Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 53: Quyển 1 Chương 52

Trước Sau
Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Ninh Giác Phi lĩnh quân phi ngày đêm về phía nam với tốc độ cực nhanh, chỉ cần một ngày một đêm quân đội đã đi được ngàn dặm, tới bên sườn đại quân Nam Sở.

Nơi này nửa tháng trước hắn đã phái phân đội trinh sát của Ưng quân thăm dò tình hình. Nhiều ngày qua, bọn họ đã âm thầm tra xét rõ ràng tình hình của đại quân Nam Sở.

Lần phát binh này, Nam Sở xưng là có trăm vạn đại quân nhưng trên thực tế lại chưa đến bảy mươi vạn, trong đó phần lớn chỉ là dân phu được trưng dụng mà thôi.

Hiện nay chỉ có quân tiên phong của Kinh Vô Song suất lĩnh là đã vào được biên cảnh của Bắc Kế, quân chừng mười vạn, tất cả đều là tinh quân do chính anh huấn luyện. Vị Hộ Quốc tướng quân này là con trai của Kinh Thái Thương, khắc tinh Bắc Kế, không chỉ biết là thủ thành mà còn có kinh nghiệm đối phó kỵ binh trên thảo nguyên. Mỗi lần đóng quân, anh đều tận lực tới gần sườn núi, rời khỏi chỗ núi giao giới hai nước, sau khi vào bình nguyên, anh lại cho người đào móc chiến hào xung quanh doanh địa. Sau đó, bố trí chông sắt xung quanh chiến hào, nếu buổi tối kỵ binh đánh lén vào, nhất định chịu chết.

Ninh Giác Phi vừa nghe bố trí của Kinh Vô Song liền buông tha kế hoạch bí mật đánh úp doanh trại địch. Kỳ thực, muốn đối phó với chiến thuật chiến hào không phải hắn không có cách nhưng cách này lại rất tàn nhẫn. Đó là giết hơn ngàn người, quăng xuống chiến hào, quét sạch chông sắt, phóng ngựa đạp lên thi thể mà qua, làm thề có thể an toàn qua hào. Chỉ là, chuyện tàn nhẫn như thế, dù thế nào hắn cũng không làm được, hơn nữa, không cần phải làm.

Nhìn địa đồ, hắn tỉ mỉ lắng nghe phân đội trinh sát báo cáo.

Tốc độ của Kinh Vô Song so với kỵ binh mà nói thì còn chậm nhưng so với quân đội Nam Sở bình thường khác thì đã nhanh hơn nhiều.

Trung quân của Du Huyền Chi mang theo lương thảo quân nhu rất nhiều, các đảng phái trong triều phái người đi theo, cố kiềm lẫn nhau, trói buộc rườm rà, ra khỏi Yến Bình Quan đến bây giờ mới đi hơn một trăm dặm, hậu quân thì còn chưa xuất quan. Đội ngũ này làm cho người ta liên tưởng đến một con rắn già nua chậm chạp đang sinh bệnh, cứ rề rà bò lết giữa núi rừng trùng điệp, bò cả nửa ngày mới nhích lên được một khoảng ngắn.

Quân đội khác song song xuất quân từ Yến Bắc tốc độ cũng không thống nhất, quân đội bước thấp bước cao mà đi mặc dù thám mã các quân đều không ngừng liên lạc với nhau. Nhưng tướng quân các quân đều có địa vị nhất định, Du Huyền Chi đại khái cũng có lo lắng nhưng không dám trách phạt. Bởi vậy mới biết quân kỷ Nam Sở tan rã thế nào, trị quân không nghiêm, tuy rằng nhìn qua khí thế rất lớn nhưng chẳng làm được gì.

Ninh Giác Phi nghe xong tình huống thì liên tục lắc đầu, trong lòng tiếc hận thay Kinh Vô Song. Rõ ràng là nhân tài xuất sắc lại sinh ra trong một quốc gia như vậy, thời đại như vậy.

Hiện tại, trong tay Ninh Giác Phi chỉ có hai mươi vạn binh, hai mươi vạn còn lại đã bị hắn phân đi các nơi, bố trí phòng vệ, đảm bảo an toàn cho Kế đô và các thành trấn lớn đông dân.

Tuy rằng Nam Sở quân già binh lão nhưng muốn hắn dùng hai mươi vạn quân bao vây tiêu diệt địch quân hơn sáu mươi vạn quân thì cũng rất khó khăn, phải chia ra đánh lẻ từng cụm mới mong thắng lợi hoàn toàn.

Ninh Giác Phi đem một phần Ưng quân xác nhập với Nhạn Kỵ, chia là sáu đội, mỗi đội một vạn người, phân ra canh giữ các sơn lĩnh ở gần Yến Bắc, muốn cho bọn họ bày bố nghi trận, quấy rối các đại quân Nam Sở đang tiến về phương bắc, triệt để phong bế đường truyền tin thám mã Nam Sở, cắt đứt liên lạc giữa các đạo quân với nhau.

Sau đó hắn lại điều năm vạn người, tập hợp ở dưới Phi Hồ khẩu, ngụy tạo một lương khố lớn, chuẩn bị dụ Kinh Vô Song tiến công.

Phi Hồ khẩu là một thành trấn lớn gần Nam Sở nhất, địa điểm ở tại đông nam Bắc Kế. Đây là nơi có hơn 30 vạn người định cư, là tòa thành lớn số một số hai của Bắc Kế, vả lại có bến cảng thông thương với Nam Sở, nơi này rất giàu có, đông đúc.

Sau đó, Ninh Giác Phi lại lệnh cho phó tướng Đại Đàn Minh dẫn bảy vạn trọng giáp kỵ binh lặng lẽ tới Cô Lô lĩnh giữa Phi Hồ khẩu và Yến Bình Quan đợi mệnh, Ninh Giác Phi đã nói rõ kế hoạch hành động cho phó tướng. Đại Đàn Minh kinh hỉ không ngớt, vui vẻ lĩnh mệnh.

Trên đường đi, quân đội đều như ngậm tăm, rọ mõm ngựa, không một tiếng động mà nhanh chóng hướng về phía mục tiêu. Bên người Ninh Giác Phi giờ chỉ còn một vạn Ưng quân.

Bọn họ không mang theo đồ quân nhu nào, chỉ tùy thân mang theo lương khô và túi nước, hành động vì thế mà càng thêm nhanh. Ninh Giác Phi ở ngoài trời an bài quân vụ với các tướng quân, nhìn sao trên trời mà ước tính canh giờ, sau đó xoay người lên ngựa, suất lĩnh một vạn quân hòa vào bóng đêm.

Kinh Vô Song càng đi càng xa, trong lòng lại càng bất ổn. Mấy ngày qua, bọn họ không thấy đến một bóng địch, bốn phía im ắng, an bình vô cùng mà lại làm cho lòng người sợ hãi. Nếu như là khi xưa, kỵ binh Bắc Kế đã sớm xuất hiện. Bọn anh sẽ sẵn sàng bày trận địa đón quân địch, chuẩn bị cùng kỵ binh Bắc Kế đại chiến một hồi. Thế nhưng loại tình huống này lại quái dị vô cùng. Kinh Vô Song nhớ tới lúc đầu, Ninh Giác Phi đơn thân độc mã xuyên qua trọng trọng bao vây của đại quân Bắc Kế, thần không biết quỷ không hay cứu Cảnh vương và Du Hổ, lòng anh lại căng thẳng, không ngừng suy đoán chiến thuật mà Ninh Giác Phi sẽ dùng.

Không lâu sau, từ trung quân và hậu quân truyền đến tin tức, bọn họ gặp phải thiết kỵ Bắc Kế đột kích, tốc độ tiến quân vì vậy mà càng thêm chậm. Du Huyền Chi đối với việc Kinh Vô Song không hề gặp chút trở ngại nào cảm thấy rất hoang mang, ông lệnh anh đợi lệnh tại chỗ, chờ hội hợp với đại quân.

Kinh Vô Song không nói được lời nào biện hộ cho mình, đành hạ lệnh toàn quân đóng quân tại chỗ, đào hào lập rào, đợi trung quân.

Dựa theo kế hoạch, đội ngũ vận chuyển quân lương mười mấy ngày sẽ đi một chuyến. Lúc Kinh Vô Song dựng đại doanh, đội chuyển lương hậu phương cũng bắt đầu xuất phát. Kinh Vô Song sợ có sơ xuất, lại phái một vạn người quay lại tiếp ứng.

Đội ngũ vận chuyển lương thực này ngoại trừ dân phu ra còn có năm ngàn lính hộ tống, nhưng cả đội đều nơm nớp lo sợ, mỗi ngày liều mạng mà đi cho nhanh, nóng lòng hội hợp với đại quân Kinh Vô Song, thế nhưng xe nặng ngựa già, đi vẫn rất chậm.

Chính ngọ ngày thứ ba, đoàn người đi nửa ngày mới dừng chân nghỉ lại.

Nắng cuối thu lười nhác, chiếu qua con đường đất và thảo nguyên bao la, xung quanh không một tiếng động, bình thản an tĩnh. Mấy ngàn quân sĩ ngồi ăn lương khô, uống nước, nheo nheo mắt dưới ánh mặt trời chói chang.

Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa nặng nề như sấm rền vang lên, xa xa bụi mù tung bay.

Có người kêu lên sợ hãi: “Địch đến rồi.”

Nhất thời, dân phu loạn thành một nùi, tướng lĩnh dẫn đầu tên Vương Kiện quát to: “Lấy xe lương kết thành trận, chuẩn bị bắn cung.”

Binh lính liền kéo ngựa qua dùng xe chở lương miễn cưỡng kết thành trận hình, giơ cung tên thì địch nhân đã chạy đến sát bên.

Đoàn quân đến toàn là hắc y hắc mã, khăn đen che mặt, tạo nên một loại khí thế cực kỳ đáng sợ.

Gần phân nửa sĩ tốt Nam Sở sợ đến run chân run tay, ngay cả cung cũng không giương nổi. Nhưng vẫn còn một số người bình tĩnh, giương cung cài tên, bắn ra ngoài. Bởi vì quân lương quan trọng, Du Huyền Chi cấp cho đoàn quân này gần mười chiếc liên châu nỏ, lúc này tên bay như mưa.



Đội quân kia phi nhanh như gió, không đợi đến khi liên châu nỏ bên này bắn qua, bọn họ đã giương cung, ùn ùn bắn tên vào đoàn quân lương. Tên bay, ngựa phi, lao về phía trước.

Tên quân Nam Sở bắn ra đều không trúng đích, mà bản thân họ lại bị thương không ít. Tên tướng chỉ huy kia nhìn thấy đoàn quân Bắc Kế tiến đến, hoàn toàn không hiểu quân Bắc Kế định làm gì, đành phải hạ lệnh cứu hộ thương binh, mau nhanh đi tiếp.

Mọi người giúp người trúng tên băng bó, để lên xe, sau đó tiếp tục đi, tốc độ thì dù thế nào cũng không nhanh hơn được.

Vừa đi được một dặm, quân tập kích lại xuất hiện.

Binh lính Nam Sở luống cuống tay chân, một bên kết trận, một bên vừa bắn tên vừa tránh né.

Đoàn quân Bắc Kế vẫn y như trước, một chữ cũng không nói, im lìm mà bắn tên, tên bắn như mưa sao, nhanh như sấm chớp, tên rời cung liền quay đầu đi ngay.

Quân Nam Sở lại thêm người bị thương, tâm tình càng thêm uể oải.

Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, đội chuyển lương của Nam Sở đã bị quấy nhiễu đến mười lần hơn, người bị thương có đến mấy trăm, tên cho liên châu nỗ hầu như không còn, các loại tên khác cũng tiêu hao không ít, ngựa kéo xe cũng bị liên lụy mà kinh hãi, không muốn đi nữa.

Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, bọn họ nửa bước cũng khó đi được. Tướng lĩnh đành hạ lệnh kết trận tại chỗ, đợi Kinh Vô Song phái người tới tiếp ứng.

Vào đêm, binh lính Nam Sở này nghỉ ngơi trong trận. Cả một ngày dài bị thương lại bị dọa, rồi liều mạng chạy, ai cũng mệt mỏi rã rời, rất nhanh liền ngủ, chỉ còn mấy người lính gác canh giữ bốn phía, cảnh giới ban đêm.

Lúc này, một đám hắc y nhân nhẹ nhàng lẻn vào, tốc độ cực nhanh, phân ra tứ phía đánh vào đội chuyển lương.

Động tác họ cực kỳ mẫn tiệp, nhanh nhẹn, tựa như thỏ rừng trên thảo nguyên, xuyên qua bụi cỏ, ẩn vào bóng đêm, khiến người ta khó phát hiện.

Khi đám hắc y nhân đến gần, bọn họ dừng lại, tất cả đều nhìn về phía người dẫn đầu. Tay phải người nọ ra dấu chém xuống. Mọi người lập tức tản ra, phi thân vào trận.

Một tổ đánh gục mấy người lính canh, chủy thủ nắm trong tay, vô thanh vô tức kết liễu mạng người.

Những người khác nhảy lên xe lương, rồi lập tức trở xuống. Hai tổ khác đến bên đám tướng lĩnh ăn mặc khác với đám lính bình thường, vây xung quanh. Người nọ dẫn đầu tìm được mục tiêu, quân chủ tướng, Vương Kiện. Những người khác thì đoạt lấy vũ khí bên cạnh quân Nam Sở, rồi vung đao chém người.

Trong lúc nhất thời, tiếng thét thảm vang lên khắp nơi. Binh lính Nam Sở giật mình tỉnh giấc, lập tức rút đao đối chiến với địch nhân, nhưng thường chỉ chịu được một chiêu đã chết.

Có người cầm lấy cung tiễn, nhưng lại bị hắc y nhân vây công, không thể bắn tên, sau đó bị giết.

Mấy tá cùng Vương Kiện khi nghe động tĩnh đầu tiên đã giật mình tỉnh giấc, địch nhân cũng lao đến, cả bọn đành mau lệ ứng chiến.

Mấy hắc y nhân thế rất mạnh, chiêu lại nhanh, thực sự ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Mấy sĩ quan cấp cao liều mạng đỡ mấy chiêu rồi trong chớp mắt lại bị đánh bại.

Vương Kiện chỉ cảm thấy những kẻ này không phải là người mà là một con báo săn hung mãnh, cả người đều một loại hỏa diễm đen tối khủng khiếp, cùng hắn so vài chiêu đã rút hết sức lực của ông. Miễn cưỡng đỡ vài nhát, người nọ tấn công như sấm chớp, giơ chân đá một cước, người đã vòng ra sau người Vương Kiện, một tay siết lấy cổ ông.

Vương Kiện cứng người lại, hít thở không thông rồi sau đó người mềm oặt ra.

Người nọ cất cao giọng dùng tiếng Nam Sở nói: “Dừng tay.” Thanh âm trong sáng, rõ ràng.

Song phương đang đối địch cùng nhau dừng tay, hướng về phía hắn.

Hắn vẫn nắm cổ Vương Kiện, phi thân nhảy lên xe lương, từ trên cao nhìn xuống: “Buông vũ khí, không giết.”

Quân tốt Nam Sở hai mặt nhìn nhau. Lúc này, quan trên của bọn họ đã chết hoặc bị tước vũ khí, đều rơi vào tay địch cả rồi. Bọn họ như rắn mất đầu, không còn ý chí mà chiến đấu.

Rốt cục, có người buông tay, thương rơi xuống đất.

Nhất thời, vũ khí trong tay binh lính Nam Sở đều hạ xuống.

Hắc y nhân đứng trên xe lương thả Vương Kiện trong tay ra, cười nói: “Rất tốt, các ngươi có thể đi rồi. Đi về phía bắc, đó là đại doanh Kinh tướng quân của các ngươi. Đi dỡ lương thực xuống, cho các ngươi vài chiếc xe, đem người chết với người bệnh đi đi.”

Binh lính Nam Sở cùng phu xe quả thực không tin được tai mình, ai cũng không nghĩ bản thân đã rơi vào tay quân Bắc Kế mà còn có thể thoát chết. Sửng sốt chốc lát, cả bọn đều nhanh chóng hành động, dỡ lương thực, đưa người bị thương, người chết lên xe, chạy về phương bắc.

Đi được hai canh giờ, liền nhìn thấy đội quân tiếp ứng của họ. Lĩnh binh là phó tướng Lục Nghiễm của Kinh Vô Song. Hắn vừa nghe nói quân lương bị cướp, quân địch không đến ngàn người liền muốn đem binh cản lại, tru sát địch nhân, đoạt lại quân lương.

Đợi đến khi Lục Nghiễm chạy đến chỗ lương thảo bị cướp thì xung quanh đã vắng lặng như tờ, không còn gì, ngay cả lương thực bị dỡ xuống cũng không còn. Trên mặt đất hằn vết bánh xe thật sâu, rõ ràng một đường hướng về phía đông. Đưa mắt nhìn ra xa, bóng đêm là một màn tĩnh lặng.

Tình huống bất thường, Lục Nghiễm không dám tùy tiện đuổi theo, đành mang tàn binh bại tướng quay trở về đại doanh.

Kinh Vô Song ngồi trong đại trướng nghe Vương Kiện thuật lại mọi việc, mặt căng như dây đàn, hai hàng lông mày nhíu lại với nhau.



Triệu Luân cũng ngồi ở một bên nghe, sắc mặt xấu xí vô cùng. Đợi đến khi Vương Kiện thuật xong, y nghi hoặc hỏi lại: “Vì sao chiến thuật Bắc Kế thay đổi hoàn toàn? Trước đây, bọn chúng không làm thế bao giờ, chỉ biết ỷ vào sức mạnh, như ong vỡ tổ xông lên, bắn loạn tên, giương đao chém người, tuy rằn hung ác độc địa nhưng không có kết cấu trật tự, từ lúc nào lại âm hiểm xảo trá như vậy?”

Kinh Vô Song trầm giọng nói: “Là Ninh Giác Phi.”

Triệu Luân cả kinh: “Tướng quân từ đâu mà biết.”

Lục Nghiễm cũng nghiêm mặt: “Ta cũng thấy vậy, khẳng định là Ninh huynh đệ…. không, là Ninh Giác Phi.” Vị hán tử hào phóng thẳng tính này đến nay vẫn chưa tiếp nhận được sự thật, Ninh Giác Phi đã gia nhập Bắc Kế.

Kinh Vô Song nhìn ra ngoài trướng trời mênh mông mà cảm thán nói: “Triệu tướng quân nói đúng, trước đây Bắc Kế nào có chiến thuật này, bọn họ chỉ biết ào ào xông lên, loạn chém loạn giết, tuyệt đối không có chiến thuật tinh diệu như vậy, lại càng không có chuyện bỏ ngựa lại, bộ hành tập kích.”

Lục Nghiễm cũng nói: “Đúng vậy, người Bắc Kế ngồi trên lưng ngựa mới là tinh binh, một khi rời ngừa liền như phế vật, thế nhưng Ninh Giác Phi thì khác. Lúc đầu, khi hắn còn ở trên núi, mỗi ngày đều chạy bộ, leo núi, dù cho gió to mưa tuyết cũng không ngừng. Lúc hắn cứu Cảnh vương, vách núi Bạch Sơn dựng đứng, cao đến trăm trượng, hắn vẫn leo lên như thường, người thường không thể so được. Quân Bắc Kế này, nhất định do hắn luyện ra.”

Triệu Luân hồ nghi liếc nhìn cả hai: “Lục tướng quân đừng nâng cao địch nhân mà hạ thấp mình như thế. Bọn họ có lợi hại đến thế nào thì nhân số cũng có hạn, lần này đánh lén thành công cũng chỉ hơn ngàn người, rút đi còn mang theo trăm xe lương, hành động sao nhanh được? Lục tướng quân mang một vạn tinh binh sao lại không dũng mãnh tiến công? Phải chăng vì nhớ giao tình trên núi, cố ý thả người?”

“Ngươi nói cái gì?” Lục Nghiễm nghe vậy giận dữ, hoắc mắt đứng dậy, hai tay nắm lại thành quyền, muốn xông lên lý luận với y.

“Lục Nghiễm, ngồi xuống.” Kinh Vô Song trầm giọng quát.

Lục Nghiễm tất nhiên là nghe lời Kinh Vô Song, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn ngồi xuống, trầm giọng “hừ” một tiếng, căm tức nhìn y.

Nét mặt Kinh Vô Song ngưng trọng, quay sang nhẹ giọng nói với Vương Kiện: “Ngươi đứng lên đi, địch nhân thế mạnh, quỷ kế đa đoan, việc này ngươi tuy có chỗ thất trách những cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của ngươi. Ngươi cứ đi nghỉ ngơi một chút, ngày mai khởi hành, đem người bị thương, bị bệnh đưa trở về.”

“Tướng quân cần gì lòng dạ đàn bà như thế? Vậy chẳng phải là tăng gánh nặng cho Vương tướng hay sao?” Triệu Luân không cho là đúng. “Người bị thương thì coi như cũng được nhưng người chết thì không bằng chôn ngay tại chỗ. Người bị thương nhẹ còn có thể lưu lại dùng, không cần đưa về, người trọng thương không thể cứu trị được, thì âu cũng là vì nước hy sinh thân mình thôi…”

Lời y tuy lạnh lùng nhưng quân đội luôn luôn xử lý như vậy, cũng không quá đáng. Vương Kiện đã bị dọa vỡ mật, giờ lại bảo ông đưa người bị thương, người chết trở lại, gánh nặng quá lớn, chỉ sợ trên đường lành ít dữ nhiều, trong lòng cũng không muốn, nghe Triệu Luân nói thế, trên mặt rất tán thành. Nhưng Lục Nghiễm là tướng của Kinh gia, luôn luôn yêu binh, nhất thời muốn lật bàn.

Sắc mặt Kinh Vô Song trầm xuống: “Triệu tướng quân, Ninh Giác Phi muốn Vương Kiện đem theo người bị thương, người chết về tất có dụng ý, nếu chúng ta bỏ mặt họ không thèm để ý, vậy chẳng phải làm lung lây sĩ khí, làm bách tính thất vọng sao? Lẽ nào chúng ta đối với đội quân của mình cũng không bằng địch nhân sao?”

Lời ấy cực kỳ có lý, Triệu Luân muốn mở miệng đáp lại nhưng không có lời nào, đành chịu.

Đến khi Vương Kiện lui ra, Kinh Vô Song hỏi Triệu Luân: “Đi về phía đông, là Phi Hồ khẩu à?”

Triệu Luân gật đầu: “Phải, cách nơi đó chỉ chừng trăm dặm. Đó là thành trấn lớn nhất trong trăm dặm quanh đây, nhân khẩu nhiều, tường cao kiên cố, dễ thủ khó công. Lần này Ninh Giác Phi cướp năm mươi ngàn cân quân lương, nếu không phải thiêu rụi ngay lập tức thì chỉ có thể chuyển đến đó.”

Lục Nghiễm hỏi: “Cũng có thể Ninh Giác Phi muốn dụ chúng ta đến Phi Hồ khẩu?”

“Có thể.” Triệu Luân tán thành. “Bắc Kế nhất định muốn ngăn cản chúng ta gặp đại quân Tây Vũ.”

Rời khỏi đứng dậy, nhìn bản đồ trên bàn, tỉ mỉ suy tư. Từ vị trí hiện tại của bọn họ mà đến nơi đó, phải ra khỏi tuyến phòng thủ phía bắc, kéo sang đông. Nguyên bản kế hoạch vốn là tiến bắc, hội họp với đại quân Tây Vũ, cùng vây công Kế đô. Lúc này xem ra, tuy rằng tình hình tiến quân của Tây Vũ bên kia không anh không biết nhưng chỉ sợ cũng gặp không ít trắc trở. Hiện tại Bắc Kế thêm Ninh Giác Phi, chiến lực quân đội đã khác xa trước đây.

Kinh Vô Song nhiều lần tính toán, suy nghĩ thật lâu rốt cục quyết tâm: “Tình thế hôm nay đã rõ, Ninh Giác Phi cứ luôn tránh giao chiến chính diện với chúng ta, chỉ dùng cách dụ ta thâm nhập. Trong lúc này, hắn chặt đứt đường chuyển lương, muốn làm chúng ta cạn lương mệt binh, không thể đi tiếp. Phi Hồ khẩu là thành lớn nổi danh của Bắc Kế, vừa giàu có vừa đông đúc, nhân dân đông đảo, bọn họ tuyệt đối không thể bỏ thành, chắc chắn phái binh thủ vững. Chúng ta nếu vây công nơi đó, chủ lực Bắc Kế liền phải quyết chiến với chúng ta. Ngoài ra, nếu chiếm được Phi Hồ khẩu, không chỉ đắc quân tâm làm cho quân ta đại chấn mà còn có thêm một kho lương lớn. Nếu như quân ta có hơn mười vạn cư dân trong thành làm con tin thì Bắc Kế chắc chắn cũng phải kiêng kỵ.”

Anh vừa nói thế, Triệu Luân cùng Lục Nghiễm lập tức vỗ tay tán thành. Triệu Luân nói: “Có cần thông báo cho Du nguyên soái?”

“Đương nhiên.” Kinh Vô Song gật đầu. “Triệu tướng quân, ta lập tức viết ngay một bức thư, ngươi chuẩn bị khoái mã chuyển cho nguyên soái. Chúng ta đi trước vây thành, đánh một trận nghi binh, đến khi đại quân đến, liền hợp công.”

“Tuân lệnh.”

Kinh Vô Song ra lệnh: “Truyền lệnh toàn quân, ngày mai khởi hành, bỏ lại quân nhu, thẳng tiến Phi Hồ khẩu.”

Hết chương 52

Kaori: “…Người bị thương thì coi như cũng được nhưng người chết thì không bằng chôn ngay tại chỗ. Người bị thương nhẹ còn có thể lưu lại dùng, không cần đưa về, người trọng thương không thể cứu trị được, thì âu cũng là vì nước hy sinh thân mình thôi…”

à Người chết ngay rồi không nói làm gì nhưng để người trọng thương ở lại thì chẳng khác nào bắt họ chờ chết. Mà có khi còn tệ hơn vì họ sẽ phải có một thời gian lây lắc, sống không được mà chết lại không xong. Triệu Luân à, đến khi ngươi trọng thương mà bị bỏ lại thì ngươi mới hiểu cái cách xử lý của mình tàn nhẫn đến thế nào.

Mai_kari:

Làm tướng phải biết nghĩ toàn quân.

Chiến tranh thì phải biết tàn nhẫn.

Chịu thôi!!! @[email protected]

Kaori: Biết là phải nghĩ cho toàn quân nhưng binh sĩ nhìn thấy những người từng là đồng đội của mình bị như vậy họ không lạnh lòng sao? Nếu binh sĩ đã lạnh lòng thì làm sao mà còn ý chí chiến đấu chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau