân Thâm gian giảo như hồ, việc này ta nghĩ ngươi còn chưa biết, cho nên không liên quan đến ngươi. Thỉnh ngươi lui sang một bên, đừng can thiệp vào sự vụ trong triều.”

Ninh Giác Phi lạnh nhạt cười nói: “Vân Thâm là bằng hữu của ta, việc này là việc tư của ta, ta phải quản.”

Thuần Vu Càn cười nhạt: “Ngày hôm trước ngươi nói sẽ không làm quân cờ, hôm nay lại chủ động nhảy lên bàn cờ. Thật sự là ngu không ai bằng, xem ra ta đánh giá cao ngươi rồi.”

Ninh Giác Phi đạm nhiên cười: “Hôm nay ở đây mọi người, có ai mà không phải quân cờ? Tất cả mọi người đều ở trong bàn cờ, chỉ là có người thanh tỉnh có người ngây ngô thôi.”

Thuần Vu Càn biến sắc, nghiêm mặt hỏi: “Xin hỏi Ninh tiên sinh thanh tỉnh sao?”

Ninh Giác Phi ý vị thâm trường nhìn y: “Ta thanh tỉnh hay không chỉ sợ thái tử điện hạ rõ ràng nhất.”

Thuần Vu Càn thành khẩn khuyên nhủ: “Tiên sinh như phi long trên trời, sao không tiếp tục làm người ngoài cuộc?”

Ninh Giác Phi hào sảng cười: “Ta vốn muốn tiêu dao hồng trần, là thái tử điện hạ không bằng lòng bỏ qua, ba bốn lần kéo ta vào phiền phức đó chứ.”

Thuần Vu Càn kinh ngạc một lúc rồi liên thanh cười nhạt: “Tiên sinh vốn là người Nam Sở, ta cầu hiền như khát, thành ý trong đó, thiên nhân cộng giám, sở tác sở vi, không có gì quá đáng. Nhưng Vân Thâm là trọng thần Bắc Kế, lại làm mọi cách dụ dỗ ngươi, ngươi tự đưa mình vào tròng mà không biết, thật buồn cười mà cũng thật đáng tiếc.”

Ninh Giác Phi mỉm cười: “Ta tự nguyện, ngươi có thể làm gì ta?”

Lời này vừa nói ra. Mấy người văn tuổi trẻ đã chỉ vào hắn tức giận mắng: “Nghịch tặc vô sỉ, không vì nước tận trung thì thôi, ngươi còn tương trợ địch quốc, thực là đại nghịch bất đạo.”

Trong lúc nhất thời, bọn họ quát mắt hắn “Gian tặc”, “Tiểu nhân”, “Vô sỉ”, “Đê tiện”,… gì cũng mắng.

Ninh Giác Phi cười nhạt không đáp.



Thuần Vu Càn vung tay lên, vài tên ngự tiền thị vệ dũng mãnh gan dạ tha ra một hoạn quan trung niên bị trói, đưa ra giữ vòng vây, ném tới chân người Bắc Kế. Người nọ toàn thân mang đầy thương tích cực hình, đã bất thành nhân dạng nhưng vẫn còn sống.

Ninh Giác Phi chỉ liếc mắt nhìn người nọ một cái, nhãn thần lạnh lẽo, không khỏi nhớ tới dằn vặt thảm của bản thân năm xưa, sát khí bỗng sinh.

Thuần Vu Càn nhìn Vân Thâm, âm u cười: “Vân Thâm, ngày xưa ngươi co đầu rút cổ ở trong Kế đô, dĩ nhiên bày mưu nghĩ kế có thể thắng tất thảy, quả nhiên hảo mưu kế, phái người tịnh thân vào cung, mười năm liền trở thành tổng quản thái giám trong cung, lẻn vào trọng địa của ta, thật khiến bản vương bội phục vạn phần. Buồn cười là người của ngươi không dằn nổi lòng, hai ngày sau lại lén gặp ngươi, ngươi khi Nam Sở ta không có ai sao?”

Vân Thâm mặt không đổi sắc, cười nhạt hai tiếng: “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ (1)?”

Thuần Vu Càn hừ lạnh: “Vân Thâm, tâm trí ngươi như biển lớn, thiệt xán liên hoa (2), hôm nay ta xem ngươi trốn bằng cách nào.”

Văn chức trong sứ đoàn Bắc Kế có vài người bị thương nhẹ nhưng dù chưa thụ thương tinh thần cũng đã kiệt sức, lúc này đều nỗ lực đứng thẳng. Lời này vừa nói ra, văn sĩ bên cạnh hộ vệ Vân Thâm bỗng nhiên ra tay, một tay lấy đoạt lấy Vân Thâm ném ra ngoài.

Chuyển biến quá nhanh, chỉ nghe vài tiếng kêu đau đớn và tiếng kinh hô vang lên. Sau đó, Ngự tiền Kiêu Kỵ vệ bắt được Vân Thâm mà hộ vệ cho Vân Thâm bắt được văn sĩ kia, kiếm gác trên cổ gã. Văn sĩ ấy tuổi còn rất trẻ, đứng thẳng dưới kiếm, nghiêm nghị không sợ hãi.

Tần Hân kinh hãi hỏi: “Kiều Nghĩa, ngươi… vì sao? Thuở nhỏ ngươi cơ khổ, là Vân tướng quân thu lưu ngươi, dạy ngươi đọc sách viết chữ, ngươi mới có hôm nay, ngươi sao lại vong ân phụ nghĩa?”

Kiều Nghĩa thê lương cười: “Thuở nhỏ ta cơ khổ toàn bộ đều do Vân tộc ban tặng. Vân Thâm, mười bảy năm trước, phụ thân ngươi dạ tập Yến Hành quan, một lần đánh vào trong thành, lạm sát kẻ vô tội, sau đó, dân quân ở Yến Hành Quan liên thủ với sáu quận còn lại tấn công, phụ thân ngươi mới phải thối lui. Binh sĩ của phụ thân ngươi tại trong thành giết toàn gia của phụ thân ta hơn hai mươi mấy người, bao quát tổ mẫu bị liệt trên giường và đường đệ hãy còn nằm trong tã lót. Lúc đó, đúng lúc ngoại công ta bệnh nặng, mẫu thân và ta đến thăm ở Yến Bình Quan mới may mắn thoát được một kiếp. Mấy ngày sau trở về Yến Hành quan, chỉ thấy trong nhà xác nằm đầy đất, máu chảy thành sông. Vân Thâm, ta cùng với ngươi thù sâu như biển, hận không thể bầm thây Vân tộc ngươi vạn đoạn. Là ta cầu mãi Tảo Bắc tướng quân, Kinh đại nhân, ta muốn tòng quân giết địch, Kinh tướng quân thấy ta tuổi hãy còn nhỏ, đương nhiên không đồng ý. Sau đó, ta lặng lẽ xuất quan, ngụy trang ăn xin, lẫn vào bên người phụ thân ngươi, được phụ thân ngươi thu lưu. Đến khi lẫn vào triều Bắc Kế, ta liền truyền tin cho thái tử điện hạ, nguyện vì nước hiệu lực. Vân Thâm, hôm nay mệnh ngươi đến đây, ta rốt cục cũng báo được cừu, chết cũng không tiếc.” Nói xong, gã cất tiếng cười to, hiển nhiên hài lòng vô cùng.

Ninh Giác Phi nghe gã nói thế, nhìn gương mặt tràn đầy thù hận ấy, không khỏi trong lòng thở than.

Vân Thâm cũng không đáp, cất cao giọng nói: “Mọi người Bắc Kế nghe, không cần lo cho ta, lập tức theo Ninh đại nhân đột phá vòng vây. Nếu không đột phá được, liền chỉ giết địch, chí tử mới thôi.”

Hai trăm chiến sĩ Bắc Kế đồng thanh đáp: “Tuân lệnh.” Thanh âm kiên định vang tận mây xanh.

Thuần Vu Càn mặt trầm như nước, đem ánh mắt hướng về Ninh Giác Phi: “Ninh tiên sinh, hiện tại ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, bản vương liền không truy xét chuyện xưa, vẫn đối đãi ngươi như khách quý. Ngươi lại tiếp tục làm người ngoài cuộc, nhìn cờ không nói.”

Ninh Giác Phi mỉm cười: “Đa tạ thái tử điện hạ, thế nhưng Ninh mỗ đã vào bàn cờ, lạc tử vô hối.”

Sắc mặt Thuần Vu Càn càng thêm âm trầm: “Ninh Giác Phi, ngươi không nên ép ta.”

Ninh Giác Phi đạm đạm nhất tiếu: “Thuần Vu Càn, là ngươi đang ép ta.”

“Làm càn.” Du Huyền Chi giận dữ. “Ngươi chẳng qua chỉ là một tên áo rách, thái tử điện hạ dĩ lễ tương đãi, thiên hạ đều biết. Ngươi lại lấy oán trả ơn, không biết tốt xấu, tiểu nhân đê tiện như vậy, kẻ khác cười chê.”

Ninh Giác Phi tà tà liếc ông, cười lạnh: “Làm càn? Ta làm càn đâu chỉ có chuyện này?”

Thuần Vu Càn không đợi hắn nhiều lời, lập tức giơ tay lên.

Một hoạn quan tuổi còn trẻ bên người y động tác nhanh nhẹn, mở thánh chỉ.

“Hoàng thượng có chỉ.” Trung khí mười phần, cao giọng đọc. “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ninh Giác Phi là con dân Nam Sở ta nay lại thông đồng với địch bán nước, cấu kết với Bắc Kế, tương trợ quốc sư Bắc Kế, Vân Thâm tới Lâm Truy đạo cơ mật, ý muốn vong Nam Sở ta, khiến giang sơn ta vào tay người khác, khiến bách tính tang dưới gót sắt của địch, thực là tội ác tày trời. Vốn nên xử trảm cả nhà, tru di cửu tộc, nhưng niệm tình hắn có công đẩy lui địch ở Kiếm môn quan, Yến Bình Quan cứu người, có đại công cho nước, đặc xá cho thân hữu người nhà, chỉ định tội một người. Nghe chỉ, tức khắc bắt Ninh Giác Phi, làm theo quốc pháp. Khâm thử.”

Ninh Giác Phi cất tiếng cười to: “Nói rất hay, chuyển cáo cho hoàng thượng ngươi, không cần khoan hồng độ lượng như vậy. Ta chính là cửu tộc, ngươi tới tru đi.”

“Vi thần lĩnh chỉ.” Du Huyền Chi tựa như không nghe thấy lời hắn nói, lập tức khom người tiếp chỉ, sau đó chỉ hướng hắn, quát lớn: “Bắt nghịch tặc kia cho ta.”

Cung tiễn lập tức chỉ hướng hắn.

Ninh Giác Phi vẫn siết chặt Thuần Vu Hàn, lúc này đem đao để ở yết hầu cậu, nhẹ giọng cười: “Cảnh vương gia, lúc đầu ta từng cứu ngươi một mạng, hôm nay mượn mạng của ngươi dùng một lát, ngươi không cần cảm tạ ta, ta cũng sẽ không tạ ngươi, từ nay về sau chúng ta ân oán sòng phẳng.”

Thuần Vu Hàn cứng cả người, dường như không thể tin được, run rẩy nói: “Giác Phi, ngươi…”

Ninh Giác Phi lạnh lùng nhìn về phía Du Huyền Chi, trong miệng nói lớn: “Thái tử điện hạ, ngươi lập tức hạ lệnh, buông Vân Thâm, để chúng ta rời khỏi đây, bằng không ta liền giết Cảnh vương, sau đó huyết tẩy Lâm Truy, mọi người ngọc thạch câu phần, cá chết lưới rách.”

~~

(1) Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do.

(2) Thiệt xán liên hoa: chỉ tài ăn nói biết lấy lòng người.

Mai_kari:

Cho tới tận thời điểm này, Mai càng nghĩ NGP lựa chọn Bắc Kế là đúng đắn.

NGP quyết tiệt ngày hôm nay cũng do người Nam Sở tạo ra. Họ quá tàn nhẫn, quá vô đạo, 1 lần sai còn được tha thứ, 1 người sai còn có thể bỏ qua, nhưng họ hết lần này tới lần khác đày đọa hắn, hết người này tới người khác lăng nhục hắn, ép hắn phải cúi đầu, ép hắn phải bỏ đi.

Họ luôn nói “cầu hiền như khát, thành ý trong đó, chỉ cần NGP chịu quay về Nam Sở hỗ trợ, tuyệt không từ bất kì điều gì”, nhưng họ lại luôn bỏ qua những mong muốn của GP.

NGP luôn nói mình không phải là người Nam Sở, không chỉ vì muốn đoạn tuyệt với đoạn quá khứ bi thương kia, cũng mong muốn có thể tự do tự tại với thân thể xa lạ trong một thế giới xa lạ. Nhưng dù NGP nói biết bao lần, họ vẫn cứ nhất quyết mở miệng bảo NGP là người Nam Sở, 1 câu dân Nam Sở, hai câu dân Nam Sở. Vì là người Nam Sở nên phải có trách nhiệm với Nam Sở, nhưng chính bọn họ có ai có trách nhiệm với nước mình đâu.

Họ muốn NGP bỏ qua quá khứ, nhưng chính họ lại luôn ghi nhớ NGP chính là ATL, vị anh hùng tài năng trước mặt họ trước đây là một tiểu quan ngàn người áp; họ không nói bằng lời, mà họ khắc vào tim, ghi vào óc rõ ràng quá khứ của NGP. Nếu vậy làm sao NGP có thể ở lại Nam Sở phụ trợ?

Họ là tội nhân, nhưng lại làm như mình là thánh nhân, sai là có thể sửa, không nên chấp nhất với quá khứ. Bỏ qua quá khứ? Chôn vùi ký ức? Họ nói vậy càng chứng tỏ họ không nghĩ tới NGP, nếu thật sự một thời điểm nào đó họ có chút tôn trọng dành cho hắn, họ sẽ đặt mình vào vị trí của hắn mà suy nghĩ, nếu họ chính là NGP, đã từng trải qua cùng 1 khoảng thời gian như ATL đã trải, họ có thể bỏ qua hay không, rồi từ đó đưa ra được câu trả lời cho sự quyết tiệt hiện tại của NGP? Trừ khi nào họ gặp đúng y những gì mà ATL đã chịu đựng, mới có tư cách nói NGP nên bỏ qua hay không mà thôi.

Cho tới tận thời điểm hiện tại, khi NGP lựa chọn đứng về phe Bắc Kế, do chính Nam Sở đã ép NGP tới đường cùng phải đi về phía địch, ép NGP hết lần này tới lần khác đối mặt với quá khứ đau đớn, ép NGP khui dậy vết thương lòng chưa khép lại. Nếu họ biết câu “thời gian sẽ chữa lành vết thương”, cho NGP thời gian để lắng đi hết những đau buồn, để chữa lành những tổn thương, từng chút một bồi đắp cho hắn, có lẽ sẽ không đến mức đường này.

Chút tự sự vậy thôi, vì bức xúc quá chịu không nổi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau