Chương 8: Phản phệ
Mao Cửu trở lại ghế ngồi, Tiểu Sơn vừa mới đi nấu mì gói, còn nóng hầm hập, mùi thơm xông vào mũi.
Tiểu Sơn đưa cho Mao Cửu một phần: "Cửu ca, cầm lấy"
Mao Cửu nhận lấy, không tự chủ nuốt nước miếng. Cậu cầm nĩa nhựa gắp một cái hơn phân nửa mì đưa lên, sợi mì dai dai trượt vào trong miệng, vị thịt bò cay cay hun đôi môi đến đỏ tươi. Mao Cửu híp híp mắt, biểu tình hưởng thụ, giống như trong tay cầm không phải mì gói lề đường, mà là sơn hào hải vị.
Bất tri bất giác, mấy thanh niên ăn mì gói mà vị như nhai sáp xung quanh nhìn cậu ăn, vậy mà lại cảm thấy mì gói cũng không phải khó ăn đến thế.
"Cửu ca, ách, không phải, Cửu sư thúc ---"
Mao Cửu cười cười: "Thôi, không quen thì cứ gọi anh là Cửu ca đi. Khi nào tới bên kia, trước mặt những quản sự đó mới gọi Cửu sư thúc cũng được."
"Cửu ca, anh mới vừa đi đâu vậy?"
Mao Cửu húp một ngụm nước mì, nói: "Qua bên kia ngắm phong cảnh."
Tiểu Sơn quay đầu nhìn toa giường mềm, chỗ đó tuyệt đối không thể nào nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Cửu ca đang nói dối.
Lục Hạc Tư đi tới ngồi đối diện Mao Cửu, mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn Mao Cửu đang ăn mì gói đến đủ hương đủ vị trước mặt. Mân tỷ lại càng trực tiếp hơn, ánh mắt nhìn Mao Cửu giống như nhìn một tôn đại Phật, thiếu chút nữa dập đầu thắp hương cung phụng.
Mao Cửu bình tĩnh tự nhiên, tựa như không thấy những ánh mắt nhìn chằm chằm mình tiếp tục ăn, nhìn thần thái nghiêm túc kia giống như trước mặt là sơn hào hải vị, khiến người khác không nỡ quấy rầy cậu.
Cậu cũng không thấy có việc gì, Tiểu Sơn lại là một thiếu niên hướng nội, bị những ánh mắt kia nhìn chằm chằm liền có chút bất an.
Bị người bên cạnh nhìn chằm chằm, Mao Cửu cũng ăn không yên ổn, liền đặt mì gói chỉ còn lại nước đặt lên bàn, cầm lấy khăn giấy lau miệng.
Cậu ngước mắt: "Đừng mãi nhìn chằm chằm tôi, ăn không ngon"
Lục Hạc Tư cùng Mân tỷ ngượng ngùng dời tầm mắt, không phải vì bị nói mà là bởi vì trong nháy mắt khi Mao Cửu ngước nhìn lên kia quá mức mê người.
Phải biết dung mạo của Mao Cửu vốn đã hơn người, da trắng mịn như ngọc. Người khác bình thường bị khí chất nghiêm túc, đoan trang lại sâu không lường được kia làm cho cảnh giác, ngược lại quên đi bộ dáng của cậu. Nhưng vừa rồi ăn mì gói bị nhiệt khí cùng vị cay xông tới làm trong mắt lấp loáng thủy quang, môi đỏ diễm lệ, dù có đoan trang đến mấy cũng bị một màn mị hoặc này đánh tan không còn một mảnh.
Đừng nói Lục Hạc Tư trong lòng dậy sóng, ngay cả Mân tỷ cũng có chút chịu không nổi.
Mỹ sắc hoặc nhân, mỹ sắc hoặc nhân. Bọn họ thường nhìn thấy ở trong sách, đến hôm nay cuối cùng hiểu câu này là có ý gì.
Mao Cửu có chút nghi hoặc nhưng vẫn là không mở miệng hỏi.
Nghề nghiệp này của cậu thật lòng mà nói cũng được nhiều người tôn trọng, nhưng người được tôn trọng thường là các vị lão tiền bối, cậu còn quá trẻ, rất nhiều người không dám tin. Cậu buộc phải giữ thái độ cao nhân lãnh đạm, nhưng lại khổ tính tình thích lải nhải của mình.
Lục Hạc Tư hắng giọng, cực kì trịnh trọng nói: "Ân cứu mạng của đại sư hôm nay Lục mỗ không có gì báo đáp. Ngày sau nếu có việc cần giúp, Lục mỗ tuyệt đối dốc hết sức lực."
"Boss..." Mân tỷ kinh ngạc nhìn Lục Hạc Tư, những lời này của hắn rất nhiều người cầu còn không được, có thể nhận được một câu hứa hẹn của Tam thiếu gia Lục gia nào có dễ dàng như vậy. Chỉ là cô cẩn thận nghĩ lại, cậu thanh niên này cứu là tính mạng của Lục Hạc Tư, nhận được một câu hứa hẹn cũng là đương nhiên.
Đây cũng là chứng minh tính mạng Lục Hạc Tư rất quý giá không phải sao?
Nghe vậy, thần sắc Mao Cửu nhu hòa hơn một chút: "Cứu anh chỉ là chuyện nhỏ, cũng không tốn sức gì, không cần để ý"
Mân tỷ từ kinh ngạc biến thành chấn động, nhìn Mao Cửu bộ dáng giống như thế ngoại cao nhân không hề dao động, thiếu chút nữa nhào lên quỳ xuống nói ngươi không cần thì cho ta đi. Chỉ có điều, cô nghĩ đối phương có thể không biết thân phận của Lục Hạc Tư nên mới cự tuyệt sảng khoái như vậy...
Lục Hạc Tư cười cười: "Dám hỏi cao danh quý tánh của đại sư?"
"Mao Quân, thứ chín. Gọi Mao Cửu là được, không cần gọi đại sư đại sư, nghe quái quái"
Thanh niên trước mắt thẳng thắn hòa nhã lại dễ gần làm hảo cảm của Lục Hạc Tư đối với cậu tăng lên gấp bội, lập tức cười nói: "Anh tên Lục Hạc Tư, cậu nhỏ tuổi hơn anh, nếu như không ngại thì gọi anh một tiếng Lục ca, anh gọi cậu một tiếng A Cửu đi"
Nếu đối phương đã không cầu hồi báo, hắn lại không thể vong ân phụ nghĩa. Để Mao Cửu gọi một tiếng ca chính là đem cậu bảo hộ dưới cánh chim của mình, có lẽ với năng lực của Mao Cửu cũng không cần hắn hỗ trợ, chỉ là hắn thấy Mao Cửu ở trong giới thiên sư sợ là chưa nổi danh, trước khi nổi danh có hắn che chở cũng tốt.
Hơn nữa, trong lòng Lục Hạc Tư cũng có chút suy tính. Lục gia từ trước đến nay không tin chuyện thần thần quỷ quỷ cùng phong thủy các loại, lần này hắn phải ra ngoài là bởi vì vô tình bị người tính kế, nếu như có người trong giới thiên sư thì sao có thể đến nỗi phải từ phương bắc ngàn dặm xa xôi chạy đến phía nam tìm kiếm thiên sư?
Huống chi còn phải uổng phí công phu, xém chút nữa đã mất mạng.
Mao Cửu bật cười, ôn hòa dễ gần: "Được, Lục ca."
Không có một chút miễn cưỡng, Lục Hạc Tư trên người có công đức, hẳn là tự mình tích lấy, hơn nữa còn có tổ tiên vẫn luôn làm việc thiện, kết giao với người như vậy đối với việc tu hành của cậu cũng là có lợi.
"A Cửu, cậu định đi đến đâu?"
"Đế đô"
Lục Hạc Tư lập tức nói: "Anh cũng đi đế đô, cậu đến nơi đó có chỗ ở không? Nếu không có anh có thể sắp xếp cho cậu."
"Không cần, em đến đó có là có công vụ trên người"
"Công vụ?"
Lục Hạc Tư lúc này là kinh ngạc thật sự, có thể sử dụng hai chữ "công vụ", chẳng lẽ là nhân viên nhà nước?
"Cảnh sát địa phương, tuần cảnh trong một thôn nhỏ"
Cảnh sát... Hình như không liên quan lắm đến thiên sư.
"Không nói đến việc khác. Lục ca, anh làm sao lại trêu chọc đến thứ kia?"
Lục Hạc Tư hỏi: "Có vấn đề gì sao? Thứ kia không phải tà thuật?"
Mao Cửu trầm ngâm một lát, nhìn bộ dạng Lục Hạc Tư có lẽ là cái gì cũng không biết, cũng không biết nên nói hay không.
"A Cửu cứ nói đừng ngại. Có một số việc Lục ca phải biết rõ ràng. Cũng không thể bị người khác ngấm ngầm hãm hại mà không biết gì!"
Lời Lục Hạc Tư nói ra mang theo một tia tàn nhẫn kinh hồn bạt vía, xem ra cũng là một người tàn nhẫn.
Như vậy Mao Cửu cũng yên tâm, cậu sẽ không bởi vì Lục Hạc Tư biểu lộ ra một chút tính tình liền cảm thấy hắn không phải người có thể kết giao, kiêu hùng có kẻ nào không tàn nhẫn? Người mềm lòng ôn nhu cũng không phải hoàn toàn thiện lương.
Có đôi khi thiện và ác rất khó phân rõ ràng, nhưng cần quang minh chính đại, chỉ cầu ngẩng đầu không thẹn thiên, cúi đầu không hổ địa là được.
Mà quang minh chính đại, tế thế cứu người lại là giáo lí của Mao Sơn phái, cho nên Mao Cửu đối với Lục Hạc Tư cũng không có không vui cùng tâm tình đề phòng, ngược lại là chân thành đối đãi, con người cậu, quang minh lỗi lạc liền dùng tâm tình vui vẻ kết giao, tâm địa bất lương chỉ lướt mắt một cái cũng không muốn.
Tính cách này của cậu cố tình lại được Lục Hạc Tư coi trọng, Lục Hạc Tư là người thế nào? Đế đô Lục gia Tam thiếu gia, lão tướng thương trường, thủ đoạn vô biên nhưng lại có ân tất báo, cũng là một người quang minh lỗi lạc, tuy cũng là nhờ gia giáo Lục gia nghiêm cẩn, nhưng cũng đủ chứng minh Lục Hạc Tư là một người phẩm tính không tồi.
Lục Hạc Tư tuổi gần bốn mươi, đã thấy qua nhiều loại người, luyện thành một đôi mắt nhìn người chuẩn xác. Hắn tự nhiên nhìn ra được Mao Cửu là người có tính cách thuần lương lỗi lạc, tự nhiên cũng nhìn thấy chân thành đối đãi của cậu.
Tiểu huynh đệ đã vứt bỏ thân phận thiên sư, lấy thành tâm đối đãi, hắn đương nhiên cũng trả lại thành tâm.
Mao Cửu thấy Lục Hạc Tư cũng có chút hiểu biết với thứ trên người kia, liền lập tức nói thẳng: "Lục ca, thứ trên người anh là Quỷ Diện Sang, một loại cổ thuật."
Nói đến Quỷ Diện Sang cũng phải nói đến Nhân Diện Sang, Nhân Diện Sang chính là làm việc ác quá nhiều, người bị hại chết không cam lòng hóa thành ác quỷ bám vào trên cơ thể người, suốt ngày tra tấn gặm cắn huyết nhục kẻ thù. Nhân Diện Sang bộ dạng giống như mặt người, có mắt, mũi, miệng, nhưng lại cực kì xấu xí khủng bố. Loại này sinh trưởng trên cơ thể nhiều hay ít cũng phải xem việc ác người kia làm ra sao.
Nhưng mà Lục Hạc Tư không phải người đại ác, cho nên thứ trên người không phải Nhân Diện Sang mà là Quỷ Diện Sang. Quỷ Diện Sang không phải quỷ cũng không phải báo ứng, thuần túy là cổ thuật, một loại tà ma ngoại đạo, rất ác độc.
Mà nguồn gốc của Quỷ Diện Sang cũng là từ Nhân Diện Sang mà ra.
Mân tỷ cảm giác có chút ghê tởm, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Làm sao luyện ra?"
"Có từng nghe qua làm thế nào luyện được cổ vương chưa?"
Sắc mặt Lục Hạc Tư lập tức âm trầm. Cổ vương là từ vô số độc vật chém giết mà thành, cắn nuốt vô số vật chí độc mới luyện thành cổ vương cả người đều là độc tính.
Dựa theo cách nói của Mao Cửu, Quỷ Diện Sang kia cũng là dựa theo phương pháp này mà luyện thành?
"Không sai"
Nghe vậy, Mân tỷ cùng Tiểu Sơn đồng thời lộ ra biểu tình ghê tởm.
Lục Hạc Tư càng thêm âm trầm, cười lạnh: "Lần này kẻ muốn hại chết anh, cũng là tự hại chết chính mình"
Mao Cửu gật đầu, nhịn không được đem nước mì bên trong uống hết. Cậu từ trước đến nay quý trọng đồ ăn, dù là nước mì không có một chút dinh dưỡng cũng không nỡ bỏ đi.
Uống xong, Mao Cửu lại giống như không có việc gì rút khăn giấy lau miệng, nghiêm túc nói: "Đúng là tự mình hại mình" Dừng một chút cậu lại cực kỳ không tình nguyện nói: "Loại cổ này phản phệ rất nghiêm trọng, quá tà quá độc, chỉ cần không cẩn thận một chút cũng có thể xảy ra chuyện. Huống chi bây giờ em giúp anh phá loại tà thuật này, bên kia sợ là đã gặp phải phản phệ"
Loại Quỷ Diện Sang này thật sự rất tà môn, là Nhân Diện Sang bị cổ sư cạo xuống, dùng máu người nuôi nấng, lại đem bọn chúng nhốt cùng một chỗ, dùng một chút bí thuận làm cho chúng tranh đấu lẫn nhau, cắn nuốt lần nhau, cho đến khi ăn luôn đối phương. Một trăm Nhân Diện Sang mới luyện thành một cái Quỷ Diện Sang.
Phải biết một Nhân Diện Sang là một cái ác hồn chịu hết oan khuất mà chết. Khi còn sống vì hàm oan mà chết, lệ khí vốn rất nặng, sau khi chết còn chịu loại tra tấn đó càng là oán khí tận trời.
Bằng không sẽ không thể khiến thiên sư thúc thủ vô sách (không có cách nào giải quyết), như thế nào cũng phải từ một vạn người tìm ra một người thể chất cực dương để diệt trừ thứ này.
Hiện tại nó đã phản phệ, chỉ sợ người hạ cổ Lục Hạc Tư đã nhận lấy một cái Quỷ Diện Sang tương tự.
Cùng lúc đó, tại đế đô, ở một gian phòng âm u trong một tòa nhà bỏ hoang, một nam nhân bỗng nhiên tru lên một tiếng thê thảm, đã văng chậu đồng trước mặt, lảo đảo chạy đến bái lạy một pho tượng thần bộ mặt quỷ dị dữ tợn, sau đó xốc lên vải bố trắng trước thần đàn, vươn tay vào. Hắn cầm lấy một nắm độc vật, cắn rớt đầu của chúng, sau đó đem máu tươi chứa kịch độc nuôi Quỷ Diện Sang đã bắt đầu gặm cắn máu thịt trên người.
Sau khi kịp thời ngăn lại đau đớn, nam nhân ngẩng đầu, ánh sáng u ám mơ hồ chiếu ra một gương mặt xấu xí dữ tợn, nửa bên trên bám đầy mấy chục gương mặt người nhỏ liên tục rên rỉ, chính là mấy chục cái Nhân Diện Sang.
Nói cách khác, trong tay người này đã dính mấy chục cái mạng người, quá mức kinh khủng.
Thanh âm nghẹn ngào như tiếng rít gió, cực kì cố hết sức mới có thể phát ra, hắn nghiến răng nghiến lợi, hận ý không ngừng:
"Thiên! Sư!"
****Phúc lợi ngày đặc biệt cho mọi người đây!!! Ngao ngao ngao, lặn tiếp nhaaaaaa
Ermmmmm, chỉnh sửa lại một chút xưng hô của Mao Cửu với Lục Hạc Tư, xưng tôi nghe cứ kì kì, nên tui đổi lại thành "anh - cậu" và "em - anh" luôn nhá. Chỉ sợ sau này sẽ loạn với xưng hô của hai vợ chồng em nó, nhưng mà tạm thời không nghĩ ra được xưng hô khác, nên... ừm, đến đó rồi tính vậy!!!
Một vị thần côn vừa mới nghiên cứu thiên văn, dự đoán đến sáng mai sẽ có chương mới update, là thật hay giả? Chúng ta cùng chờ xem.
Tiểu Sơn đưa cho Mao Cửu một phần: "Cửu ca, cầm lấy"
Mao Cửu nhận lấy, không tự chủ nuốt nước miếng. Cậu cầm nĩa nhựa gắp một cái hơn phân nửa mì đưa lên, sợi mì dai dai trượt vào trong miệng, vị thịt bò cay cay hun đôi môi đến đỏ tươi. Mao Cửu híp híp mắt, biểu tình hưởng thụ, giống như trong tay cầm không phải mì gói lề đường, mà là sơn hào hải vị.
Bất tri bất giác, mấy thanh niên ăn mì gói mà vị như nhai sáp xung quanh nhìn cậu ăn, vậy mà lại cảm thấy mì gói cũng không phải khó ăn đến thế.
"Cửu ca, ách, không phải, Cửu sư thúc ---"
Mao Cửu cười cười: "Thôi, không quen thì cứ gọi anh là Cửu ca đi. Khi nào tới bên kia, trước mặt những quản sự đó mới gọi Cửu sư thúc cũng được."
"Cửu ca, anh mới vừa đi đâu vậy?"
Mao Cửu húp một ngụm nước mì, nói: "Qua bên kia ngắm phong cảnh."
Tiểu Sơn quay đầu nhìn toa giường mềm, chỗ đó tuyệt đối không thể nào nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Cửu ca đang nói dối.
Lục Hạc Tư đi tới ngồi đối diện Mao Cửu, mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn Mao Cửu đang ăn mì gói đến đủ hương đủ vị trước mặt. Mân tỷ lại càng trực tiếp hơn, ánh mắt nhìn Mao Cửu giống như nhìn một tôn đại Phật, thiếu chút nữa dập đầu thắp hương cung phụng.
Mao Cửu bình tĩnh tự nhiên, tựa như không thấy những ánh mắt nhìn chằm chằm mình tiếp tục ăn, nhìn thần thái nghiêm túc kia giống như trước mặt là sơn hào hải vị, khiến người khác không nỡ quấy rầy cậu.
Cậu cũng không thấy có việc gì, Tiểu Sơn lại là một thiếu niên hướng nội, bị những ánh mắt kia nhìn chằm chằm liền có chút bất an.
Bị người bên cạnh nhìn chằm chằm, Mao Cửu cũng ăn không yên ổn, liền đặt mì gói chỉ còn lại nước đặt lên bàn, cầm lấy khăn giấy lau miệng.
Cậu ngước mắt: "Đừng mãi nhìn chằm chằm tôi, ăn không ngon"
Lục Hạc Tư cùng Mân tỷ ngượng ngùng dời tầm mắt, không phải vì bị nói mà là bởi vì trong nháy mắt khi Mao Cửu ngước nhìn lên kia quá mức mê người.
Phải biết dung mạo của Mao Cửu vốn đã hơn người, da trắng mịn như ngọc. Người khác bình thường bị khí chất nghiêm túc, đoan trang lại sâu không lường được kia làm cho cảnh giác, ngược lại quên đi bộ dáng của cậu. Nhưng vừa rồi ăn mì gói bị nhiệt khí cùng vị cay xông tới làm trong mắt lấp loáng thủy quang, môi đỏ diễm lệ, dù có đoan trang đến mấy cũng bị một màn mị hoặc này đánh tan không còn một mảnh.
Đừng nói Lục Hạc Tư trong lòng dậy sóng, ngay cả Mân tỷ cũng có chút chịu không nổi.
Mỹ sắc hoặc nhân, mỹ sắc hoặc nhân. Bọn họ thường nhìn thấy ở trong sách, đến hôm nay cuối cùng hiểu câu này là có ý gì.
Mao Cửu có chút nghi hoặc nhưng vẫn là không mở miệng hỏi.
Nghề nghiệp này của cậu thật lòng mà nói cũng được nhiều người tôn trọng, nhưng người được tôn trọng thường là các vị lão tiền bối, cậu còn quá trẻ, rất nhiều người không dám tin. Cậu buộc phải giữ thái độ cao nhân lãnh đạm, nhưng lại khổ tính tình thích lải nhải của mình.
Lục Hạc Tư hắng giọng, cực kì trịnh trọng nói: "Ân cứu mạng của đại sư hôm nay Lục mỗ không có gì báo đáp. Ngày sau nếu có việc cần giúp, Lục mỗ tuyệt đối dốc hết sức lực."
"Boss..." Mân tỷ kinh ngạc nhìn Lục Hạc Tư, những lời này của hắn rất nhiều người cầu còn không được, có thể nhận được một câu hứa hẹn của Tam thiếu gia Lục gia nào có dễ dàng như vậy. Chỉ là cô cẩn thận nghĩ lại, cậu thanh niên này cứu là tính mạng của Lục Hạc Tư, nhận được một câu hứa hẹn cũng là đương nhiên.
Đây cũng là chứng minh tính mạng Lục Hạc Tư rất quý giá không phải sao?
Nghe vậy, thần sắc Mao Cửu nhu hòa hơn một chút: "Cứu anh chỉ là chuyện nhỏ, cũng không tốn sức gì, không cần để ý"
Mân tỷ từ kinh ngạc biến thành chấn động, nhìn Mao Cửu bộ dáng giống như thế ngoại cao nhân không hề dao động, thiếu chút nữa nhào lên quỳ xuống nói ngươi không cần thì cho ta đi. Chỉ có điều, cô nghĩ đối phương có thể không biết thân phận của Lục Hạc Tư nên mới cự tuyệt sảng khoái như vậy...
Lục Hạc Tư cười cười: "Dám hỏi cao danh quý tánh của đại sư?"
"Mao Quân, thứ chín. Gọi Mao Cửu là được, không cần gọi đại sư đại sư, nghe quái quái"
Thanh niên trước mắt thẳng thắn hòa nhã lại dễ gần làm hảo cảm của Lục Hạc Tư đối với cậu tăng lên gấp bội, lập tức cười nói: "Anh tên Lục Hạc Tư, cậu nhỏ tuổi hơn anh, nếu như không ngại thì gọi anh một tiếng Lục ca, anh gọi cậu một tiếng A Cửu đi"
Nếu đối phương đã không cầu hồi báo, hắn lại không thể vong ân phụ nghĩa. Để Mao Cửu gọi một tiếng ca chính là đem cậu bảo hộ dưới cánh chim của mình, có lẽ với năng lực của Mao Cửu cũng không cần hắn hỗ trợ, chỉ là hắn thấy Mao Cửu ở trong giới thiên sư sợ là chưa nổi danh, trước khi nổi danh có hắn che chở cũng tốt.
Hơn nữa, trong lòng Lục Hạc Tư cũng có chút suy tính. Lục gia từ trước đến nay không tin chuyện thần thần quỷ quỷ cùng phong thủy các loại, lần này hắn phải ra ngoài là bởi vì vô tình bị người tính kế, nếu như có người trong giới thiên sư thì sao có thể đến nỗi phải từ phương bắc ngàn dặm xa xôi chạy đến phía nam tìm kiếm thiên sư?
Huống chi còn phải uổng phí công phu, xém chút nữa đã mất mạng.
Mao Cửu bật cười, ôn hòa dễ gần: "Được, Lục ca."
Không có một chút miễn cưỡng, Lục Hạc Tư trên người có công đức, hẳn là tự mình tích lấy, hơn nữa còn có tổ tiên vẫn luôn làm việc thiện, kết giao với người như vậy đối với việc tu hành của cậu cũng là có lợi.
"A Cửu, cậu định đi đến đâu?"
"Đế đô"
Lục Hạc Tư lập tức nói: "Anh cũng đi đế đô, cậu đến nơi đó có chỗ ở không? Nếu không có anh có thể sắp xếp cho cậu."
"Không cần, em đến đó có là có công vụ trên người"
"Công vụ?"
Lục Hạc Tư lúc này là kinh ngạc thật sự, có thể sử dụng hai chữ "công vụ", chẳng lẽ là nhân viên nhà nước?
"Cảnh sát địa phương, tuần cảnh trong một thôn nhỏ"
Cảnh sát... Hình như không liên quan lắm đến thiên sư.
"Không nói đến việc khác. Lục ca, anh làm sao lại trêu chọc đến thứ kia?"
Lục Hạc Tư hỏi: "Có vấn đề gì sao? Thứ kia không phải tà thuật?"
Mao Cửu trầm ngâm một lát, nhìn bộ dạng Lục Hạc Tư có lẽ là cái gì cũng không biết, cũng không biết nên nói hay không.
"A Cửu cứ nói đừng ngại. Có một số việc Lục ca phải biết rõ ràng. Cũng không thể bị người khác ngấm ngầm hãm hại mà không biết gì!"
Lời Lục Hạc Tư nói ra mang theo một tia tàn nhẫn kinh hồn bạt vía, xem ra cũng là một người tàn nhẫn.
Như vậy Mao Cửu cũng yên tâm, cậu sẽ không bởi vì Lục Hạc Tư biểu lộ ra một chút tính tình liền cảm thấy hắn không phải người có thể kết giao, kiêu hùng có kẻ nào không tàn nhẫn? Người mềm lòng ôn nhu cũng không phải hoàn toàn thiện lương.
Có đôi khi thiện và ác rất khó phân rõ ràng, nhưng cần quang minh chính đại, chỉ cầu ngẩng đầu không thẹn thiên, cúi đầu không hổ địa là được.
Mà quang minh chính đại, tế thế cứu người lại là giáo lí của Mao Sơn phái, cho nên Mao Cửu đối với Lục Hạc Tư cũng không có không vui cùng tâm tình đề phòng, ngược lại là chân thành đối đãi, con người cậu, quang minh lỗi lạc liền dùng tâm tình vui vẻ kết giao, tâm địa bất lương chỉ lướt mắt một cái cũng không muốn.
Tính cách này của cậu cố tình lại được Lục Hạc Tư coi trọng, Lục Hạc Tư là người thế nào? Đế đô Lục gia Tam thiếu gia, lão tướng thương trường, thủ đoạn vô biên nhưng lại có ân tất báo, cũng là một người quang minh lỗi lạc, tuy cũng là nhờ gia giáo Lục gia nghiêm cẩn, nhưng cũng đủ chứng minh Lục Hạc Tư là một người phẩm tính không tồi.
Lục Hạc Tư tuổi gần bốn mươi, đã thấy qua nhiều loại người, luyện thành một đôi mắt nhìn người chuẩn xác. Hắn tự nhiên nhìn ra được Mao Cửu là người có tính cách thuần lương lỗi lạc, tự nhiên cũng nhìn thấy chân thành đối đãi của cậu.
Tiểu huynh đệ đã vứt bỏ thân phận thiên sư, lấy thành tâm đối đãi, hắn đương nhiên cũng trả lại thành tâm.
Mao Cửu thấy Lục Hạc Tư cũng có chút hiểu biết với thứ trên người kia, liền lập tức nói thẳng: "Lục ca, thứ trên người anh là Quỷ Diện Sang, một loại cổ thuật."
Nói đến Quỷ Diện Sang cũng phải nói đến Nhân Diện Sang, Nhân Diện Sang chính là làm việc ác quá nhiều, người bị hại chết không cam lòng hóa thành ác quỷ bám vào trên cơ thể người, suốt ngày tra tấn gặm cắn huyết nhục kẻ thù. Nhân Diện Sang bộ dạng giống như mặt người, có mắt, mũi, miệng, nhưng lại cực kì xấu xí khủng bố. Loại này sinh trưởng trên cơ thể nhiều hay ít cũng phải xem việc ác người kia làm ra sao.
Nhưng mà Lục Hạc Tư không phải người đại ác, cho nên thứ trên người không phải Nhân Diện Sang mà là Quỷ Diện Sang. Quỷ Diện Sang không phải quỷ cũng không phải báo ứng, thuần túy là cổ thuật, một loại tà ma ngoại đạo, rất ác độc.
Mà nguồn gốc của Quỷ Diện Sang cũng là từ Nhân Diện Sang mà ra.
Mân tỷ cảm giác có chút ghê tởm, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Làm sao luyện ra?"
"Có từng nghe qua làm thế nào luyện được cổ vương chưa?"
Sắc mặt Lục Hạc Tư lập tức âm trầm. Cổ vương là từ vô số độc vật chém giết mà thành, cắn nuốt vô số vật chí độc mới luyện thành cổ vương cả người đều là độc tính.
Dựa theo cách nói của Mao Cửu, Quỷ Diện Sang kia cũng là dựa theo phương pháp này mà luyện thành?
"Không sai"
Nghe vậy, Mân tỷ cùng Tiểu Sơn đồng thời lộ ra biểu tình ghê tởm.
Lục Hạc Tư càng thêm âm trầm, cười lạnh: "Lần này kẻ muốn hại chết anh, cũng là tự hại chết chính mình"
Mao Cửu gật đầu, nhịn không được đem nước mì bên trong uống hết. Cậu từ trước đến nay quý trọng đồ ăn, dù là nước mì không có một chút dinh dưỡng cũng không nỡ bỏ đi.
Uống xong, Mao Cửu lại giống như không có việc gì rút khăn giấy lau miệng, nghiêm túc nói: "Đúng là tự mình hại mình" Dừng một chút cậu lại cực kỳ không tình nguyện nói: "Loại cổ này phản phệ rất nghiêm trọng, quá tà quá độc, chỉ cần không cẩn thận một chút cũng có thể xảy ra chuyện. Huống chi bây giờ em giúp anh phá loại tà thuật này, bên kia sợ là đã gặp phải phản phệ"
Loại Quỷ Diện Sang này thật sự rất tà môn, là Nhân Diện Sang bị cổ sư cạo xuống, dùng máu người nuôi nấng, lại đem bọn chúng nhốt cùng một chỗ, dùng một chút bí thuận làm cho chúng tranh đấu lẫn nhau, cắn nuốt lần nhau, cho đến khi ăn luôn đối phương. Một trăm Nhân Diện Sang mới luyện thành một cái Quỷ Diện Sang.
Phải biết một Nhân Diện Sang là một cái ác hồn chịu hết oan khuất mà chết. Khi còn sống vì hàm oan mà chết, lệ khí vốn rất nặng, sau khi chết còn chịu loại tra tấn đó càng là oán khí tận trời.
Bằng không sẽ không thể khiến thiên sư thúc thủ vô sách (không có cách nào giải quyết), như thế nào cũng phải từ một vạn người tìm ra một người thể chất cực dương để diệt trừ thứ này.
Hiện tại nó đã phản phệ, chỉ sợ người hạ cổ Lục Hạc Tư đã nhận lấy một cái Quỷ Diện Sang tương tự.
Cùng lúc đó, tại đế đô, ở một gian phòng âm u trong một tòa nhà bỏ hoang, một nam nhân bỗng nhiên tru lên một tiếng thê thảm, đã văng chậu đồng trước mặt, lảo đảo chạy đến bái lạy một pho tượng thần bộ mặt quỷ dị dữ tợn, sau đó xốc lên vải bố trắng trước thần đàn, vươn tay vào. Hắn cầm lấy một nắm độc vật, cắn rớt đầu của chúng, sau đó đem máu tươi chứa kịch độc nuôi Quỷ Diện Sang đã bắt đầu gặm cắn máu thịt trên người.
Sau khi kịp thời ngăn lại đau đớn, nam nhân ngẩng đầu, ánh sáng u ám mơ hồ chiếu ra một gương mặt xấu xí dữ tợn, nửa bên trên bám đầy mấy chục gương mặt người nhỏ liên tục rên rỉ, chính là mấy chục cái Nhân Diện Sang.
Nói cách khác, trong tay người này đã dính mấy chục cái mạng người, quá mức kinh khủng.
Thanh âm nghẹn ngào như tiếng rít gió, cực kì cố hết sức mới có thể phát ra, hắn nghiến răng nghiến lợi, hận ý không ngừng:
"Thiên! Sư!"
****Phúc lợi ngày đặc biệt cho mọi người đây!!! Ngao ngao ngao, lặn tiếp nhaaaaaa
Ermmmmm, chỉnh sửa lại một chút xưng hô của Mao Cửu với Lục Hạc Tư, xưng tôi nghe cứ kì kì, nên tui đổi lại thành "anh - cậu" và "em - anh" luôn nhá. Chỉ sợ sau này sẽ loạn với xưng hô của hai vợ chồng em nó, nhưng mà tạm thời không nghĩ ra được xưng hô khác, nên... ừm, đến đó rồi tính vậy!!!
Một vị thần côn vừa mới nghiên cứu thiên văn, dự đoán đến sáng mai sẽ có chương mới update, là thật hay giả? Chúng ta cùng chờ xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất