Chương 86: Quyển 2 Chương 6
Ô Lạp Châu Mục ở nơi hiểm yếu giữa nam bắc Tây Vũ, là chỗ nghỉ chân của những người ra vào đại mạc, cho nên nơi này vô cùng phồn hoa, hội tụ đủ các tộc người, các ngành nghề kinh doanh, dần dần nơi này phát triến thành tòa thành sầm uất thứ chín của Tây Vũ, tài chính Tây Vũ một phần năm là từ nơi này mà ra.
Ninh Giác Phi giục ngựa vào thành, chặn một người lại hỏi đường: “Đại ca, tiệm thuốc tốt nhất nơi này ở chỗ nào?”
Hắn dùng tiếng Tây Vũ, người nọ liền hiểu ngay, nhìn người hắn ôm trên tay, hiển nhiên bệnh không nhẹ, lập tức nhiệt tình chỉ đường.
Địa thế ở đây bằng phẳng, đường phố trong thành rất dễ nhớ, Ninh Giác Phi cảm ơn người nọ rồi phi ngay lên đường.
Quẹo qua hai con đường, bảng chữ “Tiệm thuốc Sinh Ký” liền đập vào mắt. Trên đường, người xe nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt, còn có không ít người cưỡi lạc đà, ngựa chạy qua khiến con đường càng thêm chật chội. Lòng Ninh Giác Phi nóng như lửa đốt, nhưng hết cách đi nhanh, đành phải nhẫn nại chậm rãi đi, lúc đến nơi hắn ôm Vân Thâm đi vào tiệm.
Sau lưng hắn, mười chiến sĩ Ưng quân giả trang dân thường xen lẫn trong đám đông. Bọn họ chăm chú nhìn vào bóng lưng hắn, đến khi hắn đi vào tiệm thuốc liền cầm lấy cương của Liệt Hỏa và Bạch Tuyết, canh ngay cửa tiệm.
Hai con ngựa một đỏ một trắng tuy rằng thần tuấn nhưng người thành phố này đã gặp không ít tuấn mã nên nhiều lắm cũng chỉ liếc mắt hai cái, không lấy gì làm ngạc nhiên.
Tiệm thuốc có đại phu ngồi chẩn bệnh, phía trước còn không ít bệnh nhân, Ninh Giác Phi không kiên nhẫn liền hỏi hỏa kế trong tiệm: “Có giấy bút không? Mượn dùng một chút được không? Tự chúng ta sẽ ghi đơn thuốc.”
Cậu thanh niên hỏa kế nhiệt tình nói: “Có có có.” Sau đó chạy đến chỗ chưởng quỷ lấy bút lông, giấy và mực cho hắn.
Ninh Giác Phi cúi đầu nhìn người trong lòng, lắc lắc nhẹ: “Vân Thâm, tỉnh tỉnh, ngươi sao rồi? Có thể viết đơn thuốc được không?”
Vân Thâm cảm thấy đầu rất choáng, ngực lại nghẹn, hụt hơi, xương khớp trên người đau nhức, vừa mở mắt thì trước mắt chợt tối đen, không thể cầm bút nổi, đành mệt mỏi hỏi: “Hỏa kế, biết … chữ không?”
Ninh Giác Phi lập tức nhìn về phía người thanh niên hỏi: “Ngươi biết chữ chứ?”
Cậu cười nói: “Biết không nhiều lắm, tên thuốc thì biết kha khá?”
“Được, vậy ta đọc, cậu viết…” Vân Thâm thở hổn hển, tinh tường đọc ra tên thuốc, cân lượng cho cậu ta ghi lại.
Hỏa kế liền cầm lấy bút, cong cong vẹo vẹo viết đơn. Gặp phải thuốc nào trong tiệm không có sẵn, cậu liền nói ngay, Vân Thâm trầm ngâm rồi sửa lại thành thuốc khác.
Cậu thanh niên này cũng lanh lợi, viết xong đơn thuốc, đọc lại một lần cho y nghe, Vân Thâm xác nhận xong, cậu mới đưa đơn đến tiên sinh phòng thu chi để tính tiền, bốc thuốc.
Vân Thâm nói: “Trên người ta có bạc, ngươi đưa cho họ, cứ mua hai cữ trước.”
Ninh Giác Phi lấy ra một khối bạc vụn, đưa tới cửa hàng, thấp giọng cười nói: “Chút tiền ấy ta còn có mà.”
Vân Thâm cũng không giành trả tiền làm gì, khẽ cười, dựa vào ngực hắn, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Hỏa kế bốc thuốc xong thì Ninh Giác Phi đã ôm Vân Thâm đi ra ngoài, nói với thuộc hạ cũ: “Đi, tìm quán trọ tốt nhất, thuê phòng.”
“Tuân lệnh.” Ba Ưng quân giả trang người bán rong lập tức chạy đi.
Thuốc đã đóng gói xong, Ninh Giác Phi sai người đi lấy thì ba người tìm quán trọ cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, gấp gáp chạy về, dẫn mọi người đến quán trọ.
Đến tận lúc này, Ninh Giác Phi mới nhớ tới một ngàn khinh kỵ Tây Vũ, vội vã phân phó hai người đi liên lạc, miễn cho vị võ quan kia vì tìm hắn mà nhiễu dân.
Ba chiến sĩ Ưng quân giả làm người bán rong vốn đều là người nhanh nhẹn, cũng biết rõ sở thích Vân Thâm, nơi họ tìm được là quán trọ tốt nhất trong thành, tên “Du Nhiên các”, bên trong không chỉ đình đài lầu các, còn có một cái hồ nhỏ, cây cối hoa cỏ xanh tươi, tựa như phong cảnh Giang Nam thu nhỏ giữa sa mạc. Đương nhiên, chỗ ở như vậy cũng rất đắt đỏ, không phải người bình thường nào cũng ở nổi, người thuê nơi này, không phú thì cũng quý.
Vân Thâm trong lòng lấy ra tấm ngân phiếu hai ngàn lượng, để cho họ đặt chỗ trước, liền lập tức được hỏa kế quán trọ nhiệt tình hữu lễ đưa vào phòng hảo hạng phía sau.
Hỏa kế ở đây ăn mặc nhã nhặn, cử chỉ ưu nhã, lễ độ, mà thị nữ ở trong khách phòng càng thêm đoan chính, dịu dàng, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Cái gọi là phòng hảo hạng kỳ thực là tứ hợp viện nho nhỏ, nhà giữa là nơi khách ở, bên cạnh còn có những gian nhỏ cho tùy tùng của khách. Chuồng ngựa ở phía sau, buồng ngựa cũng rộng rãi, cung cấp phục vụ đặc biệt, dựa vào yêu cầu của khách mà chăm sóc ngựa của họ theo ý muốn.
Vừa vào trong phòng, người liền cảm thấy mát mẻ, tinh thần Vân Thâm cũng tỉnh táo hơn. Ninh Giác Phi đỡ y lên giường, thay y cởi trường sam, kéo chăn gấm đắp cho y: “Ngươi ngủ một chút đi, ta đi sắc thuốc.”
“Ừ.” Vân Thâm mở mắt ra, mỉm cười nhìn về phía hắn. “Ba chén nước, sắc còn một chén.”
Ninh Giác Phi ngẩn ra rồi lập tức gật đầu: “Ừ.”
Nhìn hắn xoay người ra ngoài, Vân Thâm vui vẻ nhắm mắt lại.
Ninh Giác Phi ngoắc gọi một thị nữ trong viện lại, lễ phép hỏi: “Xin hỏi cô nương, ở đây có ấm sắc thuốc không?”
Cô thị nữ trẻ lập tức trả lời: “Có, ngài có cần ta sắc rồi đem lên không ạ?”
“Không cần, tự ta sắc là được rồi.” Ninh Giác Phi đáp. “Cô nương thay ta đem ấm lên đây là được rồi.”
Tuy rằng bão cát sa mạc khiến cho gương mặt Giác Phi trở nên thô ráp hơn, mặt trời chói chang đã hun màu da hắn thành màu đồng cổ nhưng vẫn không hề tổn hại đến sự tuấn tú của hắn. Mà mỗi ngày cưỡi ngựa, chạy bộ, càng khiến cho vóc người của Giác Phi càng thêm cân xứng. Nhiều năm làm tướng lĩnh đã khiến từng cử chỉ của hắn mang thêm một sự uy nghi khó cưỡng lại. Lúc này, dù chỉ là một lời nói rất lễ phép cũng đã làm cho cô gái trẻ chưa trải sự đời kia phải đỏ mặt, dạ dạ hai tiếng liền xoay người chạy mất.
Ninh Giác Phi trở về phòng, rót một ly trà nóng thơm ngát, dùng nước lạnh ủ mát một lúc rồi mới bưng đến bên giường, nhẹ giọng: “Vân Thâm, uống chút nước không?”
Vân Thâm còn đang mơ màng, nhưng từ lâu cổ họng đã như bị thiêu cháy, vừa nghe liền đáp lại: “Uống.”
Ninh Giác Phi dè dặt nâng y dậy, chậm rãi cho y uống nước.
Vân Thâm thở ra một hơi dài, người cũng cảm thấy thoải mái hơn, giọng cũng rõ ràng hơn: “Thêm chút nữa.”
“Ừ.” Ninh Giác Phi buông y ra, rót một ly nữa.
Đợi đến khi thị nữ trẻ mang ấm sắc thuốc đến phòng thì Vân Thâm đã cảm thấy mỹ mãn mà nằm ngủ.
Ninh Giác Phi để thị nữ mang tới cái bếp nhỏ đặt bên cạnh tường viện, rồi tự mình dùng gỗ vụn, than để nhóm lửa. Hắn mở gói thuốc ra, bỏ vào ấm, nghiêm túc cầm chén bỏ đúng ba chén nước vào sau đó ngồi bên cạnh canh chừng.
Sau giờ ngọ, mặt trời chiếu thẳng xuống sân viện làm cây cỏ thêm xanh tốt, hoa tươi bừng nở thêm rực rỡ, xuyên thấu chạc cây, bầu trời nhìn thấy càng thêm trong vắt, bầu trời xanh lam với từng cụm mây trắng bồng bềnh.
Ninh Giác Phi nửa tựa vào đằng tháp mà thị nữ mang tới, nửa nhìn cảnh đẹp trước mắt, nghe mùi thuốc từ ấm sắc bay ra, không khỏi nhớ tới những ngày vui vẻ khi còn ở quốc sư phủ tại Kế đô.
Hôm nay, thời gian đã trôi qua, rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng tất cả đều đã phai nhạt trong lòng hắn, tựa như đám mây trôi trên bầu trời xa xôi, dần dần tứ tán, rồi biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại trời xanh quang đãng, tựa gương sáng.
Qua một hồi lâu, Ninh Giác Phi mới hồi phục tinh thần, nhìn lại ấm sắc, cảm thấy thuốc cũng đã đủ, liền nhấc ấm lên, rót ra chén.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn sắc thuốc nhưng canh lửa cũng không tệ lắm, rót cũng được nửa chén thuốc, hẳn là uống được. Thầm khen mình một câu rồi Giác Phi nhanh chóng mang chén thuốc vào phòng.
Chờ một hồi, hắn mới lay tỉnh được Vân Thâm, dìu y dậy, đút thuốc cho y uống. Vân Thâm dựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn, ngửi mùi thuốc nhàn nhạt tản ra từ chính hắn, trong lòng ấm áp lạ thường. Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, y kinh hãi: “Trưa rồi mà ngươi còn chưa đi ăn, mau đi đi.”
“Ừ, lát nữa ta đi.” Ninh Giác Phi dùng môi áp vào trán y, thân nhiệt Vân Thâm vẫn còn nóng. “Bệnh của ngươi còn nặng không? Phải nói thật cho ta biết.”
Vân Thâm bật cười: “Ta nói thật, bệnh ta đã đỡ rồi. Bây giờ mới uống thuốc xong, làm sao có thể khỏi ngay được? Ta cũng không phải thần tiên.”
“Vậy sao.” Ninh Giác Phi cũng cười rồi dìu y nằm xuống, dịu dàng nói. “Ta gọi người nấu cho ngươi chút cháo, ngươi cũng phải ăn mới được.”
“Ừ, được.” Vân Thâm không có ý kiến gì, hắn nói sao y nghe vậy. Loại cảm giác này thật là thoải mái, y tạm thời có thể buông bỏ trách nhiệm, không cần lao tâm vì người khác hay mình nữa.
Y bệnh như thế, mâu thuẫn trong lòng Ninh Giác Phi cũng dỡ xuống, cả buổi chiều lẫn buổi tối đều bận bịu, chuyên tâm mà chăm sóc Vân Thâm.
Hắn sắp xếp một ngàn tinh binh Tây Vũ trở về trước, trình báo cho Độc Cô Cập tình huống. Chờ Vân Thâm lành bệnh, có thể chịu được đường xá xóc nảy, hắn chắc chắn quay lại Minh đô.
Võ quan không dám tự ý hạ lệnh, đành phải để một ngàn nhân mã đóng quân ở ngoài thành, phái người phi ngựa quay về Minh đô bẩm báo, chờ ý chỉ của hoàng đế bệ hạ.
Chỉ cần có tiền, những ngày trong Du Nhiên các quả thật thản nhiên, tự tại, trong lúc Vân Thâm ngủ, Ninh Giác Phi thường xuyên ngồi trong sân, nhìn chim chóc bay nhảy trên đất trống, nghe tiếng nhạc du dương từ xa xa truyền đến, bỗng nhiên chẳng biết đến thời gian, chỉ mong suốt đời có thể sống mãi như thế này thì vui sướng biết bao.
Ninh Giác Phi giục ngựa vào thành, chặn một người lại hỏi đường: “Đại ca, tiệm thuốc tốt nhất nơi này ở chỗ nào?”
Hắn dùng tiếng Tây Vũ, người nọ liền hiểu ngay, nhìn người hắn ôm trên tay, hiển nhiên bệnh không nhẹ, lập tức nhiệt tình chỉ đường.
Địa thế ở đây bằng phẳng, đường phố trong thành rất dễ nhớ, Ninh Giác Phi cảm ơn người nọ rồi phi ngay lên đường.
Quẹo qua hai con đường, bảng chữ “Tiệm thuốc Sinh Ký” liền đập vào mắt. Trên đường, người xe nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt, còn có không ít người cưỡi lạc đà, ngựa chạy qua khiến con đường càng thêm chật chội. Lòng Ninh Giác Phi nóng như lửa đốt, nhưng hết cách đi nhanh, đành phải nhẫn nại chậm rãi đi, lúc đến nơi hắn ôm Vân Thâm đi vào tiệm.
Sau lưng hắn, mười chiến sĩ Ưng quân giả trang dân thường xen lẫn trong đám đông. Bọn họ chăm chú nhìn vào bóng lưng hắn, đến khi hắn đi vào tiệm thuốc liền cầm lấy cương của Liệt Hỏa và Bạch Tuyết, canh ngay cửa tiệm.
Hai con ngựa một đỏ một trắng tuy rằng thần tuấn nhưng người thành phố này đã gặp không ít tuấn mã nên nhiều lắm cũng chỉ liếc mắt hai cái, không lấy gì làm ngạc nhiên.
Tiệm thuốc có đại phu ngồi chẩn bệnh, phía trước còn không ít bệnh nhân, Ninh Giác Phi không kiên nhẫn liền hỏi hỏa kế trong tiệm: “Có giấy bút không? Mượn dùng một chút được không? Tự chúng ta sẽ ghi đơn thuốc.”
Cậu thanh niên hỏa kế nhiệt tình nói: “Có có có.” Sau đó chạy đến chỗ chưởng quỷ lấy bút lông, giấy và mực cho hắn.
Ninh Giác Phi cúi đầu nhìn người trong lòng, lắc lắc nhẹ: “Vân Thâm, tỉnh tỉnh, ngươi sao rồi? Có thể viết đơn thuốc được không?”
Vân Thâm cảm thấy đầu rất choáng, ngực lại nghẹn, hụt hơi, xương khớp trên người đau nhức, vừa mở mắt thì trước mắt chợt tối đen, không thể cầm bút nổi, đành mệt mỏi hỏi: “Hỏa kế, biết … chữ không?”
Ninh Giác Phi lập tức nhìn về phía người thanh niên hỏi: “Ngươi biết chữ chứ?”
Cậu cười nói: “Biết không nhiều lắm, tên thuốc thì biết kha khá?”
“Được, vậy ta đọc, cậu viết…” Vân Thâm thở hổn hển, tinh tường đọc ra tên thuốc, cân lượng cho cậu ta ghi lại.
Hỏa kế liền cầm lấy bút, cong cong vẹo vẹo viết đơn. Gặp phải thuốc nào trong tiệm không có sẵn, cậu liền nói ngay, Vân Thâm trầm ngâm rồi sửa lại thành thuốc khác.
Cậu thanh niên này cũng lanh lợi, viết xong đơn thuốc, đọc lại một lần cho y nghe, Vân Thâm xác nhận xong, cậu mới đưa đơn đến tiên sinh phòng thu chi để tính tiền, bốc thuốc.
Vân Thâm nói: “Trên người ta có bạc, ngươi đưa cho họ, cứ mua hai cữ trước.”
Ninh Giác Phi lấy ra một khối bạc vụn, đưa tới cửa hàng, thấp giọng cười nói: “Chút tiền ấy ta còn có mà.”
Vân Thâm cũng không giành trả tiền làm gì, khẽ cười, dựa vào ngực hắn, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Hỏa kế bốc thuốc xong thì Ninh Giác Phi đã ôm Vân Thâm đi ra ngoài, nói với thuộc hạ cũ: “Đi, tìm quán trọ tốt nhất, thuê phòng.”
“Tuân lệnh.” Ba Ưng quân giả trang người bán rong lập tức chạy đi.
Thuốc đã đóng gói xong, Ninh Giác Phi sai người đi lấy thì ba người tìm quán trọ cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, gấp gáp chạy về, dẫn mọi người đến quán trọ.
Đến tận lúc này, Ninh Giác Phi mới nhớ tới một ngàn khinh kỵ Tây Vũ, vội vã phân phó hai người đi liên lạc, miễn cho vị võ quan kia vì tìm hắn mà nhiễu dân.
Ba chiến sĩ Ưng quân giả làm người bán rong vốn đều là người nhanh nhẹn, cũng biết rõ sở thích Vân Thâm, nơi họ tìm được là quán trọ tốt nhất trong thành, tên “Du Nhiên các”, bên trong không chỉ đình đài lầu các, còn có một cái hồ nhỏ, cây cối hoa cỏ xanh tươi, tựa như phong cảnh Giang Nam thu nhỏ giữa sa mạc. Đương nhiên, chỗ ở như vậy cũng rất đắt đỏ, không phải người bình thường nào cũng ở nổi, người thuê nơi này, không phú thì cũng quý.
Vân Thâm trong lòng lấy ra tấm ngân phiếu hai ngàn lượng, để cho họ đặt chỗ trước, liền lập tức được hỏa kế quán trọ nhiệt tình hữu lễ đưa vào phòng hảo hạng phía sau.
Hỏa kế ở đây ăn mặc nhã nhặn, cử chỉ ưu nhã, lễ độ, mà thị nữ ở trong khách phòng càng thêm đoan chính, dịu dàng, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Cái gọi là phòng hảo hạng kỳ thực là tứ hợp viện nho nhỏ, nhà giữa là nơi khách ở, bên cạnh còn có những gian nhỏ cho tùy tùng của khách. Chuồng ngựa ở phía sau, buồng ngựa cũng rộng rãi, cung cấp phục vụ đặc biệt, dựa vào yêu cầu của khách mà chăm sóc ngựa của họ theo ý muốn.
Vừa vào trong phòng, người liền cảm thấy mát mẻ, tinh thần Vân Thâm cũng tỉnh táo hơn. Ninh Giác Phi đỡ y lên giường, thay y cởi trường sam, kéo chăn gấm đắp cho y: “Ngươi ngủ một chút đi, ta đi sắc thuốc.”
“Ừ.” Vân Thâm mở mắt ra, mỉm cười nhìn về phía hắn. “Ba chén nước, sắc còn một chén.”
Ninh Giác Phi ngẩn ra rồi lập tức gật đầu: “Ừ.”
Nhìn hắn xoay người ra ngoài, Vân Thâm vui vẻ nhắm mắt lại.
Ninh Giác Phi ngoắc gọi một thị nữ trong viện lại, lễ phép hỏi: “Xin hỏi cô nương, ở đây có ấm sắc thuốc không?”
Cô thị nữ trẻ lập tức trả lời: “Có, ngài có cần ta sắc rồi đem lên không ạ?”
“Không cần, tự ta sắc là được rồi.” Ninh Giác Phi đáp. “Cô nương thay ta đem ấm lên đây là được rồi.”
Tuy rằng bão cát sa mạc khiến cho gương mặt Giác Phi trở nên thô ráp hơn, mặt trời chói chang đã hun màu da hắn thành màu đồng cổ nhưng vẫn không hề tổn hại đến sự tuấn tú của hắn. Mà mỗi ngày cưỡi ngựa, chạy bộ, càng khiến cho vóc người của Giác Phi càng thêm cân xứng. Nhiều năm làm tướng lĩnh đã khiến từng cử chỉ của hắn mang thêm một sự uy nghi khó cưỡng lại. Lúc này, dù chỉ là một lời nói rất lễ phép cũng đã làm cho cô gái trẻ chưa trải sự đời kia phải đỏ mặt, dạ dạ hai tiếng liền xoay người chạy mất.
Ninh Giác Phi trở về phòng, rót một ly trà nóng thơm ngát, dùng nước lạnh ủ mát một lúc rồi mới bưng đến bên giường, nhẹ giọng: “Vân Thâm, uống chút nước không?”
Vân Thâm còn đang mơ màng, nhưng từ lâu cổ họng đã như bị thiêu cháy, vừa nghe liền đáp lại: “Uống.”
Ninh Giác Phi dè dặt nâng y dậy, chậm rãi cho y uống nước.
Vân Thâm thở ra một hơi dài, người cũng cảm thấy thoải mái hơn, giọng cũng rõ ràng hơn: “Thêm chút nữa.”
“Ừ.” Ninh Giác Phi buông y ra, rót một ly nữa.
Đợi đến khi thị nữ trẻ mang ấm sắc thuốc đến phòng thì Vân Thâm đã cảm thấy mỹ mãn mà nằm ngủ.
Ninh Giác Phi để thị nữ mang tới cái bếp nhỏ đặt bên cạnh tường viện, rồi tự mình dùng gỗ vụn, than để nhóm lửa. Hắn mở gói thuốc ra, bỏ vào ấm, nghiêm túc cầm chén bỏ đúng ba chén nước vào sau đó ngồi bên cạnh canh chừng.
Sau giờ ngọ, mặt trời chiếu thẳng xuống sân viện làm cây cỏ thêm xanh tốt, hoa tươi bừng nở thêm rực rỡ, xuyên thấu chạc cây, bầu trời nhìn thấy càng thêm trong vắt, bầu trời xanh lam với từng cụm mây trắng bồng bềnh.
Ninh Giác Phi nửa tựa vào đằng tháp mà thị nữ mang tới, nửa nhìn cảnh đẹp trước mắt, nghe mùi thuốc từ ấm sắc bay ra, không khỏi nhớ tới những ngày vui vẻ khi còn ở quốc sư phủ tại Kế đô.
Hôm nay, thời gian đã trôi qua, rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng tất cả đều đã phai nhạt trong lòng hắn, tựa như đám mây trôi trên bầu trời xa xôi, dần dần tứ tán, rồi biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại trời xanh quang đãng, tựa gương sáng.
Qua một hồi lâu, Ninh Giác Phi mới hồi phục tinh thần, nhìn lại ấm sắc, cảm thấy thuốc cũng đã đủ, liền nhấc ấm lên, rót ra chén.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn sắc thuốc nhưng canh lửa cũng không tệ lắm, rót cũng được nửa chén thuốc, hẳn là uống được. Thầm khen mình một câu rồi Giác Phi nhanh chóng mang chén thuốc vào phòng.
Chờ một hồi, hắn mới lay tỉnh được Vân Thâm, dìu y dậy, đút thuốc cho y uống. Vân Thâm dựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn, ngửi mùi thuốc nhàn nhạt tản ra từ chính hắn, trong lòng ấm áp lạ thường. Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, y kinh hãi: “Trưa rồi mà ngươi còn chưa đi ăn, mau đi đi.”
“Ừ, lát nữa ta đi.” Ninh Giác Phi dùng môi áp vào trán y, thân nhiệt Vân Thâm vẫn còn nóng. “Bệnh của ngươi còn nặng không? Phải nói thật cho ta biết.”
Vân Thâm bật cười: “Ta nói thật, bệnh ta đã đỡ rồi. Bây giờ mới uống thuốc xong, làm sao có thể khỏi ngay được? Ta cũng không phải thần tiên.”
“Vậy sao.” Ninh Giác Phi cũng cười rồi dìu y nằm xuống, dịu dàng nói. “Ta gọi người nấu cho ngươi chút cháo, ngươi cũng phải ăn mới được.”
“Ừ, được.” Vân Thâm không có ý kiến gì, hắn nói sao y nghe vậy. Loại cảm giác này thật là thoải mái, y tạm thời có thể buông bỏ trách nhiệm, không cần lao tâm vì người khác hay mình nữa.
Y bệnh như thế, mâu thuẫn trong lòng Ninh Giác Phi cũng dỡ xuống, cả buổi chiều lẫn buổi tối đều bận bịu, chuyên tâm mà chăm sóc Vân Thâm.
Hắn sắp xếp một ngàn tinh binh Tây Vũ trở về trước, trình báo cho Độc Cô Cập tình huống. Chờ Vân Thâm lành bệnh, có thể chịu được đường xá xóc nảy, hắn chắc chắn quay lại Minh đô.
Võ quan không dám tự ý hạ lệnh, đành phải để một ngàn nhân mã đóng quân ở ngoài thành, phái người phi ngựa quay về Minh đô bẩm báo, chờ ý chỉ của hoàng đế bệ hạ.
Chỉ cần có tiền, những ngày trong Du Nhiên các quả thật thản nhiên, tự tại, trong lúc Vân Thâm ngủ, Ninh Giác Phi thường xuyên ngồi trong sân, nhìn chim chóc bay nhảy trên đất trống, nghe tiếng nhạc du dương từ xa xa truyền đến, bỗng nhiên chẳng biết đến thời gian, chỉ mong suốt đời có thể sống mãi như thế này thì vui sướng biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất