Chương 58: Quyển 1 Chương 57
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Trong tết, Ninh Giác Phi để binh sĩ của mình thay phiên nghỉ ngơi, trở lại đoàn tụ với người nhà. Mười lăm tháng giêng, đại quân tập kết, chiêu mộ thêm 20 tân binh nữa. Hắn ở trong quân doanh mấy ngày liên tiếp, chỉnh đốn quân trang, quân luật, bố trí huấn luyện, rồi lại chạy về Kế đô.
Mấy ngày nay, hắn luôn cùng Vân Thâm ngày ngày ở trong cung, cùng Đạm Thai Mục, định ra chiến lược tác chiến.
Lúc xuân về hoa nở, Bắc Kế sẽ đem quân nam hạ, tấn công Nam Sở. Đến lúc đó, Ninh Giác Phi làm thống soái, dẫn 50 vạn thiết kỵ, chiếm lấy giang sơn triều Nam.
Lúc đầu, ở Kế đô, Độc Cô Cập đã chính miệng đồng ý, nếu Bắc Kế cần, Tây Vũ sẵn sàng nhường đường để quân đội Bắc Kế quá cảnh, thẳng công Kiếm môn quan.
Bởi vậy, kế hoạch tác chiến lần này rất quan trọng.
Theo tin tức thám tử truyền về, Du Huyền Chi vẫn luôn ở tại Yến Bình Quan đã quay về Lâm Truy, đấu đá với đảng của Chương Kỷ, Kinh Vô Song thì vẫn lưu lại Yến Bắc, đồng thời vẫn là Hộ Quốc tướng quân.
Định Quốc tướng quân Du Hổ thì vẫn trấn thủ Kiếm môn quan.
Hai vị danh tướng đều từng đấu chiến đấu lâu năm với đại quân Bắc Kế, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, hơn nữa hai nơi quan ải đều dễ thủ khó công, không thể không dùng đến kinh nghiệm tác chiến đặc chủng của Ninh Giác Phi trước đây.
Cho dù tấn công ở đâu trước, đều cần Ninh Giác Phi để Ưng quân bí mật lẻn vào, sau đó nội ứng ngoại hợp, trảm tướng đoạt quan.
Sau khi chiến lược tác chiến cơ bản đã định ra, không khí đầu xuân cũng dần dần tràn ngập, tuyết đọng bắt đầu tan, mầm xanh dần dần xuất hiện trên thảo nguyên, khiến lòng người càng thêm vui vẻ.
Một ngày nọ, Ninh Giác Phi đang ăn cơm cùng Vân Thâm thì có người chạy đến báo: “Ninh tướng quân, có khách tìm ngài.”
Mấy ngày nay, luôn có công thần các bộ liên tục tìm đến hắn, có người đính chế y phục, có chế tạo binh khí. Bởi vì tất cả đều do hắn thiết kế, thế nên có phần nào không hiểu, họ lại chạy đến tìm. Ninh Giác Phi nghe vậy cũng lơ đãng, chỉ thuận miệng hỏi lại: “Là ai vậy?”
Gia nhân báo: “Tiểu nhân không biết, hình như là người Nam Sở.”
Ninh Giác Phi sửng sốt, buông chén, nhìn Vân Thâm, không tin hỏi: “Người Nam Sở?”
Gia nhân khom người nói: “Dạ phải, rất giống. Người này mặc y phục Bắc Kế chúng ta nhưng dáng dấp, cử chỉ lại như từ Nam Sở tới, hạ nhân không dám khẳng định.”
Ninh Giác Phi đứng dậy: “Ta đi xem.”
Vân Thâm cũng vội vã đứng dậy, cùng hắn đi ra.
Ra đại sảnh, một người đang chắp tay nhìn bức tranh chữ treo trên tường, nét mặt có vẻ nhàn nhã tự tại.
Ninh Giác Phi vừa bước một bước vào đại sánh liền có chút giật mình: “Giang lão bản?”
Giang Tòng Loan quay đầu nhìn về phía hắn, vui vẻ nở nụ cười: “Giác Phi, ta đến thăm ngươi.”
Trước đây, y đều gọi hắn là “Tiểu Lâu”, lúc này dù gọi “Giác Phi”, tư thái vẫn tự nhiên dịu dàng như lúc ấy, thần tình hào hiệp không khác lúc xưa.
Ninh Giác Phi có chút bất ngờ nhưng vẫn cao hứng cười nói: “Giang lão bản, thì ra ngươi thật vẫn còn sống, vậy thì tốt quá rồi.”
Giang Tòng Loan mỉm cười: “Ta đã không phải là lão bản nữa rồi, đừng kêu thế nữa.”
Ninh Giác Phi nỗ lực suy nghĩ, vốn muốn gọi y “Giang tiên sinh” nhưng từ ‘tiên sinh’ ở đây hình như để xưng hô với người đặc biệt được tôn kính, dường như gọi vậy không thích hợp, nghĩ ngợi mãi mà hắn vẫn chưa tìm ra xưng hô thích hợp.
Vân Thâm bình tĩnh đứng bên cạnh hắn, nhìn nam tử cười đến phong tình vạn chủng trước mặt, khách khí ôm quyền: “Giang công tử, mời ngồi, người đâu pha trà.”
Giang Tòng Loan lập tức chắp tay hoàn lễ: “Không dám nhận, vị này chính là Vân đại nhân?”
“Phải, ta là Vân Thâm.” Vân Thâm bình tĩnh, mời y vào trong rồi lễ phép nói. “Giang công tử, chúng ta ngồi rồi hãy nói chuyện.”
Ninh Giác Phi vội vã gật đầu: “Đúng vậy, mời ngồi.”
Lúc này Giang Tòng Loan mới dám ngồi vào ghế, một chén trà nóng được đặt trước mặt y, hiển nhiên là gia nhân Quốc sư phủ rất chu đáo sắp xếp cho y.
Vân Thâm tiến lên, ngồi vào ghế chủ, nhưng không nói gì.
Ninh Giác Phi liền ngồi vào một chiếc ghế phó chủ, cười: “Giang công tử, ngươi từ đâu đến đây vậy?”
“Từ Nam Sở tới nhưng vòng từ Tây Vũ qua.” Giang Tòng Loan cười hàm súc. “Lúc đầu, ta thấy tình hình phức tạp, sợ tân thái tử muốn giết người diệt khẩu, nên nhanh chân chạy trước. Ta hồi hương ẩn cư, sau đó nghe nói ngươi ở Bắc Kế làm đại tướng quân, lúc này mới đến thăm. Hy vọng không làm phiền.”
“Sao lại phiền chứ?” Ninh Giác Phi hào khí đáp. “Trích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Lúc đầu, Giang công tử chăm sóc cho ta ở Lâm Truy, Giác Phi nợ công tử rất nhiều ân tình. Ngươi đến thăm ta, ta còn mừng không kịp ấy chứ.”
“Nào có? Giác Phi nói quá lời, chuyện ở Lâm Truy, Tòng Loan xấu hổ vô cùng, chiếu cố không chu toàn, còn mong Giác Phi tha thứ cho.” Giang Tòng Loan mỉm cười, âm thanh mỏng nhẹ, có lẽ đã là thói quen của nhiều năm, thế nào cũng không sửa được, chỉ là y đã không còn tự xưng là ‘tiểu nhân’ nữa.
Vân Thâm hoài nghi nhìn y, nét mặt bất thiện, vừa chán ghét lại vừa căm hận, nhưng ngại Ninh Giác Phi, nên không mở miệng.
Ninh Giác Phi nhìn sắc trời bên ngoài, bỗng nhiên nhớ tới, vội vàng hỏi: “Công tử đã ăn chưa?”
Giang Tòng Loan lắc đầu: “Ta đến thăm ngươi rồi sẽ tìm chỗ ăn sau, ta có mang theo tiền.”
“Sao ngươi lại nói vậy?” Ninh Giác Phi không vui. “Tới chỗ ta rồi có lý nào lại ra ngoài ăn chứ.”
Vân Thâm lúc này mới mỉm cười: “Đúng vậy, Giang công tử đợi một chút, ta sẽ gọi người dọn bữa lên ngay, lúc trước công tử đã chăm sóc nhiều cho Giác Phi, tự nhiên là khách quý của Bắc Kế chúng ta, sao có thể để công tử đói bụng ra cửa được?”
Ninh Giác Phi liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Giang Tòng Loan liền chắp tay: “Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Vừa ra lệnh chẳng mấy chốc trù phòng đã dọn bữa lên.
Vân Thâm vẫn ngồi chủ vị, tao nhã hữu lễ khuyên Giang Tòng Loan ăn nhiều một chút, không để lộ tâm tình thật của mình ra.
Ninh Giác Phi cũng rất vui vẻ, hỏi Tòng Loan chạy trốn thế nào, hỏi bây giờ y sống ra sao, làm gì sống,…, nhưng do có Vân Thâm ở bên cạnh nên cũng không hỏi về những tiểu quan khác ở Thúy Vân lâu. Lúc còn ở Lâm Truy đến Thúy Vân lâu thám thính, hắn cũng nghe người ta nói đã ‘xử lý’ xong các tiểu quan cũ ở đây nhưng hắn lại không biết những người này đã ‘xử lý’ như thế nào.
Giang Tòng Loan vừa ăn một cách nhã nhặn, vừa trả lời: “Khi đó, hoàng thượng vừa lên làm thái tử, vẫn luôn tẩy trừ nghịch đảng trong triều, còn chưa động đến chỗ ta. Sau đó, ta nghe mấy khách nhân thường đến chơi mơ mơ hồ hồ có nhắc đến một vài việc, ta cảm thấy hoàng thượng thế nào cũng sẽ động đến chỗ của ta nên vội vã dọn đồ trốn đi. Khế ước mua bán nhà ta giao cho một lão bản quen biết bán đi, còn những người khác, ta cũng nhờ Cường ca cùng Nhất Tỷ đưa đến Giang Nam dàn xếp. Còn bản thân thì chạy tới nhà một người bà con xa, sau đó lại nhờ người đưa cha mẹ anh em ta rời quê, lúc này mới yên tâm. Né tránh một khoảng thời gian, ta cũng có của để dành, cuộc sống cũng không thành vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Giác Phi thực sự không quen thuộc đối với tình hình ba nước, nên cũng không nghi ngờ gì, nghe xong còn an ủi y một câu.
Nhưng Vân Thâm lại cảm thấy trong lời nói của Tòng Loan có rất nhiều kẽ hở, nhưng không tiện nói ra, Vân Thâm muốn xem y có dự định gì nên không lên tiếng.
Bọn họ không uống rượu, nên ăn xong bữa cơm liền kết thúc. Giang Tòng Loan đứng dậy cáo từ, Ninh Giác Phi ngăn lại: “Công tử định ở đâu?”
Giang Tòng Loan ôn hòa đáp: “Đi ra ngoài tìm một quán trọ.”
“Cần gì phải vậy?” Ninh Giác Phi nói. “Ngươi cứ ở trong phủ ta đi.”
“Phủ ngươi?” Giang Tòng Loan khó hiểu, thoáng nhìn qua Vân Thâm. “Là… Tướng quân phủ?”
Kỳ thực Ninh Giác Phi muốn nói là Quốc sư phủ của Vân Thâm nhưng nghe Tòng Loan nói vậy, hắn mới nhớ ra mình còn có một phủ đệ khác, vì vậy quay đầu hỏi: “Vân Thâm, cái Tướng quân phủ kia của ta sửa chữa xong chưa?”
“Xong xuôi rồi.” Vân Thâm bình tĩnh nói.
“Vậy nó… ở đâu?” Vừa hỏi xong, chính Giác Phi cũng nhịn không được mà cười.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Vân Thâm cũng cười: “Ngươi đó nha, ổ của mình ở đâu cũng không biết, ta kêu người dẫn ngươi qua, cho ngươi biết nhà ngươi ở đâu.”
Ninh Giác Phi cười nói ha ha: “Kỳ thực ta cũng không cần phủ làm gì, một người một con ngựa, chỗ nào không ngủ được?”
“Ngươi nói cái gì?” Vân Thâm nghiêm mặt. “Vậy ngươi coi chỗ ta là gì chứ?”
Ninh Giác Phi bật thốt: “Nhà nha.”
Vân Thâm vừa nghe, nét mặt cũng trở nên ôn hòa hơn, đôi mắt càng thêm trong trẻo rạng rỡ, mỉm cười: “Tốt, vậy ngươi đưa Giang công tử về phủ của ngươi đi. Ta đã kêu người đi qua dọn dẹp cả rồi, bọn họ sẽ ở đó chăm sóc Giang công tử.”
Ninh Giác Phi bắt đầu chọc ghẹo: “Đa tạ đa tạ, đa tạ Vân đại nhân bận rộn còn quan tâm mạt tướng như vậy.”
Vân Thâm nghe hắn chọc ghẹo mình như thế, trong lòng tất nhiên vui mừng, nhưng không muốn Giang Tòng Loan nhìn bọn họ thân mật như vậy. Y dặn quản gia, để ông đưa Ninh Giác Phi đến phủ Thần Uy tướng quân, sau đó khách sáo vài câu với Giang Tòng Loan rồi ôm quyền chào từ biệt.
Phủ Thần Uy tướng quân kỳ thực đã có từ trước, nhưng lâu năm không có người ở, nên có chút hoang tàn, gần đây mới được tu sửa, giờ đã hoàn chỉnh đường hoàng.
Ninh Giác Phi vừa vào đại môn liền cảm thấy thật là hoang đường, một mình hắn mà có thể ở một phủ đệ lớn đến như thế, thực không tin được. Từ người gác cổng bắt đầu, lục tục tổng quản, quản sự, người hầu xuất hiện, vấn an hắn.
Khi hắn ở trong quân thì ăn quân lương, ở doanh trướng, khi về Kế đô thì ăn ở đều phủ Vân Thâm, bản thân hắn cũng không biết bổng lộc một năm của mình là bao nhiêu. Giờ nhìn thấy người ăn kẻ ở trong phủ tấp nập như thế không khỏi hoài nghi, lương bổng của mình có đủ trả tiền công cho chừng đó gia nhân hay không?
Giang Tòng Loan thì tựa như đã thấy quen mắt rồi, nhất phẩm đại tướng quân vốn phải tam thê tứ thiếp, tôi tớ như mây, bởi vậy nét mặt so với hắn tự nhiên hơn nhiều.
Ninh Giác Phi xem tổng quản phủ mình, quả nhiên là người từng gặp qua ở phủ Vân Thâm. Vì vậy liền nói: “Vị Giang công tử này là hảo bằng hữu của ta, ngươi sắp xếp một chút, chọn một gian phòng tốt cho công tử ở, nhất định phải chiếu cố y.”
“Tuân lệnh.” Vị tổng quản kia lập tức tiến đến, nhanh tay xách hành lý cho Giang Tòng Loan.
Giang Tòng Loan chỉ dẫn theo một cái rương nhỏ, lúc này cũng nhẹ nhàng đưa cho tổng quản, cũng không quên lễ phép nói một tiếng: “Cảm tạ.”
Sắc trời đã tối, Ninh Giác Phi nhìn xung quanh một chút rồi cũng bỏ luôn ý định đi thăm thú chung quanh trong đầu, mỉm cười hỏi y: “Nếu được thì công tử nghỉ ngơi trước nhé? Hay còn làm gì nữa không?”
Giang Tòng Loan nở nụ cười, là nụ cười mà Ninh Giác Phi vẫn thường thấy trước kia, nụ cười mang theo năm phần yêu thích, ba phần thương tiếc cộng thêm hai phần bất đắc dĩ. Y chậm rãi đến bên hắn, dịu dàng nói: “Giác Phi, ta rất nhớ ngươi.”
Ninh Giác Phi lui về phía sau một bước, vẫn ôn hòa đáp: “Giang công tử, Giác Phi chỉ xem công tử như bạn bè, và cũng chỉ là bạn mà thôi.”
Giang Tòng Loan vẫn cười dịu dàng như thế, tựa như không quan tâm: “Ngươi cứ một Giang công tử hai Giang công tử như thế thật xa lạ, nào có xem ta như bạn bè chứ? Nếu ngươi gọi ta một tiếng Tòng Loan thì mới thật xem ta là bạn. Ta cũng biết mình thân phận thấp, mà ngươi lại là Thần Uy đại tướng quân, vốn cũng không dám trèo cao…”
Y nói đến đây, Ninh Giác Phi đã nghe không nổi nữa, vội vàng ngắt lời: “Tòng Loan, ngươi đừng nói cái gì thân phận hay không thân phận. Lúc đầu, ngươi đối xử với ta rất tốt, đó đã là hết khả năng của ngươi rồi, ta cảm kích vô cùng. Hôm nay, ngươi đến thăm ta, vậy cứ tự nhiên mà ở lại, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi.”
Giang Tòng Loan nhìn hắn, ngấn lệ chớp động trong mắt: “Giác Phi, nghe ngươi nói những lời này, ta thực cảm động. Nhiều năm như vậy, ta chưa từng gặp ai chân chính đối xử với mọi người bình đẳng như ngươi, nhưng ngay lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi không giống những người khác. Ngươi có thể … ôm ta một cái không? Ta không có ý gì khác, chỉ là bạn bè, có thể ôm một cái không?” Y dần dần cúi đầu.
Từng cử chỉ của y luôn mang theo phần nào khiếp nhược yếu đuối khiến Giác Phi nghĩ đến cuộc đời của y. Có lẽ từ khi chào đời đến nay, y chưa bao giờ có thể nâng cao đầu mà sống như mọi người. Trong lòng không khỏi có chút thương tiếc, vì vậy hắn bước lên một bước, đưa tay ôm lấy y.
Bây giờ, Ninh Giác Phi đã cao lên không ít, không còn giống như lúc xưa, cao hơn Giang Tòng Loan cả nửa cái đầu. Giang Tòng Loan được hắn ôm siết trong đôi tay vững chãi, không khỏi vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, đem mặt vùi vào hõm vai hắn, im lặng, tựa như ủy khuất vô hạn.
Ninh Giác Phi ghé vào tai y, thì thầm: “Tòng Loan, ngươi yên tâm, nếu đã tới chỗ ta, tất cả rồi sẽ tốt lên, ngươi có thể vui vẻ mà sống, không cần sợ gì nữa.”
Giang Tòng Loan gật đầu nhưng vẫn không nói gì.
Qua một hồi, Ninh Giác Phi mới thả Giang Tòng Loan ra, bảo y cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai sẽ qua thăm y, rồi trở về Quốc sư phủ.
Từ trước đến nay Vân Thâm luôn ở cùng phòng với hắn, lúc này y đang đọc sách dưới ánh nến, đợi hắn vào cửa thì y ngẩng lên, mỉm cười: “Đã thu xếp xong?”
“Đúng vậy, đã thu xếp xong.” Ninh Giác Phi ngồi bên cạnh y, nhẹ nhàng chạm vào mặt Vân Thâm.
“Làm sao vậy?” Vân Thâm dường như cảm thấy trong lòng hắn có chút buồn buồn, y hơi căng thẳng.
“Không có gì, thấy Tòng Loan, có chút cảm khái.” Ninh Giác Phi cười khẽ. “Người ta thường nói ‘Trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, vô tình tối thị độc thư nhân’ (1), vì sao lúc ấy ngươi lại tốt với ta như vậy?”
Khóe miệng Vân Thâm cong lên một nét thật nhẹ: “Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao ngay từ ánh mắt đầu tiên, ngươi lại hấp dẫn ta như vậy?”
Ninh Giác Phi nhìn gương mặt y sáng bừng dưới ánh nến, không khỏi cười: “Hai chúng ta lúc nào trở nên sướt mướt thế này?” Nói xong, liền nghiêng người hôn lên môi y.
Hai người quấn quít hôn nhau.
Một lát sau, Ninh Giác Phi mới hồi phục tinh thần lại, tách hai người ra.
Vân Thâm vẫn mỉm cười nhưng đã bắt đầu nói chính sự: “Nam Sở sai sứ thần đến đây, nói muốn hòa đàm với chúng ta, nguyện ý kết tình huynh đệ, thậm chí đưa cả Cảnh vương Thuần Vu Hàn đến Kế đô làm con tin, để biểu đạt thành ý.”
Ninh Giác Phi nhướng lông mày: “Bọn họ dự định để Cảnh vương vượt vạn dặm hòa thân?”
Vân Thâm bị cách dùng từ hài hước của y làm cho cười nắc nẻ: “Đúng vậy, ta nghĩ là để tặng cho ngươi đó.”
“Thực sự là hoang đường.” Ninh Giác Phi nhíu nhíu mày. “Ngươi đừng đáp ứng lung tung đấy.”
Vân Thâm không khỏi buồn cười: “Nói cho có vậy thôi. Nhưng ngươi căng thẳng thế làm gì?”
“Này, ngươi nghĩ gì thế hả?” Ninh Giác Phi lấy tay nhéo tai y. “Cái bình dấm này, Cảnh vương đó chỉ là một cậu bé mà thôi, lại đây nhất định bị người khác khinh bỉ, như vậy ta không nhẫn tâm nhìn, cần gì phải thế?”
Vân Thâm ngửa ra sau tránh đôi tay táy máy của hắn, trong miệng nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, cậu bé Cảnh vương của ngươi sẽ không tới đâu, chúng ta nếu đồng ý chuyện này thì chẳng khác nào có ý hòa đàm với Nam Sở. Sau này muốn trở mặt thì sẽ thành vô cớ xuất binh, không có lợi cho dân tâm sĩ khí, chúng ta sẽ không làm như vậy.”
Ninh Giác Phi thấy y càng lúc càng ngửa ra sau để tránh, thiếu chút nữa là ngã ngửa ra sau liền vọt qua ôm y.
Vân Thâm nằm trong tay của hắn, nở nụ cười.
Ninh Giác Phi lấy tay ôm ngang lấy y, đi về phía giường.
Hết chương 57
(1) Trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, vô tình tối thị độc thư nhân: Kẻ trượng nghĩa phần nhiều xuất thân từ hạng đồ tể, còn kẻ vô tình nhất lại là kẻ có học.
Kaori: Chương sau sóng gió nổi lên rồi đó.
Beta: Mai_kari
Trong tết, Ninh Giác Phi để binh sĩ của mình thay phiên nghỉ ngơi, trở lại đoàn tụ với người nhà. Mười lăm tháng giêng, đại quân tập kết, chiêu mộ thêm 20 tân binh nữa. Hắn ở trong quân doanh mấy ngày liên tiếp, chỉnh đốn quân trang, quân luật, bố trí huấn luyện, rồi lại chạy về Kế đô.
Mấy ngày nay, hắn luôn cùng Vân Thâm ngày ngày ở trong cung, cùng Đạm Thai Mục, định ra chiến lược tác chiến.
Lúc xuân về hoa nở, Bắc Kế sẽ đem quân nam hạ, tấn công Nam Sở. Đến lúc đó, Ninh Giác Phi làm thống soái, dẫn 50 vạn thiết kỵ, chiếm lấy giang sơn triều Nam.
Lúc đầu, ở Kế đô, Độc Cô Cập đã chính miệng đồng ý, nếu Bắc Kế cần, Tây Vũ sẵn sàng nhường đường để quân đội Bắc Kế quá cảnh, thẳng công Kiếm môn quan.
Bởi vậy, kế hoạch tác chiến lần này rất quan trọng.
Theo tin tức thám tử truyền về, Du Huyền Chi vẫn luôn ở tại Yến Bình Quan đã quay về Lâm Truy, đấu đá với đảng của Chương Kỷ, Kinh Vô Song thì vẫn lưu lại Yến Bắc, đồng thời vẫn là Hộ Quốc tướng quân.
Định Quốc tướng quân Du Hổ thì vẫn trấn thủ Kiếm môn quan.
Hai vị danh tướng đều từng đấu chiến đấu lâu năm với đại quân Bắc Kế, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, hơn nữa hai nơi quan ải đều dễ thủ khó công, không thể không dùng đến kinh nghiệm tác chiến đặc chủng của Ninh Giác Phi trước đây.
Cho dù tấn công ở đâu trước, đều cần Ninh Giác Phi để Ưng quân bí mật lẻn vào, sau đó nội ứng ngoại hợp, trảm tướng đoạt quan.
Sau khi chiến lược tác chiến cơ bản đã định ra, không khí đầu xuân cũng dần dần tràn ngập, tuyết đọng bắt đầu tan, mầm xanh dần dần xuất hiện trên thảo nguyên, khiến lòng người càng thêm vui vẻ.
Một ngày nọ, Ninh Giác Phi đang ăn cơm cùng Vân Thâm thì có người chạy đến báo: “Ninh tướng quân, có khách tìm ngài.”
Mấy ngày nay, luôn có công thần các bộ liên tục tìm đến hắn, có người đính chế y phục, có chế tạo binh khí. Bởi vì tất cả đều do hắn thiết kế, thế nên có phần nào không hiểu, họ lại chạy đến tìm. Ninh Giác Phi nghe vậy cũng lơ đãng, chỉ thuận miệng hỏi lại: “Là ai vậy?”
Gia nhân báo: “Tiểu nhân không biết, hình như là người Nam Sở.”
Ninh Giác Phi sửng sốt, buông chén, nhìn Vân Thâm, không tin hỏi: “Người Nam Sở?”
Gia nhân khom người nói: “Dạ phải, rất giống. Người này mặc y phục Bắc Kế chúng ta nhưng dáng dấp, cử chỉ lại như từ Nam Sở tới, hạ nhân không dám khẳng định.”
Ninh Giác Phi đứng dậy: “Ta đi xem.”
Vân Thâm cũng vội vã đứng dậy, cùng hắn đi ra.
Ra đại sảnh, một người đang chắp tay nhìn bức tranh chữ treo trên tường, nét mặt có vẻ nhàn nhã tự tại.
Ninh Giác Phi vừa bước một bước vào đại sánh liền có chút giật mình: “Giang lão bản?”
Giang Tòng Loan quay đầu nhìn về phía hắn, vui vẻ nở nụ cười: “Giác Phi, ta đến thăm ngươi.”
Trước đây, y đều gọi hắn là “Tiểu Lâu”, lúc này dù gọi “Giác Phi”, tư thái vẫn tự nhiên dịu dàng như lúc ấy, thần tình hào hiệp không khác lúc xưa.
Ninh Giác Phi có chút bất ngờ nhưng vẫn cao hứng cười nói: “Giang lão bản, thì ra ngươi thật vẫn còn sống, vậy thì tốt quá rồi.”
Giang Tòng Loan mỉm cười: “Ta đã không phải là lão bản nữa rồi, đừng kêu thế nữa.”
Ninh Giác Phi nỗ lực suy nghĩ, vốn muốn gọi y “Giang tiên sinh” nhưng từ ‘tiên sinh’ ở đây hình như để xưng hô với người đặc biệt được tôn kính, dường như gọi vậy không thích hợp, nghĩ ngợi mãi mà hắn vẫn chưa tìm ra xưng hô thích hợp.
Vân Thâm bình tĩnh đứng bên cạnh hắn, nhìn nam tử cười đến phong tình vạn chủng trước mặt, khách khí ôm quyền: “Giang công tử, mời ngồi, người đâu pha trà.”
Giang Tòng Loan lập tức chắp tay hoàn lễ: “Không dám nhận, vị này chính là Vân đại nhân?”
“Phải, ta là Vân Thâm.” Vân Thâm bình tĩnh, mời y vào trong rồi lễ phép nói. “Giang công tử, chúng ta ngồi rồi hãy nói chuyện.”
Ninh Giác Phi vội vã gật đầu: “Đúng vậy, mời ngồi.”
Lúc này Giang Tòng Loan mới dám ngồi vào ghế, một chén trà nóng được đặt trước mặt y, hiển nhiên là gia nhân Quốc sư phủ rất chu đáo sắp xếp cho y.
Vân Thâm tiến lên, ngồi vào ghế chủ, nhưng không nói gì.
Ninh Giác Phi liền ngồi vào một chiếc ghế phó chủ, cười: “Giang công tử, ngươi từ đâu đến đây vậy?”
“Từ Nam Sở tới nhưng vòng từ Tây Vũ qua.” Giang Tòng Loan cười hàm súc. “Lúc đầu, ta thấy tình hình phức tạp, sợ tân thái tử muốn giết người diệt khẩu, nên nhanh chân chạy trước. Ta hồi hương ẩn cư, sau đó nghe nói ngươi ở Bắc Kế làm đại tướng quân, lúc này mới đến thăm. Hy vọng không làm phiền.”
“Sao lại phiền chứ?” Ninh Giác Phi hào khí đáp. “Trích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Lúc đầu, Giang công tử chăm sóc cho ta ở Lâm Truy, Giác Phi nợ công tử rất nhiều ân tình. Ngươi đến thăm ta, ta còn mừng không kịp ấy chứ.”
“Nào có? Giác Phi nói quá lời, chuyện ở Lâm Truy, Tòng Loan xấu hổ vô cùng, chiếu cố không chu toàn, còn mong Giác Phi tha thứ cho.” Giang Tòng Loan mỉm cười, âm thanh mỏng nhẹ, có lẽ đã là thói quen của nhiều năm, thế nào cũng không sửa được, chỉ là y đã không còn tự xưng là ‘tiểu nhân’ nữa.
Vân Thâm hoài nghi nhìn y, nét mặt bất thiện, vừa chán ghét lại vừa căm hận, nhưng ngại Ninh Giác Phi, nên không mở miệng.
Ninh Giác Phi nhìn sắc trời bên ngoài, bỗng nhiên nhớ tới, vội vàng hỏi: “Công tử đã ăn chưa?”
Giang Tòng Loan lắc đầu: “Ta đến thăm ngươi rồi sẽ tìm chỗ ăn sau, ta có mang theo tiền.”
“Sao ngươi lại nói vậy?” Ninh Giác Phi không vui. “Tới chỗ ta rồi có lý nào lại ra ngoài ăn chứ.”
Vân Thâm lúc này mới mỉm cười: “Đúng vậy, Giang công tử đợi một chút, ta sẽ gọi người dọn bữa lên ngay, lúc trước công tử đã chăm sóc nhiều cho Giác Phi, tự nhiên là khách quý của Bắc Kế chúng ta, sao có thể để công tử đói bụng ra cửa được?”
Ninh Giác Phi liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Giang Tòng Loan liền chắp tay: “Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Vừa ra lệnh chẳng mấy chốc trù phòng đã dọn bữa lên.
Vân Thâm vẫn ngồi chủ vị, tao nhã hữu lễ khuyên Giang Tòng Loan ăn nhiều một chút, không để lộ tâm tình thật của mình ra.
Ninh Giác Phi cũng rất vui vẻ, hỏi Tòng Loan chạy trốn thế nào, hỏi bây giờ y sống ra sao, làm gì sống,…, nhưng do có Vân Thâm ở bên cạnh nên cũng không hỏi về những tiểu quan khác ở Thúy Vân lâu. Lúc còn ở Lâm Truy đến Thúy Vân lâu thám thính, hắn cũng nghe người ta nói đã ‘xử lý’ xong các tiểu quan cũ ở đây nhưng hắn lại không biết những người này đã ‘xử lý’ như thế nào.
Giang Tòng Loan vừa ăn một cách nhã nhặn, vừa trả lời: “Khi đó, hoàng thượng vừa lên làm thái tử, vẫn luôn tẩy trừ nghịch đảng trong triều, còn chưa động đến chỗ ta. Sau đó, ta nghe mấy khách nhân thường đến chơi mơ mơ hồ hồ có nhắc đến một vài việc, ta cảm thấy hoàng thượng thế nào cũng sẽ động đến chỗ của ta nên vội vã dọn đồ trốn đi. Khế ước mua bán nhà ta giao cho một lão bản quen biết bán đi, còn những người khác, ta cũng nhờ Cường ca cùng Nhất Tỷ đưa đến Giang Nam dàn xếp. Còn bản thân thì chạy tới nhà một người bà con xa, sau đó lại nhờ người đưa cha mẹ anh em ta rời quê, lúc này mới yên tâm. Né tránh một khoảng thời gian, ta cũng có của để dành, cuộc sống cũng không thành vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Giác Phi thực sự không quen thuộc đối với tình hình ba nước, nên cũng không nghi ngờ gì, nghe xong còn an ủi y một câu.
Nhưng Vân Thâm lại cảm thấy trong lời nói của Tòng Loan có rất nhiều kẽ hở, nhưng không tiện nói ra, Vân Thâm muốn xem y có dự định gì nên không lên tiếng.
Bọn họ không uống rượu, nên ăn xong bữa cơm liền kết thúc. Giang Tòng Loan đứng dậy cáo từ, Ninh Giác Phi ngăn lại: “Công tử định ở đâu?”
Giang Tòng Loan ôn hòa đáp: “Đi ra ngoài tìm một quán trọ.”
“Cần gì phải vậy?” Ninh Giác Phi nói. “Ngươi cứ ở trong phủ ta đi.”
“Phủ ngươi?” Giang Tòng Loan khó hiểu, thoáng nhìn qua Vân Thâm. “Là… Tướng quân phủ?”
Kỳ thực Ninh Giác Phi muốn nói là Quốc sư phủ của Vân Thâm nhưng nghe Tòng Loan nói vậy, hắn mới nhớ ra mình còn có một phủ đệ khác, vì vậy quay đầu hỏi: “Vân Thâm, cái Tướng quân phủ kia của ta sửa chữa xong chưa?”
“Xong xuôi rồi.” Vân Thâm bình tĩnh nói.
“Vậy nó… ở đâu?” Vừa hỏi xong, chính Giác Phi cũng nhịn không được mà cười.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Vân Thâm cũng cười: “Ngươi đó nha, ổ của mình ở đâu cũng không biết, ta kêu người dẫn ngươi qua, cho ngươi biết nhà ngươi ở đâu.”
Ninh Giác Phi cười nói ha ha: “Kỳ thực ta cũng không cần phủ làm gì, một người một con ngựa, chỗ nào không ngủ được?”
“Ngươi nói cái gì?” Vân Thâm nghiêm mặt. “Vậy ngươi coi chỗ ta là gì chứ?”
Ninh Giác Phi bật thốt: “Nhà nha.”
Vân Thâm vừa nghe, nét mặt cũng trở nên ôn hòa hơn, đôi mắt càng thêm trong trẻo rạng rỡ, mỉm cười: “Tốt, vậy ngươi đưa Giang công tử về phủ của ngươi đi. Ta đã kêu người đi qua dọn dẹp cả rồi, bọn họ sẽ ở đó chăm sóc Giang công tử.”
Ninh Giác Phi bắt đầu chọc ghẹo: “Đa tạ đa tạ, đa tạ Vân đại nhân bận rộn còn quan tâm mạt tướng như vậy.”
Vân Thâm nghe hắn chọc ghẹo mình như thế, trong lòng tất nhiên vui mừng, nhưng không muốn Giang Tòng Loan nhìn bọn họ thân mật như vậy. Y dặn quản gia, để ông đưa Ninh Giác Phi đến phủ Thần Uy tướng quân, sau đó khách sáo vài câu với Giang Tòng Loan rồi ôm quyền chào từ biệt.
Phủ Thần Uy tướng quân kỳ thực đã có từ trước, nhưng lâu năm không có người ở, nên có chút hoang tàn, gần đây mới được tu sửa, giờ đã hoàn chỉnh đường hoàng.
Ninh Giác Phi vừa vào đại môn liền cảm thấy thật là hoang đường, một mình hắn mà có thể ở một phủ đệ lớn đến như thế, thực không tin được. Từ người gác cổng bắt đầu, lục tục tổng quản, quản sự, người hầu xuất hiện, vấn an hắn.
Khi hắn ở trong quân thì ăn quân lương, ở doanh trướng, khi về Kế đô thì ăn ở đều phủ Vân Thâm, bản thân hắn cũng không biết bổng lộc một năm của mình là bao nhiêu. Giờ nhìn thấy người ăn kẻ ở trong phủ tấp nập như thế không khỏi hoài nghi, lương bổng của mình có đủ trả tiền công cho chừng đó gia nhân hay không?
Giang Tòng Loan thì tựa như đã thấy quen mắt rồi, nhất phẩm đại tướng quân vốn phải tam thê tứ thiếp, tôi tớ như mây, bởi vậy nét mặt so với hắn tự nhiên hơn nhiều.
Ninh Giác Phi xem tổng quản phủ mình, quả nhiên là người từng gặp qua ở phủ Vân Thâm. Vì vậy liền nói: “Vị Giang công tử này là hảo bằng hữu của ta, ngươi sắp xếp một chút, chọn một gian phòng tốt cho công tử ở, nhất định phải chiếu cố y.”
“Tuân lệnh.” Vị tổng quản kia lập tức tiến đến, nhanh tay xách hành lý cho Giang Tòng Loan.
Giang Tòng Loan chỉ dẫn theo một cái rương nhỏ, lúc này cũng nhẹ nhàng đưa cho tổng quản, cũng không quên lễ phép nói một tiếng: “Cảm tạ.”
Sắc trời đã tối, Ninh Giác Phi nhìn xung quanh một chút rồi cũng bỏ luôn ý định đi thăm thú chung quanh trong đầu, mỉm cười hỏi y: “Nếu được thì công tử nghỉ ngơi trước nhé? Hay còn làm gì nữa không?”
Giang Tòng Loan nở nụ cười, là nụ cười mà Ninh Giác Phi vẫn thường thấy trước kia, nụ cười mang theo năm phần yêu thích, ba phần thương tiếc cộng thêm hai phần bất đắc dĩ. Y chậm rãi đến bên hắn, dịu dàng nói: “Giác Phi, ta rất nhớ ngươi.”
Ninh Giác Phi lui về phía sau một bước, vẫn ôn hòa đáp: “Giang công tử, Giác Phi chỉ xem công tử như bạn bè, và cũng chỉ là bạn mà thôi.”
Giang Tòng Loan vẫn cười dịu dàng như thế, tựa như không quan tâm: “Ngươi cứ một Giang công tử hai Giang công tử như thế thật xa lạ, nào có xem ta như bạn bè chứ? Nếu ngươi gọi ta một tiếng Tòng Loan thì mới thật xem ta là bạn. Ta cũng biết mình thân phận thấp, mà ngươi lại là Thần Uy đại tướng quân, vốn cũng không dám trèo cao…”
Y nói đến đây, Ninh Giác Phi đã nghe không nổi nữa, vội vàng ngắt lời: “Tòng Loan, ngươi đừng nói cái gì thân phận hay không thân phận. Lúc đầu, ngươi đối xử với ta rất tốt, đó đã là hết khả năng của ngươi rồi, ta cảm kích vô cùng. Hôm nay, ngươi đến thăm ta, vậy cứ tự nhiên mà ở lại, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi.”
Giang Tòng Loan nhìn hắn, ngấn lệ chớp động trong mắt: “Giác Phi, nghe ngươi nói những lời này, ta thực cảm động. Nhiều năm như vậy, ta chưa từng gặp ai chân chính đối xử với mọi người bình đẳng như ngươi, nhưng ngay lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi không giống những người khác. Ngươi có thể … ôm ta một cái không? Ta không có ý gì khác, chỉ là bạn bè, có thể ôm một cái không?” Y dần dần cúi đầu.
Từng cử chỉ của y luôn mang theo phần nào khiếp nhược yếu đuối khiến Giác Phi nghĩ đến cuộc đời của y. Có lẽ từ khi chào đời đến nay, y chưa bao giờ có thể nâng cao đầu mà sống như mọi người. Trong lòng không khỏi có chút thương tiếc, vì vậy hắn bước lên một bước, đưa tay ôm lấy y.
Bây giờ, Ninh Giác Phi đã cao lên không ít, không còn giống như lúc xưa, cao hơn Giang Tòng Loan cả nửa cái đầu. Giang Tòng Loan được hắn ôm siết trong đôi tay vững chãi, không khỏi vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, đem mặt vùi vào hõm vai hắn, im lặng, tựa như ủy khuất vô hạn.
Ninh Giác Phi ghé vào tai y, thì thầm: “Tòng Loan, ngươi yên tâm, nếu đã tới chỗ ta, tất cả rồi sẽ tốt lên, ngươi có thể vui vẻ mà sống, không cần sợ gì nữa.”
Giang Tòng Loan gật đầu nhưng vẫn không nói gì.
Qua một hồi, Ninh Giác Phi mới thả Giang Tòng Loan ra, bảo y cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai sẽ qua thăm y, rồi trở về Quốc sư phủ.
Từ trước đến nay Vân Thâm luôn ở cùng phòng với hắn, lúc này y đang đọc sách dưới ánh nến, đợi hắn vào cửa thì y ngẩng lên, mỉm cười: “Đã thu xếp xong?”
“Đúng vậy, đã thu xếp xong.” Ninh Giác Phi ngồi bên cạnh y, nhẹ nhàng chạm vào mặt Vân Thâm.
“Làm sao vậy?” Vân Thâm dường như cảm thấy trong lòng hắn có chút buồn buồn, y hơi căng thẳng.
“Không có gì, thấy Tòng Loan, có chút cảm khái.” Ninh Giác Phi cười khẽ. “Người ta thường nói ‘Trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, vô tình tối thị độc thư nhân’ (1), vì sao lúc ấy ngươi lại tốt với ta như vậy?”
Khóe miệng Vân Thâm cong lên một nét thật nhẹ: “Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao ngay từ ánh mắt đầu tiên, ngươi lại hấp dẫn ta như vậy?”
Ninh Giác Phi nhìn gương mặt y sáng bừng dưới ánh nến, không khỏi cười: “Hai chúng ta lúc nào trở nên sướt mướt thế này?” Nói xong, liền nghiêng người hôn lên môi y.
Hai người quấn quít hôn nhau.
Một lát sau, Ninh Giác Phi mới hồi phục tinh thần lại, tách hai người ra.
Vân Thâm vẫn mỉm cười nhưng đã bắt đầu nói chính sự: “Nam Sở sai sứ thần đến đây, nói muốn hòa đàm với chúng ta, nguyện ý kết tình huynh đệ, thậm chí đưa cả Cảnh vương Thuần Vu Hàn đến Kế đô làm con tin, để biểu đạt thành ý.”
Ninh Giác Phi nhướng lông mày: “Bọn họ dự định để Cảnh vương vượt vạn dặm hòa thân?”
Vân Thâm bị cách dùng từ hài hước của y làm cho cười nắc nẻ: “Đúng vậy, ta nghĩ là để tặng cho ngươi đó.”
“Thực sự là hoang đường.” Ninh Giác Phi nhíu nhíu mày. “Ngươi đừng đáp ứng lung tung đấy.”
Vân Thâm không khỏi buồn cười: “Nói cho có vậy thôi. Nhưng ngươi căng thẳng thế làm gì?”
“Này, ngươi nghĩ gì thế hả?” Ninh Giác Phi lấy tay nhéo tai y. “Cái bình dấm này, Cảnh vương đó chỉ là một cậu bé mà thôi, lại đây nhất định bị người khác khinh bỉ, như vậy ta không nhẫn tâm nhìn, cần gì phải thế?”
Vân Thâm ngửa ra sau tránh đôi tay táy máy của hắn, trong miệng nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, cậu bé Cảnh vương của ngươi sẽ không tới đâu, chúng ta nếu đồng ý chuyện này thì chẳng khác nào có ý hòa đàm với Nam Sở. Sau này muốn trở mặt thì sẽ thành vô cớ xuất binh, không có lợi cho dân tâm sĩ khí, chúng ta sẽ không làm như vậy.”
Ninh Giác Phi thấy y càng lúc càng ngửa ra sau để tránh, thiếu chút nữa là ngã ngửa ra sau liền vọt qua ôm y.
Vân Thâm nằm trong tay của hắn, nở nụ cười.
Ninh Giác Phi lấy tay ôm ngang lấy y, đi về phía giường.
Hết chương 57
(1) Trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, vô tình tối thị độc thư nhân: Kẻ trượng nghĩa phần nhiều xuất thân từ hạng đồ tể, còn kẻ vô tình nhất lại là kẻ có học.
Kaori: Chương sau sóng gió nổi lên rồi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất