Chương 24: Chuyện cũ năm đó
Nói ra Phượng Tiêu thật sự không quen biết Âm Sai, sau khi hắn lớn lên ở trên núi xung quanh ngay cả quỷ quái cũng không có, lại càng không cần phải nói có Âm Sai không. Khi sư phụ hắn chết cũng không có Âm Sai đến mang hồn phách của ông đi.
Trong số những chuyện hắn gặp khi xuống núi, xà linh là yêu quái trời sinh đất dưỡng, sinh ở trong nhân thế, chết cũng chỉ có thể chết trong độ kiếp. Con trai Tráng Tráng của thím Trương, bị người ác ý cải mệnh, hồn phách bị ép ở lại trên đời này, bây giờ thần hồn bị hao tổn, địa phủ không có tên của cậu bé, hồn phách của cậu không về cũng sẽ không bị Âm Sai nhận ra. Về phần Liễu Tiếu Thiên lại là gặp may đúng dịp trở thành linh thể, chỉ cần anh không làm ác một mực tu tâm, Âm Sai cũng không làm gì được anh.
Cho nên đây là lần đầu tiên Phượng Tiêu nhìn thấy Âm Sai của địa phủ, nhưng biểu hiện và biểu cảm của Âm Sai này khiến hắn hơi khó hiểu.
Ông nội Văn An cũng chính và Văn Chúc Mãn đứng bên cạnh nhìn về phía Phượng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, bây giờ ông là quỷ hồn, đương nhiên có thể thấy những cái này. Mấy người Hà Lệ tuy không nhìn thấy, nhưng qua nét mặt của Phượng Tiêu có thể thấy được có chuyện lớn xảy ra.
Trong lòng cô cho dù có thiên ngôn vạn ngữ bây giờ cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi thăm, chỉ có thể đợi Phượng Tiêu lên tiếng.
Âm Sai kia nhìn dáng vẻ mặt không cảm xúc của Phượng Tiêu, ông ta vội vàng bò dậy từ dưới đất, bay tới nơi cách Phượng Tiêu xa nhất, trên mặt vẫn mang theo biểu cảm lo lắng.
Phượng Tiêu nhìn biểu cảm này của ông ta, vẻ mặt hơi khựng lại nói: “Ông sợ tôi đến vậy.” Chuyện rõ ràng như thế hoàn toàn không cần hỏi, cho nên hắn hỏi lời này giọng nói rất chắc chắn.
Âm Sai kia cười một cái: “Không… không phải.” Nhưng nụ cười này còn xấu hơn cả khóc, làm suy yếu tính chân thực của lời phủ định này.
Thấy Phượng Tiêu từ từ nhướng mày lên, Âm Sai vội vàng nói: “Thật sự không phải, tôi chỉ cảm thấy cậu giống một vị… một vị cố nhân ở địa phủ năm đó.” Hai chữ cố nhân Âm Sai nói hơi nghẹn, sau đó ông ta bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt vừa kìm nén vừa ảo não.
Kìm nén đương nhiên là vừa rồi nhắc đến người bạn cũ này, ảo não là vì cảm thấy bây giờ mình đang bị vả mặt, nếu không sợ ông ta cần gì nói những lời này với một người lạ.
Vì vãn hồi mặt mũi đã mất đi, Âm Sai lại buồn vô cớ nói câu: “Đó cũng là chuyện lúc trước, người kia cũng đã thân tử đạo tiêu, biến mất trong trời đất.”
Ông ta nói lời này bình thường, nói xong cũng chuẩn bị yên lặng dẫn theo Văn Chúc Mãn và quỷ hồn Tiểu Văn về địa phủ. Có điều Âm Sai vừa có hành động, Phượng Tiêu đã lên tiếng: “Vậy cố nhân kia xảy ra chuyện gì?”
Âm Sai rất không muốn trả lời, đây là chuyện của địa phủ họ được chưa, một Thiên sư thế gian ở đây hỏi cái gì.
Trong lòng ông ta cãi lại như thế, lúc ngẩng đầu đối diện với gương mặt không có biểu cảm của Phượng Tiêu, lời đến bên miệng biến thành: “Thật ra năm đó tôi cũng chỉ vừa vào địa phủ, cụ thể cũng không rõ ràng.”
“Vậy thì chọn nói những điều ông biết.” Ở một mức độ nào đó Phượng Tiêu rất dễ nói chuyện, chỉ một câu như thế.
Âm Sai: “…” Ho khan hai tiếng, cuối cùng vẫn từ từ kể lại chuyện cũ: “Đó là chuyện cực kỳ lâu về trước…” Năm đó Âm Sai vào địa phủ, trên cầu Nại Hà quỷ đầy là mối họa, lít nha lít nhít đợi một chén canh của Mạnh Bà.
Địa phủ không giống nhân gian, ở đó không có mặt trời, có vô số các loại quỷ khóc quỷ gào. Gió lạnh, mặt quỷ chết lặng.
Ngày đó là một ngày hết sức bình thường, vô số quỷ hồn nhận một bát canh quên trần thế từ trong tay Mạnh Bà, uống một hơi cạn sạch, chuyện cũ trước kia cắt đứt.
Nhưng ngày ấy, địa phủ có vô số lệ quỷ không có dấu hiệu nào được gọi lên chạy trốn, địa phủ hỗn loạn, lệ quỷ ăn quỷ biến thành quỷ ác hơn. Sau đó không bao lâu, trên Cửu Trùng Thiên có vô số sao trời rơi xuống, tinh tú[1] thay đổi theo.
[1] tinh tú: người xưa gọi sao là tinh tú, gồm hai mươi tám chòm, gọi là nhị thập bát tú
Vô số yêu ma tinh quái lệ quỷ chết dưới lôi kiếp, mưa trên trời rơi xuống đất theo máu của tiên nhân và máu quỷ quái, trên mặt đất bởi vậy không có một ngọn cỏ.
Không biết qua bao lâu, có một chùm sáng đỏ như lửa từ trong máu tanh vô cùng tối tăm rơi thẳng xuống địa phủ.
Vô số quỷ hồn kêu rên vì ánh sáng này, y chỉ nhớ quỷ hồn đụng phải ánh sáng này sẽ cảm thấy toàn thân nóng lên, linh hồn đau không chịu nổi. Có một số lệ quỷ làm nhiều chuyện ác, trực tiếp bị ánh sáng kia kích thích tiêu tan ở địa phủ.
Lúc ánh sáng kia rơi thẳng trên cầu Nại Hà hóa thành hình người, Diêm Vương vươn tay che chở sinh linh của địa phủ.
Khi đó Âm Sai là số ít quỷ hồn không bị ánh sáng làm bị thương, ông ta nhìn người đi ra từ ánh sáng đỏ, người kia mặc áo đỏ rực, đầu đội mũ ngọc, sợi tóc như mực, mặt mày lạnh tanh, thân cao như ngọc.
Một vệt máu ở khóe miệng người đó rơi bên cầu Nại Hà, nháy mắt hóa thành lửa không tắt. Máu của hắn có thể hóa thành lửa, người lại lạnh như băng, vô số quỷ hồn bị hắn liếc nhìn chân mềm xuống, uy nghiêm và linh khí trên người khiến quỷ thần đều cảm thấy kính sợ.
Âm Sai cũng không ngoại lệ, khi đó Âm Sai mới nhận ra, người kia bị thương. Quần áo trên người hắn là màu đỏ, bên trên có hoa văn được tạo thành từ đường mây, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện, đường mây có tiếng là sẽ không nhiễm bất kỳ bụi bặm gì lại bị máu tươi nhuộm đỏ.
Lần đầu tiên Thiên Lôi tụ tập trên địa phủ, Thiên Lôi lập lòe tỏa sáng trong mây đen, dường như chuẩn bị gầm thét xé nát người kia.
Trong tay người kia che chở một chút hồn phách trong suốt, muốn mạnh mẽ xông vào chỗ lục đạo luân hồi, đưa hồn phách này vào luân hồi.
Theo động tác của hắn, Thiên Lôi không ngừng giáng xuống. Người kia lại nhìn cũng không thèm nhìn, phất tay từ giữa lông mày lấy ra một ánh sáng đỏ như lửa ném lên không trung, đón nhận Thiên Lôi này.
Thiên Lôi chạm đến ánh sáng đỏ, tiêu tan, nhưng ngay sau đó trong tầng mây còn có lôi kiếp thứ hai đánh xuống.
Ánh sáng đỏ kia lớn chừng ngón tay cái, Thiên Lôi này lại một mực không chẻ được nó.
Chuyện người kia muốn làm đương nhiên Diêm Vương không đồng ý, hai người đánh một trận dưới lôi kiếp. Một trận này đánh tới mức trời đất tốt tăm không phân ngươi ta, cuối cùng Diêm Vương bị lôi kiếp trên trời bổ trúng đầu, tóc trên đầu lập tức bị cháy rụi.
Diêm Vương che đầu trực tiếp chửi ầm lên, người kia nhìn thấy tình huống này dường như cười một cái lại giống như không cười, sau đó nhân cơ hội hắn hóa thành ánh sáng đỏ, đi thẳng vào chỗ lục đạo luân hồi, đưa hồn phách trong suốt kia vào luân hồi.
Hồn phách kia cũng khác biệt hồn phách người, cho dù nó là dáng vẻ này, vẫn có ý thức, nó vặn vẹo không muốn vào luân hồi, cuối cùng lại bị người áo đỏ này cưỡng ép đưa vào trong luân hồi.
Người áo đỏ kia thấy hồn phách thành công vào luân hồi, hắn cười một cái, chán nản ngồi dưới đất, trên gương mặt trắng nõn chảy ra tơ máu lít nha lít nhít, tơ máu chậm rãi tụ tập thành máu, rơi trên mặt đất.
Chỗ lục đạo luân hồi ngoại trừ người uống canh Mạnh Bà muốn đầu thai có thể bình yên vô sự, những người khác cho dù là Diêm Vương, tiên nhân của Cửu Trùng Thiên đi nhầm vào nguyên thần cũng sẽ chịu nỗi khổ ngàn đao bầm thây, chưa kể người kia vượt qua đạo trời đưa hồn phách vào luân hồi, càng là nghịch thiên mà đi.
Lôi đình trên trời tức giận, mây đen khuấy động bên cạnh nó, nó vặn vẹo gầm thét, hóa thành một ánh sáng vàng hung tàn chém xuống giữa ánh sáng đỏ cản trở nó vô số lần.
Khi ánh sáng đỏ lớn chừng ngón cái kia bị đánh lay động một cái lại vững vàng ở đó, Diêm vương ngửa đầu nhìn, ánh mắt phức tạp hình như lại thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ông còn chưa thở ra, chỉ thấy ánh sáng đỏ nho nhỏ kia cuối cùng không chịu nổi, vỡ tan thành vô số chấm tung bay trên bầu trời, bọn chúng xoay quanh người áo đỏ, cuối cùng hóa thành dáng vẻ của người áo đỏ rồi từ từ biến mất.
Người áo đỏ kia nôn một ngụm máu, té xỉu ở chỗ lục đạo luân hồi.
Sau khi mây tiêu sấm tan, người áo đó ngã ở đó máu me khắp người, sau đó xích vàng trên người hắn lóe lên một cái rồi biến mất. Khi người kia hoàn toàn biến mất, Diêm Vương cau mày muốn tiến lên cuối cùng cựa quậy ngón chân, sau cùng ông xoay người một vòng ngay tại chỗ không di chuyển.
Cuối cùng Diêm Vương thở dài một hơi, sờ lên đỉnh đầu đã trọc, sắc mặt đỏ bừng, sau đó đứng ở cầu Nại Hà chửi ầm lên một trận.
Sau đó vì tính nết tốt, Âm Sai đã bị giữ lại địa phủ làm viên quan nhỏ, đương nhiên chủ yếu nhất là địa phủ bận quá, cần nhân thủ. Ông ta không muốn luân hồi nên kiên trì làm.
Chuyện ngày ấy không còn được ai nhắc đến nữa, Âm Sai rõ ràng đã chết, lại luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy ông ta bị ánh lửa kia đốt hồn phách của bản thân giống như muốn tan đi.
Sau ngày hôm đó, địa phủ như thể bị hạ lệnh cấm, từ đây không còn ai nhắc đến chuyện này. Âm Sai mơ hồ nhớ việc này, nhưng cụ thể hơn ông ta lại không nhớ rõ, Âm Sai cũng từng hỏi người khác, nhưng không có ai nhớ chuyện này, ông ta còn tưởng là trí nhớ mình sai lầm.
Mãi đến về sau Âm Sai lén nghe được Diêm Vương nói một câu thế này, nói Phượng Quân trên Cửu Trùng Thiên hạ phàm trải qua tình kiếp thất bại, trở thành cái tên Cửu Trùng Thiên không được nhắc đến, cuối cùng thân tử đạo tiêu, lên trời xuống đất không còn có người này.
Sau đó nữa, thời gian lâu dài, mỗi ngày Âm Sai đều sinh hoạt tuần tự mà tiến, mới đầu sẽ còn nghĩ lại chuyện ngày hôm đấy.
Dần dần, Âm Sai không gặp ác mộng nữa, cũng quên chuyện đó.
Bây giờ bất thình lình nhìn thấy một gương mặt như vậy, ông ta vẫn chưa nhớ ra gì, chân đã mềm nhũn trước.
Nói tới đây, Âm Sai quan sát Phượng Tiêu, trong lòng nói thầm. Rõ ràng là mặt giống nhau, người kia lại rất lạnh lùng kiêu ngạo, người trước mắt này hình như khá bình thường.
Điều này quả nhiên hợp với câu nói kia, người có giống nhau, tính cách không giống.
Phượng Tiêu nhìn Âm Sai nói: “Vậy Phượng Quân tên là gì?”
Âm Sai đang định mở miệng, chỉ thấy Tiểu Văn mang theo quỷ con không biết từ lúc nào đã rời đến ngoài phạm vi khống chế của họ, chạy trốn rồi.
Âm Sai tay chân lanh lẹ chuẩn bị đuổi theo, ông ta vừa kéo Văn Chúc Mãn đuổi theo lệ quỷ Tiểu Văn vừa vội vàng nói: “Hình như tên có một chữ Tiêu, cụ thể tôi không nhớ rõ, dù sao thời gian đã qua lâu vậy rồi.”
Phượng Tiêu hiếm khi thất thần, đã để Âm Sai này trốn thoát.
Hắn nhìn chỗ Âm Sai biến mất, vẻ mặt u ám.
Lúc hắn thu hồi ánh mắt, chỉ thấy cha Văn mẹ Văn đều run rẩy nhìn hắn, trông vẻ muốn hỏi lại không dám hỏi. Cho dù ai nhìn thấy một người nói chuyện với không khí, dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe trong lòng cũng sợ hãi.
Phượng Tiêu dửng dưng, hắn nhìn người nhà họ Văn nói: “Đã không sao rồi, mọi người có một người cha tốt, ông nội tốt.”
Ba người nhà họ Văn nghe thấy, trên mặt hơi áy náy, lời nói của Phượng Tiêu điểm đến là dừng họ vẫn hiểu. Nếu không có ông nội Văn, nhà họ sợ rằng sớm đã không yên ổn.
Nghĩ đến hiểu lầm ông nội, Văn An chỉ cảm thấy mắt căng ra, ngực cũng khó thở, trái tim như bị một đôi tay vô hình tóm lại, bất tri bất giác đã chảy nước mắt.
Phượng Tiêu liếc nhìn họ một cái, yên lặng rời đi. Hắn cũng không lo lắng chuyện tiền bạc, Hà Lệ biết tài khoản của hắn, đợi sau khi tâm trạng người nhà họ Văn bình tĩnh lại, tiền này chạy không thoát được.
Lúc Phượng Tiêu rời khỏi nhà họ Văn, điện thoại cha Văn vang lên, là bệnh viện gọi điện tới, nói ông nội Văn đã đi rồi.
Trong nhà lập tức vang lên tiếng khóc.
Phượng Tiêu vào thang máy, hắn nhìn mặt mình trong gương thang máy, hắn đột nhiên nghĩ đến sư phụ Quan Trần, rất muốn gặp ông một lần, hắn luôn cảm thấy Quan Trần biết rất nhiều chuyện, rất muốn hỏi ông.
Nhưng suy nghĩ lại, xem như Quan Trần còn sống, hắn cũng không biết mình muốn hỏi gì. Những gì Âm Sai kia nói là thật hay giả cũng không ai biết, cho dù là thật, cũng không thể chắc chắn là hắn.
Cho dù là hắn, những chuyện cũ trước kia hắn đã quên rồi.
Trong số những chuyện hắn gặp khi xuống núi, xà linh là yêu quái trời sinh đất dưỡng, sinh ở trong nhân thế, chết cũng chỉ có thể chết trong độ kiếp. Con trai Tráng Tráng của thím Trương, bị người ác ý cải mệnh, hồn phách bị ép ở lại trên đời này, bây giờ thần hồn bị hao tổn, địa phủ không có tên của cậu bé, hồn phách của cậu không về cũng sẽ không bị Âm Sai nhận ra. Về phần Liễu Tiếu Thiên lại là gặp may đúng dịp trở thành linh thể, chỉ cần anh không làm ác một mực tu tâm, Âm Sai cũng không làm gì được anh.
Cho nên đây là lần đầu tiên Phượng Tiêu nhìn thấy Âm Sai của địa phủ, nhưng biểu hiện và biểu cảm của Âm Sai này khiến hắn hơi khó hiểu.
Ông nội Văn An cũng chính và Văn Chúc Mãn đứng bên cạnh nhìn về phía Phượng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, bây giờ ông là quỷ hồn, đương nhiên có thể thấy những cái này. Mấy người Hà Lệ tuy không nhìn thấy, nhưng qua nét mặt của Phượng Tiêu có thể thấy được có chuyện lớn xảy ra.
Trong lòng cô cho dù có thiên ngôn vạn ngữ bây giờ cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi thăm, chỉ có thể đợi Phượng Tiêu lên tiếng.
Âm Sai kia nhìn dáng vẻ mặt không cảm xúc của Phượng Tiêu, ông ta vội vàng bò dậy từ dưới đất, bay tới nơi cách Phượng Tiêu xa nhất, trên mặt vẫn mang theo biểu cảm lo lắng.
Phượng Tiêu nhìn biểu cảm này của ông ta, vẻ mặt hơi khựng lại nói: “Ông sợ tôi đến vậy.” Chuyện rõ ràng như thế hoàn toàn không cần hỏi, cho nên hắn hỏi lời này giọng nói rất chắc chắn.
Âm Sai kia cười một cái: “Không… không phải.” Nhưng nụ cười này còn xấu hơn cả khóc, làm suy yếu tính chân thực của lời phủ định này.
Thấy Phượng Tiêu từ từ nhướng mày lên, Âm Sai vội vàng nói: “Thật sự không phải, tôi chỉ cảm thấy cậu giống một vị… một vị cố nhân ở địa phủ năm đó.” Hai chữ cố nhân Âm Sai nói hơi nghẹn, sau đó ông ta bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt vừa kìm nén vừa ảo não.
Kìm nén đương nhiên là vừa rồi nhắc đến người bạn cũ này, ảo não là vì cảm thấy bây giờ mình đang bị vả mặt, nếu không sợ ông ta cần gì nói những lời này với một người lạ.
Vì vãn hồi mặt mũi đã mất đi, Âm Sai lại buồn vô cớ nói câu: “Đó cũng là chuyện lúc trước, người kia cũng đã thân tử đạo tiêu, biến mất trong trời đất.”
Ông ta nói lời này bình thường, nói xong cũng chuẩn bị yên lặng dẫn theo Văn Chúc Mãn và quỷ hồn Tiểu Văn về địa phủ. Có điều Âm Sai vừa có hành động, Phượng Tiêu đã lên tiếng: “Vậy cố nhân kia xảy ra chuyện gì?”
Âm Sai rất không muốn trả lời, đây là chuyện của địa phủ họ được chưa, một Thiên sư thế gian ở đây hỏi cái gì.
Trong lòng ông ta cãi lại như thế, lúc ngẩng đầu đối diện với gương mặt không có biểu cảm của Phượng Tiêu, lời đến bên miệng biến thành: “Thật ra năm đó tôi cũng chỉ vừa vào địa phủ, cụ thể cũng không rõ ràng.”
“Vậy thì chọn nói những điều ông biết.” Ở một mức độ nào đó Phượng Tiêu rất dễ nói chuyện, chỉ một câu như thế.
Âm Sai: “…” Ho khan hai tiếng, cuối cùng vẫn từ từ kể lại chuyện cũ: “Đó là chuyện cực kỳ lâu về trước…” Năm đó Âm Sai vào địa phủ, trên cầu Nại Hà quỷ đầy là mối họa, lít nha lít nhít đợi một chén canh của Mạnh Bà.
Địa phủ không giống nhân gian, ở đó không có mặt trời, có vô số các loại quỷ khóc quỷ gào. Gió lạnh, mặt quỷ chết lặng.
Ngày đó là một ngày hết sức bình thường, vô số quỷ hồn nhận một bát canh quên trần thế từ trong tay Mạnh Bà, uống một hơi cạn sạch, chuyện cũ trước kia cắt đứt.
Nhưng ngày ấy, địa phủ có vô số lệ quỷ không có dấu hiệu nào được gọi lên chạy trốn, địa phủ hỗn loạn, lệ quỷ ăn quỷ biến thành quỷ ác hơn. Sau đó không bao lâu, trên Cửu Trùng Thiên có vô số sao trời rơi xuống, tinh tú[1] thay đổi theo.
[1] tinh tú: người xưa gọi sao là tinh tú, gồm hai mươi tám chòm, gọi là nhị thập bát tú
Vô số yêu ma tinh quái lệ quỷ chết dưới lôi kiếp, mưa trên trời rơi xuống đất theo máu của tiên nhân và máu quỷ quái, trên mặt đất bởi vậy không có một ngọn cỏ.
Không biết qua bao lâu, có một chùm sáng đỏ như lửa từ trong máu tanh vô cùng tối tăm rơi thẳng xuống địa phủ.
Vô số quỷ hồn kêu rên vì ánh sáng này, y chỉ nhớ quỷ hồn đụng phải ánh sáng này sẽ cảm thấy toàn thân nóng lên, linh hồn đau không chịu nổi. Có một số lệ quỷ làm nhiều chuyện ác, trực tiếp bị ánh sáng kia kích thích tiêu tan ở địa phủ.
Lúc ánh sáng kia rơi thẳng trên cầu Nại Hà hóa thành hình người, Diêm Vương vươn tay che chở sinh linh của địa phủ.
Khi đó Âm Sai là số ít quỷ hồn không bị ánh sáng làm bị thương, ông ta nhìn người đi ra từ ánh sáng đỏ, người kia mặc áo đỏ rực, đầu đội mũ ngọc, sợi tóc như mực, mặt mày lạnh tanh, thân cao như ngọc.
Một vệt máu ở khóe miệng người đó rơi bên cầu Nại Hà, nháy mắt hóa thành lửa không tắt. Máu của hắn có thể hóa thành lửa, người lại lạnh như băng, vô số quỷ hồn bị hắn liếc nhìn chân mềm xuống, uy nghiêm và linh khí trên người khiến quỷ thần đều cảm thấy kính sợ.
Âm Sai cũng không ngoại lệ, khi đó Âm Sai mới nhận ra, người kia bị thương. Quần áo trên người hắn là màu đỏ, bên trên có hoa văn được tạo thành từ đường mây, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện, đường mây có tiếng là sẽ không nhiễm bất kỳ bụi bặm gì lại bị máu tươi nhuộm đỏ.
Lần đầu tiên Thiên Lôi tụ tập trên địa phủ, Thiên Lôi lập lòe tỏa sáng trong mây đen, dường như chuẩn bị gầm thét xé nát người kia.
Trong tay người kia che chở một chút hồn phách trong suốt, muốn mạnh mẽ xông vào chỗ lục đạo luân hồi, đưa hồn phách này vào luân hồi.
Theo động tác của hắn, Thiên Lôi không ngừng giáng xuống. Người kia lại nhìn cũng không thèm nhìn, phất tay từ giữa lông mày lấy ra một ánh sáng đỏ như lửa ném lên không trung, đón nhận Thiên Lôi này.
Thiên Lôi chạm đến ánh sáng đỏ, tiêu tan, nhưng ngay sau đó trong tầng mây còn có lôi kiếp thứ hai đánh xuống.
Ánh sáng đỏ kia lớn chừng ngón tay cái, Thiên Lôi này lại một mực không chẻ được nó.
Chuyện người kia muốn làm đương nhiên Diêm Vương không đồng ý, hai người đánh một trận dưới lôi kiếp. Một trận này đánh tới mức trời đất tốt tăm không phân ngươi ta, cuối cùng Diêm Vương bị lôi kiếp trên trời bổ trúng đầu, tóc trên đầu lập tức bị cháy rụi.
Diêm Vương che đầu trực tiếp chửi ầm lên, người kia nhìn thấy tình huống này dường như cười một cái lại giống như không cười, sau đó nhân cơ hội hắn hóa thành ánh sáng đỏ, đi thẳng vào chỗ lục đạo luân hồi, đưa hồn phách trong suốt kia vào luân hồi.
Hồn phách kia cũng khác biệt hồn phách người, cho dù nó là dáng vẻ này, vẫn có ý thức, nó vặn vẹo không muốn vào luân hồi, cuối cùng lại bị người áo đỏ này cưỡng ép đưa vào trong luân hồi.
Người áo đỏ kia thấy hồn phách thành công vào luân hồi, hắn cười một cái, chán nản ngồi dưới đất, trên gương mặt trắng nõn chảy ra tơ máu lít nha lít nhít, tơ máu chậm rãi tụ tập thành máu, rơi trên mặt đất.
Chỗ lục đạo luân hồi ngoại trừ người uống canh Mạnh Bà muốn đầu thai có thể bình yên vô sự, những người khác cho dù là Diêm Vương, tiên nhân của Cửu Trùng Thiên đi nhầm vào nguyên thần cũng sẽ chịu nỗi khổ ngàn đao bầm thây, chưa kể người kia vượt qua đạo trời đưa hồn phách vào luân hồi, càng là nghịch thiên mà đi.
Lôi đình trên trời tức giận, mây đen khuấy động bên cạnh nó, nó vặn vẹo gầm thét, hóa thành một ánh sáng vàng hung tàn chém xuống giữa ánh sáng đỏ cản trở nó vô số lần.
Khi ánh sáng đỏ lớn chừng ngón cái kia bị đánh lay động một cái lại vững vàng ở đó, Diêm vương ngửa đầu nhìn, ánh mắt phức tạp hình như lại thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ông còn chưa thở ra, chỉ thấy ánh sáng đỏ nho nhỏ kia cuối cùng không chịu nổi, vỡ tan thành vô số chấm tung bay trên bầu trời, bọn chúng xoay quanh người áo đỏ, cuối cùng hóa thành dáng vẻ của người áo đỏ rồi từ từ biến mất.
Người áo đỏ kia nôn một ngụm máu, té xỉu ở chỗ lục đạo luân hồi.
Sau khi mây tiêu sấm tan, người áo đó ngã ở đó máu me khắp người, sau đó xích vàng trên người hắn lóe lên một cái rồi biến mất. Khi người kia hoàn toàn biến mất, Diêm Vương cau mày muốn tiến lên cuối cùng cựa quậy ngón chân, sau cùng ông xoay người một vòng ngay tại chỗ không di chuyển.
Cuối cùng Diêm Vương thở dài một hơi, sờ lên đỉnh đầu đã trọc, sắc mặt đỏ bừng, sau đó đứng ở cầu Nại Hà chửi ầm lên một trận.
Sau đó vì tính nết tốt, Âm Sai đã bị giữ lại địa phủ làm viên quan nhỏ, đương nhiên chủ yếu nhất là địa phủ bận quá, cần nhân thủ. Ông ta không muốn luân hồi nên kiên trì làm.
Chuyện ngày ấy không còn được ai nhắc đến nữa, Âm Sai rõ ràng đã chết, lại luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy ông ta bị ánh lửa kia đốt hồn phách của bản thân giống như muốn tan đi.
Sau ngày hôm đó, địa phủ như thể bị hạ lệnh cấm, từ đây không còn ai nhắc đến chuyện này. Âm Sai mơ hồ nhớ việc này, nhưng cụ thể hơn ông ta lại không nhớ rõ, Âm Sai cũng từng hỏi người khác, nhưng không có ai nhớ chuyện này, ông ta còn tưởng là trí nhớ mình sai lầm.
Mãi đến về sau Âm Sai lén nghe được Diêm Vương nói một câu thế này, nói Phượng Quân trên Cửu Trùng Thiên hạ phàm trải qua tình kiếp thất bại, trở thành cái tên Cửu Trùng Thiên không được nhắc đến, cuối cùng thân tử đạo tiêu, lên trời xuống đất không còn có người này.
Sau đó nữa, thời gian lâu dài, mỗi ngày Âm Sai đều sinh hoạt tuần tự mà tiến, mới đầu sẽ còn nghĩ lại chuyện ngày hôm đấy.
Dần dần, Âm Sai không gặp ác mộng nữa, cũng quên chuyện đó.
Bây giờ bất thình lình nhìn thấy một gương mặt như vậy, ông ta vẫn chưa nhớ ra gì, chân đã mềm nhũn trước.
Nói tới đây, Âm Sai quan sát Phượng Tiêu, trong lòng nói thầm. Rõ ràng là mặt giống nhau, người kia lại rất lạnh lùng kiêu ngạo, người trước mắt này hình như khá bình thường.
Điều này quả nhiên hợp với câu nói kia, người có giống nhau, tính cách không giống.
Phượng Tiêu nhìn Âm Sai nói: “Vậy Phượng Quân tên là gì?”
Âm Sai đang định mở miệng, chỉ thấy Tiểu Văn mang theo quỷ con không biết từ lúc nào đã rời đến ngoài phạm vi khống chế của họ, chạy trốn rồi.
Âm Sai tay chân lanh lẹ chuẩn bị đuổi theo, ông ta vừa kéo Văn Chúc Mãn đuổi theo lệ quỷ Tiểu Văn vừa vội vàng nói: “Hình như tên có một chữ Tiêu, cụ thể tôi không nhớ rõ, dù sao thời gian đã qua lâu vậy rồi.”
Phượng Tiêu hiếm khi thất thần, đã để Âm Sai này trốn thoát.
Hắn nhìn chỗ Âm Sai biến mất, vẻ mặt u ám.
Lúc hắn thu hồi ánh mắt, chỉ thấy cha Văn mẹ Văn đều run rẩy nhìn hắn, trông vẻ muốn hỏi lại không dám hỏi. Cho dù ai nhìn thấy một người nói chuyện với không khí, dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe trong lòng cũng sợ hãi.
Phượng Tiêu dửng dưng, hắn nhìn người nhà họ Văn nói: “Đã không sao rồi, mọi người có một người cha tốt, ông nội tốt.”
Ba người nhà họ Văn nghe thấy, trên mặt hơi áy náy, lời nói của Phượng Tiêu điểm đến là dừng họ vẫn hiểu. Nếu không có ông nội Văn, nhà họ sợ rằng sớm đã không yên ổn.
Nghĩ đến hiểu lầm ông nội, Văn An chỉ cảm thấy mắt căng ra, ngực cũng khó thở, trái tim như bị một đôi tay vô hình tóm lại, bất tri bất giác đã chảy nước mắt.
Phượng Tiêu liếc nhìn họ một cái, yên lặng rời đi. Hắn cũng không lo lắng chuyện tiền bạc, Hà Lệ biết tài khoản của hắn, đợi sau khi tâm trạng người nhà họ Văn bình tĩnh lại, tiền này chạy không thoát được.
Lúc Phượng Tiêu rời khỏi nhà họ Văn, điện thoại cha Văn vang lên, là bệnh viện gọi điện tới, nói ông nội Văn đã đi rồi.
Trong nhà lập tức vang lên tiếng khóc.
Phượng Tiêu vào thang máy, hắn nhìn mặt mình trong gương thang máy, hắn đột nhiên nghĩ đến sư phụ Quan Trần, rất muốn gặp ông một lần, hắn luôn cảm thấy Quan Trần biết rất nhiều chuyện, rất muốn hỏi ông.
Nhưng suy nghĩ lại, xem như Quan Trần còn sống, hắn cũng không biết mình muốn hỏi gì. Những gì Âm Sai kia nói là thật hay giả cũng không ai biết, cho dù là thật, cũng không thể chắc chắn là hắn.
Cho dù là hắn, những chuyện cũ trước kia hắn đã quên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất