Chương 20: Ở chung
Lão Tiền ngượng ngùng xoa gáy, ha hả cười. Khuôn mặt thoạt nhìn đặc biệt trung hậu.
Nếu không phải ông ta sáng sớm xách theo video ghi hình chạy tới tìm thì ông còn thật là một người thành thật, tốt bụng.
Lão Tiền có khả năng lên được cái vị trí này, làm sao có thể thật sự trung hậu?
Thi thể biến mất, Lão Tiền liền tìm tới cửa, biểu hiện lòng đầy căm phẫn, còn không phải muốn kích thích Lục Tu Giác, khiến hắn ra tay hỗ trợ sao? Nhưng đế đô này không có ai có thể khiến cho Lục Tu Giác hỗ trợ vô điều kiện.
Dù sao cũng phải lấy một chút thù lao không phải sao?
Lục Tu Giác cảm thấy mình là một thương nhân, mà thương nhân thì không thể làm chuyện buôn bán lỗ vốn.
"Tiền đội, ngài muốn Lục mỗ hỗ trợ thì nói một câu là được. Không cần thiết phải vất vả đi một chuyến xa như vậy."
Lão Tiền cười khổ, lời này mà cũng nói được, nếu thật sự có thể dùng một câu để nhờ vả thì ông cũng không cần phải đánh cược cái mặt già này tới đây một chuyến. Lục gia Lục thiếu này, quả thật chỉ có thể nghe lời đồn đãi, chứ tính tình kỳ thật cũng không tốt hơn lưu manh thổ phỉ là bao.
Ài! Ít nhất lưu manh thổ phỉ không có văn hóa, Lục gia Lục thiếu cả văn hóa lẫn chỉ số thông minh cũng không kém chút nào.
Lời kia của Lục Tu Giác, ngoài mặt thì nói vậy, nhưng muốn hỗ trợ hay không, thái độ hỗ trợ có ân cần thêm một chút không, mấy thứ lươn lẹo bên trong đều phải xem lại. Ông vốn tưởng tự mình tới thì Lục Tu Giác sẽ hỗ trợ, không ngờ hắn lại nói thẳng ra như thế, ngược lại có vẻ ông không phúc hậu.
Đế đô, trung tâm của quốc gia. Theo cách nói của người cổ đại, là phạm tội dưới chân thiên tử, hay là chuyện quỷ dị tà môn thế này, đều là trách nhiệm của ông. Bây giờ lại phải nhờ đến một lương dân vô tội hỗ trợ, thật sự là uất ức hắn.
Lão Tiền ngẩng đầu nhìn Lục gia Lục thiếu đang mỉm cười tự phụ một cái, sững sờ một chút. Được rồi, Lục gia Lục thiếu không phải vô tội cũng không phải lương dân. Người này, ngoại trừ không làm những chuyện thương thiên hại lý, tâm can cũng đen tối không kém.
"Lục thiếu, vậy thì tôi cũng người ngay thẳng không nói vòng vo*. Chuyện này tà môn như vậy, không thể giải thích bằng khoa học. Hơn nữa đã truyền ra bên ngoài, chặn cũng chặn không được. Phía trên ra lệnh cần phải nhanh chóng giải quyết thỏa đáng chuyện này." Lão Tiền thở dài, mệt mỏi nói: "Nhưng cố tình chúng tôi còn phải bị bó tay bó chân, không thể công khai điều tra rõ ràng. Truyền thông không biết từ đâu chui ra, cả ngày nhìn chằm chằm vào chuyện này. Không còn cách nào khác mới phải tìm tới Lục thiếu nhờ hỗ trợ."
*Minh nhân bất thuyết ám thoại (明人不说暗话): Người tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co, vòng vèo. (Trên douyin cũng từng có cái trend này, dùng câu này tỏ tình: 明人不说暗话,我喜欢你!)
Lục Tu Giác cười như không cười nhìn chằm chằm Lão Tiền bán thảm, nhìn được một lúc lâu mới nói: "Phía trên không phái bộ phận kia điều tra chuyện này sao?"
Lão Tiền sửng sốt một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Lục Tu Giác. Nhưng Lục Tu Giác vẫn là bộ dáng cười như không cười kia, nếu không có một gương mặt đẹp như vậy thì đúng thật là thiếu đòn.
Chỉ là Lão Tiền lúc này không có tâm tình để ý những cái đó, ông chỉ cảm thấy khiếp sợ, Lục Tu Giác sao lại nhắc đến bộ phận thần bí kia, lại làm sao mà biết được?
Kỳ thật mỗi quốc gia đều sẽ có một bộ phận tương đối thần bí như vậy, chuyên môn xử lý một ít sự kiện mà khoa học không thể giải thích rõ ràng. Nhưng bộ phận này thường chỉ tồn tại trong truyền thuyết, còn có tiểu thuyết cùng điện ảnh.
Lão Tiền bởi vì từng nhận một vụ án mạng cực kỳ quỷ dị mới tiếp xúc được với bộ phận kia, nhưng người bình thường sẽ không biết. Lục Tu Giác làm sao biết được? Huống chi, hắn không phải có tiếng không tin chuyện quỷ thần sao?
Chẳng lẽ... lại là lời đồn đãi không thể tin.
Lão Tiền đen mặt, cắn răng lắc đầu.
"Bây giờ có truyền thông nhìn chằm chằm, phía trên yêu cầu... dùng khoa học giải quyết"
Lục Tu Giác đột nhiên cười nhạo một tiếng, lắc đầu nói: "Chuyện này không khoa học, làm sao dùng khoa học giải quyết?"
Lão Tiền đương nhiên biết, chỉ là khi đi báo cáo với cục trưởng, lão bánh quẩy (?) kia nói với ông Lục gia Lục thiếu có thể hỗ trợ. Cho nên ông mới tìm tới cửa, nhưng Lục Tu Giác hiện giờ không có ý định nhúng tay.
"Chỉ cần ngài giải quyết vụ án này... dự án công trình Từ trang kia, đưa cho Lục thị."
Lục Tu Giác nhếch chân mày, nở một nụ cười ôn nhuận như ngọc. Hắn vừa cãi cọ vừa trang bức* lâu như vậy chỉ để chờ một câu này thôi.
*Trang bức: có thực lực nhưng giả vờ kém cỏi, nghèo khổ (giống mấy clip chủ tịch giả vờ thử lòng và cái kết các kiểu:vvvv)
"Tiền đội đúng là sảng khoái. Nửa tháng sau sẽ cho ngài một câu trả lời"
Lão Tiền lắc đầu: "Phía trên cho thời gian chỉ một tháng, không thể kéo dài thêm."
Lục Tu Giác lãnh đạm cười: "Tiền đội, ngài tin tôi. Tôi nói nửa tháng sau sẽ khiến ngài không vượt quá thời hạn mà phá vụ án này"
Ngụ ý là sau khi giải quyết vụ án mạng này, không phải cũng có thể giúp hắn tra ra người đứng phía sau cùng thủ pháp gây án của nhóm tội phạm "Trộm kim tặc" sao? Vậy thì càng tốt, giao dịch này, giá trị!
Lão Tiền vui vẻ, ông cũng sầu đến không còn cách nào khác. Vụ án này liên lụy quá nhiều, còn liên quan đến mấy chuyện tà thuật, lại dính thêm vài mạng người, trong những người mất mạng đó còn có không ít phú thương nổi danh. Quần chúng, áp lực từ những kẻ có tiền, truyền thông giám sát, lại còn không thể dùng thủ đoạn đặc thù tra, ông sầu đến nỗi tóc cũng bạc cả đầu.
Lục Tu Giác hỏi: "Thi thể trong vali mấy ngày trước... là đứa nhỏ nhà Chu gia sao?"
"Không phải. Người Chu gia đi nhận thi, đứa nhỏ đó dáng vẻ có chút giống nhưng không phải. Cũng kiểm tra DNA, xác nhận không phải là quan hệ thân thuộc."
Lão Tiền vì vậy mà thật sự phục Lục Tu Giác, Lục thiếu này, ngươi nói hắn tin quỷ thần, lần đầu gặp phải loại chuyện tà môn này hắn lại có thể dùng tư duy khoa học để phá án, ngươi nói hắn không tin quỷ thần, hắn lại có thể biết được bộ phận phá án đặc thù của quốc gia, nhìn nữ thi đã chết đến không thể chết thêm hành động như người sống kia mà mặt không đổi sắc.
Phải biết rằng, mặc dù ông đã điều tra qua vài vụ án phân thây mà khi nhìn thấy những hình ảnh này sắc mặt cũng phải tái nhợt một lúc.
"Đứa nhỏ nhà Chu gia..." Lão Tiền thở dài, trong giọng nói không khỏi có một chút tiếc hận áy náy.
Lục Tu Giác dường như cảm nhận được cái gì, hỏi: "Làm sao?"
Lão Tiền lắc đầu, phẫn nộ ra mặt: "Chu gia không giao hết tiền, "Trộm kim tặc" tức giận, cắt hai ngón tay của đứa nhỏ xuống gửi đến, gửi thẳng đến cục cảnh sát!"
Hiển nhiên, Lão Tiền phẫn nộ không chỉ vì mức độ tàn nhẫn của nhóm "Trộm kim tặc", còn có thái độ khiêu khích không coi ai ra gì của bọn họ.
Lục Tu Giác lại quan tâm điều khác, hắn nhanh chóng hỏi: "Chu gia phản ứng thế nào?"
"Nữ nhân khóc đến ngất xỉu, nam nhân thì phẫn nộ thống khổ. Sợ là dự định gom đầy đủ tiền chuộc giao cho bọn chúng."
Lúc ấy nhìn biểu tình của mấy người Chu gia liền biết bọn họ đã muốn buông lỏng, cũng đúng, ai có thể thờ ơ khi nhìn thấy ngón tay của con trai nhà mình? Mặc dù họ cũng đã khuyên can rất nhiều, nói rằng nếu giao hết tiền chuộc thì bên kia sẽ giết con tin, bọn họ cũng không nghe lọt.
Lão Tiền tiếp tục thở dài: "Đám súc sinh này!"
Tuy tàn nhẫn nhưng lại không thể thừa nhận chiêu này có thể uy hiếp được Chu gia. Biện pháp kéo dài của bọn họ đều vô dụng.
Lục Tu Giác rũ mắt trầm tư, lông mi dài thẳng phủ xuống một cái bóng nho nhỏ dưới mắt.
"Trộm kim tặc" hung tàn lạnh nhạt lại cực kì giảo hoạt, bọn họ có tính kỷ luật rất nghiêm khắc. Không có mệnh lệnh bên trên truyền xuống thì tuyệt đối sẽ không tự mình hành động, càng sẽ không cùng lúc bắt cóc nhiều người.
Nhìn tình huống người bị bắt cóc mấy tháng qua, bọn chúng thường chỉ bắt cóc một người, đến khi nhận được tiền chuộc rồi giết chết con tin mới tiếp tục theo dõi người kế tiếp. Hiện giờ Chu gia muốn giao đủ tiền chuộc, một khi nhận được tiền chuộc thì đứa nhỏ Chu gia cũng sống không được nữa.
Không còn con tin thì sẽ có mục tiêu kế tiếp.
Lục Tu Giác ngước mắt nói: "Tiền đội, phiền ngài theo dõi Chu gia. Tận lực khuyên giải, kéo dài thêm ba bốn ngày."
Lão Tiền gật đầu đồng ý.
"Người Chu gia mà nhận được phần còn lại của tay chân đã bị chặt ra của đứa nhỏ, chỉ sợ sẽ phát điên."
"Tàn phế còn hơn là mất mạng. Bây giờ y học phát triển, chỉ cần bảo tồn tốt những phần còn lại, thì có thể làm chân giả tay giả. Mạng không còn thì cũng chẳng còn gì."
Lão Tiền xúc động trong lòng.
Mao Cửu cùng Tiểu Sơn xuống xe, nhìn đế đô phồn vinh phát đạt, người xe như nước, đồng loạt có tâm tình nhà quê lên phố nhưng mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Hai người đều là người coi trọng thể diện, từ nhỏ đến lớn đều sống ở nông thôn là địa phương nhỏ kia, một người từ nhỏ bị một vị sư phụ trọng thể diện ảnh hưởng, một người từ nhỏ phải ăn nhờ ở đậu, tâm tư mẫn cảm coi mặt mũi là trên hết.
Cho nên bây giờ hai người cho dù nội tâm có đủ loại kinh ngạc cùng cảm thán, trên mặt vẫn cực kì bình tĩnh --- lạnh lùng – ing. (tui chém -.-)
Quần áo trên người cả hai cũng không phải rất thời thượng, nhưng có chút đặc sắc. Huống hồ bây giờ có trào lưu phục cổ, Mao Cửu mặc một thân bố sam ngắn còn khiến người ta cảm thấy đặc biệt, rất có phong cách riêng.
Hơn nữa, kiểu dáng trên người Mao Cửu tuy là của niên đại trước, nhưng chất liệu vải rất tốt nha. Tơ lụa quý hiếm, người có mắt nhìn liền nhận ra được.
Đương nhiên vật ngoại thân đều là vật chết, so ra đều kém gương mặt kia a!!!!!
Cao lãnh mỹ thanh niên cùng cao lãnh tuấn thiếu niên, thật là xinh đẹp!!!
Đây là một cái xã hội nhìn mặt.
Vài cô gái đi qua nhìn thấy hai người thì ghé đầu nói nhỏ, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hai người. Sau đó lại cười trộm, nét mặt ngượng ngùng xuân tình lại lớn mật.
Mao Cửu cũng Tiểu Sơn không hiểu tâm tình thiếu nữ của các cô gái, nhất trí cảm thấy... bị cười nhạo!
Ăn mặc quá nhà quê QAQ, lần đầu tới đế đô, nhất định là lễ nghi có chỗ nào đó không đúng lắm, phải cố chống! Khí thế không thể yếu! Thể diện không thể vứt!
Tiểu Sơn nhìn về phía trước, nét mặt cứng đờ nhỏ giọng hỏi: "Cửu, Cửu ca, bọn họ sao lại vừa nhìn chúng ta vừa cười trộm vậy?"
Mao Cửu mặt lạnh, sâu không lường được, khó mà thân cận. Xa xăm nhìn về phía trước, lời ít ý nhiều nói: "Khí thế không đủ."
Y phục không được thì bù lại bằng khí thế.
Vì vậy Tiểu Sơn ưỡn ưỡn ngực, đôi mắt lộ ra lãnh quang, Mao Cửu cũng vậy, trên mặt thiếu điều kết một tầng băng lãnh, lạnh nhạt đến mức người khác dù đang vui vẻ cũng muốn cách ra xa ba thước.
Một lớn một nhỏ, động tác nhất trí như vậy đứng ở giao lộ, mặt lạnh như băng, nhìn về phía xa, không nhúc nhích một chút.
Mãi đến khi Dư Tiêu Hồn lái xe tới đón, đối chiếu với bức ảnh đối lập mà Lục Hạc Tư gửi tới hồi lâu mới xác định được hai người phía trước chính là người hắn phải tiếp đón. Cho dù là đi tới trước mặt hai người, trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, người trong ảnh cười ôn hòa như ánh dương, người bên ngoài lại rét lạnh như mùa đông gió rét.
Biến hóa quá lớn.
Dư Tiêu Hồn đi tới trước mặt Mao Cửu hỏi: "Xin hỏi hai người là Mao Cửu Mao tiên sinh và Phương Hồi Sơn Phương tiểu tiên sinh sao?"
Mao Cửu gật gật đầu, hỏi: "Anh là?"
Dư Tiêu Hồn lễ phép mỉm cười: "Tôi là người Lục Hạc Tư Lục tiên sinh phái tới tiếp đón hai vị"
Mao Cửu kinh ngạc: "Lục ca đều đã an bài hết rồi?"
Dư Tiêu Hồn nét mặt cũng không thay đổi, giống như không hề kinh ngạc về xưng hô quá mức thân thiết của Mao Cửu với Lục Hạc Tư: "Đúng vậy. Lục tiên sinh hai ngày trước đã căn dặn đưa hai vị tìm một chỗ nghỉ chân, bây giờ tôi đến đón hai người."
Thực tế là Lục Hạc Tư căn dặn Lục Tu Giác, khiến Lục Tu Giác đi tiếp ứng hai người. Lục Tu Giác đáp ứng nhưng lại không để trong lòng. Quay đầu nói lại với Dư Tiêu Hồn xong cũng không để ý tiếp chuyện này.
Nhưng Lục Hạc Tư sớm biết được tính tình Lục Tu Giác, cho nên đã đặt trước một căn phòng chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố cho Mao Cửu ở lại.
Nội tâm Dư Tiêu Hồn kinh ngạc, giống như bị cuồng phong thổi quét.
Bởi vì cái chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố kia là chỗ tư nhân của Lục Tu Giác, bình thường phần lớn thời gian nghỉ ngơi hắn đều quay về chung cư này ở. Quyết định này của Lục Hạc Tư... là dự định để bọn họ ở chung?!
********
Hề hề, chương sau là hai trẻ chính thức gặp mặt dồi ~~
Cuộc chạm mặt khá là... nảy lửa:33333333
Nếu không phải ông ta sáng sớm xách theo video ghi hình chạy tới tìm thì ông còn thật là một người thành thật, tốt bụng.
Lão Tiền có khả năng lên được cái vị trí này, làm sao có thể thật sự trung hậu?
Thi thể biến mất, Lão Tiền liền tìm tới cửa, biểu hiện lòng đầy căm phẫn, còn không phải muốn kích thích Lục Tu Giác, khiến hắn ra tay hỗ trợ sao? Nhưng đế đô này không có ai có thể khiến cho Lục Tu Giác hỗ trợ vô điều kiện.
Dù sao cũng phải lấy một chút thù lao không phải sao?
Lục Tu Giác cảm thấy mình là một thương nhân, mà thương nhân thì không thể làm chuyện buôn bán lỗ vốn.
"Tiền đội, ngài muốn Lục mỗ hỗ trợ thì nói một câu là được. Không cần thiết phải vất vả đi một chuyến xa như vậy."
Lão Tiền cười khổ, lời này mà cũng nói được, nếu thật sự có thể dùng một câu để nhờ vả thì ông cũng không cần phải đánh cược cái mặt già này tới đây một chuyến. Lục gia Lục thiếu này, quả thật chỉ có thể nghe lời đồn đãi, chứ tính tình kỳ thật cũng không tốt hơn lưu manh thổ phỉ là bao.
Ài! Ít nhất lưu manh thổ phỉ không có văn hóa, Lục gia Lục thiếu cả văn hóa lẫn chỉ số thông minh cũng không kém chút nào.
Lời kia của Lục Tu Giác, ngoài mặt thì nói vậy, nhưng muốn hỗ trợ hay không, thái độ hỗ trợ có ân cần thêm một chút không, mấy thứ lươn lẹo bên trong đều phải xem lại. Ông vốn tưởng tự mình tới thì Lục Tu Giác sẽ hỗ trợ, không ngờ hắn lại nói thẳng ra như thế, ngược lại có vẻ ông không phúc hậu.
Đế đô, trung tâm của quốc gia. Theo cách nói của người cổ đại, là phạm tội dưới chân thiên tử, hay là chuyện quỷ dị tà môn thế này, đều là trách nhiệm của ông. Bây giờ lại phải nhờ đến một lương dân vô tội hỗ trợ, thật sự là uất ức hắn.
Lão Tiền ngẩng đầu nhìn Lục gia Lục thiếu đang mỉm cười tự phụ một cái, sững sờ một chút. Được rồi, Lục gia Lục thiếu không phải vô tội cũng không phải lương dân. Người này, ngoại trừ không làm những chuyện thương thiên hại lý, tâm can cũng đen tối không kém.
"Lục thiếu, vậy thì tôi cũng người ngay thẳng không nói vòng vo*. Chuyện này tà môn như vậy, không thể giải thích bằng khoa học. Hơn nữa đã truyền ra bên ngoài, chặn cũng chặn không được. Phía trên ra lệnh cần phải nhanh chóng giải quyết thỏa đáng chuyện này." Lão Tiền thở dài, mệt mỏi nói: "Nhưng cố tình chúng tôi còn phải bị bó tay bó chân, không thể công khai điều tra rõ ràng. Truyền thông không biết từ đâu chui ra, cả ngày nhìn chằm chằm vào chuyện này. Không còn cách nào khác mới phải tìm tới Lục thiếu nhờ hỗ trợ."
*Minh nhân bất thuyết ám thoại (明人不说暗话): Người tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co, vòng vèo. (Trên douyin cũng từng có cái trend này, dùng câu này tỏ tình: 明人不说暗话,我喜欢你!)
Lục Tu Giác cười như không cười nhìn chằm chằm Lão Tiền bán thảm, nhìn được một lúc lâu mới nói: "Phía trên không phái bộ phận kia điều tra chuyện này sao?"
Lão Tiền sửng sốt một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Lục Tu Giác. Nhưng Lục Tu Giác vẫn là bộ dáng cười như không cười kia, nếu không có một gương mặt đẹp như vậy thì đúng thật là thiếu đòn.
Chỉ là Lão Tiền lúc này không có tâm tình để ý những cái đó, ông chỉ cảm thấy khiếp sợ, Lục Tu Giác sao lại nhắc đến bộ phận thần bí kia, lại làm sao mà biết được?
Kỳ thật mỗi quốc gia đều sẽ có một bộ phận tương đối thần bí như vậy, chuyên môn xử lý một ít sự kiện mà khoa học không thể giải thích rõ ràng. Nhưng bộ phận này thường chỉ tồn tại trong truyền thuyết, còn có tiểu thuyết cùng điện ảnh.
Lão Tiền bởi vì từng nhận một vụ án mạng cực kỳ quỷ dị mới tiếp xúc được với bộ phận kia, nhưng người bình thường sẽ không biết. Lục Tu Giác làm sao biết được? Huống chi, hắn không phải có tiếng không tin chuyện quỷ thần sao?
Chẳng lẽ... lại là lời đồn đãi không thể tin.
Lão Tiền đen mặt, cắn răng lắc đầu.
"Bây giờ có truyền thông nhìn chằm chằm, phía trên yêu cầu... dùng khoa học giải quyết"
Lục Tu Giác đột nhiên cười nhạo một tiếng, lắc đầu nói: "Chuyện này không khoa học, làm sao dùng khoa học giải quyết?"
Lão Tiền đương nhiên biết, chỉ là khi đi báo cáo với cục trưởng, lão bánh quẩy (?) kia nói với ông Lục gia Lục thiếu có thể hỗ trợ. Cho nên ông mới tìm tới cửa, nhưng Lục Tu Giác hiện giờ không có ý định nhúng tay.
"Chỉ cần ngài giải quyết vụ án này... dự án công trình Từ trang kia, đưa cho Lục thị."
Lục Tu Giác nhếch chân mày, nở một nụ cười ôn nhuận như ngọc. Hắn vừa cãi cọ vừa trang bức* lâu như vậy chỉ để chờ một câu này thôi.
*Trang bức: có thực lực nhưng giả vờ kém cỏi, nghèo khổ (giống mấy clip chủ tịch giả vờ thử lòng và cái kết các kiểu:vvvv)
"Tiền đội đúng là sảng khoái. Nửa tháng sau sẽ cho ngài một câu trả lời"
Lão Tiền lắc đầu: "Phía trên cho thời gian chỉ một tháng, không thể kéo dài thêm."
Lục Tu Giác lãnh đạm cười: "Tiền đội, ngài tin tôi. Tôi nói nửa tháng sau sẽ khiến ngài không vượt quá thời hạn mà phá vụ án này"
Ngụ ý là sau khi giải quyết vụ án mạng này, không phải cũng có thể giúp hắn tra ra người đứng phía sau cùng thủ pháp gây án của nhóm tội phạm "Trộm kim tặc" sao? Vậy thì càng tốt, giao dịch này, giá trị!
Lão Tiền vui vẻ, ông cũng sầu đến không còn cách nào khác. Vụ án này liên lụy quá nhiều, còn liên quan đến mấy chuyện tà thuật, lại dính thêm vài mạng người, trong những người mất mạng đó còn có không ít phú thương nổi danh. Quần chúng, áp lực từ những kẻ có tiền, truyền thông giám sát, lại còn không thể dùng thủ đoạn đặc thù tra, ông sầu đến nỗi tóc cũng bạc cả đầu.
Lục Tu Giác hỏi: "Thi thể trong vali mấy ngày trước... là đứa nhỏ nhà Chu gia sao?"
"Không phải. Người Chu gia đi nhận thi, đứa nhỏ đó dáng vẻ có chút giống nhưng không phải. Cũng kiểm tra DNA, xác nhận không phải là quan hệ thân thuộc."
Lão Tiền vì vậy mà thật sự phục Lục Tu Giác, Lục thiếu này, ngươi nói hắn tin quỷ thần, lần đầu gặp phải loại chuyện tà môn này hắn lại có thể dùng tư duy khoa học để phá án, ngươi nói hắn không tin quỷ thần, hắn lại có thể biết được bộ phận phá án đặc thù của quốc gia, nhìn nữ thi đã chết đến không thể chết thêm hành động như người sống kia mà mặt không đổi sắc.
Phải biết rằng, mặc dù ông đã điều tra qua vài vụ án phân thây mà khi nhìn thấy những hình ảnh này sắc mặt cũng phải tái nhợt một lúc.
"Đứa nhỏ nhà Chu gia..." Lão Tiền thở dài, trong giọng nói không khỏi có một chút tiếc hận áy náy.
Lục Tu Giác dường như cảm nhận được cái gì, hỏi: "Làm sao?"
Lão Tiền lắc đầu, phẫn nộ ra mặt: "Chu gia không giao hết tiền, "Trộm kim tặc" tức giận, cắt hai ngón tay của đứa nhỏ xuống gửi đến, gửi thẳng đến cục cảnh sát!"
Hiển nhiên, Lão Tiền phẫn nộ không chỉ vì mức độ tàn nhẫn của nhóm "Trộm kim tặc", còn có thái độ khiêu khích không coi ai ra gì của bọn họ.
Lục Tu Giác lại quan tâm điều khác, hắn nhanh chóng hỏi: "Chu gia phản ứng thế nào?"
"Nữ nhân khóc đến ngất xỉu, nam nhân thì phẫn nộ thống khổ. Sợ là dự định gom đầy đủ tiền chuộc giao cho bọn chúng."
Lúc ấy nhìn biểu tình của mấy người Chu gia liền biết bọn họ đã muốn buông lỏng, cũng đúng, ai có thể thờ ơ khi nhìn thấy ngón tay của con trai nhà mình? Mặc dù họ cũng đã khuyên can rất nhiều, nói rằng nếu giao hết tiền chuộc thì bên kia sẽ giết con tin, bọn họ cũng không nghe lọt.
Lão Tiền tiếp tục thở dài: "Đám súc sinh này!"
Tuy tàn nhẫn nhưng lại không thể thừa nhận chiêu này có thể uy hiếp được Chu gia. Biện pháp kéo dài của bọn họ đều vô dụng.
Lục Tu Giác rũ mắt trầm tư, lông mi dài thẳng phủ xuống một cái bóng nho nhỏ dưới mắt.
"Trộm kim tặc" hung tàn lạnh nhạt lại cực kì giảo hoạt, bọn họ có tính kỷ luật rất nghiêm khắc. Không có mệnh lệnh bên trên truyền xuống thì tuyệt đối sẽ không tự mình hành động, càng sẽ không cùng lúc bắt cóc nhiều người.
Nhìn tình huống người bị bắt cóc mấy tháng qua, bọn chúng thường chỉ bắt cóc một người, đến khi nhận được tiền chuộc rồi giết chết con tin mới tiếp tục theo dõi người kế tiếp. Hiện giờ Chu gia muốn giao đủ tiền chuộc, một khi nhận được tiền chuộc thì đứa nhỏ Chu gia cũng sống không được nữa.
Không còn con tin thì sẽ có mục tiêu kế tiếp.
Lục Tu Giác ngước mắt nói: "Tiền đội, phiền ngài theo dõi Chu gia. Tận lực khuyên giải, kéo dài thêm ba bốn ngày."
Lão Tiền gật đầu đồng ý.
"Người Chu gia mà nhận được phần còn lại của tay chân đã bị chặt ra của đứa nhỏ, chỉ sợ sẽ phát điên."
"Tàn phế còn hơn là mất mạng. Bây giờ y học phát triển, chỉ cần bảo tồn tốt những phần còn lại, thì có thể làm chân giả tay giả. Mạng không còn thì cũng chẳng còn gì."
Lão Tiền xúc động trong lòng.
Mao Cửu cùng Tiểu Sơn xuống xe, nhìn đế đô phồn vinh phát đạt, người xe như nước, đồng loạt có tâm tình nhà quê lên phố nhưng mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Hai người đều là người coi trọng thể diện, từ nhỏ đến lớn đều sống ở nông thôn là địa phương nhỏ kia, một người từ nhỏ bị một vị sư phụ trọng thể diện ảnh hưởng, một người từ nhỏ phải ăn nhờ ở đậu, tâm tư mẫn cảm coi mặt mũi là trên hết.
Cho nên bây giờ hai người cho dù nội tâm có đủ loại kinh ngạc cùng cảm thán, trên mặt vẫn cực kì bình tĩnh --- lạnh lùng – ing. (tui chém -.-)
Quần áo trên người cả hai cũng không phải rất thời thượng, nhưng có chút đặc sắc. Huống hồ bây giờ có trào lưu phục cổ, Mao Cửu mặc một thân bố sam ngắn còn khiến người ta cảm thấy đặc biệt, rất có phong cách riêng.
Hơn nữa, kiểu dáng trên người Mao Cửu tuy là của niên đại trước, nhưng chất liệu vải rất tốt nha. Tơ lụa quý hiếm, người có mắt nhìn liền nhận ra được.
Đương nhiên vật ngoại thân đều là vật chết, so ra đều kém gương mặt kia a!!!!!
Cao lãnh mỹ thanh niên cùng cao lãnh tuấn thiếu niên, thật là xinh đẹp!!!
Đây là một cái xã hội nhìn mặt.
Vài cô gái đi qua nhìn thấy hai người thì ghé đầu nói nhỏ, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hai người. Sau đó lại cười trộm, nét mặt ngượng ngùng xuân tình lại lớn mật.
Mao Cửu cũng Tiểu Sơn không hiểu tâm tình thiếu nữ của các cô gái, nhất trí cảm thấy... bị cười nhạo!
Ăn mặc quá nhà quê QAQ, lần đầu tới đế đô, nhất định là lễ nghi có chỗ nào đó không đúng lắm, phải cố chống! Khí thế không thể yếu! Thể diện không thể vứt!
Tiểu Sơn nhìn về phía trước, nét mặt cứng đờ nhỏ giọng hỏi: "Cửu, Cửu ca, bọn họ sao lại vừa nhìn chúng ta vừa cười trộm vậy?"
Mao Cửu mặt lạnh, sâu không lường được, khó mà thân cận. Xa xăm nhìn về phía trước, lời ít ý nhiều nói: "Khí thế không đủ."
Y phục không được thì bù lại bằng khí thế.
Vì vậy Tiểu Sơn ưỡn ưỡn ngực, đôi mắt lộ ra lãnh quang, Mao Cửu cũng vậy, trên mặt thiếu điều kết một tầng băng lãnh, lạnh nhạt đến mức người khác dù đang vui vẻ cũng muốn cách ra xa ba thước.
Một lớn một nhỏ, động tác nhất trí như vậy đứng ở giao lộ, mặt lạnh như băng, nhìn về phía xa, không nhúc nhích một chút.
Mãi đến khi Dư Tiêu Hồn lái xe tới đón, đối chiếu với bức ảnh đối lập mà Lục Hạc Tư gửi tới hồi lâu mới xác định được hai người phía trước chính là người hắn phải tiếp đón. Cho dù là đi tới trước mặt hai người, trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, người trong ảnh cười ôn hòa như ánh dương, người bên ngoài lại rét lạnh như mùa đông gió rét.
Biến hóa quá lớn.
Dư Tiêu Hồn đi tới trước mặt Mao Cửu hỏi: "Xin hỏi hai người là Mao Cửu Mao tiên sinh và Phương Hồi Sơn Phương tiểu tiên sinh sao?"
Mao Cửu gật gật đầu, hỏi: "Anh là?"
Dư Tiêu Hồn lễ phép mỉm cười: "Tôi là người Lục Hạc Tư Lục tiên sinh phái tới tiếp đón hai vị"
Mao Cửu kinh ngạc: "Lục ca đều đã an bài hết rồi?"
Dư Tiêu Hồn nét mặt cũng không thay đổi, giống như không hề kinh ngạc về xưng hô quá mức thân thiết của Mao Cửu với Lục Hạc Tư: "Đúng vậy. Lục tiên sinh hai ngày trước đã căn dặn đưa hai vị tìm một chỗ nghỉ chân, bây giờ tôi đến đón hai người."
Thực tế là Lục Hạc Tư căn dặn Lục Tu Giác, khiến Lục Tu Giác đi tiếp ứng hai người. Lục Tu Giác đáp ứng nhưng lại không để trong lòng. Quay đầu nói lại với Dư Tiêu Hồn xong cũng không để ý tiếp chuyện này.
Nhưng Lục Hạc Tư sớm biết được tính tình Lục Tu Giác, cho nên đã đặt trước một căn phòng chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố cho Mao Cửu ở lại.
Nội tâm Dư Tiêu Hồn kinh ngạc, giống như bị cuồng phong thổi quét.
Bởi vì cái chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố kia là chỗ tư nhân của Lục Tu Giác, bình thường phần lớn thời gian nghỉ ngơi hắn đều quay về chung cư này ở. Quyết định này của Lục Hạc Tư... là dự định để bọn họ ở chung?!
********
Hề hề, chương sau là hai trẻ chính thức gặp mặt dồi ~~
Cuộc chạm mặt khá là... nảy lửa:33333333
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất